Chương 4
BB Trà
09/11/2021
❤Người convert: athanh321 (wikidich)❤️
❤Editor: Ri_liam (wattpad)❤️
Nàng theo sư phụ sư thúc đến một địa điểm mới, cuối cùng cũng có thể dừng chân nghỉ ngơi, khỏi phải nói nàng biết ơn sư phụ của mình lắm. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy tên trấn, nàng không nghĩ như vậy nữa. Biểu cảm trên mặt nàng thậm chí còn thay đổi, biến thành nỗi hoảng sợ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và bối rối sâu sắc.
"Hình như ngươi đã từng tới đây?"
Ngồi hờ trên tảng đá, sư thúc nhìn vào dòng chữ được khắc trên mặt đá, rồi quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt khó dò, hơi nghiền ngẫm. Nàng vẫn luôn biết bản lĩnh của vị sư thúc này luôn cao thâm, võ công cũng cao cường, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, nàng cũng không định giấu giếm người.
"Sư thúc, ngày đó con được sư phụ cứu sống ở đây?"
Đôi mắt nàng nhìn lướt qua sư thúc, dừng lại trên người sư phụ. Sư phụ là một thầy thuốc điển hình, ngay khi dừng chân, bà ấy liền dựng trại tại nơi nghỉ ngơi, sau đó khám bệnh cho người trong trấn, vội đến bừng bừng khí thế, ngơi tay liền gọi họ đến giúp đỡ. Chẳng ngờ, sau một hồi lặng im, sư thúc đột ngột lên tiếng.
"Ngày đó, không phải tìm được ngươi ở đây, mà ở trong đống mồ mả thị trấn bên cạnh. Ta tưởng ngươi đã chết bèn mang đi chôn."
"Vâng"
Nàng cụp mắt xuống, đầu óc rối bời. Nàng không biết ai đã lo hậu sự cho mình. Chắc là Nam Lạc hoặc Lý Cẩn. Cả hai đều có khả năng, nghĩ đến đây, nàng muốn bật cười.
Thấy biểu hiện của nàng không ổn, sư thúc bên cạnh không hỏi nàng, kêu nàng cùng đi qua phụ. Sư thúc phụ trách bốc thuốc, còn nàng băng bó và gói thuốc, chốc sau cũng bận đến quay cuồng. Khi nàng đang băng bó đầu cho một người phụ nữ, một cây hồ lô đường rơi trước mắt nàng, chưa kịp phản ứng thì một cái đầu đen cột hai chỏm tóc lủi vào, bàn tay nhỏ trắng trẻo mềm mại vuốt vuốt cây kẹo, chực đưa nó vào miệng. Thấy vậy, nàng vội hất tay đứa bé làm nó oà khóc.
"Ưm, nhóc...nhóc đừng khóc nha... Làm sao bây giờ? Nhóc khóc...Ta sẽ...sẽ..."
Một đám thầy thuốc và bệnh nhân vây xem nàng, nàng bị nhìn đến khi lỗ tai đỏ lên, nhưng lập tức bị tiếng khóc thảm vang dội của đứa bé làm đau màng nhĩ, trong nháy mắt, trong tai nàng toàn vang tiếng ầm ầm. Chờ thính giác khôi phục, thừa lúc sư thúc chưa nổi đóa, nàng chạy nhanh đến che miệng tên quỷ con này lại, một tay bế thốc nó lên, chạy ra khỏi lều trại.
"Này, nhóc sao thế? Chỉ là cây kẹo thôi mà?"
Nàng lúc trước trong nhà tuy phía dưới còn có một em gái, nhưng tuổi không cách nhau xa lắm, cũng không tiếp xúc với đứa trẻ nào khác, cho nên đối với tên quỷ con khóc lóc đến thương tâm này càng thêm bó tay.
Nhìn thấy tên quỷ con trề môi ra, miệng há căng sắp khóc, nàng liền vội vàng ôm tên nhóc đi vào chợ. Nàng tìm được người bán kẹo hồ lô, như liều mạng, nàng hít sâu một hơi, vận sức lao thẳng đến đến mục tiêu, nhưng kết quả là làm người bán rong hoảng sợ.
