Chương 37: Thượng Quan đại công tử
Dịch Ngũ
13/12/2016
Ôn Noãn Noãn tuy rằng không thể xác định chuyện này có liên quan gì đến Vân Trạm hay không, nhưng trong lòng rất không thoải mái. Nếu thực sự là hắn làm chuyện đó không phải biểu đạt cho âm mưu nào đó của hắn sắp diễn ra? Nếu không phải hắn làm, để cho người ác nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật quả thật khó chịu, nàng không nhìn được nhìn xuống tiệm khung Liễu thị thở dài.
"Tiểu cửu, đừng thở dài ." Ôn thất thấy Ôn Noãn Noãn khổ sở, khuyên nhủ nói, "Bọn huynh trở về sẽ nói với cha chuyện này, chắc chắn họ sẽ giúp đỡ gia đình này mà ."
Hắn nghe cha mình từng nói, Ôn phủ vì giảm bớt ý mơ ước của người khác đối với tiền tài của nhà mình, cũng vì không để cho quý tộc hoàng thất phải kiêng kị, thì nên làm nhiều việc thiện, dùng loại phương pháp này phân tán một số tài sản ngoài mặt cho người ta thấy được. Ôn phủ làm việc thiện lúc ban đầu là vì quận chúa lão phu nhân nhắc nhở, nhưng sau này thấy những người được giúp đỡ có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc,bọn họ cũng vui vẻ làm việc thiện .
"Nhà các ngươi định xuất tiền giúp nhà ông ta vượt qua cửa ải khó khăn này sao? Định mua lại tiệm khung sao?" Vân Trạm có chút kinh ngạc. Tiệm khung Liễu thị là gia đình có sản nghiệp tổ tiên để lại, Ôn phủ ra tay lần này có thể nhân cơ hội mua lại cái này cửa hàng cùng với người trông coi duy trì cửa hàng.
"Không thể mua được ! Ôn gia chúng ta mua sẽ bị người đời nói là gian thương, nhân cơ hội mà nuốt mất sản nghiệp tổ tiên nhà người ta." Ôn thất lắc lắc đầu nói, "Theo huynh muội chúng ta biết tác phong các trưởng bối trước sau như một, đại khái sau này tranh chữ của chúng ta có thể được đóng khung miễn phí mà thôi." Thương nhân có tiền giàu có một chút, chỉ cần đi sai một bước sẽ bị mắng là gian thương.
Vân Trạm nhất thời nở nụ cười, " Ôn phủ các ngươi thật đúng là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn." Học theo sách thánh hiền làm người tốt không cần báo đáp sao? Thiên hạ lại còn có người ngốc như vậy, lại còn là cả một gia tộc!
"Nhìn người khác hạnh phúc, bản thân mình cũng sẽ vui lây, bởi vì người đó là được mình ra tay giúp đỡ mới có được hạnh phúc ." Ôn Noãn Noãn nói, cố ý nhìn về phía Vân Trạm. Tâm lý Vân Trạm bị vặn vẹo, nhìn người khác đau khổ hắn mới thỏa mãn được.
Vân Trạm cười cúi đầu uống trà, không trả lời câu nói của huynh muội bọn họ.
Ôn Noãn Noãn giống như lẩm bẩm, "Sao tư nhiên mình lại có cảm giác, nếu tiệm khung Liễu thị quả thật là bị phóng hỏa, như vậy chả phải là nhà chúng ta chùi đít dọn dẹp cho cái tên bất lương đó sao."
Ôn lục nhất thời xấu hổ ho hai tiếng. Mông đít hai từ này quả thật không nên tử trong miệng Ôn Noãn Noãn nói ra , một cô nương khuê tú được giáo dục nghiêm chỉnh.
Ôn thất cúi đầu há mồm nhai điểm tâm, làm bộ không có nghe thấy.
Thân thể Vân Trạm hơi hơi chấn động, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa không lộ ra sắc mặt hờn giận hay không. Chỉ có hai gã thị vệ phía sau hắn gương mặt hơi mất tự nhiên, tầm mắt nhẹ nhàng chuyển sang tiệm khung Liễu thị đối diên, giống như đang ẩn nhẫn chuyện gì đó.
Uống xong trà, huynh muội Ôn thị lại cùng Vân Trạm từ biệt, Vân Trạm không có lôi kéo thêm bọn họ nữa, mà chỉ nói hắn sẽ đi tới chỗ của Ôn tứ để từ biệt, hắn có việc gấp ngày mai phải trở lại kinh thành , không thể tới đại thọ của Phượng Linh quận chúa được, còn nhờ bọn họ chuyển lời cáo lỗi tới giùm.
Ba huynh muội Ôn gia liên tục gật đầu, nói ngày mai bọn họ sẽ không đến tiễn hắn hắn , nên ở đây cầu chúc hắn được thuận buồm xuôi gió.
Vân Trạm đi tới hướng tiệm vải Ôn gia mà đi, ba huynh muội Ôn gia ngoan ngoãn đi về hướng khác hồi phủ
○○○
Huynh muội Ôn Noãn Noãn hồi phủ thì ngay lập tức đi tìm Ôn đại lão gia. Bọn họ mỗi người mọt câu nói hết chuyện của tiệm khung Liễu thị, Ôn đại lão gia lập tức gật đầu, nói rằng sẽ mau chóng phái người qua liên hệ.
Bởi vì Ôn phủ thường xuyên làm việc thiện, Ôn Noãn Noãn cũng không quan tâm tới chuyện này nữa, mà là đem thời gian còn lại liên lạc với Thượng Quan Liên Dao.
Nàng đã đến tuổi phải xuất giá, phải chọn một nam nhân có thể cho nàng cuộc sống an bình. Thượng Quan Thiên Tỳ là chính là người được lựa chọn, tuy rằng hắn đã ám chỉ với nàng rằng hắn sẽ không nạp thiếp, nhưng mà nàng vẫn còn có chút lo lắng, nàng muốn hắn phải mở miệng hứa hẹn, tốt nhất viết giấy cam đoan.
Hậu hoa viên Thượng Quan phủ liễu rủ mặt hồ, Thượng Quan Thiên Tỳ cùng Ôn Noãn Noãn dọc theo bờ hồ tản bộ. Chủ tớ Thượng Quan Liên Dao không biết đã chạy đi đâu ,hai nha hoàn của Ôn Noãn Noãn cùng với một gã sai vặt thân cận của Thượng Quan Thiên Tỳ đi rất xa bọn họ
"Ta nghe nói bức họa ta nhờ Liên Dao đưa cho nhị tiểu thư, nhị tiểu thư cầm đi làm khung, tiệm khung lại bị cháy, đã bị hủy cùng những bức họa khác ." Thượng Quan Thiên Tỳ cười nói, "Chỉ là một bức họa không được đẹp lắm, không cần phải phiền toái đi đóng khung như vậy đâu ." Tuy là miệng hắn nói như vậy,nhưng trong lòng lại nhảy nhót, công phu không phụ lòng người, Noãn Noãn cuối cùng cũng động tâm với hắn .
"Đại công tử, đó là bức họa người dụng tâm vẽ ra, ta tự nhiên phải giữ lại thật tốt." Ôn Noãn Noãn cúi đầu nói, "Thực xin lỗi, bức họa đã bị thiêu mất rồi." Nàng kỳ thực là không có lý do để ra ngoài một mình, nên mới dùng bức chân dung đó để làm cớ . Hắn dùng chân tình đối với nàng, mà nàng lại coi hắn như một cái khóa an toàn cho tương lai, giờ phút này nghĩ điều đó quả thật muốn xin lỗi hắn.
Thượng Quan Thiên Tỳ cúi đầu nhìn thiếu nữ mình đã chờ đợi bao năm qua, ôn nhu nói, "Nàng thích nó?"
"Ừm, cho nên mới đi làm khung ." Ôn Noãn Noãn nhanh chóng gật đầu. Bức họa đó vẽ hơi xấu nét lại thô cứng, nhưng rất thú vị, hơn nữa trong đó cất dấu tình ý của Thượng Quan Thiên Tỳ, thật chất trong lòng nàng có chút yêu thích, nếu không ngoài ý muốn mà nói, sau khi thành thân bức họa xấu hoắc đó có thể trở thành vật kỷ niệm vô giá.
"Nhị tiểu thư, nếu nàng thích ta có thể vẽ thêm cho nàng một bức nữa. Chỉ là kỹ thuật vẽ của ta có chút vụng về, chỉ thích hợp vẽ chơi." Thượng Quan Thiên Tỳ đưa đôi mắt nhu tình nhìn về cái trán nõn nà của Ôn Noãn Noãn.
"Được." Ôn Noãn Noãn lập tức dịu ngoan nói.
"Đi thôi, chúng ta đi bên thủy đình kia nghỉ ngơi một chút. Ta sai nô bộc đi thư phòng mang tới giấy và bút mực." Thượng Quan Thiên Tỳ nói, hướng tới phía sau vẫy tay một cái.
Hai nha hoàn của Ôn Noãn Noãn đi cùng một chỗ với nô bộc trẻ tuổi, chắp tay nói: "Đại công tử." Hắn là người sai vặt thân cận nhất của Thượng Quan Thiên Tỳ, ngày thường trong cũng giúp Thượng Quan Thiên Tỳ dọn dẹp những thứ xung quanh.
"Yên Vũ, ta cùng với nhị tiểu thư đi tới đình bên hồ sen nghỉ ngơi, ngươi đi thư phòng đem giấy và bút mực mang tới đây." Thượng Quan Thiên Tỳ phân phó nói.
"Vâng." Yên Vũ , khom người rời đi.
Thượng Quan Thiên Tỳ dẫn Ôn Noãn Noãn xuyên qua con đường hình chữ "Chi"(之) cầu dẫn quanh co, đi đến ở đình ở giữa hồ sen. Đình này nhìn qua là đã biết thường xuyên có người tới, còn là vì Ôn Noãn Noãn muốn tới chơi Thượng Quan phủ cho nên được bố trí riêng, bốn chiếc ghế đá trong đình đều trải đệm gấm màu xanh lam.
Thượng Quan Thiên Tỳ cầm lấy hai hai cái đệm đi với bên đình vỗ vỗ vài cái, sau đó để lại chỗ cũ, nói: "Nhị tiểu thư, mời ngồi." Xuất phát từ lòng tôn trọng với khuê nữ, hắn còn không có gọi thẳng khuê danh của Ôn Noãn Noãn, cũng không có yêu cầu Ôn Noãn Noãn gọi tên của hắn.
Nhìn hắn săn sóc tỉ mỉ, Ôn Noãn Noãn rất là vừa lòng, hướng tới hắn hơi hơi cúi thấp người, chỉ vào vị trí đối diện nói: "Đại công tử, ngươi cũng ngồi đi."
Hồng Lăng cùng Lục La vẫn đi theo phía sau Ôn Noãn Noãn đi lên cầu, nhưng rất nhanh bị hai nha hoàn của Thượng Quan Liên Dao đuổi theo."Hồng Lăng tỷ, Lục La tỷ, đây là đồ mà tiểu thư ta sai chúng ta đem tới đây." Nha hoàn của Thượng Quan Liên Dao nói xong, cười hì hì cầm khay trong tay đưa cho các nàng.
Hồng Lăng Lục La nhận lấy. Lục La cười nói: "Tiểu thư nhà ngươi chọn đúng thời cơ thật nha." Hai cái khay, một cái ở bên trên để một ấm trà hai chung trà, một khay khác để bánh ngọt tinh xảo.
"Ha ha ha a." hai nha hoàn của Thượng Quan Liên Dao cười khẽ , hướng tới phía sau chỉ chỉ.
Hồng Lăng Lục La nhìn lại, thì thấy Thượng Quan Liên Dao đứng cạnh rìa núi giả vẫy tay với các nàng.
Thượng Quan tiểu thư thật cố gắng muốn giật dây bắc cầu cho đại ca nàng và nhị tiểu thư nhà mình nha.
Hồng Lăng, Lục La nhìn nhau cười, mỗi người bưng một cái khay hướng thủy đình đi tới.
"Đại công tử, nhị tiểu thư." Các nàng nói xong, đem nước trà cùng bánh ngọt đặt lên bàn, sau đó khom người rời khỏi thủy đình, đứng xa xa hầu hạ.
Thượng Quan Thiên Tỳ biết những điều này là có muội muội nhà mình lo liệu , trong lòng rất cảm kích muội tử thông minh nhu thuận, thân thiện am hiểu ý người.
"Nhị tiểu thư, buổi trưa đa qua lâu rồi , nàng nhất định sẽ hơi đói, không bằng nếm tay nghề đầu bếp của quý phủ ta." Hắn nói xong, đem hai đĩa bánh ngọt đưa đến trước mặt Ôn Noãn Noãn, sau đó đưa chung trà đã châm qua.
So sánh hắn với Vân Trạm, thể xác và tinh thần hắn khỏe mạnh, tính cách thành thục, sẽ là một trượng phu tốt.
Ôn Noãn Noãn yên lặng nghĩ, hướng tới hắn cười nhẹ , đưa tay lấy bánh ngọt.
Thượng Quan Thiên Tỳ cầm chung trà lên chậm rãi uống nước, khóe miệng mỉm cười nhìn nàng.
Năm ấy hắn mười sáu tuổi bất ngờ gặp được Ôn Noãn Noãn mặc nam trang, đã cảm thấy nữ hài tử mười tuổi này quả thật có lòng dũng cảm khác thường. Hắn cũng không có cố ý chờ đợi nàng, nhưng chỉ cần có thời gian sẽ đi nhìn nàng một chút. Chậm rãi , càng ngay hắn càng biết nhiều điều về nàng, cũng càng ngày càng để bụng, bất tri bất giác trở thành chờ đợi nàng lớn lên. Biết nam nhân Ôn phủ không lưu luyến bụi hoa, hắn cũng sẽ không cùng các nữ nhân khác dây dưa, phòng ngừa Ôn phủ khi vì Ôn Noãn Noãn chọn lựa vị hôn phu sẽ có yêu cầu này.
Hắn quan sát toàn bộ quá trình Ôn phủ đại tiểu thư chọn rể, cảm thấy may mắn bản thân mình không đi Hoa Lâu , trong phủ lại không có nha hoàn thông phòng, nếu không ngay từ đầu đã bị loại ra khỏi danh sách vị hôn phu của Noãn Noãn.
Đến cuối năm ngoái, Ôn phủ đột nhiên tìm bà mối, hắn biết tin, ngay lập tức phái người đi dò la những bà mối này, Ôn phủ là giúp tứ thiếu gia làm mai, hay là tìm mối cho nhị tiểu thư? Bởi vì Ôn tứ trong đám huynh đệ chưa thành thân của Ôn gia là người lớn tuổi nhất, mà Ôn Noãn Noãn qua năm đã mười lăm , đã đến tuổi cập kê tìm người mai mối.
Biết được Ôn phủ lần này là vì Ôn nhị tiểu thư tìm hiền tế, hắn lập tức bắt đầu tìm cách. Lúc qua năm mới, hắn nói ý với phụ thân muốn đi chúc tết xung quanh, đi Ôn phủ làm khách, cố gắng làm cho ba vị lão gia Ôn phủ cùng chư vị huynh trưởng lưu lại ấn tượng thật tốt với hắn. Hắn phái người hỏi thăm hành tung thăm viếng năm mới của Noãn Noãn, vài lần cố ý cùng nàng gặp gỡ. Tuy rằng cách rất nhiều trưởng bối và nô bộc, hắn cũng có thể thấy được Ôn Noãn Noãn từ xa. Nàng mặc nữ trang quả nhiên đúng như lời bà mối nói , văn nhã đoan trang, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tiến thối hữu độ, chính là phong phạm nữ nhi nhà cao cửa rộng.
Khi tĩnh thì như xử nữ ,khi động thì linh hoạt như thỏ, nữ hài thông minh như vậy đúng thê tử trong lòng của hắn!
Hắn không dám đợi lâu thêm nữa. Biết muội muội Liên Dao nhà mình ngày thường cùng Ôn Noãn Noãn thỉnh thoảng hay lui tới, liền vội vàng thúc giục muội tử viết thư mời Noãn Noãn hai tháng hai đi đạp thanh.
Muội muôi hắn cũng thông minh, không uổng công hắn ngày thường yêu chiều nàng,ngay lập tức viết thư .
Hắn sớm đoán được Ôn đại tiểu thư xuất giá rầm rộ như vậy sẽ có rất nhiều nam tử ham muốn vị trí làm rể Ôn phủ, quả nhiên, ngày hai tháng hai đó, hắn thấy được vài người. Hắn không thể không tham gia đá cầu, khiến cho mọi người chú ý, không tiếng động bức lui một ít nam tử trẻ tuổi không bằng hắn.
Lấy họa đưa tình là biện pháp muội tử Liên Dao nghĩ ra , kết quả lại thực sự có hiệu quả, Noãn Noãn bắt đầu chú ý hắn . Sau đó, Liên Dao chủ động mời nàng đến Thượng Quan phủ chơi, làm cho hắn "bất ngờ gặp" nàng. Cho đến bây giờ, hắn tin tưởng, nàng cũng có hảo cảm đối với hắn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn có thể thuận lợi đem thiếu nữ khi mặc nam trang thì hoạt bát, khi mặc nữ trang thì hiền thục yên tĩnh lấy về nhà, cả đời làm bạn.
"Tiểu cửu, đừng thở dài ." Ôn thất thấy Ôn Noãn Noãn khổ sở, khuyên nhủ nói, "Bọn huynh trở về sẽ nói với cha chuyện này, chắc chắn họ sẽ giúp đỡ gia đình này mà ."
Hắn nghe cha mình từng nói, Ôn phủ vì giảm bớt ý mơ ước của người khác đối với tiền tài của nhà mình, cũng vì không để cho quý tộc hoàng thất phải kiêng kị, thì nên làm nhiều việc thiện, dùng loại phương pháp này phân tán một số tài sản ngoài mặt cho người ta thấy được. Ôn phủ làm việc thiện lúc ban đầu là vì quận chúa lão phu nhân nhắc nhở, nhưng sau này thấy những người được giúp đỡ có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc,bọn họ cũng vui vẻ làm việc thiện .
"Nhà các ngươi định xuất tiền giúp nhà ông ta vượt qua cửa ải khó khăn này sao? Định mua lại tiệm khung sao?" Vân Trạm có chút kinh ngạc. Tiệm khung Liễu thị là gia đình có sản nghiệp tổ tiên để lại, Ôn phủ ra tay lần này có thể nhân cơ hội mua lại cái này cửa hàng cùng với người trông coi duy trì cửa hàng.
"Không thể mua được ! Ôn gia chúng ta mua sẽ bị người đời nói là gian thương, nhân cơ hội mà nuốt mất sản nghiệp tổ tiên nhà người ta." Ôn thất lắc lắc đầu nói, "Theo huynh muội chúng ta biết tác phong các trưởng bối trước sau như một, đại khái sau này tranh chữ của chúng ta có thể được đóng khung miễn phí mà thôi." Thương nhân có tiền giàu có một chút, chỉ cần đi sai một bước sẽ bị mắng là gian thương.
Vân Trạm nhất thời nở nụ cười, " Ôn phủ các ngươi thật đúng là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn." Học theo sách thánh hiền làm người tốt không cần báo đáp sao? Thiên hạ lại còn có người ngốc như vậy, lại còn là cả một gia tộc!
"Nhìn người khác hạnh phúc, bản thân mình cũng sẽ vui lây, bởi vì người đó là được mình ra tay giúp đỡ mới có được hạnh phúc ." Ôn Noãn Noãn nói, cố ý nhìn về phía Vân Trạm. Tâm lý Vân Trạm bị vặn vẹo, nhìn người khác đau khổ hắn mới thỏa mãn được.
Vân Trạm cười cúi đầu uống trà, không trả lời câu nói của huynh muội bọn họ.
Ôn Noãn Noãn giống như lẩm bẩm, "Sao tư nhiên mình lại có cảm giác, nếu tiệm khung Liễu thị quả thật là bị phóng hỏa, như vậy chả phải là nhà chúng ta chùi đít dọn dẹp cho cái tên bất lương đó sao."
Ôn lục nhất thời xấu hổ ho hai tiếng. Mông đít hai từ này quả thật không nên tử trong miệng Ôn Noãn Noãn nói ra , một cô nương khuê tú được giáo dục nghiêm chỉnh.
Ôn thất cúi đầu há mồm nhai điểm tâm, làm bộ không có nghe thấy.
Thân thể Vân Trạm hơi hơi chấn động, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa không lộ ra sắc mặt hờn giận hay không. Chỉ có hai gã thị vệ phía sau hắn gương mặt hơi mất tự nhiên, tầm mắt nhẹ nhàng chuyển sang tiệm khung Liễu thị đối diên, giống như đang ẩn nhẫn chuyện gì đó.
Uống xong trà, huynh muội Ôn thị lại cùng Vân Trạm từ biệt, Vân Trạm không có lôi kéo thêm bọn họ nữa, mà chỉ nói hắn sẽ đi tới chỗ của Ôn tứ để từ biệt, hắn có việc gấp ngày mai phải trở lại kinh thành , không thể tới đại thọ của Phượng Linh quận chúa được, còn nhờ bọn họ chuyển lời cáo lỗi tới giùm.
Ba huynh muội Ôn gia liên tục gật đầu, nói ngày mai bọn họ sẽ không đến tiễn hắn hắn , nên ở đây cầu chúc hắn được thuận buồm xuôi gió.
Vân Trạm đi tới hướng tiệm vải Ôn gia mà đi, ba huynh muội Ôn gia ngoan ngoãn đi về hướng khác hồi phủ
○○○
Huynh muội Ôn Noãn Noãn hồi phủ thì ngay lập tức đi tìm Ôn đại lão gia. Bọn họ mỗi người mọt câu nói hết chuyện của tiệm khung Liễu thị, Ôn đại lão gia lập tức gật đầu, nói rằng sẽ mau chóng phái người qua liên hệ.
Bởi vì Ôn phủ thường xuyên làm việc thiện, Ôn Noãn Noãn cũng không quan tâm tới chuyện này nữa, mà là đem thời gian còn lại liên lạc với Thượng Quan Liên Dao.
Nàng đã đến tuổi phải xuất giá, phải chọn một nam nhân có thể cho nàng cuộc sống an bình. Thượng Quan Thiên Tỳ là chính là người được lựa chọn, tuy rằng hắn đã ám chỉ với nàng rằng hắn sẽ không nạp thiếp, nhưng mà nàng vẫn còn có chút lo lắng, nàng muốn hắn phải mở miệng hứa hẹn, tốt nhất viết giấy cam đoan.
Hậu hoa viên Thượng Quan phủ liễu rủ mặt hồ, Thượng Quan Thiên Tỳ cùng Ôn Noãn Noãn dọc theo bờ hồ tản bộ. Chủ tớ Thượng Quan Liên Dao không biết đã chạy đi đâu ,hai nha hoàn của Ôn Noãn Noãn cùng với một gã sai vặt thân cận của Thượng Quan Thiên Tỳ đi rất xa bọn họ
"Ta nghe nói bức họa ta nhờ Liên Dao đưa cho nhị tiểu thư, nhị tiểu thư cầm đi làm khung, tiệm khung lại bị cháy, đã bị hủy cùng những bức họa khác ." Thượng Quan Thiên Tỳ cười nói, "Chỉ là một bức họa không được đẹp lắm, không cần phải phiền toái đi đóng khung như vậy đâu ." Tuy là miệng hắn nói như vậy,nhưng trong lòng lại nhảy nhót, công phu không phụ lòng người, Noãn Noãn cuối cùng cũng động tâm với hắn .
"Đại công tử, đó là bức họa người dụng tâm vẽ ra, ta tự nhiên phải giữ lại thật tốt." Ôn Noãn Noãn cúi đầu nói, "Thực xin lỗi, bức họa đã bị thiêu mất rồi." Nàng kỳ thực là không có lý do để ra ngoài một mình, nên mới dùng bức chân dung đó để làm cớ . Hắn dùng chân tình đối với nàng, mà nàng lại coi hắn như một cái khóa an toàn cho tương lai, giờ phút này nghĩ điều đó quả thật muốn xin lỗi hắn.
Thượng Quan Thiên Tỳ cúi đầu nhìn thiếu nữ mình đã chờ đợi bao năm qua, ôn nhu nói, "Nàng thích nó?"
"Ừm, cho nên mới đi làm khung ." Ôn Noãn Noãn nhanh chóng gật đầu. Bức họa đó vẽ hơi xấu nét lại thô cứng, nhưng rất thú vị, hơn nữa trong đó cất dấu tình ý của Thượng Quan Thiên Tỳ, thật chất trong lòng nàng có chút yêu thích, nếu không ngoài ý muốn mà nói, sau khi thành thân bức họa xấu hoắc đó có thể trở thành vật kỷ niệm vô giá.
"Nhị tiểu thư, nếu nàng thích ta có thể vẽ thêm cho nàng một bức nữa. Chỉ là kỹ thuật vẽ của ta có chút vụng về, chỉ thích hợp vẽ chơi." Thượng Quan Thiên Tỳ đưa đôi mắt nhu tình nhìn về cái trán nõn nà của Ôn Noãn Noãn.
"Được." Ôn Noãn Noãn lập tức dịu ngoan nói.
"Đi thôi, chúng ta đi bên thủy đình kia nghỉ ngơi một chút. Ta sai nô bộc đi thư phòng mang tới giấy và bút mực." Thượng Quan Thiên Tỳ nói, hướng tới phía sau vẫy tay một cái.
