Chương 17: Có lẽ là khởi đầu mới
129600
16/04/2023
Từ ngày Viên Vĩ Anh từ hoàng cung trở về, cô đợi nhận thư từ hôn từ Nhược Ỷ Mộng, cô cho nàng từ hôn mình trước để giữ lại danh tiết cho nàng. Để rồi sau khi cầm lá thư đó trên tay, Viên Vĩ Anh liền ngửa đầu trên trời cười thật to. Không rõ là cô cười vì điều gì?
Cho sự ngu ngốc của bản thân? Hay cho sự thất bại trong tình cảm?
Bị một lúc hai người con gái mình yêu từ bỏ, từ hôm đó, cô tự nhốt mình trong phòng, làm bạn lại với những điếu thuốc tưởng chừng đã bị cô bỏ xó từ lâu.
Cứ thả từng ngụm khói ra không trung, cô cứ nhìn mông lung vào đó, tự ngẫm lại cuộc đời mình từ khi xuyên không.
'Mày tự nhìn lại mày đi Viên Vĩ Anh, làm vương gia thì bỗng nhiên bị phục kích không lý do, để thành người tàn tật một chân. Bị cả hai người mình yêu bỏ một lúc. Cũng vừa mày lắm mà, yêu nhiều người, nên đau cũng nhiều hơn.'
Tự bật cười với những suy nghĩ khùng điên của mình trong đầu. Viên Vĩ Anh trầm ngâm thật lâu, có lẽ là mình đã sống vội quá rồi.
Dụi tắt điếu thuốc còn dở trên tay, Viên Vĩ Anh dùng sức đập cả hai tay lên mặt mình, hành động này giúp cô tỉnh táo một phần nào đó.
'Chia tay thôi mà, mày có phải mới yêu lần đầu đâu mà còn bày đặt bi luỵ. Định mệnh đã cho ta nghịch thiên xuyên không vào một thế giới khác, vậy mà từ lúc đến đây ta vẫn chưa một lần nào trải nghiệm thế giới cổ đại một cách đàng hoàng. Chắc là đến lúc dành thời gian cho bản thân rồi.'
...
Đêm khuya 2 ngày sau
Như mọi lần, Viên Vĩ Anh dùng khinh công lén vào tẩm cung của Như Tiên, cô không ra mặt mà chỉ lặng lẻ dõi theo nàng từ viên ngói trên mái nhà.
'Như Tiên, ta không ép nàng, ta sẽ cho tình yêu của chúng ta thời gian, cũng để nàng thông suốt. Nửa đời trước nàng uỷ uất ta không tham dự, nhưng tương lai hạnh phúc của nàng nhất định phải có ta. Bảo trọng, Như Tiên của ta.'
Sáng sớm hôm sau, sau khi an bài hết mọi việc trong phủ, Viên Vĩ Anh chỉ cầm theo ấn vương, ngân lượng cùng vài bộ trang phục rồi lên đường. Đích đến đầu tiên chính là Hàng Châu, muốn một lần được nhìn ngắm Tây Hồ hàng ngàn năm trước. Kinh thành toạ phía Bắc, Hàng Châu lại nằm ở phía Nam, lộ trình hơn một tháng trời.
Ra khỏi kinh thành, trái tim của Viên Vĩ Anh như hẫng đi một nhịp.
'Chuyến đi này,
khi quay về,
Như Tiên, chúng ta sẽ lại bên nhau phải không?
Ỷ Mộng, lần sau gặp lại, chúng ta liệu có thể mỉm cười chào nhau, hay nàng sẽ lướt qua ta như không quen biết?'
Viên Vĩ Anh không quay đầu lại, nên cô đã không hề hay biết là một nữ tử đang dõi theo từng bước chân của cô.
'Xin lỗi, một tháng đó, hãy để nó là kí ức của riêng chúng ta đi. Từ nay ta vẫn là Nhược Ỷ Mộng, nàng vẫn sẽ là Ninh vương gia, không hơn không kém.'