"Quan...quan khách, ngài muốn mua kẹo sao?"
Phải mất một hồi người bán rong mới lấy lại được tinh thần. Lúc đó nàng đã nắm một cây kẹo nhét thẳng vô miệng tên quỷ con. Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một chút. Nàng thở phào nhẹ nhõm, chưa làm gì mà đã hết sức hết hơi rồi, còn khó hơn lúc băng bó cho bệnh nhân nữa.
"Được rồi, nói ta nghe, gia nô của nhóc ở đâu? Ta đi tìm. Nhìn nhóc ăn mặc đẹp, hẳn là ở trong gia đình tử tế phải không?"
Nàng chống nạnh, cuối xuống nhìn đứa bé trước mặt. Khoảng bốn năm tuổi, trên khuôn mặt bầu bĩnh có một đôi mắt sáng như sao, từ ngũ quan nhỏ nhắn có thể thấy được vẻ tuấn tú trong tương lai. Nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của nàng, tên nhóc hơi sững người, đôi mắt đảo quanh một lượt rồi hướng tầm mắt về phía nàng, đôi mắt to xinh đẹp trào ra nước mắt trong suốt.
"Tiểu Phúc, tiểu Hoàn... các ngươi đâu rồi? Xán Anh ở đây này!"
Nàng bị điệu bộ này dọa sợ, trong phút chốc không biết phản ứng thế nào, cho đến khi màng nhĩ như vỡ ra, nàng vội chạy đến che kín cái miệng đang khóc to lại. Không lâu sau, nước mắt nước mũi đều rơi trên tay nàng. Dù đã bị bịt miệng nhưng tên nhóc vẫn không ngừng nức nở. Nàng vội ôm nhóc con trở về, tìm sư thúc sư phụ giải quyết.
"Sư thúc, sư phụ, cứu con."
Nàng tưởng như đang cầm một quả tên lửa, nhanh chóng ném tên nhóc con cho sư thúc. Sắc trời lúc này đã chạng vạng, sư phụ đã xong việc, cất hòm thuốc nghỉ ngơi bên cạnh. Khi tiếp được vật thể đang lao tới, sư thúc chưa kịp phản ứng đã ngơ ngác nhìn chằm chằm vật đang ôm trong ngực.
"Này... ngươi bắt cóc ở đâu vậy?"
Thật ra là sư phụ hỏi nàng. Sư phụ nàng tò mò rướn cổ, đang nhìn nhóc con trong lòng ngực sư thúc, nàng cũng mang vẻ mặt không thể giải thích được. Đợi đến khi nàng giải thích xong, hai người mới tỉnh ngộ.
"Hoá ra là vậy. Cơ mà..." Sư thúc kéo dài giọng, dùng ngón tay chọt vào khuôn mặt nhỏ bé. Thúc ấy mỉm cười: "Có vẻ khóc mệt rồi ngủ thiếp đi rồi.". Ủng hộ chính chủ vào ngay * TRЦмtr цуen. ME *
• • •
Ngày hôm sau, lúc nàng chưa tỉnh ngủ, bên tai đã vang một âm thanh, tiếng khóc rất lớn như tiếng sấm. Thật sự ngủ không nổi nữa, nàng đành mở mắt ra, đầu tiên nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, rồi mới dời ánh mắt vào trong phòng đến phía trong giường nàng ngủ.
"Lại gì nữa?"
Tên nhóc con tự gọi mình là Xán Anh đã thức, đang ngồi khóc lóc ở đó, đôi mắt đỏ hoe.
"Xán Anh muốn về nhà, Xán Anh muốn về nhà!"
"Ờ, chờ một lát sẽ đưa nhóc đi."
Nàng bất lực gãi gãi đầu, đứng dậy đi rửa mặt. Cọ rửa cho nhóc con xong rồi nàng mới đi sửa soạn chỉnh tề cho bản thân.
"Ra ăn cơm nào."
