Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu
Chương 45: Phu Nhân Bị Bắt Đi
Mã Thiên
27/04/2024
"Yêu khí?" Liễu Hàm Liên không cho là đúng, nàng cười nói: "Trên đời này làm gì có yêu quái, cái gọi là yêu khí này, chẳng qua chỉ là lý do mà thôi."
Liễu gia có quyền có thế, luôn luôn làm việc thiện tích đức, cũng nhiều lần ăn chay nghe giảng về việc thiện, tiếp tế rất nhiều cho người xuất gia, đối với loại cầu cứu tế biến tướng này, Liễu Hàm Liên đã gặp nhiều nhưng cũng không trách.
Nàng dặn hạ nhân mang cho đạo cô kia ít bạc vụn, xem như vừa kết một mối thiện duyên vừa từ chối khéo.
Hạ nhân nhận lệnh làm việc, Liễu Hàm Liên cũng chẳng để chuyện nhỏ này trong lòng, nàng đang bận suy nghĩ xem nên thêu hoa văn gì lên hầu bao, kết quả nàng còn chưa nghĩ thông thì bỗng nghe loạt tiếng bước chân dồn dập.
Liễu Hàm Liên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hạ nhân dẫn một nữ tử mặc đạo bào đi tới.
Vừa tới hạ nhân đã vội quỳ xuống thấp thỏm giãi bày: "Phu nhân, vị tiên cô này đạo hạnh cao thâm, mong phu nhân hãy nghe tiên cô nói một chút đi ạ!"
Người đã tới rồi, Liễu Hàm Liên từ chối cũng không hay lắm, nàng đành đặt hầu bao đang thêu dở xuống, sau đó đứng dậy tiếp vị đạo cô kia.
Vị đạo cô cao xấp xỉ nàng, nhìn bề ngoài khoảng chừng hai mươi tuổi, thanh tú ưa nhìn, còn mang theo nét quyến rũ khó tả. Mái tóc dài đen nhánh được cố định bằng cây trâm ngọc trên đỉnh đầu, vóc người khá gầy, đường cong trước ngực cũng không trùng điệp lắm.
Nàng ta tươi cười rạng rỡ với Liễu Hàm Liên rồi nhẹ giọng chào hỏi: "Chào phu nhân, bần đạo là Diệp Trường Thanh."
"Chào tiên cô, mời tiên cô ngồi!"
Liễu Hàm Liên sai hạ nhân đi lấy trà bánh đãi khách, sau đó mời Diệp Trường Thanh ngồi vào ghế, thấy Diệp Trường Thanh đang nhìn mình, nàng cười nói với nàng ta: "Chẳng hay hôm nay tiên cô hạ mình đến đây là có chuyện gì thế ạ?"
Thái độ nàng vô cùng khách sáo, tuy nhiên Diệp Trường Thanh lại không hề khách sáo với nàng, "Ta đến cứu mạng phu nhân, có lẽ phu nhân không biết, quý phủ yêu khí ngất trời!"
Hạ nhân mang trà bánh đến, Liễu Hàm Liên nhận lấy nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Diệp Trường Thanh rồi dịu dàng cười đáp: "Tiên cô đi đường vất vả, mau nhuận yết hầu dùng ít điểm tâm đi ạ."
Diệp Trường Thanh cũng cười nhẹ, "Phu nhân không tin ta?"
"Không phải ta không tin tiên cô, chỉ là ta chưa bao giờ tin truyền thuyết yêu ma thần quỷ." Liễu Hàm Liên lấy một chung trà nhỏ, rót nước trà tráng qua rồi đổ đi, cuối cùng mới rót một chung đầy đặt trước mặt Diệp Trường Thanh, "Song được quen biết với tiên cô âu cũng là một chuyện may mắn, mong tiên cô đừng ghét bỏ mới đúng."
Ánh mắt Diệp Trường Thanh chợt lóe lên, nàng ta nâng chung trà lên nhấp một ngụm nhỏ: "Ừm, thật sự là trà ngon."
