Chương 26: Đá cầu giành trái tim
Dịch Ngũ
13/12/2016
"Nhị tiểu thư hôm nay chơi có vui không?" Vân Trạm ra vẻ tùy ý hỏi , vỗ vỗ cổ ngựa, ý bảo ngựa uống nước.
"Hôm nay thời tiết rất đep, ta cùng bạn bè chơi rất vui." Ôn Noãn Noãn vội vàng rửa sạch tay, đứng dậy thả ống tay áo xuống.
Nàng hướng tới Vân Trạm nhanh chóng quỳ gối phúc thân một chút, nói: "Chiến công tử, xin tự nhiên." Nói xong, nàng dắt hai nha hoàn nhà mình đi đến bên của Nam Cung Tuyết Điệp.
Nàng luôn dùng lí do nam nữ cách biệt mà tránh né hắn!
Nàng có ngẫu nhiên nhìn về phía của hắn nhưng trong ánh mắt chỉ có sự khẩn trương, không có nửa điểm loại tình cảm ái mộ thiếu nữ!
Dung mạo hắn tuấn lãng lại cao quý, khí chất tao nhã như vậy mà lại không câu dẫn không đến lòng của nàng!
Vân Trạm nhìn của nàng bước nhanh ,bóng dáng nhanh chóng mất hút, hai tròng mắt lưu chuyển tinh quang quỷ dị, bạc môi duyên dáng gợi lên một ý cười.
"Này, Noãn Noãn, vị quan gia quý công tử đến từ kinh thành này đến đối ngươi có vẻ..." Nam Cung Tuyết Điệp cũng đã rửa sạch tay thấp giọng dò hỏi, đôi mắt liếc về phía Vân Trạm, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Lúc trước khi đang đào rau dại nàng đã muốn hỏi Ôn Noãn Noãn, về vị "Chiến công tử" quý công tử đến từ kinh thành.
"Không có chuyện đó, đừng có nghĩ nhiều." Ôn Noãn Noãn bình tĩnh trả lời nàng, ngược lại dò hỏi, "Tuyết Điệp, ngươi thường xuyên đến nhà Liên Dao chơi,có ấn tượng thế nào với đại ca của hắn? Hắn có tốt với muội muội không?" Nếu ca ca đối với muội tử mà kế mẫu sinh tình cảm đều có vẻ nhạt, chứng minh người này không coi trọng tình thân.
Nam Cung Tuyết Điệp nhất thời sửng sốt, đè thấp tiếng nói: "Noãn Noãn, tam ca nhà ta so với Thượng Quan đại công tử tốt hơn rất nhiều . Thượng Quan đại công tử làm người quá thâm trầm uy nghiêm, ta với Liên Dao ngồi nói chuyên với nhau ngẫu nhiên nhìn thấy hắn ta còn tưởng nhìn thấy cha ta nữa. Liên Dao nhưng thật ra cũng rất thích hắn, mỗi lần hắn đến nàng đều thật vui vẻ, còn làm nũng với hắn." Thượng Quan đại công tử lớn tuổi hơn so với các nàng rất nhiều nha!
Nàng nhìn sang trái rồi sang phải, tiến đến bên tai Ôn Noãn Noãn thì thầm: "Ta nghe đại ca nhị ca nhà ta nói, bọn họ có đôi khi ở Hồng Thúy lâu gặp được Thượng Quan đại công tử."
Nàng vội vàng gia tăng một câu, "Đại ca nhị ca của ta là đi với khách hàng , rất ít hái hoa ngắt cỏ. Tam ca ta là người đọc sách, chưa bao giờ đi đến chỗ đó."
Hồng Thúy lâu, là kỹ viện rất có danh tiếng ở Ninh Dương thành.
Trong lòng Ôn Noãn Noãn trầm xuống, trong đầu lập tức gạch một cái dấu hỏi thật to lên người Thượng Quan đại công tử, định sau khi về bẩm báo tổ mẫu , để cho các bà đi thăm dò sự thật thực hư về hắn, nếu là hắn đi cùng khách tới đó hay là tự mình đi đến tìm cô nương chơi đùa.
