Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác
Chương 1: Khắc vợ - Đây đã là U Vương Phi thứ tư xảy ra chuyện
Trần Thập niên
06/04/2023
Tiếng sấm ầm ầm, mưa to như trút nước.
Bây giờ đã gần giờ Tý, hơn nữa trời lại mưa to nên các hộ gia đình trong thành đã sớm đóng cửa nghỉ ngơi. Không gian xung quanh đều là một màu đen kịt, chỉ còn U Vương Phủ là đèn đuốc sáng trưng.
“Nhanh lên! Mau đưa vương phi vào! Ngươi, đi mời Chu đại phu đến!” Tổng quản hộ vệ của U Vương Phủ là Hướng Cổ không quan tâm đến việc bung dù, mặc cho mưa rơi gió thổi mà phân phó đâu ra đấy.
Toàn bộ người trong U Vương Phủ đều câm như hến, không ai dám nói nhiều một câu. Cả vương phủ rộng lớn ngoại trừ tiếng mưa đập vào hiên nhà thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Đây đã là U Vương Phi thứ tư xảy ra chuyện.
U Vương Hoắc Đình Vân, gia chủ hiện tại của nhà họ Hoắc, vương gia khác họ duy nhất của Đại Lương Triều. Cơ thể của Hoắc Đình Vân không tốt, từ khi còn trong bụng mẹ thì đã mang mầm bệnh, từ nhỏ đã phải dùng đủ loại dược liệu quý báu mới có thể treo được cái mạng.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng Đại Lương có một tục gọi là xung hỉ. Ý chỉ tìm cho những người thân thể không tốt, hoặc là đang bệnh nặng hấp hối một mối hôn sự. Hay là để một người trong đám tiểu bối thành hôn, lấy đại hồng hỉ sự cọ rửa bệnh khí không may.
Ba U Vương Phi trước kia cũng chính là người được đưa đến để xung hỉ cho U Vương. Nhưng việc hôn nhân vừa mới được định ra, còn chưa kịp tới cửa thì các nàng không phải bị thiên tai thì là gặp nhân họa, từng người đều chết oan chết uổng.
Bởi vậy mới truyền ra lời đồn… U Vương khắc vợ.
Trong lúc nhất thời, không còn ai dám gả cho U Vương.
Mấy ngày trước bệnh tình của U Vương bỗng nhiên tăng thêm, nằm trên giường tận hơn một tháng mới tỉnh lại. Hoàng đế lo lắng không thôi, hạ quyết tâm tìm tới đại sư ở chùa Bạch Hạc để xem bát tự. Sau đó thông báo mời chào tất cả nữ tử hợp tuổi trong khắp thiên hạ, nếu có người dám giấu giếm không báo thì sẽ bị xử phạt nặng nề.
Bát tự xem tới xem lui, cuối cùng xem tới trên đầu thứ nữ của Thứ Sử Nam Châu. Sau khi đại sư bấm tính cẩn thận thì bảo ngày sinh tháng đẻ của cả hai quả thật là trời đất tạo nên, hơn nữa mệnh cách của nhà gái rất cứng, nhất định sống qua được việc vui này.
Lúc này hoàng đế mới hạ chỉ, ban thưởng cho Thứ Sử Nam Châu vạn lượng hoàng kim. Cũng nói rằng nếu như U Vương chuyển biến tốt đẹp thì nhất định sẽ được thăng quan tiến tước.
Thánh chỉ đã tới, Thứ Sử Nam Châu không muốn cũng phải muốn. Cuối cùng đành phải rưng rưng tiễn con gái lên kiệu hoa.
Mà nói đến cũng lạ, trước khi vị vương phi này xuất giá thì vẫn khỏe mạnh sống tốt, không có việc gì. Trong khi đám người trong U Vương Phủ đang muốn thở phào một hơi thì lại nghe nói đội ngũ đưa hôn gặp phải sơn tặc cướp đường, vương phi cũng bị trọng thương.
Cả đám người tim đập bình bịch, nhưng chỉ có thể chờ kết quả chẩn trị của đại phu.
Lúc tân vương phi vừa được đưa tới thì đã thoi thóp, khắp người đều là thương, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Nhưng cũng may y thuật của Chu đại phu tinh diệu, có lẽ vẫn có thể diệu thủ hồi xuân.
Trên trời vang lên một tiếng sấm, lồng đèn dưới mái hiên chợt tắt.
Đây quả thật là một điềm báo không tốt. Đèn lồng đều đã được xử lý để tránh gió, sao có thể dễ dàng bị dập tắt như thế?
Không tỏ ra hoảng sợ như những người khác, Hướng Cổ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Người tới, đổi đèn.”
Hắn ta vừa mới nói dứt lời thì chợt nghe trong tiếng mưa rơi truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ và tiếng ho khan đang tới gần, vừa lúc hòa vào tiếng cửa mở.
Chu đại phu mở cửa, đám người lui sang một bên nhường đường cho người đang tới.
Tiếng bước chân tiến gần hơn, trong bóng đêm mông lung, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người đang đến. Người này mặc một bộ áo rộng màu đen, dáng người thon gầy, gương mặt có hơi tái nhợt, nhìn như vẻ là người bệnh lâu năm. Nhưng cũng chính phần bệnh trạng này đã khiến cho ngũ quan của người nọ tăng thêm vài phần mỹ cảm yếu ớt.
Hướng Cổ ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt của Hoắc Đình Vân, vững vàng dìu hắn đứng dậy: “Sao vương gia lại tới đây? Trời lạnh, ngài nên chú ý cơ thể của bản thân.”
Hoắc Đình Vân xua xua tay, ra hiệu mình không có gì đáng ngại, chỉ tiếc là tiếng ho kịch liệt phát ra từ trong cổ họng hoàn toàn khác xa cái lời “không có gì đáng ngại” này.
“Nàng ấy sao rồi?” Hoắc Đình Vân nhìn Chu đại phu.
Chu đại phu chắp tay hành lễ: “Hồi bẩm vương gia, đã bảo vệ được mệnh của vương phi.”
Người ở đây nghe vậy thì đều nhẹ nhàng thở ra, ngay cả gương mặt tái nhợt của Hoắc Đình Vân cũng hiện lên một nụ cười yếu ớt. Sau đó hắn quay sang hỏi Hướng Cổ một số chuyện. Hướng Cổ thành thật bẩm báo, đội ngũ đưa hôn có tất thảy hơn ba mươi người, nhưng ngoại trừ vương phi thì không một ai còn sống. Lúc ấy cũng nhờ vương phi trốn vào kiệu hoa nên mới có thể tránh được một kiếp.
Hướng Cổ lại nói: “Những sơn tặc này quả thật quá mức càn rỡ. Đợi ngày mai thuộc hạ sẽ đi san bằng bọn chúng.”
Hoắc Đình Vân chỉ nói: “Cũng được, xem như là vì dân trừ hại.”
Hắn vừa dứt lời thì một cơn gió thổi qua, khiến cho cơn ho lại bật ra khỏi họng. Chu đại phu không vui nhíu mày, vội mời người tiến vào phòng trong, sau đó giải tán những người khác.
Một màn náo nhiệt cuối cùng cũng dừng lại ở đây.
…
Chu đại phu đỡ Hoắc Đình Vân ngồi xuống: “Vương gia thật là, sao lại vội vàng đi ra như thế? Vì sao không mang theo một cái áo khoác? Ngài rõ ràng biết bản thân không thể chịu lạnh mà.”
Hoắc Đình Vân mỉm cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Mạng người quan trọng, ta nhất thời quên.”
Hắn nhìn sang nữ tử đang nằm trên giường, đôi mày nàng cau lại, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không có chút màu máu làm hắn không khỏi lo lắng: “Chu đại phu, nàng ấy không sao thật chứ?”
Chu đại phu lắc đầu: “Vương gia đây là không tin vào y thuật của Chu mỗ hay sao? Vương phi cũng thật sự là phúc lớn mạng lớn. Ta đã giúp nàng nhìn qua, toàn thân trên dưới tổng cộng có hai mươi tám vết thương lớn nhỏ khác nhau, trong đó có tám vết đao tương đối nghiêm trọng. Ngoại trừ những thứ này ra còn có vết thương do té ngã… Cũng may là Hướng Cổ đưa tới nhanh, nếu chậm thêm một chút thì quả thật không còn cách nào cứu chữa.”
Hoắc Đình Vân than nhẹ: “Vậy thì tốt rồi. Sắc trời không còn sớm, bản vương về trước đây. Còn phải làm phiền đại phu chăm sóc cho vương phi.”
Chu đại phu gật đầu đồng ý, sau đó tiễn Hoắc Đình Vân ra ngoài.
Người không phận sự đều đã được tản đi, trong hành lang chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp bộp. Hướng Cổ đỡ Hoắc Đình Vân đi từng bước một trở về sân của mình.
Nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện giờ phút này Hoắc Đình Vân khác với ban đầu. Dù nhìn bên ngoài vẫn là được Hướng Cổ đỡ đi, nhưng thật ra chỉ là đỡ hờ.
Đôi mắt sắc của Hoắc Đình Vân trở nên thâm trầm, hắn phân phó Hướng Cổ: “Đi điều tra xem chuyện gì đã xảy ra.” Lúc hắn nói chuyện thì nhấn nhá từng chữ rất chậm, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy lề mề mà trái lại cảm thấy khá là êm tai, khiến lòng người trở nên thanh thản.
Hướng Cổ đáp ứng, chủ tớ hai người dần dần biến mất trong tiếng mưa rơi giữa màn đêm.
…
Từ lâu việc U Vương kết hôn đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Khi mối hôn nhân này được định ra, thậm chí đã có người mở sòng cược, cược xem vị U Vương Phi này có thể sống để vào cửa hay không.
Trước đây bên “Không thể sống” luôn là bên có tính áp đảo, nhưng chuyện đêm qua đã sớm truyền khắp mọi ngóc ngách trong thành. Trong nhất thời mấy người cá cược phải gọi là vô cùng bi thảm.
U Vương Phi sống rồi, thật sự sống rồi.
“Quả thật là y hệt như những gì mà đại sư đã nói, mệnh của nàng này rất cứng, nói không chừng thật sự có thể xung hỉ cho U Vương.” Khắp các quán trà trong thành, việc được bàn tán sôi nổi nhất chính là hôn sự của U Vương.
“Mà nói đi thì phải nói lại, U Vương này cũng rất đáng thương. Thuở nhỏ đã mất đi chỗ dựa, cơ thể lại không tốt, thật vất vả mới trưởng thành thì chuyện hôn nhân lại cứ long đong. Thật sự quá đáng thương mà.” Người đang nói là một ông lão lớn tuổi: “Đám người trẻ tuổi các ngươi làm gì biết năm đó lão U Vương phong quang, hăng hái đến mức nào. Ngài ấy cùng đương kim hoàng đế tình như thủ túc, cùng U Vương Phi phu thê tình thâm, tiện sát* biết bao người bên ngoài…”
Người nghe nghe thế thì “Xùy” một tiếng: “Cụ à, đó cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, không biết đã qua bao năm mà lần.”
Ông lão sờ cằm, tựa hồ đang nghiêm túc ngẫm nghĩ những lời này. Đúng thế, đã qua rất nhiều năm rồi…
Hướng Cổ cưỡi ngựa đi ngang qua, chỉ im lặng nhìn thoáng qua bọn họ một cái. Nếu như không phải có chuyện quan trọng cần làm, hắn ta nhất định phải tìm bọn họ lý luận một phen.
“Đi!” Hướng Cổ quay đầu nói, một đoàn người cưỡi ngựa rời thành.
U Vương Phủ.
Hoắc Đình Vân ngồi bên giường, đích thân dùng khăn ướt giúp thiếu nữ lau đi vết bẩn trên gương mặt. Đã có tỳ nữ giúp nàng thay quần áo, cho nên nhìn nàng sạch sẽ hơn hôm qua khá nhiều.
Tỳ nữ đứng một bên, im lặng chờ sai khiến.
Thật ra thì U Vương anh tuấn phi phàm, lúc đối xử với mọi người thì cũng rất dịu dàng. Nếu như không phải thân thể của hắn không tốt thì nhất định sẽ là tình lang trong mộng của không ít thiếu nữ… Chỉ tiếc là…
“Mai Hương.” Hoắc Đình Vân gọi thêm lần nữa. Lúc này tiểu tỳ nữ kia mới tỉnh hồn, vội vàng bối rối đáp.
“Vương gia có gì phân phó?”
Hoắc Đình Vân mím môi cười: “Ngươi và Hạ Hà ở đây chăm sóc cho vương phi thật tốt. Nếu nàng ấy có tỉnh thì đến báo cho bản vương.”
“Vâng.” Mai Hương và Hạ Hà đồng thời đáp, sau đó đưa mắt nhìn theo Hoắc Đình Vân đang đi ra cửa.
Khi thấy người đã đi xa, cả hai mới thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi đồng thời nhìn về phía nữ tử đang nằm trên giường. Sau khi gương mặt của nữ tử được lau sạch sẽ, cả hai người chợt kinh ngạc hồi lâu. Từ trước tới nay chưa từng có ai trong phủ gặp qua vị U Vương Phi này.
Nam Châu là chỗ vắng vẻ, hơn nữa còn có núi non trùng điệp làm ranh giới, có thể nói là gần như không có quan hệ gì với địa giới ở Trung Nguyên. Sau khi hoàng đế định ra hôn sự thì từng có người đi thăm dò đứa con gái của Thứ sử này. Tin tức truyền về chính là người này là tài nữ, nhưng dung mạo lại khá bình thường.
Chỉ có điều nữ tử đang nằm trên giường thật sự chẳng dính dáng gì tới mấy chữ ‘dung mạo khá bình thường’. Trên gương mặt lớn chỉ cỡ bàn tay là một ngũ quan vô cùng tinh xảo, phần môi có hơi nhô lên. Nhưng lại giúp nàng làm nhạt đi một chút phong tình, tăng thêm mấy phần đáng yêu.
Mai Hương muốn tới gần, nhưng lại bị Hạ Hà nhắc nhở: “Ngươi đừng có nhìn chằm chằm vào vương phi như vậy, lỡ đâu…”
Nhưng Mai Hương lại lơ đễnh đáp: “Chỉ nhìn thôi mà, đoán chừng một lát nữa vương phi cũng chưa tỉnh dậy được đâu. Ngươi thử nhìn làn da của vương phi xem, vô cùng mịn màng, chẳng lẽ khí hậu Nam Châu nuôi người tốt?” Nàng ta vừa nói vừa sờ tay lên gương mặt mình. Sau đó định đặt tay của vương phi vào chăn mền.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng báo: “Mai phu nhân đến.”
Âm còn chưa dứt thì tiếng bước chân đã tới gần cửa phòng. Giọng nói to rõ của Mai phu nhân vang lên: “Vương phi không sao chứ?”
Mai Hương và Hạ Hà liếc nhau, thấy đối phương đều lộ ra vẻ mặt chán ghét. Nhưng bọn họ là không thể vứt bỏ lễ phép của bản thân, cho nên chỉ có thể cung kính phúc thân làm lễ: “Bái kiến Mai phu nhân.”
Các nàng đều không thích Mai phu nhân, bởi vì nàng ta là người của nhị phòng. Nếu như Hoắc Đình Vân chết rồi, hơn nữa không có dòng dõi thì vương vị này sẽ thuận lý thành chương rơi vào trong túi của nhị phòng.
Bởi vậy vị này của nhị phòng thường hay tới đây lắc lư, hơn nữa còn treo cái vẻ “mèo khóc chuột” lên mặt, làm người vô cùng chán ghét.
Mai phu nhân trực tiếp lướt qua các nàng rồi đến bên giường ngồi xuống. Nàng ta quan sát nữ tử trên giường, sau đó giống như vô ý nói: “Dáng dấp thật sự rất xinh đẹp, nếu có thể cùng Đình Vân sinh con thì đứa bé nhất định sẽ vô cùng đáng yêu.”
“Ối.” Bỗng nhiên nàng ta tự vả vào miệng mình: “Nhìn ta này, sao có thể nói những lời này được. Đình Vân đã thế rồi, bây giờ lại có thêm một vương phi ốm đau bệnh tật… Haiz… Cũng không biết sau này sao có thể nối dõi tông đường đây?”
Mai Hương lén lút trợn trắng mắt, Mai phu nhân này quả thật là buồn nôn tới cực điểm.
Mai phu nhân nói xong thì muốn đưa tay chạm vào gương mặt của nữ tử. Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cả đám người thậm chí còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ nghe Mai phu nhân kêu thảm một tiếng, cánh tay khoác lên mép giường, dùng một tư thế vô cùng bất nhã té nằm ở bên cạnh.
Mà nữ tử vốn đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thương lại ngồi dậy, cảnh giác nhìn đám người.
Vẫn là Hà Hạ phản ứng kịp, nàng ta đẩy Mai Hương một cái: “Vương… vương phi? Mai Hương, mau đi gọi vương gia đến, nói cho ngài ấy vương phi tỉnh rồi.”
———-
– Tiện sát: Khiến người khác ghen tị tới chết.
Bây giờ đã gần giờ Tý, hơn nữa trời lại mưa to nên các hộ gia đình trong thành đã sớm đóng cửa nghỉ ngơi. Không gian xung quanh đều là một màu đen kịt, chỉ còn U Vương Phủ là đèn đuốc sáng trưng.
“Nhanh lên! Mau đưa vương phi vào! Ngươi, đi mời Chu đại phu đến!” Tổng quản hộ vệ của U Vương Phủ là Hướng Cổ không quan tâm đến việc bung dù, mặc cho mưa rơi gió thổi mà phân phó đâu ra đấy.
Toàn bộ người trong U Vương Phủ đều câm như hến, không ai dám nói nhiều một câu. Cả vương phủ rộng lớn ngoại trừ tiếng mưa đập vào hiên nhà thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Đây đã là U Vương Phi thứ tư xảy ra chuyện.
U Vương Hoắc Đình Vân, gia chủ hiện tại của nhà họ Hoắc, vương gia khác họ duy nhất của Đại Lương Triều. Cơ thể của Hoắc Đình Vân không tốt, từ khi còn trong bụng mẹ thì đã mang mầm bệnh, từ nhỏ đã phải dùng đủ loại dược liệu quý báu mới có thể treo được cái mạng.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng Đại Lương có một tục gọi là xung hỉ. Ý chỉ tìm cho những người thân thể không tốt, hoặc là đang bệnh nặng hấp hối một mối hôn sự. Hay là để một người trong đám tiểu bối thành hôn, lấy đại hồng hỉ sự cọ rửa bệnh khí không may.
Ba U Vương Phi trước kia cũng chính là người được đưa đến để xung hỉ cho U Vương. Nhưng việc hôn nhân vừa mới được định ra, còn chưa kịp tới cửa thì các nàng không phải bị thiên tai thì là gặp nhân họa, từng người đều chết oan chết uổng.
Bởi vậy mới truyền ra lời đồn… U Vương khắc vợ.
Trong lúc nhất thời, không còn ai dám gả cho U Vương.
Mấy ngày trước bệnh tình của U Vương bỗng nhiên tăng thêm, nằm trên giường tận hơn một tháng mới tỉnh lại. Hoàng đế lo lắng không thôi, hạ quyết tâm tìm tới đại sư ở chùa Bạch Hạc để xem bát tự. Sau đó thông báo mời chào tất cả nữ tử hợp tuổi trong khắp thiên hạ, nếu có người dám giấu giếm không báo thì sẽ bị xử phạt nặng nề.
Bát tự xem tới xem lui, cuối cùng xem tới trên đầu thứ nữ của Thứ Sử Nam Châu. Sau khi đại sư bấm tính cẩn thận thì bảo ngày sinh tháng đẻ của cả hai quả thật là trời đất tạo nên, hơn nữa mệnh cách của nhà gái rất cứng, nhất định sống qua được việc vui này.
Lúc này hoàng đế mới hạ chỉ, ban thưởng cho Thứ Sử Nam Châu vạn lượng hoàng kim. Cũng nói rằng nếu như U Vương chuyển biến tốt đẹp thì nhất định sẽ được thăng quan tiến tước.
Thánh chỉ đã tới, Thứ Sử Nam Châu không muốn cũng phải muốn. Cuối cùng đành phải rưng rưng tiễn con gái lên kiệu hoa.
Mà nói đến cũng lạ, trước khi vị vương phi này xuất giá thì vẫn khỏe mạnh sống tốt, không có việc gì. Trong khi đám người trong U Vương Phủ đang muốn thở phào một hơi thì lại nghe nói đội ngũ đưa hôn gặp phải sơn tặc cướp đường, vương phi cũng bị trọng thương.
Cả đám người tim đập bình bịch, nhưng chỉ có thể chờ kết quả chẩn trị của đại phu.
Lúc tân vương phi vừa được đưa tới thì đã thoi thóp, khắp người đều là thương, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Nhưng cũng may y thuật của Chu đại phu tinh diệu, có lẽ vẫn có thể diệu thủ hồi xuân.
Trên trời vang lên một tiếng sấm, lồng đèn dưới mái hiên chợt tắt.
Đây quả thật là một điềm báo không tốt. Đèn lồng đều đã được xử lý để tránh gió, sao có thể dễ dàng bị dập tắt như thế?
Không tỏ ra hoảng sợ như những người khác, Hướng Cổ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Người tới, đổi đèn.”
Hắn ta vừa mới nói dứt lời thì chợt nghe trong tiếng mưa rơi truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ và tiếng ho khan đang tới gần, vừa lúc hòa vào tiếng cửa mở.
Chu đại phu mở cửa, đám người lui sang một bên nhường đường cho người đang tới.
Tiếng bước chân tiến gần hơn, trong bóng đêm mông lung, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người đang đến. Người này mặc một bộ áo rộng màu đen, dáng người thon gầy, gương mặt có hơi tái nhợt, nhìn như vẻ là người bệnh lâu năm. Nhưng cũng chính phần bệnh trạng này đã khiến cho ngũ quan của người nọ tăng thêm vài phần mỹ cảm yếu ớt.
Hướng Cổ ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt của Hoắc Đình Vân, vững vàng dìu hắn đứng dậy: “Sao vương gia lại tới đây? Trời lạnh, ngài nên chú ý cơ thể của bản thân.”
Hoắc Đình Vân xua xua tay, ra hiệu mình không có gì đáng ngại, chỉ tiếc là tiếng ho kịch liệt phát ra từ trong cổ họng hoàn toàn khác xa cái lời “không có gì đáng ngại” này.
“Nàng ấy sao rồi?” Hoắc Đình Vân nhìn Chu đại phu.
Chu đại phu chắp tay hành lễ: “Hồi bẩm vương gia, đã bảo vệ được mệnh của vương phi.”
Người ở đây nghe vậy thì đều nhẹ nhàng thở ra, ngay cả gương mặt tái nhợt của Hoắc Đình Vân cũng hiện lên một nụ cười yếu ớt. Sau đó hắn quay sang hỏi Hướng Cổ một số chuyện. Hướng Cổ thành thật bẩm báo, đội ngũ đưa hôn có tất thảy hơn ba mươi người, nhưng ngoại trừ vương phi thì không một ai còn sống. Lúc ấy cũng nhờ vương phi trốn vào kiệu hoa nên mới có thể tránh được một kiếp.
Hướng Cổ lại nói: “Những sơn tặc này quả thật quá mức càn rỡ. Đợi ngày mai thuộc hạ sẽ đi san bằng bọn chúng.”
Hoắc Đình Vân chỉ nói: “Cũng được, xem như là vì dân trừ hại.”
Hắn vừa dứt lời thì một cơn gió thổi qua, khiến cho cơn ho lại bật ra khỏi họng. Chu đại phu không vui nhíu mày, vội mời người tiến vào phòng trong, sau đó giải tán những người khác.
Một màn náo nhiệt cuối cùng cũng dừng lại ở đây.
…
Chu đại phu đỡ Hoắc Đình Vân ngồi xuống: “Vương gia thật là, sao lại vội vàng đi ra như thế? Vì sao không mang theo một cái áo khoác? Ngài rõ ràng biết bản thân không thể chịu lạnh mà.”
Hoắc Đình Vân mỉm cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Mạng người quan trọng, ta nhất thời quên.”
Hắn nhìn sang nữ tử đang nằm trên giường, đôi mày nàng cau lại, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không có chút màu máu làm hắn không khỏi lo lắng: “Chu đại phu, nàng ấy không sao thật chứ?”
Chu đại phu lắc đầu: “Vương gia đây là không tin vào y thuật của Chu mỗ hay sao? Vương phi cũng thật sự là phúc lớn mạng lớn. Ta đã giúp nàng nhìn qua, toàn thân trên dưới tổng cộng có hai mươi tám vết thương lớn nhỏ khác nhau, trong đó có tám vết đao tương đối nghiêm trọng. Ngoại trừ những thứ này ra còn có vết thương do té ngã… Cũng may là Hướng Cổ đưa tới nhanh, nếu chậm thêm một chút thì quả thật không còn cách nào cứu chữa.”
Hoắc Đình Vân than nhẹ: “Vậy thì tốt rồi. Sắc trời không còn sớm, bản vương về trước đây. Còn phải làm phiền đại phu chăm sóc cho vương phi.”
Chu đại phu gật đầu đồng ý, sau đó tiễn Hoắc Đình Vân ra ngoài.
Người không phận sự đều đã được tản đi, trong hành lang chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp bộp. Hướng Cổ đỡ Hoắc Đình Vân đi từng bước một trở về sân của mình.
Nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện giờ phút này Hoắc Đình Vân khác với ban đầu. Dù nhìn bên ngoài vẫn là được Hướng Cổ đỡ đi, nhưng thật ra chỉ là đỡ hờ.
Đôi mắt sắc của Hoắc Đình Vân trở nên thâm trầm, hắn phân phó Hướng Cổ: “Đi điều tra xem chuyện gì đã xảy ra.” Lúc hắn nói chuyện thì nhấn nhá từng chữ rất chậm, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy lề mề mà trái lại cảm thấy khá là êm tai, khiến lòng người trở nên thanh thản.
Hướng Cổ đáp ứng, chủ tớ hai người dần dần biến mất trong tiếng mưa rơi giữa màn đêm.
…
Từ lâu việc U Vương kết hôn đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Khi mối hôn nhân này được định ra, thậm chí đã có người mở sòng cược, cược xem vị U Vương Phi này có thể sống để vào cửa hay không.
Trước đây bên “Không thể sống” luôn là bên có tính áp đảo, nhưng chuyện đêm qua đã sớm truyền khắp mọi ngóc ngách trong thành. Trong nhất thời mấy người cá cược phải gọi là vô cùng bi thảm.
U Vương Phi sống rồi, thật sự sống rồi.
“Quả thật là y hệt như những gì mà đại sư đã nói, mệnh của nàng này rất cứng, nói không chừng thật sự có thể xung hỉ cho U Vương.” Khắp các quán trà trong thành, việc được bàn tán sôi nổi nhất chính là hôn sự của U Vương.
“Mà nói đi thì phải nói lại, U Vương này cũng rất đáng thương. Thuở nhỏ đã mất đi chỗ dựa, cơ thể lại không tốt, thật vất vả mới trưởng thành thì chuyện hôn nhân lại cứ long đong. Thật sự quá đáng thương mà.” Người đang nói là một ông lão lớn tuổi: “Đám người trẻ tuổi các ngươi làm gì biết năm đó lão U Vương phong quang, hăng hái đến mức nào. Ngài ấy cùng đương kim hoàng đế tình như thủ túc, cùng U Vương Phi phu thê tình thâm, tiện sát* biết bao người bên ngoài…”
Người nghe nghe thế thì “Xùy” một tiếng: “Cụ à, đó cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, không biết đã qua bao năm mà lần.”
Ông lão sờ cằm, tựa hồ đang nghiêm túc ngẫm nghĩ những lời này. Đúng thế, đã qua rất nhiều năm rồi…
Hướng Cổ cưỡi ngựa đi ngang qua, chỉ im lặng nhìn thoáng qua bọn họ một cái. Nếu như không phải có chuyện quan trọng cần làm, hắn ta nhất định phải tìm bọn họ lý luận một phen.
“Đi!” Hướng Cổ quay đầu nói, một đoàn người cưỡi ngựa rời thành.
U Vương Phủ.
Hoắc Đình Vân ngồi bên giường, đích thân dùng khăn ướt giúp thiếu nữ lau đi vết bẩn trên gương mặt. Đã có tỳ nữ giúp nàng thay quần áo, cho nên nhìn nàng sạch sẽ hơn hôm qua khá nhiều.
Tỳ nữ đứng một bên, im lặng chờ sai khiến.
Thật ra thì U Vương anh tuấn phi phàm, lúc đối xử với mọi người thì cũng rất dịu dàng. Nếu như không phải thân thể của hắn không tốt thì nhất định sẽ là tình lang trong mộng của không ít thiếu nữ… Chỉ tiếc là…
“Mai Hương.” Hoắc Đình Vân gọi thêm lần nữa. Lúc này tiểu tỳ nữ kia mới tỉnh hồn, vội vàng bối rối đáp.
“Vương gia có gì phân phó?”
Hoắc Đình Vân mím môi cười: “Ngươi và Hạ Hà ở đây chăm sóc cho vương phi thật tốt. Nếu nàng ấy có tỉnh thì đến báo cho bản vương.”
“Vâng.” Mai Hương và Hạ Hà đồng thời đáp, sau đó đưa mắt nhìn theo Hoắc Đình Vân đang đi ra cửa.
Khi thấy người đã đi xa, cả hai mới thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi đồng thời nhìn về phía nữ tử đang nằm trên giường. Sau khi gương mặt của nữ tử được lau sạch sẽ, cả hai người chợt kinh ngạc hồi lâu. Từ trước tới nay chưa từng có ai trong phủ gặp qua vị U Vương Phi này.
Nam Châu là chỗ vắng vẻ, hơn nữa còn có núi non trùng điệp làm ranh giới, có thể nói là gần như không có quan hệ gì với địa giới ở Trung Nguyên. Sau khi hoàng đế định ra hôn sự thì từng có người đi thăm dò đứa con gái của Thứ sử này. Tin tức truyền về chính là người này là tài nữ, nhưng dung mạo lại khá bình thường.
Chỉ có điều nữ tử đang nằm trên giường thật sự chẳng dính dáng gì tới mấy chữ ‘dung mạo khá bình thường’. Trên gương mặt lớn chỉ cỡ bàn tay là một ngũ quan vô cùng tinh xảo, phần môi có hơi nhô lên. Nhưng lại giúp nàng làm nhạt đi một chút phong tình, tăng thêm mấy phần đáng yêu.
Mai Hương muốn tới gần, nhưng lại bị Hạ Hà nhắc nhở: “Ngươi đừng có nhìn chằm chằm vào vương phi như vậy, lỡ đâu…”
Nhưng Mai Hương lại lơ đễnh đáp: “Chỉ nhìn thôi mà, đoán chừng một lát nữa vương phi cũng chưa tỉnh dậy được đâu. Ngươi thử nhìn làn da của vương phi xem, vô cùng mịn màng, chẳng lẽ khí hậu Nam Châu nuôi người tốt?” Nàng ta vừa nói vừa sờ tay lên gương mặt mình. Sau đó định đặt tay của vương phi vào chăn mền.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng báo: “Mai phu nhân đến.”
Âm còn chưa dứt thì tiếng bước chân đã tới gần cửa phòng. Giọng nói to rõ của Mai phu nhân vang lên: “Vương phi không sao chứ?”
Mai Hương và Hạ Hà liếc nhau, thấy đối phương đều lộ ra vẻ mặt chán ghét. Nhưng bọn họ là không thể vứt bỏ lễ phép của bản thân, cho nên chỉ có thể cung kính phúc thân làm lễ: “Bái kiến Mai phu nhân.”
Các nàng đều không thích Mai phu nhân, bởi vì nàng ta là người của nhị phòng. Nếu như Hoắc Đình Vân chết rồi, hơn nữa không có dòng dõi thì vương vị này sẽ thuận lý thành chương rơi vào trong túi của nhị phòng.
Bởi vậy vị này của nhị phòng thường hay tới đây lắc lư, hơn nữa còn treo cái vẻ “mèo khóc chuột” lên mặt, làm người vô cùng chán ghét.
Mai phu nhân trực tiếp lướt qua các nàng rồi đến bên giường ngồi xuống. Nàng ta quan sát nữ tử trên giường, sau đó giống như vô ý nói: “Dáng dấp thật sự rất xinh đẹp, nếu có thể cùng Đình Vân sinh con thì đứa bé nhất định sẽ vô cùng đáng yêu.”
“Ối.” Bỗng nhiên nàng ta tự vả vào miệng mình: “Nhìn ta này, sao có thể nói những lời này được. Đình Vân đã thế rồi, bây giờ lại có thêm một vương phi ốm đau bệnh tật… Haiz… Cũng không biết sau này sao có thể nối dõi tông đường đây?”
Mai Hương lén lút trợn trắng mắt, Mai phu nhân này quả thật là buồn nôn tới cực điểm.
Mai phu nhân nói xong thì muốn đưa tay chạm vào gương mặt của nữ tử. Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cả đám người thậm chí còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ nghe Mai phu nhân kêu thảm một tiếng, cánh tay khoác lên mép giường, dùng một tư thế vô cùng bất nhã té nằm ở bên cạnh.
Mà nữ tử vốn đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thương lại ngồi dậy, cảnh giác nhìn đám người.
Vẫn là Hà Hạ phản ứng kịp, nàng ta đẩy Mai Hương một cái: “Vương… vương phi? Mai Hương, mau đi gọi vương gia đến, nói cho ngài ấy vương phi tỉnh rồi.”
———-
– Tiện sát: Khiến người khác ghen tị tới chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.