Phu Quân Hữu Độc

Chương 45: Vân Trạm thâm tình.

Dịch Ngũ

13/12/2016

Vân Trạm mang Ôn Noãn Noãn rời khỏi Từ Ninh cung, ánh mắt ôn hào nói: "Noãn Noãn, ta sai người đưa nàng sang chỗ Quý thái phi sau đó nàng hãy theo Hầu phu nhân quay về Hầu phủ. Ngày mai, đại ca và tứ ca của nàng sẽ đến Hầu phủ gặp nàng. Qua vài ngày nàng hãy theo họ quay lại Ninh Dương thành.""

Ôn Noãn Noãn ngẩng mạnh đầu không dám tin hỏi: "Đại ca và tứ ca của ta? Bọn họ… Có phải bọn họ đã đến Tiêu Dao vương phủ tìm ngươi? Ngươi an bài cho họ đến Hầu phủ sao? Chẳng lẽ đây chính là kế hoạch của ngươi?"" Ôn gia ở kinh thành vốn không có nhân mạch, nàng bị Hà Âm hầu phủ cưỡng ép mang đi, dưới tình huống thúc thủ vô sách như vậy hy vọng duy nhất của họ chính là giao tình với Tiêu Dao vương Vân Trạm.

"Ừ." Vân Trạm gật đầu, khóe miệng nở nụ cười ấm áp, "Ôn gia phi thường để ý nàng, thậm chí muốn dùng tất cả tài sản chỉ để đổi lấy tự do của nàng."

Ôn tứ - Ôn Hiểu Trí, người có giao tình với hắn nhiều nhất. Ôn đại – Ôn Hiểu Nhân, gia chủ đời kế của Ôn gia. Hai người bọn họ ngày đêm thúc ngựa để đến được kinh thành trước khi Ôn Noãn Noãn đến. Bọn họ không lập tức đi đến Hầu phủ mà lại đến Tiêu Dao vương phủ cầu kiến hắn.

Bọn họ lo lắng mình là người nhỏ, lời nhẹ không thể vào gặp Vương gia được. Mà thật sự xác thực như thế, thị vệ trước cửa vương phủ thu tiền của họ cũng chỉ là có lệ mà thôi. Vì thế họ liền thay phiên nhau chờ bên ngoài vương phủ cho đến khi gặp được hắn.

Rốt cục họ cũng chờ được đến lúc hắn xuất hiện, vừa thấy mặt liền trực tiếp quỳ xuống cầu hắn giúp đỡ, chỉ cần có thể giúp Ôn Noãn Noãn rời khỏi Hầu phủ họ nguyện ý dâng ra toàn bộ tài sản của Ôn gia.

Hắn đương nhiên sẽ không cần tài sản của họ, điều hắn muốn chính là…

Được đến câu trả lời khẳng định của Vân Trạm, Ôn Noãn Noãn kích động dùng hai tay che miệng, nước mắt không tự chủ chảy xuống: "Tổ mẫu, đại bá phụ, đại bá mẫu, nhị bá mẫu, cha, nương… các ca ca."Nàng gọi tên bọn họ, cảm giác hạnh phúc như thủy triều cuồn cuộn dâng lên trong lòng nàng.

Đinh, đối tượng thu thập Ôn Noãn Noãn cảm nhận được sự trân trọng mãnh liệt của gia đình, Hệ thống hạnh phúc số 13 nhận được 3000 năng lượng hạnh phúc, hạnh phúc nhân đôi là 10. Do lần đầu tiên nhận được 10 điểm hạnh phúc nhân đôi trong một lần, hệ thống tặng thưởng thêm 1000 năng lượng hạnh phúc. Âm thanh tuyệt vời của Hệ thống hạnh phúc số 13 đột nhiên vang lên trong đầu Ôn Noãn Noãn, sau đó còn để trong đầu nàng hiện lên vô số đóa hoa đỏ được tung lên rơi xuống.

Từ lúc Ôn Noãn Noãn sống lại cho đến giờ, chưa bao giờ chỉ trong một lần mà nhận được 10 điểm hạnh phúc nhân đôi, có thể thấy được lúc này trong lòng Ôn Noãn Noãn đang hạnh phúc biết bao. 10 điểm hạnh phúc nhân đôi tương đương 3000 năng lượng hạnh phúc, còn được hệ thống thưởng thêm 1000 điểm.

Lúc trước Ôn Noãn Noãn còn lo lắng sau khi vào kinh nàng sẽ không thể tích lũy năng lượng hạnh phúc nữa, thậm chí sẽ bị trừ hết, không nghĩ tới tình hình có thể xoay chuyển, năng lượng hạnh phúc có thể tăng nhanh như vậy.

