Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng
Chương 2: Tình cũ
Trang Trang
29/07/2013
Tám năm đã làm thay đổi dáng vẻ bề ngoài của cô, và
cũng làm thay đổi cả mối quan hệ giữa cô và anh. Cô biết cách đòi hỏi quyền lợi
cho mình, dù đối phương là anh cô cũng không còn tin tưởng.
Việc thành lập phòng đấu thầu diễn ra thuận lợi ngoài dự đoán. Phụ Minh Ý mới đến công ty, chưa nắm được tình hình chung, phó tổng giám đốc Vương đã ngắm chuẩn thời cơ này, đề nghị thành lập bộ phận mới.
Có khoản lợi nhuận mỗi năm hai triệu rưỡi của tổng công ty nâng đỡ, bản thân công ty con cũng được nhận một số nghiệp vụ đấu thầu, xét trên mọi phương diện đều là cách sắp đặt có lợi mà không có hại. Từ giám đốc bộ phận trở lên trong công ty tham dự cuộc họp này, không có phiếu nào phản đối. Phó tổng giám đốc Vương tươi cười nhìn mọi người, rất hài lòng với kết quả này.
Ba vị sếp của công ty, một tổng một phó tổng, còn có cả một kỹ sư. Tổng giám đốc Lưu là lớp sinh viên, nghiên cứu sinh đầu tiên sau khi chế độ thi đại học được áp dụng trở lại vào thập kỷ bảy mươi. Tuổi tác đã cao, ngoài cuộc họp thường niên của công ty, hầu như không thấy ông xuất hiện trong công ty. Trước khi Phụ Minh Ý đến công ty, người có quyền cao nhất là tổng giám đốc Chu. Tổng giám đốc Chu lắm bệnh nhiều tật, ở công ty con cũng như nghỉ an dưỡng. Phó tổng giám đốc Vương một tay đảm đương tất cả mọi công việc.
Phụ Minh Ý mỉm cười nhìn vóc dáng cao lớn của phó tổng giám đốc Vương, nghe ông kêu gọi mọi người có ý kiến thì phát biểu. Phụ Minh Ý hiểu rằng trước khi anh đến công ty thì đây là địa bàn của phó tổng giám đốc Vương, đương nhiên là anh không thể vừa mới đến công ty đã bác bỏ ý kiến của phó tổng giám đốc Vương, tự gây khó dễ cho mình.
Và còn một nguyên nhân nữa chỉ có anh mới biết, đó là người đảm nhiệm chức giám đốc phòng đấu thầu là Phùng Hy. Anh cần một người thuộc phe mình và có địa vị nhất định trong nội bộ công ty, Phùng Hy là sự lựa chọn tốt nhất, đề bạt Phùng Hy anh tán thành cả hai tay.
Ánh mắt anh nhìn bao quát toàn hội trường rồi thu về, cười nói: “Đề nghị của phó tổng giám đốc Vương rất hay. Giám đốc Dương, đây cũng được coi là nghiệp vụ mới của bộ phận cơ khí, năm nay bộ phận cơ khí lại có thể có thêm vài triệu lợi nhuận rồi”.
Dương Thành Thượng cười nhạt nói, “Tổng giám đốc Phụ, công trình của phòng cơ khí không dễ làm đâu! Bên này lãi bên kia lỗ. Không bằng bộ phận vật liệu, hiện giờ có loại vật liệu nào không tăng giá chứ?”.
Giám đốc bộ phận vật liệu Trần Mông do phó tổng giám đốc Vương một tay đề bạt nên rất lanh lợi, hiểu ý, cười nói: “Bộ phận vật liệu cũng phải dựa vào bộ phận cơ khí đó thôi. Công trình trong tay giám đốc Dương lớn, bộ phận vật liệu mới có cửa để cung cấp mà”.
Phụ Minh Ý rất hài lòng với sự biểu lộ kín đáo này, đứng dậy nói: “Thôi hôm nay tạm thời như thế đã. Phó tổng giám đốc Vương, anh thông báo với Phùng Hy, tiện thể gọi cô ấy đến phòng làm việc của tôi một lát”.
Phó tổng giám đốc Vương cũng rất hài lòng với nước cờ Phùng Hy, Dương Thành Thượng họp xong không về phòng mình, đem theo ba nhân viên với lý do “đi gặp khách hàng” rồi rời khỏi phòng họp. Bốn người vào phòng trà vừa đúng một bàn, mọi người cũng hiểu nhưng không ai nói thêm điều gì.
Phùng Hy vào phòng phó tổng giám đốc Vương, thấy ông cười rạng rỡ bèn biết ngay là chuyện này đã thành công.
“Cố gắng làm cho tốt! Giang sơn này sớm muộn gì cũng là của những người trẻ tuổi như các cô. Phùng Hy chưa đến ba mươi đúng không? Trẻ như thế mà đã được đề bạt làm phó giám đốc. Đương nhiên rồi, nói là phó giám đốc, cô là người đưa ra ý kiến quyết định trong phòng đấu thầu”. Phó tổng giám đốc Vương dáng người cao lớn, gương mặt mang đậm nét phương bắc, nói với vẻ đàn anh.
“Cảm ơn phó tổng giám đốc Vương”. Thấy phó tổng giám đốc Vương nói như vậy, rõ ràng là muốn bảo với cô rằng, chức phó giám đốc này là nhờ tôi mà cô có, cô phải biết ơn tôi. Phùng Hy cũng không phải là cô gái mới vào nghề nên đương nhiên là phải nói lời cảm ơn ngay.
Ra khỏi phòng phó tổng giám đốc Vương, cô nhìn sang phòng tổng giám đốc với vẻ e ngại, hơi chùn chân lại, quay người bước vào nhà vệ sinh.
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu đen, tóc búi rất gọn gàng. Mặc bộ quần áo này khiến cô nhìn gầy hơn, mặc dù không bải hoải như hôm trước, nhưng Phùng Hy vẫn rất bi ai khi nhìn thấy hai chiếc cằm trên gương mặt tròn trịa của mình. Cô dẩu môi, son môi màu hoa hồng không nhoen ra, khiến cho cả gương mặt nổi bật hơn. Hôm nay nhìn mình cũng không đến nỗi quá tệ.
Nghĩ vậy, cô tự lên dây cót tinh thần cho mình rồi mỉm cười bước vào phòng Phụ Minh Ý.
Phòng làm việc của tổng giám đốc là một căn phòng rộng, gian ngoài bày ghế sofa, tràng kỷ, gian trong mới là bàn làm việc, không bước vào gian trong, sẽ không nhìn thấy tình hình bên trong.
Một mình đối mặt với Phụ Minh Ý, Phùng Hy có phần hơi căng thẳng, nhưng dựa vào bản lĩnh lăn lộn trên thương trường nhiều năm và thường xuyên đi ăn tiệc tiếp khách, cô vẫn che giấu được tất cả những suy nghĩ của mình.
Phùng Hy hơi cúi đầu ngồi đối diện với Phụ Minh Ý, mắt không nhìn xuống chân mà nhìn thẳng vào cằm của Phụ Minh Ý.
“Em nói đi, ý kiến của em về việc thành lập phòng đấu thấu”. Phụ Minh Ý rất muốn hỏi Phùng Hy sao lại thay đổi lớn đến vậy, gần như biến mình thành bà thím già. Mặc dù hôm nay nhìn cô khá hơn nhiều so với hôm trước, nhưng vẫn khiến anh cảm thấy bất ngờ. Nhưng phòng làm việc không phải là nơi nói những chuyện như thế này, cố gắng kìm chế sự tò mò, Phụ Minh Ý hỏi với vẻ bình tĩnh.
Phùng Hy cũng bình tĩnh trả lời, “Nếu công ty con làm công việc đấu thầu, ít nhất là có thể tăng thêm hơn cả triệu lợi nhuận, nếu nhận thầu công trình trong thành phố này, khách sạn Côn Đạt của chúng ta có thể tiếp đãi, riêng tiền chi phí cho hội nghị đã tiết kiệm được bốn mươi, năm mươi nghìn”.
Phụ Minh Ý không nói gì. Anh mới lên làm tổng giám đốc, phó tổng giám đốc Vương đã đề ra ý tưởng này. Đúng là nếu thành lập phòng đấu thầu, công ty có thể kiếm thêm được vài triệu lợi nhuận mỗi năm, thế nhưng, tại sao phòng đấu thầu lại trực thuộc bộ phận cơ khí, anh chưa hiểu tại sao không thành lập một bộ phận riêng biệt.
Phó tổng giám đốc Vương nói Phùng Hy do Dương Thành Thượng một tay đào tạo. Mặc dù hai năm nay Phùng Hy thường xuyên giúp tổng công ty làm công tác đấu thầu, nhưng chưa bao giờ có một bộ phận riêng biệt, ông ta đề nghị đặt dưới bộ phận cơ khí, một là sợ công ty dị nghị về việc trực tiếp đưa Phùng Hy lên vị trí lãnh đạo, hai là cũng muốn để Dương Thành Thượng giúp đỡ Phùng Hy, dù sao đi nữa Dương Thành Thượng cũng là người có kinh nghiệm, là thành viên gạo cội của công ty. Trước đây Phùng Hy thường xuyên làm việc cùng với Dương Thành Thượng, Phùng Hy còn ở bộ phận cơ khí, khi cần người Dương Thành Thượng cũng có thể sử dụng.
Nhìn thì có vẻ là một đề nghị hay, nhưng Phụ Minh Ý vẫn cảm thấy có điều gì hơi lạ, vì thế trong cuộc họp anh mới chú ý đến cái tên Dương Thành Thượng. Theo sự quan sát của anh, trong cuộc họp ngày hôm nay, chỉ riêng thần sắc của Dương Thành Thượng là có phần khác với mọi người.
“Phùng Hy, tại sao phó tổng giám đốc Vương lại đặt phòng đấu thầu trực thuộc bộ phận cơ khí?”. Phụ Minh Ý hỏi thẳng vào vấn đề. Anh tin rằng chắc chắn Phùng Hy sẽ không quên những tình nghĩa giữa hai người nên mới hỏi cô như vậy.
Phụ Minh Ý là tổng giám đốc nên đương nhiên muốn nắm bắt tình hình của công ty. Nếu bộ phận cơ khí của Dương Thành Thượng theo anh, cục diện một tay che cả bầu trời của phó tổng giám đốc Vương sẽ bị phá vỡ.
Phó tổng giám đốc Vương đã làm việc ở công ty hai mươi năm, Phụ Minh Ý lại vừa chân ướt chân ráo đến.
Phùng Hy nghĩ với vẻ bi ai, nếu phó tổng giám đốc Vương muốn đì cô thì dễ dàng như di chết một con kiến. Phụ Minh Ý có đấu được với ông ta hay không? Sau tám năm Phụ Minh Ý còn bảo vệ cô nữa không? Liệu Phụ Minh Ý có vì cô mà giở mặt với phó tổng giám đốc Vương hay không? Thôi cứ đợi anh làm quen với công ty đã rồi tính sau. Giờ cô đang ở trong hoàn cảnh thân cô thế cô, ở thành phố này không có người thân nào cả, cha mẹ ở thành phố khác cách đây một trăm năm mươi ki-lo-mét, thậm chí cô còn chưa tìm được chỗ ở. Cô tuyệt đối không thể để mất công việc này.
Phùng Hy lựa chọn biện pháp chiết trung(1). Cô vừa suy nghĩ câu từ vừa trả lời: “Hiện nay nghiệp vụ vẫn chưa được triển khai, mặc dù tổng công ty mỗi năm chia cho hai triệu rưỡi lợi nhuận, nhưng vẫn còn năm trăm nghìn phải hoàn thành. Phòng đấu thầu đặt dưới bộ phận cơ khí là để cho giám đốc Dương giúp đỡ nhận làm một số nghiệp vụ. Tương lai nếu tổng công ty không dùng người của chúng ta nữa, không có khoản lợi nhuận này, cũng không sợ không hoàn thành được nhiệm vụ. Đối với các cán bộ trẻ, phó tổng giám đốc Vương vẫn rất khoan dung”.
Phụ Minh Ý đã hiểu ý, đây rõ ràng là sai Phùng Hy đi cướp nguồn khách hàng của Dương Thành Thượng. Rõ ràng là cùng một bộ phận, nhưng ai cũng biết nghiệp vụ và lợi nhuận đều được tính riêng. Kể cả tập thể bộ phận cơ khí hoàn thành lợi nhuận của cả năm, tài khoản của Dương Thành Thượng và Phùng Hy vẫn được phân chia rõ ràng.
“Tổng giám đốc còn việc gì nữa không ạ? Nếu không thì em xin phép”. Phùng Hy không nhìn lên mặt Phụ Minh Ý. Cô sợ lại phải nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên của anh. Cô tự nói thầm với mình, vì lòng sĩ diện, cô phải giảm béo thành công.
“Hy Hy, hôm nào anh muốn mời em ăn cơm”. Phụ Minh Ý bất ngờ nói nhỏ.
Phùng Hy run run, không thể từ chối, cho dù là xét trên góc độ tình cảm ngày xưa hay với tư cách tổng giám đốc hiện nay của anh, cô đều không được phép từ chối. Cô cũng nén giọng nói: “Chỉ cần anh đừng hỏi em tại sao lại béo như thế này là được!”.
Phùng Hy quay đầu đi ra. Ánh mắt Phụ Minh Ý dừng lại ở trên cặp mông núng nính của Phùng Hy và lại than thầm trong lòng. Anh suýt bật cười khi nghe thấy câu cuối cùng của cô. Cô cũng sợ anh hỏi? Nhìn vẻ trấn tĩnh của cô, anh tưởng cô không quan tâm đến chuyện này. Cuối cùng Phụ Minh Ý đã tìm được sự cân bằng, ít nhiều là cô vẫn còn để ý đến anh. Nếu cô không để tâm một chút nào đến anh, anh cũng sẽ thấy hụt hẫng.
Phụ Minh Ý rút ví ra, bên trong có ảnh Phùng Hy đứng bên bờ biển - Cô mặc bộ bikini, giống như một con cá nhỏ. Phụ Minh Ý vừa nhìn vừa bật cười rung cả vai.
Có ba người được phân công về bộ phận của Phùng Hy, hai nam một nữ, đều là sinh viên vừa mới tốt nghiệp năm nay. Phùng Hy gặp mặt họ, nhìn bao quát phòng làm việc, xách túi lên dặn: “Buổi chiều chị đi gặp khách hàng, có việc gì thì gọi điện cho chị nhé”.
Phùng Hy lững thững ra khỏi phòng làm việc, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt. Mẹ kiếp làm quan thích thật! Mẹ kiếp làm giám đốc thích thật! Nghĩ đến cảnh ba sinh viên ngồi nghiêm túc trong phòng làm việc đọc các tài liệu đấu thầu, mời thầu mà Phùng Hy ném cho họ, còn mình thì tìm một lý do để rời phòng làm việc, Phùng Hy cảm thấy mặt trời bên ngoài là cuộc đời sau này của cô, rực rỡ chói sáng!
Ở lâu nhà Chi Hoa cũng bất tiện. Mặc dù cô cũng quen chồng Chi Hoa, nhưng dù sao thì cũng không phải là Chi Hoa. Cô muốn nhanh chóng được ổn định trở lại. Dựa theo địa chỉ mà Chi Hoa cho, Phùng Hy gọi taxi đi về phía tây thành phố. Công ty nằm ở trung tâm thành phố, trước đây cô và Điền Đại Vĩ ở phía đông thành phố. Hiện giờ ngay cả hướng ở cô cũng muốn ở ngược với hướng của nhà Điền Đại Vĩ.
Đến hai công ty môi giới, cuối cùng cô đã tìm được một căn hộ có thang máy ở khu chung cư cao cấp tại phía tây thành phố. Hơn năm mươi mét vuông, có sẵn đồ gia dụng, tiền thuê mỗi tháng hai nghìn hai trăm nhân dân tệ. Hơi đắt một chút, nhưng khu chung cư cao cấp có bể bơi nước nóng, có phòng tập thể dục thẩm mỹ, bây giờ là tiêu tiền của mình để mình được hưởng thụ, Phùng Hy không muốn bạc đãi mình thêm một ngày nào nữa.
Thời gian làm việc và tan sở chỉ áp dụng cho những nhân viên cấp dưới, những người có chức vụ như cô, ngoài việc tham gia cuộc họp vào thứ hai hằng tuần, cô có thể dùng một câu “đi gặp khách hàng” để rời phòng làm việc và đi ra ngoài.
Đương nhiên, hiện giờ vẫn chưa được, cô mới được bổ nhiệm, vẫn nên nghiêm túc một chút là hơn.
Một tuần sau, đúng tám giờ ba mươi sáng Phùng Hy có mặt ở công ty, ăn cơm trưa xong lại xách túi đi gặp khách hàng, ba nhân viên dưới quyền vẫn nghiêm túc ngồi học các mẫu đơn mời thầu đấu thầu, thuật ngữ chuyên ngành và các thao tác trên máy tính.
Đống quần áo ở nhà trước đây, lúc đầu cô không định lấy, nghĩ lại lại thấy để ở nhà Điền Đại Vĩ cũng bằng thừa, Phùng Hy không dám đi một mình, cuối tuần liền hẹn vợ chồng Chi Hoa lái xe đi lấy.
Điền Đại Vĩ không động vào đồ đạc của cô. Anh ta dựa vào cửa nhà tán gẫu với chồng Chi Hoa, nhìn Phùng Hy và Chi Hoa thu dọn.
Chi Hoa giữ miệng túi, Phùng Hy nhét tất cả quần áo của cô vào trong, cô không hề có ý định thu dọn gọn gàng. Động tác nhanh gọn, nhìn như muốn chạy trốn để thoát thân, khiến trong lòng Điền Đại Vĩ có một cảm giác khó tả.
Có phải cô rất mong thu xếp cho xong rồi đi ngay không? Điền Đại Vĩ bước vào phòng làm việc hỏi: “Có cần tôi giúp cô thu dọn không?”
“Không cần!”, Phùng Hy từ chối ngay lập tức, ngần ngừ một lát cô lại nói, “Có ít đồ vặt tôi không lấy nữa. Còn ít ảnh tôi cũng không cần. Nếu anh không muốn lấy thì phiền anh vứt đi hộ”.
Những đồ vặt mà Phùng Hy nói là các loại đồ chơi mà cô mua. Cô thích mua những đồ chơi be bé, đồ sứ, đồ lưu niệm.
Cô chỉ thu dọn quần áo và các loại sách vở của mình, không mang theo đồ gì mà cô và Điền Đại Vĩ cùng mua. Cho dù như vậy, cũng thu được năm túi.
Chi Hoa đẩy nhẹ Phùng Hy, hai người cùng khiêng một túi rồi đi ra ngoài. Chồng Chi Hoa cười hiền lành, cũng xách một túi đi ra. Phùng Hy đưa đồ vào thang máy, đang định quay vào xách, Chi Hoa bèn ngăn cô lại, “Mày giữ thang máy, đừng đi nữa”.
Nghĩ đến vết thâm tím trên người Phùng Hy tối hôm đó, Chi Hoa chỉ muốn tẩn cho Điền Đại Vĩ một trận.
Phùng Hy lấy túi đồ chặn cửa thang máy, vợ chồng Chi Hoa cùng Điền Đại Vĩ xách đồ đi ra. Điền Đại Vĩ giúp một tay, Phùng Hy không nói gì.
Lúc thang máy chuẩn bị đóng, Điền Đại Vĩ hạ thấp giọng nói: “Hy Hy, xin lỗi”.
Cửa từ từ đóng lại, Phùng Hy hất cằm lên, cười, “Xin lỗi làm cái đếch gì, bà được giải phóng rồi!”
Chi Hoa cười ha ha, chồng Chi Hoa thở dài, nói: “Thực ra Điền Đại Vĩ cũng không phải là người xấu”
Chi Hoa và Phùng Hy đưa mắt nhìn nhau, Phùng Hy lặng lẽ quay người, nghe thấy tiếng chồng Chi Hoa kêu oai oái, xin lỗi liên hồi, tiếp đó thì không còn tiếng gì nữa. Cô thầm nghĩ, sự thân mật này tuyệt biết bao!
Phụ Minh Ý chịu được một tuần, hàng ngày nhìn thấy Phùng Hy mặc các bộ quần áo tối màu ngồi trong phòng làm việc, ăn cơm trưa xong lại rời phòng làm việc. Một tuần nay cô coi như anh không hề tồn tại.
Tuần này anh cũng bận, bận ăn cơm với người của các bộ phận, bận đối phó với các khách hàng. Anh đã nắm được sơ bộ tình hình trong công ty, nhưng anh không làm gì cả. Vẫn còn quá sớm, thời cơ chưa đến.
Cuối cùng cũng đã đến ngày cuối tuần, Phụ Minh Ý lại nhớ ra rằng lúc này hai vợ chồng thường có kế hoạch riêng, hẹn với Phùng Hy e rằng không phù hợp.
Lại đợi đến thứ hai, cuộc họp buổi sáng kết thúc, Phụ Minh Ý xem lịch làm việc, hôm nay không có hoạt động nào. Anh vội vàng nhắn tin cho Phùng Hy, hẹn cô cùng đi ăn trưa.
Cơm Tàu hai người ăn được bao nhiêu? Thời gian ngắn quá, tiệm ăn bài trí không được đẹp. Phụ Minh Ý đã chọn ăn cơm Tây. Trong tiềm thức, anh vẫn mong được ngồi ở một nơi sang trọng, có thể vừa uống cà phê vừa chuyện trò với Phùng Hy.
Phùng Hy chỉ nhắn lại một chữ “Vâng”.
Sớm muộn gì cô và Phụ Minh Ý cũng phải gặp nhau riêng để nói chuyện, sớm cũng như muộn mà thôi.
Phụ Minh Ý lựa chọn một nhà hàng đồ ăn Tây ở phía nam thành phố, vì nó cách công ty xa, đó là một nhà hàng mới mở. Anh đã từng ăn ở đó một lần và rất hài lòng với không gian của nó. Tên của nhà hàng này rất hay, gọi là Thụy Liên Hoa Ảnh (bóng sen).
Phùng Hy đứng ngoài nhà hàng nhìn hàng chữ đó, rồi cô lại nhìn bộ quần áo màu thiên thanh trên người mình. Hoa sen? Hiện giờ cô cũng là đóa hoa sen trắng mập! Phụ Minh Ý mà dám trêu cô một câu, cô sẽ hắt cà phê vào mặt anh ta! Nghĩ vậy, Phùng Hy ưỡn thẳng ngực bước vào.
Từ xa cô đã nhìn thấy bóng Phụ Minh Ý ngồi bên cửa sổ. Bước chân của Phùng Hy hơi khựng lại. Bên ngoài cửa sổ có trồng một hồ hoa súng, đóa hoa màu tím thẫm nổi trên mặt nước, ánh sáng trên mặt hồ hắt lên mặt Phụ Minh Ý, nhìn rõ các nét trên gương mặt. Ngón tay anh kẹp điếu thuốc tỏa khói trắng.
Phụ Minh Ý cởi áo complet, nới lỏng ca vát, áo sơ mi màu trắng cởi cúc cổ, tay áo xắn lên. Phùng Hy bất giác than thầm, ngoài vẻ già dặn ra, Phụ Minh Ý vẫn tràn đầy sức hấp dẫn, dáng dấp của anh không hề thay đổi. Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhìn lại mình, tuần này mỗi ngày cô chỉ uống một túi sữa chua, ăn một quả táo, cảm giác đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn rất xa so với mục tiêu.
Cân nặng hơn sáu mươi kilôgam phải giảm đi mười lăm kilôgam mới ổn.Phùng Hy đột nhiên cau mày, không muốn để Phụ Minh Ý biết cô giảm béo. Trưa hôm nay hay là ăn một chút nhỉ? Nghĩ đến ăn, cô nuốt nước miếng. Cuối cùng thì cô đã hiểu tại sao cai nghiện khó rồi.
Nhờ có sự nâng đỡ tinh thần của nỗi oán hận, cô đã kiên trì được đúng một tuần. Hiện giờ không khổ sở như ba ngày đầu, nhưng chỉ cần nghĩ đến ăn, đám cao lương mỹ vị đó lại nối đuôi nhau hiện ra trong đầu cô, đến nỗi cả khi đã ngủ cô vẫn còn tưởg tượng ra các món ăn ngon. Giống như bây giờ, nghĩ đến các món đồ ăn Tây ngon, bất giác cô lại nuốt nước miếng đang trào lên.
Phùng Hy đã quyết định rồi, ăn nhiều sa lát, ăn ít bít tết thôi, tốt nhất là nhà hàng này có cá có tôm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phụ Minh Ý liền quay đầu, mỉm cười chào cô: “Em ngồi đi, anh đã gọi món rồi. Nhà hàng này làm bít tết rất ngon. Anh không gọi sa lát, anh nhớ là trước đây em không bao giờ ăn sốt mayonnaise”.
Phùng Hy hơi sững người, mỉm cười ngồi xuống.
Làm bít tết cần phải có thời gian, Phụ Minh Ý gọi cà phê.
Phùng Hy nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng lên một cốc nước chanh lớn, cô lập tức quyết định uống cho no. Cô bê cốc lên uống một hơi to, cười nói: “Em bắt taxi đến, khát quá”.
Cô uống liền một hơi hết hơn nửa cốc nước chanh, nhìn nhân viên phục vụ đem cà phê đến một cách hài lòng, tiếp tục gọi thêm nước chanh.
Phụ Minh Ý cầm gói đường bóc túi và đổ hết đường ra, rồi anh lại đổ sữa tươi vào cốc, lúc này mới đẩy cốc cà phê sang trước mặt Phùng Hy, “Anh nhớ là em không uống được cà phê nếu không có đường”.
Phùng Hy muốn lườm một cái. Nhìn thấy túi đường đó tim cô đập thình thịch. Mùi cà phê sữa thơm lừng khiến cô không ngừng chảy nước miếng. Cô cầm thìa lên ngoáy đều, trước ánh mắt ân cần của Phụ Minh Ý nhấm một ngụm với vẻ rất bình thản.
Thơm quá! Dạ dày Phùng Hy như co lại, cô bê cốc nước chanh lên uống thêm một ngụm lớn nữa, nuốt trôi đám nước miếng vừa trào lên.
“Anh đến làm tổng giám đốc khiến em rất ngạc nhiên đúng không?”. Phụ Minh Ý mỉm cười hỏi. Anh cố gắng kìm nén sự tò mò muốn tìm hiểu về cuộc sống của Phùng Hy trong mấy năm nay. Dưới ánh nắng mặt trời, da Phùng Hy trắng như trứng gà bóc, điều này khiến anh cảm thấy Phùng Hy vẫn có nét dễ thương. Nhất dáng nhì da mà.
Phùng Hy liền cười, để lộ ra chiếc răng khểnh nhọn. Phụ Minh Ý lại run lên, cúi đầu không dám nhìn nữa. Trước đây khi Phùng Hy còn nhỏ bé xinh xắn, mỗi lần cô cười chiếc răng khểnh nhìn rất duyên, hiện giờ cô cười, răng khểnh vẫn là răng khểnh, nhưng đám thịt trên mặt cô và hai chiếc cằm không thể gọi là đẹp được.
Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, đúng là năm tháng thật vô tình.
“Đúng vậy, em không ngờ lại là anh. Trên tổng công ty em chưa bao giờ nghe thấy tên anh. Anh về công ty CWE từ bao giờ vậy?”. Phùng Hy đành mặc kệ, giờ cô đã như thế này, không ai thay đổi được, cô không thể lấy dao xẻo hết đám thịt thừa trên mặt, trên người mình để đi gặp Phụ Minh Ý.
Món canh đã được bê lên, canh nấm và món súp Nga, hai lát bánh mì đã nướng sẵn.
Phụ Minh Ý ra hiệu món súp Nga dành cho Phùng Hy, anh cười nói: “Bánh mì bẻ vụn ra cho vào canh ăn ngon lắm, nhà hàng này nướng bánh mì cũng rất ngon”.
Cô đành phải cầm một miếng bánh mì lên bẻ vụn rồi cho vào canh. Món canh với màu sắc sặc sỡ, kèm theo vị chua chua ngọt ngọt. Phùng Hy đưa thìa vào miệng, đầu lưỡi vừa chạm vào canh, bao nhiêu nước bọt lại chực trào ra, không thể kiểm soát nổi cô liền nuốt ực.
Ngay sau đó bít tết đã được đem lên, Phùng Hy ngửi mùi thơm mà đầu óc quay cuồng. Ông trời thương tình, đã cả tuần nay cô không động vào miếng thịt, miếng cá nào, cô muốn giảm béo - mỗi ngày một túi sữa chua, một quả táo, buổi tối đi bơi nửa tiếng đồng hồ, buổi chiều đến phòng tập thể dục thẩm mỹ và spa. Cô từ từ ngẩng đầu lên, thấy Phụ Minh Ý lại lịch lãm đưa một miếng bít tết vào miệng, ánh mắt nhìn cô cười cười.
Cô hận anh biết bao!
Bởi vì bàn tay của cô đã không thể kiểm soát và cầm dĩa, dao cắt xuống.Dưới sức ép của dĩa, dao, miếng bít tết rỉ ra dòng nước sốt thơm lừng, dinh dính. Đột nhiên Phùng Hy bình tĩnh trở lại. Thời gian còn dài, giảm béo là kế hoạch phải kiên trì lâu dài, cô không thể để cho Phụ Minh Ý biết cô đang giảm béo. Cô tuyệt đối không được để anh ta có ảo giác, ảo giác gặp anh ta là quyết tâm giảm béo.
Lòng cô đã quyết, Phùng Hy đã tìm cho mình một lý do. Cô quyết định hy sinh bữa ăn này, và thế là cô thoải mái đưa dao dĩa xuống, cảm nhận được sự kết hợp kỳ diệu giữa vị thơm ngon của bít tết và nước sốt.
