Phu Quân Hữu Độc

Chương 68: cải trang đi dạo phố vui vẻ

Dịch Ngũ

12/05/2017

Hôm nay là ngày Hưu Mộc- ngày nghĩ phép của quan viên, sáng sớm, Ôn Noãn Noãn mơ mơ màng màng cảm giác môi bị cắn đau, tay liền vung lên.

" Đau." Nàng lập tức nghe được tiếng kêu rên.

Cắn đau?

Nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, tiểu nhân cáo trạng trước nói : "Cửu ca huynh làm sao có thể thừa dịp muội ngủ mà cắn muội? Huynh xem, huynh đem muội dọa tỉnh lại."

Chống ở trên thân thể nàng Vân Trạm chỉ chỉ trên mặt mình một vệt móng tay hồng hồng, bất đắc dĩ giễu cợt nói: "Muội là móng vuốt mèo nhỉ, sắc bén quá." Nàng mơ mơ màng màng vẫy tay, một mảnh móng tay bén nhọn vừa vặn xẹt qua trên mặt hắn, ở trên mặt của hắn để lại một vệt màu hồng.

Ôn Noãn Noãn lập tức đem tay giơ lên trước mặt hắn nói, vẻ mặt quả quyết nói: "Vương gia, cái móng vuốt này mạo phạm ngài, xin ngài cứ tuỳ ý xử trí đi."

Bàn tay của nàng trắng noãn bóng loáng, ngón tay thon dài trắng noãn, móng tay đầy đặn trong suốt, Vân Trạm thấy lập tức bắt lấy ngón tay nàng, đưa tới miệng khẽ cắn nhẹ một chút, cười nói: "Bổn vương trước tiên trừng phạt nhẹ một phen, về sau lại trừng phạt tiếp."

"Từng ngón từng ngón xuống." Ôn Noãn Noãn cười duyên nói. Kiếp trước , thủ pháp hắn ép buộc của nàng tuy rằng biến thái một chút, nhưng chưa từng để tứ chi nàng tàn tật.

"Từng ngụm từng ngụm ăn luôn." Vân Trạm nói, "Giống như thế này." Vừa nói, hắn đem ngón tay nàng ngậm trong miệng giống như trẻ con mút vào, hàm răng cắn ngón tay nhẹ nhàng, tựa như đang nghiến răng.

"Huynh, háo sắc!" Ôn Noãn Noãn khẽ cười, thẹn thùng trên mặt dần dần xuất hiện vệt đỏ ửng nói.

Ánh mắt thâm thúy vủa Vân Trạm dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như ánh bình minh của nàng, không khỏi ngây ngốc. May mắn hắn chiếm được nàng, nếu không hắn còn không biết nàng có mị thái mê người xinh đẹp như vậy.

A, vẫn không thể nha...

Trong lòng hắn thở dài một tiếng, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói : "Nên rời giường rồi, con heo lười nhỏ, sáng hôm nay chúng ta đi dạo phố, dùng bữa trưa ở bên ngoài, xế chiều đến thư cục mua sách." Vừa nói, hắn rất nhanh từ trên người nàng xoay người xuống dưới đứng dậy rời giường, bắt đầu gọi thái giám cung nữ

bên ngoài bước vào hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo.

Vân Trạm ở một bên, Ôn Noãn Noãn mặc quần áo ngủ bên trong giường đứng dậy theo sau hắn bắt đầu rửa mặt, sau đó ngồi vào trước bàn trang điểm.

"Hồng Lăng, hôm nay búi tóc cho ta đơn giản, sử dụng cây trâm cài đầu mộc mạc nhất." Ôn Noãn Noãn vui vẻ rạo rực nói, "Ăn sáng xong Vương gia mang ta đi dạo phố. Ngươi cùng Lục La chút nữa trở về thay quần áo trước kia của các ngươi sau đó cùng chúng ta đi ra ngoài." Hồng Lăng Lục La từ lúc là nha hoàn hồi môn đến vương phủ, liền mặc quần áo cung nữ thống nhất trong vương phủ.

Hồng Lăng Lục La nghe nói các nàng cũng có thể ra ngoài vương phủ, lập tức thật cao hứng.Các cung nữ khác đặt biệt hâm mộ các nàng, các nàng có thể cùng Vương gia Vương phi đi dạo phố, thật đáng tiếc mình và nha hoàn hồi môn bên người vương phi không giống nhau, Vương phi mặc dù đối với mình tốt, nhưng cũng không thân cận.

Hồng Lăng phụ trách trang điểm cho Ôn Noãn Noãn, còn Lục La phụ trách mở rương tìm quần áo, sau đó tìm ra một bộ màu sắc mộc mạc hình thức rất đơn giản giành cho thiếu phụ mặc mang ra.

Vân Trạm rửa mặt xong sau không có đi ra ngoài trước, mà là đi đến bên cạnh Ôn Noãn Noãn quan sát.

Hắn cười nói: "Muội trời sinh quyến rũ, không cần có trang sức vàng, trang phục đẹp ,cũng xinh đẹp như tiểu nương tử." Ôn Noãn Noãn trên đầu cắm hai cây trâm ngọc, một đóa hoa màu vàng nhạt, thùy tai đeo khuyên tai trân châu, mặc trên người bộ váy màu trắng có điểm sắc xanh nhạt, bên trên là áo cánh thêu xanh nhạt, hai cổ tay cái gì cũng không có , thoạt nhìn không sai biệt lắm cùng bình thường giống phụ nhân.

Ôn Noãn Noãn thẹn thùng nói: "Vương gia người trong xương cũng lộ ra khí chất hoàng tộc, ăn mặc quần áo bình thường đi vào trong dân gian cũng là hạc trong bầy gà." Vân Trạm thừa kế ưu điểm về dung mạo của tiên hoàng cùng Thái Hậu, mặc đơn giản cũng cực kỳ tuấn mỹ, hai mươi ba năm là Vương gia tôn quý có cuộc sống trong hoàng tộc đặc thù uy nghi, trừ bỏ người mù người ngốc, không ai không cho là hắn là quý công tử thế gia.



Nàng chỉ chỉ bạch ngọc trên đầu Vân Trạm trên người mặc áo tơ lụa màu lam, đai lưng bằng gấm Vân Cẩm màu xanh đậm nói : "Huynh hôm nay ra ngoài trang phục có phải quá sang trọng hoa lệ hay không? Đổi một cái khăn buộc đầu thư sinh đi. Vân cẩm giá trị nghìn vàng, không phải người bình thường có thể sử dụng, thắt lưng của huynh tốt nhất đổi cái khác đi."

Vân Trạm nghe xong lời của nàng lập tức mệnh lệnh thái giám hầu hạ của hắn tìm cho hắn một cái khăn buộc đầu thư sinh đến đây, hắn thẳng tay đem đai lưng cởi xuống, kêu một gã thái giám khác chọn lại cho hắn một cái đai lưng làm bằng vật liệu bình thường một chút.

○○○

Vĩnh An thành hướng vào kinh đô là thành phồn hoa bật nhất. Trong thành đông đúc khu phố buôn bán hai bên cửa hàng san sát, trên đường ngựa xe như nước, người đi đường qua lại sát vai, khẩu âm địa phương các nơi chỗ nào cũng có.

"Cửu ca, kinh thành rất phồn hoa, so với Trữ Dương thành lớn hơn thật nhiều lần." Ôn Noãn Noãn khoa trương nói, ánh mắt nhìn bốn phía. Đời trước, Vân Trạm cũng mang nàng đi dạo phố hơn hai lần, cũng là mặc trang phục bình dân.

"Noãn Noãn, muội thực ngốc, đây là kinh thành." Vân Trạm mỉm cười nói, "Người kinh thành dân số rất đông, thế gia quý tộc gần ngàn hộ, văn võ bá quan hơn vạn, có thể không phồn hoa sao? Nếu kinh thành hoang phế, thì đây làm sao được gọi là triều đại lớn..."

Hắn kể một hồi, đồng thời phát hiện mình vẫn sơ sót một chi tiết nhỏ, đó chính là Ôn Noãn Noãn cầm bức hoạ nguệch ngoạc đi tới đụng vào hắn, lúc nói chuyện cùng hắn vẫn dũng ngữ âm kinh thành rất chuẩn. Hồng Lăng Lục La đi theo nàng vào kinh còn đang cố gắng học khẩu âm kinh thành, mà nàng từ khi đến kinh thành lại hoàn toàn không có chướng ngại về ngôn ngữ? Được Phượng Linh quận chúa dạy? Phượng Linh lão quận chúa ở Trữ Dương thành hơn năm mươi năm, ngôn ngữ vẫn mang khẩu âm kinh thành.

"Muội biết rồi, biết rồi mà. " Ôn Noãn Noãn không nhịn được vừa nói, "Bên kia vây quanh rất nhiều người, chúng ta đi xem một chút." Nàng nghe được tiếng chiêng trống cùng âm thanh ủng hộ, đoán chừng là mãi võ.

Đột nhiên Vân Trạm trầm mặc kéo nàng đi về hướng bên kia, đi theo phía sau bọn họ hai gã thị vệ không dám chần chờ, bước nhanh về phía trước.

