Chương 14: Khách quý Tiêu Dao vương
Dịch Ngũ
13/12/2016
"Chiến công tử, người này là..." Ôn đại lão gia ngừng một chút, nói, "Đây là tiểu cửu nhà chúng tôi. Tiểu cửu, vị này là Chiến công tử từ kinh thành tới, đến tìm tứ ca cuả con." Trong đám huynh đệ tỷ muôi trong nhà, Ôn Noãn Noãn đứng hàng thứ 9.
Ôn Noãn Noãn hít một hơi thật sâu, cúi đầu, hướng tới người gọi là Chiến công thử thở dài, nói: "Chiến công tử."
Cái quái gì mà Chiến công tử? Hắn rõ ràng là song vương Vân Trạm, con trai duy nhất của đương kim Hoàng Thái Hậu! khi ba tuổi được phong làm Hoàng Thái Tử, sau đó ly kỳ mất tích, năm hai mươi mốt tuổi lại như kỳ tích tự mình trở về, mà lúc này tứ hoàng tử Hoàng Thái Hậu nuôi từ bé, tức đương kim thánh thượng đã phụng chỉ di chiếu của tiên hoàng lên ngôi được năm năm, ngôi vị hoàng đế ổn định, hắn được phong làm Tấn vương, và làm một chức quan tam phẩm.
Hoàng Thái Hậu thương tiếc con yêu lưu lạc dân gian nhận hết khổ sở, lại vì hắn xin sắc phong Tiêu Dao vương, vì thế Vân Trạm thụ phong song vương, hưởng bổng lộc song vương cùng bổng lộc quan tam phẩm, còn có ruộng tốt vạn khỏanh. Người ngoài thường gọi hắn là Tiêu Dao vương Vân Trạm.
Ôn Noãn Noãn liếc trộm ra phía sau một chút, liền thấy được áo bào màu trắng thêu tường vân chỉ hồng tinh xảo cùng một đôi giầy màu tím.
Vân Trạm dùng tên giả Chiến công tử nghe cong thì nhíu mày, ngữ khí ôn hòa nói: "Ta nghe Trí huynh có nói, nhà hắn có bảy người huynh đệ, tỷ muội chỉ có hai người, vị này tiểu cửu tức là nhị tiểu thư sao?" Hắn ở trên bậc thang thứ hai của sảnh chính nhìn xuống, thấy thiếu nữ kia cúi thấp đầu, mặc bộ y phục nam tử rộng rãi.
Ca ca?
Thân thể Ôn Noãn Noãn nhất thời chấn động, ca ca ruột của nàng khi nào thì lại quen biết hắn ? Hắn lại vì sao lại phải đổi tên, lại còn đem thân thể ngàn vàng đi đến phủ của một thương hộ?
Ôn đại lão gia cũng bắt tay vào giải thích nói: "Để Chiến công tử chê cười, tiểu cửu nhà ta quả thật là một nữ nhi, nhưng là tính tình nghịch ngợm, thường xuyên mặc nam trang cùng nhóm huynh trưởng đi bên ngoài với nhau, lão phu lo lắng của khuê danh của nàng bị tổn hại, mới nhất thời mới lừa gạt công tử, xin công tử thứ lỗi."
Triều đại này cũng rất nghiêm cẩn, phàm là gia đình có gia cảnh tốt, đều đem nữ nhi nuôi trong khuê phòng. Thiên kim tiểu thư nếu thường xuyên xuất đầu lộ diện cũng sẽ bị cười chê, người nhà cũng sẽ bị chỉ trỏ.
"Chiến công tử, xin ngài đừng trách đại bá của ta, là đức hạnh của ta thiếu sót, ta xin bồi tội với ngài." Nói xong, Ôn Noãn Noãn cúi người hướng Vân Trạm thở dài.
Người khác chỉ nói đứa con trai duy nhất của đương kim Thái Hậu, hoàng đệ được đương kim thánh thượng sủng ái nhất cỡ nào ôn hòa nho nhã ,chiêu hiền đãi sĩ, nhưng chỉ có một số ít người biết được, người này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, coi mạng người như cỏ rác.
Thấy cháu gái như thế, Ôn đại lão gia rất là kinh ngạc. chỉ là nói thuận miệng một câu thôi, đâu đến mức nó phải hạ mình bồi tội như thế?
