Chương 26: Điểm khác biệt
129600
05/03/2024
Gia Lục Tuần Dương mệt mỏi thức dậy, như hôm qua lẻn vào dòng người rồi
vào nhà ăn trong trạng thái lo âu, chuyện là Viên Vĩ Anh đã không xuất
hiện từ sáng hôm qua, sau khi người áo đen mang cô đi. Gia Lục Tuần
Dương không thể không nghỉ đến khả năng Viên Vĩ Anh đã bị phát hiện là
người bên ngoài cốc đột nhập vào, nhưng cũng nhanh chóng bỏ ý nghỉ đó ra khỏi đầu vì nếu vậy thì nàng cũng đâu thoát khỏi.
Vô vị nhai nhai bánh bao trong miệng, Gia Lục Tuần Dương như trẻ con thấy món đồ yêu thích hai mắt sáng rực lên khi thấy Viên Vĩ Anh bước vào nhà ăn. Ánh mắt 'cháy bỏng' của Gia Lục Tuần Dương dễ dàng được Viên Vĩ Anh thấy được trong đám đông, cô vừa đi về hướng Gia Lục vừa xoa bóp vùng cổ của mình.
"Mau mau, kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra với ngươi vậy?". Gia Lục Tuần Dương nhanh nhảu mở miệng, nhìn dáng vẻ Viên Vĩ Anh chỉ có mệt nhọc chứ cũng không có vẻ bị thương gì nghiêm trọng. Đã vậy còn tò mò gấp mấy lần khi thấy được sự vui vẻ nơi khoé miệng họ Viên kia.
"Ta gặp được một tao ngộ tốt đẹp đến bất ngờ." Viên Vĩ Anh cố tình ra vẻ thần thần bí bí khiến Gia Lục Tuần Dương bày ra bộ mặt khinh bỉ: "Nói thì nói cho rõ ràng, ấp a ấp úng thì giữ lại biết một mình đi khỏi nói." Mấy ngày sống chung với Viên Vĩ Anh, từ hành động đến ngôn từ mà Gia Lục Tuần Dương sử dụng ngày càng giống người hiện như Viên Vĩ Anh.
Viên Vĩ Anh vẫn cứ cười cười không trả lời, cho đến khi cả hai dùng cơm xong, tranh thủ ngã rẽ không có người, Viên Vĩ Anh kéo Gia Lục Tuần Dương vào và kể rõ ngọn nguồn ngày hôm qua.
"Ng..Ngươi nói là thật?" Gia Lục Tuần Dương ngơ ngác, mặt trắng bệt không tin được Viên Vĩ Anh bị đem đi thị tẩm: "Mà cũng may cho ngươi, ít ra đối phương qua lời ngươi nói vẫn là một mỹ nhân đi. Nếu là một phụ nhân già cả hay là một tên nam nhân thích long dương thì ta xem thử ngươi còn cười được không?" Năng lực sát thương trong lời nói của Gia Lục Tuần Dương ngày càng tăng chứ không có giảm.
"Quỷ yêu, cái miệng không nói được làm hay ý đẹp thì im giùm." Viên Vĩ Anh xua xua tay trước mặt Gia Lục Tuần Dương như đuổi tà. Gia Lục Tuần Dương bỗng nhớ tới điều gì đó: "À mà, từ bây giờ ngươi đi bên cạnh nữ nhân kia ư? Nàng ta thân phận là gì ngươi biết không?"
"Không biết, ta chỉ biết nàng tên là Tế Nguyệt, mà cũng chả rõ là tên thật hay không nữa." Viên Vĩ Anh nhún vai trả lời: "Mà Tuần Dương này, ngươi vẫn làm nhiệm vụ đưa cơm cho Vũ cô nương hả?"
"Ân, mà nhắc mới nhớ, Vũ cô nương có lẽ để ý tới ngươi đó, hôm qua ta mang cơm đến, nàng không thấy ngươi liền hỏi thăm ngươi." Gia Lục Tuần Dương dùng vẻ mặt 'ta đã hiểu rõ' để nhìn vào Viên Vĩ Anh, vậy mà chỉ đổi lấy vẻ mặt khinh bỉ của Viên Vĩ Anh:
"Ây dà, ai mà ngờ được tiểu vương gia lại có sở thích bát quái của mấy đại nương đại thẩm vậy ta. Chúng ta xem như cũng đang chung một thuyền, hỏi thăm một chút thì ngươi nói là để ý, cả ngày qua ngươi lo lắng cho ta như vậy không lẽ là phu thê tâm đầu ý hợp à?"