"Nhưng phu nhân đã sai rồi." Nàng ta đặt chung trà xuống rồi nói ra chuyện động trời: "Phu quân của phu nhân không phải người, hắn là hồ yêu!"
Bầu không khí vui vẻ chợt tắt, Liễu Hàm Liên im lặng trợn mắt nhìn nàng ta: "Ta có ý tốt tiếp đãi ngươi, thế nhưng ngươi lại đến nhà ta, bôi nhọ phu quân ta! Người như ngươi ta không muốn tiếp, ngươi đi đi!"
Diệp Trường Thanh đứng dậy, có điều lại đi đến trước mặt Liễu Hàm Liên, "Ta không nói bậy, Bồ Duệ Minh chính là hồ yêu, hắn lừa ngươi, ngươi còn muốn che chở hắn?"
"Chàng là phu quân ta, ta không tin chàng chẳng lẽ phải tin ngươi sao?"
Tuy Liễu Hàm Liên ngậm thìa vàng lớn lên nhưng tính tình điềm đạm ôn hòa, chỉ có hôm nay nàng thật sự rất giận.
Một mặt là vì đạo cô này ăn nói bậy bạ, một phần vì Diệp Trường Thanh nói ra đúng tên Bồ Duệ Minh, trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác chua xót khó chịu và đau đớn.
Nàng cũng không biết tại sao, song nàng hiểu rõ một điều giữa phu quân nàng và vị đạo cô này, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết.
Việc này càng nghĩ càng không thoải mái, có điều Liễu Hàm Liên cảm thấy dù muốn hỏi rõ ràng thì cũng phải hỏi phu quân nàng, chứ không phải nữ nhân ăn nói hàm hồ này.
"Ngươi đi đi!" Nàng chỉ ra cửa, nhắc lại một lần nữa, "Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!"
Nghe xong những gì nàng nói Diệp Trường Thanh vẫn bình chân như vại, nàng ta híp mắt đánh giá từ đầu đến chân Liễu Hàm Liên một lúc lâu, cuối cùng lời nói đầy ẩn ý: "Có lẽ ta đã hiểu vì sao hắn lại chọn ngươi rồi, ngươi thú vị hơn ta tưởng đấy!"
Giọng điệu như rất thân quen đó khiến Liễu Hàm Liên không kiềm lòng được mà nghĩ ngợi lung tung, trước đây phu quân và nàng ta có khúc mắc gì phải không? Lẽ nào bọn họ cũng từng. . . từng làm loại chuyện thân mật kia?
Càng nghĩ càng khổ sở, nàng chỉ ra cửa hét lên: "Đủ rồi, ngươi cút đi, ta không muốn nghe ngươi ăn nói hàm hồ nữa!"
Diệp Trường Thanh cười đi về phía nàng, "Ta sẽ đi, hơn nữa còn đưa ngươi đi cùng!"
"Ngươi. . ." Liễu Hàm Liên chỉ mới thốt lên một chữ thì trước mắt tối sầm, chân mềm nhũn khụy xuống.
Diệp Trường Thanh tiến lên một bước kịp thời kéo nàng vào lòng, thân hình bất giác biến cao lên rất nhiều, trong chớp mắt từ một đạo cô biến thành một nam nhân tuấn tú thu hút ánh nhìn.
"Bây giờ ta đã không còn hứng thú với Bồ Duệ Minh nữa, ngược lại nàng rất được lòng ta!"
Hắn ta ôm lấy Liễu Hàm Liên, thân ảnh lóe lên rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Một nén hương sau, cảm nhận được có điều không ổn Bồ Duệ Minh chạy về nhà nhanh như cơn gió, nhưng hắn đã về trễ.
Tiểu cô nương của hắn, đã không thấy đâu nữa.
Đôi mắt màu xanh lam ánh lên lửa giận, hắn phẫn nộ đến mức vạt áo không gió mà bay, thề phải phanh thây tên khốn khiếp đã cướp nàng đi!