Nghe tiếng sư thúc, nàng vừa thay quần áo xong, bước ra từ sau bình phong, thằng nhóc đang ngồi ngay ngắn trên giường, hai cánh tay như hai củ sen trắng mềm đang giơ giơ về phía nàng. Nhìn hành động đó nàng liền hiểu ý, đành đi qua, bước tới bế đứa nhỏ lên.
"Nói tỉ biết, nhóc con ăn gì mà nặng thế? Tỉ sắp kiệt sức rồi này."
"Xán Anh không béo."
"Sao biết không béo? Nhóc biết tỉ đã nhìn thấy bao nhiêu đứa trẻ chưa? Tỉ chưa từng thấy đứa nào béo hơn nhóc."
Nàng cõng đứa bé béo ụ trên lưng, dò dẫm từng bước đi xuống cầu thang tre.
Giúp Xán Anh ăn xong, nàng cõng thằng bé trên lưng đi tìm nhà. Cũng tại tên nhóc con này, thế mà lại giấu tấm thẻ bài, cũng không nói với họ, đợi khi nàng quyết định không tìm nữa, mới đột ngột lấy ra. Thẻ bài làm bằng vàng treo quanh cổ Xán Anh, bị che khuất bởi bộ quần áo cao cổ của thằng bé.
Nàng cầm tấm thẻ đi qua. Tên và địa chỉ được viết trên đó. Nàng lần theo địa chỉ trên, chưa tới nửa ngày đã tìm được. Nhà của Xán Anh nằm ở một khu vực rất sầm uất của thị trấn và có một số lính gác canh ở cửa. Phía trên có viết Ngô phủ. Xán Anh đúng là con nhà giàu. Nàng bước tới, nói vài câu với lính gác trông hung dữ, người đang nhìn nàng với vẻ ngờ vực.
"Ngươi đợi một lát."
Để lại lời nói, lính gác đi vào trong truyền lời. Không lâu sau, nàng được dẫn vào trong. Ngô phủ không lớn lắm, nhưng bên trong trang trí choáng ngợp. Nàng nhìn rồi sửng sốt thở dài, định nhìn tới tác phẩm điêu khắc trên mái nhà thì có người từ sảnh sau ra tới. Mặt nàng vốn đang cười, ngay lập tức cứng đờ, biểu cảm kì dị.
"Chúng ta có duyên thật."
Nàng nở một nụ cười ngốc nghếch, nhưng ánh mắt lạnh lẽo bị người nào đó nhìn ra. Người nọ nhìn biểu cảm này của nàng có chút bùi ngùi. Nháy mắt ba năm đã trôi qua, có nhiều người thay đổi, nhưng vẻ ngoài của người phụ nữ trước mắt này vẫn không đổi, sau ba năm dung mạo vẫn trẻ trung, nhưng tâm thái dường như đã đổi thay.
Nàng nhìn người kia đang ngồi ngay ngắn ở chủ vị với thái độ mờ mịt, đôi mắt trước đây luôn nhuốm vẻ đạm mạc được nàng dỗ dành dần trở nên ấm áp, nay đã trở lại như xưa. Hắn thờ ơ liếc nhìn nàng một cái rồi lại chuyển tầm mắt qua Xán Anh kế bên nàng. Người này lại thay đổi rất nhiều.
Hắn luôn mặc áo màu nhạt. Nay ba năm gặp lại, người này mặc áo màu đỏ rực diễm lệ, ống tay áo viền vàng, vạt áo màu tím nhạt được tô điểm bởi từng đóa hoa hồng lớn. Sắc màu mĩ lệ giúp hoạ rõ vẻ đẹp tinh tế của hắn, làm người khác không thấy rõ biểu tình, chỉ mơ hồ nhìn thấy nụ cười mang vẻ châm chọc.
"Ngươi không thay đổi nhiều."
Nam Lạc hắn là người phá vỡ bầu không khí quỷ dị này. Hồi lâu không nghe âm thanh nào nữa, nàng bừng tỉnh. Nàng nhớ tới âm thanh đau khổ cầu xin nàng khi đó, khàn khàn như vậy, đượm vẻ mờ mịt cùng tuyệt vọng.
