Chương 36: Liệu có hối hận?
129600
13/05/2024
Tờ mờ sáng
Ba người Viên Vĩ Anh, Gia Lục Tuần Dương và Jessi đã yên vị trên chiếc xe ngựa đã đưa Viên Vĩ Anh về kinh thành, khoang xe rộng rãi đủ để ba người họ nằm dài ra. Ngay thời khắc chiếc xe ra khỏi cổng thành, thẳng tiến về nơi xa, trên thành cao, một nữ nhân đứng đó, ánh mắt vẫn nhìn theo cho đến khi xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt. Ánh bình minh dần ló dạng, nhưng có là gì nếu như tia sáng duy nhất trong cuộc đời nàng đã rời đi?
Từ phía sau, một nữ nhân khác cất bước về phía người đã đứng đây rất lâu: “Người đã đi rồi, ở đây nhìn theo thì có ích gì?”
Nhược Dao đương nhiên cảm nhận được có người bên cạnh mình từ nãy giờ, nhưng nàng vẫn đợi nữ nhân kia lên tiếng trước, Nhược Dao không trả lời câu hỏi ấy, nàng xoay người lại, ánh mắt vô định.
“Có bao giờ ngươi cảm thấy hối hận không, Như Thái Phi?”
Như Tiên chỉ nở nụ cười buồn, nhìn về phía mà người kia đã đi mất: “Ta chưa bao giờ hối hận vì đã yêu nàng, càng không hối hận vì lựa chọn của mình, chỉ biết trách số phận an bài.”
Nàng khẽ khựng lại, quay qua nhìn nhìn Nhược Dao: “Vậy còn ngươi? Ngươi hối hận?”
Nhược Dao không đáp, nàng cất bước đi, để lại Như Tiên vẫn đứng đó dưới ánh nắng ban mai.
Hối hận sao? Liệu nàng có hối hận vì đã yêu cô không? Nếu không yêu, nàng mãi là một công cụ giết người không cảm xúc, nhưng không cảm xúc cũng sẽ không đau buồn.
Hay là nàng hối hận vì đã huỷ hôn ước với người mình yêu nhất? Nhưng nàng có sự lựa chọn sao?
Có chăng.. chỉ là nàng hối hận tại sao mình lại sinh ra trên cõi đời này.
Như Tiên chỉ biết thở dài thay nàng ấy, nàng cảm nhận được Nhược Ỷ Mộng trước mặt mình rất yêu Viên Vĩ Anh, và cô cũng yêu nàng ấy, nhưng cuối cùng hai người họ lại không đến với nhau, rồi lại trở thành mối quan hệ phức tạp như mình và Viên Vĩ Anh.
Bên trong xe ngựa
“Vĩ Anh này, bộ ngươi ở Ác Nhân cốc thiếu gì à sao mà mang nhiều hành lí vậy?” Gia Lục Tuần Dương không biết lấy đâu ra một cọng cỏ lau, cô ngậm nó trên miệng làm mỗi lần nói chuyện là cọng cả ấy lại lúc la lúc lắc.
Viên Vĩ Anh bật cười, cô ngoắc tay với hai người kia, khi cả ba cùng chụm lại rồi, Viên Vĩ Anh mở ra một rương hành lí trong số cô mang theo.
“Cái gì? Ngươi đi chạy nạn sao Viên Vĩ Anh? Vàng mà ngươi mang theo cả rương?”
Ánh vàng sáng rực một mảng trong buồng xe, những ánh vàng kim đó còn hắc lên mặt hai người làm loé cả mắt.
“Bây giờ ta đến ở Ác Nhân cốc, đây là tài sản của ta tức nhiên ta phải mang theo, tiếc là chỉ mang theo hiện kim mà thôi, còn nhiều khế ước đất đai rồi đồ cổ không định giá được khó mà mang đi.”
Viên Vĩ Anh đóng rương lại, cô vỗ vỗ trên nắp rương, thở dài tiếc nuối, làm ra vẻ một kẻ yêu tiền hơn mạng. Để có thể đến Ác Nhân cốc nhanh nhất, Viên Vĩ Anh quyết định sẽ xuyên ra khu rừng này để đến Phong Thành, tại đó có một trong các lối vào Ác Nhân cốc. Nói là nhanh nhất nhưng thực ra vẫn cần hơn mười mấy ngày mới đến được Phong Thành.
Cả ba người sau nhiều ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng đến nơi, họ vừa đi vừa khởi động tay chân cho giãn gân cốt sau nhiều ngày đi đường, bước vào Tuý Hồng Lâu, thanh lâu lớn nhất Phong Thành.
Để tránh mất thời gian, khi vừa vào gian phòng riêng, Viên Vĩ Anh liền đưa ra lệnh bài của Tế Nguyệt, thấy lệnh bài như thấy cung chủ.
“Ra là sứ giả bên cạnh cung chủ ạ, là thuộc hạ không biết thái sơn, có gì thiếu xót xin ba vị sứ giả bỏ qua.” Tú bà không còn vẻ lã lướt quen thuộc nữa mà liền nghiêm túc cúi đầu với lệnh bài trong tay Viên Vĩ Anh.
“Không sao, mau chuẩn bị mở cổng để bọn ta quay về. À với cả đưa phong thư này cho Tế.. cung chủ giúp ta.” Viên Vĩ Anh thu lại lệnh bài, tú bà sau khi nhận lấy phong thư liền lui ra ngoài.
Ba người trong phòng liền lao về phía giường lăn đùng ra, cả nửa tháng nay họ chỉ nghỉ ngơi trên xe ngựa để tiết kiệm thời gian đi đường
Tú bà của Tuý Hồng Lâu là Diễm Hương, vẻ ngoài lớn tuổi màu mỡ chỉ là dịch dung, nào là một trong các trợ thủ đắc lực của Mị Đường, Phong Thành này là nơi nằm giữa khu vực kinh thành và các tỉnh đầu phía nam, tin tức lưu thông rộng rãi nên không khó hiểu khi mà Tế Thiên cung có rất nhiều tai mắt ở đây.
Một tên mặc luc y che kín gương mặt bước đi từng bước dài đến gian phòng trung tâm trong Ác Nhân cốc.
“Cung chủ đại nhân, Vĩ Anh đại nhân gửi cho ngài một bức thư.” Trước gian phòng, tên lục y kính cẩn cúi đầu, cánh cửa mở ra ngay sau đó, Thái Thản bước ra nhận lấy bức thư.
Vẫn là dáng vẻ lười biếng quen thuộc đó, chỉ là lúc này không có một người phía sau cho nàng dựa vào mà phải tựa thẳng vào lưng ghế vừa cứng vừa lạnh, Tế Nguyệt mở lá thư ra, những ngón tay thon dài của nàng toả ra sự quyến rũ từ trong xương cốt.
'Tế Nguyệt của ta ơi, nhớ nàng quá đi thôi..'
Chỉ mới đọc câu đầu tiên, nụ cười đã không thấy từ khi Viên Vĩ Anh rời đi lại một lần nữa xuất hiện trên môi Tế Nguyệt. Thái Thản đang đứng một bên chỉ biết thầm cảm thán trong lòng, tên Vĩ Anh đó cũng thật tài giỏi, khi đó hắn là người phát hiện ra cô, chỉ vì vẻ ngoài có trắng trẻo của cô vừa khớp với sở thích của cung chủ, mà Ác Nhân cốc nam nhân bọn họ học võ từ nhỏ, lại dải nắng dầm mưa nên cực kì khó tìm những nam nhân trẻ tuổi lại trắng trẻo như Vĩ Anh. Vậy mà sau một đêm đó, cung chủ và tên mặt trắng đó dính lấy nhau, đến cả khu phía Tây dành cho nam sủng trước đây ở cũng bi cung chủ giải tán, dẹp bỏ.
Nội dung trong thư chỉ kể giản lược cho Tế Nguyệt biết sự có mặt của Vũ Băng Nhi và Viên Vĩ Anh đã dùng Hấp Tinh Đại Pháp, cùng với thái độ kì lạ của Vũ Băng Nhi ngay sau đó. Tất nhiên cũng đề cập đến việc cô cùng về cốc với hai bằng hữu thân thiết của mình, mà thực ra không cần Viên Vĩ Anh viết thư báo, chuyện có ba người cầm lệnh bài cung chủ muốn vào cốc từ sớm đã được thủ vệ cao cấp nhất của Mẫn Đường thông báo cho nàng, nhưng điều làm cho nụ cười trên môi của Tế Nguyệt không hạ xuống được là Viên Vĩ Anh dùng từ 'về' khi nói đến Ác Nhân cốc, chứ không phải là đến. Tế Nguyệt đặt phong thư xuống bàn, khoác ngoại bào của mình liền đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Từ Tuý Hồng Lâu, ba người Viên Vĩ Anh được đưa đến một biệt viện nằm ở rìa Phong Thành, ở giữa biệt viện có một lối vào mật đạo nối thẳng vào phía Bắc của Ác Nhân cốc. Tuy đây không phải là lần đầu của Gia Lục Tuần Dương và Viên Vĩ Anh đến Ác Nhân cốc, nhưng lần trước của hai theo chân hắc y nhân đến một lối vào ở hang động, lại còn lén lút đi, còn lần này họ đi vào bằng lối vào chỉ dành cho các vị đường chủ và cung chủ, cảnh sắc lộng lẫy hơn nhiều.
Sau khi ra khỏi mất đạo tối tăm, đập vào mắt họ là một bờ hồ xanh biếc, xung quanh là một rừng hoa đào nở rộ, các cánh hoa rơi xuống mặt hồ tạo nên một khung cảnh hết sức hữu tình.
“Oscar, ngươi có đưa tụi ta đi nhầm chỗ không?” Jessi cũng là lần đầu tiên thấy cảnh này, từ lúc xuyên tới đây nàng chỉ có bôn ba lên đường cùng đoàn người sứ thần, sau đó thì vào hoàng cung, tuy hoàng cung cũng rất sang trong, lại bề thế, nhưng với một người hiện đại lại sống ở nước ngoài nhiều năm như Jessi thì nói thật nàng thấy nó sến.
Viên Vĩ Anh liếc mắt nhìn Jessi: “Nói khùng nói điên là ta quăng ngươi xuống hồ.”
“Chứ gì nữa, rõ ràng chỗ này đẹp như vậy, lại còn nên thơ hữu tình, mà lại tên là Ác Nhân cốc gì chứ.” Jessi vừa nói vừa uốn éo làm ra vẻ tiểu thư đài các, nàng móc từ trong túi quần ra một cái khăn tay, dùng nó che đi nửa khuôn mặt, chớp mắt nhìn Viên Vĩ Anh.
Viên Vĩ Anh ớn lạnh rợn cả người, Jessi đẹp thì đẹp thật đó nhưng cả hai là chiến hữu lâu năm, từ lâu cô chỉ xem Jessi là chị gái của mình, quay người liền kéo Gia Lục Tuần Dương đi bộ dọc bờ hồ. Họ đi một lúc liền thấy một lão thuyền phu cùng một chiếc thuyền hoa đang đợi sẵn.
Không ngờ cái hồ này lại thông ra cửa sông, họ đi dọc bờ sông thêm tầm một canh giờ là đến nơi trung tâm của Ác Nhân cốc. Từ khi còn trên mạn thuyền, Viên Vĩ Anh đã trông thấy một nhóm người đợi sẵn ở cổng vào, nhưng trong mắt Viên Vĩ Anh chỉ có mỗi một bóng hình nữ nhân kia.
Thuyền vừa cập bến, Viên Vĩ Anh đã bỏ lại Gia Lục Tuần Dương và Jessi còn đang đứng trên thuyền mà nhảy xuống bên dưới, dưới ánh mắt hơi giật mình nhẹ của hai người kia, Viên Vĩ Anh nhào đến ôm gọn Tế Nguyệt vào lòng.
“Tế Nguyệt, ta về rồi!”
Tế Nguyệt tựa đầu vào vai Viên Vĩ Anh, hai cánh tay quen thuộc ôm lấy vòng eo cô.
“Vị này là Tế Nguyệt tỷ tỷ a? Tỷ xinh đẹp như vậy hèn gì tên khốn Viên Vĩ Anh này lúc nào trong miệng cũng Tế Nguyệt Tế Nguyệt.” Cả hai cứ đứng ôm nhau mặc kệ mọi người, đám môn hạ của Tế Nguyệt không dám lên tiếng quấy rầy, nhưng Jessi và Gia Lục Tuần Dương vừa xuống thuyền đã chịu không nổi cảnh tình chàng ý thiếp như vậy.
Tế Nguyệt buông Viên Vĩ Anh ra, mỉm cười nhìn Gia Lục Tuần Dương và Jessi: “Gia Lục công tử, đã lâu không gặp. Còn vị tiểu thư xinh đẹp này là?”
Viên Vĩ Anh vừa giới thiệu Jessi thì đã bị nàng giành trước, Jessi tự nhiên bắt lấy tay Tế Nguyệt: “Tỷ tỷ cứ gọi ta là Jessi được rồi, ta là người Ba Tư nên tên nghe có vẻ xa lạ với Trung Nguyện.”
Tế Nguyệt cũng không đẩy tay Jessi ra, cả hai người cùng đi về phía trước, bỏ lại Gia Lục Tuần Dương và Viên Vĩ Anh đi theo sau.
“Muội nói là Vĩ Anh thường hay nhắc đến ta?”
“Đúng vậy, hắn nói nhiều lắm, còn nói dắt chúng ta về đây ra mắt tẩu tẩu.”