Bồ Duệ Minh giậm chân lao ra ngoài, chỗ hắn vừa đứng trũng thành một hố sâu vì chịu lực quá mạnh.
Liễu gia có quyền có thế, luôn luôn làm việc thiện tích đức, cũng nhiều lần ăn chay nghe giảng về việc thiện, tiếp tế rất nhiều cho người xuất gia, đối với loại cầu cứu tế biến tướng này, Liễu Hàm Liên đã gặp nhiều nhưng cũng không trách.
Nàng dặn hạ nhân mang cho đạo cô kia ít bạc vụn, xem như vừa kết một mối thiện duyên vừa từ chối khéo.
Hạ nhân nhận lệnh làm việc, Liễu Hàm Liên cũng chẳng để chuyện nhỏ này trong lòng, nàng đang bận suy nghĩ xem nên thêu hoa văn gì lên hầu bao, kết quả nàng còn chưa nghĩ thông thì bỗng nghe loạt tiếng bước chân dồn dập.
Liễu Hàm Liên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hạ nhân dẫn một nữ tử mặc đạo bào đi tới.
Vừa tới hạ nhân đã vội quỳ xuống thấp thỏm giãi bày: "Phu nhân, vị tiên cô này đạo hạnh cao thâm, mong phu nhân hãy nghe tiên cô nói một chút đi ạ!"
Người đã tới rồi, Liễu Hàm Liên từ chối cũng không hay lắm, nàng đành đặt hầu bao đang thêu dở xuống, sau đó đứng dậy tiếp vị đạo cô kia.
Vị đạo cô cao xấp xỉ nàng, nhìn bề ngoài khoảng chừng hai mươi tuổi, thanh tú ưa nhìn, còn mang theo nét quyến rũ khó tả. Mái tóc dài đen nhánh được cố định bằng cây trâm ngọc trên đỉnh đầu, vóc người khá gầy, đường cong trước ngực cũng không trùng điệp lắm.
Nàng ta tươi cười rạng rỡ với Liễu Hàm Liên rồi nhẹ giọng chào hỏi: "Chào phu nhân, bần đạo là Diệp Trường Thanh."
"Chào tiên cô, mời tiên cô ngồi!"
Liễu Hàm Liên sai hạ nhân đi lấy trà bánh đãi khách, sau đó mời Diệp Trường Thanh ngồi vào ghế, thấy Diệp Trường Thanh đang nhìn mình, nàng cười nói với nàng ta: "Chẳng hay hôm nay tiên cô hạ mình đến đây là có chuyện gì thế ạ?"
Thái độ nàng vô cùng khách sáo, tuy nhiên Diệp Trường Thanh lại không hề khách sáo với nàng, "Ta đến cứu mạng phu nhân, có lẽ phu nhân không biết, quý phủ yêu khí ngất trời!"
Hạ nhân mang trà bánh đến, Liễu Hàm Liên nhận lấy nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Diệp Trường Thanh rồi dịu dàng cười đáp: "Tiên cô đi đường vất vả, mau nhuận yết hầu dùng ít điểm tâm đi ạ."
Diệp Trường Thanh cũng cười nhẹ, "Phu nhân không tin ta?"
"Không phải ta không tin tiên cô, chỉ là ta chưa bao giờ tin truyền thuyết yêu ma thần quỷ." Liễu Hàm Liên lấy một chung trà nhỏ, rót nước trà tráng qua rồi đổ đi, cuối cùng mới rót một chung đầy đặt trước mặt Diệp Trường Thanh, "Song được quen biết với tiên cô âu cũng là một chuyện may mắn, mong tiên cô đừng ghét bỏ mới đúng."
Ánh mắt Diệp Trường Thanh chợt lóe lên, nàng ta nâng chung trà lên nhấp một ngụm nhỏ: "Ừm, thật sự là trà ngon."
"Nhưng phu nhân đã sai rồi." Nàng ta đặt chung trà xuống rồi nói ra chuyện động trời: "Phu quân của phu nhân không phải người, hắn là hồ yêu!"
Bầu không khí vui vẻ chợt tắt, Liễu Hàm Liên im lặng trợn mắt nhìn nàng ta: "Ta có ý tốt tiếp đãi ngươi, thế nhưng ngươi lại đến nhà ta, bôi nhọ phu quân ta! Người như ngươi ta không muốn tiếp, ngươi đi đi!"
Diệp Trường Thanh đứng dậy, có điều lại đi đến trước mặt Liễu Hàm Liên, "Ta không nói bậy, Bồ Duệ Minh chính là hồ yêu, hắn lừa ngươi, ngươi còn muốn che chở hắn?"
"Chàng là phu quân ta, ta không tin chàng chẳng lẽ phải tin ngươi sao?"
Tuy Liễu Hàm Liên ngậm thìa vàng lớn lên nhưng tính tình điềm đạm ôn hòa, chỉ có hôm nay nàng thật sự rất giận.
Một mặt là vì đạo cô này ăn nói bậy bạ, một phần vì Diệp Trường Thanh nói ra đúng tên Bồ Duệ Minh, trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác chua xót khó chịu và đau đớn.
Nàng cũng không biết tại sao, song nàng hiểu rõ một điều giữa phu quân nàng và vị đạo cô này, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết.
Việc này càng nghĩ càng không thoải mái, có điều Liễu Hàm Liên cảm thấy dù muốn hỏi rõ ràng thì cũng phải hỏi phu quân nàng, chứ không phải nữ nhân ăn nói hàm hồ này.
"Ngươi đi đi!" Nàng chỉ ra cửa, nhắc lại một lần nữa, "Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!"
Nghe xong những gì nàng nói Diệp Trường Thanh vẫn bình chân như vại, nàng ta híp mắt đánh giá từ đầu đến chân Liễu Hàm Liên một lúc lâu, cuối cùng lời nói đầy ẩn ý: "Có lẽ ta đã hiểu vì sao hắn lại chọn ngươi rồi, ngươi thú vị hơn ta tưởng đấy!"
Giọng điệu như rất thân quen đó khiến Liễu Hàm Liên không kiềm lòng được mà nghĩ ngợi lung tung, trước đây phu quân và nàng ta có khúc mắc gì phải không? Lẽ nào bọn họ cũng từng. . . từng làm loại chuyện thân mật kia?
Càng nghĩ càng khổ sở, nàng chỉ ra cửa hét lên: "Đủ rồi, ngươi cút đi, ta không muốn nghe ngươi ăn nói hàm hồ nữa!"
Diệp Trường Thanh cười đi về phía nàng, "Ta sẽ đi, hơn nữa còn đưa ngươi đi cùng!"
"Ngươi. . ." Liễu Hàm Liên chỉ mới thốt lên một chữ thì trước mắt tối sầm, chân mềm nhũn khụy xuống.
Diệp Trường Thanh tiến lên một bước kịp thời kéo nàng vào lòng, thân hình bất giác biến cao lên rất nhiều, trong chớp mắt từ một đạo cô biến thành một nam nhân tuấn tú thu hút ánh nhìn.
"Bây giờ ta đã không còn hứng thú với Bồ Duệ Minh nữa, ngược lại nàng rất được lòng ta!"
Hắn ta ôm lấy Liễu Hàm Liên, thân ảnh lóe lên rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Một nén hương sau, cảm nhận được có điều không ổn Bồ Duệ Minh chạy về nhà nhanh như cơn gió, nhưng hắn đã về trễ.
Tiểu cô nương của hắn, đã không thấy đâu nữa.
Đôi mắt màu xanh lam ánh lên lửa giận, hắn phẫn nộ đến mức vạt áo không gió mà bay, thề phải phanh thây tên khốn khiếp đã cướp nàng đi!
Bồ Duệ Minh giậm chân lao ra ngoài, chỗ hắn vừa đứng trũng thành một hố sâu vì chịu lực quá mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.