Chương 55: Tân vương phi kính trà
Dịch Ngũ
13/12/2016
Tân nương Ôn Noãn Noãn trang điểm thay quần áo, cùng Vân Trạm dùng bữa ăn
sáng phong phú ngay tại gian ngoài tẩm cung, sau đó trang điểm lại một
chút, lại hỏi Hồng Lăng Lục La, nàng muốn đem những lễ vật tiến cung
toàn bộ chuẩn bị đầy đủ hết.
"Xin nương nương xin yên tâm, lễ vật đã chuẩn bị sẵn toàn bộ." Hồng Lăng nói. Hoàng gia tôn quý, quy tắc cũng nhiều, giữa hậu phi hoàng tử công chúa nhất định sẽ có sự ganh đua so sánh lẫn nhau, nếu Vương phi tặng lễ vật qua loa sẽ làm cho mọi người lưu ý, cho nên đêm qua, nàng và Lục La suốt đêm không ngủ, cùng hai nữ quan do Tiêu Dao vương phái đến không ngừng kiểm tra cẩn thận số lễ vật sắp tặng cho chư vị hoàng tử công chúa, sau đó tự mình ở đó canh giữ.
Nghe các nàng nói chuẩn bị xong, Ôn Noãn Noãn đi tới nói với Vân Trạm đang đứng chờ : "Thiếp chuẩn bị xong rồi, chúng ta tiến cung đi." Nàng muốn theo hắn cùng nhau tiến cung yết kiến bà bà hoàng thái hậu, hoàng đế bá bá, tẩu tử hoàng hậu, để kính trà cho bọn họ.
"Đừng lo lắng, nàng được sinh ra trong dân gian, lại chưa từng được nữ quan dạy nghi trong cung, cho dù có sơ sẩy một chút, mẫu hậu, hoàng huynh và hoàng tẩu ta cũng sẽ không so đo." Vân Trạm ôn nhu an ủi nàng, khuôn mặt tuấn dật lộ ra nụ cười trấn an nàng
" Vâng." Ôn Noãn Noãn gật gật đầu. Nàng được Vân Trạm vô cùng sủng ái với lại thân phận đặc thù của hắn, nàng có chỗ nào làm không ổn, hoàng thái hậu hoàng thượng và ngay cả hoàng hậu đều sẽ chọn không nhìn thấy.
○○○
Nhất phẩm Vương phi ngồi kiệu tám người khiêng đến cửa chính hậu cung thì ngừng lại, hậu cung thái giám nâng đến một cái ghế gọn làm kiệu cho Ôn Noãn Noãn ngồi lên trên, vẫn liên tục khiêng nàng đến Từ Ninh cung.
Đại khái là đứa con trai bảo bối của bà thành hôn, hoàng thái hậu ở trong Từ Ninh cung cũng treo vài tú cầu đỏ thẫm. Một thân trang phục lộng lẫy hoàng thái hậu ngồi ngay ngắn ở trên ghế phượng, đương triều hoàng hậu ngồi ở bên trái phía dưới của bà ta chung quanh đứng năm người tuổi không đều nhau, còn có hai phu nhân trẻ tuổi đầu đầy châu ngọc xiêm y đắt tiền.
"Mẫu hậu, Cửu hoàng đệ cùng Cửu đệ muội tiến cung có phải là hơi trễ quá không?" Một phụ nhân trẻ tuổi trẻ uyển chuyển nói, nàng đứng ở bên người hoàng thái hậu, thoạt nhìn nàng ta cùng hoàng thái hậu rất là thân cận.
"Tĩnh Di, bọn họ mới tân hôn thôi, ngươi cũng thông cảm bọn họ một chút." Hoàng thái hậu nói đầy thâm ý, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu hiền hoà.
Mọi người nghe, đều nhìn nhau cười, sau đó bắt đầu nghị luận về đồ cưới của Tiêu Dao vương phi, con gái của của một gia đình thương gia bình thường mà đồ cưới phong phú đến như vậy, tương lai nếu tiểu công chúa xuất giá, đồ cưới ít hơn so với đồ cưới của nàng không phải mất hết thể diện hoàng gia sao.
Hoàng thái hậu bình tĩnh nói: "Thương nhân họ Ôn năm đó được Phượng Linh quận chúa nhắm trúng, liều lĩnh nhất quyết đòi gả há chẳng lẽ là hạng người hời hợt? Ba người con cũng là thương nhân của bà ấy đương nhiên sao có thể kém? Bảy cháu trai của bà cũng là những nhân vật xuất chúng. Ôn gia đồng tâm hiệp lực kinh thương mấy chục năm, đương nhiên có thể dành cho con gái của hồi môn phong phú có thể kéo dài đến mười dặm rồi."
Người ngoài thấy một phần ba đồ cưới quả thật là Tiêu Dao vương đưa sính lễ qua, còn có hoàng gia ban cho, còn có quà cưới của Hà Âm Hầu phủ, Vân Tả thị lang phủ, nhưng bà xem qua toàn bộ danh sách đồ cưới của Ôn Noãn Noãn không khỏi hơi khiếp sợ, hoàng gia gả con gái cũng không có hơn cái đám cưới này, Ôn gia trước kia quả quả thật sự nhún nhường khiêm tốn rồi.
"Hoàng hậu, ngươi có từng gặp qua các huynh trưởng của Vương phi chưa? Bọn họ và hoàng đệ chung đụng như thế nào?" Hoàng thái hậu xoay mặt hỏi hoàng hậu ngồi ở bên tay trái. Hoàng Thượng vào triều bận rộn, không rảnh lại đây cho em dâu kính trà.
Hôm qua cùng hoàng đế ra ngoài cung tham gia hôn lễ, Lưu hoàng hậu hướng hoàng thái hậu cung kính khom người nói, " Khởi bẫm mẫu hậu, ba huynh đệ Ôn gia đưa Vương phi xuất giá, bộ dạng đều rất anh tuấn, nhất là lúc tươi cười làm người khác cảm thấy thoải mái. Cửu hoàng đệ cùng bọn họ vừa nói chuyện, giống như đã quen biết từ trước" huynh đệ Ôn gia
Thông qua cuộc hôn lễ này, những người nhìn thấy kì thật cũng không biết, huynh đệ bọn họ vốn dĩ có hơi mập một chút ít, nhưng năm nay liên tiếp chuẩn bị cho hôn lễ, bọn họ bao gồm cả phụ thân của bọn họ đều gầy một vòng, kết quả dung mạo so với trước kia anh tuấn hơn rất nhiều, khí sắc nhìn cũng hăng hái hơn trước kia.
Nhớ tới mật hàm mà thủ hạ truyền tới, hoàng thái hậu có chút hoài nghi, con của bà cũng bởi vì sự thân mật ấm áp của gia đình họ Ôn này nên mới hắn muốn kết hôn với tiểu muội Ôn Noãn Noãn nên hắn mới cố ý cùng với huynh đệ Ôn gia lui tới.
Lại nhớ tới sáng nay, nữ quan mang theo khăn lạc hồng từ Tiêu Dao vương phủ trở về cung, abf không nhịn được âm thầm thở dài thật sâu, con trai của bà.....
"Thái Hậu nương nương, Tiêu Dao vương gia mang Vương phi tiến đến yết kiến." Ở phía trước chính điện Từ Ninh cung một gã thái giám cao giọng bẩm báo.
Mọi người lập tức xoay mặt nhìn về phía ngoài điện, chỉ thấy nam tử tuấn mỹ mặc áo mãng bào màu tím nhạt dẫn theo một cô nương gái mặc quần áo bằng lụa đỏ chậm rãi đi vào đại điện.
Tiêu Dao vương gia mặt như quan ngọc, mày cong xéo lên như muốn chạm vào tóc mai, hai mắt sáng sủa phấn khởi, tươi cười ôn hòa tuấn nhã.
Tiêu Dao vương phi da thịt trắng noãn, tươi đẹp như một bức tranh, đôi môi hồng như hoa đào khóe miệng nhộn nhạo ôn hòa cười khe khẽ. Mặc dù tuổi tác còn nhỏ, nhưng khí độ ung dung nghi thái vạn phương, giống như được công chúa hoàng tộc được bồi dưỡng trong cung nhiều năm.
Hai cung nữ nhanh chóng đem hai cái bồ đoàn bọc vải lụa đỏ bày biện ở trước mặt hoàng thái hậu.
"Con bái kiến mẫu hậu. Mẫu hậu, con đến chậm, xin ngài thứ tội." Vân Trạm mang theo Ôn Noãn Noãn đi đến trước mặt hoàng thái hậu vén áo choàng lên quỳ gối trên bồ đoàn nói
Ôn Noãn Noãn khẽ nâng làn váy, hai đầu gối quỳ vào một cái bồ đoàn đầu dập thật sâu vào cái bồ đoàn khác nói: "Con dâu bái kiến mẫu hậu nương nương, mẫu hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."
Hoàng thái hậu xét lại một chút thần sắc nhi tử thấy hai tròng mắt hắn ôn nhuận, đáy mắt đều có ý cười lưu động, liền biết giờ phút này trong lòng hắn rất cao hứng, liền cười nói: "Mẫu hậu năm đó cũng là giống các con, sao có thể trách các con tới muộn?"
Giờ phút này, một gã thái giám bưng chung trà làm bằng ngọc lưu ly đỏ, cung kính đi đến trước mặt Ôn Noãn Noãn quỳ xuống, giơ khay lên, "Vương phi nương nương xin mời người kính trà cho Thái Hậu nương nương."
Ôn Noãn Noãn hai tay cầm lấy chung trà làm bằng ngọc lưu ly, giơ lên cao, cung kính nói: "Mẫu hậu nương nương, mời uống trà."
Hoàng thái hậu tiếp nhận trà, nhấp hai ngụm coi như tượng trưng nhân tiện nói: "Rất ngoan, nếu con đã gả cho con trai của ta, vậy con chính là hoàng gia phu nhân. Con phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, hiếu kính bà bà, tôn trọng tỷ muội nhà chồng, nhanh chóng khai chi tán diệp cho hoàng gia ta." Nói xong, bà kêu cung nữ ở bên người lại bưng cho Ôn Noãn Noãn một cái hộp đàn gỗ.
Ôn Noãn Noãn dùng hai tay tiếp nhận, khấu tạ hoàng thái hậu, sau đó nàng đem hộp đàn gỗ được hoàng thái hậu ban thưởng giao cho Hồng Lăng ở phía sau mình. Lần này không biết hoàng thái hậu là nghĩ như thế nào mà không có ban thưởng cung nữ. Nàng lấy một hộp gấm từ khay trong tay Lục La, cầm hai tay giơ lên nói : "Mẫu hậu, đây là con dâu tự tay chọn lựa, hy vọng mẫu hậu thích." Nàng ở trong nhà đợi gả, nhiệm vụ trọng yếu nhất chính là làm một ít vớ đai lưng.... nhưng trải qua chút kiểm nghiệm của mọi vẫn là không dám cầm khoe ra ngoài, đành phải tìm cách khác.
Hoàng thái hậu tiếp nhận mở ra nhìn xem, lập tức nở nụ cười: "Rất tốt, lễ vật của con rất hợp với tâm ý ai gia." Trong hộp gấm là một pho tượng Phật Như Lai bằng phỉ thúy.
"Cám ơn mẫu hậu thích." Ôn Noãn Noãn lập tức nhẹ thở phào nhẹ nhõm. Phật giáo đã bắt đầu lưu truyền ở vùng đất đai rộng lớn Trung Nguyên, hoàng gia đều xây dựng tổ miếu thờ để cung phụng, cho nên nàng chọn cho hoàng thái hậu là Phật Như Lai bằng phỉ thúy.
Vân Trạm giúp đỡ nàng đứng dậy đi đến trước mặt hoàng hậu nói : "Đây là hoàng tẩu của ta, đương kim Lưu hoàng hậu, cũng là biểu tỷ của ta." Hắn hướng tới hoàng hậu khom người thở dài, nói : "Tiểu đệ đã để hoàng tẩu đợi lâu, xin hãy hoàng tẩu thứ lỗi."
Hoàng hậu dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đoan trang khẽ khom người hoàn lễ, một lời hai ý nghĩa nói : "Bản thân hoàng tẩu thì lại hy vọng hoàng đệ nên tới muộn thêm chút nữa."
Chờ cung nữ đem bồ đoàn tới bên này, Ôn Noãn Noãn quỳ xuống, đem chén trà thứ hai dùng hai tay nâng lên, nói : "Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."
Tiểu Vương phi thanh âm mềm mại non mềm, nghe thôi cũng đã cảm thấy thoải mái.
Hoàng hậu liền cười tiếp nhận chung trà lưu ly đỏ uống một ngụm, nói : "Muội là thê tử của đệ đệ, có thể kêu Bổn cung hoàng tẩu. Em dâu đoan trang thục nhã, không thua thục nữ của một nhà cao cửa rộng chốn kinh thành. Bổn cung vui mừng, nếu ngày sau đệ muội có rảnh hãy thường tiến cung đến đây chơi, chúng ta sẽ nói chuyện tán gẫu với nhau."
Ôn Noãn Noãn khom người nói, "Hoàng tẩu thích thần thiếp quả thật là phúc khí của thần thiếp."
Hoàng hậu gật gật đầu, ban cho Ôn Noãn Noãn trọn một bộ trang sức bằng phỉ thúy, Ôn Noãn Noãn lập tức đưa tặng hoàng hậu một sợi chuỗi dạ minh châu màu hồng kích cỡ khoảng bằng ngón tay út.
Ôn Noãn Noãn đứng dậy, Vân Trạm liền dẫn nàng sang gawph tỷ tỷ ruột của mình là Tĩnh Di, hai vị trưởng công chúa này gả ở kinh thành. Đại cô nhị cô em dâu bái lễ và trao lễ vật lẫn nhau.
Vân Trạm giới thiệu đến bốn hoàng tử và một vị công chúa, Ôn Noãn Noãn hướng tới bọn họ khom người thi lễ, xưng hô điện hạ, sau đó dâng lễ vật Ôn gia chuẩn bị tỉ mỉ.
Giữa trưa, hoàng thái hậu ban thưởng tiệc rượu, Hoàng Thượng lại đây bái kiến hoàng thái hậu, cùng mọi người đồng tịch. Vân Trạm dẫn Ôn Noãn Noãn kính trà cho hắn, Hoàng Thượng lại tặng cho một bộ trang sức tinh xảo hoàn mỹ và ba mươi bảy kiện lụa được tiến cống từ ngoại bang.
Sau giữa trưa, hoàng thái hậu nói mệt mỏi, cho mọi người đều tự tan đi. Vân Trạm liền dẫn Ôn Noãn Noãn tản bộ ở ngự hoa viên, sau đó lại chuyển đến Thọ Khang cung trong trẻo lạnh lẻo. Lúc này đây hắn không cùng Ôn Noãn Noãn chia ra nữa, mà cùng nhau đi vào bái kiến phi tử mà tiên hoàng sủng ái nhất, Ôn Quý thái phi nương nương.
Ôn Quý thái phi sai người dâng trà, Ôn Noãn Noãn liền đứng dậy bưng trà giúp bà, xem như tận lực hiếu thảo. Từ xưa đến nay, giữa đích và thứ, sang quý và đê tiện luôn phân biệt rất rạch ròi, cho dù là hoàng tộc, trước mặt người ở bên ngoài đều là tôn quý, ở trong hoàng tộc thân phận cao thấp cũng vẫn là phân rất rõ .
Ôn Quý thái phi sắc mặt rất tốt, không hề có chút buồn bực vì bản thân không được mời đến Từ Ninh cung uống trà con dâu, bà cười tủm tỉm đem một khối long văn ngọc bội đưa đến trước mặt cho Ôn Noãn Noãn nói, đó chính là Hoàng Thượng ban thưởng cho, lần trước quên cho nàng , lúc này đây không thể lại quên.
Ôn Noãn Noãn len lén liếc nhìn Vân Trạm một chút, không biết hắn có ý kiến gì với miếng Long Văn ngọc bội đại biểu cho hoàng đế này?
Vân Trạm rất bình tĩnh thay Ôn Noãn Noãn nhận lấy khối long văn bội kia nói rằng hắn tạ ơn hoàng thượng.
Ôn Quý thái phi cười mỉm, sau đó sắc mặt lại nghiêm túc, thở dài: "Nháy mắt đã hơn mười năm, Cửu hoàng tử cũng đã đến tuổi thành thân. Thái Hậu nương nương thật sự là hạnh phúc, trước mặt có hai đứa con trai, một đám con dâu, chỉ có ta cô độc canh giữ ở Thọ Khang cung này, nhìn ánh trăng sáng treo trên bầu trời mà nhớ nhung về hoàng nhi đang ở Nam Cương hoang vắng." Nói xong bà thổn thức không thôi.
Ôn Noãn Noãn tuy rằng rất là đồng tình, nhưng nhớ kỹ lời của lão tổ mẫu, tuyệt đối không can dự vào chuyện riêng trong hoàng tộc.
Ôn Quý thái phi rút ra khăn lụa cúi đầu khẽ lau khóe mắt, Ôn Noãn Noãn đành phải khuyên bà đừng quá mức bi thương, sau này nàng sẽ thường xuyên tiến cung đến thăm bà.
Ôn Quý thái phi thở dài thở ngắn, đưa mắt nhìn phía Vân Trạm, nói : "Quân tử thì nên giúp người khác thành công, Bổn cung tuy không phải quân tử nhưng cũng là biết thời biết thế thúc đẩy một cuộc nhân duyên mỹ mãn. Thế nhân đều nói thiện hữu thiện báo, không biết phần thiện tâm này của Bổn cung khi nào được hồi báo."
Ý của bà muốn nhắc đến chuyện nàng cùng Vân Trạm gặp mặt ở ngự hoa viên là có phần công lao của bà? Nên hiện tại bà đang muốn hồi báo sao?
Ôn Noãn Noãn rất là bất an.
Vân Trạm cười ha hả nói: "Ta sẽ tìm một thời gian thích hợp đề nghị với Hoàng thượng, Thập tam đệ Tề vương đã trưởng thành, các huynh trưởng không cần lo lắng hắn còn quá nhỏ, không thể phụng dưỡng tốt Ôn quý thái phi nương nương nữa. Thái Hậu mấy năm nay đã có con cháu hầu hạ quanh người, trong lòng đề cao nhất là tình mẹ thương con, nếu Quý thái phi nương nương lấy chân tình cảm động Thái Hậu nương nương sẽ thành toàn cho mẹ con được trùng phùng."
Hắn đây là hứa hẹn, hắn sẽ giúp Ôn Quý thái phi cầu tình, để bà đi đến đất phong của con trai bà mà dưỡng lão.
Mặt Ôn Quý thái phi lộ vẻ vui sướng, "Tiêu Dao vương ôn hòa hiền đức cả triều đều biết, hôm nay gặp lại mới biết danh bất hư truyền."
Bà cười nhìn Ôn Noãn Noãn nói : "Noãn Noãn, cô tuy rằng nửa đời nhốt tại trong cung này nhưng cũng là rất biết nhìn người, con chớ phụ tấm chân tình của Tiêu Dao vương đối với con."
"Yêu ai yêu cả đường đi." Ôn Noãn Noãn gật đầu , nói, "Cô nói rất đúng." Nàng vừa nói, vụng trộm nhìn phía Vân Trạm. Đây cũng là chuyện khác hẳn với kiếp trước.
Vân Trạm nháy mắt liền nhận thấy được Ôn Noãn Noãn đang trộm nhìn hắn, thoải mái chuyển về hướng nàng, nhìn nàng mỉm cười.
Ôn Noãn Noãn lập tức xấu hổ đến cúi đầu, hai gò má ửng hồng, tim đập giống như nổi trống.
Ôn Quý thái phi là người từng trải, đương nhiên biết trong lòng Ôn Noãn Noãn đã có hắn, liền bỡn cợt nói : "Tân nương tử xấu hổ rồi." Vân Trạm vì nàng đã sử dụng một ít âm mưu thủ đoạn, hiện tại rốt cục hắn đã đạt được hồi báo mà hắn mong muốn.
Ôn Noãn Noãn lập tức xấu hổ đến hận không thể trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái hang, để cho nàng chui vào.
Nhìn thấy nàng mặt đỏ tai hồng, lộ vẻ thẹn thùng, trong lòng Vân Trạm dâng lên đến đắc ý cùng thỏa mãn lạ thường. Trời xanh không phụ lòng người, cô gái mà hắn nhìn trúng rốt cục nàng ấy cũng động lòng vì hắn.
Chạng vạng, Vân Trạm cùng Ôn Noãn Noãn đến Từ Ninh cung nói lời từ biệt với hoàng thái hậu, hoàng thái hậu đáp ứng, bọn họ liền ngồi kiệu ghế ra ngoài cung, sau đó một người cưỡi ngựa một người ngồi kiệu, quay về Tiêu Dao vương phủ.
Hoàng gia quy củ rất nhiều, ngoại nhân ra vào hoàng cung không dứt, trừ bỏ mồng một mười lăm triều đình cho phép mệnh phụ phu nhân tiến cung thăm viếng hoàng hậu hoàng thái hậu, Ôn Noãn Noãn về sau muốn vào cung yết kiến, cũng phải trình bái thiếp trước. Sau này nhiệm vụ chủ yếu của nàng chính là hầu hạ Tiêu Dao vương thật tốt, vì hắn khai chi tán diệp.
Nàng có thể hầu hạ tốt hắn, nhưng nàng có thể giúp hắn khai chi tán diệp sao?
Đây cũng là một dấu hỏi lớn ở kiếp trước!
"Xin nương nương xin yên tâm, lễ vật đã chuẩn bị sẵn toàn bộ." Hồng Lăng nói. Hoàng gia tôn quý, quy tắc cũng nhiều, giữa hậu phi hoàng tử công chúa nhất định sẽ có sự ganh đua so sánh lẫn nhau, nếu Vương phi tặng lễ vật qua loa sẽ làm cho mọi người lưu ý, cho nên đêm qua, nàng và Lục La suốt đêm không ngủ, cùng hai nữ quan do Tiêu Dao vương phái đến không ngừng kiểm tra cẩn thận số lễ vật sắp tặng cho chư vị hoàng tử công chúa, sau đó tự mình ở đó canh giữ.
Nghe các nàng nói chuẩn bị xong, Ôn Noãn Noãn đi tới nói với Vân Trạm đang đứng chờ : "Thiếp chuẩn bị xong rồi, chúng ta tiến cung đi." Nàng muốn theo hắn cùng nhau tiến cung yết kiến bà bà hoàng thái hậu, hoàng đế bá bá, tẩu tử hoàng hậu, để kính trà cho bọn họ.
"Đừng lo lắng, nàng được sinh ra trong dân gian, lại chưa từng được nữ quan dạy nghi trong cung, cho dù có sơ sẩy một chút, mẫu hậu, hoàng huynh và hoàng tẩu ta cũng sẽ không so đo." Vân Trạm ôn nhu an ủi nàng, khuôn mặt tuấn dật lộ ra nụ cười trấn an nàng
" Vâng." Ôn Noãn Noãn gật gật đầu. Nàng được Vân Trạm vô cùng sủng ái với lại thân phận đặc thù của hắn, nàng có chỗ nào làm không ổn, hoàng thái hậu hoàng thượng và ngay cả hoàng hậu đều sẽ chọn không nhìn thấy.
○○○
Nhất phẩm Vương phi ngồi kiệu tám người khiêng đến cửa chính hậu cung thì ngừng lại, hậu cung thái giám nâng đến một cái ghế gọn làm kiệu cho Ôn Noãn Noãn ngồi lên trên, vẫn liên tục khiêng nàng đến Từ Ninh cung.
Đại khái là đứa con trai bảo bối của bà thành hôn, hoàng thái hậu ở trong Từ Ninh cung cũng treo vài tú cầu đỏ thẫm. Một thân trang phục lộng lẫy hoàng thái hậu ngồi ngay ngắn ở trên ghế phượng, đương triều hoàng hậu ngồi ở bên trái phía dưới của bà ta chung quanh đứng năm người tuổi không đều nhau, còn có hai phu nhân trẻ tuổi đầu đầy châu ngọc xiêm y đắt tiền.
"Mẫu hậu, Cửu hoàng đệ cùng Cửu đệ muội tiến cung có phải là hơi trễ quá không?" Một phụ nhân trẻ tuổi trẻ uyển chuyển nói, nàng đứng ở bên người hoàng thái hậu, thoạt nhìn nàng ta cùng hoàng thái hậu rất là thân cận.
"Tĩnh Di, bọn họ mới tân hôn thôi, ngươi cũng thông cảm bọn họ một chút." Hoàng thái hậu nói đầy thâm ý, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu hiền hoà.
Mọi người nghe, đều nhìn nhau cười, sau đó bắt đầu nghị luận về đồ cưới của Tiêu Dao vương phi, con gái của của một gia đình thương gia bình thường mà đồ cưới phong phú đến như vậy, tương lai nếu tiểu công chúa xuất giá, đồ cưới ít hơn so với đồ cưới của nàng không phải mất hết thể diện hoàng gia sao.
Hoàng thái hậu bình tĩnh nói: "Thương nhân họ Ôn năm đó được Phượng Linh quận chúa nhắm trúng, liều lĩnh nhất quyết đòi gả há chẳng lẽ là hạng người hời hợt? Ba người con cũng là thương nhân của bà ấy đương nhiên sao có thể kém? Bảy cháu trai của bà cũng là những nhân vật xuất chúng. Ôn gia đồng tâm hiệp lực kinh thương mấy chục năm, đương nhiên có thể dành cho con gái của hồi môn phong phú có thể kéo dài đến mười dặm rồi."
Người ngoài thấy một phần ba đồ cưới quả thật là Tiêu Dao vương đưa sính lễ qua, còn có hoàng gia ban cho, còn có quà cưới của Hà Âm Hầu phủ, Vân Tả thị lang phủ, nhưng bà xem qua toàn bộ danh sách đồ cưới của Ôn Noãn Noãn không khỏi hơi khiếp sợ, hoàng gia gả con gái cũng không có hơn cái đám cưới này, Ôn gia trước kia quả quả thật sự nhún nhường khiêm tốn rồi.
"Hoàng hậu, ngươi có từng gặp qua các huynh trưởng của Vương phi chưa? Bọn họ và hoàng đệ chung đụng như thế nào?" Hoàng thái hậu xoay mặt hỏi hoàng hậu ngồi ở bên tay trái. Hoàng Thượng vào triều bận rộn, không rảnh lại đây cho em dâu kính trà.
Hôm qua cùng hoàng đế ra ngoài cung tham gia hôn lễ, Lưu hoàng hậu hướng hoàng thái hậu cung kính khom người nói, " Khởi bẫm mẫu hậu, ba huynh đệ Ôn gia đưa Vương phi xuất giá, bộ dạng đều rất anh tuấn, nhất là lúc tươi cười làm người khác cảm thấy thoải mái. Cửu hoàng đệ cùng bọn họ vừa nói chuyện, giống như đã quen biết từ trước" huynh đệ Ôn gia
Thông qua cuộc hôn lễ này, những người nhìn thấy kì thật cũng không biết, huynh đệ bọn họ vốn dĩ có hơi mập một chút ít, nhưng năm nay liên tiếp chuẩn bị cho hôn lễ, bọn họ bao gồm cả phụ thân của bọn họ đều gầy một vòng, kết quả dung mạo so với trước kia anh tuấn hơn rất nhiều, khí sắc nhìn cũng hăng hái hơn trước kia.
Nhớ tới mật hàm mà thủ hạ truyền tới, hoàng thái hậu có chút hoài nghi, con của bà cũng bởi vì sự thân mật ấm áp của gia đình họ Ôn này nên mới hắn muốn kết hôn với tiểu muội Ôn Noãn Noãn nên hắn mới cố ý cùng với huynh đệ Ôn gia lui tới.
Lại nhớ tới sáng nay, nữ quan mang theo khăn lạc hồng từ Tiêu Dao vương phủ trở về cung, abf không nhịn được âm thầm thở dài thật sâu, con trai của bà.....
"Thái Hậu nương nương, Tiêu Dao vương gia mang Vương phi tiến đến yết kiến." Ở phía trước chính điện Từ Ninh cung một gã thái giám cao giọng bẩm báo.
Mọi người lập tức xoay mặt nhìn về phía ngoài điện, chỉ thấy nam tử tuấn mỹ mặc áo mãng bào màu tím nhạt dẫn theo một cô nương gái mặc quần áo bằng lụa đỏ chậm rãi đi vào đại điện.
Tiêu Dao vương gia mặt như quan ngọc, mày cong xéo lên như muốn chạm vào tóc mai, hai mắt sáng sủa phấn khởi, tươi cười ôn hòa tuấn nhã.
Tiêu Dao vương phi da thịt trắng noãn, tươi đẹp như một bức tranh, đôi môi hồng như hoa đào khóe miệng nhộn nhạo ôn hòa cười khe khẽ. Mặc dù tuổi tác còn nhỏ, nhưng khí độ ung dung nghi thái vạn phương, giống như được công chúa hoàng tộc được bồi dưỡng trong cung nhiều năm.
Hai cung nữ nhanh chóng đem hai cái bồ đoàn bọc vải lụa đỏ bày biện ở trước mặt hoàng thái hậu.
"Con bái kiến mẫu hậu. Mẫu hậu, con đến chậm, xin ngài thứ tội." Vân Trạm mang theo Ôn Noãn Noãn đi đến trước mặt hoàng thái hậu vén áo choàng lên quỳ gối trên bồ đoàn nói
Ôn Noãn Noãn khẽ nâng làn váy, hai đầu gối quỳ vào một cái bồ đoàn đầu dập thật sâu vào cái bồ đoàn khác nói: "Con dâu bái kiến mẫu hậu nương nương, mẫu hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."
Hoàng thái hậu xét lại một chút thần sắc nhi tử thấy hai tròng mắt hắn ôn nhuận, đáy mắt đều có ý cười lưu động, liền biết giờ phút này trong lòng hắn rất cao hứng, liền cười nói: "Mẫu hậu năm đó cũng là giống các con, sao có thể trách các con tới muộn?"
Giờ phút này, một gã thái giám bưng chung trà làm bằng ngọc lưu ly đỏ, cung kính đi đến trước mặt Ôn Noãn Noãn quỳ xuống, giơ khay lên, "Vương phi nương nương xin mời người kính trà cho Thái Hậu nương nương."
Ôn Noãn Noãn hai tay cầm lấy chung trà làm bằng ngọc lưu ly, giơ lên cao, cung kính nói: "Mẫu hậu nương nương, mời uống trà."
Hoàng thái hậu tiếp nhận trà, nhấp hai ngụm coi như tượng trưng nhân tiện nói: "Rất ngoan, nếu con đã gả cho con trai của ta, vậy con chính là hoàng gia phu nhân. Con phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, hiếu kính bà bà, tôn trọng tỷ muội nhà chồng, nhanh chóng khai chi tán diệp cho hoàng gia ta." Nói xong, bà kêu cung nữ ở bên người lại bưng cho Ôn Noãn Noãn một cái hộp đàn gỗ.
Ôn Noãn Noãn dùng hai tay tiếp nhận, khấu tạ hoàng thái hậu, sau đó nàng đem hộp đàn gỗ được hoàng thái hậu ban thưởng giao cho Hồng Lăng ở phía sau mình. Lần này không biết hoàng thái hậu là nghĩ như thế nào mà không có ban thưởng cung nữ. Nàng lấy một hộp gấm từ khay trong tay Lục La, cầm hai tay giơ lên nói : "Mẫu hậu, đây là con dâu tự tay chọn lựa, hy vọng mẫu hậu thích." Nàng ở trong nhà đợi gả, nhiệm vụ trọng yếu nhất chính là làm một ít vớ đai lưng.... nhưng trải qua chút kiểm nghiệm của mọi vẫn là không dám cầm khoe ra ngoài, đành phải tìm cách khác.
Hoàng thái hậu tiếp nhận mở ra nhìn xem, lập tức nở nụ cười: "Rất tốt, lễ vật của con rất hợp với tâm ý ai gia." Trong hộp gấm là một pho tượng Phật Như Lai bằng phỉ thúy.
"Cám ơn mẫu hậu thích." Ôn Noãn Noãn lập tức nhẹ thở phào nhẹ nhõm. Phật giáo đã bắt đầu lưu truyền ở vùng đất đai rộng lớn Trung Nguyên, hoàng gia đều xây dựng tổ miếu thờ để cung phụng, cho nên nàng chọn cho hoàng thái hậu là Phật Như Lai bằng phỉ thúy.
Vân Trạm giúp đỡ nàng đứng dậy đi đến trước mặt hoàng hậu nói : "Đây là hoàng tẩu của ta, đương kim Lưu hoàng hậu, cũng là biểu tỷ của ta." Hắn hướng tới hoàng hậu khom người thở dài, nói : "Tiểu đệ đã để hoàng tẩu đợi lâu, xin hãy hoàng tẩu thứ lỗi."
Hoàng hậu dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đoan trang khẽ khom người hoàn lễ, một lời hai ý nghĩa nói : "Bản thân hoàng tẩu thì lại hy vọng hoàng đệ nên tới muộn thêm chút nữa."
Chờ cung nữ đem bồ đoàn tới bên này, Ôn Noãn Noãn quỳ xuống, đem chén trà thứ hai dùng hai tay nâng lên, nói : "Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."
Tiểu Vương phi thanh âm mềm mại non mềm, nghe thôi cũng đã cảm thấy thoải mái.
Hoàng hậu liền cười tiếp nhận chung trà lưu ly đỏ uống một ngụm, nói : "Muội là thê tử của đệ đệ, có thể kêu Bổn cung hoàng tẩu. Em dâu đoan trang thục nhã, không thua thục nữ của một nhà cao cửa rộng chốn kinh thành. Bổn cung vui mừng, nếu ngày sau đệ muội có rảnh hãy thường tiến cung đến đây chơi, chúng ta sẽ nói chuyện tán gẫu với nhau."
Ôn Noãn Noãn khom người nói, "Hoàng tẩu thích thần thiếp quả thật là phúc khí của thần thiếp."
Hoàng hậu gật gật đầu, ban cho Ôn Noãn Noãn trọn một bộ trang sức bằng phỉ thúy, Ôn Noãn Noãn lập tức đưa tặng hoàng hậu một sợi chuỗi dạ minh châu màu hồng kích cỡ khoảng bằng ngón tay út.
Ôn Noãn Noãn đứng dậy, Vân Trạm liền dẫn nàng sang gawph tỷ tỷ ruột của mình là Tĩnh Di, hai vị trưởng công chúa này gả ở kinh thành. Đại cô nhị cô em dâu bái lễ và trao lễ vật lẫn nhau.
Vân Trạm giới thiệu đến bốn hoàng tử và một vị công chúa, Ôn Noãn Noãn hướng tới bọn họ khom người thi lễ, xưng hô điện hạ, sau đó dâng lễ vật Ôn gia chuẩn bị tỉ mỉ.
Giữa trưa, hoàng thái hậu ban thưởng tiệc rượu, Hoàng Thượng lại đây bái kiến hoàng thái hậu, cùng mọi người đồng tịch. Vân Trạm dẫn Ôn Noãn Noãn kính trà cho hắn, Hoàng Thượng lại tặng cho một bộ trang sức tinh xảo hoàn mỹ và ba mươi bảy kiện lụa được tiến cống từ ngoại bang.
Sau giữa trưa, hoàng thái hậu nói mệt mỏi, cho mọi người đều tự tan đi. Vân Trạm liền dẫn Ôn Noãn Noãn tản bộ ở ngự hoa viên, sau đó lại chuyển đến Thọ Khang cung trong trẻo lạnh lẻo. Lúc này đây hắn không cùng Ôn Noãn Noãn chia ra nữa, mà cùng nhau đi vào bái kiến phi tử mà tiên hoàng sủng ái nhất, Ôn Quý thái phi nương nương.
Ôn Quý thái phi sai người dâng trà, Ôn Noãn Noãn liền đứng dậy bưng trà giúp bà, xem như tận lực hiếu thảo. Từ xưa đến nay, giữa đích và thứ, sang quý và đê tiện luôn phân biệt rất rạch ròi, cho dù là hoàng tộc, trước mặt người ở bên ngoài đều là tôn quý, ở trong hoàng tộc thân phận cao thấp cũng vẫn là phân rất rõ .
Ôn Quý thái phi sắc mặt rất tốt, không hề có chút buồn bực vì bản thân không được mời đến Từ Ninh cung uống trà con dâu, bà cười tủm tỉm đem một khối long văn ngọc bội đưa đến trước mặt cho Ôn Noãn Noãn nói, đó chính là Hoàng Thượng ban thưởng cho, lần trước quên cho nàng , lúc này đây không thể lại quên.
Ôn Noãn Noãn len lén liếc nhìn Vân Trạm một chút, không biết hắn có ý kiến gì với miếng Long Văn ngọc bội đại biểu cho hoàng đế này?
Vân Trạm rất bình tĩnh thay Ôn Noãn Noãn nhận lấy khối long văn bội kia nói rằng hắn tạ ơn hoàng thượng.
Ôn Quý thái phi cười mỉm, sau đó sắc mặt lại nghiêm túc, thở dài: "Nháy mắt đã hơn mười năm, Cửu hoàng tử cũng đã đến tuổi thành thân. Thái Hậu nương nương thật sự là hạnh phúc, trước mặt có hai đứa con trai, một đám con dâu, chỉ có ta cô độc canh giữ ở Thọ Khang cung này, nhìn ánh trăng sáng treo trên bầu trời mà nhớ nhung về hoàng nhi đang ở Nam Cương hoang vắng." Nói xong bà thổn thức không thôi.
Ôn Noãn Noãn tuy rằng rất là đồng tình, nhưng nhớ kỹ lời của lão tổ mẫu, tuyệt đối không can dự vào chuyện riêng trong hoàng tộc.
Ôn Quý thái phi rút ra khăn lụa cúi đầu khẽ lau khóe mắt, Ôn Noãn Noãn đành phải khuyên bà đừng quá mức bi thương, sau này nàng sẽ thường xuyên tiến cung đến thăm bà.
Ôn Quý thái phi thở dài thở ngắn, đưa mắt nhìn phía Vân Trạm, nói : "Quân tử thì nên giúp người khác thành công, Bổn cung tuy không phải quân tử nhưng cũng là biết thời biết thế thúc đẩy một cuộc nhân duyên mỹ mãn. Thế nhân đều nói thiện hữu thiện báo, không biết phần thiện tâm này của Bổn cung khi nào được hồi báo."
Ý của bà muốn nhắc đến chuyện nàng cùng Vân Trạm gặp mặt ở ngự hoa viên là có phần công lao của bà? Nên hiện tại bà đang muốn hồi báo sao?
Ôn Noãn Noãn rất là bất an.
Vân Trạm cười ha hả nói: "Ta sẽ tìm một thời gian thích hợp đề nghị với Hoàng thượng, Thập tam đệ Tề vương đã trưởng thành, các huynh trưởng không cần lo lắng hắn còn quá nhỏ, không thể phụng dưỡng tốt Ôn quý thái phi nương nương nữa. Thái Hậu mấy năm nay đã có con cháu hầu hạ quanh người, trong lòng đề cao nhất là tình mẹ thương con, nếu Quý thái phi nương nương lấy chân tình cảm động Thái Hậu nương nương sẽ thành toàn cho mẹ con được trùng phùng."
Hắn đây là hứa hẹn, hắn sẽ giúp Ôn Quý thái phi cầu tình, để bà đi đến đất phong của con trai bà mà dưỡng lão.
Mặt Ôn Quý thái phi lộ vẻ vui sướng, "Tiêu Dao vương ôn hòa hiền đức cả triều đều biết, hôm nay gặp lại mới biết danh bất hư truyền."
Bà cười nhìn Ôn Noãn Noãn nói : "Noãn Noãn, cô tuy rằng nửa đời nhốt tại trong cung này nhưng cũng là rất biết nhìn người, con chớ phụ tấm chân tình của Tiêu Dao vương đối với con."
"Yêu ai yêu cả đường đi." Ôn Noãn Noãn gật đầu , nói, "Cô nói rất đúng." Nàng vừa nói, vụng trộm nhìn phía Vân Trạm. Đây cũng là chuyện khác hẳn với kiếp trước.
Vân Trạm nháy mắt liền nhận thấy được Ôn Noãn Noãn đang trộm nhìn hắn, thoải mái chuyển về hướng nàng, nhìn nàng mỉm cười.
Ôn Noãn Noãn lập tức xấu hổ đến cúi đầu, hai gò má ửng hồng, tim đập giống như nổi trống.
Ôn Quý thái phi là người từng trải, đương nhiên biết trong lòng Ôn Noãn Noãn đã có hắn, liền bỡn cợt nói : "Tân nương tử xấu hổ rồi." Vân Trạm vì nàng đã sử dụng một ít âm mưu thủ đoạn, hiện tại rốt cục hắn đã đạt được hồi báo mà hắn mong muốn.
Ôn Noãn Noãn lập tức xấu hổ đến hận không thể trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái hang, để cho nàng chui vào.
Nhìn thấy nàng mặt đỏ tai hồng, lộ vẻ thẹn thùng, trong lòng Vân Trạm dâng lên đến đắc ý cùng thỏa mãn lạ thường. Trời xanh không phụ lòng người, cô gái mà hắn nhìn trúng rốt cục nàng ấy cũng động lòng vì hắn.
Chạng vạng, Vân Trạm cùng Ôn Noãn Noãn đến Từ Ninh cung nói lời từ biệt với hoàng thái hậu, hoàng thái hậu đáp ứng, bọn họ liền ngồi kiệu ghế ra ngoài cung, sau đó một người cưỡi ngựa một người ngồi kiệu, quay về Tiêu Dao vương phủ.
Hoàng gia quy củ rất nhiều, ngoại nhân ra vào hoàng cung không dứt, trừ bỏ mồng một mười lăm triều đình cho phép mệnh phụ phu nhân tiến cung thăm viếng hoàng hậu hoàng thái hậu, Ôn Noãn Noãn về sau muốn vào cung yết kiến, cũng phải trình bái thiếp trước. Sau này nhiệm vụ chủ yếu của nàng chính là hầu hạ Tiêu Dao vương thật tốt, vì hắn khai chi tán diệp.
Nàng có thể hầu hạ tốt hắn, nhưng nàng có thể giúp hắn khai chi tán diệp sao?
Đây cũng là một dấu hỏi lớn ở kiếp trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.