Cô nhanh chóng đưa một miếng bít tết lớn vào miệng, rồi lại dùng dĩa đâm một miếng bít tết khác và cười một cách hạnh phúc. “Anh còn chưa trả lời em, tại sao anh lại đến công ty làm tổng giám đốc?”.
Phụ Minh Ý đang chìm sâu trong suy nghĩ so sánh hình dáng của Phùng Hy, đang nghĩ đến vẻ xinh đẹp của cô ngày xưa khi gặm bánh hamburger, cũng giống như bây giờ, cười rất hạnh phúc. Cô háu ăn, nhưng hồi đó ăn bao nhiêu cũng không thấy béo.
Nghe thấy Phùng Hy hỏi, Phụ Minh Ý liền cười, “Anh biết em ở công ty, định tạo cho em một sự bất ngờ, không ngờ em khiến anh giật mình”.
Mặt Phùng Hy liền sầm xuống, cô lườm một cái nói: “Chắc là giật mình vì thân hình của em đúng không? Đã nói là không được nhắc đến rồi cơ mà. Tám năm, anh tưởng hai mươi tuổi mãi mãi không bao giờ già à?”.
Phụ Minh Ý thấy cô nói vậy, thầm nghĩ gay rồi, hóa ra cô nàng cũng để tâm đến điều này, tại sao anh lại có thể tưởng rằng cô không để ý cơ chứ?Phụ Minh Ý vội vàng xin lỗi, “Anh không có ý như vậy, ý anh là…”. Tự nhiên Phụ Minh Ý không biết nên giải thích như thế nào, rõ ràng là anh đã giật mình vì cô.
Phùng Hy bật cười, cứu nguy cho anh, “Đúng là em béo lên nhiều, bản thân em cũng ngại lắm. Không còn cách nào khác, đã béo lên rồi”.
Anh là ai? Anh không còn là bạn trai của cô tám năm về trước nữa, không còn là đối tượng để cô có thể làm nũng nữa. Phùng Hy tự nhắc nhở mình, trong mắt Phụ Minh Ý, cô đã là vợ người khác, còn anh là tổng giám đốc của công ty. Tại công ty, Phụ Minh Ý chỉ có thể tìm hiểu những thông tin vỉa hè thông qua cô, chính vì vậy bữa ăn hôm nay không đơn thuần là bữa ăn ôn lại chuyện cũ.
Trước đây Phùng Hy rất bướng bỉnh. Anh chiều chuộng cô, mỗi khi giận dỗi cô chẳng thèm để ý đến sắc mặt của anh. Tám năm rồi, cô đã thay đổi. Cô dễ dàng giải nguy cho anh, dễ dàng cười xuề xòa, ăn ngon lành, tất cả những điều này vừa khiến Phụ Minh Ý cảm thấy nhẹ nhàng vừa thấy có điều gì đó đáng tiếc.
“Anh lấy con gái của Dương Học Đông”. Chỉ cần một câu nói, Phụ Minh Ý đã giải thích được rõ ràng, quay lại chủ đề tại sao anh đến công ty làm tổng giám đốc.
Phùng Hy hơi sững người. Con gái của sếp tổng? Quả nhiên là lấy cô vợ không tồi. Cô biết gia cảnh nhà Phụ Minh Ý cũng bình thường, không giàu không nghèo, lấy được vợ con sếp có thể giảm được bao nhiêu năm phấn đấu.
Một cảm giác khó tả đan xen trong lòng cô, Phùng Hy lịch sự hỏi: “Cô ấy không đến cùng anh à?”.
“Cô ấy quen ở Thượng Hải, anh cũng ở đây không lâu đâu, sớm muộn cũng lên tổng công ty thôi. Mấy năm nay ông cụ sức khỏe không được tốt, cần có người quản lý công việc. Em trai cô ấy vẫn đang đi học ở nước ngoài. Anh đến công ty con rèn luyện một thời gian”. Phụ Minh Ý nói liền một hơi cho hết thông tin. Anh nhìn Phùng Hy nghĩ, có nên nói cho cô ấy thêm nữa không nhỉ? Anh cố kìm nén suy nghĩ này.
Phùng Hy lặng lẽ nuốt lấy những thông tin ẩn chứa trong câu nói này, khẽ hỏi: “Công ty của chúng ta có vấn đề hay sao?”.
Phụ Minh Ý cười, đặt dao dĩa xuống lau miệng, châm điếu thuốc tựa vào ghế sofa, chậm rãi nói: “Hy Hy, anh nghĩ chúng mình nên tin tưởng nhau hơn”.
Cô vẫn thông minh như trước. Nếu công ty số ba không xảy ra chuyện thì cũng không phải đến lượt cậu con rể sếp tổng đến cầm trịch. Không liên quan gì đến lợi nhuận, quan trọng là quyền lực.
“Năm xưa ông cụ cùng với mấy vị trên tổng công ty lập nên công ty CWE, tổng giám đốc của năm công ty chia nhau địa bàn để làm vua. Còn công ty số ba, trước khi anh đến, tổng giám đốc Chu không quản lý được công việc, mọi việc đều do phó tổng giám đốc Vương cầm trịch, chỉ cần hằng năm hoàn thành được nhiệm vụ của tổng công ty là xong, nhưng Vương Thiết lại là người của Trương Đạo Ứng, nếu phải đợi đến khi con trai của sếp tổng học xong về nước, e rằng CWE đã đổi họ rồi. Hiện nay cổ phần trong tay Trương Đạo Ứng không ít hơn ông cụ là bao nhiêu”.
Phụ Minh Ý đã nói rõ điểm này, anh nghĩ chắc Phùng Hy cũng hiểu ý anh.
Nhưng Phùng Hy coi như không nghe thấy gì. Chẳng qua là cô chỉ muốn kiếm một vị trí tốt, kiếm ít tiền đảm bảo cho cuộc sống của mình, không ngờ chỉ trong chốc lát đã bị kéo vào vòng xoáy thay triều đổi đại.
“Em chỉ là con tép riu mà thôi”, Phùng Hy lại đưa một miếng bít tết nữa vào miệng. Cô đang ăn ngon, đằng nào thì cũng ăn rồi, thôi đành ăn cho ngon cho no vậy. Cô tự an ủi mình nói, dù sao thì ăn cũng còn hay hơn là ngồi không chẳng làm gì trước ánh mắt sắc bén của Phụ Minh Ý.
Vẫn rụt rè như vậy, Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, họ không biết quan hệ của chúng ta đâu. Điều này chắc chắn được giữ bí mật”.
Cuối cùng thì cô đã ăn no, cô uống một ngụm nước chanh súc miệng, chớp mắt hỏi: “Anh nghĩ em có thể giúp được anh điều gì?”.
Phụ Minh Ý nhấc người dậy, ghé lại gần hơn, khẽ nói: “Anh không muốn em làm gì cả, chỉ cần em không giúp Vương Thiết là được. Có Dương Thành Thượng rồi, em không phải làm gì cả”.
Phụ Minh Ý đã nói chuyện riêng với Dương Thành Thượng, đã hiểu hết ý đồ của Vương Thiết khi thành lập phòng đấu thầu của Phùng Hy trực thuộc bộ phận cơ khí. Tiếp sau đây hàng loạt những hành động mà anh tiến hành ở công ty ắt sẽ khiến cô bị kìm kẹp giữa một bên là Vương Thiết, một bên là Dương Thành Thượng. Anh phải xác định Phùng Hy sẽ không đi đào chân tường của Dương Thành Thượng.
Phùng Hy cười nói: “Tốt quá. Em còn sợ anh bắt em phải làm gì đó. Thực ra em cũng chẳng làm được gì cả, chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, anh đừng đập bát cơm của em là được”.
Phụ Minh Ý trở nên dịu dàng, anh nhìn trân trân vào Phùng Hy đáp: “Em yên tâm, kể cả có đập thì anh cũng phải đền em một bát khác tốt hơn”.
“Đền? Nói thì đơn giản. Anh đi tìm cho em một vị trí giám đốc khác lương mỗi năm ba trăm nghìn tệ? Em chỉ biết làm ngành này, việc khác em chịu”. Phùng Hy vừa nhai bít tết vừa hỏi vặn Phụ Minh Ý.
Tám năm đã làm thay đổi bề ngoài của cô, và cũng làm thay đổi cả mối quan hệ giữa cô và anh. Cô biết cách đòi hỏi quyền lợi cho mình, dù đối phương là anh, cô cũng không còn tin tưởng.
“Anh sẽ ký công văn, đổi số tiền lương trong mười năm của em thành cổ phần của công ty. Nếu anh làm em mất việc thì cổ phần sẽ đứng tên em. Đây chính là sự bảo đảm”. Phụ Minh Ý thầm nghĩ với vẻ tiếc nuối, cuối cùng thì anh vẫn nói ra điều này.
Trong chốc lát Phùng Hy thấy nhẹ nhàng trở lại. Cô nhìn vẻ bình thản trên gương mặt Phụ Minh Ý, bất giác giải thích: “Em chỉ là người làm thuê, bát cơm manh áo rất quan trọng đối với em”.
Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, đã ly hôn, cô không lo cho mình thì không ai lo cho cô hết.
Phụ Minh Ý lại hiểu theo một nghĩa khác. Đột nhiên anh không xác định hành động tiếp theo của anh có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Phùng Hy. Cô có một người chồng đẹp trai biết quan tâm đến vợ, xem ra hai người rất hạnh phúc. Một gia đình khá giả, nếu cô để mất công việc thì gia đình này ắt sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Phụ Minh Ý nói với vẻ nghiêm túc: “Anh cố gắng đảm bảo, đây chỉ là đề phòng nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hy Hy, người mà anh không muốn làm tổn thương nhất là em. Cho dù em thay đổi như thế nào thì trong lòng anh, em vẫn là em của ngày trước, không hề thay đổi”.
Câu nói thốt ra bất ngờ này khiến Phùng Hy không thể không dừng tay đang cầm dao dĩa lại, cô từ từ ngẩng đầu lên, muốn cười nhưng không thể cười được. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong chốc lát, những tình cảm thân mật, những lời thề non hẹn biển của ngày trước lại như hiện ra trước mắt.
Phùng Hy thầm nghĩ, năm đó khi cưới vợ anh có nói câu nào đâu, còn em thì vẫn ngốc nghếch tự lãng mạn một mình, tưởng tượng có thể một ngày nào đó anh sẽ xuất hiện trước mặt em, nói với em rằng không thể xa em, từ bỏ tất cả để đến với em.
Hóa ra trong cuộc sống không có những điều lãng mạn như vậy, giống như hiện nay phải bắt anh hứa không làm ảnh hưởng đến công việc của cô cô mới chịu giúp anh.
Phùng Hy bình tĩnh nói: “Anh đã lấy người khác, em cũng đã lấy chồng.Cuộc sống của em rất ổn, xem ra cuộc sống của anh cũng không tồi. Năm xưa chúng ta đã chia tay trong hòa bình, giờ vẫn còn làm được bạn của nhau là tốt rồi”.
Phụ Minh Ý nhìn vẻ trong trẻo trong đôi mắt cô, anh đưa tay ra bắt tay Phùng Hy. Bàn tay cô khẽ rụt lại trong tay anh, anh khẽ bóp tay, cố kìm nén tình cảm đang trào dâng trong lòng, nói gấp: “Đương nhiên rồi, chúng ta vẫn là bạn bè mà”.
Rồi Phụ Minh Ý liền buông tay ra ngay, anh biết hành động này được gọi là dụ dỗ phụ nữ đã có chồng. “Xin lỗi, chẳng qua là anh nhớ tới…”
“Em biết”. Phùng Hy khẽ mỉm cười, “Anh đã đem lại niềm vinh dự lớn lao nhất cho một người phụ nữ. Sau tám năm xa nhau, khi mình như biến thành bà thím già thì người yêu cũ của mình vẫn chưa quên mình. Cảm ơn anh”.
Cô cầm túi xách và đứng lên, ngăn Phụ Minh Ý: “Đừng tiễn em nữa. Vì chuyện của anh, hai chúng ta nên chia hai đường để hành động. Thành phố này không nhỏ cũng không lớn. Bữa trưa ngày hôm nay em ăn rất ngon. Minh Ý, cảm ơn anh”.
Phùng Hy mỉm cười rời nhà hàng, gần như ngay khi bước ra khỏi cửa, nước mắt cũng lăn dài trên má cô. Một nỗi buồn không tên, một niềm vui không tên, cô chỉ cảm thấy đáng thương cho thân gái một mình.
Vì miếng cơm manh áo, thậm chí cô còn không dám lớn tiếng chất vấn Phụ Minh Ý. Hôm nay anh dám nói là anh không hề thay đổi. Tại sao anh kết hôn mà không hề tỏ ra do dự? Hôm nay anh dám nói là không thay đổi, vậy tại sao sau khi chia tay lại cắt đứt liên hệ?
Tất cả mọi câu hỏi của cô đều phải giấu kín trong lòng. Cô không thể gây xích mích với anh. Cô không biết có phải anh đang lợi dụng tình cảm ngày xưa để kéo cô về phía anh hay không. Tuy nhiên, anh lại tự tin đến vậy, tiết lộ hết cho cô biết những thông tin mật, dám chắc rằng cô sẽ không bán đứng anh. Có thể, anh không hề sợ điều này. Chỉ có cô mới vùi đầu trong những thao tác nghiệp vụ, không biết sự đấu đá giữa các sếp trong công ty, những chuyện khác phó tổng giám đốc Vương đã biết rõ từ lâu.
Phùng Hy lang thang trên đường, nước mắt đã lau khô từ lâu. Trên đường xe cộ đi lại như mắc cửi, những người lạ không quen biết đi lướt qua cô. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời trong xanh, mây trắng bay lững lờ theo gió.
Cô nhìn thấy ven đường có quán trà. Phùng Hy bước vào, ngay bên cửa sổ có chiếc xích đu. Cô cũng không quan tâm đến việc mình có mặc bộ quần áo công sở già dặn hay không, gọi một cốc trà hoa quả, ngồi trên xích đu chầm chậm đung đưa qua lại.
Cả buổi chiều đã trôi qua như vậy, giống như quãng thời gian tám năm, trong tích tắc đã trôi qua.
Về đến nhà, trời đã tối. Đột nhiên cô nhớ ra việc hôm nay đã ăn bít tết, ăn xong còn ngồi cả một buổi chiều, tự nhiên cảm thấy hối hận vô cùng. Phùng Hy đi đi lại lại trong nhà, hạ quyết tâm lấy ra một gói trà giảm béo pha một ấm rồi uống.
Hai tiếng sau, cô bắt đầu chạy vào nhà vệ sinh, đi ba lần rồi mới vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đã đi hết rồi”.
Nghĩ đến thành tích giảm béo phải rèn luyện vất vả suốt cả tuần bị hủy trong một buổi chiều, dạ dày lại bị tra tấn khổ sở, Phùng Hy hậm hực chửi thầm: “Biết thế này nói quách với anh ta mình đang giảm béo cho xong!”.
Cô nằm lên giường một lát, vẫn thấy chưa đủ. Nhìn đồng hồ thấy mới chín giờ tối, cô bắt mình trở dậy, cầm đồ đi bơi.
Phùng Hy thay quần áo tắm, bước vào khu bể bơi nước nóng. Buổi tối người thưa, dưới bể bơi chỉ có một người đang bơi tự do. Bể bơi dài ba mươi mét, cô dự định sẽ bơi năm vòng.
Ở dưới nước cô thấy rất vui, chỉ cần nghĩ đến việc cứ bơi được một mét, lớp mỡ trong cơ thể được đốt cháy một cách nhiệt tình là cô lại cảm thấy như được tăng thêm sinh lực.
Cô vừa bơi vừa nhớ lại cảnh gặp Phụ Minh Ý. Anh yêu cầu, cô trả giá, không có cái gì là không công bằng cả. Chỉ khi câu nói đó của Phụ Minh Ý bất ngờ vang lên trong đầu cô, cô mơ màng vừa bơi vừa nghĩ, anh nói anh không hề thay đổi.
Cô nhớ đi nhớ lại câu nói này, nhớ đi nhớ lại gương mặt đó với những đường nét rõ ràng dưới ánh mặt trời. Mặc dù không còn tin, mặc dù không trở lại được thời quá khứ, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Mối tình đầu đẹp nhất của cô, tuổi thanh xuân đẹp nhất của cô đã quay trở về cùng với câu nói đó.
Phùng Hy ngày đó, và cô hiện nay.
Sự đối nghịch một trời một vực khiến cô cảm thấy hết sức phẫn uất, Phùng Hy cố gắng xoải đều hai tay bơi về phía trước. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như cô còn trẻ trung thon thả, nếu như cô có thể tìm được một người yêu cô… Trong lòng Phùng Hy biết, không có nếu như, cô phải bắt đầu từ con số không – khổ sở giảm béo để tìm lại sự tự tin và sắc đẹp, khổ sở lăn lộn trên thương trường, khổ sở kiếm tiền để đảm bảo cho tương lai của mình.
Lúc này đây một nỗi sợ hãi và trống vắng vô hình trào dâng trong đầu cô, Phùng Hy lật người bơi ngửa trên mặt nước, cô đưa cánh tay rẽ sóng hết lần này đến lần khác, mỗi lần tiến lên đều khiến cô cảm thấy như được trút bỏ cảm giác đáng sợ đó ở phía sau lưng. Chẳng mấy chốc, cô đã bơi được một vòng, rồi lại bắt đầu một vòng bơi mới.
Bất giác tay cô cứng lại, có người đang túm lấy cánh tay cô, kéo Phùng Hy trở về với thực tại. Cô giật nảy mình, vẫn chưa kịp vuốt nước trên mặt bỏ kính bơi ra, liền nghe thấy tiếng nói sốt sắng của đối phương, “Cô làm thế sẽ sảy thai đấy! Có bầu không được bơi như thế đâu!”.
Phùng Hy sững người.
Người đó đã kéo cô vào thành bể bơi, nhanh tay cẩn thận đỡ cô lên.
Phùng Hy từ trên cao trợn mắt nhìn anh ta, cô tức đến nỗi nắm chặt tay lại.Trong đầu chỉ nghĩ một câu hỏi, lúc mình bơi ngửa, bụng to giống như người có bầu bốn tháng ư?
Người kia tay chống lên thành bể bơi, ngửa đầu nhìn cô cau mày, “Chồng cô đâu? Sao lại vô tâm đến mức để bà bầu bơi một mình thế này! Cô không được vận động quá sức đâu!”.
Tóc anh ta ướt sũng hất về phía sau, các nét rõ ràng, cặp lông mày rậm, ánh mắt toát lên vẻ quan tâm, trách móc.
Nhìn thấy ánh mắt của anh ta, lòng Phùng Hy lại nhói lên, cô thấy hơi cảm động. Mặc dù đó là sự quan tâm nhầm lẫn, nhưng cũng khiến cô cảm động, dù sao đó cũng là sự tốt bụng của anh ta. Nắm đấm trong tay Phùng Hy khẽ buông ra, cô bình thản nói: “Tôi đang giảm béo!”. Nói xong cô bước sang một bên và xuống nước, tiếp tục hoàn thành năm vòng bơi của mình.
Người đàn ông vuốt nước trên mặt xuống, vừa ngại ngùng vừa buồn cười, nhưng lại cố gắng nhịn cười, tay chống lên thành bể bơi, mặt cúi xuống cánh tay cười một hồi lâu.
Đợi đến khi anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô vẫn đang bơi, tự nhiên anh cảm thấy khâm phục cô. Anh đã từng tiếp xúc với không ít cô gái, nhưng số người kiên trì luyện tập để giảm béo lại không nhiều, đặc biệt là sau khi bị anh hiểu lầm tưởng cô là người đang có bầu, cô vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục bơi nốt bài tập quy định của ngày hôm nay.
Anh cảm thấy phải xin lỗi cô. Anh lặng lẽ đợi cô bơi xong lên bờ, bèn cầm khăn tắm bước đến. “Vừa nãy tôi thật là lỗ mãng quá, làm ảnh hưởng đến việc luyện tập của cô”.
Phùng Hy có phần kinh ngạc, cô rất ít khi gặp người đàn ông nào lịch thiệp như anh chàng này. Cử chỉ và lời nói bày tỏ sự xin lỗi của anh rất nhã nhặn, đây là một người đàn ông có giáo dục. Cô mỉm cười nhấc kính bơi ra nói: “Không sao cả, thường xuyên có người hiểu lầm như vậy. Có lần tôi đi xe bus, có người còn nhường chỗ cho tôi nữa”.
“Bơi lội rất có tác dụng cho việc tạo dáng đẹp, nhưng nếu bơi quá sức, sẽ khiến cơ bắp cánh tay và cơ bắp ở lưng cổ to ra”. Anh nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, nụ cười của cô khiến anh cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giúp cô. “Tôi có quen một huấn luyện viên rất giỏi, giảm béo một cách khoa học sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chưa đầy nửa năm, chắc chắn sẽ giảm béo thành công. Tôi là Mạnh Thời, nhà ở dãy số ba”.
“Tôi là Phùng Hy, ở dãy số bốn”. Phùng Hy đưa tay ra.
Phùng Hy đã học qua lớp giao tiếp thương mại, bắt tay cũng phải biết cách. Khi bắt tay Mạnh Thời, cô biết Mạnh Thời cũng hiểu những điều này. Bàn tay anh nắm khẽ lòng bàn tay cô, chỉ chạm nhẹ rồi buông ra, không giống như một số gã đàn ông khác, hoặc là giống con chim ưng già quắp thịt, hoặc là ra sức lắc, hoặc là dùng mấy ngón tay để bóp.
“Anh có thể giới thiệu một chút huấn luyện viên mà anh nói được không?Rất cảm ơn anh”. Nghe đến từ giảm béo khoa học Phùng Hy hưng phấn hẳn lên, và cô nhanh chóng đưa ra quyết định. Thực ra cô cũng có thể đi những nơi như spa giảm béo, nhưng cô nghe nói cùng lắm chỉ là bấm huyệt dạ dày để giảm cảm giác thèm ăn, hoặc là châm cứu, hoặc là massage để đốt cháy lớp mỡ thừa, những biện pháp này đều dễ khiến cơ thể béo trở lại. Cô không muốn mất tiền oan, vừa ăn ít đi vừa kiên trì bơi lội hằng ngày cũng có thể giúp cơ thể săn chắc mà không gây hại cho sức khỏe.
Mạnh Thời nói ra tên của một trung tâm thể dục thẩm mỹ, mỉm cười nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại nói với huấn luyện viên Trần, cô cứ đi xem đi rồi hãy quyết định”.
“Cảm ơn anh!”. Mạnh Thời không nhiệt tình đến mức giống như nhân viên tiếp thị bắt Phùng Hy phải đi, điều này khiến Phùng Hy rất biết ơn, nhiệt tình quá mức khiến cô không chịu nổi. Từ chối người khác cũng là một nghệ thuật, và nghệ thuật này Phùng Hy vẫn chưa học được. Hoặc là cô từ chối thẳng thừng, hoặc là ngoan ngoãn làm theo, giống như cuộc hôn nhân giữa cô và Điền Đại Vĩ kéo dài hơn hai năm mới hạ quyết tâm cắt đứt.
Cô là người rất bị động, nếu sống được thì cô vẫn cứ cố sống, cái mốc mà cô đặt ra rất thấp. Nếu không bị kích thích lớn đến thế, có lẽ cô cũng sẽ không hạ quyết tâm giảm béo lớn như vậy.
Chiều ngày hôm sau, Phùng Hy đã đến trung tâm thể dục thẩm mỹ đó. Huấn luyện viên Trần rất nhiệt tình với cô, đi vòng quanh Phùng Hy mấy vòng, hỏi cô một số vấn đề về thói quen ăn uống và sinh hoạt, bảo cô mỗi tuần đến trung tâm một lần. Phùng Hy đang định ra về, huấn luyện viên Trần liền gọi cô lại, “Hôm nay em có thời gian không? Anh có mấy học viên không đến được nên có thời gian”.
Phùng Hy bèn ở lại.
Lúc đến trung tâm thể dục thẩm mỹ, Mạnh Thời nghe thấy tiếng la hét lớn. Anh tựa vào cửa ngó vào, cười rũ rượi.
Phùng Hy đang ngồi trên sàn nhà, hai chân để thẳng. Huấn luyện viên Trần đang đứng ở phía sau lưng ép người cô xuống sát đất, Phùng Hy kêu la oai oái: “Gãy lưng rồi! Sắp gãy rồi!”.
Huấn luyện viên Trần buông tay ra, Phùng Hy nằm ngửa người về phía sau, lườm anh một cái.
“Anh còn chưa làm mạnh đấy! Bụng em nhiều thịt quá”. Huấn luyện viên Trần nói với vẻ bất lực.
Phùng Hy nhắm mắt, hai tay đặt lên cổ rên rỉ, “Em chạy bốn mươi phút trên máy chạy bộ, chân sắp gãy mất rồi”.
Huấn luyện viên Trần than một tiếng, định bóp chân cho cô, vừa mới chạm vào, Phùng Hy bật cười khanh khách, “Đừng, em sợ buồn lắm!”.
Lúc này huấn luyện viên Trần đã nhìn thấy Mạnh Thời, buông hai tay ra, cười nói: “Cô ấy phải luyện tập với cường độ mạnh hơn”.
Mạnh Thời cười ha ha bước tới, ngồi xuống hỏi Phùng Hy: “Cảm thấy thế nào?”.
Phùng Hy mở mắt ra nhìn, vội ngồi dậy nói: “Vẫn tạm ổn”.
Cô thấy hối hận vô cùng. Huấn luyện viên Trần này không phải nghiêm khắc như bình thường, lập tức bắt cô chạy bốn mươi phút trên máy chạy bộ. Phùng Hy đã chạy như thế bao giờ đâu, mới được năm phút đã không muốn chạy nữa, kết quả huấn luyện viên Trần chỉ nói một câu: “Em chạy đi, lớp mỡ ở chân sẽ bị đốt cháy, một tháng ít nhất giảm được năm kilôgam”. Phùng Hy liền nghiến răng tiếp tục chạy.
Trong lòng cô đã định rút lui, nghe thấy Mạnh Thời hỏi, lại thấy ngại nói ra, đành phải lấp liếm cho qua chuyện, ngày mai kiên quyết không đến nữa. May mà chưa nộp tiền, nếu không thì tiếc quá.
“Huấn luyện viên Trần, anh giúp cô Phùng Hy làm thủ tục đi”. Mạnh Thời cười ha ha quay đầu nói câu đó.
Phùng Hy giật nảy mình, nếu mà làm thủ tục, nộp tiền rồi, cô không đến thì có mà mất tiền oan à. Cô nhìn Mạnh Thời, tự nhiên không biết nên nói thế nào, mắt nhìn huấn luyện viên Trần đi ra mà không biết làm gì. Cô không dám nói với Mạnh Thời rằng cô không theo cách giảm béo khoa học này nữa.
“Làm vài lần sẽ thấy khá hơn”. Mạnh Thời an ủi, anh đưa tay ra đỡ cô dậy.
Phùng Hy đành phải nói câu “cảm ơn anh”, bình thường đi bơi chân cũng không đau như thế nào. Cô rất không đồng tình với câu nói giảm béo khoa học rất nhẹ nhàng của Mạnh Thời.
Một lát sau, huấn luyện viên Trần đưa tấm thẻ cho Phùng Hy.
“Bao nhiêu tiền?”. Cô hỏi rất tự nhiên.
“Không phải trả đâu, đây là tấm thẻ không thời hạn tặng cho cô”.
Phùng Hy chớp chớp mắt. Thế là sao nhỉ?
Huấn luyện viên Trần bèn giải thích: “Chúng tôi muốn làm công tác tuyên truyền...”
“Xin lỗi, tôi không muốn tham gia bất cứ hoạt động tuyên truyền thương mại nào, bao gồm tư liệu tranh ảnh trước và sau giảm béo”. Phùng Hy giờ mới vỡ lẽ ra, trong đầu cô hiện lên hình ảnh một bà béo với hai tấm ảnh khác hẳn nhau. Nếu để người quen nhìn thấy, có còn để cô sống nữa hay không?”
Cô trả lại thẻ cho huấn luyện viên Trần, nghe thấy anh ta lại nói thêm một câu: “Thẻ của chúng tôi là ba nghìn tám trăm nhân dân tệ một năm”.
“Ba nghìn tám trăm tệ một thẻ cũng không được”. Phùng Hy nhìn Mạnh Thời, sắc mặt anh có phần ngại ngùng. Cô không nói gì cả, quay đầu thu dọn đồ đạc thay quần áo.
Lúc ra khỏi phòng tập, Mạnh Thời liền bước tới, nói với vẻ xin lỗi: “Xin lỗi cô, lúc đầu nghĩ là lợi cả đôi đường, tưởng rằng cô sẽ đồng ý”.
Phùng Hy lặng lẽ nhìn anh ta, ba nghìn tám trăm tệ một thẻ mỗi năm, cô có thể được luyện tập miễn phí cả đời, lại có huấn luyện viên riêng hướng dẫn cách giảm béo khoa học. Chắc sẽ ít người từ chối?
“Cá nhân tôi không muốn xuất hiện trên bất cứ tài liệu tuyên truyền nào, thôi anh đi tìm người khác đi. Có người nói, giảm béo là sự nghiệp cả đời của phụ nữ, anh sẽ tìm được đối tượng hợp tác thích hợp đó”.
Mạnh Thời buột miệng: “Nhưng không dễ tìm những người có... nguyện vọng và nghị lực giảm béo mạnh mẽ giống như cô đâu”.
“Không dễ tìm những người có thân hình béo như tôi và lại có thể giảm béo thành công có phải không?”. Phùng Hy nói với vẻ châm biếm, trong lòng cũng có phần hơi bực. Cô vẫy xe taxi, không nói gì thêm nữa, lên xe đi về.
Cô phải luyện tập với cường độ mạnh hơn? Bắt đầu từ ngày mai sau khi hết giờ làm việc cô sẽ đi bộ về nhà! Tối đến chạy bộ vài vòng quanh khu chung cư! Sẽ không ăn tối nữa!
Cô không tin không đến phòng tập, không uống thuốc giảm béo, sẽ không giảm đi được!
Ham muốn giảm béo của Phùng Hy như ngọn lửa bốc cháy rừng rực.
Việc thành lập phòng đấu thầu diễn ra thuận lợi ngoài dự đoán. Phụ Minh Ý mới đến công ty, chưa nắm được tình hình chung, phó tổng giám đốc Vương đã ngắm chuẩn thời cơ này, đề nghị thành lập bộ phận mới.
Có khoản lợi nhuận mỗi năm hai triệu rưỡi của tổng công ty nâng đỡ, bản thân công ty con cũng được nhận một số nghiệp vụ đấu thầu, xét trên mọi phương diện đều là cách sắp đặt có lợi mà không có hại. Từ giám đốc bộ phận trở lên trong công ty tham dự cuộc họp này, không có phiếu nào phản đối. Phó tổng giám đốc Vương tươi cười nhìn mọi người, rất hài lòng với kết quả này.
Ba vị sếp của công ty, một tổng một phó tổng, còn có cả một kỹ sư. Tổng giám đốc Lưu là lớp sinh viên, nghiên cứu sinh đầu tiên sau khi chế độ thi đại học được áp dụng trở lại vào thập kỷ bảy mươi. Tuổi tác đã cao, ngoài cuộc họp thường niên của công ty, hầu như không thấy ông xuất hiện trong công ty. Trước khi Phụ Minh Ý đến công ty, người có quyền cao nhất là tổng giám đốc Chu. Tổng giám đốc Chu lắm bệnh nhiều tật, ở công ty con cũng như nghỉ an dưỡng. Phó tổng giám đốc Vương một tay đảm đương tất cả mọi công việc.
Phụ Minh Ý mỉm cười nhìn vóc dáng cao lớn của phó tổng giám đốc Vương, nghe ông kêu gọi mọi người có ý kiến thì phát biểu. Phụ Minh Ý hiểu rằng trước khi anh đến công ty thì đây là địa bàn của phó tổng giám đốc Vương, đương nhiên là anh không thể vừa mới đến công ty đã bác bỏ ý kiến của phó tổng giám đốc Vương, tự gây khó dễ cho mình.
Và còn một nguyên nhân nữa chỉ có anh mới biết, đó là người đảm nhiệm chức giám đốc phòng đấu thầu là Phùng Hy. Anh cần một người thuộc phe mình và có địa vị nhất định trong nội bộ công ty, Phùng Hy là sự lựa chọn tốt nhất, đề bạt Phùng Hy anh tán thành cả hai tay.
Ánh mắt anh nhìn bao quát toàn hội trường rồi thu về, cười nói: “Đề nghị của phó tổng giám đốc Vương rất hay. Giám đốc Dương, đây cũng được coi là nghiệp vụ mới của bộ phận cơ khí, năm nay bộ phận cơ khí lại có thể có thêm vài triệu lợi nhuận rồi”.
Dương Thành Thượng cười nhạt nói, “Tổng giám đốc Phụ, công trình của phòng cơ khí không dễ làm đâu! Bên này lãi bên kia lỗ. Không bằng bộ phận vật liệu, hiện giờ có loại vật liệu nào không tăng giá chứ?”.
Giám đốc bộ phận vật liệu Trần Mông do phó tổng giám đốc Vương một tay đề bạt nên rất lanh lợi, hiểu ý, cười nói: “Bộ phận vật liệu cũng phải dựa vào bộ phận cơ khí đó thôi. Công trình trong tay giám đốc Dương lớn, bộ phận vật liệu mới có cửa để cung cấp mà”.
Phụ Minh Ý rất hài lòng với sự biểu lộ kín đáo này, đứng dậy nói: “Thôi hôm nay tạm thời như thế đã. Phó tổng giám đốc Vương, anh thông báo với Phùng Hy, tiện thể gọi cô ấy đến phòng làm việc của tôi một lát”.
Phó tổng giám đốc Vương cũng rất hài lòng với nước cờ Phùng Hy, Dương Thành Thượng họp xong không về phòng mình, đem theo ba nhân viên với lý do “đi gặp khách hàng” rồi rời khỏi phòng họp. Bốn người vào phòng trà vừa đúng một bàn, mọi người cũng hiểu nhưng không ai nói thêm điều gì.
Phùng Hy vào phòng phó tổng giám đốc Vương, thấy ông cười rạng rỡ bèn biết ngay là chuyện này đã thành công.
“Cố gắng làm cho tốt! Giang sơn này sớm muộn gì cũng là của những người trẻ tuổi như các cô. Phùng Hy chưa đến ba mươi đúng không? Trẻ như thế mà đã được đề bạt làm phó giám đốc. Đương nhiên rồi, nói là phó giám đốc, cô là người đưa ra ý kiến quyết định trong phòng đấu thầu”. Phó tổng giám đốc Vương dáng người cao lớn, gương mặt mang đậm nét phương bắc, nói với vẻ đàn anh.
“Cảm ơn phó tổng giám đốc Vương”. Thấy phó tổng giám đốc Vương nói như vậy, rõ ràng là muốn bảo với cô rằng, chức phó giám đốc này là nhờ tôi mà cô có, cô phải biết ơn tôi. Phùng Hy cũng không phải là cô gái mới vào nghề nên đương nhiên là phải nói lời cảm ơn ngay.
Ra khỏi phòng phó tổng giám đốc Vương, cô nhìn sang phòng tổng giám đốc với vẻ e ngại, hơi chùn chân lại, quay người bước vào nhà vệ sinh.
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu đen, tóc búi rất gọn gàng. Mặc bộ quần áo này khiến cô nhìn gầy hơn, mặc dù không bải hoải như hôm trước, nhưng Phùng Hy vẫn rất bi ai khi nhìn thấy hai chiếc cằm trên gương mặt tròn trịa của mình. Cô dẩu môi, son môi màu hoa hồng không nhoen ra, khiến cho cả gương mặt nổi bật hơn. Hôm nay nhìn mình cũng không đến nỗi quá tệ.
Nghĩ vậy, cô tự lên dây cót tinh thần cho mình rồi mỉm cười bước vào phòng Phụ Minh Ý.
Phòng làm việc của tổng giám đốc là một căn phòng rộng, gian ngoài bày ghế sofa, tràng kỷ, gian trong mới là bàn làm việc, không bước vào gian trong, sẽ không nhìn thấy tình hình bên trong.
Một mình đối mặt với Phụ Minh Ý, Phùng Hy có phần hơi căng thẳng, nhưng dựa vào bản lĩnh lăn lộn trên thương trường nhiều năm và thường xuyên đi ăn tiệc tiếp khách, cô vẫn che giấu được tất cả những suy nghĩ của mình.
Phùng Hy hơi cúi đầu ngồi đối diện với Phụ Minh Ý, mắt không nhìn xuống chân mà nhìn thẳng vào cằm của Phụ Minh Ý.
“Em nói đi, ý kiến của em về việc thành lập phòng đấu thấu”. Phụ Minh Ý rất muốn hỏi Phùng Hy sao lại thay đổi lớn đến vậy, gần như biến mình thành bà thím già. Mặc dù hôm nay nhìn cô khá hơn nhiều so với hôm trước, nhưng vẫn khiến anh cảm thấy bất ngờ. Nhưng phòng làm việc không phải là nơi nói những chuyện như thế này, cố gắng kìm chế sự tò mò, Phụ Minh Ý hỏi với vẻ bình tĩnh.
Phùng Hy cũng bình tĩnh trả lời, “Nếu công ty con làm công việc đấu thầu, ít nhất là có thể tăng thêm hơn cả triệu lợi nhuận, nếu nhận thầu công trình trong thành phố này, khách sạn Côn Đạt của chúng ta có thể tiếp đãi, riêng tiền chi phí cho hội nghị đã tiết kiệm được bốn mươi, năm mươi nghìn”.
Phụ Minh Ý không nói gì. Anh mới lên làm tổng giám đốc, phó tổng giám đốc Vương đã đề ra ý tưởng này. Đúng là nếu thành lập phòng đấu thầu, công ty có thể kiếm thêm được vài triệu lợi nhuận mỗi năm, thế nhưng, tại sao phòng đấu thầu lại trực thuộc bộ phận cơ khí, anh chưa hiểu tại sao không thành lập một bộ phận riêng biệt.
Phó tổng giám đốc Vương nói Phùng Hy do Dương Thành Thượng một tay đào tạo. Mặc dù hai năm nay Phùng Hy thường xuyên giúp tổng công ty làm công tác đấu thầu, nhưng chưa bao giờ có một bộ phận riêng biệt, ông ta đề nghị đặt dưới bộ phận cơ khí, một là sợ công ty dị nghị về việc trực tiếp đưa Phùng Hy lên vị trí lãnh đạo, hai là cũng muốn để Dương Thành Thượng giúp đỡ Phùng Hy, dù sao đi nữa Dương Thành Thượng cũng là người có kinh nghiệm, là thành viên gạo cội của công ty. Trước đây Phùng Hy thường xuyên làm việc cùng với Dương Thành Thượng, Phùng Hy còn ở bộ phận cơ khí, khi cần người Dương Thành Thượng cũng có thể sử dụng.
Nhìn thì có vẻ là một đề nghị hay, nhưng Phụ Minh Ý vẫn cảm thấy có điều gì hơi lạ, vì thế trong cuộc họp anh mới chú ý đến cái tên Dương Thành Thượng. Theo sự quan sát của anh, trong cuộc họp ngày hôm nay, chỉ riêng thần sắc của Dương Thành Thượng là có phần khác với mọi người.
“Phùng Hy, tại sao phó tổng giám đốc Vương lại đặt phòng đấu thầu trực thuộc bộ phận cơ khí?”. Phụ Minh Ý hỏi thẳng vào vấn đề. Anh tin rằng chắc chắn Phùng Hy sẽ không quên những tình nghĩa giữa hai người nên mới hỏi cô như vậy.
Phụ Minh Ý là tổng giám đốc nên đương nhiên muốn nắm bắt tình hình của công ty. Nếu bộ phận cơ khí của Dương Thành Thượng theo anh, cục diện một tay che cả bầu trời của phó tổng giám đốc Vương sẽ bị phá vỡ.
Phó tổng giám đốc Vương đã làm việc ở công ty hai mươi năm, Phụ Minh Ý lại vừa chân ướt chân ráo đến.
Phùng Hy nghĩ với vẻ bi ai, nếu phó tổng giám đốc Vương muốn đì cô thì dễ dàng như di chết một con kiến. Phụ Minh Ý có đấu được với ông ta hay không? Sau tám năm Phụ Minh Ý còn bảo vệ cô nữa không? Liệu Phụ Minh Ý có vì cô mà giở mặt với phó tổng giám đốc Vương hay không? Thôi cứ đợi anh làm quen với công ty đã rồi tính sau. Giờ cô đang ở trong hoàn cảnh thân cô thế cô, ở thành phố này không có người thân nào cả, cha mẹ ở thành phố khác cách đây một trăm năm mươi ki-lo-mét, thậm chí cô còn chưa tìm được chỗ ở. Cô tuyệt đối không thể để mất công việc này.
Phùng Hy lựa chọn biện pháp chiết trung(1). Cô vừa suy nghĩ câu từ vừa trả lời: “Hiện nay nghiệp vụ vẫn chưa được triển khai, mặc dù tổng công ty mỗi năm chia cho hai triệu rưỡi lợi nhuận, nhưng vẫn còn năm trăm nghìn phải hoàn thành. Phòng đấu thầu đặt dưới bộ phận cơ khí là để cho giám đốc Dương giúp đỡ nhận làm một số nghiệp vụ. Tương lai nếu tổng công ty không dùng người của chúng ta nữa, không có khoản lợi nhuận này, cũng không sợ không hoàn thành được nhiệm vụ. Đối với các cán bộ trẻ, phó tổng giám đốc Vương vẫn rất khoan dung”.
Phụ Minh Ý đã hiểu ý, đây rõ ràng là sai Phùng Hy đi cướp nguồn khách hàng của Dương Thành Thượng. Rõ ràng là cùng một bộ phận, nhưng ai cũng biết nghiệp vụ và lợi nhuận đều được tính riêng. Kể cả tập thể bộ phận cơ khí hoàn thành lợi nhuận của cả năm, tài khoản của Dương Thành Thượng và Phùng Hy vẫn được phân chia rõ ràng.
“Tổng giám đốc còn việc gì nữa không ạ? Nếu không thì em xin phép”. Phùng Hy không nhìn lên mặt Phụ Minh Ý. Cô sợ lại phải nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên của anh. Cô tự nói thầm với mình, vì lòng sĩ diện, cô phải giảm béo thành công.
“Hy Hy, hôm nào anh muốn mời em ăn cơm”. Phụ Minh Ý bất ngờ nói nhỏ.
Phùng Hy run run, không thể từ chối, cho dù là xét trên góc độ tình cảm ngày xưa hay với tư cách tổng giám đốc hiện nay của anh, cô đều không được phép từ chối. Cô cũng nén giọng nói: “Chỉ cần anh đừng hỏi em tại sao lại béo như thế này là được!”.
Phùng Hy quay đầu đi ra. Ánh mắt Phụ Minh Ý dừng lại ở trên cặp mông núng nính của Phùng Hy và lại than thầm trong lòng. Anh suýt bật cười khi nghe thấy câu cuối cùng của cô. Cô cũng sợ anh hỏi? Nhìn vẻ trấn tĩnh của cô, anh tưởng cô không quan tâm đến chuyện này. Cuối cùng Phụ Minh Ý đã tìm được sự cân bằng, ít nhiều là cô vẫn còn để ý đến anh. Nếu cô không để tâm một chút nào đến anh, anh cũng sẽ thấy hụt hẫng.
Phụ Minh Ý rút ví ra, bên trong có ảnh Phùng Hy đứng bên bờ biển - Cô mặc bộ bikini, giống như một con cá nhỏ. Phụ Minh Ý vừa nhìn vừa bật cười rung cả vai.
Có ba người được phân công về bộ phận của Phùng Hy, hai nam một nữ, đều là sinh viên vừa mới tốt nghiệp năm nay. Phùng Hy gặp mặt họ, nhìn bao quát phòng làm việc, xách túi lên dặn: “Buổi chiều chị đi gặp khách hàng, có việc gì thì gọi điện cho chị nhé”.
Phùng Hy lững thững ra khỏi phòng làm việc, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt. Mẹ kiếp làm quan thích thật! Mẹ kiếp làm giám đốc thích thật! Nghĩ đến cảnh ba sinh viên ngồi nghiêm túc trong phòng làm việc đọc các tài liệu đấu thầu, mời thầu mà Phùng Hy ném cho họ, còn mình thì tìm một lý do để rời phòng làm việc, Phùng Hy cảm thấy mặt trời bên ngoài là cuộc đời sau này của cô, rực rỡ chói sáng!
