Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu
Chương 48: Giằng Co, Nhớ Lại
Mã Thiên
27/04/2024
Bồ Duệ Minh và Lôi Vạn Đình bắt đầu tìm lối vào nơi giam giữ Liễu Hàm Liên, cách rừng rậm mênh mong bát ngát, nhưng hắn đã ngửi thấy mùi khiến người ta phát điên kia, "Diệp Trường Thanh, ngươi lết xác ra đây cho ta!"
Vừa dứt lời, Dạ Cẩm Hành và Khổng Húc An cũng vừa đến nơi, cuối cùng một bóng trắng lóe lên, Ti Uyên cũng vững vàng đứng bên cạnh Bồ Duệ Minh.
"Tên Diệp Trường Thanh cũng có chút bản lĩnh đấy!" Khổng Húc An phe phẩy quạt lông cảm khái, "Trong khe núi này yêu khí ngút trời, không biết phải huy động bao nhiêu tiểu yêu đến giúp!"
Như thể xác minh những lời y nói, yêu khí lan tràn ra khắp khu rừng, mỗi cành cây ngọn cỏ đều có sự sống.
Thân cây kẽo kẹt vươn dài, cành cây biến thành những cánh tay gầy tong teo, lá xanh biến thành móng vuốt sắc nhọn, hung hăng lao về phía họ.
Nếu đổi lại là người bình thường, thấy cảnh tượng này hẳn sẽ bị dọa tè ra quần, thế nhưng đối với mấy người vừa đặt chân đến khu rừng rậm này, chút trình độ đó chẳng là gì.
"Chắc Diệp Trường Thanh đang ở phía trước, đám cỏ dại này làm phiền các huynh!" Bồ Duệ Minh không thể chờ đợi thêm nữa, vừa dứt câu đã mất hút.
Dạ Cẩm Hành ngáp dài một hơi rồi nhẹ nhàng bước lên, "Giúp huynh thì cũng được, có điều huynh phải nhớ kỹ, huynh thiếu ta một ân tình lớn đấy!"
Khổng Húc An phe phẩy quạt lông, nhàn nhã như dạo chơi phối hợp hành động với Dạ Cẩm Hành, "Đám cỏ xanh mơn mởn này quả thật khá đẹp mắt, nhưng so với ta thì kém xa.
Lôi Vạn Đình không nói tiếng nào, chiếc vòng kim loại màu vàng trên tay y ban nãy đang xoay tròn xung quanh y, những nơi nó đi qua đều khiến yêu tinh cây biến thành mảnh tro tàn.
Chỉ có Ti Uyên đứng im tại chỗ một lúc lâu, còn giận tím mặt, "Sao toàn là cây, ngay cả một yêu nữ cũng không có? Uổng công ta chờ mong muốn chết!"
Bồ Duệ Minh cực kỳ yên tâm về bản lĩnh các huynh đệ của mình, hắn nhanh chóng bay vọt lên không trung, tiến vào nơi sâu nhất của hẻm núi, lúc nhìn thấy Diệp Trường Thanh hắn híp mắt lại đáp xuống dưới, giống như một vì sao rơi, khuấy tung bụi cả một vùng trời.
Diệp Trường Thanh đứng giữa bãi đất trống, phía sau là một gốc đại thụ khổng lồ, cười như không cười nhìn Bồ Duệ Minh.
Ngươi lật tung nơi này, xem ra cũng coi trọng thê tử của mình nhỉ."
Bồ Duệ Minh không che giấu yêu khí bản thân, cơn giận ngập trời ánh lên trong đôi mắt màu lam, đồng tử căng ra nhìn chằm chằm người phía trước, "Diệp Trường Thanh?"
"Là ta." Nam nhân tươi cười, "Chỉ mấy chục năm không gặp, ngươi đã quên ta rồi sao?"
Diệp Trường Thanh làm ra vẻ đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hắn ta nói: "Đúng rồi, lúc ấy ta dùng hình hài nữ nhân để gặp người, chỉ là đối với ngươi mà nói, nam hay nữ đều không ăn?"
"Nàng ở đâu?" Bồ Duệ Minh chẳng có lòng dạ nào nói nhảm với hắn ta, "Trả nàng lại cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi!"
"Ngươi yên tâm, nàng vẫn khỏe lắm, làm sao ta nỡ tổn thương nàng dù chỉ là sợi lông." Nói đến đây đột nhiên Diệp Trường Thanh khựng lại một chút, giống như đang lắng nghe gì đó, lát sau hắn ta mới cười nói tiếp: "Dù gì số mệnh nàng cũng rất tốt, tuy số mệnh nàng đã bị ngươi chiếm, song ta vẫn không dám làm tổn thương nàng.