...
Vừa ra khỏi kinh thành không bao lâu, cái nắng nóng ở khu vực ngoại ô đã khiến Viên Vĩ Anh thấm mệt, cô liền ghé một quán trà ven đường tạm nghỉ. Vì vẫn còn lân cận kinh thành nên người ra vào vẫn còn tấp nập, Viên Vĩ Anh chọn cho mình một chiếc bàn phía ngoài cùng, gọi một bình trà cùng một đĩa thịt. Viên Vĩ Anh vừa uống trà vừa cảm khái
'Đúng là thời đại ngày càng phát triển, ở thế giới của mình, từ Bắc Kinh đến Hàng Châu chỉ cần lên máy bay, nhắm mắt ngủ gần 2 tiếng là đến nơi. Còn bây giờ, không chỉ ngồi ngựa muốn gãy lưng mà còn nguy hiểm trùng trùng. Đường xá cũng còn hạn hẹp chưa phát triển.'
"Ngươi biết gì chưa, Dương gia trang ở Giang Nam Tô Châu đang chuẩn bị tổ chức đại hội võ lâm. Nghe nói lần này tổ chức trịnh trọng lắm."
Đang cho miếng thịt vào miệng, Viên Vĩ Anh khẽ dừng động tác vì nghe được thông tin thú vị từ bàn kế bên.
"Ta nghe qua rồi, Dương gia trang uy danh lẫm liệt trên giang hồ, rất nhiều môn phái nể mặt đều sẽ đến tham dự thôi."
"Ân, ta còn nghe đồn là lần này Dương gia trang còn mời được thần y Tề gia tham dự, cùng mọi người chọn ra võ lâm minh chủ thống nhất giang hồ."
"Nga? Thật không đó, Tề gia thần y y thuật xuất chúng, nhưng ta nghe nói từ hơn hai mươi năm trước, cả gia đình Tề thần y trong một đêm gia trang bốc cháy, tuy là không tìm thấy thi thể nào hết nhưng họ đã mai danh ẩn tích trên giang hồ rồi mà."
"Vậy mới nói, có thể mời được họ cho thấy Dương gia trang danh tiếng đã nằm ở bậc nào rồi."
Hai tên hán tử nói không phải lớn, nhưng do bàn ghế nơi đây sát vào nhau cùng với nội công của mình, Viên Vĩ Anh dễ dàng nghe được cả câu chuyện của họ.
"Hai vị huynh đài, mạn phép cho tiểu đệ hỏi một việc. Tề gia thần y mà các vị mới nhắc đến đây thực sự có thể chữa được bách bệnh?"
Hai tên đó đang uống rượu trò chuyện thì bị một giọng nói cắt ngang, nghe ngữ khí khách sáo lịch thiệp của Viên Vĩ Anh thì cũng vui vẻ đáp lại
"Thực ra chúng ta cũng nghe đồn thôi chứ làm sao có cơ hội gặp được họ chứ. Nhưng ta nghĩ phải có căn cứ thì lời đồn mới có thể lưu truyền chục năm như vậy."
Nhưng tìm thấy mục tiêu mới cho cuộc hành trình của mình, Viên Vĩ Anh vui vẻ cảm tạ hai người nọ và lên đường rời đi.
Viên Vĩ Anh leo lên ngựa, tiếp tục Nam hạ, nhưng thay vì đích đến là Hàng Châu thì lần này cô đổi lại tiến đến Tô Châu, tham dự đại hội võ lâm là phụ, tìm được Tề thần y là chính.
Tuy đã có thể đi lại cũng như dùng khinh công bù vào sức chân, Viên Vĩ Anh vẫn cảm thấy một phần mặc cảm vì sự tàn tật của mình, thông tin về vị thần y này như một tia nắng mới cho cô.
...