Ở lâu nhà Chi Hoa cũng bất tiện. Mặc dù cô cũng quen chồng Chi Hoa, nhưng dù sao thì cũng không phải là Chi Hoa. Cô muốn nhanh chóng được ổn định trở lại. Dựa theo địa chỉ mà Chi Hoa cho, Phùng Hy gọi taxi đi về phía tây thành phố. Công ty nằm ở trung tâm thành phố, trước đây cô và Điền Đại Vĩ ở phía đông thành phố. Hiện giờ ngay cả hướng ở cô cũng muốn ở ngược với hướng của nhà Điền Đại Vĩ.
Đến hai công ty môi giới, cuối cùng cô đã tìm được một căn hộ có thang máy ở khu chung cư cao cấp tại phía tây thành phố. Hơn năm mươi mét vuông, có sẵn đồ gia dụng, tiền thuê mỗi tháng hai nghìn hai trăm nhân dân tệ. Hơi đắt một chút, nhưng khu chung cư cao cấp có bể bơi nước nóng, có phòng tập thể dục thẩm mỹ, bây giờ là tiêu tiền của mình để mình được hưởng thụ, Phùng Hy không muốn bạc đãi mình thêm một ngày nào nữa.
Thời gian làm việc và tan sở chỉ áp dụng cho những nhân viên cấp dưới, những người có chức vụ như cô, ngoài việc tham gia cuộc họp vào thứ hai hằng tuần, cô có thể dùng một câu “đi gặp khách hàng” để rời phòng làm việc và đi ra ngoài.
Đương nhiên, hiện giờ vẫn chưa được, cô mới được bổ nhiệm, vẫn nên nghiêm túc một chút là hơn.
Một tuần sau, đúng tám giờ ba mươi sáng Phùng Hy có mặt ở công ty, ăn cơm trưa xong lại xách túi đi gặp khách hàng, ba nhân viên dưới quyền vẫn nghiêm túc ngồi học các mẫu đơn mời thầu đấu thầu, thuật ngữ chuyên ngành và các thao tác trên máy tính.
Đống quần áo ở nhà trước đây, lúc đầu cô không định lấy, nghĩ lại lại thấy để ở nhà Điền Đại Vĩ cũng bằng thừa, Phùng Hy không dám đi một mình, cuối tuần liền hẹn vợ chồng Chi Hoa lái xe đi lấy.
Điền Đại Vĩ không động vào đồ đạc của cô. Anh ta dựa vào cửa nhà tán gẫu với chồng Chi Hoa, nhìn Phùng Hy và Chi Hoa thu dọn.
Chi Hoa giữ miệng túi, Phùng Hy nhét tất cả quần áo của cô vào trong, cô không hề có ý định thu dọn gọn gàng. Động tác nhanh gọn, nhìn như muốn chạy trốn để thoát thân, khiến trong lòng Điền Đại Vĩ có một cảm giác khó tả.
Có phải cô rất mong thu xếp cho xong rồi đi ngay không? Điền Đại Vĩ bước vào phòng làm việc hỏi: “Có cần tôi giúp cô thu dọn không?”
“Không cần!”, Phùng Hy từ chối ngay lập tức, ngần ngừ một lát cô lại nói, “Có ít đồ vặt tôi không lấy nữa. Còn ít ảnh tôi cũng không cần. Nếu anh không muốn lấy thì phiền anh vứt đi hộ”.
Những đồ vặt mà Phùng Hy nói là các loại đồ chơi mà cô mua. Cô thích mua những đồ chơi be bé, đồ sứ, đồ lưu niệm.
Cô chỉ thu dọn quần áo và các loại sách vở của mình, không mang theo đồ gì mà cô và Điền Đại Vĩ cùng mua. Cho dù như vậy, cũng thu được năm túi.
Chi Hoa đẩy nhẹ Phùng Hy, hai người cùng khiêng một túi rồi đi ra ngoài. Chồng Chi Hoa cười hiền lành, cũng xách một túi đi ra. Phùng Hy đưa đồ vào thang máy, đang định quay vào xách, Chi Hoa bèn ngăn cô lại, “Mày giữ thang máy, đừng đi nữa”.
Nghĩ đến vết thâm tím trên người Phùng Hy tối hôm đó, Chi Hoa chỉ muốn tẩn cho Điền Đại Vĩ một trận.
Phùng Hy lấy túi đồ chặn cửa thang máy, vợ chồng Chi Hoa cùng Điền Đại Vĩ xách đồ đi ra. Điền Đại Vĩ giúp một tay, Phùng Hy không nói gì.
Lúc thang máy chuẩn bị đóng, Điền Đại Vĩ hạ thấp giọng nói: “Hy Hy, xin lỗi”.
Cửa từ từ đóng lại, Phùng Hy hất cằm lên, cười, “Xin lỗi làm cái đếch gì, bà được giải phóng rồi!”
Chi Hoa cười ha ha, chồng Chi Hoa thở dài, nói: “Thực ra Điền Đại Vĩ cũng không phải là người xấu”
Chi Hoa và Phùng Hy đưa mắt nhìn nhau, Phùng Hy lặng lẽ quay người, nghe thấy tiếng chồng Chi Hoa kêu oai oái, xin lỗi liên hồi, tiếp đó thì không còn tiếng gì nữa. Cô thầm nghĩ, sự thân mật này tuyệt biết bao!
Phụ Minh Ý chịu được một tuần, hàng ngày nhìn thấy Phùng Hy mặc các bộ quần áo tối màu ngồi trong phòng làm việc, ăn cơm trưa xong lại rời phòng làm việc. Một tuần nay cô coi như anh không hề tồn tại.
Tuần này anh cũng bận, bận ăn cơm với người của các bộ phận, bận đối phó với các khách hàng. Anh đã nắm được sơ bộ tình hình trong công ty, nhưng anh không làm gì cả. Vẫn còn quá sớm, thời cơ chưa đến.
Cuối cùng cũng đã đến ngày cuối tuần, Phụ Minh Ý lại nhớ ra rằng lúc này hai vợ chồng thường có kế hoạch riêng, hẹn với Phùng Hy e rằng không phù hợp.
Lại đợi đến thứ hai, cuộc họp buổi sáng kết thúc, Phụ Minh Ý xem lịch làm việc, hôm nay không có hoạt động nào. Anh vội vàng nhắn tin cho Phùng Hy, hẹn cô cùng đi ăn trưa.
Cơm Tàu hai người ăn được bao nhiêu? Thời gian ngắn quá, tiệm ăn bài trí không được đẹp. Phụ Minh Ý đã chọn ăn cơm Tây. Trong tiềm thức, anh vẫn mong được ngồi ở một nơi sang trọng, có thể vừa uống cà phê vừa chuyện trò với Phùng Hy.
Phùng Hy chỉ nhắn lại một chữ “Vâng”.
Sớm muộn gì cô và Phụ Minh Ý cũng phải gặp nhau riêng để nói chuyện, sớm cũng như muộn mà thôi.
Phụ Minh Ý lựa chọn một nhà hàng đồ ăn Tây ở phía nam thành phố, vì nó cách công ty xa, đó là một nhà hàng mới mở. Anh đã từng ăn ở đó một lần và rất hài lòng với không gian của nó. Tên của nhà hàng này rất hay, gọi là Thụy Liên Hoa Ảnh (bóng sen).
Phùng Hy đứng ngoài nhà hàng nhìn hàng chữ đó, rồi cô lại nhìn bộ quần áo màu thiên thanh trên người mình. Hoa sen? Hiện giờ cô cũng là đóa hoa sen trắng mập! Phụ Minh Ý mà dám trêu cô một câu, cô sẽ hắt cà phê vào mặt anh ta! Nghĩ vậy, Phùng Hy ưỡn thẳng ngực bước vào.
Từ xa cô đã nhìn thấy bóng Phụ Minh Ý ngồi bên cửa sổ. Bước chân của Phùng Hy hơi khựng lại. Bên ngoài cửa sổ có trồng một hồ hoa súng, đóa hoa màu tím thẫm nổi trên mặt nước, ánh sáng trên mặt hồ hắt lên mặt Phụ Minh Ý, nhìn rõ các nét trên gương mặt. Ngón tay anh kẹp điếu thuốc tỏa khói trắng.
Phụ Minh Ý cởi áo complet, nới lỏng ca vát, áo sơ mi màu trắng cởi cúc cổ, tay áo xắn lên. Phùng Hy bất giác than thầm, ngoài vẻ già dặn ra, Phụ Minh Ý vẫn tràn đầy sức hấp dẫn, dáng dấp của anh không hề thay đổi. Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhìn lại mình, tuần này mỗi ngày cô chỉ uống một túi sữa chua, ăn một quả táo, cảm giác đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn rất xa so với mục tiêu.
Cân nặng hơn sáu mươi kilôgam phải giảm đi mười lăm kilôgam mới ổn.Phùng Hy đột nhiên cau mày, không muốn để Phụ Minh Ý biết cô giảm béo. Trưa hôm nay hay là ăn một chút nhỉ? Nghĩ đến ăn, cô nuốt nước miếng. Cuối cùng thì cô đã hiểu tại sao cai nghiện khó rồi.
Nhờ có sự nâng đỡ tinh thần của nỗi oán hận, cô đã kiên trì được đúng một tuần. Hiện giờ không khổ sở như ba ngày đầu, nhưng chỉ cần nghĩ đến ăn, đám cao lương mỹ vị đó lại nối đuôi nhau hiện ra trong đầu cô, đến nỗi cả khi đã ngủ cô vẫn còn tưởg tượng ra các món ăn ngon. Giống như bây giờ, nghĩ đến các món đồ ăn Tây ngon, bất giác cô lại nuốt nước miếng đang trào lên.
Phùng Hy đã quyết định rồi, ăn nhiều sa lát, ăn ít bít tết thôi, tốt nhất là nhà hàng này có cá có tôm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phụ Minh Ý liền quay đầu, mỉm cười chào cô: “Em ngồi đi, anh đã gọi món rồi. Nhà hàng này làm bít tết rất ngon. Anh không gọi sa lát, anh nhớ là trước đây em không bao giờ ăn sốt mayonnaise”.
Phùng Hy hơi sững người, mỉm cười ngồi xuống.
Làm bít tết cần phải có thời gian, Phụ Minh Ý gọi cà phê.
Phùng Hy nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng lên một cốc nước chanh lớn, cô lập tức quyết định uống cho no. Cô bê cốc lên uống một hơi to, cười nói: “Em bắt taxi đến, khát quá”.
Cô uống liền một hơi hết hơn nửa cốc nước chanh, nhìn nhân viên phục vụ đem cà phê đến một cách hài lòng, tiếp tục gọi thêm nước chanh.
Phụ Minh Ý cầm gói đường bóc túi và đổ hết đường ra, rồi anh lại đổ sữa tươi vào cốc, lúc này mới đẩy cốc cà phê sang trước mặt Phùng Hy, “Anh nhớ là em không uống được cà phê nếu không có đường”.
Phùng Hy muốn lườm một cái. Nhìn thấy túi đường đó tim cô đập thình thịch. Mùi cà phê sữa thơm lừng khiến cô không ngừng chảy nước miếng. Cô cầm thìa lên ngoáy đều, trước ánh mắt ân cần của Phụ Minh Ý nhấm một ngụm với vẻ rất bình thản.
Thơm quá! Dạ dày Phùng Hy như co lại, cô bê cốc nước chanh lên uống thêm một ngụm lớn nữa, nuốt trôi đám nước miếng vừa trào lên.
“Anh đến làm tổng giám đốc khiến em rất ngạc nhiên đúng không?”. Phụ Minh Ý mỉm cười hỏi. Anh cố gắng kìm nén sự tò mò muốn tìm hiểu về cuộc sống của Phùng Hy trong mấy năm nay. Dưới ánh nắng mặt trời, da Phùng Hy trắng như trứng gà bóc, điều này khiến anh cảm thấy Phùng Hy vẫn có nét dễ thương. Nhất dáng nhì da mà.
Phùng Hy liền cười, để lộ ra chiếc răng khểnh nhọn. Phụ Minh Ý lại run lên, cúi đầu không dám nhìn nữa. Trước đây khi Phùng Hy còn nhỏ bé xinh xắn, mỗi lần cô cười chiếc răng khểnh nhìn rất duyên, hiện giờ cô cười, răng khểnh vẫn là răng khểnh, nhưng đám thịt trên mặt cô và hai chiếc cằm không thể gọi là đẹp được.
Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, đúng là năm tháng thật vô tình.
“Đúng vậy, em không ngờ lại là anh. Trên tổng công ty em chưa bao giờ nghe thấy tên anh. Anh về công ty CWE từ bao giờ vậy?”. Phùng Hy đành mặc kệ, giờ cô đã như thế này, không ai thay đổi được, cô không thể lấy dao xẻo hết đám thịt thừa trên mặt, trên người mình để đi gặp Phụ Minh Ý.
Món canh đã được bê lên, canh nấm và món súp Nga, hai lát bánh mì đã nướng sẵn.
Phụ Minh Ý ra hiệu món súp Nga dành cho Phùng Hy, anh cười nói: “Bánh mì bẻ vụn ra cho vào canh ăn ngon lắm, nhà hàng này nướng bánh mì cũng rất ngon”.
Cô đành phải cầm một miếng bánh mì lên bẻ vụn rồi cho vào canh. Món canh với màu sắc sặc sỡ, kèm theo vị chua chua ngọt ngọt. Phùng Hy đưa thìa vào miệng, đầu lưỡi vừa chạm vào canh, bao nhiêu nước bọt lại chực trào ra, không thể kiểm soát nổi cô liền nuốt ực.
Ngay sau đó bít tết đã được đem lên, Phùng Hy ngửi mùi thơm mà đầu óc quay cuồng. Ông trời thương tình, đã cả tuần nay cô không động vào miếng thịt, miếng cá nào, cô muốn giảm béo - mỗi ngày một túi sữa chua, một quả táo, buổi tối đi bơi nửa tiếng đồng hồ, buổi chiều đến phòng tập thể dục thẩm mỹ và spa. Cô từ từ ngẩng đầu lên, thấy Phụ Minh Ý lại lịch lãm đưa một miếng bít tết vào miệng, ánh mắt nhìn cô cười cười.
Cô hận anh biết bao!
Bởi vì bàn tay của cô đã không thể kiểm soát và cầm dĩa, dao cắt xuống.Dưới sức ép của dĩa, dao, miếng bít tết rỉ ra dòng nước sốt thơm lừng, dinh dính. Đột nhiên Phùng Hy bình tĩnh trở lại. Thời gian còn dài, giảm béo là kế hoạch phải kiên trì lâu dài, cô không thể để cho Phụ Minh Ý biết cô đang giảm béo. Cô tuyệt đối không được để anh ta có ảo giác, ảo giác gặp anh ta là quyết tâm giảm béo.
Lòng cô đã quyết, Phùng Hy đã tìm cho mình một lý do. Cô quyết định hy sinh bữa ăn này, và thế là cô thoải mái đưa dao dĩa xuống, cảm nhận được sự kết hợp kỳ diệu giữa vị thơm ngon của bít tết và nước sốt.
Cô nhanh chóng đưa một miếng bít tết lớn vào miệng, rồi lại dùng dĩa đâm một miếng bít tết khác và cười một cách hạnh phúc. “Anh còn chưa trả lời em, tại sao anh lại đến công ty làm tổng giám đốc?”.
