Chương 63: Vợ chồng đặt biệt tính toán
Dịch Ngũ
13/12/2016
Gần tới buổi trưa, Ôn Noãn Noãn thấy Vân Trạm vẫn chưa đến, liền dặn dò hai cung nữ đi tìm người hỏi một chút. Chỉ chốc lát sau, Vân Trạm mang
theo thái giám cùng thị vệ đi vào Thấm Nhã cung.
Trên mặt của hắn ôn hoà trước sau như một, nhưng Ôn Noãn Noãn phát hiện sâu trong ánh mắt của hắn đầy tối tăm, đi theo phía sau bên người hắn là thái giám Trầm Minh sắc mặt tái nhợt thân thể lọm khọm, liền đoán được tâm tình hắn thật không tốt.
"Cửu ca." Nàng cười nghênh đón, trên mặt tràn ngập vui sướng khi nhìn thấy hắn.
"Noãn Noãn, muội thức dậy khi nào, thân thể cảm thấy như thế nào?" Vân Trạm mỉm cười nhìn về phía nàng, tối tăm trong mắt mơ hồ nhanh chóng tán đi.
"Giờ Thìn ba khắc." Ôn Noãn Noãn hướng tới hắn làm cái mặt quỷ, rất nhanh sau đó nghiêm túc nói, "May là mẹ chồng của muội là Hoàng thái hậu thiên tuế, ở tại trong cung nên không cần muội phải thức khuya dậy sớm, nếu không sớm đã bị coi là con dâu lười không hầu hạ mẹ chồng chu đáo."
Vân Trạm nghe nàng nói đùa, tối tăm trong mắt tản đi không còn một mảnh. Hắn cười nói: "Muội đều luôn nói đùa như thế này để làm lão tổ mẫu vui vẻ sao?" Cũng chỉ có một gia đình không đặt nặng về phép tắc, gia đình hòa thuận thì mới có thể nuôi dưỡng ra một người có tính cách đáng yêu như thế này.
"Đúng vậy, thải y ngu thân (*) mà." Ôn Noãn Noãn không chút để ý nói, lại sát thân thể hắn, nàng lập tức ngửi được mùi thuốc đắng thoang thoảng, thậm chí còn có mùi máu gay mũi. Trong lòng nàng trầm xuống, hắn đã muốn bắt đầu làm loại chuyện đó?
(*)thải y ngu thân: truyền thuyết thời Xuân Thu có lão Lai tử, rất hiếu thuận, 70 tuổi còn mặc quần áo sặc sỡ đủ màu, giả làm con nít hay khóc nhè chọc cha mẹ cười. Sau thành điển cố hiếu thuận cha mẹ.
http://www.cohanvan.com/Tu-hoc/nang-cao/3---nhi-thap-tu-hieu/02hithainguthan
"Cửu ca, huynh bị thương?" Nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn, lúc này mới phát hiện sắc mặt hắn hơi có chút xám trắng.
"Noãn Noãn, mũi của muội lợi hại thật." Vân Trạm tán dương, xoay người đi về hướng chính điện Thấm Nhã. Ôn Noãn Noãn liền đi theo hắn dò hỏi: "Cửu ca, huynh không phải bị thương chứ, muội nhớ lúc huynh ở Vọng Xuân tửu lâu gần nhà muội, hình như huynh có biết chút võ công, không lẽ huynh cùng người trong giang hồ có kết giao."
Nàng dài dòng nói : "Huynh cho muội xem vết thương của huynh một chút được không? Đừng làm cho muội lo lắng." Nàng hy vọng sự quan tâm tỉ mỉ chu đáo của mình có thể hoá giải âm u trong lòng hắn.
Bọn họ đi ở phía trước, Trầm Minh vẫn liên tục khom người len lén thở một hơi dài nhẹ nhõm, bước nhanh đuổi theo. Người khác hâm mộ hắn được hầu hạ bên cạnh Tiêu Dao Vương gia, chỉ có chính hắn mới biết hầu hạ Vương gia áp lực bao lớn.