"Nhưng ngươi thay đổi nhiều."
Nàng trầm mặc trong chốc lát mới thong thả đáp lại. Theo sau câu trả lời của nàng là một tràn cười lạnh.
"Ha, chẳng lẽ ta phải cầu ngươi, ngươi chết ta cũng đi chết theo sao?" Nam Lạc kì quái cười một hồi, hờ hững liếc nàng một cái, đột nhiên đem tách trà trong tay đập mạnh về phía nàng. Nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống từ trán, thấm vào thảm lông, để lại một vệt đỏ. Qua hồi lâu nàng mới phản ứng lại, đưa tay lên ấn vào trán đã bị dập và chảy máu.
"Ngươi nóng nảy quá."
Nàng cười khổ, giương mắt nhìn người trên chủ vị. Người bị nhìn chằm chằm vô cảm, nhìn thấy nàng đang chảy máu, không lo lắng, không buồn càng không vui, chỉ có biểu tình chết lặng, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của nàng, nhìn mãi nụ cười của nàng, cho đến khi nàng không cười nổi nữa.
"Tiện thiếp là phu của chủ trong phủ, đại diện cho Ngô gia. Cảm ơn người đã mang đứa con thất lạc của ta về, ân nhân cứu mạng không cách nào hồi báo. Không bằng tiểu thư đêm nay lưu lại, chờ Thê chủ tiện thiếp hồi phủ, cùng nhau cảm tạ Lý tiểu tỷ."
Nam Lạc thình lình trở nên khách khí, nàng khó có thể thích ứng, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, không biết hắn có ý gì. Sau đó, nàng từ chối, không chờ người đó mở miệng lần nữa, nàng đã sớm chạy không ngừng ra khỏi Ngô phủ.
Hai chữ Nam Lạc, đối với nàng là một cơn ác mộng, người đó đại biểu cho quá khứ của nàng. Vừa nhìn thấy hắn, nàng liền nhớ tới những ngày trước, linh hồn của chủ nhân thân xác Lý Phong Hoa đang than khóc trong cơ thể nàng, nàng dường như nhìn thấy Lý Phong Hoa nhỏ bé đang nắm chặt hai tay với nhau trong gió lạnh, tự bản thân bôi thuốc mỡ vào đôi tay chằng chịt vết nứt, cuối cùng nhịn không được khóc lên. Nàng còn nhìn thấy Lý Phong Hoa lúc lớn lên đắm chìm trong men rượu, buồn bã không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nàng nhìn thấy Lý Phong Hoa rơi lệ đứng trong gió lạnh chật vật chống đỡ cơ thể, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Nam Lạc là ác mộng của nàng, khi nàng quyết tâm quên hết tất cả lúc ở Lý gia, người nam nhân này lại nhắc nhở nàng. Thế nhưng nàng là người nhu nhược, muốn tìm một nơi để trốn tránh chuyện này, vì sao lại không được. Đối với Nam Lạc, nếu nói không có áy náy, đó là gạt người. Đôi khi nàng ngẫm lại, Nam Lạc là tình đầu của nàng. Nếu lúc ấy nàng không sợ hãi mà trốn đi, có lẽ, nàng và Nam Lạc sẽ trở thành một đôi hạnh phúc. Nhưng tuyệt đối không có khả năng. Thân phận của Nam Lạc đã trở thành cái gai trong tim nàng, đối với Lý Phong Hoa ban đầu và cả Giả Trân*. Cái gai đâm thật sâu trong tim nàng, nếu đã rút ra thì sống không bằng chết.
Cho nên, nàng chỉ có thể lựa chọn trốn đi.
(*) mình edit đến đây cũng không biết cái tên Giả Trân ở đâu ra nữa ạ. Tại chương hai tác giả có nói tên thật nữ chính ở thế giới hiện đại là Giả Đan. Nếu edit đến khúc sau tác giả có giải thích thêm hay mình tìm ra đáp án sẽ đính chính lại ạ. Mong mọi người thông cảm.
HẾT CHƯƠNG 3
❤Editor: Ri_liam (wattpad)❤️
Nàng theo sư phụ sư thúc đến một địa điểm mới, cuối cùng cũng có thể dừng chân nghỉ ngơi, khỏi phải nói nàng biết ơn sư phụ của mình lắm. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy tên trấn, nàng không nghĩ như vậy nữa. Biểu cảm trên mặt nàng thậm chí còn thay đổi, biến thành nỗi hoảng sợ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và bối rối sâu sắc.
"Hình như ngươi đã từng tới đây?"
Ngồi hờ trên tảng đá, sư thúc nhìn vào dòng chữ được khắc trên mặt đá, rồi quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt khó dò, hơi nghiền ngẫm. Nàng vẫn luôn biết bản lĩnh của vị sư thúc này luôn cao thâm, võ công cũng cao cường, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, nàng cũng không định giấu giếm người.
"Sư thúc, ngày đó con được sư phụ cứu sống ở đây?"
Đôi mắt nàng nhìn lướt qua sư thúc, dừng lại trên người sư phụ. Sư phụ là một thầy thuốc điển hình, ngay khi dừng chân, bà ấy liền dựng trại tại nơi nghỉ ngơi, sau đó khám bệnh cho người trong trấn, vội đến bừng bừng khí thế, ngơi tay liền gọi họ đến giúp đỡ. Chẳng ngờ, sau một hồi lặng im, sư thúc đột ngột lên tiếng.
"Ngày đó, không phải tìm được ngươi ở đây, mà ở trong đống mồ mả thị trấn bên cạnh. Ta tưởng ngươi đã chết bèn mang đi chôn."
"Vâng"
Nàng cụp mắt xuống, đầu óc rối bời. Nàng không biết ai đã lo hậu sự cho mình. Chắc là Nam Lạc hoặc Lý Cẩn. Cả hai đều có khả năng, nghĩ đến đây, nàng muốn bật cười.
Thấy biểu hiện của nàng không ổn, sư thúc bên cạnh không hỏi nàng, kêu nàng cùng đi qua phụ. Sư thúc phụ trách bốc thuốc, còn nàng băng bó và gói thuốc, chốc sau cũng bận đến quay cuồng. Khi nàng đang băng bó đầu cho một người phụ nữ, một cây hồ lô đường rơi trước mắt nàng, chưa kịp phản ứng thì một cái đầu đen cột hai chỏm tóc lủi vào, bàn tay nhỏ trắng trẻo mềm mại vuốt vuốt cây kẹo, chực đưa nó vào miệng. Thấy vậy, nàng vội hất tay đứa bé làm nó oà khóc.
"Ưm, nhóc...nhóc đừng khóc nha... Làm sao bây giờ? Nhóc khóc...Ta sẽ...sẽ..."
Một đám thầy thuốc và bệnh nhân vây xem nàng, nàng bị nhìn đến khi lỗ tai đỏ lên, nhưng lập tức bị tiếng khóc thảm vang dội của đứa bé làm đau màng nhĩ, trong nháy mắt, trong tai nàng toàn vang tiếng ầm ầm. Chờ thính giác khôi phục, thừa lúc sư thúc chưa nổi đóa, nàng chạy nhanh đến che miệng tên quỷ con này lại, một tay bế thốc nó lên, chạy ra khỏi lều trại.
"Này, nhóc sao thế? Chỉ là cây kẹo thôi mà?"
Nàng lúc trước trong nhà tuy phía dưới còn có một em gái, nhưng tuổi không cách nhau xa lắm, cũng không tiếp xúc với đứa trẻ nào khác, cho nên đối với tên quỷ con khóc lóc đến thương tâm này càng thêm bó tay.
Nhìn thấy tên quỷ con trề môi ra, miệng há căng sắp khóc, nàng liền vội vàng ôm tên nhóc đi vào chợ. Nàng tìm được người bán kẹo hồ lô, như liều mạng, nàng hít sâu một hơi, vận sức lao thẳng đến đến mục tiêu, nhưng kết quả là làm người bán rong hoảng sợ.
"Quan...quan khách, ngài muốn mua kẹo sao?"
Phải mất một hồi người bán rong mới lấy lại được tinh thần. Lúc đó nàng đã nắm một cây kẹo nhét thẳng vô miệng tên quỷ con. Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một chút. Nàng thở phào nhẹ nhõm, chưa làm gì mà đã hết sức hết hơi rồi, còn khó hơn lúc băng bó cho bệnh nhân nữa.
"Được rồi, nói ta nghe, gia nô của nhóc ở đâu? Ta đi tìm. Nhìn nhóc ăn mặc đẹp, hẳn là ở trong gia đình tử tế phải không?"
Nàng chống nạnh, cuối xuống nhìn đứa bé trước mặt. Khoảng bốn năm tuổi, trên khuôn mặt bầu bĩnh có một đôi mắt sáng như sao, từ ngũ quan nhỏ nhắn có thể thấy được vẻ tuấn tú trong tương lai. Nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của nàng, tên nhóc hơi sững người, đôi mắt đảo quanh một lượt rồi hướng tầm mắt về phía nàng, đôi mắt to xinh đẹp trào ra nước mắt trong suốt.
"Tiểu Phúc, tiểu Hoàn... các ngươi đâu rồi? Xán Anh ở đây này!"
Nàng bị điệu bộ này dọa sợ, trong phút chốc không biết phản ứng thế nào, cho đến khi màng nhĩ như vỡ ra, nàng vội chạy đến che kín cái miệng đang khóc to lại. Không lâu sau, nước mắt nước mũi đều rơi trên tay nàng. Dù đã bị bịt miệng nhưng tên nhóc vẫn không ngừng nức nở. Nàng vội ôm nhóc con trở về, tìm sư thúc sư phụ giải quyết.
"Sư thúc, sư phụ, cứu con."
Nàng tưởng như đang cầm một quả tên lửa, nhanh chóng ném tên nhóc con cho sư thúc. Sắc trời lúc này đã chạng vạng, sư phụ đã xong việc, cất hòm thuốc nghỉ ngơi bên cạnh. Khi tiếp được vật thể đang lao tới, sư thúc chưa kịp phản ứng đã ngơ ngác nhìn chằm chằm vật đang ôm trong ngực.
"Này... ngươi bắt cóc ở đâu vậy?"
Thật ra là sư phụ hỏi nàng. Sư phụ nàng tò mò rướn cổ, đang nhìn nhóc con trong lòng ngực sư thúc, nàng cũng mang vẻ mặt không thể giải thích được. Đợi đến khi nàng giải thích xong, hai người mới tỉnh ngộ.
"Hoá ra là vậy. Cơ mà..." Sư thúc kéo dài giọng, dùng ngón tay chọt vào khuôn mặt nhỏ bé. Thúc ấy mỉm cười: "Có vẻ khóc mệt rồi ngủ thiếp đi rồi.". Ủng hộ chính chủ vào ngay * TRЦмtr цуen. ME *
• • •
Ngày hôm sau, lúc nàng chưa tỉnh ngủ, bên tai đã vang một âm thanh, tiếng khóc rất lớn như tiếng sấm. Thật sự ngủ không nổi nữa, nàng đành mở mắt ra, đầu tiên nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, rồi mới dời ánh mắt vào trong phòng đến phía trong giường nàng ngủ.
"Lại gì nữa?"
Tên nhóc con tự gọi mình là Xán Anh đã thức, đang ngồi khóc lóc ở đó, đôi mắt đỏ hoe.
"Xán Anh muốn về nhà, Xán Anh muốn về nhà!"
"Ờ, chờ một lát sẽ đưa nhóc đi."
Nàng bất lực gãi gãi đầu, đứng dậy đi rửa mặt. Cọ rửa cho nhóc con xong rồi nàng mới đi sửa soạn chỉnh tề cho bản thân.
"Ra ăn cơm nào."