Có năng lực kinh doanh quản lý một nửa sinh ý Thượng Quan gia, tính cách thâm trầm, có huynh trưởng như cha uy nghiêm, Liên Dao còn làm nũng với hắn, điều này có thể nói hắn bên ngoài thì lạnh nhạt nhưng bên trong thì nhẹ nhàng, đối với muội tử như vậy, tương lai nhất định sẽ yêu thê sủng nữ.
Nếu hắn chỉ là gặp dịp thì chơi mà có liên quan đến cô nương trong kỹ viện, nếu hắn có hứng thú với nàng, nàng không ngại đem hắn đưa vào danh sách hậu tuyển vị hôn phu.
Ôn Noãn Noãn nghĩ, ánh mắt chuyển hướng sang chỗ đông người kia. Hắn có công việc bận rộn, trị an Ninh Dương thành rất tốt, Liên Dao đi đạp thanh lại là cùng bạn khuê phòng đi cùng, nhà hắn chỉ cần bảo đệ đệ đang đọc sách và gia đinh đi cùng là có thể bảo trì danh tiết của nàng, hắn lại nguyện ý tự mình đi không chừng cũng vì nghe lời mẫu thân đến xem nàng.
Nghĩ như vậy, khi nàng mặc nam trang cũng đã gặp được hắn hai lân, sau đó ngày lễ ngày tết gặp gỡ đều đứng từ xa cũng có hảo cảm Thượng Quan đại công tử, trong lòng chờ đợi hắn việc hắn ra vào kỹ viện với giữ mình trong sạch.
"Noãn Noãn, Noãn Noãn, không phải ngươi có ý với Thượng Quan đại công tử chứ?" Phát hiện Ôn Noãn Noãn nhìn sang hướng những công tử tụ tập bên kia, Nam Cung Tuyết Điệp nhất thời có chút sốt ruột , nàng là rất hy vọng Ôn Noãn Noãn có thể làm chị dâu mình.
Ôn Noãn Noãn giả bộ thẹn thùng , nói: "Đừng nghĩ linh tinh , ta cùng với Thượng Quan đại công tử có nói chuyện với nhau được mấy câu đâu."
Nam Cung Tuyết Điệp cảm giác vô cùng không ổn, nhưng nàng lại không thể bịa đặt bôi đen Thượng Quan đại công tử được, chỉ đành phải cố gắng tính kế nói chuyện tốt đẹp giúp tam ca nhà mình, làm cho trong lòng Noãn Noãn lưu lại ấn tương tốt.
Các nàng đi đến trước mặt Vân Khanh vẫn còn đứng câu cá, nhìn xem nàng câu cá, sau đó bảo nha hoàn lấy khăn tay ra , các nàng ngồi vào bên cạnh Thượng Quan Liên Dao xem nàng giải cửu liên hoàn, đến chỗ nàng không giải được thì cùng nhau nghiên cứu.
"Noãn Noãn, chúng ta đi sang bên kia nhìn xem được không." Thượng Quan Liên Dao chỉ vào những người trẻ tuổi xa xa kia.
Các nàng đi tới đo, nam tử trẻ tuổi thủ lễ sẽ không chủ động đi đến nói chuyện với những thiếu nữ khác .
Nam Cung Tuyết Điệp nghĩ nghĩ, nói: "Tốt, Noãn Noãn ngươi thì sao? Vân Khanh tỷ?"
Triệu Vân Khanh câu cá cũng đã câu thật lâu, đã không còn hứng thú, nghe vậy cũng gật đầu nói, "Được, ta cùng các ngươi đi qua." Một nhóm tiểu thư đi đến, sẽ không bị nói cái gì là không biết xấu hổ.