Vân Trạm đi vào ngồi trên chính điện, lộ ra cỗ tay trái quấn vải trắng nói : "Huynh đi tìm thị vệ luyện kiếm, không cẩn thận bị kiếm làm cổ tay bị thương, chỉ cần bôi một ít thuốc mỡ. Noãn Noãn, muội đừng lo lắng, người tập võ bị thương ngoài da một ít là chuyện bình thường như cơm bữa."
Sao dùng kiếm mà không phải bị thương ở tay phải? Ta thấy giống như cắt mạch lấy máu!
Ôn Noãn Noãn oán thầm trong lòng, trên mặt thì tràn đầy lo lắng, "Cửu ca, huynh là Vương gia, học một chút võ để cường thân kiện thể là được rồi, đánh nhau với thị vệ làm cái gì."
Nàng nhẹ nhàng nắm cổ tay trái hắn lên, một bên tra xét một bên lo lắng nói: "Cửu ca, giang hồ rất nguy hiểm, huynh tuyệt đối phải thật cẩn thận, đừng giống lúc ở Vọng Xuân tửu lâu lần đó, đem mình xông vào trong nguy hiểm như thế. Thị vệ trưởng Lưu Nham rất lợi hại, huynh cứ để cho hắn đi làm chuyện loại này." Bởi vì Vân Trạm lần trước ở Ôn Hinh viên có ngầm nói, hắn nhận mệnh lệnh của hoàng đế dùng tên giả lăn lộn giang hồ, cho nên người khác là không thể khuyên hắn rửa tay không làm.
"Ta đã biết, Noãn Noãn." Vân Trạm bị nàng lải nhải trong lòng tràn ngập ấm áp, đôi mắt nhìn về phía nàng cũng tràn đầy tình cảm ấm áp.
Ôn Noãn Noãn lập tức phân phó một cung nữ, đến khố phòng lấy một nhánh nhân sâm ngàn năm mang đến phòng bếp, đưa cho phòng bếp hầm thuốc bổ cho Vương gia.
Vân Trạm vội vàng ngăn cản nói: "Noãn Noãn, uống loạn thuốc đại bổ sẽ tạo ra tác dụng hoàn toàn ngược lại. Huynh chỉ bị một chút vết thương nhỏ này, làm sao cần dùng nhân sâm ngàn năm để bồi bổ? Muội dặn phòng bếp hầm một chút táo đỏ chúng ta cùng uống."
Canh táo bổ huyết an thần bồi dưỡng dạ dày kiện tỳ, nữ nhân phải uống nhiều. Mùa thu đông, hắn nên mời Đỗ thần y đến Vương phủ một chuyến, lập ra một phương thuốc và thức ăn để bồi bổ cho Noãn Noãn và hắn.
"Muội quên nhân sâm là thuốc, thuốc không thể ăn bậy, bổ sung thuốc không bằng bổ sung thức ăn." Ôn Noãn Noãn gật đầu nói, lập tức phân phó cung nữ kia đến phòng bếp dặn dò một chút. Mấy ngày tới mỗi khi Vương gia Vương phi dùng cơm đều có thêm canh táo đỏ, canh đậu đỏ, bánh táo đỏ đậu đỏ.
Cung nữ lĩnh mệnh đi xuống, thái giám bưng nước ấm lên đến, Ôn Noãn Noãn tự mình vắt khăn vải lau mặt lau tay cho hắn.
Vân Trạm rất thoải mái hưởng thụ, trên mặt trước sau đều tràn đầy nụ cười.
"Cửu ca, sáng nay muội có tìm Liên cô cô, muội vốn định mời Hầu phu nhân cùng Lễ Bộ Tả thị lang phu nhân vào phủ ôn chuyện, Liên cô cô nói cho muội biết trước tiên phải kính cẩn thăm hỏi trưởng bối thân thích trong kinh thành. Huynh thấy thế nào ? Muội phân phó Liên cô cô cùng Lan cô cô, Mai cô cô chuẩn bị lễ vật cho Triệu Vương gia, Tần quốc công, Tĩnh Di công chúa, Trữ lăng công chúa."
Nàng ôn nhu dò hỏi. Kiếp trước, ít nhất nàng cùng hắn chung sống hai năm, hai phần ba thời gian hắn đều ở kinh thành. Chỉ là thân phận của hắn đặc biệt, kiêng kị cùng các đại thần kết giao, thân thể nàng càng ngày càng trở nên kém, nên về sau cơ bản cũng không ra khỏi Vương phủ, hay cùng nhóm mệnh phụ triều đình lui tới.
"Phải." Vân Trạm ngoài ý muốn nhìn nàng một chút, nói, "Noãn Noãn, muội dần dần bắt đầu giống như một Vương phi chân chính."
Hắn nghĩ rằng nàng còn nhỏ, không ai chỉ điểm sẽ không nghĩ tới mở rộng giao tiếp với các phu nhân, không nghĩ tới nàng dự định bắt đầu giao tế từ trên người Hầu phu nhân, Lễ Bộ Tả thị lang phu. Hai vị phu nhân này ở kinh thành có giao tế cực rộng ở triều đình, từ các người đó, sẽ mang theo nàng kết giao với các quý phụ phu nhân khác, chỉ là hắn không hy vọng nàng cùng bọn họ thâm giao, sợ nàng sẽ trở nên giống như các người đó trèo cao lấy lợi ích làm mục tiêu tối thượng.
"Noãn Noãn, muội nên biết huynh vốn có thân phận gì, cho nên, muội đừng cố gắng tìm các phu nhân lui tới, đừng làm cho hoàng thượng hiềm nghi. Mây mưa, hay sấm chớp đều là hoàng ân, ta có được danh hiệu Song Vương, muội cũng là đang là nhất phẩm cáo mệnh Vương phi, đừng chủ động kết giao cùng người khác. Triệu hoàng thúc bên kia đi vài lần không sao, còn về Tần quốc công thì trừ lễ tết ra, thì cố đừng qua lại giao hảo. Hai vị hoàng tỷ, muội cũng đến thăm vào lễ Tết sẽ tốt hơn."
Tần phủ Quốc công hiện nay đã có một vị hoàng thái hậu, một vị hoàng hậu, tiền triều hậu cung đều có thế lực, đương kim hoàng thượng có thể nói là nhờ phe của Tần quốc công nâng đỡ lên ngôi!
Ôn Noãn Noãn rất nhu thuận gật đầu, nghe Vân Trạm dạy. Vân Trạm vốn là hoàng thái tử, là con ruột của hoàng thái hậu, Tần quốc công là cậu ruột của hắn, mà từ khi Tần quốc công gả con gái cho đương kim hoàng đế đến giờ vẫn chưa có con, hoàng đế đương nhiên sẽ kiêng kị nếu hắn cùng Binh bộ thượng thư Tần quốc công có quyền thế hiện nay giao hảo thân thiết.
"Cửu ca, huynh sẽ cùng muội đi thăm viếng bọn họ sao? Muội làm vãn bối cùng đệ muội lần đầu tiên đến gặp mặt bọn họ, không có huynh đi cùng là không được." Ôn Noãn Noãn hỏi, đem khăn vải cung nữ đem tới để vào trong chậu gỗ, ngồi vào bên cạnh hắn.
" Sẽ đi, đây là nhận thân, sao huynh có thể không mang theo muội đi thăm hỏi bọn họ." Vân Trạm mỉm cười nói, "Huynh sẽ viết bốn lá thư, phái người đưa đến đó." Thư đi trước người đến sau, chỉ cần hai bên đều có rảnh thì có thể đi thăm hỏi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, thái giám cung nữ đem bữa trưa dọn lên. Vân Trạm dẫn Ôn Noãn Noãn ngồi vào vị trí. Ôn Noãn Noãn nhìn thức ăn đầy bàn, nói : "Cửu ca, huynh lệnh cho phòng bếp làm ít một chút được không? Quá nhiều rồi, hai người chúng ta vốn cũng ăn không hết." Bốn món ăn nguội, mười hai món thức ăn nóng, sau này lại thêm vài món canh, rõ ràng là một bàn tiệc mười người ăn, quá lãng phí.
Vân Trạm nghe nàng nói đúng, quay sang thái giám đứng hầu bên cạnh nói : "Trầm Minh, phân phó phòng bếp, sau này một ngày ba bữa của ta và Vương phi có thể giảm số lượng thức ăn xuống một ít, số lượng thích hợp là tốt."
"Vâng." Trầm Minh lập tức xoay người ra lệnh cho tiểu thái giám, tiểu thái giám lập tức lui ra ngoài truyền lệnh.
Cung nữ bới cơm cho hai người, hai vợ chồng bắt đầu dùng bữa. Vân Trạm thường tự mình đứng dậy gắp thức ăn, chất đầy trong bát của Ôn Noãn Noãn
"Noãn Noãn, huynh hy vọng đến lễ mừng năm mới, có thể nuôi muội trắng trẻo béo tròn trở lại." Hắn cười tủm tỉm nói.
"Trắng trắng tròn tròn như con lợn con ư?" Ôn Noãn Noãn gắt giọng, cố ý gắp hai miếng tỏi đặt ở trong chén hắn, "Cửu ca, kén ăn là thói quen xấu, kén ăn sẽ làm cho thân thể hấp thu dinh dưỡng không cân đối. Tỏi là thức ăn tốt, có thể ngăn ngừa rất nhiều bệnh, nếu huynh không thích ăn thì nuốt vào đi."
Kiếp trước hắn rất ghét ăn tỏi, lúc nấu mì nước chỉ cho phép thả hành không được thả tỏi vào, phòng bếp sắc tỏi đều cố gắng thái miếng lớn một chút, tiện cho hắn lựa ra.
Mới ở ăn chung vài bữa cơm, nàng đã nhìn ra hắn kiêng ăn?
Khẽ nhíu mày gắp một miếng tỏi lên, Vân Trạm bỏ vào trong miệng thật trực tiếp nuốt vào, sau đó lập tức kẹp một khối xương sườn kho bỏ vào trong miệng để giảm bớt hương vị tỏi.
Hắn vẫn là rất chán ghét ăn tỏi, Ôn Noãn Noãn lập tức quyết định, xem có thể thay đổi hương vị tỏi nhưng không làm mất đi dinh dưỡng có trong nó hay không.
Nàng dùng thìa múc một muỗng canh gà đưa tới bên môi hắn nói : "Cửu ca, đến đây, uống ngụm canh gà đi." Đồng thời, nàng vội vàng liên hệ hệ thống, bảo nó thả linh chi tinh hoa dịch vào.
Vân Trạm liền uống canh gà trong thìa của nàng, hệ thống đồng thời đáp lại Ôn Noãn Noãn: Đã thả vào
Ôn Noãn Noãn trong lòng dương dương đắc ý: Đầu lưỡi của chàng có nhạy cảm đến đâu, hay chàng có cảnh giác cao đến mức nào đi chăng nữa, cũng không ngăn được ta bỏ thuốc cho chàng uống!
Trong lòng nàng cao hứng, vì thế nụ cười trên mặt càng phát ra rực rỡ. Vân Trạm nhìn nàng đột nhiên đặc biệt vui vẻ, cho rằng nàng là bởi vì mình ăn hết thức ăn mà nàng đưa đến nên làm nàng cao hứng, vì thế chỉ cần là nàng gắp cho hắn liền ăn, bất tri bất giác có ăn vài miếng tỏi mà mình căm ghét.
Vợ chồng vui vẻ ăn qua bữa trưa, vai kề vai chậm rãi tản bộ trong hoa viên phía sau Thấm Nhã cung. Trong chốc lát sau, Vân Trạm nói, "Chúng ta trở về phòng ngủ trưa đi." Nói xong, hắn liền dẫn Ôn Noãn Noãn hồi cung.
"A, thật buồn ngủ nha. Muội đã muốn nghĩ ngủ một giấc rồi." Ôn Noãn Noãn che miệng lại ngáp một cái.
Vì thế, hai người bọn họ liền đi ngủ trưa, các thái giám cung nữ hầu hạ ở gian ngoài. Lúc Ôn Noãn Noãn thức dậy, phát hiện bên trong phòng một mảnh tối tăm. Không lẽ ngủ đến tối chứ ? Nàng ngượng ngùng nghĩ.
Ngủ ở bên trong giường Ôn Noãn Noãn nhìn thấy Vân Trạm còn đang ngủ, liền nhẹ nhàng ngồi dậy, từ bên trong người hắn trở mình qua. Nàng đoán có lẽ hắn cắt mạch lấy máu, cho nên ngủ đặc biệt say.
Nàng rón ra rón rén bước xuống giường, sau đó xoay người nhìn hắn, hắn cũng không hề phát hiện. Ôi, xem ra hắn không chỉ là cắt mạch lấy máu mà còn làm thí nghiệm độc dược, còn lấy không ít máu, thân thể đã bị tổn thương.
Đi đến gian ngoài, Ôn Noãn Noãn nhìn thấy Hồng Lăng, Lục La cùng bốn cung nữ đều đang thêu hoa cùng thái giám của Vân Trạm ngồi ở bên ngoài ghế trên phơi nắng. Bọn họ thấy nàng khoác áo khoác đi ra, sôi nổi đứng dậy.
"Suỵt, đừng lớn tiếng, Vương gia còn đang nghỉ ngơi." Ôn Noãn Noãn đưa ngón tay lên miệng, thấp giọng ngăn cản bọn họ.
Bọn họ hiểu ý khom người thi lễ, thấp giọng nói: "Nương nương."
Hồng Lăng thấp giọng phân phó: "Xuân Lệ, nhanh đi bưng chén nước tới cho nương nương. Lục La, đi vào đem hộp trang điểm của nương nương chuyển ra."
Xuân Lệ lĩnh mệnh đi ra ngoài, Lục La lặng lẽ tiến vào bên trong phòng dọn hộp trang điểm của Ôn Noãn Noãn ra, Hồng Lăng liền ở bên ngoài bắt đầu chải đầu cho Ôn Noãn Noãn.
"Trầm công công." Ôn Noãn Noãn hỏi Trầm Minh đứng ở một bên. Hắn là công công luôn đi theo Vân Trạm gần đây, chỉ cần Vân Trạm ở Vương phủ, hắn đều sẽ đi theo.
"Nương nương." Trầm Minh vung phất trần một cái, đi đến trước mặt Ôn Noãn Noãn đứng cung kính.
" Sao trên cổ tay trái của Vương gia lại bị thương vậy?" Ôn Noãn Noãn lừa hắn nói, "Ta nhớ rõ Vương gia võ nghệ cao cường, người bình thường sẽ không đả thương được chàng."
Trầm Minh không biết Vương phi đối với Vương gia hiểu bao nhiêu, cúi đầu do dự một chút rồi mới hồi đáp: "Nương nương, Vương gia nói, là khi cùng thị vệ luận võ vô ý bị cắt phải."
Ừm, là Vương gia nói.
Ôn Noãn Noãn lập tức biết mình đoán không lầm, Vân Trạm tiếp tục nghiên cứu độc dược trên người hắn, không chỉ có như thế, hắn còn làm thí nghiệm ở trên người sống.
Đáng chết, hệ thống hạn chế nàng, không thể nói cho người khác biết sự tồn tại của nó, nếu không nàng có thể khuyên hắn đừng làm loại chuyện tổn đức ác độc này. Giải dược, chỉ cần hắn làm cho nàng hạnh phúc, rất dễ dàng sẽ đạt được!
Nàng nhíu mày thật sâu.
Trên mặt của hắn ôn hoà trước sau như một, nhưng Ôn Noãn Noãn phát hiện sâu trong ánh mắt của hắn đầy tối tăm, đi theo phía sau bên người hắn là thái giám Trầm Minh sắc mặt tái nhợt thân thể lọm khọm, liền đoán được tâm tình hắn thật không tốt.
"Cửu ca." Nàng cười nghênh đón, trên mặt tràn ngập vui sướng khi nhìn thấy hắn.
"Noãn Noãn, muội thức dậy khi nào, thân thể cảm thấy như thế nào?" Vân Trạm mỉm cười nhìn về phía nàng, tối tăm trong mắt mơ hồ nhanh chóng tán đi.
"Giờ Thìn ba khắc." Ôn Noãn Noãn hướng tới hắn làm cái mặt quỷ, rất nhanh sau đó nghiêm túc nói, "May là mẹ chồng của muội là Hoàng thái hậu thiên tuế, ở tại trong cung nên không cần muội phải thức khuya dậy sớm, nếu không sớm đã bị coi là con dâu lười không hầu hạ mẹ chồng chu đáo."
Vân Trạm nghe nàng nói đùa, tối tăm trong mắt tản đi không còn một mảnh. Hắn cười nói: "Muội đều luôn nói đùa như thế này để làm lão tổ mẫu vui vẻ sao?" Cũng chỉ có một gia đình không đặt nặng về phép tắc, gia đình hòa thuận thì mới có thể nuôi dưỡng ra một người có tính cách đáng yêu như thế này.
"Đúng vậy, thải y ngu thân (*) mà." Ôn Noãn Noãn không chút để ý nói, lại sát thân thể hắn, nàng lập tức ngửi được mùi thuốc đắng thoang thoảng, thậm chí còn có mùi máu gay mũi. Trong lòng nàng trầm xuống, hắn đã muốn bắt đầu làm loại chuyện đó?
(*)thải y ngu thân: truyền thuyết thời Xuân Thu có lão Lai tử, rất hiếu thuận, 70 tuổi còn mặc quần áo sặc sỡ đủ màu, giả làm con nít hay khóc nhè chọc cha mẹ cười. Sau thành điển cố hiếu thuận cha mẹ.
http://www.cohanvan.com/Tu-hoc/nang-cao/3---nhi-thap-tu-hieu/02hithainguthan
"Cửu ca, huynh bị thương?" Nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn, lúc này mới phát hiện sắc mặt hắn hơi có chút xám trắng.
"Noãn Noãn, mũi của muội lợi hại thật." Vân Trạm tán dương, xoay người đi về hướng chính điện Thấm Nhã. Ôn Noãn Noãn liền đi theo hắn dò hỏi: "Cửu ca, huynh không phải bị thương chứ, muội nhớ lúc huynh ở Vọng Xuân tửu lâu gần nhà muội, hình như huynh có biết chút võ công, không lẽ huynh cùng người trong giang hồ có kết giao."
Nàng dài dòng nói : "Huynh cho muội xem vết thương của huynh một chút được không? Đừng làm cho muội lo lắng." Nàng hy vọng sự quan tâm tỉ mỉ chu đáo của mình có thể hoá giải âm u trong lòng hắn.
Bọn họ đi ở phía trước, Trầm Minh vẫn liên tục khom người len lén thở một hơi dài nhẹ nhõm, bước nhanh đuổi theo. Người khác hâm mộ hắn được hầu hạ bên cạnh Tiêu Dao Vương gia, chỉ có chính hắn mới biết hầu hạ Vương gia áp lực bao lớn.
Vân Trạm đi vào ngồi trên chính điện, lộ ra cỗ tay trái quấn vải trắng nói : "Huynh đi tìm thị vệ luyện kiếm, không cẩn thận bị kiếm làm cổ tay bị thương, chỉ cần bôi một ít thuốc mỡ. Noãn Noãn, muội đừng lo lắng, người tập võ bị thương ngoài da một ít là chuyện bình thường như cơm bữa."