Ngay bên trong thân cây đại thụ phía sau lưng Diệp Trường Thanh, Liễu Hàm Liên bỗng mở mắt ra, bóng dài cao gầy cách đó không xa đập vào mắt nàng.
Phu quân!
Phu quân tới cứu nàng!
Hắn mặc y phục đen, tóc đen dài bay bay, song đôi mắt hắn, vẫn y như trong ký ức, một màu xanh thuần túy mê người.
Cấm chú trên người đã được giải, trí nhớ bị giam cầm bao lâu nay từ từ trở nên sống động.
Lần đầu tiên gặp nhau là năm nàng lên ba.
Khi ấy nàng còn nhỏ, chưa hiểu biết gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn bị một gã què dắt lên núi, thế nhưng không hiểu sao lúc ăn cơm gã què kia bị nghẹn chết, nàng còn nhỏ chỉ có thể lẫm đẫm chạy trốn.
Nàng chạy lung tung, chẳng rõ đã đi bao lâu, đến khi nhìn thấy một con hồ ly đen cực lớn nằm cuộn tròn dưới ánh trăng.
Nó bị thương, quanh người toàn mùi máu tanh, song Liễu Hàm Liên còn quá nhỏ, vốn không biết sợ là gì.
Nàng chập chững bước về phía hồ ly đen, lấy bánh hạt dẻ nàng thích ăn nhất từ trong túi ra đưa đến miệng hồ ly đen, cất tiếng nói non nớt đặc trưng của trẻ con an ủi nó: "Chó con chó con, ăn bánh ngọt, sẽ không đau."
Đại hồ ly miễn cưỡng nhướng mi, nó cúi đầu nhìn nàng, sau đó nghiêng sang chỗ khác không thèm để ý.
Nàng không quan tâm mình bị phớt lờ, bàn tay nhỏ nâng mõm hồ ly lên, cố gắng nhét bánh ngọt vào miệng nó: "Chó con, ăn bánh ngọt! Không đau!"
Đại hồ ly thẫn thờ nhai bánh hạt dẻ, chiếc mũi khô nứt cọ cọ lên má nàng, nhưng ngay sau đó, đầu nó nặng nề nện xuống đất.
Một làn gió đêm thổi qua, bé con Liễu Hàm Liên cảm thấy lạnh, nàng dùng cả tay và chân gắng sức bò vào lòng đại hồ ly.
Nàng giật mình nhìn những đóm sáng như đom đóm bay ra khỏi cơ thể mình, tiếp theo tiến vào lớp lông đen dày của hồ ly, xinh đẹp như trong mộng.
Bé con Liễu Hàm Liên không biết những đóm sáng này là gì, nàng chỉ cảm thấy thú vị, cười khanh khách, còn không quên vuốt ve bộ lông mềm mại rậm rạp, cho đến khi chơi mệt ngủ thiếp đi mất.
Sáng hôm sau khi thức dậy, trên người đại hồ ly đã không còn vết máu, nó hóa thành hình người, biến thành dáng vẻ con người mà nàng quen thuộc nhất rồi lướt đi trên mây, cuối cùng đưa nàng về tới trước cửa phủ.
Sau đó nàng nhớ nhung chó con, ngày đêm khóc quấy, gương mặt mũm mĩm gầy đi không ít, vào một đêm nào đó nàng bỗng nghe được tiếng thở dài thườn thượt.
Hắn mang vẻ mặt không biết phải làm sao ngồi bên cạnh giường nàng, tay véo má nàng, "Sao còn nhỏ mà lại hay khóc nhè thế, nhất định bắt ta dỗ ngủ, ta là nhũ mẫu của nhóc sao?"
Vừa thấy hắn nàng đã không khóc nữa, nàng dùng sức bổ nhào vào lồng ngực vững chãi rộng lớn của hắn, cười khanh khách, gọi hắn là chó con.
Chỉ cần nàng ăn vạ, hắn sẽ cam chịu hiện nguyên hình hồ ly nằm cuộn tròn trên giường, để nàng mặc sức leo lên người.
Tiểu nha đầu trong trí nhớ vô cùng bám người, không chỉ muốn nằm trên người hắn, mà còn vùi mặt bánh bao vào lông hắn cọ tới cọ lui, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn, ngoan ngoãn đi ngủ.
Song những thứ này, chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong ký ức phủ đầy bụi mà thôi.
***************************************
Tiểu Liên: Chó con!
Bồ Duệ Minh: Ta không phải chó!
Tiểu Liên: Chó con!
Bồ Duệ Minh: Đã bảo không phải chó!
Tiểu Liên: Chó con!