"Chúng ta đem cần câu với sọt trả lại cho người ta nữa." Nàng nói xong, gọi nha hoàn của mình đến, để cho nàng thu dọn cần câu, đem cả trong giỏ thả lại vào hồ. Cá nhỏ như vậy, vẫn nên phóng sinh thôi.
Các thiếu nữ đều đứng dậy, vỗ vỗ trên người bụi trên người, sau đó mang theo nha hoàn cùng nhau đi đến phía bên kia..
Vân Trạm vẫn đưa lưng về phía các nàng cho ngựa uống nước bỗng quay đầu lại, nhìn xa bóng dáng các nàng rời đi, khuôn mặt đang nho nhã bỗng trở nên âm trầm, giống như biến thành một người khác.
○○○
Các nàng cứ như vậy đến gần một đám người, đám nam tử thấy có các tiểu thư đi đến nên thu liễm rất nhiều.
Muội muội...
Các huynh trưởng của các nàng thấ muội muội nhà mình đi đến thì ra đón . Hai nhóm người tiếp cận, Triệu Vân Khanh mỉm cười nói, "Xem ra chúng ta quấy rầy nhã hứng các vị công tử ."
Nói xong, nàng hướng tới chúng nam tử hơi hơi một phúc, sau đó nói: "Chúng ta là tới trả đồ câu cá . Đào nhi..." Nàng bảo nha hoàn đem cần câu cùng cái sọt cá lại.
Huynh trưởng của nàng lập tức cười nói, "Muội muội câu được bao nhiêu cá?" Hắn nhìn ra được đến, nàng đang tạo cơ hội cho nam nữ trẻ tuổi có cơ hội tiếp xúc.
Nàng lập tức xấu hổ nói: "Hổ thẹn, tiểu muội vụng về, vận khí cũng không tốt,chỉ câu được bốn con cá nhỏ không bằng bàn tay. Con cá quá nhỏ, chúng ta lại phóng sinh rồi ."
Lập tức có người tán dương nói: Triệu tiểu thư thực là thiện lương nha!
Lập tức có người phụ họa: các cô nương ở đây đều thiện lương.
Triệu Vân Khanh lập tức tỏ vẻ không dám nhận. Thượng Quan Liên Dao sảng khoái dò hỏi: bọn họ còn đá cầu phải không? Bọn họ nhiều người như vậy, không bằng phân chia đội tổ chức trận đấu đi, nàng lấy hai hộp điểm tâm hôm nay mang đến chưa động vào làm phần thưởng.
Nam Cung Tuyết Điệp lập tức phụ họa nói: nàng hôm nay cũng dẫn theo không ít mứt hoa quả bánh ngọt, cũng lấy hai hộp làm phần thưởng.
Thấy hai người các nàng hưng trí bừng bừng, cổ động những người trẻ tuổi ở đây, Triệu Vân Khanh cùng Ôn Noãn Noãn cũng hứa hẹn lấy hai túi bánh ngọt và hoa quả. Nhưng thiếu nữ ở bên nhìn thấy bên này náo nhiệt, tất cả các thiên kim tiểu thư đi qua bắt chuyện, tụ tập lại đây, nghe xong sau đó cũng thêm phần thưởng, hoặc đem tới bánh tự tay minh làm, hoa quả hoặc trái cây.
Phần thưởng là cái ăn không quan trọng, quan trọng là các cô nương trẻ tuổi muốn xem!
Tiết mục đá cầu đả động được đến lòng những thanh niên trẻ tuổi, bọn họ nhanh chóng tìm bạn tốt hoặc tìm ai đó có kỹ thuật tốt vào tổ đội; những người không được đá bực mình đến dậm chân, hối hận bình thường sao không chăm chỉ luyện tập một chút.
Từ giữa sân phân chia hai nơi làm thủ thành của hai đội.