Phụ Minh Ý đang chìm sâu trong suy nghĩ so sánh hình dáng của Phùng Hy, đang nghĩ đến vẻ xinh đẹp của cô ngày xưa khi gặm bánh hamburger, cũng giống như bây giờ, cười rất hạnh phúc. Cô háu ăn, nhưng hồi đó ăn bao nhiêu cũng không thấy béo.
Nghe thấy Phùng Hy hỏi, Phụ Minh Ý liền cười, “Anh biết em ở công ty, định tạo cho em một sự bất ngờ, không ngờ em khiến anh giật mình”.
Mặt Phùng Hy liền sầm xuống, cô lườm một cái nói: “Chắc là giật mình vì thân hình của em đúng không? Đã nói là không được nhắc đến rồi cơ mà. Tám năm, anh tưởng hai mươi tuổi mãi mãi không bao giờ già à?”.
Phụ Minh Ý thấy cô nói vậy, thầm nghĩ gay rồi, hóa ra cô nàng cũng để tâm đến điều này, tại sao anh lại có thể tưởng rằng cô không để ý cơ chứ?Phụ Minh Ý vội vàng xin lỗi, “Anh không có ý như vậy, ý anh là…”. Tự nhiên Phụ Minh Ý không biết nên giải thích như thế nào, rõ ràng là anh đã giật mình vì cô.
Phùng Hy bật cười, cứu nguy cho anh, “Đúng là em béo lên nhiều, bản thân em cũng ngại lắm. Không còn cách nào khác, đã béo lên rồi”.
Anh là ai? Anh không còn là bạn trai của cô tám năm về trước nữa, không còn là đối tượng để cô có thể làm nũng nữa. Phùng Hy tự nhắc nhở mình, trong mắt Phụ Minh Ý, cô đã là vợ người khác, còn anh là tổng giám đốc của công ty. Tại công ty, Phụ Minh Ý chỉ có thể tìm hiểu những thông tin vỉa hè thông qua cô, chính vì vậy bữa ăn hôm nay không đơn thuần là bữa ăn ôn lại chuyện cũ.
Trước đây Phùng Hy rất bướng bỉnh. Anh chiều chuộng cô, mỗi khi giận dỗi cô chẳng thèm để ý đến sắc mặt của anh. Tám năm rồi, cô đã thay đổi. Cô dễ dàng giải nguy cho anh, dễ dàng cười xuề xòa, ăn ngon lành, tất cả những điều này vừa khiến Phụ Minh Ý cảm thấy nhẹ nhàng vừa thấy có điều gì đó đáng tiếc.
“Anh lấy con gái của Dương Học Đông”. Chỉ cần một câu nói, Phụ Minh Ý đã giải thích được rõ ràng, quay lại chủ đề tại sao anh đến công ty làm tổng giám đốc.
Phùng Hy hơi sững người. Con gái của sếp tổng? Quả nhiên là lấy cô vợ không tồi. Cô biết gia cảnh nhà Phụ Minh Ý cũng bình thường, không giàu không nghèo, lấy được vợ con sếp có thể giảm được bao nhiêu năm phấn đấu.
Một cảm giác khó tả đan xen trong lòng cô, Phùng Hy lịch sự hỏi: “Cô ấy không đến cùng anh à?”.
“Cô ấy quen ở Thượng Hải, anh cũng ở đây không lâu đâu, sớm muộn cũng lên tổng công ty thôi. Mấy năm nay ông cụ sức khỏe không được tốt, cần có người quản lý công việc. Em trai cô ấy vẫn đang đi học ở nước ngoài. Anh đến công ty con rèn luyện một thời gian”. Phụ Minh Ý nói liền một hơi cho hết thông tin. Anh nhìn Phùng Hy nghĩ, có nên nói cho cô ấy thêm nữa không nhỉ? Anh cố kìm nén suy nghĩ này.
Phùng Hy lặng lẽ nuốt lấy những thông tin ẩn chứa trong câu nói này, khẽ hỏi: “Công ty của chúng ta có vấn đề hay sao?”.
Phụ Minh Ý cười, đặt dao dĩa xuống lau miệng, châm điếu thuốc tựa vào ghế sofa, chậm rãi nói: “Hy Hy, anh nghĩ chúng mình nên tin tưởng nhau hơn”.
Cô vẫn thông minh như trước. Nếu công ty số ba không xảy ra chuyện thì cũng không phải đến lượt cậu con rể sếp tổng đến cầm trịch. Không liên quan gì đến lợi nhuận, quan trọng là quyền lực.
“Năm xưa ông cụ cùng với mấy vị trên tổng công ty lập nên công ty CWE, tổng giám đốc của năm công ty chia nhau địa bàn để làm vua. Còn công ty số ba, trước khi anh đến, tổng giám đốc Chu không quản lý được công việc, mọi việc đều do phó tổng giám đốc Vương cầm trịch, chỉ cần hằng năm hoàn thành được nhiệm vụ của tổng công ty là xong, nhưng Vương Thiết lại là người của Trương Đạo Ứng, nếu phải đợi đến khi con trai của sếp tổng học xong về nước, e rằng CWE đã đổi họ rồi. Hiện nay cổ phần trong tay Trương Đạo Ứng không ít hơn ông cụ là bao nhiêu”.
Phụ Minh Ý đã nói rõ điểm này, anh nghĩ chắc Phùng Hy cũng hiểu ý anh.
Nhưng Phùng Hy coi như không nghe thấy gì. Chẳng qua là cô chỉ muốn kiếm một vị trí tốt, kiếm ít tiền đảm bảo cho cuộc sống của mình, không ngờ chỉ trong chốc lát đã bị kéo vào vòng xoáy thay triều đổi đại.
“Em chỉ là con tép riu mà thôi”, Phùng Hy lại đưa một miếng bít tết nữa vào miệng. Cô đang ăn ngon, đằng nào thì cũng ăn rồi, thôi đành ăn cho ngon cho no vậy. Cô tự an ủi mình nói, dù sao thì ăn cũng còn hay hơn là ngồi không chẳng làm gì trước ánh mắt sắc bén của Phụ Minh Ý.
Vẫn rụt rè như vậy, Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, họ không biết quan hệ của chúng ta đâu. Điều này chắc chắn được giữ bí mật”.
Cuối cùng thì cô đã ăn no, cô uống một ngụm nước chanh súc miệng, chớp mắt hỏi: “Anh nghĩ em có thể giúp được anh điều gì?”.
Phụ Minh Ý nhấc người dậy, ghé lại gần hơn, khẽ nói: “Anh không muốn em làm gì cả, chỉ cần em không giúp Vương Thiết là được. Có Dương Thành Thượng rồi, em không phải làm gì cả”.
Phụ Minh Ý đã nói chuyện riêng với Dương Thành Thượng, đã hiểu hết ý đồ của Vương Thiết khi thành lập phòng đấu thầu của Phùng Hy trực thuộc bộ phận cơ khí. Tiếp sau đây hàng loạt những hành động mà anh tiến hành ở công ty ắt sẽ khiến cô bị kìm kẹp giữa một bên là Vương Thiết, một bên là Dương Thành Thượng. Anh phải xác định Phùng Hy sẽ không đi đào chân tường của Dương Thành Thượng.
Phùng Hy cười nói: “Tốt quá. Em còn sợ anh bắt em phải làm gì đó. Thực ra em cũng chẳng làm được gì cả, chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, anh đừng đập bát cơm của em là được”.
Phụ Minh Ý trở nên dịu dàng, anh nhìn trân trân vào Phùng Hy đáp: “Em yên tâm, kể cả có đập thì anh cũng phải đền em một bát khác tốt hơn”.
“Đền? Nói thì đơn giản. Anh đi tìm cho em một vị trí giám đốc khác lương mỗi năm ba trăm nghìn tệ? Em chỉ biết làm ngành này, việc khác em chịu”. Phùng Hy vừa nhai bít tết vừa hỏi vặn Phụ Minh Ý.
Tám năm đã làm thay đổi bề ngoài của cô, và cũng làm thay đổi cả mối quan hệ giữa cô và anh. Cô biết cách đòi hỏi quyền lợi cho mình, dù đối phương là anh, cô cũng không còn tin tưởng.
“Anh sẽ ký công văn, đổi số tiền lương trong mười năm của em thành cổ phần của công ty. Nếu anh làm em mất việc thì cổ phần sẽ đứng tên em. Đây chính là sự bảo đảm”. Phụ Minh Ý thầm nghĩ với vẻ tiếc nuối, cuối cùng thì anh vẫn nói ra điều này.
Trong chốc lát Phùng Hy thấy nhẹ nhàng trở lại. Cô nhìn vẻ bình thản trên gương mặt Phụ Minh Ý, bất giác giải thích: “Em chỉ là người làm thuê, bát cơm manh áo rất quan trọng đối với em”.
Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, đã ly hôn, cô không lo cho mình thì không ai lo cho cô hết.
Phụ Minh Ý lại hiểu theo một nghĩa khác. Đột nhiên anh không xác định hành động tiếp theo của anh có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Phùng Hy. Cô có một người chồng đẹp trai biết quan tâm đến vợ, xem ra hai người rất hạnh phúc. Một gia đình khá giả, nếu cô để mất công việc thì gia đình này ắt sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Phụ Minh Ý nói với vẻ nghiêm túc: “Anh cố gắng đảm bảo, đây chỉ là đề phòng nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hy Hy, người mà anh không muốn làm tổn thương nhất là em. Cho dù em thay đổi như thế nào thì trong lòng anh, em vẫn là em của ngày trước, không hề thay đổi”.
Câu nói thốt ra bất ngờ này khiến Phùng Hy không thể không dừng tay đang cầm dao dĩa lại, cô từ từ ngẩng đầu lên, muốn cười nhưng không thể cười được. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong chốc lát, những tình cảm thân mật, những lời thề non hẹn biển của ngày trước lại như hiện ra trước mắt.
Phùng Hy thầm nghĩ, năm đó khi cưới vợ anh có nói câu nào đâu, còn em thì vẫn ngốc nghếch tự lãng mạn một mình, tưởng tượng có thể một ngày nào đó anh sẽ xuất hiện trước mặt em, nói với em rằng không thể xa em, từ bỏ tất cả để đến với em.
Hóa ra trong cuộc sống không có những điều lãng mạn như vậy, giống như hiện nay phải bắt anh hứa không làm ảnh hưởng đến công việc của cô cô mới chịu giúp anh.
Phùng Hy bình tĩnh nói: “Anh đã lấy người khác, em cũng đã lấy chồng.Cuộc sống của em rất ổn, xem ra cuộc sống của anh cũng không tồi. Năm xưa chúng ta đã chia tay trong hòa bình, giờ vẫn còn làm được bạn của nhau là tốt rồi”.
Phụ Minh Ý nhìn vẻ trong trẻo trong đôi mắt cô, anh đưa tay ra bắt tay Phùng Hy. Bàn tay cô khẽ rụt lại trong tay anh, anh khẽ bóp tay, cố kìm nén tình cảm đang trào dâng trong lòng, nói gấp: “Đương nhiên rồi, chúng ta vẫn là bạn bè mà”.
Rồi Phụ Minh Ý liền buông tay ra ngay, anh biết hành động này được gọi là dụ dỗ phụ nữ đã có chồng. “Xin lỗi, chẳng qua là anh nhớ tới…”
“Em biết”. Phùng Hy khẽ mỉm cười, “Anh đã đem lại niềm vinh dự lớn lao nhất cho một người phụ nữ. Sau tám năm xa nhau, khi mình như biến thành bà thím già thì người yêu cũ của mình vẫn chưa quên mình. Cảm ơn anh”.
Cô cầm túi xách và đứng lên, ngăn Phụ Minh Ý: “Đừng tiễn em nữa. Vì chuyện của anh, hai chúng ta nên chia hai đường để hành động. Thành phố này không nhỏ cũng không lớn. Bữa trưa ngày hôm nay em ăn rất ngon. Minh Ý, cảm ơn anh”.
Phùng Hy mỉm cười rời nhà hàng, gần như ngay khi bước ra khỏi cửa, nước mắt cũng lăn dài trên má cô. Một nỗi buồn không tên, một niềm vui không tên, cô chỉ cảm thấy đáng thương cho thân gái một mình.
Vì miếng cơm manh áo, thậm chí cô còn không dám lớn tiếng chất vấn Phụ Minh Ý. Hôm nay anh dám nói là anh không hề thay đổi. Tại sao anh kết hôn mà không hề tỏ ra do dự? Hôm nay anh dám nói là không thay đổi, vậy tại sao sau khi chia tay lại cắt đứt liên hệ?
Tất cả mọi câu hỏi của cô đều phải giấu kín trong lòng. Cô không thể gây xích mích với anh. Cô không biết có phải anh đang lợi dụng tình cảm ngày xưa để kéo cô về phía anh hay không. Tuy nhiên, anh lại tự tin đến vậy, tiết lộ hết cho cô biết những thông tin mật, dám chắc rằng cô sẽ không bán đứng anh. Có thể, anh không hề sợ điều này. Chỉ có cô mới vùi đầu trong những thao tác nghiệp vụ, không biết sự đấu đá giữa các sếp trong công ty, những chuyện khác phó tổng giám đốc Vương đã biết rõ từ lâu.
Phùng Hy lang thang trên đường, nước mắt đã lau khô từ lâu. Trên đường xe cộ đi lại như mắc cửi, những người lạ không quen biết đi lướt qua cô. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời trong xanh, mây trắng bay lững lờ theo gió.
Cô nhìn thấy ven đường có quán trà. Phùng Hy bước vào, ngay bên cửa sổ có chiếc xích đu. Cô cũng không quan tâm đến việc mình có mặc bộ quần áo công sở già dặn hay không, gọi một cốc trà hoa quả, ngồi trên xích đu chầm chậm đung đưa qua lại.
Cả buổi chiều đã trôi qua như vậy, giống như quãng thời gian tám năm, trong tích tắc đã trôi qua.
Về đến nhà, trời đã tối. Đột nhiên cô nhớ ra việc hôm nay đã ăn bít tết, ăn xong còn ngồi cả một buổi chiều, tự nhiên cảm thấy hối hận vô cùng. Phùng Hy đi đi lại lại trong nhà, hạ quyết tâm lấy ra một gói trà giảm béo pha một ấm rồi uống.
Hai tiếng sau, cô bắt đầu chạy vào nhà vệ sinh, đi ba lần rồi mới vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đã đi hết rồi”.
Nghĩ đến thành tích giảm béo phải rèn luyện vất vả suốt cả tuần bị hủy trong một buổi chiều, dạ dày lại bị tra tấn khổ sở, Phùng Hy hậm hực chửi thầm: “Biết thế này nói quách với anh ta mình đang giảm béo cho xong!”.
Cô nằm lên giường một lát, vẫn thấy chưa đủ. Nhìn đồng hồ thấy mới chín giờ tối, cô bắt mình trở dậy, cầm đồ đi bơi.
Phùng Hy thay quần áo tắm, bước vào khu bể bơi nước nóng. Buổi tối người thưa, dưới bể bơi chỉ có một người đang bơi tự do. Bể bơi dài ba mươi mét, cô dự định sẽ bơi năm vòng.
Ở dưới nước cô thấy rất vui, chỉ cần nghĩ đến việc cứ bơi được một mét, lớp mỡ trong cơ thể được đốt cháy một cách nhiệt tình là cô lại cảm thấy như được tăng thêm sinh lực.
Cô vừa bơi vừa nhớ lại cảnh gặp Phụ Minh Ý. Anh yêu cầu, cô trả giá, không có cái gì là không công bằng cả. Chỉ khi câu nói đó của Phụ Minh Ý bất ngờ vang lên trong đầu cô, cô mơ màng vừa bơi vừa nghĩ, anh nói anh không hề thay đổi.
Cô nhớ đi nhớ lại câu nói này, nhớ đi nhớ lại gương mặt đó với những đường nét rõ ràng dưới ánh mặt trời. Mặc dù không còn tin, mặc dù không trở lại được thời quá khứ, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Mối tình đầu đẹp nhất của cô, tuổi thanh xuân đẹp nhất của cô đã quay trở về cùng với câu nói đó.
Phùng Hy ngày đó, và cô hiện nay.
Sự đối nghịch một trời một vực khiến cô cảm thấy hết sức phẫn uất, Phùng Hy cố gắng xoải đều hai tay bơi về phía trước. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như cô còn trẻ trung thon thả, nếu như cô có thể tìm được một người yêu cô… Trong lòng Phùng Hy biết, không có nếu như, cô phải bắt đầu từ con số không – khổ sở giảm béo để tìm lại sự tự tin và sắc đẹp, khổ sở lăn lộn trên thương trường, khổ sở kiếm tiền để đảm bảo cho tương lai của mình.
Lúc này đây một nỗi sợ hãi và trống vắng vô hình trào dâng trong đầu cô, Phùng Hy lật người bơi ngửa trên mặt nước, cô đưa cánh tay rẽ sóng hết lần này đến lần khác, mỗi lần tiến lên đều khiến cô cảm thấy như được trút bỏ cảm giác đáng sợ đó ở phía sau lưng. Chẳng mấy chốc, cô đã bơi được một vòng, rồi lại bắt đầu một vòng bơi mới.
Bất giác tay cô cứng lại, có người đang túm lấy cánh tay cô, kéo Phùng Hy trở về với thực tại. Cô giật nảy mình, vẫn chưa kịp vuốt nước trên mặt bỏ kính bơi ra, liền nghe thấy tiếng nói sốt sắng của đối phương, “Cô làm thế sẽ sảy thai đấy! Có bầu không được bơi như thế đâu!”.
Phùng Hy sững người.
Người đó đã kéo cô vào thành bể bơi, nhanh tay cẩn thận đỡ cô lên.
Phùng Hy từ trên cao trợn mắt nhìn anh ta, cô tức đến nỗi nắm chặt tay lại.Trong đầu chỉ nghĩ một câu hỏi, lúc mình bơi ngửa, bụng to giống như người có bầu bốn tháng ư?
Người kia tay chống lên thành bể bơi, ngửa đầu nhìn cô cau mày, “Chồng cô đâu? Sao lại vô tâm đến mức để bà bầu bơi một mình thế này! Cô không được vận động quá sức đâu!”.
Tóc anh ta ướt sũng hất về phía sau, các nét rõ ràng, cặp lông mày rậm, ánh mắt toát lên vẻ quan tâm, trách móc.
Nhìn thấy ánh mắt của anh ta, lòng Phùng Hy lại nhói lên, cô thấy hơi cảm động. Mặc dù đó là sự quan tâm nhầm lẫn, nhưng cũng khiến cô cảm động, dù sao đó cũng là sự tốt bụng của anh ta. Nắm đấm trong tay Phùng Hy khẽ buông ra, cô bình thản nói: “Tôi đang giảm béo!”. Nói xong cô bước sang một bên và xuống nước, tiếp tục hoàn thành năm vòng bơi của mình.
Người đàn ông vuốt nước trên mặt xuống, vừa ngại ngùng vừa buồn cười, nhưng lại cố gắng nhịn cười, tay chống lên thành bể bơi, mặt cúi xuống cánh tay cười một hồi lâu.
Đợi đến khi anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô vẫn đang bơi, tự nhiên anh cảm thấy khâm phục cô. Anh đã từng tiếp xúc với không ít cô gái, nhưng số người kiên trì luyện tập để giảm béo lại không nhiều, đặc biệt là sau khi bị anh hiểu lầm tưởng cô là người đang có bầu, cô vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục bơi nốt bài tập quy định của ngày hôm nay.
Anh cảm thấy phải xin lỗi cô. Anh lặng lẽ đợi cô bơi xong lên bờ, bèn cầm khăn tắm bước đến. “Vừa nãy tôi thật là lỗ mãng quá, làm ảnh hưởng đến việc luyện tập của cô”.
Phùng Hy có phần kinh ngạc, cô rất ít khi gặp người đàn ông nào lịch thiệp như anh chàng này. Cử chỉ và lời nói bày tỏ sự xin lỗi của anh rất nhã nhặn, đây là một người đàn ông có giáo dục. Cô mỉm cười nhấc kính bơi ra nói: “Không sao cả, thường xuyên có người hiểu lầm như vậy. Có lần tôi đi xe bus, có người còn nhường chỗ cho tôi nữa”.
“Bơi lội rất có tác dụng cho việc tạo dáng đẹp, nhưng nếu bơi quá sức, sẽ khiến cơ bắp cánh tay và cơ bắp ở lưng cổ to ra”. Anh nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, nụ cười của cô khiến anh cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giúp cô. “Tôi có quen một huấn luyện viên rất giỏi, giảm béo một cách khoa học sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chưa đầy nửa năm, chắc chắn sẽ giảm béo thành công. Tôi là Mạnh Thời, nhà ở dãy số ba”.
“Tôi là Phùng Hy, ở dãy số bốn”. Phùng Hy đưa tay ra.
Phùng Hy đã học qua lớp giao tiếp thương mại, bắt tay cũng phải biết cách. Khi bắt tay Mạnh Thời, cô biết Mạnh Thời cũng hiểu những điều này. Bàn tay anh nắm khẽ lòng bàn tay cô, chỉ chạm nhẹ rồi buông ra, không giống như một số gã đàn ông khác, hoặc là giống con chim ưng già quắp thịt, hoặc là ra sức lắc, hoặc là dùng mấy ngón tay để bóp.
“Anh có thể giới thiệu một chút huấn luyện viên mà anh nói được không?Rất cảm ơn anh”. Nghe đến từ giảm béo khoa học Phùng Hy hưng phấn hẳn lên, và cô nhanh chóng đưa ra quyết định. Thực ra cô cũng có thể đi những nơi như spa giảm béo, nhưng cô nghe nói cùng lắm chỉ là bấm huyệt dạ dày để giảm cảm giác thèm ăn, hoặc là châm cứu, hoặc là massage để đốt cháy lớp mỡ thừa, những biện pháp này đều dễ khiến cơ thể béo trở lại. Cô không muốn mất tiền oan, vừa ăn ít đi vừa kiên trì bơi lội hằng ngày cũng có thể giúp cơ thể săn chắc mà không gây hại cho sức khỏe.
Mạnh Thời nói ra tên của một trung tâm thể dục thẩm mỹ, mỉm cười nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại nói với huấn luyện viên Trần, cô cứ đi xem đi rồi hãy quyết định”.
“Cảm ơn anh!”. Mạnh Thời không nhiệt tình đến mức giống như nhân viên tiếp thị bắt Phùng Hy phải đi, điều này khiến Phùng Hy rất biết ơn, nhiệt tình quá mức khiến cô không chịu nổi. Từ chối người khác cũng là một nghệ thuật, và nghệ thuật này Phùng Hy vẫn chưa học được. Hoặc là cô từ chối thẳng thừng, hoặc là ngoan ngoãn làm theo, giống như cuộc hôn nhân giữa cô và Điền Đại Vĩ kéo dài hơn hai năm mới hạ quyết tâm cắt đứt.
Cô là người rất bị động, nếu sống được thì cô vẫn cứ cố sống, cái mốc mà cô đặt ra rất thấp. Nếu không bị kích thích lớn đến thế, có lẽ cô cũng sẽ không hạ quyết tâm giảm béo lớn như vậy.
Chiều ngày hôm sau, Phùng Hy đã đến trung tâm thể dục thẩm mỹ đó. Huấn luyện viên Trần rất nhiệt tình với cô, đi vòng quanh Phùng Hy mấy vòng, hỏi cô một số vấn đề về thói quen ăn uống và sinh hoạt, bảo cô mỗi tuần đến trung tâm một lần. Phùng Hy đang định ra về, huấn luyện viên Trần liền gọi cô lại, “Hôm nay em có thời gian không? Anh có mấy học viên không đến được nên có thời gian”.
Phùng Hy bèn ở lại.
Lúc đến trung tâm thể dục thẩm mỹ, Mạnh Thời nghe thấy tiếng la hét lớn. Anh tựa vào cửa ngó vào, cười rũ rượi.
Phùng Hy đang ngồi trên sàn nhà, hai chân để thẳng. Huấn luyện viên Trần đang đứng ở phía sau lưng ép người cô xuống sát đất, Phùng Hy kêu la oai oái: “Gãy lưng rồi! Sắp gãy rồi!”.
Huấn luyện viên Trần buông tay ra, Phùng Hy nằm ngửa người về phía sau, lườm anh một cái.
“Anh còn chưa làm mạnh đấy! Bụng em nhiều thịt quá”. Huấn luyện viên Trần nói với vẻ bất lực.
Phùng Hy nhắm mắt, hai tay đặt lên cổ rên rỉ, “Em chạy bốn mươi phút trên máy chạy bộ, chân sắp gãy mất rồi”.
Huấn luyện viên Trần than một tiếng, định bóp chân cho cô, vừa mới chạm vào, Phùng Hy bật cười khanh khách, “Đừng, em sợ buồn lắm!”.
Lúc này huấn luyện viên Trần đã nhìn thấy Mạnh Thời, buông hai tay ra, cười nói: “Cô ấy phải luyện tập với cường độ mạnh hơn”.
Mạnh Thời cười ha ha bước tới, ngồi xuống hỏi Phùng Hy: “Cảm thấy thế nào?”.
Phùng Hy mở mắt ra nhìn, vội ngồi dậy nói: “Vẫn tạm ổn”.
Cô thấy hối hận vô cùng. Huấn luyện viên Trần này không phải nghiêm khắc như bình thường, lập tức bắt cô chạy bốn mươi phút trên máy chạy bộ. Phùng Hy đã chạy như thế bao giờ đâu, mới được năm phút đã không muốn chạy nữa, kết quả huấn luyện viên Trần chỉ nói một câu: “Em chạy đi, lớp mỡ ở chân sẽ bị đốt cháy, một tháng ít nhất giảm được năm kilôgam”. Phùng Hy liền nghiến răng tiếp tục chạy.
Trong lòng cô đã định rút lui, nghe thấy Mạnh Thời hỏi, lại thấy ngại nói ra, đành phải lấp liếm cho qua chuyện, ngày mai kiên quyết không đến nữa. May mà chưa nộp tiền, nếu không thì tiếc quá.
“Huấn luyện viên Trần, anh giúp cô Phùng Hy làm thủ tục đi”. Mạnh Thời cười ha ha quay đầu nói câu đó.
Phùng Hy giật nảy mình, nếu mà làm thủ tục, nộp tiền rồi, cô không đến thì có mà mất tiền oan à. Cô nhìn Mạnh Thời, tự nhiên không biết nên nói thế nào, mắt nhìn huấn luyện viên Trần đi ra mà không biết làm gì. Cô không dám nói với Mạnh Thời rằng cô không theo cách giảm béo khoa học này nữa.
“Làm vài lần sẽ thấy khá hơn”. Mạnh Thời an ủi, anh đưa tay ra đỡ cô dậy.
Phùng Hy đành phải nói câu “cảm ơn anh”, bình thường đi bơi chân cũng không đau như thế nào. Cô rất không đồng tình với câu nói giảm béo khoa học rất nhẹ nhàng của Mạnh Thời.
Một lát sau, huấn luyện viên Trần đưa tấm thẻ cho Phùng Hy.
“Bao nhiêu tiền?”. Cô hỏi rất tự nhiên.
“Không phải trả đâu, đây là tấm thẻ không thời hạn tặng cho cô”.
Phùng Hy chớp chớp mắt. Thế là sao nhỉ?
Huấn luyện viên Trần bèn giải thích: “Chúng tôi muốn làm công tác tuyên truyền...”
“Xin lỗi, tôi không muốn tham gia bất cứ hoạt động tuyên truyền thương mại nào, bao gồm tư liệu tranh ảnh trước và sau giảm béo”. Phùng Hy giờ mới vỡ lẽ ra, trong đầu cô hiện lên hình ảnh một bà béo với hai tấm ảnh khác hẳn nhau. Nếu để người quen nhìn thấy, có còn để cô sống nữa hay không?”
Cô trả lại thẻ cho huấn luyện viên Trần, nghe thấy anh ta lại nói thêm một câu: “Thẻ của chúng tôi là ba nghìn tám trăm nhân dân tệ một năm”.
“Ba nghìn tám trăm tệ một thẻ cũng không được”. Phùng Hy nhìn Mạnh Thời, sắc mặt anh có phần ngại ngùng. Cô không nói gì cả, quay đầu thu dọn đồ đạc thay quần áo.
Lúc ra khỏi phòng tập, Mạnh Thời liền bước tới, nói với vẻ xin lỗi: “Xin lỗi cô, lúc đầu nghĩ là lợi cả đôi đường, tưởng rằng cô sẽ đồng ý”.
Phùng Hy lặng lẽ nhìn anh ta, ba nghìn tám trăm tệ một thẻ mỗi năm, cô có thể được luyện tập miễn phí cả đời, lại có huấn luyện viên riêng hướng dẫn cách giảm béo khoa học. Chắc sẽ ít người từ chối?
“Cá nhân tôi không muốn xuất hiện trên bất cứ tài liệu tuyên truyền nào, thôi anh đi tìm người khác đi. Có người nói, giảm béo là sự nghiệp cả đời của phụ nữ, anh sẽ tìm được đối tượng hợp tác thích hợp đó”.
Mạnh Thời buột miệng: “Nhưng không dễ tìm những người có... nguyện vọng và nghị lực giảm béo mạnh mẽ giống như cô đâu”.
“Không dễ tìm những người có thân hình béo như tôi và lại có thể giảm béo thành công có phải không?”. Phùng Hy nói với vẻ châm biếm, trong lòng cũng có phần hơi bực. Cô vẫy xe taxi, không nói gì thêm nữa, lên xe đi về.
Cô phải luyện tập với cường độ mạnh hơn? Bắt đầu từ ngày mai sau khi hết giờ làm việc cô sẽ đi bộ về nhà! Tối đến chạy bộ vài vòng quanh khu chung cư! Sẽ không ăn tối nữa!
Cô không tin không đến phòng tập, không uống thuốc giảm béo, sẽ không giảm đi được!
Ham muốn giảm béo của Phùng Hy như ngọn lửa bốc cháy rừng rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.