Bồ Duệ Minh biến về nguyên hình: Ta là hồ ly!!
Tiểu Liên: Oa, chó lớn!
Bồ Duệ Minh chẳng thiết sống nữa: Nàng vui là được!
Vừa dứt lời, Dạ Cẩm Hành và Khổng Húc An cũng vừa đến nơi, cuối cùng một bóng trắng lóe lên, Ti Uyên cũng vững vàng đứng bên cạnh Bồ Duệ Minh.
"Tên Diệp Trường Thanh cũng có chút bản lĩnh đấy!" Khổng Húc An phe phẩy quạt lông cảm khái, "Trong khe núi này yêu khí ngút trời, không biết phải huy động bao nhiêu tiểu yêu đến giúp!"
Như thể xác minh những lời y nói, yêu khí lan tràn ra khắp khu rừng, mỗi cành cây ngọn cỏ đều có sự sống.
Thân cây kẽo kẹt vươn dài, cành cây biến thành những cánh tay gầy tong teo, lá xanh biến thành móng vuốt sắc nhọn, hung hăng lao về phía họ.
Nếu đổi lại là người bình thường, thấy cảnh tượng này hẳn sẽ bị dọa tè ra quần, thế nhưng đối với mấy người vừa đặt chân đến khu rừng rậm này, chút trình độ đó chẳng là gì.
"Chắc Diệp Trường Thanh đang ở phía trước, đám cỏ dại này làm phiền các huynh!" Bồ Duệ Minh không thể chờ đợi thêm nữa, vừa dứt câu đã mất hút.
Dạ Cẩm Hành ngáp dài một hơi rồi nhẹ nhàng bước lên, "Giúp huynh thì cũng được, có điều huynh phải nhớ kỹ, huynh thiếu ta một ân tình lớn đấy!"
Khổng Húc An phe phẩy quạt lông, nhàn nhã như dạo chơi phối hợp hành động với Dạ Cẩm Hành, "Đám cỏ xanh mơn mởn này quả thật khá đẹp mắt, nhưng so với ta thì kém xa.
Lôi Vạn Đình không nói tiếng nào, chiếc vòng kim loại màu vàng trên tay y ban nãy đang xoay tròn xung quanh y, những nơi nó đi qua đều khiến yêu tinh cây biến thành mảnh tro tàn.
Chỉ có Ti Uyên đứng im tại chỗ một lúc lâu, còn giận tím mặt, "Sao toàn là cây, ngay cả một yêu nữ cũng không có? Uổng công ta chờ mong muốn chết!"
Bồ Duệ Minh cực kỳ yên tâm về bản lĩnh các huynh đệ của mình, hắn nhanh chóng bay vọt lên không trung, tiến vào nơi sâu nhất của hẻm núi, lúc nhìn thấy Diệp Trường Thanh hắn híp mắt lại đáp xuống dưới, giống như một vì sao rơi, khuấy tung bụi cả một vùng trời.
Diệp Trường Thanh đứng giữa bãi đất trống, phía sau là một gốc đại thụ khổng lồ, cười như không cười nhìn Bồ Duệ Minh.
Ngươi lật tung nơi này, xem ra cũng coi trọng thê tử của mình nhỉ."
Bồ Duệ Minh không che giấu yêu khí bản thân, cơn giận ngập trời ánh lên trong đôi mắt màu lam, đồng tử căng ra nhìn chằm chằm người phía trước, "Diệp Trường Thanh?"
"Là ta." Nam nhân tươi cười, "Chỉ mấy chục năm không gặp, ngươi đã quên ta rồi sao?"
Diệp Trường Thanh làm ra vẻ đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hắn ta nói: "Đúng rồi, lúc ấy ta dùng hình hài nữ nhân để gặp người, chỉ là đối với ngươi mà nói, nam hay nữ đều không ăn?"
"Nàng ở đâu?" Bồ Duệ Minh chẳng có lòng dạ nào nói nhảm với hắn ta, "Trả nàng lại cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi!"
"Ngươi yên tâm, nàng vẫn khỏe lắm, làm sao ta nỡ tổn thương nàng dù chỉ là sợi lông." Nói đến đây đột nhiên Diệp Trường Thanh khựng lại một chút, giống như đang lắng nghe gì đó, lát sau hắn ta mới cười nói tiếp: "Dù gì số mệnh nàng cũng rất tốt, tuy số mệnh nàng đã bị ngươi chiếm, song ta vẫn không dám làm tổn thương nàng.
Ngay bên trong thân cây đại thụ phía sau lưng Diệp Trường Thanh, Liễu Hàm Liên bỗng mở mắt ra, bóng dài cao gầy cách đó không xa đập vào mắt nàng.