Tế Nguyệt, Viên Vĩ Anh, và Gia Lục Tuần Dương đồng loạt giật mình, Gia Lục Tuần Dương còn phải lục lại kí ức xem có thật là Viên Vĩ Anh nói vậy hay không. Viên Vĩ Anh bước lên kéo tay Tế Nguyệt về tay mình: “Tế Nguyệt, nàng đừng nghe nàng ta nói nhảm, lúc nào cũng nói chuyện khùng điên thôi à.”
Tế Nguyệt chỉ mĩm cười đi tiếp, nàng sắp xếp cho Jessi cùng Gia Lục Tuần Dương ở gần khu vực của mình và Viên Vĩ Anh, họ đã quá mệt mỏi nên cũng không náo loạn nữa, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
“Nàng nhớ ta không?” Vừa bước vào phòng ngủ của hai người, Viên Vĩ Anh sau khi đóng cửa lại liền tiến về phía Tế Nguyệt, ôm lấy eo nhỏ thân thuộc của nàng từ phía sau.
Tế Nguyệt xoay người lại, ánh mắt nàng đầy thâm tình nhìn Viên Vĩ Anh, những ngón tay vuốt khẽ má cô: “Thật không? Ta còn cho rằng kinh thành nhiều nữ nhân xinh đẹp, như học như ngọc như vậy, nàng làm gì còn nhớ đến ta ở nơi thâm sâu này.”
Viên Vĩ Anh nhếch môi cười, trong ánh mắt còn toát ra được sự vui vẻ của cô, cô rất thích nhìn những lúc Tế Nguyệt giận dỗi như này, chứng tỏ trong lòng nàng có mình. Viên Vĩ Anh khuỵ người xuống, bế thóc Tế Nguyệt theo kiểu công chúa, đi về phía cánh cửa sát vách phòng ngủ của hai người, bên trong là Nguyệt Trì, nơi tắm chỉ có Tế Nguyệt mới được vào đây, nhưng dần dần nơi đây lại đón tiếp thêm một chủ nhân mới là Viên Vĩ Anh.
“Vậy để ta chứng minh cho nàng thấy được ta nhớ nàng như thế nào.”
Bên trong Nguyệt Trì hơi nước bốc lên làm mọi thứ trở nên huyền ảo, Viên Vĩ Anh một tư thế bế Tế Nguyệt đến ghế dài được đặt cạnh hồ tắm, thả nàng xuống. Viên Vĩ Anh cởi hết trang sức trên người Tế Nguyệt, đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Cả hai hôn nhau như quên hết tất cả, nụ hôn chất chứa nỗi nhớ nhung sau hơn mấy mươi ngày không gặp nhau, đôi tay của Viên Vĩ Anh thuần thục cởi bỏ từng lớp trang phục của Tế Nguyệt. Tế Nguyệt dứt ra khỏi nụ hôn, nếu ban nãy cặp mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy tình cảm đối với cô, thì giờ đây cặp mắt ấy còn chất chứa dục vọng muốn được Viên Vĩ Anh chiếm lấy mình.
Thân thể trắng ngần không một mảnh vải che chắn của Tế Nguyệt đập vào mắt Viên Vĩ Anh, khơi dậy ngọn lửa trong lòng cô, Tế Nguyệt vờ như không hay biết, cô bước từng bước nhẹ nhàng đi xuống bồn tắm. Những bước chân của Tế Nguyệt như đang đạp thẳng lên trái tim đập liên hồi của Viên Vĩ Anh, cởi đi y phục trên người mình, Viên Vĩ Anh liền theo sau Tế Nguyệt.
Ôm lấy Tế Nguyệt từ phía sau, hai bàn tay của Viên Vĩ Anh ôm trọn lấy hai bầu ngực sữa của người trong lòng, chúng vừa khít như sinh ra dành cho nhau.
“Ưm...” Núm vú nhạy cảm bị kẹp giữa hai ngón tay của Viên Vĩ Anh khiến Tế Nguyệt bật ra một tiếng rên trong vô thức.
“Nàng nhạy cảm quá, mới chạm một chút đã cứng lên rồi.” Viên Vĩ Anh dùng hai ngón tay gãy liên tục lên núm vú Tế Nguyệt, cô biết rõ nàng cực kì nhạy cảm với nó, chỉ cần chơi đùa một tí là bên dưới liền ra nước.
Xoay người Tế Nguyệt về phía mình, Viên Vĩ Anh cúi xuống ngậm lấy một bên núm vú, bên còn lại vẫn luôn được bàn tay của cô xoa nắn không buông.
“Aa.. nhột..”
Đầu lưỡi nham nhám của Viên Vĩ Anh như cố tình trêu chọc núm vú của nàng, chỉ liếm láp phần quầng nhũ mà bỏ qua đỉnh vú đã cứng ngắc, đứng thẳng ngạo nghễ như muốn được Viên Vĩ Anh âu yếm.
Ba người Viên Vĩ Anh, Gia Lục Tuần Dương và Jessi đã yên vị trên chiếc xe ngựa đã đưa Viên Vĩ Anh về kinh thành, khoang xe rộng rãi đủ để ba người họ nằm dài ra. Ngay thời khắc chiếc xe ra khỏi cổng thành, thẳng tiến về nơi xa, trên thành cao, một nữ nhân đứng đó, ánh mắt vẫn nhìn theo cho đến khi xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt. Ánh bình minh dần ló dạng, nhưng có là gì nếu như tia sáng duy nhất trong cuộc đời nàng đã rời đi?
Từ phía sau, một nữ nhân khác cất bước về phía người đã đứng đây rất lâu: “Người đã đi rồi, ở đây nhìn theo thì có ích gì?”
Nhược Dao đương nhiên cảm nhận được có người bên cạnh mình từ nãy giờ, nhưng nàng vẫn đợi nữ nhân kia lên tiếng trước, Nhược Dao không trả lời câu hỏi ấy, nàng xoay người lại, ánh mắt vô định.
“Có bao giờ ngươi cảm thấy hối hận không, Như Thái Phi?”
Như Tiên chỉ nở nụ cười buồn, nhìn về phía mà người kia đã đi mất: “Ta chưa bao giờ hối hận vì đã yêu nàng, càng không hối hận vì lựa chọn của mình, chỉ biết trách số phận an bài.”
Nàng khẽ khựng lại, quay qua nhìn nhìn Nhược Dao: “Vậy còn ngươi? Ngươi hối hận?”
Nhược Dao không đáp, nàng cất bước đi, để lại Như Tiên vẫn đứng đó dưới ánh nắng ban mai.
Hối hận sao? Liệu nàng có hối hận vì đã yêu cô không? Nếu không yêu, nàng mãi là một công cụ giết người không cảm xúc, nhưng không cảm xúc cũng sẽ không đau buồn.
Hay là nàng hối hận vì đã huỷ hôn ước với người mình yêu nhất? Nhưng nàng có sự lựa chọn sao?
Có chăng.. chỉ là nàng hối hận tại sao mình lại sinh ra trên cõi đời này.
Như Tiên chỉ biết thở dài thay nàng ấy, nàng cảm nhận được Nhược Ỷ Mộng trước mặt mình rất yêu Viên Vĩ Anh, và cô cũng yêu nàng ấy, nhưng cuối cùng hai người họ lại không đến với nhau, rồi lại trở thành mối quan hệ phức tạp như mình và Viên Vĩ Anh.
Bên trong xe ngựa
“Vĩ Anh này, bộ ngươi ở Ác Nhân cốc thiếu gì à sao mà mang nhiều hành lí vậy?” Gia Lục Tuần Dương không biết lấy đâu ra một cọng cỏ lau, cô ngậm nó trên miệng làm mỗi lần nói chuyện là cọng cả ấy lại lúc la lúc lắc.
Viên Vĩ Anh bật cười, cô ngoắc tay với hai người kia, khi cả ba cùng chụm lại rồi, Viên Vĩ Anh mở ra một rương hành lí trong số cô mang theo.
“Cái gì? Ngươi đi chạy nạn sao Viên Vĩ Anh? Vàng mà ngươi mang theo cả rương?”
Ánh vàng sáng rực một mảng trong buồng xe, những ánh vàng kim đó còn hắc lên mặt hai người làm loé cả mắt.
“Bây giờ ta đến ở Ác Nhân cốc, đây là tài sản của ta tức nhiên ta phải mang theo, tiếc là chỉ mang theo hiện kim mà thôi, còn nhiều khế ước đất đai rồi đồ cổ không định giá được khó mà mang đi.”
Viên Vĩ Anh đóng rương lại, cô vỗ vỗ trên nắp rương, thở dài tiếc nuối, làm ra vẻ một kẻ yêu tiền hơn mạng. Để có thể đến Ác Nhân cốc nhanh nhất, Viên Vĩ Anh quyết định sẽ xuyên ra khu rừng này để đến Phong Thành, tại đó có một trong các lối vào Ác Nhân cốc. Nói là nhanh nhất nhưng thực ra vẫn cần hơn mười mấy ngày mới đến được Phong Thành.
Cả ba người sau nhiều ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng đến nơi, họ vừa đi vừa khởi động tay chân cho giãn gân cốt sau nhiều ngày đi đường, bước vào Tuý Hồng Lâu, thanh lâu lớn nhất Phong Thành.
Để tránh mất thời gian, khi vừa vào gian phòng riêng, Viên Vĩ Anh liền đưa ra lệnh bài của Tế Nguyệt, thấy lệnh bài như thấy cung chủ.
“Ra là sứ giả bên cạnh cung chủ ạ, là thuộc hạ không biết thái sơn, có gì thiếu xót xin ba vị sứ giả bỏ qua.” Tú bà không còn vẻ lã lướt quen thuộc nữa mà liền nghiêm túc cúi đầu với lệnh bài trong tay Viên Vĩ Anh.
“Không sao, mau chuẩn bị mở cổng để bọn ta quay về. À với cả đưa phong thư này cho Tế.. cung chủ giúp ta.” Viên Vĩ Anh thu lại lệnh bài, tú bà sau khi nhận lấy phong thư liền lui ra ngoài.
Ba người trong phòng liền lao về phía giường lăn đùng ra, cả nửa tháng nay họ chỉ nghỉ ngơi trên xe ngựa để tiết kiệm thời gian đi đường
Tú bà của Tuý Hồng Lâu là Diễm Hương, vẻ ngoài lớn tuổi màu mỡ chỉ là dịch dung, nào là một trong các trợ thủ đắc lực của Mị Đường, Phong Thành này là nơi nằm giữa khu vực kinh thành và các tỉnh đầu phía nam, tin tức lưu thông rộng rãi nên không khó hiểu khi mà Tế Thiên cung có rất nhiều tai mắt ở đây.
Một tên mặc luc y che kín gương mặt bước đi từng bước dài đến gian phòng trung tâm trong Ác Nhân cốc.
“Cung chủ đại nhân, Vĩ Anh đại nhân gửi cho ngài một bức thư.” Trước gian phòng, tên lục y kính cẩn cúi đầu, cánh cửa mở ra ngay sau đó, Thái Thản bước ra nhận lấy bức thư.
Vẫn là dáng vẻ lười biếng quen thuộc đó, chỉ là lúc này không có một người phía sau cho nàng dựa vào mà phải tựa thẳng vào lưng ghế vừa cứng vừa lạnh, Tế Nguyệt mở lá thư ra, những ngón tay thon dài của nàng toả ra sự quyến rũ từ trong xương cốt.
'Tế Nguyệt của ta ơi, nhớ nàng quá đi thôi..'
Chỉ mới đọc câu đầu tiên, nụ cười đã không thấy từ khi Viên Vĩ Anh rời đi lại một lần nữa xuất hiện trên môi Tế Nguyệt. Thái Thản đang đứng một bên chỉ biết thầm cảm thán trong lòng, tên Vĩ Anh đó cũng thật tài giỏi, khi đó hắn là người phát hiện ra cô, chỉ vì vẻ ngoài có trắng trẻo của cô vừa khớp với sở thích của cung chủ, mà Ác Nhân cốc nam nhân bọn họ học võ từ nhỏ, lại dải nắng dầm mưa nên cực kì khó tìm những nam nhân trẻ tuổi lại trắng trẻo như Vĩ Anh. Vậy mà sau một đêm đó, cung chủ và tên mặt trắng đó dính lấy nhau, đến cả khu phía Tây dành cho nam sủng trước đây ở cũng bi cung chủ giải tán, dẹp bỏ.
Nội dung trong thư chỉ kể giản lược cho Tế Nguyệt biết sự có mặt của Vũ Băng Nhi và Viên Vĩ Anh đã dùng Hấp Tinh Đại Pháp, cùng với thái độ kì lạ của Vũ Băng Nhi ngay sau đó. Tất nhiên cũng đề cập đến việc cô cùng về cốc với hai bằng hữu thân thiết của mình, mà thực ra không cần Viên Vĩ Anh viết thư báo, chuyện có ba người cầm lệnh bài cung chủ muốn vào cốc từ sớm đã được thủ vệ cao cấp nhất của Mẫn Đường thông báo cho nàng, nhưng điều làm cho nụ cười trên môi của Tế Nguyệt không hạ xuống được là Viên Vĩ Anh dùng từ 'về' khi nói đến Ác Nhân cốc, chứ không phải là đến. Tế Nguyệt đặt phong thư xuống bàn, khoác ngoại bào của mình liền đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Từ Tuý Hồng Lâu, ba người Viên Vĩ Anh được đưa đến một biệt viện nằm ở rìa Phong Thành, ở giữa biệt viện có một lối vào mật đạo nối thẳng vào phía Bắc của Ác Nhân cốc. Tuy đây không phải là lần đầu của Gia Lục Tuần Dương và Viên Vĩ Anh đến Ác Nhân cốc, nhưng lần trước của hai theo chân hắc y nhân đến một lối vào ở hang động, lại còn lén lút đi, còn lần này họ đi vào bằng lối vào chỉ dành cho các vị đường chủ và cung chủ, cảnh sắc lộng lẫy hơn nhiều.
Sau khi ra khỏi mất đạo tối tăm, đập vào mắt họ là một bờ hồ xanh biếc, xung quanh là một rừng hoa đào nở rộ, các cánh hoa rơi xuống mặt hồ tạo nên một khung cảnh hết sức hữu tình.
“Oscar, ngươi có đưa tụi ta đi nhầm chỗ không?” Jessi cũng là lần đầu tiên thấy cảnh này, từ lúc xuyên tới đây nàng chỉ có bôn ba lên đường cùng đoàn người sứ thần, sau đó thì vào hoàng cung, tuy hoàng cung cũng rất sang trong, lại bề thế, nhưng với một người hiện đại lại sống ở nước ngoài nhiều năm như Jessi thì nói thật nàng thấy nó sến.
Viên Vĩ Anh liếc mắt nhìn Jessi: “Nói khùng nói điên là ta quăng ngươi xuống hồ.”
“Chứ gì nữa, rõ ràng chỗ này đẹp như vậy, lại còn nên thơ hữu tình, mà lại tên là Ác Nhân cốc gì chứ.” Jessi vừa nói vừa uốn éo làm ra vẻ tiểu thư đài các, nàng móc từ trong túi quần ra một cái khăn tay, dùng nó che đi nửa khuôn mặt, chớp mắt nhìn Viên Vĩ Anh.
Viên Vĩ Anh ớn lạnh rợn cả người, Jessi đẹp thì đẹp thật đó nhưng cả hai là chiến hữu lâu năm, từ lâu cô chỉ xem Jessi là chị gái của mình, quay người liền kéo Gia Lục Tuần Dương đi bộ dọc bờ hồ. Họ đi một lúc liền thấy một lão thuyền phu cùng một chiếc thuyền hoa đang đợi sẵn.
Không ngờ cái hồ này lại thông ra cửa sông, họ đi dọc bờ sông thêm tầm một canh giờ là đến nơi trung tâm của Ác Nhân cốc. Từ khi còn trên mạn thuyền, Viên Vĩ Anh đã trông thấy một nhóm người đợi sẵn ở cổng vào, nhưng trong mắt Viên Vĩ Anh chỉ có mỗi một bóng hình nữ nhân kia.
Thuyền vừa cập bến, Viên Vĩ Anh đã bỏ lại Gia Lục Tuần Dương và Jessi còn đang đứng trên thuyền mà nhảy xuống bên dưới, dưới ánh mắt hơi giật mình nhẹ của hai người kia, Viên Vĩ Anh nhào đến ôm gọn Tế Nguyệt vào lòng.
“Tế Nguyệt, ta về rồi!”
Tế Nguyệt tựa đầu vào vai Viên Vĩ Anh, hai cánh tay quen thuộc ôm lấy vòng eo cô.
“Vị này là Tế Nguyệt tỷ tỷ a? Tỷ xinh đẹp như vậy hèn gì tên khốn Viên Vĩ Anh này lúc nào trong miệng cũng Tế Nguyệt Tế Nguyệt.” Cả hai cứ đứng ôm nhau mặc kệ mọi người, đám môn hạ của Tế Nguyệt không dám lên tiếng quấy rầy, nhưng Jessi và Gia Lục Tuần Dương vừa xuống thuyền đã chịu không nổi cảnh tình chàng ý thiếp như vậy.
Tế Nguyệt buông Viên Vĩ Anh ra, mỉm cười nhìn Gia Lục Tuần Dương và Jessi: “Gia Lục công tử, đã lâu không gặp. Còn vị tiểu thư xinh đẹp này là?”
Viên Vĩ Anh vừa giới thiệu Jessi thì đã bị nàng giành trước, Jessi tự nhiên bắt lấy tay Tế Nguyệt: “Tỷ tỷ cứ gọi ta là Jessi được rồi, ta là người Ba Tư nên tên nghe có vẻ xa lạ với Trung Nguyện.”
Tế Nguyệt cũng không đẩy tay Jessi ra, cả hai người cùng đi về phía trước, bỏ lại Gia Lục Tuần Dương và Viên Vĩ Anh đi theo sau.
“Muội nói là Vĩ Anh thường hay nhắc đến ta?”
“Đúng vậy, hắn nói nhiều lắm, còn nói dắt chúng ta về đây ra mắt tẩu tẩu.”
Tế Nguyệt, Viên Vĩ Anh, và Gia Lục Tuần Dương đồng loạt giật mình, Gia Lục Tuần Dương còn phải lục lại kí ức xem có thật là Viên Vĩ Anh nói vậy hay không. Viên Vĩ Anh bước lên kéo tay Tế Nguyệt về tay mình: “Tế Nguyệt, nàng đừng nghe nàng ta nói nhảm, lúc nào cũng nói chuyện khùng điên thôi à.”
Tế Nguyệt chỉ mĩm cười đi tiếp, nàng sắp xếp cho Jessi cùng Gia Lục Tuần Dương ở gần khu vực của mình và Viên Vĩ Anh, họ đã quá mệt mỏi nên cũng không náo loạn nữa, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
“Nàng nhớ ta không?” Vừa bước vào phòng ngủ của hai người, Viên Vĩ Anh sau khi đóng cửa lại liền tiến về phía Tế Nguyệt, ôm lấy eo nhỏ thân thuộc của nàng từ phía sau.
Tế Nguyệt xoay người lại, ánh mắt nàng đầy thâm tình nhìn Viên Vĩ Anh, những ngón tay vuốt khẽ má cô: “Thật không? Ta còn cho rằng kinh thành nhiều nữ nhân xinh đẹp, như học như ngọc như vậy, nàng làm gì còn nhớ đến ta ở nơi thâm sâu này.”
Viên Vĩ Anh nhếch môi cười, trong ánh mắt còn toát ra được sự vui vẻ của cô, cô rất thích nhìn những lúc Tế Nguyệt giận dỗi như này, chứng tỏ trong lòng nàng có mình. Viên Vĩ Anh khuỵ người xuống, bế thóc Tế Nguyệt theo kiểu công chúa, đi về phía cánh cửa sát vách phòng ngủ của hai người, bên trong là Nguyệt Trì, nơi tắm chỉ có Tế Nguyệt mới được vào đây, nhưng dần dần nơi đây lại đón tiếp thêm một chủ nhân mới là Viên Vĩ Anh.
“Vậy để ta chứng minh cho nàng thấy được ta nhớ nàng như thế nào.”
Bên trong Nguyệt Trì hơi nước bốc lên làm mọi thứ trở nên huyền ảo, Viên Vĩ Anh một tư thế bế Tế Nguyệt đến ghế dài được đặt cạnh hồ tắm, thả nàng xuống. Viên Vĩ Anh cởi hết trang sức trên người Tế Nguyệt, đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Cả hai hôn nhau như quên hết tất cả, nụ hôn chất chứa nỗi nhớ nhung sau hơn mấy mươi ngày không gặp nhau, đôi tay của Viên Vĩ Anh thuần thục cởi bỏ từng lớp trang phục của Tế Nguyệt. Tế Nguyệt dứt ra khỏi nụ hôn, nếu ban nãy cặp mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy tình cảm đối với cô, thì giờ đây cặp mắt ấy còn chất chứa dục vọng muốn được Viên Vĩ Anh chiếm lấy mình.
Thân thể trắng ngần không một mảnh vải che chắn của Tế Nguyệt đập vào mắt Viên Vĩ Anh, khơi dậy ngọn lửa trong lòng cô, Tế Nguyệt vờ như không hay biết, cô bước từng bước nhẹ nhàng đi xuống bồn tắm. Những bước chân của Tế Nguyệt như đang đạp thẳng lên trái tim đập liên hồi của Viên Vĩ Anh, cởi đi y phục trên người mình, Viên Vĩ Anh liền theo sau Tế Nguyệt.
Ôm lấy Tế Nguyệt từ phía sau, hai bàn tay của Viên Vĩ Anh ôm trọn lấy hai bầu ngực sữa của người trong lòng, chúng vừa khít như sinh ra dành cho nhau.
“Ưm...” Núm vú nhạy cảm bị kẹp giữa hai ngón tay của Viên Vĩ Anh khiến Tế Nguyệt bật ra một tiếng rên trong vô thức.
“Nàng nhạy cảm quá, mới chạm một chút đã cứng lên rồi.” Viên Vĩ Anh dùng hai ngón tay gãy liên tục lên núm vú Tế Nguyệt, cô biết rõ nàng cực kì nhạy cảm với nó, chỉ cần chơi đùa một tí là bên dưới liền ra nước.
Xoay người Tế Nguyệt về phía mình, Viên Vĩ Anh cúi xuống ngậm lấy một bên núm vú, bên còn lại vẫn luôn được bàn tay của cô xoa nắn không buông.
“Aa.. nhột..”
Đầu lưỡi nham nhám của Viên Vĩ Anh như cố tình trêu chọc núm vú của nàng, chỉ liếm láp phần quầng nhũ mà bỏ qua đỉnh vú đã cứng ngắc, đứng thẳng ngạo nghễ như muốn được Viên Vĩ Anh âu yếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.