"A, hu hu~~ thật tốt quá, ta có thể về nhà." Ôn Noãn Noãn do kích động nên nói năng lộn xộn, nước mắt rơi ướt cả hai bàn tay nàng, từng giọt theo cổ tay rơi xuống.

Hồng Lăng, Lục La cũng kích động nói: "Nhị tiểu thư, chúng ta có thể về nhà." Các nàng cũng giống nhị tiểu thư đều không thích Hầu phủ, cũng không thích hoàng cung mặc dù tráng lệ nhưng sâm nghiêm u ám này.

Vân Trạm nhìn Ôn Noãn Noãn, trong lòng cũng không khỏi nhộn nhạo. Ôn gia, quả nhiên có sự tồn tại quan trọng trong lòng nàng.

Hắn rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn trắng, đưa đến trước mặt Ôn Noãn Noãn, ôn nhu nói: "Mặt nàng khóc giờ nhìn như con mèo vậy, mau lau khô đi."

Ôn Noãn Noãn cảm kích nhận khăn tay hắn đưa, lau khô nước mắt trên mặt mình sau đó ngẩng đầu nói: "Đa tạ." Lần này nàng là thật tình cảm tạ hắn vì đã giúp đỡ nàng và người nhà nàng.

"Nàng lau không sạch sẽ, giờ nhìn càng giống một con mèo." Vân Trạm nở nụ cười nhìn Ôn Noãn Noãn vẫn còn đang khóc thút thít, tay cầm lại chiếc khăn tay đã nhiễm son đỏ cùng nước mắt, tay trái nâng gương mặt nàng, tay phải cầm khăn tỉ mỉ giúp nàng lau hết vêtson bị dính lên mặt.

Làn da Ôn Noãn Noãn cực kỳ trắng noãn, Hầu phu nhân vì để cho nàng càng lộ rõ nét thanh xuân của mình mà chỉ nha hoàn giúp nàng thoa một ít son môi màu hồng đào. Lúc này nàng khóc, lại dùng khăn lau lung tung, vô tình lại khiến soi môi dây lên mặt mình.

"Lần đầu tiên thấy nàng như thế này đó. Noãn Noãn, nàng thật là đẹp." Vân Trạm thấp giọng nói, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, giống như sợ rằng chỉ cần mình hơi lỡ mạnh tay sẽ làm trầy làn da noãn nà của nàng vậy.

Trong lòng Ôn Noãn Noãn rất là khẩn trương, lông mi đen dài giống như cánh bướm khẽ run run. Hai má nàng hiện lên rặng mây đỏ, nhìn hắn chậm rãi giúp nàng lau sạch vết son trên mặt.



Hồng Lăng, Lục La nhìn bọn họ sau đó nhìn nhau khẽ cười. Tiêu Dao vương tuyệt đối thật lòng với nhị tiểu thư của các nàng, nếu không đã không bất chấp ý nguyện của Hoàng đế và Thái hậu mà muốn cưới nhị tiểu thư làm chánh phi.

Đội trưởng đội thị vệ - Lưu Nham – nãy giờ vẫn trầm mặc đi sau lưng Vân Trạm hơi cúi đầu, gương mặt đen thui thường co rúm lại vài cái. Chỉ có hắn mới biết được, Tiêu Dao vương gia đã tốn bao tâm tư vì Ôn nhị tiểu thư, sau lưng đã động tay chân bao nhiêu lần!

"Noãn Noãn. Nàng có bằng lòng gả cho ta làm chánh phi không? Tuy rằng ta nhận lời thỉnh cầu của người nha nàng, giúp nàng không bị rơi vào tay hoàng huynh, nhưng những đều ta nói với hoàng huynh đều là thật lòng."

Hai mắt Vân Trạm thâm tình nhìn nàng, "Lần đầu tiên gặp nàng, nàng lúc đó khiếp đảm như một tiểu bạch thỏ, mà ta trong mắt nàng lại là một con sói xám. Lần gặp thứ hai của chúng ta ở Tiết Nguyên Tiêu, dưới ánh đèn, nàng vận y phúc cao quý đoan trang, xinh đẹp động lòng người. Không biết vì sao, ta thấy nàng thì tim như ngừng đập vài nhịp, nàng thì lại trốn tránh ta. Lần thứ ba chúng ta vô tình gặp lại nhau ở ngoại ô Ninh Dương thành, nàng đang tìm kiếm gì đó trong nhóm các công tử trẻ tuổi, nàng không nhìn thấy ta nhưng ta lại cứ ngây ngốc nghĩ rằng nàng đang tìm ta.

Lần thứ tư chúng ta vẫn vô tình gặp lại, nàng mặc nam trang một mình dạo phố, nàng rõ ràng nhìn thấy ta nhưng lại giả vờ không thấy, ta muốn gọi nàng thì nàng lại cố ý lánh đi. Noãn Noãn, ta đã làm sai điều gì, vì sao nàng lại tránh ta như tránh rắn rết vậy chứ?" Hắn bất đắc dĩ hỏi, trên gương mặt tràn đầy nét thống khổ.

"Ta, ta…" Ôn Noãn Noãn ấp a ấp úng, quay mặt trốn tránh ánh mắt của hắn. Nàng cũng không thể nói đời trước mình vốn là chánh phi của hắn nhưng lại bị hắn ngược chết, sau khi sống lại mới không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ dây mơ rễ má nào.

"Ta không tiếc bại lộ thân phận, bái phỏng tổ mẫu của nàng, hy vọng có thể gần quan được ban lộc chinh phục trái tim nàng, nhưng mà nàng vẫn như cũ đối với ta hờ hững."

"Sau khi việc cần làm của ta ở Ninh Dương thành kết thúc, ta tính rời đi, hảo hảo suy nghĩ kỹ lại một chút, không nghĩ tới chúng ta lại ngẫu nhiên gặp nhau lần thứ năm ở trên đường."

"Noãn Noãn, lần đó, nàng đã không cho ta một chút chờ đợi nào." Hắn muộn phiền nói, phảng phất như đang lên án nàng vô tình.

Tiêu Dao vương gia si tình như thế, nhị tiểu thư vì sao lại cô phụ hắn chứ?

Hồng Lăng, Lục La đứng sau lưng Ôn Noãn Noãn, bị từng lời thâm tình của hắn làm cho cảm động, không khỏi khiển trách tiểu thư của mình vì sao có thể làm tổn thương một vị vương gia tuấn mỹ thâm tình như vầy chứ.

Lưu Nham lúc này khóe miệng cũng đang co rút. Vương gia lúc đó bề bộn nhiều việc, một bên vừa thay Hoàng thượng làm việc, một bên đều động nhân lực thay mình mưu lợi. Ôn nhị tiểu thư bị vị vương gia như thế này coi trọng thật là không hay ho chút nào.

Hắn từng lời của hắn, Ôn Noãn Noãn lập tức cảm thấy bất an. Bởi vì cho tới bây giờ, hiểu hiện của Vân Trạm đều rất bất thường. Nếu người nhà nàng biết được hắn đối với nàng dụng tình như thế, tuyệt đối tám phần sẽ đem nàng gả cho hắn.

"Ông trời nhất định ban cho ta cơ hội này." Vân Trạm tiếp tục nói. "Đại ca cùng tứ ca nàng chạy đến kinh thành tìm ta, khẩn cầu ta cứu nàng ra khỏi Hầu phủ. Chỉ là khi đó đã quá chậm, Hà Âm hầu phủ đã muốn nói với hoàng huynh là Hầu phủ muốn hiến mỹ nữ, ngay cả thời gian cũng đã ước định xong."

Thị vệ trưởng Lưu Nham biết giữ im lặng là vàng, tuyệt đối không được nói với kẻ nào rằng sau khi Vương gia biết được hành tung của huynh đệ Ôn gia, vẫn liên tục kéo dài không để cho Hầu phu nhân được vào cung gặp Quý thái phi nương nương. Sau đó mới giả vờ như vừa trở lại kinh thành, tình cờ gặp được huynh đệ Ôn gia bên ngoài phủ.

"Noãn Noãn, nàng thích ra ngoài đi dạo, hắn nghe nói qua thân phận xấu hổ của ta. Hoàng huynh sâu sắc nhận được ân điển từ mẫu hậu ta, vẫn luôn đối với ta có chút áy náy. Hắn đăng cơ đã được bảy năm, uy nghiêm càng nặng, ta không thể trực tiếp nổi lên va chạm với hắn. Muốn từ trong tay hắn đoạt lại nàng, ta chỉ có thể nói với hắn nàng là cô gái ta nhìn trúng."

Vân Trạm kích động nói, "May mắn nàng không phản bác ta nếu không ta liền phạm vào tội khi quân. Việc đã đến nước nàng, Noãn Noãn, nàng đối với ta dụng tâm một chút được không? Ta biết yêu cầu của Ôn phủ đối với phu quân tương lai của nàng, ta có thể đồng ý với nàng, giữa chúng ta tuyệt đối sẽ không có người thứ ba, cuộc đời này chỉ có ta cùng nàng bạc đầu giai lão."

Hồng Lăng, Lục La lập tức kinh hỷ vạn phần, chỉ có đều các nàng là nha hoàn không thể nói lung tung, nhưng trong lòng liên tục thúc giục nhị tiểu thư thỏa mãn tâm nguyện của Vương gia.