Hai nha hoàn của Ôn Noãn Noãn đi cùng một chỗ với nô bộc trẻ tuổi, chắp tay nói: "Đại công tử." Hắn là người sai vặt thân cận nhất của Thượng Quan Thiên Tỳ, ngày thường trong cũng giúp Thượng Quan Thiên Tỳ dọn dẹp những thứ xung quanh.
"Yên Vũ, ta cùng với nhị tiểu thư đi tới đình bên hồ sen nghỉ ngơi, ngươi đi thư phòng đem giấy và bút mực mang tới đây." Thượng Quan Thiên Tỳ phân phó nói.
"Vâng." Yên Vũ , khom người rời đi.
Thượng Quan Thiên Tỳ dẫn Ôn Noãn Noãn xuyên qua con đường hình chữ "Chi"(之) cầu dẫn quanh co, đi đến ở đình ở giữa hồ sen. Đình này nhìn qua là đã biết thường xuyên có người tới, còn là vì Ôn Noãn Noãn muốn tới chơi Thượng Quan phủ cho nên được bố trí riêng, bốn chiếc ghế đá trong đình đều trải đệm gấm màu xanh lam.
Thượng Quan Thiên Tỳ cầm lấy hai hai cái đệm đi với bên đình vỗ vỗ vài cái, sau đó để lại chỗ cũ, nói: "Nhị tiểu thư, mời ngồi." Xuất phát từ lòng tôn trọng với khuê nữ, hắn còn không có gọi thẳng khuê danh của Ôn Noãn Noãn, cũng không có yêu cầu Ôn Noãn Noãn gọi tên của hắn.
Nhìn hắn săn sóc tỉ mỉ, Ôn Noãn Noãn rất là vừa lòng, hướng tới hắn hơi hơi cúi thấp người, chỉ vào vị trí đối diện nói: "Đại công tử, ngươi cũng ngồi đi."
Hồng Lăng cùng Lục La vẫn đi theo phía sau Ôn Noãn Noãn đi lên cầu, nhưng rất nhanh bị hai nha hoàn của Thượng Quan Liên Dao đuổi theo."Hồng Lăng tỷ, Lục La tỷ, đây là đồ mà tiểu thư ta sai chúng ta đem tới đây." Nha hoàn của Thượng Quan Liên Dao nói xong, cười hì hì cầm khay trong tay đưa cho các nàng.
Hồng Lăng Lục La nhận lấy. Lục La cười nói: "Tiểu thư nhà ngươi chọn đúng thời cơ thật nha." Hai cái khay, một cái ở bên trên để một ấm trà hai chung trà, một khay khác để bánh ngọt tinh xảo.
"Ha ha ha a." hai nha hoàn của Thượng Quan Liên Dao cười khẽ , hướng tới phía sau chỉ chỉ.
Hồng Lăng Lục La nhìn lại, thì thấy Thượng Quan Liên Dao đứng cạnh rìa núi giả vẫy tay với các nàng.
Thượng Quan tiểu thư thật cố gắng muốn giật dây bắc cầu cho đại ca nàng và nhị tiểu thư nhà mình nha.
Hồng Lăng, Lục La nhìn nhau cười, mỗi người bưng một cái khay hướng thủy đình đi tới.
"Đại công tử, nhị tiểu thư." Các nàng nói xong, đem nước trà cùng bánh ngọt đặt lên bàn, sau đó khom người rời khỏi thủy đình, đứng xa xa hầu hạ.
Thượng Quan Thiên Tỳ biết những điều này là có muội muội nhà mình lo liệu , trong lòng rất cảm kích muội tử thông minh nhu thuận, thân thiện am hiểu ý người.
"Nhị tiểu thư, buổi trưa đa qua lâu rồi , nàng nhất định sẽ hơi đói, không bằng nếm tay nghề đầu bếp của quý phủ ta." Hắn nói xong, đem hai đĩa bánh ngọt đưa đến trước mặt Ôn Noãn Noãn, sau đó đưa chung trà đã châm qua.
So sánh hắn với Vân Trạm, thể xác và tinh thần hắn khỏe mạnh, tính cách thành thục, sẽ là một trượng phu tốt.
Ôn Noãn Noãn yên lặng nghĩ, hướng tới hắn cười nhẹ , đưa tay lấy bánh ngọt.
Thượng Quan Thiên Tỳ cầm chung trà lên chậm rãi uống nước, khóe miệng mỉm cười nhìn nàng.
Năm ấy hắn mười sáu tuổi bất ngờ gặp được Ôn Noãn Noãn mặc nam trang, đã cảm thấy nữ hài tử mười tuổi này quả thật có lòng dũng cảm khác thường. Hắn cũng không có cố ý chờ đợi nàng, nhưng chỉ cần có thời gian sẽ đi nhìn nàng một chút. Chậm rãi , càng ngay hắn càng biết nhiều điều về nàng, cũng càng ngày càng để bụng, bất tri bất giác trở thành chờ đợi nàng lớn lên. Biết nam nhân Ôn phủ không lưu luyến bụi hoa, hắn cũng sẽ không cùng các nữ nhân khác dây dưa, phòng ngừa Ôn phủ khi vì Ôn Noãn Noãn chọn lựa vị hôn phu sẽ có yêu cầu này.
Hắn quan sát toàn bộ quá trình Ôn phủ đại tiểu thư chọn rể, cảm thấy may mắn bản thân mình không đi Hoa Lâu , trong phủ lại không có nha hoàn thông phòng, nếu không ngay từ đầu đã bị loại ra khỏi danh sách vị hôn phu của Noãn Noãn.
Đến cuối năm ngoái, Ôn phủ đột nhiên tìm bà mối, hắn biết tin, ngay lập tức phái người đi dò la những bà mối này, Ôn phủ là giúp tứ thiếu gia làm mai, hay là tìm mối cho nhị tiểu thư? Bởi vì Ôn tứ trong đám huynh đệ chưa thành thân của Ôn gia là người lớn tuổi nhất, mà Ôn Noãn Noãn qua năm đã mười lăm , đã đến tuổi cập kê tìm người mai mối.
Biết được Ôn phủ lần này là vì Ôn nhị tiểu thư tìm hiền tế, hắn lập tức bắt đầu tìm cách. Lúc qua năm mới, hắn nói ý với phụ thân muốn đi chúc tết xung quanh, đi Ôn phủ làm khách, cố gắng làm cho ba vị lão gia Ôn phủ cùng chư vị huynh trưởng lưu lại ấn tượng thật tốt với hắn. Hắn phái người hỏi thăm hành tung thăm viếng năm mới của Noãn Noãn, vài lần cố ý cùng nàng gặp gỡ. Tuy rằng cách rất nhiều trưởng bối và nô bộc, hắn cũng có thể thấy được Ôn Noãn Noãn từ xa. Nàng mặc nữ trang quả nhiên đúng như lời bà mối nói , văn nhã đoan trang, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tiến thối hữu độ, chính là phong phạm nữ nhi nhà cao cửa rộng.
Khi tĩnh thì như xử nữ ,khi động thì linh hoạt như thỏ, nữ hài thông minh như vậy đúng thê tử trong lòng của hắn!
Hắn không dám đợi lâu thêm nữa. Biết muội muội Liên Dao nhà mình ngày thường cùng Ôn Noãn Noãn thỉnh thoảng hay lui tới, liền vội vàng thúc giục muội tử viết thư mời Noãn Noãn hai tháng hai đi đạp thanh.
Muội muôi hắn cũng thông minh, không uổng công hắn ngày thường yêu chiều nàng,ngay lập tức viết thư .
Hắn sớm đoán được Ôn đại tiểu thư xuất giá rầm rộ như vậy sẽ có rất nhiều nam tử ham muốn vị trí làm rể Ôn phủ, quả nhiên, ngày hai tháng hai đó, hắn thấy được vài người. Hắn không thể không tham gia đá cầu, khiến cho mọi người chú ý, không tiếng động bức lui một ít nam tử trẻ tuổi không bằng hắn.
Lấy họa đưa tình là biện pháp muội tử Liên Dao nghĩ ra , kết quả lại thực sự có hiệu quả, Noãn Noãn bắt đầu chú ý hắn . Sau đó, Liên Dao chủ động mời nàng đến Thượng Quan phủ chơi, làm cho hắn "bất ngờ gặp" nàng. Cho đến bây giờ, hắn tin tưởng, nàng cũng có hảo cảm đối với hắn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn có thể thuận lợi đem thiếu nữ khi mặc nam trang thì hoạt bát, khi mặc nữ trang thì hiền thục yên tĩnh lấy về nhà, cả đời làm bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.