Chương 3
Reinnn
09/06/2023
Điều đầu tiên trong danh sách đen của Tống Khương chính là băng vệ sinh!
Nhưng mà, có lẽ hiện tại và sau này, điều tối kị ấy sẽ chẳng còn nữa.
Thở dài một hơi, hắn gật đầu. Sau khi căn dặn cô ở yên trong phòng, đừng có chạy lung tung, hắn liền tắt máy, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Bác quản gia tất nhiên cũng sẽ khó xử về việc này, lại nghĩ đến dáng vẻ ghen ăn tức ở của hắn nếu bác đụng tay đụng chân vào phi vụ lần này, cho nên, bác quyết định không đi mua. Thay vào đó là gợi ý cho Hướng Mạn tìm đến sự giúp đỡ của Tống Khương.
Vậy nên, hiện tại, vị tổng tài cao cao tại thượng nào đó mới phải phóng xe như bay đến cửa hàng tiện lợi, mau chóng mua băng vệ sinh về cho cô gái nhỏ của mình.
...
Tại cửa hàng tiện lợi.
Tống Khương từ trong xe bước ra, trên người khoác áo măng tô tối màu. Đeo khẩu trang, đội mũi che gần hết khuôn mặt, chắc chắn không ai nhận ra mình, hắn mới chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào, hắn đã lập tức lên tiếng hỏi:
"Cho hỏi, băng vệ sinh... ở chỗ nào?"
Nữ nhân viên không khỏi đỏ mặt trước giọng nói trầm khàn, đầy từ tính của Tống Khương. Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng dựa vào vóc dáng và giọng nói, cũng đủ căn cứ để suy đoán ra nhan sắc của hắn.
Cô gái khẽ ho một tiếng, lấy lại nụ cười công nghiệp, chuyên nghiệp trả lời: "Nó nằm ở quầy hàng hướng Đông. Chắc anh lần đầu đến đây mua, tôi có thể giúp anh tư vấn chứ?"
Ban đầu, Tống Khương hơi lưỡng lự một chút. Bởi hắn không muốn tiếp xúc quá gần với phụ nữ, ngoại trừ một người. Thế nhưng, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của bản thân khi phải đau đầu lựa chọn, lại nghĩ đến Hướng Mạn đang ở nhà, hắn liền không chút do dự gật đầu.
Tại quầy hàng hướng Đông, nữ nhân viên chăm chú giới thiệu từng loại băng vệ sinh, bao gồm cả ưu nhược điểm, thao thao bất tuyệt không biết trời trăng.
Song, nữ nhân viên hỏi: "Anh đã chọn được loại băng mình muốn chưa?"
"Lấy hết đi."
Tống Khương lần đầu đi mua băng vệ sinh, cái gì cũng không rõ, cũng không biết loại băng Hướng Mạn hay dùng. Chọn bừa một loại, e rằng lúc dùng sẽ dẫn đến không thoải mái. Cho nên, hắn không dám làm liều.
Chi bằng mua tất cả, để cô tự mình chọn. Yêu thích loại nào, hắn sẽ ghi nhớ. Lần sau đi mua sẽ không cần vất vả nữa.
Nữ nhân viên tỏ ra hơi kinh ngạc trước câu trả lời của Tống Khương, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy mỗi loại một ít cho hắn. Đóng gói xong xuôi, hắn quẹt thẻ, sau đó liền rời đi. Cả quá trình đều không để lộ mặt.
Mà nữ nhân viên nhìn thấy tấm thẻ đen quyền lực sớm đã sốc đến phát ngốc. Là thẻ đen đấy! Phải biết, cả thành phố Kinh Bắc này, số người sở hữu tấm thẻ quyền lực ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần này, lại gặp được một nhân vật quyền thế như vậy, đúng là quá đỗi may mắn!
...
Khoảng nửa tiếng sau, Tống Khương đã có mặt ở nhà. Vứt áo măng tô lên trên thành ghế sofa, hắn đi thẳng lên tầng. Đẩy cửa phòng mình bước vào, đập vào mắt hắn là cảnh tượng khiến ai thấy cũng phải siêu lòng.
Cô gái nhỏ của hắn mặc bộ đồ ngủ thỏ trắng, cả người nhỏ bé ẩn sau tấm chăn mỏng, cuộn tròn lại thành một cục bông. Hướng Mạn hơi run lên, hắn không biết vì sao lại thế.
"Em sao vậy?"
Ngồi xuống bên giường, Tống Khương dịu giọng hỏi.
Hướng Mạn ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi môi hơi tái nhợt, đôi mắt sáng ngời đã thấp thoáng ánh nước. Cô sụt sịt, tủi thân lên tiếng.
"Chú đi lâu quá... cháu tưởng mình bị bỏ rơi."
"Chú, bụng rất đau, rất khó chịu..."
Nhưng mà, có lẽ hiện tại và sau này, điều tối kị ấy sẽ chẳng còn nữa.
Thở dài một hơi, hắn gật đầu. Sau khi căn dặn cô ở yên trong phòng, đừng có chạy lung tung, hắn liền tắt máy, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Bác quản gia tất nhiên cũng sẽ khó xử về việc này, lại nghĩ đến dáng vẻ ghen ăn tức ở của hắn nếu bác đụng tay đụng chân vào phi vụ lần này, cho nên, bác quyết định không đi mua. Thay vào đó là gợi ý cho Hướng Mạn tìm đến sự giúp đỡ của Tống Khương.
Vậy nên, hiện tại, vị tổng tài cao cao tại thượng nào đó mới phải phóng xe như bay đến cửa hàng tiện lợi, mau chóng mua băng vệ sinh về cho cô gái nhỏ của mình.
...
Tại cửa hàng tiện lợi.
Tống Khương từ trong xe bước ra, trên người khoác áo măng tô tối màu. Đeo khẩu trang, đội mũi che gần hết khuôn mặt, chắc chắn không ai nhận ra mình, hắn mới chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào, hắn đã lập tức lên tiếng hỏi:
"Cho hỏi, băng vệ sinh... ở chỗ nào?"
Nữ nhân viên không khỏi đỏ mặt trước giọng nói trầm khàn, đầy từ tính của Tống Khương. Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng dựa vào vóc dáng và giọng nói, cũng đủ căn cứ để suy đoán ra nhan sắc của hắn.
Cô gái khẽ ho một tiếng, lấy lại nụ cười công nghiệp, chuyên nghiệp trả lời: "Nó nằm ở quầy hàng hướng Đông. Chắc anh lần đầu đến đây mua, tôi có thể giúp anh tư vấn chứ?"
Ban đầu, Tống Khương hơi lưỡng lự một chút. Bởi hắn không muốn tiếp xúc quá gần với phụ nữ, ngoại trừ một người. Thế nhưng, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của bản thân khi phải đau đầu lựa chọn, lại nghĩ đến Hướng Mạn đang ở nhà, hắn liền không chút do dự gật đầu.
Tại quầy hàng hướng Đông, nữ nhân viên chăm chú giới thiệu từng loại băng vệ sinh, bao gồm cả ưu nhược điểm, thao thao bất tuyệt không biết trời trăng.
Song, nữ nhân viên hỏi: "Anh đã chọn được loại băng mình muốn chưa?"
"Lấy hết đi."
Tống Khương lần đầu đi mua băng vệ sinh, cái gì cũng không rõ, cũng không biết loại băng Hướng Mạn hay dùng. Chọn bừa một loại, e rằng lúc dùng sẽ dẫn đến không thoải mái. Cho nên, hắn không dám làm liều.
Chi bằng mua tất cả, để cô tự mình chọn. Yêu thích loại nào, hắn sẽ ghi nhớ. Lần sau đi mua sẽ không cần vất vả nữa.
Nữ nhân viên tỏ ra hơi kinh ngạc trước câu trả lời của Tống Khương, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy mỗi loại một ít cho hắn. Đóng gói xong xuôi, hắn quẹt thẻ, sau đó liền rời đi. Cả quá trình đều không để lộ mặt.
Mà nữ nhân viên nhìn thấy tấm thẻ đen quyền lực sớm đã sốc đến phát ngốc. Là thẻ đen đấy! Phải biết, cả thành phố Kinh Bắc này, số người sở hữu tấm thẻ quyền lực ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần này, lại gặp được một nhân vật quyền thế như vậy, đúng là quá đỗi may mắn!
...
Khoảng nửa tiếng sau, Tống Khương đã có mặt ở nhà. Vứt áo măng tô lên trên thành ghế sofa, hắn đi thẳng lên tầng. Đẩy cửa phòng mình bước vào, đập vào mắt hắn là cảnh tượng khiến ai thấy cũng phải siêu lòng.
Cô gái nhỏ của hắn mặc bộ đồ ngủ thỏ trắng, cả người nhỏ bé ẩn sau tấm chăn mỏng, cuộn tròn lại thành một cục bông. Hướng Mạn hơi run lên, hắn không biết vì sao lại thế.
"Em sao vậy?"
Ngồi xuống bên giường, Tống Khương dịu giọng hỏi.
Hướng Mạn ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi môi hơi tái nhợt, đôi mắt sáng ngời đã thấp thoáng ánh nước. Cô sụt sịt, tủi thân lên tiếng.
"Chú đi lâu quá... cháu tưởng mình bị bỏ rơi."
"Chú, bụng rất đau, rất khó chịu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.