Trấn đá cầu có thể giống như là đi đánh giặc vậy, hai đội trực tiếp va chạm thân thể, kịch liệt giống như đánh giặc. Trong khi thi đấu còn có thể kéo bè kéo lũ đi đánh nhau đó
Đá cầu thời đại này sao với bóng chuyền không khác biệt lắm, sự bất đồng là ở lưới chăng giữa hai đội có một cái lỗ . Hai đội phân chia đứng ở hai bên, không đưuọc để cầu rơi xuống, có thể đá xuyên qua lỗ càng nhiều lần thì thắng. Trận đá cầu mang tính giao luu thế này, rất được lưu hanhg. Các thiếu nữ cũng sẽ cùng bạn bè chơi đùa như vậy.
Có kiểu chơi gọi là chơi trắng.Cách đá cầu cũng vô cùng da dạng. Bởi vì có thể triển lãm đầy đủ các kỹ xảo đá cầu, biểu diễn tính mạnh mẽ, cho nên người muốn chơi rất nhiều.
Do vì ở ngoại ô, mọi người quyết định chơi trắng, một số người lên sân khấu biểu diễn kỹ thuật đá cầu.
"Trận đấu đá cầu của mọi người, không bằng để ta đảm đương tư cách giám khảo được không?" Vân Trạm đã quay lại ở trong đám thiếu niên trẻ tuổi nói.
Mọi người bàn bạc một lúc thì đồng ý , còn đề cử ra thêm bốn người không dự thi khác làm giám khảo , cùng nhau cho điểm.
Ở trước mặt các cô nương trẻ tuổi thì không thể mất mặt được!
Đã muốn chọn đội thành công những người trẻ tuổi kia xoa xoa tay, Ôn thất ở trong nhóm đá cầu cùng với Ôn ngũ Ôn lục nói: huynh đệ đồng tâm.
Trong nhóm người đi đạp thanh có người mang theo giấy bút, vừa đưa cho ban giam khảo làm giấy bao danh.
Vân Trạm nhìn xem danh sách trên trang giấy , lớn tiếng gọi: "Phòng Hoằng Nghị, Lộ Nhất Minh, Triệu Anh, Đường Tu Kỳ."
Bốn nam tử trẻ tuổi đi đến giữa sân, chắp tay làm lễ với mọi người xung quanh, sau đó đem vạt áo y bào vớt lên nhét vào trên đai lưng , làm thành vòng bắt đầu đá cầu màu đỏ.
Bọn họ trước dùng chân truyền nhau một vòng, sau đó bắt đầu bieeru diễn các kỹ năng, lợi dụng đầu, vai, lưng, gối, chân làm ra động tác yêu cầu cao. Bọn họ làm ra động tác cơ bản đều có tên dễ nghe: trăng trên vai, sao băng gẫy khúc...
Cầu màu đỏ được bốn người đá cho nhau ra ra vào vào, nhưng không có rơi xuống mặt đất.
Nhìn đến thấy cầu trên chân bọn họ đã được hai vòng, năm vị giám khảo bắt đầu cho điểm, sau đó để cho bọn họ đi xuống, cho tổ thứ hai lên biểu diễn.
Tổ thứ hai chỉ có một người trình độ là giỏi, hai người còn lại chỉ là bình thường, nhưng nhìn ra được là kỹ thuật của bọn họ không được tốt lắm , còn nguwoif còn lại cơ bản chỉ cho đá chuyền.
Đám người Vân Trạm chấm điểm xong cho bọn họ đi xuống, đổi tổ thứ ba đi lên.
Tổ ba là tổ của Ôn gia Ngũ Lục Thất ba huynh đệ. Bọn họ thường ở trong thư phòng học hành, nhưng cũng hay ra bãi đất trống đá cầu, kỹ xảo đá cầu cũng không kém, quả cầu trong chân bọn bọ di chuyển,lưu chuyển càn khôn, yến về, tà nghiêng, phong lưu hà... hàng loạt những kỹ xaoe bày ra, cầu cũng không rơi xuống.