Phu quân!
Phu quân tới cứu nàng!
Hắn mặc y phục đen, tóc đen dài bay bay, song đôi mắt hắn, vẫn y như trong ký ức, một màu xanh thuần túy mê người.
Cấm chú trên người đã được giải, trí nhớ bị giam cầm bao lâu nay từ từ trở nên sống động.
Lần đầu tiên gặp nhau là năm nàng lên ba.
Khi ấy nàng còn nhỏ, chưa hiểu biết gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn bị một gã què dắt lên núi, thế nhưng không hiểu sao lúc ăn cơm gã què kia bị nghẹn chết, nàng còn nhỏ chỉ có thể lẫm đẫm chạy trốn.
Nàng chạy lung tung, chẳng rõ đã đi bao lâu, đến khi nhìn thấy một con hồ ly đen cực lớn nằm cuộn tròn dưới ánh trăng.
Nó bị thương, quanh người toàn mùi máu tanh, song Liễu Hàm Liên còn quá nhỏ, vốn không biết sợ là gì.
Nàng chập chững bước về phía hồ ly đen, lấy bánh hạt dẻ nàng thích ăn nhất từ trong túi ra đưa đến miệng hồ ly đen, cất tiếng nói non nớt đặc trưng của trẻ con an ủi nó: "Chó con chó con, ăn bánh ngọt, sẽ không đau."
Đại hồ ly miễn cưỡng nhướng mi, nó cúi đầu nhìn nàng, sau đó nghiêng sang chỗ khác không thèm để ý.
Nàng không quan tâm mình bị phớt lờ, bàn tay nhỏ nâng mõm hồ ly lên, cố gắng nhét bánh ngọt vào miệng nó: "Chó con, ăn bánh ngọt! Không đau!"
Đại hồ ly thẫn thờ nhai bánh hạt dẻ, chiếc mũi khô nứt cọ cọ lên má nàng, nhưng ngay sau đó, đầu nó nặng nề nện xuống đất.
Một làn gió đêm thổi qua, bé con Liễu Hàm Liên cảm thấy lạnh, nàng dùng cả tay và chân gắng sức bò vào lòng đại hồ ly.
Nàng giật mình nhìn những đóm sáng như đom đóm bay ra khỏi cơ thể mình, tiếp theo tiến vào lớp lông đen dày của hồ ly, xinh đẹp như trong mộng.
Bé con Liễu Hàm Liên không biết những đóm sáng này là gì, nàng chỉ cảm thấy thú vị, cười khanh khách, còn không quên vuốt ve bộ lông mềm mại rậm rạp, cho đến khi chơi mệt ngủ thiếp đi mất.
Sáng hôm sau khi thức dậy, trên người đại hồ ly đã không còn vết máu, nó hóa thành hình người, biến thành dáng vẻ con người mà nàng quen thuộc nhất rồi lướt đi trên mây, cuối cùng đưa nàng về tới trước cửa phủ.
Sau đó nàng nhớ nhung chó con, ngày đêm khóc quấy, gương mặt mũm mĩm gầy đi không ít, vào một đêm nào đó nàng bỗng nghe được tiếng thở dài thườn thượt.
Hắn mang vẻ mặt không biết phải làm sao ngồi bên cạnh giường nàng, tay véo má nàng, "Sao còn nhỏ mà lại hay khóc nhè thế, nhất định bắt ta dỗ ngủ, ta là nhũ mẫu của nhóc sao?"
Vừa thấy hắn nàng đã không khóc nữa, nàng dùng sức bổ nhào vào lồng ngực vững chãi rộng lớn của hắn, cười khanh khách, gọi hắn là chó con.
Chỉ cần nàng ăn vạ, hắn sẽ cam chịu hiện nguyên hình hồ ly nằm cuộn tròn trên giường, để nàng mặc sức leo lên người.
Tiểu nha đầu trong trí nhớ vô cùng bám người, không chỉ muốn nằm trên người hắn, mà còn vùi mặt bánh bao vào lông hắn cọ tới cọ lui, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn, ngoan ngoãn đi ngủ.
Song những thứ này, chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong ký ức phủ đầy bụi mà thôi.
***************************************
Tiểu Liên: Chó con!
Bồ Duệ Minh: Ta không phải chó!
Tiểu Liên: Chó con!
Bồ Duệ Minh: Đã bảo không phải chó!
Tiểu Liên: Chó con!
Bồ Duệ Minh biến về nguyên hình: Ta là hồ ly!!
Tiểu Liên: Oa, chó lớn!
Bồ Duệ Minh chẳng thiết sống nữa: Nàng vui là được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.