Hết chương 17
Đang rãnh rỗi nên mình định viết tiếp câu chuyện cho nó hoàn thành, để mọi nhân vật trong truyện không phải dở dang như mình. Nhưng chắc do tạm dừng quá lâu mà không còn ai đọc nữa rồi. Nếu mọi người còn đọc thì cmt cho mình biết nha, để mình viết tiếp. Nếu không thì mình xem như dừng hẵn tại đây ạ.
Cho sự ngu ngốc của bản thân? Hay cho sự thất bại trong tình cảm?
Bị một lúc hai người con gái mình yêu từ bỏ, từ hôm đó, cô tự nhốt mình trong phòng, làm bạn lại với những điếu thuốc tưởng chừng đã bị cô bỏ xó từ lâu.
Cứ thả từng ngụm khói ra không trung, cô cứ nhìn mông lung vào đó, tự ngẫm lại cuộc đời mình từ khi xuyên không.
'Mày tự nhìn lại mày đi Viên Vĩ Anh, làm vương gia thì bỗng nhiên bị phục kích không lý do, để thành người tàn tật một chân. Bị cả hai người mình yêu bỏ một lúc. Cũng vừa mày lắm mà, yêu nhiều người, nên đau cũng nhiều hơn.'
Tự bật cười với những suy nghĩ khùng điên của mình trong đầu. Viên Vĩ Anh trầm ngâm thật lâu, có lẽ là mình đã sống vội quá rồi.
Dụi tắt điếu thuốc còn dở trên tay, Viên Vĩ Anh dùng sức đập cả hai tay lên mặt mình, hành động này giúp cô tỉnh táo một phần nào đó.
'Chia tay thôi mà, mày có phải mới yêu lần đầu đâu mà còn bày đặt bi luỵ. Định mệnh đã cho ta nghịch thiên xuyên không vào một thế giới khác, vậy mà từ lúc đến đây ta vẫn chưa một lần nào trải nghiệm thế giới cổ đại một cách đàng hoàng. Chắc là đến lúc dành thời gian cho bản thân rồi.'
...
Đêm khuya 2 ngày sau
Như mọi lần, Viên Vĩ Anh dùng khinh công lén vào tẩm cung của Như Tiên, cô không ra mặt mà chỉ lặng lẻ dõi theo nàng từ viên ngói trên mái nhà.
'Như Tiên, ta không ép nàng, ta sẽ cho tình yêu của chúng ta thời gian, cũng để nàng thông suốt. Nửa đời trước nàng uỷ uất ta không tham dự, nhưng tương lai hạnh phúc của nàng nhất định phải có ta. Bảo trọng, Như Tiên của ta.'
Sáng sớm hôm sau, sau khi an bài hết mọi việc trong phủ, Viên Vĩ Anh chỉ cầm theo ấn vương, ngân lượng cùng vài bộ trang phục rồi lên đường. Đích đến đầu tiên chính là Hàng Châu, muốn một lần được nhìn ngắm Tây Hồ hàng ngàn năm trước. Kinh thành toạ phía Bắc, Hàng Châu lại nằm ở phía Nam, lộ trình hơn một tháng trời.
Ra khỏi kinh thành, trái tim của Viên Vĩ Anh như hẫng đi một nhịp.
'Chuyến đi này,
khi quay về,
Như Tiên, chúng ta sẽ lại bên nhau phải không?
Ỷ Mộng, lần sau gặp lại, chúng ta liệu có thể mỉm cười chào nhau, hay nàng sẽ lướt qua ta như không quen biết?'
Viên Vĩ Anh không quay đầu lại, nên cô đã không hề hay biết là một nữ tử đang dõi theo từng bước chân của cô.
'Xin lỗi, một tháng đó, hãy để nó là kí ức của riêng chúng ta đi. Từ nay ta vẫn là Nhược Ỷ Mộng, nàng vẫn sẽ là Ninh vương gia, không hơn không kém.'
...