"Các vị, nhường một chút, nhường một chút." Bọn họ lớn tiếng hét, đẩy đám người kia ra.

Kinh thành khắp nơi điều là quý nhân, vốn dĩ mọi người vây xem bị người hét lớn phải nhường chỗ, quay đầu nhìn xem liền nhanh chóng nhường ra một lối đi.

Mở đường là hai vị thị vệ mặc đồ đen bên đai lưng có đeo ngọc bội, chủ nhân của bọn hắn là một đôi phu thê trẻ tuổi, phía sau còn có một đôi nha hoàn đi theo, rất rõ ràng đôi phu thê này đến từ hộ gia đình quan lại.

Nam tử trẻ tuổi đầu đội khăn thư sinh màu lam, mặc trên người cẩm bào màu lam, bên hông đeo một cái đai lưng màu đen. Khuôn mặt hắn quý khí tuấn mỹ, hơi có chút gầy, nụ cười ôn hòa nho nhã.

Tiểu phu nhân da thịt trắng noãn, mặt mày như tranh vẽ, dung nhan xinh đẹp lộ ra một chút tính trẻ con, thoạt nhìn vẫn chưa tới mười sáu mười bảy tuổi. Nàng tính cách vẻ hoạt bát, đôi mắt linh động nhìn quanh bốn phía một chút cũng không giống phu nhân nhà quan lại rụt rè cùng yêu kiều.

Mọi người vây quanh xem xiếc khỉ. Nghệ nhân xiếc khỉ là một người trung niên, nhìn thấy phía trước có quý nhân đến xem cuộc vui, lập tức kêu lên: "Quý nhân đến, cúi chào." Hắn lôi kéo ba cái sợi giây thừng trong tay, ba con khỉ mặc trang phục màu đỏ lập tức đứng thẳng lên, quay mắt về phía Vân Trạm Ôn Noãn Noãn ôm quyền chấp tay.

"A Đại A Nhị A Tam, biểu diễn xếp la hán cho các quý nhân xem một chút đi, cuối cùng xếp thành hình Kim Kê Độc Lập." Nghệ nhân xiếc khỉ hét lớn. Ba con khỉ lập tức con thứ hai nhảy lên lưng con khỉ thứ nhất con khỉ thứ ba nhảy lên lưng con khỉ thứ hai chỉ trên lưng một chân và một tay dựng thành mái che nắng, thật biểu diễn xếp la hán cùng Kim Kê Độc Lập.

Mọi người cười lớn nhiệt liệt vỗ tay, một cô gái cầm rổ từ trái qua phải bắt đầu xin tiền thưởng. Người xem xiếc khỉ có người thưởng một hay hai đồng. Cô gái đi tới trước mặt Vân Trạm Ôn Noãn Noãn, tươi cười đáng yêu nói: "Công tử kim an, phu nhân vạn phúc." Nói xong, nàng nhìn Vân Trạm cùng Ôn Noãn Noãn.

Bị hầu tử chọc cười lên cười xuống Ôn Noãn Noãn, lập tức nói: "Có thưởng, có thưởng." Trong giang hồ này làm xiếc dầm mưa dãi nắng kiếm ăn cũng không dễ dàng, nàng nghĩ chỉ có chút bạc nhỏ nên liền cho.

Một gã thị vệ lấy túi tiền từ trên người lập tức nắm một khối bạc vụn hướng tới rỏ trên tay thiếu nữ bỏ vào.

Âm thanh bạc lập tức phát ra ào ào làm cho nụ cười của cô gái càng thêm rực rỡ. Nghệ nhân xiếc khỉ nghe âm thanh cũng biết lần này thưởng không ít tiền, lập tức lớn tiếng thét: "Cám ơn quý nhân ban thưởng lớn, đến đây nhóm hầu nhi, lại cho các quý nhân xem biểu diễn một chút."



Vừa nói, hắn vừa lôi kéo sợi dây, hầu tử lập tức lộn nhào qua giây thừng còn liên tục lộn mèo.

Con khỉ này biểu diễn xong, nghệ nhân xiếc khỉ lập tức cho nó mấy viên đậu phộng, sau đó một con khỉ khác xoay người giống con khỉ trước bị té ngã. Ba cái con khỉ thay phiên biểu diễn, thậm chí cầm lấy gậy gộc làm bộ biểu diễn đánh nhau.

Tuy rằng nàng đã xem qua xiếc khỉ, nhưng Ôn Noãn Noãn lần này vẫn như cũ nhìn xem rất vui vẻ, trước khi rời đi không chút do dự bảo thị vệ lại thưởng hai khối bạc vụn một khối tiền đồng. Đối với nàng mà nói một chút tiền nhỏ, nhưng đối với cha và con gái xiếc biểu diễn khỉ mà nói có thể duy trì kế sinh nhai, cho nên nàng ở Trữ Dương thành khi cũng thường xuyên làm tán tài đồng tử.

Một đường xem qua vài người mãi võ, Ôn Noãn Noãn liền đem toàn bộ túi tiền thị vệ mang theo đều thưởng hết.

Vân Trạm cười ha hả tùy ý nàng tiêu tiền, còn nói : May mắn hắn chuẩn bị đầy đủ, trên người cũng nang theo chút ngân lượng, nếu không bọn họ ngân lượng mua sách cũng không có.

Biết hắn là có tiền, Ôn Noãn Noãn thử dò xét nói, " Cửu ca, có phải muội ra tay rất hào phóng không? Thực xin lỗi, hôm nay làm cho huynh tốn tiền nhiều quá."

Vân Trạm không thèm để ý nói : "Muội vui vẻ là được rồi, một ít bạc thôi mà."

"Cửu ca..." Ôn Noãn Noãn cảm động nhìn hắn, "Muội phát hiện huynh là người tốt."Khà khà, không trọng sinh trở lại thì làm sao nàng sẽ đối với Vân Trạm sinh ra cảm giác tốt đẹp như vậy chứ ?

"Ha ha ha ha, Noãn Noãn, miệng muội thực ngọt." Được nàng chính miệng nói hắn là người tốt Vân Trạm lập tức nở nụ cười, tiểu thê tử của hắn trên người có thật nhiều điểm đáng ngờ, có đôi khi rất khôn khéo, nhưng vẫn có khi rất hồn nhiên.

Đi dạo một buổi sáng, đến buổi cơm trưa bọn họ liền chọn một tửu lâu cao cấp dùng cơm. Trong lúc cơm thì có hai cha con đến hát rong, Ôn Noãn Noãn thưởng một ít đồng tiền, chỉ là trong lúc hát ánh mắt nữ hát rong luôn đặt trên người Vân Trạm trong lòng thật là khó chịu. Nữ hát rong đi khắp nơi gặp qua vô số người chẳng lẽ nhìn không ra bọn họ là vợ chồng, ánh mắt lại không hề có chút phép tắc?

Chờ nữ hát rong rời đi, Ôn Noãn Noãn lập tức áp vào bên cạnh Vân Trạm hỏi: "Cửu ca, nữ hát rong này như thế nào?"

"Bình thường, không so được với cơ ca hoàng cung." Vân Trạm không rõ chân tướng nói.

"Sắc đẹp của nàng ta như thế nào?" Ôn Noãn Noãn truy vấn.

Vân Trạm nghe xong liền nhìn phía nàng, nghi ngờ nói: "Nàng ta, sắc đẹp của nàng ta có liên quan gì đến ta, nàng ta bán nghệ không bán thân."

Ôn Noãn Noãn bĩu môi, hỏi, "Huynh nghe không hiểu rằng ta hỏi điều này là có nguyên nhân sao?" Nàng muốn cho hắn biết nàng đã thích hắn, hy vọng hắn dần dần thổ lộ tình cảm đối với nàng, nói hết tất cả bí mật.

Vân Trạm lập tức bỗng nhiên hiểu ra: "Chẳng lẽ muội ghen?" Đột nhiên hắn mặt mày hớn hở, trên khuôn mặt anh tuấn giống như gió mùa xuân lướt nhẹ qua, tràn ngập ấm áp ôn hoà.

"Huynh nói xem?" Ôn Noãn Noãn cười tủm tỉm nói, "Cửu ca, muội vẫn chưa quên lời hứa của huynh đối với muội nha."

Hắn từng hứa rằng, cuộc đời này chỉ có mình nàng là nương tử.

"Thì ra Noãn Noãn của huynh là một bình dấm chua." Vân Trạm mỉm cười nói, "Muội yên tâm, Cửu ca huynh nhất ngôn cửu đỉnh, đã quyết định rồi sẽ không đổi ý."

Hoàng huynh đối phó nữ nhân kinh nghiệm rất phong phú, hắn nói nữ nhân chú ý ngươi, để ý ngươi điều đó nói lên trong lòng nàng có ngươi, nữ nhân đối với ngươi không hứng thú lạnh lùng, nếu không phải lạt mềm buộc chặt thì nói lên trong lòng nàng ấy vốn không hề có ngươi. Noãn Noãn bắt đầu để ý nữ nhân khác nhìn hắn vài lần, điều này nói rõ ở trong lòng nàng có hắn.

Tình cảm thế này, ngàn vàng cũng không thể mua!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Hữu Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook