Quyển 3 - Chương 72: Người nào nên tự mình biết rõ?
HỎA HỒNG
05/06/2014
Lời nói cuối cùng cũng không có nói ra, theo thân phận của nàng ta, nữ nhân này mặc dù đang ở Vương Phủ với thân phận đáng xấu hổ nhưng bên cạnh nàng cũng an bài một nha đầu như thị thiếp của Vương gia!
Bên cạnh nàng có nha đầu cũng chứng mình nàng ta không phải là thân phận nha hoàn, cũng coi như là một chủ tử trong phủ.
Chủ tớ khác biệt, đây là truyền thống bao nhiêu năm lưu truyền, nàng luôn nghĩ như vậy, nữ nhân này chắc cũng thế, cho nên. . . . . .
Ánh mắt tối sầm lại, nàng ta giận dữ rời đi, thậm chí ngay cả nhiệm vụ báo cáo tình huống lên cấp trên cũng không thèm nhắc lại.
Lắc lắc thân hình như rắn nước, mang theo mùi hương nồng nặc, nàng ta nghênh ngang rời đi trước mặt Lộ Nhi.
“Đúng rồi, bà bầu, ta quên nhắc nhở ngươi một tiếng, về sau tốt nhất là ngươi cách xa Vương gia một chút!”
Hiên Vương sao? Nàng giống như loại người muốn đi tìm rắc rối sao? Cách xa Vương gia một chút, nàng thật không biết trong đầu nữ nhân này nghĩ cái gì?
Nếu không phải là có đầu óc chẳng lẽ lại là bã đậu?
“Mỹ nữ, người cô nên lo lắng không phải là ta, cô chỉ cần trông nom nam nhân của mình là tốt rồi. Ta đối với hắn cũng không có hứng thú gì!”
Khinh thường thoáng nhìn nàng ta, trong mắt Lộ Nhi mang theo một tia thương xót——
Nữ nhân đáng thương, ngay cả tình địch là ai nàng ta cũng không phân biệt rõ ràng!
Nàng không phải là tình địch của nàng ta, ngu ngốc!
“Hừ, nếu như ngươi không câu dẫn Vương gia, Vương gia làm sao sẽ tới đây?”
Trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, Ngọc Hà vì trí thông minh của mình mà cảm thấy kiêu ngạo.
“Ta câu dẫn hắn? Mỹ nữ, cô cho rằng ta sẽ nhàm chán như vậy sao? Cô nhìn bộ dáng ta bây giờ xem còn có thể câu dẫn người nào hả?”
Đối với nàng ta, Lộ Nhi hoàn toàn hết ý kiến. Thật không biết đầu nữ nhân này có phải làm bằng tương hồ hay không, đơn giản chính là hết thuốc chữa.
Nhưng đáng thương hơn chính là nàng ta lại tự cho mình là thông minh!
“Ngươi. . . . . . Ngươi hiểu là tốt rồi. . . . . .”
Ánh mắt khinh miệt lại rơi trên bụng Lộ Nhi, nhìn bà bầu mang thai mấy tháng này, nàng ta ha ha nở nụ cười.
Rốt cục tiễn được một ôn thần, Lộ Nhi nhớ tới Tuệ Nhi sống chết không rõ, vẫn là lo lắng đứng ngồi không yên.
Bên cạnh nàng có nha đầu cũng chứng mình nàng ta không phải là thân phận nha hoàn, cũng coi như là một chủ tử trong phủ.
Chủ tớ khác biệt, đây là truyền thống bao nhiêu năm lưu truyền, nàng luôn nghĩ như vậy, nữ nhân này chắc cũng thế, cho nên. . . . . .
Ánh mắt tối sầm lại, nàng ta giận dữ rời đi, thậm chí ngay cả nhiệm vụ báo cáo tình huống lên cấp trên cũng không thèm nhắc lại.
Lắc lắc thân hình như rắn nước, mang theo mùi hương nồng nặc, nàng ta nghênh ngang rời đi trước mặt Lộ Nhi.
“Đúng rồi, bà bầu, ta quên nhắc nhở ngươi một tiếng, về sau tốt nhất là ngươi cách xa Vương gia một chút!”
Hiên Vương sao? Nàng giống như loại người muốn đi tìm rắc rối sao? Cách xa Vương gia một chút, nàng thật không biết trong đầu nữ nhân này nghĩ cái gì?
Nếu không phải là có đầu óc chẳng lẽ lại là bã đậu?
“Mỹ nữ, người cô nên lo lắng không phải là ta, cô chỉ cần trông nom nam nhân của mình là tốt rồi. Ta đối với hắn cũng không có hứng thú gì!”
Khinh thường thoáng nhìn nàng ta, trong mắt Lộ Nhi mang theo một tia thương xót——
Nữ nhân đáng thương, ngay cả tình địch là ai nàng ta cũng không phân biệt rõ ràng!
Nàng không phải là tình địch của nàng ta, ngu ngốc!
“Hừ, nếu như ngươi không câu dẫn Vương gia, Vương gia làm sao sẽ tới đây?”
Trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, Ngọc Hà vì trí thông minh của mình mà cảm thấy kiêu ngạo.
“Ta câu dẫn hắn? Mỹ nữ, cô cho rằng ta sẽ nhàm chán như vậy sao? Cô nhìn bộ dáng ta bây giờ xem còn có thể câu dẫn người nào hả?”
Đối với nàng ta, Lộ Nhi hoàn toàn hết ý kiến. Thật không biết đầu nữ nhân này có phải làm bằng tương hồ hay không, đơn giản chính là hết thuốc chữa.
Nhưng đáng thương hơn chính là nàng ta lại tự cho mình là thông minh!
“Ngươi. . . . . . Ngươi hiểu là tốt rồi. . . . . .”
Ánh mắt khinh miệt lại rơi trên bụng Lộ Nhi, nhìn bà bầu mang thai mấy tháng này, nàng ta ha ha nở nụ cười.
Rốt cục tiễn được một ôn thần, Lộ Nhi nhớ tới Tuệ Nhi sống chết không rõ, vẫn là lo lắng đứng ngồi không yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.