Nghe tiếng sư thúc, nàng vừa thay quần áo xong, bước ra từ sau bình phong, thằng nhóc đang ngồi ngay ngắn trên giường, hai cánh tay như hai củ sen trắng mềm đang giơ giơ về phía nàng. Nhìn hành động đó nàng liền hiểu ý, đành đi qua, bước tới bế đứa nhỏ lên.
"Nói tỉ biết, nhóc con ăn gì mà nặng thế? Tỉ sắp kiệt sức rồi này."
"Xán Anh không béo."
"Sao biết không béo? Nhóc biết tỉ đã nhìn thấy bao nhiêu đứa trẻ chưa? Tỉ chưa từng thấy đứa nào béo hơn nhóc."
Nàng cõng đứa bé béo ụ trên lưng, dò dẫm từng bước đi xuống cầu thang tre.
Giúp Xán Anh ăn xong, nàng cõng thằng bé trên lưng đi tìm nhà. Cũng tại tên nhóc con này, thế mà lại giấu tấm thẻ bài, cũng không nói với họ, đợi khi nàng quyết định không tìm nữa, mới đột ngột lấy ra. Thẻ bài làm bằng vàng treo quanh cổ Xán Anh, bị che khuất bởi bộ quần áo cao cổ của thằng bé.
Nàng cầm tấm thẻ đi qua. Tên và địa chỉ được viết trên đó. Nàng lần theo địa chỉ trên, chưa tới nửa ngày đã tìm được. Nhà của Xán Anh nằm ở một khu vực rất sầm uất của thị trấn và có một số lính gác canh ở cửa. Phía trên có viết Ngô phủ. Xán Anh đúng là con nhà giàu. Nàng bước tới, nói vài câu với lính gác trông hung dữ, người đang nhìn nàng với vẻ ngờ vực.
"Ngươi đợi một lát."
Để lại lời nói, lính gác đi vào trong truyền lời. Không lâu sau, nàng được dẫn vào trong. Ngô phủ không lớn lắm, nhưng bên trong trang trí choáng ngợp. Nàng nhìn rồi sửng sốt thở dài, định nhìn tới tác phẩm điêu khắc trên mái nhà thì có người từ sảnh sau ra tới. Mặt nàng vốn đang cười, ngay lập tức cứng đờ, biểu cảm kì dị.
"Chúng ta có duyên thật."
Nàng nở một nụ cười ngốc nghếch, nhưng ánh mắt lạnh lẽo bị người nào đó nhìn ra. Người nọ nhìn biểu cảm này của nàng có chút bùi ngùi. Nháy mắt ba năm đã trôi qua, có nhiều người thay đổi, nhưng vẻ ngoài của người phụ nữ trước mắt này vẫn không đổi, sau ba năm dung mạo vẫn trẻ trung, nhưng tâm thái dường như đã đổi thay.
Nàng nhìn người kia đang ngồi ngay ngắn ở chủ vị với thái độ mờ mịt, đôi mắt trước đây luôn nhuốm vẻ đạm mạc được nàng dỗ dành dần trở nên ấm áp, nay đã trở lại như xưa. Hắn thờ ơ liếc nhìn nàng một cái rồi lại chuyển tầm mắt qua Xán Anh kế bên nàng. Người này lại thay đổi rất nhiều.
Hắn luôn mặc áo màu nhạt. Nay ba năm gặp lại, người này mặc áo màu đỏ rực diễm lệ, ống tay áo viền vàng, vạt áo màu tím nhạt được tô điểm bởi từng đóa hoa hồng lớn. Sắc màu mĩ lệ giúp hoạ rõ vẻ đẹp tinh tế của hắn, làm người khác không thấy rõ biểu tình, chỉ mơ hồ nhìn thấy nụ cười mang vẻ châm chọc.
"Ngươi không thay đổi nhiều."
Nam Lạc hắn là người phá vỡ bầu không khí quỷ dị này. Hồi lâu không nghe âm thanh nào nữa, nàng bừng tỉnh. Nàng nhớ tới âm thanh đau khổ cầu xin nàng khi đó, khàn khàn như vậy, đượm vẻ mờ mịt cùng tuyệt vọng.
"Nhưng ngươi thay đổi nhiều."
Nàng trầm mặc trong chốc lát mới thong thả đáp lại. Theo sau câu trả lời của nàng là một tràn cười lạnh.
"Ha, chẳng lẽ ta phải cầu ngươi, ngươi chết ta cũng đi chết theo sao?" Nam Lạc kì quái cười một hồi, hờ hững liếc nàng một cái, đột nhiên đem tách trà trong tay đập mạnh về phía nàng. Nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống từ trán, thấm vào thảm lông, để lại một vệt đỏ. Qua hồi lâu nàng mới phản ứng lại, đưa tay lên ấn vào trán đã bị dập và chảy máu.
"Ngươi nóng nảy quá."
Nàng cười khổ, giương mắt nhìn người trên chủ vị. Người bị nhìn chằm chằm vô cảm, nhìn thấy nàng đang chảy máu, không lo lắng, không buồn càng không vui, chỉ có biểu tình chết lặng, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của nàng, nhìn mãi nụ cười của nàng, cho đến khi nàng không cười nổi nữa.
"Tiện thiếp là phu của chủ trong phủ, đại diện cho Ngô gia. Cảm ơn người đã mang đứa con thất lạc của ta về, ân nhân cứu mạng không cách nào hồi báo. Không bằng tiểu thư đêm nay lưu lại, chờ Thê chủ tiện thiếp hồi phủ, cùng nhau cảm tạ Lý tiểu tỷ."
Nam Lạc thình lình trở nên khách khí, nàng khó có thể thích ứng, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, không biết hắn có ý gì. Sau đó, nàng từ chối, không chờ người đó mở miệng lần nữa, nàng đã sớm chạy không ngừng ra khỏi Ngô phủ.
Hai chữ Nam Lạc, đối với nàng là một cơn ác mộng, người đó đại biểu cho quá khứ của nàng. Vừa nhìn thấy hắn, nàng liền nhớ tới những ngày trước, linh hồn của chủ nhân thân xác Lý Phong Hoa đang than khóc trong cơ thể nàng, nàng dường như nhìn thấy Lý Phong Hoa nhỏ bé đang nắm chặt hai tay với nhau trong gió lạnh, tự bản thân bôi thuốc mỡ vào đôi tay chằng chịt vết nứt, cuối cùng nhịn không được khóc lên. Nàng còn nhìn thấy Lý Phong Hoa lúc lớn lên đắm chìm trong men rượu, buồn bã không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nàng nhìn thấy Lý Phong Hoa rơi lệ đứng trong gió lạnh chật vật chống đỡ cơ thể, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Nam Lạc là ác mộng của nàng, khi nàng quyết tâm quên hết tất cả lúc ở Lý gia, người nam nhân này lại nhắc nhở nàng. Thế nhưng nàng là người nhu nhược, muốn tìm một nơi để trốn tránh chuyện này, vì sao lại không được. Đối với Nam Lạc, nếu nói không có áy náy, đó là gạt người. Đôi khi nàng ngẫm lại, Nam Lạc là tình đầu của nàng. Nếu lúc ấy nàng không sợ hãi mà trốn đi, có lẽ, nàng và Nam Lạc sẽ trở thành một đôi hạnh phúc. Nhưng tuyệt đối không có khả năng. Thân phận của Nam Lạc đã trở thành cái gai trong tim nàng, đối với Lý Phong Hoa ban đầu và cả Giả Trân*. Cái gai đâm thật sâu trong tim nàng, nếu đã rút ra thì sống không bằng chết.
Cho nên, nàng chỉ có thể lựa chọn trốn đi.
(*) mình edit đến đây cũng không biết cái tên Giả Trân ở đâu ra nữa ạ. Tại chương hai tác giả có nói tên thật nữ chính ở thế giới hiện đại là Giả Đan. Nếu edit đến khúc sau tác giả có giải thích thêm hay mình tìm ra đáp án sẽ đính chính lại ạ. Mong mọi người thông cảm.
HẾT CHƯƠNG 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.