"Nhị tiểu thư xin đứng lên đi, nữ phẫn nam trang từ xưa đã có, Chiến mỗ cũng không phải dạng người cổ hủ." Hắn khẽ cười nói, giọng nói có vẻ thập phần hoà nhã.
Ôn Noãn Noãn tuy rằng rất chán ghét và sợ hãi hắn, nhưng nàng theo hắn hai năm, nàng biết hắn cũng không có thật sự tức giận , lên tiếng: "Dạ, tạ công tử thứ lỗi." Nói xong, nàng liền cúi đầu hành lễ, đợi vị này Vương gia tôn quý đi vào sảnh chính còn mình đi tới thư phòng phía Nam.
Không nghĩ tới vị song vương điện hạ này ,phát thần kinh cái gì, đột nhiên lại sinh ra hứng thú với cây tùng trong đại viện, hỏi: "Ôn bá phụ, cây tùng này trồng thật tốt, chắc trồng đã vài năm rồi đúng không ?"
Khi hắn hỏi câu này,ánh mắt của Vân Trạm đảo qua hắn khoanh tay mà đứng, thân thể Ôn Noãn Noãn cứng đơ, hắn lên tiếng thông cảm: "Nhị tiểu thư, cứ tự nhiên đi."
"Vâng, Chiến công tử." Ôn Noãn Noãn xong lời hắn nói, sợ hắn đổi ý, sau đó hướng hắn chắp tay,lập tức xoay người bước đến thư phòng phía Nam.
Ôn Noãn Noãn cực kỳ sợ hãi nam nhân đáng sợ này, nàng vĩnh viễn sẽ không quên trước khi trọng sinh hắn đối xử với mình thế nào, cho nên không dám ở lâu thêm một chút nào nữa, lúc đầu nàng còn đi thật bình thường, sau đó nhấc chân nhanh như gió, có thể nói là chạy trối chết.
Vì sao bước chân của nàng lại hỗn loạn như vậy?
Vân Trạm nghe Ôn đại lão gia giới thiệu, nhìn lên cây tùng, trong đầu suy nghĩ.
Sau khi tán gẫu về cây tùng xong, Vân Trạm giống như lơ đãng nói: "Ôn bá phụ, nhị tiểu thư thường xuyên cải nam trang ra phủ?"
"Đúng vậy, để cho Chiến công tử chê cười rồi." Ôn đại lão gia ngượng ngùng trả lời.
"Gia phong của nhà ngài..." Hắn muốn nói lại thôi, từ ngữ vừa suy tư như ẩn ý.
Ôn đại lão gia nghe nói như thế, vội vàng giải thích nói: "Chiến công tử, gia mẫu có lệnh ba người huynh đệ chúng ta không thể quá mức ước thúc nữ nhi trong nhà .Ôn gia chúng tôi là thương hộ, tất nhiên là sẽ không làm thân với quan gia vương hầu, nhưng đổi lại là có chút tiền nhàn rỗi, nữ nhi cũng không lo lắng chuyện cưới xin, cho nên nữ nhi cũng không cần phải ép buộc như nữ nhi nhà khác."
Lão quận chúa còn nói qua, bất kể quốc gia nào, thương nhân phú khả địch quốc chính là một tội lớn, Ôn gia đem tất cả gia sản của mình công khai, nếu không cũng đem ra hành thiện tích đức, mới có thể đem gia tộc chèo chống tới bây giờ.
"Phượng Linh quận chúa." Vân Trạm mỉm cười, "Cháu gái giống tổ mẫu,nhiều lão nhân trong kinh thành vẫn rất nhớ tới chuyện của Phượng Linh quận chúa."
Ôn đại lão gia nhất thời ngượng ngùng, "Chiến công tử chê cười." tình yêu của cha mẹ năm đó làm cho con cháu có nghị luận không tốt.
Bạc môi Vân Trạm cười nhẹ, ánh mắt cũng mỉm cười, nhưng trong lòng nửa điểm cười cũng không có.
Vị này Phượng Linh quận chúa này có phụ thân Hà Âm vương là đường đệ của Thái tổ, năm đó đi theo Thái tổ tranh đấu giành thiên hạ lập được công lao, Thái tổ đăng cơ sắc phong quần thần , đem vị đường đệ này sắc phong là Hà Âm vương, cho nên Phượng Linh quận chúa coi như là cháu gái ruột của Thái tổ. Nàng thân là hoàng thân quốc thích, năm đó nhất quyết gả cho một phú thương, Thái tổ và Hà Âm Vương đều vô cùng tức giận, tuy rằng không có đem nàng đá ra khỏi tôn thất, nhưng khi xuất giá không ban cho một cái gì hết, từ nay về sau cũng không xen vào chuyện của nàng.
Sau khi nàng sinh ra nữ nhi không bao lâu, lão vương phi trong kinh thành lấy danh nghĩa nhớ nữ nhi, mạnh mẽ đem cháu ngoại gái đi nuôi nấng.
Người này tên là Ôn Nhã Nhi, mười sáu năm sau ở trong Hà Âm vương phủ cùng Thế Tông "Bất ngờ gặp gỡ", sau đó tiến cung làm Tiệp Dư, mười phần sủng ái, bốn năm liền sinh hai nhi tử, bảy năm đã đươc thăng chức quý phi.Sau lần con trai trưởng của Hoàng Hậu mất tích nàng cũng mất một đứa con. Thế tông băng hà, đứa con duy nhất còn sống của nàng được phong vương đất phong là một vùng hẻo lánh xa xôi, nàng trở thành Ôn quý thái phi, ở trong hậu cung dưỡng lão.
Nữ nhi thủ đoạn cao minh, thủ đoạn của mẫu thân đương nhiên không kém, Nhưng Phượng Linh quận chúa lại không ham quyền thế, nhìn trúng một người thương nhân tuổi trẻ nhất quyết đòi gả, thậm chí còn mạnh mồm nói với Thái Hậu, vứt bỏ thân phận tôn quý ra đi hai bàn tay trắng, cũng muốn phải gả cho Ôn lão thái gia.
Phượng Linh quận chúa này là một kỳ nữ tử nhưng sao lại nuôi được một đứa cháu gái sợ hãi rụt rè như chuột cống vậy ?
Thú vị, thú vị!
Hắn xoay mặt nhìn phía góc tường Ôn Noãn Noãn biến mất, chỉ có trong lòng hắn mới biết được ý nghĩ trong đầu hắn mà thôi.
○○○
Vì sao hắn lại ở Ôn phủ!
Ôn Noãn Noãn đi qua chỗ rẽ, tựa người vào trên vách tường thở dốc. Nàng cũng không có ra khỏi phủ, càng không thấy cảnh hắn ói máu đen mà thiện tâm lên hỏi han, vì sao hắn còn xuất hiện ở Ôn phủ?
Nàng cẩn thận suy nghĩ lại chuyện năm đó khi gặp hắn. Đó là mấy ngày sau ( cụ thể ngày bao nhiêu nàng không nhớ rõ ), hắn mang theo lễ vật tới cửa, nói là cảm tạ ân nhân cứu mạng. Hắn đồng thời tự xưng là nàng bà con xa thân thích của lão tổ mẫu, muốn bái kiến Phượng Linh quận chúa. Bởi vậy hắn mới có thể tiến vào hậu viện Ôn gia, trong viện của tổ mẫu hai người gặp nhau.
Khi đó nàng hoàn toàn không biết hắn là loại người gì, mà dung mạo hắn tuấn mỹ, uy nghi tự phụ lại mang theo tao nhã, lập tức mê chết một đám nữ nhân trẻ tuổi của Ôn phủ.
Nhớ rõ khi đó, nàng bởi vì nhìn quen các loại mỹ nam trên Internet, xem nhiều phim điện ảnh các Vương gia tuấn mỹ, đối Vương gia các loại đều không có hứng thú, đối vị song vương điện hạ này lại chủ động lại đây bái phỏng Phượng Linh quận chúa có chút tò mò, vì thế liền sinh ra một tia hảo cảm, nhưng cũng không có hành vi nào thân cận hắn.
Có thể là tính không gần không xa của nàng khơi dậy hứng thú của hắn. Sau khi hắn rời đi không lâu , cậu họ trong kinh, cũng chính cháu ngoại của nhà mẹ đẻ của tổ mẫu nàng, nói cái gì mà nhớ nhung cô, nhưng cô tuổi tác đã cao, không tiện đi xa, muốn đem cô tiểu cháu gái đến vương phủ chơi vài ngày.
Khi đó lão tổ mẫu tức giận đến mức chửi ầm lên con cháu Hà Âm Vương một đời lại không bằng một đời, vì bảo trụ quyền thế hiện có liều mạng làm việc ác, cháu gái nhà mình không đủ dùng , lại muốn cướp cháu của nàng.
Mặc kệ lão tổ mẫu phản đối thế nào, phong hào Phượng Linh quận chúa chỉ có thể trấn áp được dân đen và một vài quan lại nhỏ, đối với người của Hầu gia không có ích lợi gì. Nàng vẫn bị mạnh mẽ mang đi .
Lúc đó nàng mới biết được, phụ thân tổ mẫu nàng là vì Thái tổ Hoàng Đế tăng cường giảm bớt thế lực gia tộc miễn cưỡng phong vương, đời thứ nhất Hà Âm vương chiến công cũng không hiển hách, đời thứ hai bởi vì nuôi ra một sủng phi Hoàng Đế, do đó vào đời thứ ba cũng chính là cậu họ bị giáng chức xuống thành Hầu gia .
Hà Âm Hầu người nhiều đât phong ít lại không có bao nhiêu thực quyền,nam nhi trong phủ chỉ được coi là hộ nhà giàu, nữ nhi lại dễ dàng gả cao. Nhưng Hà Âm Hầu phủ không biết là nguyên nhân phong thuỷ thế nào hay là do gia tộc, sinh nam thì dễ dàng sinh nữ thì khó. Cô nàng từ nhỏ bị đem đi mất, là bởi vì khi đó trong phủ không có nữ nhi.
Trong Hà Âm hầu phủ, nàng bái kiến cậu họ chưa từng gặp mặt, tổ mẫu cậu, hai biểu mợ, sáu huynh trưởng bà con xa.
Quả nhiên, nàng từ trong miệng nha hoàn biết được, hai vị tiểu thư trong phủ đều đã xuất giá, bây giờ trong phủ không có vị tiểu thư nào đến tuổi cưới gả.
Sau khi nàng đến Hà Âm hầu phủ thì bị ép học nghi thức cung đình, mấy tháng sau được bái kiến cô cô Ôn quý thái phi. Nhìn thấy thái phi nương nương cả đầu châu ngọc thân mặc hoa phục, nàng không có cảm giác nửa điểm tình thân, chỉ có khách sáo và đánh giá.
Có thể là thái phi nương nương trong hậu cung buồn chán, nàng lại là nữ nhi nhà mẹ đẻ dễ dàng tiến cung, vì thế nàng liền thường xuyên bị kêu vào cung bồi thái phi nương nương giải buồn.
Ra vào hậu cung vô số lần , nàng có vài lần gặp được đương kim thánh thượng ——Hoàng Đế khoảng hai bảy hai sáu tuổi.
Liên tục hai lần gặp được Hoàng Đế nàng liền bắt đầu cảnh giác , Hà Âm Hầu phủ không phải muốn chơi bài cũ chứ, cũng muốn cho nàng thành thành hậu cung phi tử ?
Có ngu mới đi vào cung làm thiếp, cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân!
Nàng tuy rằng không thể nhiều lần cự tuyệt tuyên triệu của thái phi nương nương, nhưng nàng có thể cố ý lảng tránh gặp mặt Hoàng Đế, gặp nhau cũng là cúi đầu, biểu hiện khiếp đảm.
Không nghĩ tới là, nàng tránh được ý đồ người khác đem nàng đưa vào cung, nhưng lại rơi vào tay ác ma luôn khoanh tay bàng quan mọi chuyện.
Bất thình lình nhận được thánh chỉ . Nàng và song vương điện hạ ở Ninh Dương thành chỉ gặp mặt 2 lần, trong hoàng cung ngẫu nhiên gặp ba bốn lần, đương kim thánh thượng cứ vậy mà đem nàng phối cho hắn?
Hoàng mệnh không thể trái, đào hôn đó là tội liên lụy đến cả nhà, vì thế nàng cứ như vậy mà hồ đồ từ Hà Âm hầu phủ gả vào Tiêu Dao vương phủ, thành Vương phi, còn chưa kịp nói cho người nhà biết.
Vương phi, địa vị được người hâm mộ cỡ nào, nhưng có ai biết sau lưng nó có bao nhiêu chua xót?
Ôn Noãn Noãn càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng sợ hãi, cho đến khi hệ thống 13 phát tin cảnh báo, mới miễn cưỡng khống chế được cảm xúc của bản thân, liều mạng suy nghĩ những chuyện mà mình cảm thấy vui vẻ, để xua tan cảm xúc này đi.
Nàng vẫn nên đi tìm ngũ ca , lục ca, hỏi bọn hắn xem có biết khách quý này ngày hôm nay đến đây làm gì thì hơn.
Ôn Noãn Noãn hít một hơi thật sâu, cúi đầu, hướng tới người gọi là Chiến công thử thở dài, nói: "Chiến công tử."
Cái quái gì mà Chiến công tử? Hắn rõ ràng là song vương Vân Trạm, con trai duy nhất của đương kim Hoàng Thái Hậu! khi ba tuổi được phong làm Hoàng Thái Tử, sau đó ly kỳ mất tích, năm hai mươi mốt tuổi lại như kỳ tích tự mình trở về, mà lúc này tứ hoàng tử Hoàng Thái Hậu nuôi từ bé, tức đương kim thánh thượng đã phụng chỉ di chiếu của tiên hoàng lên ngôi được năm năm, ngôi vị hoàng đế ổn định, hắn được phong làm Tấn vương, và làm một chức quan tam phẩm.
Hoàng Thái Hậu thương tiếc con yêu lưu lạc dân gian nhận hết khổ sở, lại vì hắn xin sắc phong Tiêu Dao vương, vì thế Vân Trạm thụ phong song vương, hưởng bổng lộc song vương cùng bổng lộc quan tam phẩm, còn có ruộng tốt vạn khỏanh. Người ngoài thường gọi hắn là Tiêu Dao vương Vân Trạm.
Ôn Noãn Noãn liếc trộm ra phía sau một chút, liền thấy được áo bào màu trắng thêu tường vân chỉ hồng tinh xảo cùng một đôi giầy màu tím.
Vân Trạm dùng tên giả Chiến công tử nghe cong thì nhíu mày, ngữ khí ôn hòa nói: "Ta nghe Trí huynh có nói, nhà hắn có bảy người huynh đệ, tỷ muội chỉ có hai người, vị này tiểu cửu tức là nhị tiểu thư sao?" Hắn ở trên bậc thang thứ hai của sảnh chính nhìn xuống, thấy thiếu nữ kia cúi thấp đầu, mặc bộ y phục nam tử rộng rãi.
Ca ca?
Thân thể Ôn Noãn Noãn nhất thời chấn động, ca ca ruột của nàng khi nào thì lại quen biết hắn ? Hắn lại vì sao lại phải đổi tên, lại còn đem thân thể ngàn vàng đi đến phủ của một thương hộ?
Ôn đại lão gia cũng bắt tay vào giải thích nói: "Để Chiến công tử chê cười, tiểu cửu nhà ta quả thật là một nữ nhi, nhưng là tính tình nghịch ngợm, thường xuyên mặc nam trang cùng nhóm huynh trưởng đi bên ngoài với nhau, lão phu lo lắng của khuê danh của nàng bị tổn hại, mới nhất thời mới lừa gạt công tử, xin công tử thứ lỗi."
Triều đại này cũng rất nghiêm cẩn, phàm là gia đình có gia cảnh tốt, đều đem nữ nhi nuôi trong khuê phòng. Thiên kim tiểu thư nếu thường xuyên xuất đầu lộ diện cũng sẽ bị cười chê, người nhà cũng sẽ bị chỉ trỏ.
"Chiến công tử, xin ngài đừng trách đại bá của ta, là đức hạnh của ta thiếu sót, ta xin bồi tội với ngài." Nói xong, Ôn Noãn Noãn cúi người hướng Vân Trạm thở dài.
Người khác chỉ nói đứa con trai duy nhất của đương kim Thái Hậu, hoàng đệ được đương kim thánh thượng sủng ái nhất cỡ nào ôn hòa nho nhã ,chiêu hiền đãi sĩ, nhưng chỉ có một số ít người biết được, người này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, coi mạng người như cỏ rác.
Thấy cháu gái như thế, Ôn đại lão gia rất là kinh ngạc. chỉ là nói thuận miệng một câu thôi, đâu đến mức nó phải hạ mình bồi tội như thế?
"Nhị tiểu thư xin đứng lên đi, nữ phẫn nam trang từ xưa đã có, Chiến mỗ cũng không phải dạng người cổ hủ." Hắn khẽ cười nói, giọng nói có vẻ thập phần hoà nhã.
Ôn Noãn Noãn tuy rằng rất chán ghét và sợ hãi hắn, nhưng nàng theo hắn hai năm, nàng biết hắn cũng không có thật sự tức giận , lên tiếng: "Dạ, tạ công tử thứ lỗi." Nói xong, nàng liền cúi đầu hành lễ, đợi vị này Vương gia tôn quý đi vào sảnh chính còn mình đi tới thư phòng phía Nam.
Không nghĩ tới vị song vương điện hạ này ,phát thần kinh cái gì, đột nhiên lại sinh ra hứng thú với cây tùng trong đại viện, hỏi: "Ôn bá phụ, cây tùng này trồng thật tốt, chắc trồng đã vài năm rồi đúng không ?"
Khi hắn hỏi câu này,ánh mắt của Vân Trạm đảo qua hắn khoanh tay mà đứng, thân thể Ôn Noãn Noãn cứng đơ, hắn lên tiếng thông cảm: "Nhị tiểu thư, cứ tự nhiên đi."
"Vâng, Chiến công tử." Ôn Noãn Noãn xong lời hắn nói, sợ hắn đổi ý, sau đó hướng hắn chắp tay,lập tức xoay người bước đến thư phòng phía Nam.
Ôn Noãn Noãn cực kỳ sợ hãi nam nhân đáng sợ này, nàng vĩnh viễn sẽ không quên trước khi trọng sinh hắn đối xử với mình thế nào, cho nên không dám ở lâu thêm một chút nào nữa, lúc đầu nàng còn đi thật bình thường, sau đó nhấc chân nhanh như gió, có thể nói là chạy trối chết.
Vì sao bước chân của nàng lại hỗn loạn như vậy?
Vân Trạm nghe Ôn đại lão gia giới thiệu, nhìn lên cây tùng, trong đầu suy nghĩ.
Sau khi tán gẫu về cây tùng xong, Vân Trạm giống như lơ đãng nói: "Ôn bá phụ, nhị tiểu thư thường xuyên cải nam trang ra phủ?"
"Đúng vậy, để cho Chiến công tử chê cười rồi." Ôn đại lão gia ngượng ngùng trả lời.
"Gia phong của nhà ngài..." Hắn muốn nói lại thôi, từ ngữ vừa suy tư như ẩn ý.
Ôn đại lão gia nghe nói như thế, vội vàng giải thích nói: "Chiến công tử, gia mẫu có lệnh ba người huynh đệ chúng ta không thể quá mức ước thúc nữ nhi trong nhà .Ôn gia chúng tôi là thương hộ, tất nhiên là sẽ không làm thân với quan gia vương hầu, nhưng đổi lại là có chút tiền nhàn rỗi, nữ nhi cũng không lo lắng chuyện cưới xin, cho nên nữ nhi cũng không cần phải ép buộc như nữ nhi nhà khác."
Lão quận chúa còn nói qua, bất kể quốc gia nào, thương nhân phú khả địch quốc chính là một tội lớn, Ôn gia đem tất cả gia sản của mình công khai, nếu không cũng đem ra hành thiện tích đức, mới có thể đem gia tộc chèo chống tới bây giờ.
"Phượng Linh quận chúa." Vân Trạm mỉm cười, "Cháu gái giống tổ mẫu,nhiều lão nhân trong kinh thành vẫn rất nhớ tới chuyện của Phượng Linh quận chúa."
Ôn đại lão gia nhất thời ngượng ngùng, "Chiến công tử chê cười." tình yêu của cha mẹ năm đó làm cho con cháu có nghị luận không tốt.
Bạc môi Vân Trạm cười nhẹ, ánh mắt cũng mỉm cười, nhưng trong lòng nửa điểm cười cũng không có.
Vị này Phượng Linh quận chúa này có phụ thân Hà Âm vương là đường đệ của Thái tổ, năm đó đi theo Thái tổ tranh đấu giành thiên hạ lập được công lao, Thái tổ đăng cơ sắc phong quần thần , đem vị đường đệ này sắc phong là Hà Âm vương, cho nên Phượng Linh quận chúa coi như là cháu gái ruột của Thái tổ. Nàng thân là hoàng thân quốc thích, năm đó nhất quyết gả cho một phú thương, Thái tổ và Hà Âm Vương đều vô cùng tức giận, tuy rằng không có đem nàng đá ra khỏi tôn thất, nhưng khi xuất giá không ban cho một cái gì hết, từ nay về sau cũng không xen vào chuyện của nàng.
Sau khi nàng sinh ra nữ nhi không bao lâu, lão vương phi trong kinh thành lấy danh nghĩa nhớ nữ nhi, mạnh mẽ đem cháu ngoại gái đi nuôi nấng.
Người này tên là Ôn Nhã Nhi, mười sáu năm sau ở trong Hà Âm vương phủ cùng Thế Tông "Bất ngờ gặp gỡ", sau đó tiến cung làm Tiệp Dư, mười phần sủng ái, bốn năm liền sinh hai nhi tử, bảy năm đã đươc thăng chức quý phi.Sau lần con trai trưởng của Hoàng Hậu mất tích nàng cũng mất một đứa con. Thế tông băng hà, đứa con duy nhất còn sống của nàng được phong vương đất phong là một vùng hẻo lánh xa xôi, nàng trở thành Ôn quý thái phi, ở trong hậu cung dưỡng lão.
Nữ nhi thủ đoạn cao minh, thủ đoạn của mẫu thân đương nhiên không kém, Nhưng Phượng Linh quận chúa lại không ham quyền thế, nhìn trúng một người thương nhân tuổi trẻ nhất quyết đòi gả, thậm chí còn mạnh mồm nói với Thái Hậu, vứt bỏ thân phận tôn quý ra đi hai bàn tay trắng, cũng muốn phải gả cho Ôn lão thái gia.
Phượng Linh quận chúa này là một kỳ nữ tử nhưng sao lại nuôi được một đứa cháu gái sợ hãi rụt rè như chuột cống vậy ?
Thú vị, thú vị!
Hắn xoay mặt nhìn phía góc tường Ôn Noãn Noãn biến mất, chỉ có trong lòng hắn mới biết được ý nghĩ trong đầu hắn mà thôi.
○○○
Vì sao hắn lại ở Ôn phủ!
Ôn Noãn Noãn đi qua chỗ rẽ, tựa người vào trên vách tường thở dốc. Nàng cũng không có ra khỏi phủ, càng không thấy cảnh hắn ói máu đen mà thiện tâm lên hỏi han, vì sao hắn còn xuất hiện ở Ôn phủ?
Nàng cẩn thận suy nghĩ lại chuyện năm đó khi gặp hắn. Đó là mấy ngày sau ( cụ thể ngày bao nhiêu nàng không nhớ rõ ), hắn mang theo lễ vật tới cửa, nói là cảm tạ ân nhân cứu mạng. Hắn đồng thời tự xưng là nàng bà con xa thân thích của lão tổ mẫu, muốn bái kiến Phượng Linh quận chúa. Bởi vậy hắn mới có thể tiến vào hậu viện Ôn gia, trong viện của tổ mẫu hai người gặp nhau.
Khi đó nàng hoàn toàn không biết hắn là loại người gì, mà dung mạo hắn tuấn mỹ, uy nghi tự phụ lại mang theo tao nhã, lập tức mê chết một đám nữ nhân trẻ tuổi của Ôn phủ.
Nhớ rõ khi đó, nàng bởi vì nhìn quen các loại mỹ nam trên Internet, xem nhiều phim điện ảnh các Vương gia tuấn mỹ, đối Vương gia các loại đều không có hứng thú, đối vị song vương điện hạ này lại chủ động lại đây bái phỏng Phượng Linh quận chúa có chút tò mò, vì thế liền sinh ra một tia hảo cảm, nhưng cũng không có hành vi nào thân cận hắn.
Có thể là tính không gần không xa của nàng khơi dậy hứng thú của hắn. Sau khi hắn rời đi không lâu , cậu họ trong kinh, cũng chính cháu ngoại của nhà mẹ đẻ của tổ mẫu nàng, nói cái gì mà nhớ nhung cô, nhưng cô tuổi tác đã cao, không tiện đi xa, muốn đem cô tiểu cháu gái đến vương phủ chơi vài ngày.
Khi đó lão tổ mẫu tức giận đến mức chửi ầm lên con cháu Hà Âm Vương một đời lại không bằng một đời, vì bảo trụ quyền thế hiện có liều mạng làm việc ác, cháu gái nhà mình không đủ dùng , lại muốn cướp cháu của nàng.
Mặc kệ lão tổ mẫu phản đối thế nào, phong hào Phượng Linh quận chúa chỉ có thể trấn áp được dân đen và một vài quan lại nhỏ, đối với người của Hầu gia không có ích lợi gì. Nàng vẫn bị mạnh mẽ mang đi .
Lúc đó nàng mới biết được, phụ thân tổ mẫu nàng là vì Thái tổ Hoàng Đế tăng cường giảm bớt thế lực gia tộc miễn cưỡng phong vương, đời thứ nhất Hà Âm vương chiến công cũng không hiển hách, đời thứ hai bởi vì nuôi ra một sủng phi Hoàng Đế, do đó vào đời thứ ba cũng chính là cậu họ bị giáng chức xuống thành Hầu gia .
Hà Âm Hầu người nhiều đât phong ít lại không có bao nhiêu thực quyền,nam nhi trong phủ chỉ được coi là hộ nhà giàu, nữ nhi lại dễ dàng gả cao. Nhưng Hà Âm Hầu phủ không biết là nguyên nhân phong thuỷ thế nào hay là do gia tộc, sinh nam thì dễ dàng sinh nữ thì khó. Cô nàng từ nhỏ bị đem đi mất, là bởi vì khi đó trong phủ không có nữ nhi.
Trong Hà Âm hầu phủ, nàng bái kiến cậu họ chưa từng gặp mặt, tổ mẫu cậu, hai biểu mợ, sáu huynh trưởng bà con xa.
Quả nhiên, nàng từ trong miệng nha hoàn biết được, hai vị tiểu thư trong phủ đều đã xuất giá, bây giờ trong phủ không có vị tiểu thư nào đến tuổi cưới gả.
Sau khi nàng đến Hà Âm hầu phủ thì bị ép học nghi thức cung đình, mấy tháng sau được bái kiến cô cô Ôn quý thái phi. Nhìn thấy thái phi nương nương cả đầu châu ngọc thân mặc hoa phục, nàng không có cảm giác nửa điểm tình thân, chỉ có khách sáo và đánh giá.
Có thể là thái phi nương nương trong hậu cung buồn chán, nàng lại là nữ nhi nhà mẹ đẻ dễ dàng tiến cung, vì thế nàng liền thường xuyên bị kêu vào cung bồi thái phi nương nương giải buồn.
Ra vào hậu cung vô số lần , nàng có vài lần gặp được đương kim thánh thượng ——Hoàng Đế khoảng hai bảy hai sáu tuổi.
Liên tục hai lần gặp được Hoàng Đế nàng liền bắt đầu cảnh giác , Hà Âm Hầu phủ không phải muốn chơi bài cũ chứ, cũng muốn cho nàng thành thành hậu cung phi tử ?
Có ngu mới đi vào cung làm thiếp, cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân!
Nàng tuy rằng không thể nhiều lần cự tuyệt tuyên triệu của thái phi nương nương, nhưng nàng có thể cố ý lảng tránh gặp mặt Hoàng Đế, gặp nhau cũng là cúi đầu, biểu hiện khiếp đảm.
Không nghĩ tới là, nàng tránh được ý đồ người khác đem nàng đưa vào cung, nhưng lại rơi vào tay ác ma luôn khoanh tay bàng quan mọi chuyện.
Bất thình lình nhận được thánh chỉ . Nàng và song vương điện hạ ở Ninh Dương thành chỉ gặp mặt 2 lần, trong hoàng cung ngẫu nhiên gặp ba bốn lần, đương kim thánh thượng cứ vậy mà đem nàng phối cho hắn?
Hoàng mệnh không thể trái, đào hôn đó là tội liên lụy đến cả nhà, vì thế nàng cứ như vậy mà hồ đồ từ Hà Âm hầu phủ gả vào Tiêu Dao vương phủ, thành Vương phi, còn chưa kịp nói cho người nhà biết.
Vương phi, địa vị được người hâm mộ cỡ nào, nhưng có ai biết sau lưng nó có bao nhiêu chua xót?
Ôn Noãn Noãn càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng sợ hãi, cho đến khi hệ thống 13 phát tin cảnh báo, mới miễn cưỡng khống chế được cảm xúc của bản thân, liều mạng suy nghĩ những chuyện mà mình cảm thấy vui vẻ, để xua tan cảm xúc này đi.
Nàng vẫn nên đi tìm ngũ ca , lục ca, hỏi bọn hắn xem có biết khách quý này ngày hôm nay đến đây làm gì thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.