Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu
Chương 11:
Mã Thiên
18/04/2024
Liễu Hàm Liên còn chưa xuất giá, đương nhiên không biết thân mật giữa nam và nữ là như thế nào, chỉ dựa vào câu nói kia của Bồ Duệ Minh, nàng hoàn toàn không đoán ra bước tiếp theo hắn định làm gì.
Đôi mắt màu lam sâu thẳm trông có vẻ khá tỉnh táo, song ánh mắt như có lửa nóng hừng hực, khiến nàng vừa thẹn vừa sợ, còn mơ hồ có chút chờ mong, có điều rốt cuộc Liễu Hàm Liên lại không biết là mình đang trông chờ cái gì.
Nàng có thể cảm nhận được hắn đang âu yếm vuốt ve hoa huyệt e lệ, hai cánh hoa bị hắn nhẹ nhàng tách ra, xuân thuỷ tràn lan, khe thịt nho nhỏ bỗng mát lạnh.
"Ân nhân. . . Đừng. . . A a. . . Đừng đùa chỗ kia nữa. . ." Nàng mắc cỡ chết mất!
Liễu Hàm Liên muốn khép chân lại mấy lần, song hết thảy bị Bồ Duệ Minh ngang ngược tách ra, hai cánh hoa mềm mại cũng bị hắn dày vò ép mở hết cỡ, để lộ tiểu hạch non mềm mơn mởn.
"Xấu hổ cái gì, mật huyệt xinh đẹp thế này, nàng nên tự hào mới phải!" Bồ Duệ Minh chẳng hiểu tại sao tiểu cô nương lại thẹn thùng, hắn cố nén dục hoả đang thiêu đốt cố ý dặn dò: "Nếu đau thì nói với ta!"
Liễu Hàm Liên ngây thơ gật đầu, sau đó nàng trơ mắt nhìn hắn vùi đầu vào giữa hai chân mình lần nữa, cảm nhận hắn ngậm hạt đậu nho nhỏ hơi trướng đau vào trong miệng.
Tiểu hạch tê tê ngứa ngáy đột nhiên được ấm áp vây quanh, Liễu Hàm Liên không khống chế nổi mà run rẩy từng cơn, nơi riêng tư mẫn cảm nhất bị hắn hôn mút giống như trẻ bú sữa, đầu lưỡi đảo quanh hạt châu, cảm giác tê dại chồng chéo nhau từ hoa huyệt xông thẳng lên não.
Đầu ngón chân tinh xảo cuộn tròn, Liễu Hàm Liên duỗi thẳng đôi chân dài rồi bất lực rên rỉ ngâm nga: "A a. . . Ngứa. . . Chết mất thôi. . ."
Nàng vốn không biết trên người mình còn có nơi như thế, chỉ cần mút hôn nhẹ là có thể mang lại cảm giác sung sướng không gì sánh bằng.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cắm vào một đoạn, Bồ Duệ Minh dịu dàng hỏi: "Chỉ ngứa thôi sao? Có sướng chút nào không?"
Thân thể bị độc dâm khống chế nào chịu nổi khiêu khích trần trụi như vậy, Liễu Hàm Liên bị Bồ Duệ Minh hôn mút đến nỗi tâm hồn phiêu lãng, chỉ có thể run rẩy đáp theo bản năng: "Sướng. . . Ưm a. . . Ân nhân làm thiếp rất thoải mái. . . A a. . ."
"Có đau không?"
"Không đau. . . A a. . . Còn muốn nữa. . . Ân nhân đừng dừng lại. . ."
Bản chất e thẹn của thiếu nữ đánh không lại độc dâm đã ngấm vào xương, cũng bởi vì đối phương là Bồ Duệ Minh, cho nên Liễu Hàm Liên mới yên lòng phó thác bản thân mình cho hắn.
Một tiếng cầu xin nũng nịu đổi lấy tiếng mút vang dội, Bồ Duệ Minh hăng say hôn hoa huyệt đến nỗi phát ra tiếng chậc chậc, tiểu hạch cương cứng bị đầu lưỡi mạnh mẽ âu yếm ngã trái ngã phải, hắn liếm mạnh một cái, Liễu Hàm Liên sẽ run rẩy một lần, huyệt mềm nhỏ xinh co rút nhanh, xoắn chặt đầu ngón tay đang cắm vào.
Tiểu hạch và huyệt mềm đồng thời bị hắn mút hôn cắm rút, Liễu Hàm Liên sướng đến mức lắc đầu ngoày nguậy, bất tri bất giác cặp mông nhỏ bắt đầu vặn vẹo, "Thật thoải mái. . . A a. . . Không được. . . Chỗ đó rất ngứa. . . Sâu chút nữa. . . Ưm a. . . Ân nhân. . . Cắm vào sâu một tý. . ."