Vừa ra khỏi kinh thành không bao lâu, cái nắng nóng ở khu vực ngoại ô đã khiến Viên Vĩ Anh thấm mệt, cô liền ghé một quán trà ven đường tạm nghỉ. Vì vẫn còn lân cận kinh thành nên người ra vào vẫn còn tấp nập, Viên Vĩ Anh chọn cho mình một chiếc bàn phía ngoài cùng, gọi một bình trà cùng một đĩa thịt. Viên Vĩ Anh vừa uống trà vừa cảm khái
'Đúng là thời đại ngày càng phát triển, ở thế giới của mình, từ Bắc Kinh đến Hàng Châu chỉ cần lên máy bay, nhắm mắt ngủ gần 2 tiếng là đến nơi. Còn bây giờ, không chỉ ngồi ngựa muốn gãy lưng mà còn nguy hiểm trùng trùng. Đường xá cũng còn hạn hẹp chưa phát triển.'
"Ngươi biết gì chưa, Dương gia trang ở Giang Nam Tô Châu đang chuẩn bị tổ chức đại hội võ lâm. Nghe nói lần này tổ chức trịnh trọng lắm."
Đang cho miếng thịt vào miệng, Viên Vĩ Anh khẽ dừng động tác vì nghe được thông tin thú vị từ bàn kế bên.
"Ta nghe qua rồi, Dương gia trang uy danh lẫm liệt trên giang hồ, rất nhiều môn phái nể mặt đều sẽ đến tham dự thôi."
"Ân, ta còn nghe đồn là lần này Dương gia trang còn mời được thần y Tề gia tham dự, cùng mọi người chọn ra võ lâm minh chủ thống nhất giang hồ."
"Nga? Thật không đó, Tề gia thần y y thuật xuất chúng, nhưng ta nghe nói từ hơn hai mươi năm trước, cả gia đình Tề thần y trong một đêm gia trang bốc cháy, tuy là không tìm thấy thi thể nào hết nhưng họ đã mai danh ẩn tích trên giang hồ rồi mà."
"Vậy mới nói, có thể mời được họ cho thấy Dương gia trang danh tiếng đã nằm ở bậc nào rồi."
Hai tên hán tử nói không phải lớn, nhưng do bàn ghế nơi đây sát vào nhau cùng với nội công của mình, Viên Vĩ Anh dễ dàng nghe được cả câu chuyện của họ.
"Hai vị huynh đài, mạn phép cho tiểu đệ hỏi một việc. Tề gia thần y mà các vị mới nhắc đến đây thực sự có thể chữa được bách bệnh?"
Hai tên đó đang uống rượu trò chuyện thì bị một giọng nói cắt ngang, nghe ngữ khí khách sáo lịch thiệp của Viên Vĩ Anh thì cũng vui vẻ đáp lại
"Thực ra chúng ta cũng nghe đồn thôi chứ làm sao có cơ hội gặp được họ chứ. Nhưng ta nghĩ phải có căn cứ thì lời đồn mới có thể lưu truyền chục năm như vậy."
Nhưng tìm thấy mục tiêu mới cho cuộc hành trình của mình, Viên Vĩ Anh vui vẻ cảm tạ hai người nọ và lên đường rời đi.
Viên Vĩ Anh leo lên ngựa, tiếp tục Nam hạ, nhưng thay vì đích đến là Hàng Châu thì lần này cô đổi lại tiến đến Tô Châu, tham dự đại hội võ lâm là phụ, tìm được Tề thần y là chính.
Tuy đã có thể đi lại cũng như dùng khinh công bù vào sức chân, Viên Vĩ Anh vẫn cảm thấy một phần mặc cảm vì sự tàn tật của mình, thông tin về vị thần y này như một tia nắng mới cho cô.
...
Hết chương 17
Đang rãnh rỗi nên mình định viết tiếp câu chuyện cho nó hoàn thành, để mọi nhân vật trong truyện không phải dở dang như mình. Nhưng chắc do tạm dừng quá lâu mà không còn ai đọc nữa rồi. Nếu mọi người còn đọc thì cmt cho mình biết nha, để mình viết tiếp. Nếu không thì mình xem như dừng hẵn tại đây ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.