Đám người vây xem không ngừng trầm trồ khen ngợi, Ôn Noãn Noãn nhìn đến mức miệng toe toét. Nàng đoán chừng sau trận đá cầu này, hạnh phúc năng lượng của nàng chắc lại tăng không ngừng.
"Hôm nay thời tiết rất đep, ta cùng bạn bè chơi rất vui." Ôn Noãn Noãn vội vàng rửa sạch tay, đứng dậy thả ống tay áo xuống.
Nàng hướng tới Vân Trạm nhanh chóng quỳ gối phúc thân một chút, nói: "Chiến công tử, xin tự nhiên." Nói xong, nàng dắt hai nha hoàn nhà mình đi đến bên của Nam Cung Tuyết Điệp.
Nàng luôn dùng lí do nam nữ cách biệt mà tránh né hắn!
Nàng có ngẫu nhiên nhìn về phía của hắn nhưng trong ánh mắt chỉ có sự khẩn trương, không có nửa điểm loại tình cảm ái mộ thiếu nữ!
Dung mạo hắn tuấn lãng lại cao quý, khí chất tao nhã như vậy mà lại không câu dẫn không đến lòng của nàng!
Vân Trạm nhìn của nàng bước nhanh ,bóng dáng nhanh chóng mất hút, hai tròng mắt lưu chuyển tinh quang quỷ dị, bạc môi duyên dáng gợi lên một ý cười.
"Này, Noãn Noãn, vị quan gia quý công tử đến từ kinh thành này đến đối ngươi có vẻ..." Nam Cung Tuyết Điệp cũng đã rửa sạch tay thấp giọng dò hỏi, đôi mắt liếc về phía Vân Trạm, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Lúc trước khi đang đào rau dại nàng đã muốn hỏi Ôn Noãn Noãn, về vị "Chiến công tử" quý công tử đến từ kinh thành.
"Không có chuyện đó, đừng có nghĩ nhiều." Ôn Noãn Noãn bình tĩnh trả lời nàng, ngược lại dò hỏi, "Tuyết Điệp, ngươi thường xuyên đến nhà Liên Dao chơi,có ấn tượng thế nào với đại ca của hắn? Hắn có tốt với muội muội không?" Nếu ca ca đối với muội tử mà kế mẫu sinh tình cảm đều có vẻ nhạt, chứng minh người này không coi trọng tình thân.
Nam Cung Tuyết Điệp nhất thời sửng sốt, đè thấp tiếng nói: "Noãn Noãn, tam ca nhà ta so với Thượng Quan đại công tử tốt hơn rất nhiều . Thượng Quan đại công tử làm người quá thâm trầm uy nghiêm, ta với Liên Dao ngồi nói chuyên với nhau ngẫu nhiên nhìn thấy hắn ta còn tưởng nhìn thấy cha ta nữa. Liên Dao nhưng thật ra cũng rất thích hắn, mỗi lần hắn đến nàng đều thật vui vẻ, còn làm nũng với hắn." Thượng Quan đại công tử lớn tuổi hơn so với các nàng rất nhiều nha!
Nàng nhìn sang trái rồi sang phải, tiến đến bên tai Ôn Noãn Noãn thì thầm: "Ta nghe đại ca nhị ca nhà ta nói, bọn họ có đôi khi ở Hồng Thúy lâu gặp được Thượng Quan đại công tử."
Nàng vội vàng gia tăng một câu, "Đại ca nhị ca của ta là đi với khách hàng , rất ít hái hoa ngắt cỏ. Tam ca ta là người đọc sách, chưa bao giờ đi đến chỗ đó."
Hồng Thúy lâu, là kỹ viện rất có danh tiếng ở Ninh Dương thành.
Trong lòng Ôn Noãn Noãn trầm xuống, trong đầu lập tức gạch một cái dấu hỏi thật to lên người Thượng Quan đại công tử, định sau khi về bẩm báo tổ mẫu , để cho các bà đi thăm dò sự thật thực hư về hắn, nếu là hắn đi cùng khách tới đó hay là tự mình đi đến tìm cô nương chơi đùa.