Lưu Nham cũng lập tức động dung, Vương gia là thật tâm sao?



Ôn Noãn Noãn nghe xong trong lòng liền thở dài, khẽ gật đầu. Hắn tuy rằng âm hiểm hại người, tuy rằng hắn từng ngược đãi nàng, nhưng là sau khi nàng chết đi hắn thật sự chỉ có một thê tử là nàng. Trời cao cho nàng sống lại nhưng vì sao còn để nàng lâm vào vũng bùn như kiếp trước chứ?

Hoàng mệnh không thể trái! Tuy rằng thánh chỉ chưa được ban xuống, nhưng Hoàng thượng cùng Thái hậu đều đã đồng ý cuộc hôn nhân này, Ôn phủ và nàng làm sao có thể từ chối. Hơn nữa, người khác biết được còn có thể đồn thổi là do nàng muốn trèo cao hơn nữa, vọng tưởng trở thành sủng phi của Hoàng đế, muốn trở thành Ôn Quý phi thứ hai.

Thấy nàng gật đầu, Vân Trạm vạn phần vui sướng ôn nhu nói: "" Noãn Noãn, ta sẽ đối tốt với nàng." Gương mặt hắn tràn đầy gió xuân, hai mắt ôn hòa lưu động nhè nhẹ phát ra tình ý với nàng.

Ôn Noãn Noãn buông nhẹ làn mi, che giấu sự bất đắc dĩ trong ánh mắt mình. Lúc đầu hắn cũng đối với nàng tốt nhưng sau đó lại dần dần bộc lộ bản tính, sau đó nữa nàng sẽ sống trong sự thống khổ. Hy vọng lần sống lại này cánh bướm có thể dùng nhiều sức, giúp hắn từ bỏ bớt bản tính hung bạo, giúp nàng có thể nhận nại àm sống bên cạnh hắn.

Nhìn nhìn sắc trời, Vân Trạm nói: ''Chúng ta đi Thọ Khang cung thôi, giờ này chắc Quý thái phi cùng Hầu phu nhân đang ở đó uống trà đợi tin tức."

Ôn Noãn Noãn lặng lẽ gật đầu.

Từ sau khi vào kinh thành, nàng giống như một con rối, tùy ý người khác bài bố, tuy rằng rất nhiều chuyện không còn giống với kiếp trước nhưng nàng vẫn lập lại vận mệnh y như kiếp trước.

Mặc kệ đi, hiện giờ nàng đang có 4000 năng lượng hạnh phúc, để phòng ngừa sau này bị trừ hết, nàng trước tiên nên đổi một món đồ giúp nàng "Thoát thân trăm phần trăm."

○○○

Vân Trạm có vẻ rất quen thuộc với hậu cung, hắn mang theo Ôn Noãn Noãn theo một con đường hoa nhỏ khác quay lại Thọ Khang cung. "Vương gia thiên tuế." Thái giám gác trước cửa Thọ Khang cung nhìn thấy họ liền chạy lên hành lễ.

"Ôn mẫu phi đã quay lại chưa?" Hắn dò hỏi.

"Hồi bẩm Vương gia, Quý Thái phi nương nương cùng Hầu phu nhân gần nửa canh giờ trước đã quay lại." Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ hồi đáp.

Vân Trạm nghe vậy liền nói với Ôn Noãn Noãn:"" "Ôn mẫu phi là góa phụ của Tiên hoàng, ta không thể thường xuyên tới đây bái kiến bà. Ta sẽ không đi vào, nàng đem chuyện hôm nay báo lại cho bà biết một tiếng, bà sẽ biết ứng đối như thế nào." Loại nữ nhân thông minh xảo trá như Ôn Quý thái phi phỏng chừng rất nhanh sẽ đoán được sự tình là như thế nào, sau đó sẽ lấy chút ân huệ nho nhỏ này hướng hắn cầu tình.

Ôn Noãn Noãn nghe xong liền khẽ gật đầu sau đó đi vào Thọ Khang cung.

"Noãn Noãn." Vân Trạm đột nhiên gọi nàng lại.

Ôn Noãn Noãn dừng bước xoay người đối mặt hắn.

Vân Trạm do dự một chút mới nói: "Cho dù gả cho ta, nàng cũng sẽ có thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ cùng người thân đoàn tụ. Nếu nàng thích nhìn thác đổ, ta có thể dẫn nàng đi du sơn ngoạn thủy."

Điều này kiếp trước hắn chưa từng nói nha.

Ôn Noãn Noãn nghe xong liền rất kinh ngạc, sau đó trên môi nở một nụ cười phi thường sáng lạn.

Có lẽ vận mệnh tương lai của nàng sẽ không thống khổ như đời trước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Hữu Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook