Chương 51: Ôn Noãn Noãn xa gả.
Dịch Ngũ
13/12/2016
Ngày tám tháng tám, Ôn Noãn Noãn thực hiện lễ cập kê.
Trong buổi lễ, Ôn Noãn Noãn mang trên đầu trâm cài tóc phượng hoàng vương cánh sáu mặt được nạm ngọc thất bảo do Tiêu Dao vương sai người suốt đêm mang đến, mặc bộ lễ phục mẫu đơn đỏ, hai tay cầm một dải lụa đỏ hướng tổ mẫu, đại bá phụ, đại bá mẫu, nhị bá phụ, nhị bá mẫu, cha, nương, và các anh trai cùng chị dâu hành lễ. Dung mạo của nàng nõn nà, dáng người thướt tha, khí độ ung dung đẹp đẽ, trên người toát ra khí thế uy nghi đoan trang sẵn có của một hoàng nữ (*).
(nữ nhân hoàng gia)
Những người đến tham dự buổi lễ đều có cùng cảm nghĩ: Hoàng gia đúng là mắt tinh nên nhận biết ngọc quý, đem một thiếu nữ bình dân nhưng có lai dòng máu hoàng tộc thu về không để lạc chốn dân gian. Bọn họ không hẹn mà cùng nhất trí cho rằng hậu duệ của Phượng Linh quận chúa chính là đối tượng đám hỏi tốt nhất cho gia tộc.
Ngày mười ba tháng 8, đội ngũ đón dâu từ kinh thành cũng đã đến Ninh Dương thành, sứ giả đón dâu là Lễ bộ chính tam phẩm tả thị lang Vân Tĩnh Đường, vị Vân đại nhân này chính là lục đệ của Hà Ôn hầu. Cùng đến với hắn, ngoại trừ tám cung nữ và tám thái giám còn có ba trăm ngự lâm quân.
Ngày mười bốn tháng tám, Tả thị lang Vân Tĩnh Đường đến bái phỏng Phượng Linh quận chúa, đưa đến bên cạnh Ôn Noãn Noãn hai thái giám và tám cung nữ. Ôn phủ lúc này mới biết được ba trăm ngự lâm quân là do hoàng thượng phái tới để bảo vệ cho Tiêu Dao vương phi tương lai cùng đồ cưới của nàng,
Đảo mắt liền đến ngày mười lăm tháng tám, cả Ôn phủ lại cùng nhau quây quần đón trung thu, ăn bánh trung thu. Dù ánh trăng sáng, nhưng cũng không làm cho lòng mọi người thấy vui lên được, bởi vì sáng sớm ngày mai, Ôn Noãn Noãn liền phải xa gả, còn là gả cho vương gia hoàng tốc, bọn họ không thể nào thường xuyên thăm Noãn Noãn như đi thăm đại tỷ được.
Ôn Noãn Noãn ngồi giữa tổ mẫu và mẫu thân, cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt. Nhân sinh khổ nhất là ly biệt, khăn tay các nàng cũng đã đổi ba bốn cái.
Cuối cùng vẫn là do đại lão gia Ôn gia đứng lên khuyên nhủ: "Nương, sắc trời không còn sớm, ngày nên về phòng nghỉ ngơi thôi. Ngày mai Noãn Noãn còn phải dậy sớm trang điểm, ngài còn phải đích thân chải đầu cho nàng nữa." Rạng sáng mai, đội ngũ xe ngựa do Ôn phủ thuê sẽ tới, binh lính do triều đình phái tời sẽ cùng gia đinh Ôn phủ chuyển đồ cưới lên xe, cho nên tối nay từ Ôn đại cho tới Ôn thất đều không được nghỉ ngơi phải giúp chủ trì đại cục.
Ôn tam phu nhân cũng vội vàng khuyên nhủ: "Nương, Noãn Noãn không phải đã nói rồi sao? Tiêu Dao vương đã cho phép con bé thường xuyên về nhà thăm chúng ta mà. Trước đây tiêu Dao vương vẫn thường dùng tên giả Vân Chiến, nhất định là do thường xuyên có công vụ đặc biết, những lúc ngài ấy không ở nhà, Noãn Noãn có thể về đây ở lại mà." Đều nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nữ nhi đã gả còn muốn về nhà mẹ đẻ rất không dễ dàng, thậm chí nữ nhi xa gả coi như từ đó không còn liên hệ được với nhà mẹ đẻ. Tiêu Dao vương hứa hẹn như thế với Noãn Noãn chứng tỏ ngài rất coi trọng Noãn Noãn.
Ôn lão phu nhân gật gật đầu, khàn giọng nói, "Con nói đúng, mọi người cũng trở về phòng đi, ngày mai chúng ta đều cần phải dậy sớm." Nói xong, bà liền vịn tay Ôn Noãn Noãn cùng Ôn tam phu nhân đứng dậy.
Ôn lão gia, phu nhân và các vị thiếu gia, thiếu phu nhân liền đứng dậy tiễn bà rời đi.
Ôn Noãn Noãn hầu hạ lão phu nhân nghỉ ngơi xong, lại tiễn mẫu thân về phòng của mình, sau đó mới mang theo Hồng Lăng, Lục La quay về Lan Tâm viện.
Ngày mai, nàng sẽ xuất giá. Kiếp trước nàng xuất giá với rất nhiều tiếc nuối, sau khi trọng sinh lại có chút viên mãn, hy vọng tính tình kiếp này của Vân Trạm sẽ không âm ngoan bạo ngược như kiếp trước, nàng sẽ có thể cùng hắn bình an sinh sống bên nhau.
----
Sáng sớm, ma ma gác đêm liền đánh thức Ôn Noãn Noãn dậy, đèn đuốc trong viện liền được thắp lên sáng như ban ngày. Ôn Noãn Noãn ngâm mình trong thùng tắm phủ đầy cánh hoa, sau đó để nha hoàn cùng cung nữ hầu hạ giúp mình mặc áo yếm và tiết khố vào, bên ngoài phủ thêm áo khoác đỏ thẳm ra gian ngoài bước lại ngồi trước bàn trang điểm.
Thời điểm nàng đang tắm, Ôn lão gia và các vị phu nhân toàn bộ đều đã đến. Đợi nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, Ôn tam phu nhân liền lấy ra hai sợi bông nhỏ giúp nàng xe hết lông tơ trên mặt. Ôn lão phu nhân đeo kính lão lên, cầm lược bạch ngọc tự mình giúp Ôn Noãn Noãn chải tóc.
"Một chải tới cùng, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy nhà. Có đầu có đuôi, đời này luôn được phú quý." Bà run giọng thì thầm chúc phúc, hy vọng cháu gái nhỏ có thể giống như mình, cả đời nhận được sự sủng ái của phu quân, không ốm đau bệnh tật, khi lớn tuổi thì con cháu đầy nhà.
Bọn nha hoàn bưng tới trà đường đỏ cùng đậu phộng và một nắm hạt mè, các phu nhân ngồi cạnh nhau, cầm chiếc đũa son ngụ ý sớm sinh quý tử, ăn bánh cát tường như ý cho bữa sáng.
Sau khi ăn xong, nhị phu nhân liền giúp Ôn Noãn Noãn trang điểm, kẻ mắt thoa son. Ôn gia huynh muội đều có làn da trắng mịn, nên Ôn gia tỷ muội rất ít khi thoa phấn.
Đợi cho Ôn Noãn Noãn trang điểm xong, đại phu nhân và tam phu nhân liền lấy bộ giá y hoa lệ ra, giúp Ôn Noãn Noãn mặc vào. Ôn lão phu nhân bắt đầu búi tóc giúp nàng, mái tóc đẹp đẽ quý giá nhưng không vượt quá giới hạn lễ nghĩa, đem đứa cháu gái của mình trang điểm giống một nàng công chúa mang đầy quý khí.
Sau khi tân nương tử rửa mặt trang điểm liền ngồi trong phòng nghỉ ngơi, chờ đến giờ lành liền xuất môn.
Ôn phủ giăng lụa đỏ treo đèn hoa, ở cửa chính, tiếng pháo hoa, tiếng trống nhạc rộn ràng, những khách nhân được mời tới tham dự lễ xuất giá của Ôn phủ nữ nhi đã sớm có mặt. Nếu là trước đây, họ sẽ đợi đến giờ lành mới tới, nhưng Ôn nhị tiểu thư là xa gả, tới giò lành là đã xuất phát rời đi, nên họ phải đến sớm hơn.
Ôn phủ hôm nay chật kín người, đồ cưới cũng đã được chất hết lên xe ngựa, Ôn ngũ, Ôn lục và Ôn thất đang thay nhau kiểm tra xem dây buộc có chắc chắn chưa. Tiểu muội của bọn họ gả quá xa, những xe chở của hồi môn này cũng phải mất mười bảy mười tám ngày hành trình mới tới nơi được.
Ôn phủ gả nữ nhi, lại là gả cao cho đệ đệ của Hoàng đế, người dân Ninh Dương thành và người dân ở các thành trấn lân cận đều đến xem Ôn phủ mong dính được chút không khí vui mừng.
Trên những chiếc xe ngựa lớn chở gia cụ đã được phủ nhiều tầng vải đỏ, có nhiều người đã sớm được biết, đó là chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn khắc hoa hải đường thiếp vàng, giá trị vạn lượng bạc trắng.
Đồ cưới đều đã được đưa lên xe, những người vây xem đều không biết được đồ cưới có tất cả bao nhieu rương, nhưng mọi người ai cũng biết đồ cưới của nhị tiểu thư khẳng định vượt xa của đại tiểu thư.
Đếm số xe ngựa chở đồ cưới, mọi người phi thường khiếp sợ, đồ cưới của Ôn nhị tiểu thư có tổng cộng ba mươi hai xe. Ôn gia là một trong các phú thương giàu nhất trong số các phú thương của hơn mười thành trấn phụ cận Ninh Dương thành, lần này gả nữ nhi đã tốn hết bao nhiêu gia sản đây?
Một chiếc xe ngựa xa hoa màu đỏ dừng bên cạnh Ôn phủ, bốn vách chung quanh không hề pha lẫn bất cứ màu nào, trên đầu ngựa quấn lụa đỏ, thắt tú cầu do một con ngựa màu trắng kéo, hai mã phu mặc y phục màu xanh, bên hông buộc đai lưng màu đỏ thoạt nhìn có chút cường tráng.
Trong đại sảnh Ôn phủ, Ôn đại lão gia, Ôn nhị lão gia đang cùng biểu huynh Tả thị lang Vân Tĩnh Đường nói chuyện, ngày tốt họ chờ đợi cuối cùng đã đến. Ôn nhị lão gia mang theo bốn huynh đệ Ôn gia tiếp đãi khách nhân đến ăn mừng.
Ôn lão phu nhân mang theo các vị phu nhân khác đến tiền viện. Ôn đại lão gia, tam gia cũng Vân Tả thị lang liền bước tới nghênh đón Ôn lão phu nhân, mời nàng đến ngồi xuống ở vị trí chủ vị.
Không bao lâu sau, nhũ nương bước vào thông báo, tân nương tử từ khuê phòng đi ra.
Tiền viện lại rộn vang tiếng nhạc. Thái giám, cung nữ và các nha hoàn ma ma tiền hô hậu ủng chậm rãi đỡ tân nương đi đến tiền viện.
Chủ nhân Ôn phủ, sứ giả đón dâu, còn có các khách nhân có thân phận cao quý đều đứng theo thứ tự ở trước cửa. Đầu đội khăn đỏ, Ôn Noãn Noãn quỳ xuống bồ đoàn cúi chào từ biệt người thân.
“Noãn Noãn, sau này con là vợ người ta không còn là nữ nhi của Ôn phủ nữa, con cần phải khiêm tốn, kính cẩn nghe lời và hiếu thuận với mẹ chồng, tôn kính phu quân, đối xử hòa ái với các chị em dâu,….” Ôn lão phu nhân dặn dò nàng trước khi xuất giá.
Ôn Noãn Noãn cúi đầu, ôm chầm lấy hai chân Ôn lão phu nhân bật khóc lớn. Trong tiếng trống nhạc, các vị phu nhân đều che mặt khóc, Ôn lão phu nhân hai mắt cũng đẫm lệ ôm lấy Ôn Noãn Noãn.
Gả nữ nhi là vui mừng, nhưng gả nữ nhi cũng có nghĩa là phải chia lìa cốt nhục. Các phu nhân bi thương mà khóc, các vị lão gia, thiếu gia cũng âm thầm rơi lệ.
Quan mai mối thấy đã đến giờ nên lên tiếng thúc giục, khuyên Ôn Noãn Noãn mau ngồi vào kiệu hoa.
Ôn lão phu nhân buông Ôn Noãn Noãn ra, Hồng Lăng và Lục La nâng nàng dậy, Ôn lão phu nhân cầm lấy tay Ôn Noãn Noãn cởi vòng tay phúc lộc thọ mà mình đã đeo hơn năm mươi năm ra đeo vào tay nàng.
"Noãn Noãn, vòng tay này là do Thái tổ hoàng đế trước khi đăng cơ đã ban cho bà nội, giờ bà nội tặng lại cho con, mong rằng Thái tổ hoàng đế nhân ái cũng sẽ che chở cho con." Bà nức nở nói. Đương kim hoàng thái hậu nếu có ý định làm khó dễ nàng cũng phải đắn đo mặt mũi Thái tổ hoàng đế.
"Cảm ơn bà nội." Ôn Noãn Noãn lập tức quỳ lạy tạ lão tổ mẫu nhân từ. Quận Linh quận chúa mặc dù làm trái ý muốn của Thái tổ hoàng đế mà gả cho thương nhân, Thái tổ cho dù tức giận nhưng cùng không xóa bỏ phong hào quận chúa của bà, chứng tỏ ngài vẫn rất khoan dung với bà.
"Giờ lành đã đến, bỏ lỡ sẽ không tốt. Quận chúa nương nương, ngài mau để vương phi nương nương lên kiệu hoa thôi." Vị quan mai mối lưng đeo thắt lưng đỏ sẫm đứng bên trái nói xong, thúc giục đội nhạc lễ dùng sức gõ chiêng trống, kêu họ thổi lên khúc ly biệt.
"Bà nội, cha, nương, đại bá phụ bá mẫu, nhị bá phụ bá mẫu, Noãn Noãn bất hiếu." Ôn Noãn Noãn nói xong liền nặng nề dập đầu, sau đó liền bị Hồng Lăng, Lục La nâng dậy bước ra ngoài.
Ôn lão phu nhân đứng trước sảnh, nhìn người hầu đưa Ôn Noãn Noãn khuất bóng sau bức tường.
"Oanh oanh----" "Bùm bùm----" Tiếng pháo đinh tai nhức óc, chiếc xe ngựa xa hoa thắt dây tơ hồng đỏ rực đứng trước cửa Ôn phủ, bốn con bạch mã đã được trải qua huân luyện không bị tiếng pháo làm cho kinh sợ.
Ôn Noãn Noãn ngồi lên xe ngựa, Hồng Lăng, Lục La cùng hai thiếp thân nha hoàn cũng theo sau lên xe. Thái giám và cung nữ do Tiêu Dao vương phủ phái tới thì ngồi trên xe ngựa ở phía sau.
Lễ xuất giá của nàng lúc này có nhiều điểm bất đồng so với kiếp trước, lúc này đây đoàn xe chở đồ cưới của Ôn Noãn Noãn nhiều hơn rất nhiều, có ba vị huynh trưởng đưa gả, hai người giúp nàng phụ trách quản lý đồ cưới của nàng.
Ôn Noãn Noãn rất cao hứng lần này lại có thể xuất giá từ nhà của mình, lại có thể gả đi một cách đường hoàng vang dội, chỉ là có chút đau đầu cảm thấy xuất giá thế này có phải quá xa hoa hay không, thế này có khiến các hào môn khuê tú ở kinh thành đố kỵ hay không.
Hi vọng kiếp này nàng có thể thuận lợi sinh sống.
Hi vọng Ôn phủ vĩnh viễn bình an, vạn sự như ý.
Nàng vén nhẹ một góc khăn trùm đầu, nhìn xuyên qua mành xe màu đỏ thương tâm nhìn những người ở bên ngoài.
Trong buổi lễ, Ôn Noãn Noãn mang trên đầu trâm cài tóc phượng hoàng vương cánh sáu mặt được nạm ngọc thất bảo do Tiêu Dao vương sai người suốt đêm mang đến, mặc bộ lễ phục mẫu đơn đỏ, hai tay cầm một dải lụa đỏ hướng tổ mẫu, đại bá phụ, đại bá mẫu, nhị bá phụ, nhị bá mẫu, cha, nương, và các anh trai cùng chị dâu hành lễ. Dung mạo của nàng nõn nà, dáng người thướt tha, khí độ ung dung đẹp đẽ, trên người toát ra khí thế uy nghi đoan trang sẵn có của một hoàng nữ (*).
(nữ nhân hoàng gia)
Những người đến tham dự buổi lễ đều có cùng cảm nghĩ: Hoàng gia đúng là mắt tinh nên nhận biết ngọc quý, đem một thiếu nữ bình dân nhưng có lai dòng máu hoàng tộc thu về không để lạc chốn dân gian. Bọn họ không hẹn mà cùng nhất trí cho rằng hậu duệ của Phượng Linh quận chúa chính là đối tượng đám hỏi tốt nhất cho gia tộc.
Ngày mười ba tháng 8, đội ngũ đón dâu từ kinh thành cũng đã đến Ninh Dương thành, sứ giả đón dâu là Lễ bộ chính tam phẩm tả thị lang Vân Tĩnh Đường, vị Vân đại nhân này chính là lục đệ của Hà Ôn hầu. Cùng đến với hắn, ngoại trừ tám cung nữ và tám thái giám còn có ba trăm ngự lâm quân.
Ngày mười bốn tháng tám, Tả thị lang Vân Tĩnh Đường đến bái phỏng Phượng Linh quận chúa, đưa đến bên cạnh Ôn Noãn Noãn hai thái giám và tám cung nữ. Ôn phủ lúc này mới biết được ba trăm ngự lâm quân là do hoàng thượng phái tới để bảo vệ cho Tiêu Dao vương phi tương lai cùng đồ cưới của nàng,
Đảo mắt liền đến ngày mười lăm tháng tám, cả Ôn phủ lại cùng nhau quây quần đón trung thu, ăn bánh trung thu. Dù ánh trăng sáng, nhưng cũng không làm cho lòng mọi người thấy vui lên được, bởi vì sáng sớm ngày mai, Ôn Noãn Noãn liền phải xa gả, còn là gả cho vương gia hoàng tốc, bọn họ không thể nào thường xuyên thăm Noãn Noãn như đi thăm đại tỷ được.
Ôn Noãn Noãn ngồi giữa tổ mẫu và mẫu thân, cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt. Nhân sinh khổ nhất là ly biệt, khăn tay các nàng cũng đã đổi ba bốn cái.
Cuối cùng vẫn là do đại lão gia Ôn gia đứng lên khuyên nhủ: "Nương, sắc trời không còn sớm, ngày nên về phòng nghỉ ngơi thôi. Ngày mai Noãn Noãn còn phải dậy sớm trang điểm, ngài còn phải đích thân chải đầu cho nàng nữa." Rạng sáng mai, đội ngũ xe ngựa do Ôn phủ thuê sẽ tới, binh lính do triều đình phái tời sẽ cùng gia đinh Ôn phủ chuyển đồ cưới lên xe, cho nên tối nay từ Ôn đại cho tới Ôn thất đều không được nghỉ ngơi phải giúp chủ trì đại cục.
Ôn tam phu nhân cũng vội vàng khuyên nhủ: "Nương, Noãn Noãn không phải đã nói rồi sao? Tiêu Dao vương đã cho phép con bé thường xuyên về nhà thăm chúng ta mà. Trước đây tiêu Dao vương vẫn thường dùng tên giả Vân Chiến, nhất định là do thường xuyên có công vụ đặc biết, những lúc ngài ấy không ở nhà, Noãn Noãn có thể về đây ở lại mà." Đều nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nữ nhi đã gả còn muốn về nhà mẹ đẻ rất không dễ dàng, thậm chí nữ nhi xa gả coi như từ đó không còn liên hệ được với nhà mẹ đẻ. Tiêu Dao vương hứa hẹn như thế với Noãn Noãn chứng tỏ ngài rất coi trọng Noãn Noãn.
Ôn lão phu nhân gật gật đầu, khàn giọng nói, "Con nói đúng, mọi người cũng trở về phòng đi, ngày mai chúng ta đều cần phải dậy sớm." Nói xong, bà liền vịn tay Ôn Noãn Noãn cùng Ôn tam phu nhân đứng dậy.
Ôn lão gia, phu nhân và các vị thiếu gia, thiếu phu nhân liền đứng dậy tiễn bà rời đi.
Ôn Noãn Noãn hầu hạ lão phu nhân nghỉ ngơi xong, lại tiễn mẫu thân về phòng của mình, sau đó mới mang theo Hồng Lăng, Lục La quay về Lan Tâm viện.
Ngày mai, nàng sẽ xuất giá. Kiếp trước nàng xuất giá với rất nhiều tiếc nuối, sau khi trọng sinh lại có chút viên mãn, hy vọng tính tình kiếp này của Vân Trạm sẽ không âm ngoan bạo ngược như kiếp trước, nàng sẽ có thể cùng hắn bình an sinh sống bên nhau.
----
Sáng sớm, ma ma gác đêm liền đánh thức Ôn Noãn Noãn dậy, đèn đuốc trong viện liền được thắp lên sáng như ban ngày. Ôn Noãn Noãn ngâm mình trong thùng tắm phủ đầy cánh hoa, sau đó để nha hoàn cùng cung nữ hầu hạ giúp mình mặc áo yếm và tiết khố vào, bên ngoài phủ thêm áo khoác đỏ thẳm ra gian ngoài bước lại ngồi trước bàn trang điểm.
Thời điểm nàng đang tắm, Ôn lão gia và các vị phu nhân toàn bộ đều đã đến. Đợi nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, Ôn tam phu nhân liền lấy ra hai sợi bông nhỏ giúp nàng xe hết lông tơ trên mặt. Ôn lão phu nhân đeo kính lão lên, cầm lược bạch ngọc tự mình giúp Ôn Noãn Noãn chải tóc.
"Một chải tới cùng, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy nhà. Có đầu có đuôi, đời này luôn được phú quý." Bà run giọng thì thầm chúc phúc, hy vọng cháu gái nhỏ có thể giống như mình, cả đời nhận được sự sủng ái của phu quân, không ốm đau bệnh tật, khi lớn tuổi thì con cháu đầy nhà.
Bọn nha hoàn bưng tới trà đường đỏ cùng đậu phộng và một nắm hạt mè, các phu nhân ngồi cạnh nhau, cầm chiếc đũa son ngụ ý sớm sinh quý tử, ăn bánh cát tường như ý cho bữa sáng.
Sau khi ăn xong, nhị phu nhân liền giúp Ôn Noãn Noãn trang điểm, kẻ mắt thoa son. Ôn gia huynh muội đều có làn da trắng mịn, nên Ôn gia tỷ muội rất ít khi thoa phấn.
Đợi cho Ôn Noãn Noãn trang điểm xong, đại phu nhân và tam phu nhân liền lấy bộ giá y hoa lệ ra, giúp Ôn Noãn Noãn mặc vào. Ôn lão phu nhân bắt đầu búi tóc giúp nàng, mái tóc đẹp đẽ quý giá nhưng không vượt quá giới hạn lễ nghĩa, đem đứa cháu gái của mình trang điểm giống một nàng công chúa mang đầy quý khí.
Sau khi tân nương tử rửa mặt trang điểm liền ngồi trong phòng nghỉ ngơi, chờ đến giờ lành liền xuất môn.
Ôn phủ giăng lụa đỏ treo đèn hoa, ở cửa chính, tiếng pháo hoa, tiếng trống nhạc rộn ràng, những khách nhân được mời tới tham dự lễ xuất giá của Ôn phủ nữ nhi đã sớm có mặt. Nếu là trước đây, họ sẽ đợi đến giờ lành mới tới, nhưng Ôn nhị tiểu thư là xa gả, tới giò lành là đã xuất phát rời đi, nên họ phải đến sớm hơn.
Ôn phủ hôm nay chật kín người, đồ cưới cũng đã được chất hết lên xe ngựa, Ôn ngũ, Ôn lục và Ôn thất đang thay nhau kiểm tra xem dây buộc có chắc chắn chưa. Tiểu muội của bọn họ gả quá xa, những xe chở của hồi môn này cũng phải mất mười bảy mười tám ngày hành trình mới tới nơi được.
Ôn phủ gả nữ nhi, lại là gả cao cho đệ đệ của Hoàng đế, người dân Ninh Dương thành và người dân ở các thành trấn lân cận đều đến xem Ôn phủ mong dính được chút không khí vui mừng.
Trên những chiếc xe ngựa lớn chở gia cụ đã được phủ nhiều tầng vải đỏ, có nhiều người đã sớm được biết, đó là chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn khắc hoa hải đường thiếp vàng, giá trị vạn lượng bạc trắng.
Đồ cưới đều đã được đưa lên xe, những người vây xem đều không biết được đồ cưới có tất cả bao nhieu rương, nhưng mọi người ai cũng biết đồ cưới của nhị tiểu thư khẳng định vượt xa của đại tiểu thư.
Đếm số xe ngựa chở đồ cưới, mọi người phi thường khiếp sợ, đồ cưới của Ôn nhị tiểu thư có tổng cộng ba mươi hai xe. Ôn gia là một trong các phú thương giàu nhất trong số các phú thương của hơn mười thành trấn phụ cận Ninh Dương thành, lần này gả nữ nhi đã tốn hết bao nhiêu gia sản đây?
Một chiếc xe ngựa xa hoa màu đỏ dừng bên cạnh Ôn phủ, bốn vách chung quanh không hề pha lẫn bất cứ màu nào, trên đầu ngựa quấn lụa đỏ, thắt tú cầu do một con ngựa màu trắng kéo, hai mã phu mặc y phục màu xanh, bên hông buộc đai lưng màu đỏ thoạt nhìn có chút cường tráng.
Trong đại sảnh Ôn phủ, Ôn đại lão gia, Ôn nhị lão gia đang cùng biểu huynh Tả thị lang Vân Tĩnh Đường nói chuyện, ngày tốt họ chờ đợi cuối cùng đã đến. Ôn nhị lão gia mang theo bốn huynh đệ Ôn gia tiếp đãi khách nhân đến ăn mừng.
Ôn lão phu nhân mang theo các vị phu nhân khác đến tiền viện. Ôn đại lão gia, tam gia cũng Vân Tả thị lang liền bước tới nghênh đón Ôn lão phu nhân, mời nàng đến ngồi xuống ở vị trí chủ vị.
Không bao lâu sau, nhũ nương bước vào thông báo, tân nương tử từ khuê phòng đi ra.
Tiền viện lại rộn vang tiếng nhạc. Thái giám, cung nữ và các nha hoàn ma ma tiền hô hậu ủng chậm rãi đỡ tân nương đi đến tiền viện.
Chủ nhân Ôn phủ, sứ giả đón dâu, còn có các khách nhân có thân phận cao quý đều đứng theo thứ tự ở trước cửa. Đầu đội khăn đỏ, Ôn Noãn Noãn quỳ xuống bồ đoàn cúi chào từ biệt người thân.
“Noãn Noãn, sau này con là vợ người ta không còn là nữ nhi của Ôn phủ nữa, con cần phải khiêm tốn, kính cẩn nghe lời và hiếu thuận với mẹ chồng, tôn kính phu quân, đối xử hòa ái với các chị em dâu,….” Ôn lão phu nhân dặn dò nàng trước khi xuất giá.
Ôn Noãn Noãn cúi đầu, ôm chầm lấy hai chân Ôn lão phu nhân bật khóc lớn. Trong tiếng trống nhạc, các vị phu nhân đều che mặt khóc, Ôn lão phu nhân hai mắt cũng đẫm lệ ôm lấy Ôn Noãn Noãn.
Gả nữ nhi là vui mừng, nhưng gả nữ nhi cũng có nghĩa là phải chia lìa cốt nhục. Các phu nhân bi thương mà khóc, các vị lão gia, thiếu gia cũng âm thầm rơi lệ.
Quan mai mối thấy đã đến giờ nên lên tiếng thúc giục, khuyên Ôn Noãn Noãn mau ngồi vào kiệu hoa.
Ôn lão phu nhân buông Ôn Noãn Noãn ra, Hồng Lăng và Lục La nâng nàng dậy, Ôn lão phu nhân cầm lấy tay Ôn Noãn Noãn cởi vòng tay phúc lộc thọ mà mình đã đeo hơn năm mươi năm ra đeo vào tay nàng.
"Noãn Noãn, vòng tay này là do Thái tổ hoàng đế trước khi đăng cơ đã ban cho bà nội, giờ bà nội tặng lại cho con, mong rằng Thái tổ hoàng đế nhân ái cũng sẽ che chở cho con." Bà nức nở nói. Đương kim hoàng thái hậu nếu có ý định làm khó dễ nàng cũng phải đắn đo mặt mũi Thái tổ hoàng đế.
"Cảm ơn bà nội." Ôn Noãn Noãn lập tức quỳ lạy tạ lão tổ mẫu nhân từ. Quận Linh quận chúa mặc dù làm trái ý muốn của Thái tổ hoàng đế mà gả cho thương nhân, Thái tổ cho dù tức giận nhưng cùng không xóa bỏ phong hào quận chúa của bà, chứng tỏ ngài vẫn rất khoan dung với bà.
"Giờ lành đã đến, bỏ lỡ sẽ không tốt. Quận chúa nương nương, ngài mau để vương phi nương nương lên kiệu hoa thôi." Vị quan mai mối lưng đeo thắt lưng đỏ sẫm đứng bên trái nói xong, thúc giục đội nhạc lễ dùng sức gõ chiêng trống, kêu họ thổi lên khúc ly biệt.
"Bà nội, cha, nương, đại bá phụ bá mẫu, nhị bá phụ bá mẫu, Noãn Noãn bất hiếu." Ôn Noãn Noãn nói xong liền nặng nề dập đầu, sau đó liền bị Hồng Lăng, Lục La nâng dậy bước ra ngoài.
Ôn lão phu nhân đứng trước sảnh, nhìn người hầu đưa Ôn Noãn Noãn khuất bóng sau bức tường.
"Oanh oanh----" "Bùm bùm----" Tiếng pháo đinh tai nhức óc, chiếc xe ngựa xa hoa thắt dây tơ hồng đỏ rực đứng trước cửa Ôn phủ, bốn con bạch mã đã được trải qua huân luyện không bị tiếng pháo làm cho kinh sợ.
Ôn Noãn Noãn ngồi lên xe ngựa, Hồng Lăng, Lục La cùng hai thiếp thân nha hoàn cũng theo sau lên xe. Thái giám và cung nữ do Tiêu Dao vương phủ phái tới thì ngồi trên xe ngựa ở phía sau.
Lễ xuất giá của nàng lúc này có nhiều điểm bất đồng so với kiếp trước, lúc này đây đoàn xe chở đồ cưới của Ôn Noãn Noãn nhiều hơn rất nhiều, có ba vị huynh trưởng đưa gả, hai người giúp nàng phụ trách quản lý đồ cưới của nàng.
Ôn Noãn Noãn rất cao hứng lần này lại có thể xuất giá từ nhà của mình, lại có thể gả đi một cách đường hoàng vang dội, chỉ là có chút đau đầu cảm thấy xuất giá thế này có phải quá xa hoa hay không, thế này có khiến các hào môn khuê tú ở kinh thành đố kỵ hay không.
Hi vọng kiếp này nàng có thể thuận lợi sinh sống.
Hi vọng Ôn phủ vĩnh viễn bình an, vạn sự như ý.
Nàng vén nhẹ một góc khăn trùm đầu, nhìn xuyên qua mành xe màu đỏ thương tâm nhìn những người ở bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.