Có năng lực kinh doanh quản lý một nửa sinh ý Thượng Quan gia, tính cách thâm trầm, có huynh trưởng như cha uy nghiêm, Liên Dao còn làm nũng với hắn, điều này có thể nói hắn bên ngoài thì lạnh nhạt nhưng bên trong thì nhẹ nhàng, đối với muội tử như vậy, tương lai nhất định sẽ yêu thê sủng nữ.
Nếu hắn chỉ là gặp dịp thì chơi mà có liên quan đến cô nương trong kỹ viện, nếu hắn có hứng thú với nàng, nàng không ngại đem hắn đưa vào danh sách hậu tuyển vị hôn phu.
Ôn Noãn Noãn nghĩ, ánh mắt chuyển hướng sang chỗ đông người kia. Hắn có công việc bận rộn, trị an Ninh Dương thành rất tốt, Liên Dao đi đạp thanh lại là cùng bạn khuê phòng đi cùng, nhà hắn chỉ cần bảo đệ đệ đang đọc sách và gia đinh đi cùng là có thể bảo trì danh tiết của nàng, hắn lại nguyện ý tự mình đi không chừng cũng vì nghe lời mẫu thân đến xem nàng.
Nghĩ như vậy, khi nàng mặc nam trang cũng đã gặp được hắn hai lân, sau đó ngày lễ ngày tết gặp gỡ đều đứng từ xa cũng có hảo cảm Thượng Quan đại công tử, trong lòng chờ đợi hắn việc hắn ra vào kỹ viện với giữ mình trong sạch.
"Noãn Noãn, Noãn Noãn, không phải ngươi có ý với Thượng Quan đại công tử chứ?" Phát hiện Ôn Noãn Noãn nhìn sang hướng những công tử tụ tập bên kia, Nam Cung Tuyết Điệp nhất thời có chút sốt ruột , nàng là rất hy vọng Ôn Noãn Noãn có thể làm chị dâu mình.
Ôn Noãn Noãn giả bộ thẹn thùng , nói: "Đừng nghĩ linh tinh , ta cùng với Thượng Quan đại công tử có nói chuyện với nhau được mấy câu đâu."
Nam Cung Tuyết Điệp cảm giác vô cùng không ổn, nhưng nàng lại không thể bịa đặt bôi đen Thượng Quan đại công tử được, chỉ đành phải cố gắng tính kế nói chuyện tốt đẹp giúp tam ca nhà mình, làm cho trong lòng Noãn Noãn lưu lại ấn tương tốt.
Các nàng đi đến trước mặt Vân Khanh vẫn còn đứng câu cá, nhìn xem nàng câu cá, sau đó bảo nha hoàn lấy khăn tay ra , các nàng ngồi vào bên cạnh Thượng Quan Liên Dao xem nàng giải cửu liên hoàn, đến chỗ nàng không giải được thì cùng nhau nghiên cứu.
"Noãn Noãn, chúng ta đi sang bên kia nhìn xem được không." Thượng Quan Liên Dao chỉ vào những người trẻ tuổi xa xa kia.
Các nàng đi tới đo, nam tử trẻ tuổi thủ lễ sẽ không chủ động đi đến nói chuyện với những thiếu nữ khác .
Nam Cung Tuyết Điệp nghĩ nghĩ, nói: "Tốt, Noãn Noãn ngươi thì sao? Vân Khanh tỷ?"
Triệu Vân Khanh câu cá cũng đã câu thật lâu, đã không còn hứng thú, nghe vậy cũng gật đầu nói, "Được, ta cùng các ngươi đi qua." Một nhóm tiểu thư đi đến, sẽ không bị nói cái gì là không biết xấu hổ.
"Chúng ta đem cần câu với sọt trả lại cho người ta nữa." Nàng nói xong, gọi nha hoàn của mình đến, để cho nàng thu dọn cần câu, đem cả trong giỏ thả lại vào hồ. Cá nhỏ như vậy, vẫn nên phóng sinh thôi.
Các thiếu nữ đều đứng dậy, vỗ vỗ trên người bụi trên người, sau đó mang theo nha hoàn cùng nhau đi đến phía bên kia..
Vân Trạm vẫn đưa lưng về phía các nàng cho ngựa uống nước bỗng quay đầu lại, nhìn xa bóng dáng các nàng rời đi, khuôn mặt đang nho nhã bỗng trở nên âm trầm, giống như biến thành một người khác.
○○○
Các nàng cứ như vậy đến gần một đám người, đám nam tử thấy có các tiểu thư đi đến nên thu liễm rất nhiều.
Muội muội...
Các huynh trưởng của các nàng thấ muội muội nhà mình đi đến thì ra đón . Hai nhóm người tiếp cận, Triệu Vân Khanh mỉm cười nói, "Xem ra chúng ta quấy rầy nhã hứng các vị công tử ."
Nói xong, nàng hướng tới chúng nam tử hơi hơi một phúc, sau đó nói: "Chúng ta là tới trả đồ câu cá . Đào nhi..." Nàng bảo nha hoàn đem cần câu cùng cái sọt cá lại.
Huynh trưởng của nàng lập tức cười nói, "Muội muội câu được bao nhiêu cá?" Hắn nhìn ra được đến, nàng đang tạo cơ hội cho nam nữ trẻ tuổi có cơ hội tiếp xúc.
Nàng lập tức xấu hổ nói: "Hổ thẹn, tiểu muội vụng về, vận khí cũng không tốt,chỉ câu được bốn con cá nhỏ không bằng bàn tay. Con cá quá nhỏ, chúng ta lại phóng sinh rồi ."
Lập tức có người tán dương nói: Triệu tiểu thư thực là thiện lương nha!
Lập tức có người phụ họa: các cô nương ở đây đều thiện lương.
Triệu Vân Khanh lập tức tỏ vẻ không dám nhận. Thượng Quan Liên Dao sảng khoái dò hỏi: bọn họ còn đá cầu phải không? Bọn họ nhiều người như vậy, không bằng phân chia đội tổ chức trận đấu đi, nàng lấy hai hộp điểm tâm hôm nay mang đến chưa động vào làm phần thưởng.
Nam Cung Tuyết Điệp lập tức phụ họa nói: nàng hôm nay cũng dẫn theo không ít mứt hoa quả bánh ngọt, cũng lấy hai hộp làm phần thưởng.
Thấy hai người các nàng hưng trí bừng bừng, cổ động những người trẻ tuổi ở đây, Triệu Vân Khanh cùng Ôn Noãn Noãn cũng hứa hẹn lấy hai túi bánh ngọt và hoa quả. Nhưng thiếu nữ ở bên nhìn thấy bên này náo nhiệt, tất cả các thiên kim tiểu thư đi qua bắt chuyện, tụ tập lại đây, nghe xong sau đó cũng thêm phần thưởng, hoặc đem tới bánh tự tay minh làm, hoa quả hoặc trái cây.
Phần thưởng là cái ăn không quan trọng, quan trọng là các cô nương trẻ tuổi muốn xem!
Tiết mục đá cầu đả động được đến lòng những thanh niên trẻ tuổi, bọn họ nhanh chóng tìm bạn tốt hoặc tìm ai đó có kỹ thuật tốt vào tổ đội; những người không được đá bực mình đến dậm chân, hối hận bình thường sao không chăm chỉ luyện tập một chút.
Từ giữa sân phân chia hai nơi làm thủ thành của hai đội.
Trấn đá cầu có thể giống như là đi đánh giặc vậy, hai đội trực tiếp va chạm thân thể, kịch liệt giống như đánh giặc. Trong khi thi đấu còn có thể kéo bè kéo lũ đi đánh nhau đó
Đá cầu thời đại này sao với bóng chuyền không khác biệt lắm, sự bất đồng là ở lưới chăng giữa hai đội có một cái lỗ . Hai đội phân chia đứng ở hai bên, không đưuọc để cầu rơi xuống, có thể đá xuyên qua lỗ càng nhiều lần thì thắng. Trận đá cầu mang tính giao luu thế này, rất được lưu hanhg. Các thiếu nữ cũng sẽ cùng bạn bè chơi đùa như vậy.
Có kiểu chơi gọi là chơi trắng.Cách đá cầu cũng vô cùng da dạng. Bởi vì có thể triển lãm đầy đủ các kỹ xảo đá cầu, biểu diễn tính mạnh mẽ, cho nên người muốn chơi rất nhiều.
Do vì ở ngoại ô, mọi người quyết định chơi trắng, một số người lên sân khấu biểu diễn kỹ thuật đá cầu.
"Trận đấu đá cầu của mọi người, không bằng để ta đảm đương tư cách giám khảo được không?" Vân Trạm đã quay lại ở trong đám thiếu niên trẻ tuổi nói.
Mọi người bàn bạc một lúc thì đồng ý , còn đề cử ra thêm bốn người không dự thi khác làm giám khảo , cùng nhau cho điểm.
Ở trước mặt các cô nương trẻ tuổi thì không thể mất mặt được!
Đã muốn chọn đội thành công những người trẻ tuổi kia xoa xoa tay, Ôn thất ở trong nhóm đá cầu cùng với Ôn ngũ Ôn lục nói: huynh đệ đồng tâm.
Trong nhóm người đi đạp thanh có người mang theo giấy bút, vừa đưa cho ban giam khảo làm giấy bao danh.
Vân Trạm nhìn xem danh sách trên trang giấy , lớn tiếng gọi: "Phòng Hoằng Nghị, Lộ Nhất Minh, Triệu Anh, Đường Tu Kỳ."
Bốn nam tử trẻ tuổi đi đến giữa sân, chắp tay làm lễ với mọi người xung quanh, sau đó đem vạt áo y bào vớt lên nhét vào trên đai lưng , làm thành vòng bắt đầu đá cầu màu đỏ.
Bọn họ trước dùng chân truyền nhau một vòng, sau đó bắt đầu bieeru diễn các kỹ năng, lợi dụng đầu, vai, lưng, gối, chân làm ra động tác yêu cầu cao. Bọn họ làm ra động tác cơ bản đều có tên dễ nghe: trăng trên vai, sao băng gẫy khúc...
Cầu màu đỏ được bốn người đá cho nhau ra ra vào vào, nhưng không có rơi xuống mặt đất.
Nhìn đến thấy cầu trên chân bọn họ đã được hai vòng, năm vị giám khảo bắt đầu cho điểm, sau đó để cho bọn họ đi xuống, cho tổ thứ hai lên biểu diễn.
Tổ thứ hai chỉ có một người trình độ là giỏi, hai người còn lại chỉ là bình thường, nhưng nhìn ra được là kỹ thuật của bọn họ không được tốt lắm , còn nguwoif còn lại cơ bản chỉ cho đá chuyền.
Đám người Vân Trạm chấm điểm xong cho bọn họ đi xuống, đổi tổ thứ ba đi lên.
Tổ ba là tổ của Ôn gia Ngũ Lục Thất ba huynh đệ. Bọn họ thường ở trong thư phòng học hành, nhưng cũng hay ra bãi đất trống đá cầu, kỹ xảo đá cầu cũng không kém, quả cầu trong chân bọn bọ di chuyển,lưu chuyển càn khôn, yến về, tà nghiêng, phong lưu hà... hàng loạt những kỹ xaoe bày ra, cầu cũng không rơi xuống.
Đám người vây xem không ngừng trầm trồ khen ngợi, Ôn Noãn Noãn nhìn đến mức miệng toe toét. Nàng đoán chừng sau trận đá cầu này, hạnh phúc năng lượng của nàng chắc lại tăng không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.