Cả hai vô tư nói khùng nói điên mà không hề hay biết tất cả đều được một hắc y nhân thu hết vào mắt. Hai người Viên - Gia Lục chia ra, Gia Lục Tuần Dương như cũ đến khu nhà riêng mang cơm cho nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng kiệm lời họ Vũ kia. Viên Vĩ Anh thì men theo lối cũ, cô đi đến gian phòng đã cùng mỹ nhân kia trải qua một đêm xuân tiêu.
'Kẽo kẹt'
Tiếng đóng mở cửa vang lên, Viên Vĩ Anh bước vào trong đã thấy Tế Nguyệt đang nhàn nhã thưởng thức ly trà trên tay của nàng. Viên Vĩ Anh giữ nguyên nụ cười nơi khoé miệng, đi đến phía sau của nữ nhân phong tao đang cố ý dùng ánh mắt đầy ý tứ câu dẫn kia về phía mình.
"Thoải mái không?" Bàn tay Viên Vĩ Anh dùng lực đạo vừa đủ mà xoa bóp vai cho Tế Nguyệt, bờ môi như có như không thì thầm vào tai Tế Nguyệt. Buông xuống ly trà trên tay, Tế Nguyệt xoay người lại, câu lấy cổ Viên Vĩ Anh dừng sức kéo xuống:
"Thoải mái, ngươi còn có thể làm ta thoải mái hơn nữa mà". Viên Vĩ Anh nhướng mày thích thú hưởng thụ sự dụ hoặc của đối phương, tầm mắt chăm chú vào đôi môi đỏ rực đầy đặn.
"Đẹp không?" Tế Nguyệt thoải mái đón lấy ánh mắt quá mức chăm chú của Viên Vĩ Anh, nó khiến nàng cảm thấy rằng trong mắt đối phương nàng thực đặc biệt.
Như một lời khẳng định, Viên Vĩ Anh dùng môi mình dán lên bờ môi quyến rũ kia, hai chiếc lưỡi không xương như đã quen biết từ lâu mà cuốn lấy nhau.
.........
Viên Vĩ Anh thay trang phục màu đỏ ra, đổi thành một bộ hắc y, ngụ ý bản thân qua một đêm làm hài lòng chủ nhân đã được thăng chức. Tế Nguyệt đi phía trước, theo sau là hai nha hoàn, tuy vậy Viên Vĩ Anh vẫn cảm nhận được võ công của họ không thấp, không khỏi thầm than trong lòng, nội công của Viên Vĩ Anh không đến mức thấp, tại kinh thành cũng có thể xếp hàng cao rồi, vậy mà vừa bước vào giang hồ liền thấy mình chẳng bằng ai.
"Chân của ngươi, bị thương sao?" Tế Nguyệt vừa đi vừa nói, tuy nàng không xoay đầu lại cũng chẳng nhìn tới nhưng Viên Vĩ Anh vẫn cảm thấy như là có cặp mắt đang nhìn từng nhất cử nhất động của cô. Cảm giác ngột ngạt không khỏi khiến cô đưa tay lên gãi gãi mặt.
"Ân, ta từng bị thương, tuy được chữa trị không quá khác biệt nhưng chung quy vẫn không phải là hoàn toàn bình phục."
Tế Nguyệt hoàn toàn có thể nhìn ra chân của Viên Vĩ Anh từng bị đánh gãy, thương tích nặng như vậy vẫn có thể chữa trị đến như bây giờ, xem ra bối cảnh người kia không tầm thường. Thật lòng mà nói, Tế Nguyệt không quá quan tâm thân phận của người kia, nàng cũng không có ý định muốn biết tên thật của cô, vẫn cứ gọi là Mặc. Sáng nay khi Mặc giải thích lý do đột nhập vào đây, nàng chẳng hề nhìn thấy tí nào giả dối trên gương mặt sáng lán của người kia. Gương mặt đó, thần thái đó hệt như một công tử nhà giàu lần đầu được ra đường chơi mà thôi, điều này làm nào rất tán thưởng, trước đây không phải không có những kẻ ngu ngốc tầm thường si mê cơ thể của nàng, nhưng họ chỉ đối với nàng có ham muốn dơ bẩn mà thôi. Còn ở Mặc, Tế Nguyệt vẫn cảm nhận được dục vọng của đối phương, nhưng đi kèm đó là sự thưởng thức.
Viên Vĩ Anh đến từ hàng ngàn năm sau, tại nơi đó, phụ nữ ăn mặc mát mẻ, mặc bikini hay đại loại đồ ngủ sexy đều rất bình thường, đó cũng là một trong các lí do cô không quá phản ứng với các nữ nhân cổ đại ăn mặc mát mẻ hơn chuẩn mực. Cô đâu hay biết nhờ vậy mà cô mới được cộng điểm trong thâm tâm Tế Nguyệt đó thôi.
Vô vị nhai nhai bánh bao trong miệng, Gia Lục Tuần Dương như trẻ con thấy món đồ yêu thích hai mắt sáng rực lên khi thấy Viên Vĩ Anh bước vào nhà ăn. Ánh mắt 'cháy bỏng' của Gia Lục Tuần Dương dễ dàng được Viên Vĩ Anh thấy được trong đám đông, cô vừa đi về hướng Gia Lục vừa xoa bóp vùng cổ của mình.
"Mau mau, kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra với ngươi vậy?". Gia Lục Tuần Dương nhanh nhảu mở miệng, nhìn dáng vẻ Viên Vĩ Anh chỉ có mệt nhọc chứ cũng không có vẻ bị thương gì nghiêm trọng. Đã vậy còn tò mò gấp mấy lần khi thấy được sự vui vẻ nơi khoé miệng họ Viên kia.
"Ta gặp được một tao ngộ tốt đẹp đến bất ngờ." Viên Vĩ Anh cố tình ra vẻ thần thần bí bí khiến Gia Lục Tuần Dương bày ra bộ mặt khinh bỉ: "Nói thì nói cho rõ ràng, ấp a ấp úng thì giữ lại biết một mình đi khỏi nói." Mấy ngày sống chung với Viên Vĩ Anh, từ hành động đến ngôn từ mà Gia Lục Tuần Dương sử dụng ngày càng giống người hiện như Viên Vĩ Anh.
Viên Vĩ Anh vẫn cứ cười cười không trả lời, cho đến khi cả hai dùng cơm xong, tranh thủ ngã rẽ không có người, Viên Vĩ Anh kéo Gia Lục Tuần Dương vào và kể rõ ngọn nguồn ngày hôm qua.
"Ng..Ngươi nói là thật?" Gia Lục Tuần Dương ngơ ngác, mặt trắng bệt không tin được Viên Vĩ Anh bị đem đi thị tẩm: "Mà cũng may cho ngươi, ít ra đối phương qua lời ngươi nói vẫn là một mỹ nhân đi. Nếu là một phụ nhân già cả hay là một tên nam nhân thích long dương thì ta xem thử ngươi còn cười được không?" Năng lực sát thương trong lời nói của Gia Lục Tuần Dương ngày càng tăng chứ không có giảm.
"Quỷ yêu, cái miệng không nói được làm hay ý đẹp thì im giùm." Viên Vĩ Anh xua xua tay trước mặt Gia Lục Tuần Dương như đuổi tà. Gia Lục Tuần Dương bỗng nhớ tới điều gì đó: "À mà, từ bây giờ ngươi đi bên cạnh nữ nhân kia ư? Nàng ta thân phận là gì ngươi biết không?"
"Không biết, ta chỉ biết nàng tên là Tế Nguyệt, mà cũng chả rõ là tên thật hay không nữa." Viên Vĩ Anh nhún vai trả lời: "Mà Tuần Dương này, ngươi vẫn làm nhiệm vụ đưa cơm cho Vũ cô nương hả?"
"Ân, mà nhắc mới nhớ, Vũ cô nương có lẽ để ý tới ngươi đó, hôm qua ta mang cơm đến, nàng không thấy ngươi liền hỏi thăm ngươi." Gia Lục Tuần Dương dùng vẻ mặt 'ta đã hiểu rõ' để nhìn vào Viên Vĩ Anh, vậy mà chỉ đổi lấy vẻ mặt khinh bỉ của Viên Vĩ Anh:
"Ây dà, ai mà ngờ được tiểu vương gia lại có sở thích bát quái của mấy đại nương đại thẩm vậy ta. Chúng ta xem như cũng đang chung một thuyền, hỏi thăm một chút thì ngươi nói là để ý, cả ngày qua ngươi lo lắng cho ta như vậy không lẽ là phu thê tâm đầu ý hợp à?"
Cả hai vô tư nói khùng nói điên mà không hề hay biết tất cả đều được một hắc y nhân thu hết vào mắt. Hai người Viên - Gia Lục chia ra, Gia Lục Tuần Dương như cũ đến khu nhà riêng mang cơm cho nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng kiệm lời họ Vũ kia. Viên Vĩ Anh thì men theo lối cũ, cô đi đến gian phòng đã cùng mỹ nhân kia trải qua một đêm xuân tiêu.
'Kẽo kẹt'
Tiếng đóng mở cửa vang lên, Viên Vĩ Anh bước vào trong đã thấy Tế Nguyệt đang nhàn nhã thưởng thức ly trà trên tay của nàng. Viên Vĩ Anh giữ nguyên nụ cười nơi khoé miệng, đi đến phía sau của nữ nhân phong tao đang cố ý dùng ánh mắt đầy ý tứ câu dẫn kia về phía mình.
"Thoải mái không?" Bàn tay Viên Vĩ Anh dùng lực đạo vừa đủ mà xoa bóp vai cho Tế Nguyệt, bờ môi như có như không thì thầm vào tai Tế Nguyệt. Buông xuống ly trà trên tay, Tế Nguyệt xoay người lại, câu lấy cổ Viên Vĩ Anh dừng sức kéo xuống:
"Thoải mái, ngươi còn có thể làm ta thoải mái hơn nữa mà". Viên Vĩ Anh nhướng mày thích thú hưởng thụ sự dụ hoặc của đối phương, tầm mắt chăm chú vào đôi môi đỏ rực đầy đặn.
"Đẹp không?" Tế Nguyệt thoải mái đón lấy ánh mắt quá mức chăm chú của Viên Vĩ Anh, nó khiến nàng cảm thấy rằng trong mắt đối phương nàng thực đặc biệt.
Như một lời khẳng định, Viên Vĩ Anh dùng môi mình dán lên bờ môi quyến rũ kia, hai chiếc lưỡi không xương như đã quen biết từ lâu mà cuốn lấy nhau.
.........
Viên Vĩ Anh thay trang phục màu đỏ ra, đổi thành một bộ hắc y, ngụ ý bản thân qua một đêm làm hài lòng chủ nhân đã được thăng chức. Tế Nguyệt đi phía trước, theo sau là hai nha hoàn, tuy vậy Viên Vĩ Anh vẫn cảm nhận được võ công của họ không thấp, không khỏi thầm than trong lòng, nội công của Viên Vĩ Anh không đến mức thấp, tại kinh thành cũng có thể xếp hàng cao rồi, vậy mà vừa bước vào giang hồ liền thấy mình chẳng bằng ai.
"Chân của ngươi, bị thương sao?" Tế Nguyệt vừa đi vừa nói, tuy nàng không xoay đầu lại cũng chẳng nhìn tới nhưng Viên Vĩ Anh vẫn cảm thấy như là có cặp mắt đang nhìn từng nhất cử nhất động của cô. Cảm giác ngột ngạt không khỏi khiến cô đưa tay lên gãi gãi mặt.
"Ân, ta từng bị thương, tuy được chữa trị không quá khác biệt nhưng chung quy vẫn không phải là hoàn toàn bình phục."
Tế Nguyệt hoàn toàn có thể nhìn ra chân của Viên Vĩ Anh từng bị đánh gãy, thương tích nặng như vậy vẫn có thể chữa trị đến như bây giờ, xem ra bối cảnh người kia không tầm thường. Thật lòng mà nói, Tế Nguyệt không quá quan tâm thân phận của người kia, nàng cũng không có ý định muốn biết tên thật của cô, vẫn cứ gọi là Mặc. Sáng nay khi Mặc giải thích lý do đột nhập vào đây, nàng chẳng hề nhìn thấy tí nào giả dối trên gương mặt sáng lán của người kia. Gương mặt đó, thần thái đó hệt như một công tử nhà giàu lần đầu được ra đường chơi mà thôi, điều này làm nào rất tán thưởng, trước đây không phải không có những kẻ ngu ngốc tầm thường si mê cơ thể của nàng, nhưng họ chỉ đối với nàng có ham muốn dơ bẩn mà thôi. Còn ở Mặc, Tế Nguyệt vẫn cảm nhận được dục vọng của đối phương, nhưng đi kèm đó là sự thưởng thức.
Viên Vĩ Anh đến từ hàng ngàn năm sau, tại nơi đó, phụ nữ ăn mặc mát mẻ, mặc bikini hay đại loại đồ ngủ sexy đều rất bình thường, đó cũng là một trong các lí do cô không quá phản ứng với các nữ nhân cổ đại ăn mặc mát mẻ hơn chuẩn mực. Cô đâu hay biết nhờ vậy mà cô mới được cộng điểm trong thâm tâm Tế Nguyệt đó thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.