Cảm nhận được hoa hạch trong miệng càng lúc càng cứng, càng trướng càng to, Bồ Duệ Minh cũng dần dần mất khống chế, động tác hôn mút mạnh bạo hơn nữa, thỉnh thoảng còn cắn hoa hạch mẫn cảm, kéo ra độ dài nhất định rồi bất ngờ nhả ra, thích thú thưởng thức nó bắn ngược trở về.
Tiểu cô nương bị hắn làm run rẩy khóc lóc, tiểu huyệt cũng phun một vũng xuân thuỷ, thịt non quyến rũ toả dâm hương mê hồn, xoắn muốn gãy đốt ngón tay hắn.
"Không được. . . Không được cắn nữa. . . A. . . A. . . Chỗ đó kỳ lạ quá. . . Ân nhân cứu thiếp. . ."
Tình triều đến quá nhanh quá mạnh, lời còn chưa nói hết Liễu Hàm Liên đã ưỡn thẳng sống lưng, run lẩy bẩy phiêu lãng đến miền cực lạc, tiểu hạch dâm đãng cứng ngắc trong miệng Bồ Duệ Minh cũng co rút dữ dội, khoái cảm mãnh liệt hoàn toàn nuốt chửng nàng.
Sung sướng như tiên, Liễu Hàm Liên chưa bao giờ sướng như vậy, nàng vẫn cho rằng mình sắp chết.
Một làn khói đen nhẹ nhàng bốc khỏi đỉnh đầu Liễu Hàm Liên, Bồ Duệ Minh biết độc dâm đã được hóa giải, chẳng qua là hắn không biết tiết một lần thì hoá giải được mấy phần, theo lời rắn tinh, chỉ tiết một lần thì nhất định không đủ.
"Ân nhân làm thiếp. . . Thoải mái quá. . ." Đôi chân dài trắng nõn quấn chặt eo Bồ Duệ Minh rồi cọ sát, Liễu Hàm Liên dùng đôi mắt quyến rũ mông lung nhìn hắn, hoa huyệt ướt dầm dề vẫn đang tiết dâm thuỷ, "Nhưng mà. . . Thiếp còn muốn nữa. . ."
Yết hầu khẽ chuyển động, giọng Bồ Duệ Minh khản đặc: "Được, cho nàng hết!"
Đôi mắt màu lam sâu thẳm trông có vẻ khá tỉnh táo, song ánh mắt như có lửa nóng hừng hực, khiến nàng vừa thẹn vừa sợ, còn mơ hồ có chút chờ mong, có điều rốt cuộc Liễu Hàm Liên lại không biết là mình đang trông chờ cái gì.
Nàng có thể cảm nhận được hắn đang âu yếm vuốt ve hoa huyệt e lệ, hai cánh hoa bị hắn nhẹ nhàng tách ra, xuân thuỷ tràn lan, khe thịt nho nhỏ bỗng mát lạnh.
"Ân nhân. . . Đừng. . . A a. . . Đừng đùa chỗ kia nữa. . ." Nàng mắc cỡ chết mất!
Liễu Hàm Liên muốn khép chân lại mấy lần, song hết thảy bị Bồ Duệ Minh ngang ngược tách ra, hai cánh hoa mềm mại cũng bị hắn dày vò ép mở hết cỡ, để lộ tiểu hạch non mềm mơn mởn.
"Xấu hổ cái gì, mật huyệt xinh đẹp thế này, nàng nên tự hào mới phải!" Bồ Duệ Minh chẳng hiểu tại sao tiểu cô nương lại thẹn thùng, hắn cố nén dục hoả đang thiêu đốt cố ý dặn dò: "Nếu đau thì nói với ta!"
Liễu Hàm Liên ngây thơ gật đầu, sau đó nàng trơ mắt nhìn hắn vùi đầu vào giữa hai chân mình lần nữa, cảm nhận hắn ngậm hạt đậu nho nhỏ hơi trướng đau vào trong miệng.
Tiểu hạch tê tê ngứa ngáy đột nhiên được ấm áp vây quanh, Liễu Hàm Liên không khống chế nổi mà run rẩy từng cơn, nơi riêng tư mẫn cảm nhất bị hắn hôn mút giống như trẻ bú sữa, đầu lưỡi đảo quanh hạt châu, cảm giác tê dại chồng chéo nhau từ hoa huyệt xông thẳng lên não.
Đầu ngón chân tinh xảo cuộn tròn, Liễu Hàm Liên duỗi thẳng đôi chân dài rồi bất lực rên rỉ ngâm nga: "A a. . . Ngứa. . . Chết mất thôi. . ."
Nàng vốn không biết trên người mình còn có nơi như thế, chỉ cần mút hôn nhẹ là có thể mang lại cảm giác sung sướng không gì sánh bằng.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cắm vào một đoạn, Bồ Duệ Minh dịu dàng hỏi: "Chỉ ngứa thôi sao? Có sướng chút nào không?"
Thân thể bị độc dâm khống chế nào chịu nổi khiêu khích trần trụi như vậy, Liễu Hàm Liên bị Bồ Duệ Minh hôn mút đến nỗi tâm hồn phiêu lãng, chỉ có thể run rẩy đáp theo bản năng: "Sướng. . . Ưm a. . . Ân nhân làm thiếp rất thoải mái. . . A a. . ."
"Có đau không?"
"Không đau. . . A a. . . Còn muốn nữa. . . Ân nhân đừng dừng lại. . ."
Bản chất e thẹn của thiếu nữ đánh không lại độc dâm đã ngấm vào xương, cũng bởi vì đối phương là Bồ Duệ Minh, cho nên Liễu Hàm Liên mới yên lòng phó thác bản thân mình cho hắn.
Một tiếng cầu xin nũng nịu đổi lấy tiếng mút vang dội, Bồ Duệ Minh hăng say hôn hoa huyệt đến nỗi phát ra tiếng chậc chậc, tiểu hạch cương cứng bị đầu lưỡi mạnh mẽ âu yếm ngã trái ngã phải, hắn liếm mạnh một cái, Liễu Hàm Liên sẽ run rẩy một lần, huyệt mềm nhỏ xinh co rút nhanh, xoắn chặt đầu ngón tay đang cắm vào.
Tiểu hạch và huyệt mềm đồng thời bị hắn mút hôn cắm rút, Liễu Hàm Liên sướng đến mức lắc đầu ngoày nguậy, bất tri bất giác cặp mông nhỏ bắt đầu vặn vẹo, "Thật thoải mái. . . A a. . . Không được. . . Chỗ đó rất ngứa. . . Sâu chút nữa. . . Ưm a. . . Ân nhân. . . Cắm vào sâu một tý. . ."
Cảm nhận được hoa hạch trong miệng càng lúc càng cứng, càng trướng càng to, Bồ Duệ Minh cũng dần dần mất khống chế, động tác hôn mút mạnh bạo hơn nữa, thỉnh thoảng còn cắn hoa hạch mẫn cảm, kéo ra độ dài nhất định rồi bất ngờ nhả ra, thích thú thưởng thức nó bắn ngược trở về.
Tiểu cô nương bị hắn làm run rẩy khóc lóc, tiểu huyệt cũng phun một vũng xuân thuỷ, thịt non quyến rũ toả dâm hương mê hồn, xoắn muốn gãy đốt ngón tay hắn.
"Không được. . . Không được cắn nữa. . . A. . . A. . . Chỗ đó kỳ lạ quá. . . Ân nhân cứu thiếp. . ."
Tình triều đến quá nhanh quá mạnh, lời còn chưa nói hết Liễu Hàm Liên đã ưỡn thẳng sống lưng, run lẩy bẩy phiêu lãng đến miền cực lạc, tiểu hạch dâm đãng cứng ngắc trong miệng Bồ Duệ Minh cũng co rút dữ dội, khoái cảm mãnh liệt hoàn toàn nuốt chửng nàng.
Sung sướng như tiên, Liễu Hàm Liên chưa bao giờ sướng như vậy, nàng vẫn cho rằng mình sắp chết.
Một làn khói đen nhẹ nhàng bốc khỏi đỉnh đầu Liễu Hàm Liên, Bồ Duệ Minh biết độc dâm đã được hóa giải, chẳng qua là hắn không biết tiết một lần thì hoá giải được mấy phần, theo lời rắn tinh, chỉ tiết một lần thì nhất định không đủ.
"Ân nhân làm thiếp. . . Thoải mái quá. . ." Đôi chân dài trắng nõn quấn chặt eo Bồ Duệ Minh rồi cọ sát, Liễu Hàm Liên dùng đôi mắt quyến rũ mông lung nhìn hắn, hoa huyệt ướt dầm dề vẫn đang tiết dâm thuỷ, "Nhưng mà. . . Thiếp còn muốn nữa. . ."
Yết hầu khẽ chuyển động, giọng Bồ Duệ Minh khản đặc: "Được, cho nàng hết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.