Sao dùng kiếm mà không phải bị thương ở tay phải? Ta thấy giống như cắt mạch lấy máu!
Ôn Noãn Noãn oán thầm trong lòng, trên mặt thì tràn đầy lo lắng, "Cửu ca, huynh là Vương gia, học một chút võ để cường thân kiện thể là được rồi, đánh nhau với thị vệ làm cái gì."
Nàng nhẹ nhàng nắm cổ tay trái hắn lên, một bên tra xét một bên lo lắng nói: "Cửu ca, giang hồ rất nguy hiểm, huynh tuyệt đối phải thật cẩn thận, đừng giống lúc ở Vọng Xuân tửu lâu lần đó, đem mình xông vào trong nguy hiểm như thế. Thị vệ trưởng Lưu Nham rất lợi hại, huynh cứ để cho hắn đi làm chuyện loại này." Bởi vì Vân Trạm lần trước ở Ôn Hinh viên có ngầm nói, hắn nhận mệnh lệnh của hoàng đế dùng tên giả lăn lộn giang hồ, cho nên người khác là không thể khuyên hắn rửa tay không làm.
"Ta đã biết, Noãn Noãn." Vân Trạm bị nàng lải nhải trong lòng tràn ngập ấm áp, đôi mắt nhìn về phía nàng cũng tràn đầy tình cảm ấm áp.
Ôn Noãn Noãn lập tức phân phó một cung nữ, đến khố phòng lấy một nhánh nhân sâm ngàn năm mang đến phòng bếp, đưa cho phòng bếp hầm thuốc bổ cho Vương gia.
Vân Trạm vội vàng ngăn cản nói: "Noãn Noãn, uống loạn thuốc đại bổ sẽ tạo ra tác dụng hoàn toàn ngược lại. Huynh chỉ bị một chút vết thương nhỏ này, làm sao cần dùng nhân sâm ngàn năm để bồi bổ? Muội dặn phòng bếp hầm một chút táo đỏ chúng ta cùng uống."
Canh táo bổ huyết an thần bồi dưỡng dạ dày kiện tỳ, nữ nhân phải uống nhiều. Mùa thu đông, hắn nên mời Đỗ thần y đến Vương phủ một chuyến, lập ra một phương thuốc và thức ăn để bồi bổ cho Noãn Noãn và hắn.
"Muội quên nhân sâm là thuốc, thuốc không thể ăn bậy, bổ sung thuốc không bằng bổ sung thức ăn." Ôn Noãn Noãn gật đầu nói, lập tức phân phó cung nữ kia đến phòng bếp dặn dò một chút. Mấy ngày tới mỗi khi Vương gia Vương phi dùng cơm đều có thêm canh táo đỏ, canh đậu đỏ, bánh táo đỏ đậu đỏ.
Cung nữ lĩnh mệnh đi xuống, thái giám bưng nước ấm lên đến, Ôn Noãn Noãn tự mình vắt khăn vải lau mặt lau tay cho hắn.
Vân Trạm rất thoải mái hưởng thụ, trên mặt trước sau đều tràn đầy nụ cười.
"Cửu ca, sáng nay muội có tìm Liên cô cô, muội vốn định mời Hầu phu nhân cùng Lễ Bộ Tả thị lang phu nhân vào phủ ôn chuyện, Liên cô cô nói cho muội biết trước tiên phải kính cẩn thăm hỏi trưởng bối thân thích trong kinh thành. Huynh thấy thế nào ? Muội phân phó Liên cô cô cùng Lan cô cô, Mai cô cô chuẩn bị lễ vật cho Triệu Vương gia, Tần quốc công, Tĩnh Di công chúa, Trữ lăng công chúa."
Nàng ôn nhu dò hỏi. Kiếp trước, ít nhất nàng cùng hắn chung sống hai năm, hai phần ba thời gian hắn đều ở kinh thành. Chỉ là thân phận của hắn đặc biệt, kiêng kị cùng các đại thần kết giao, thân thể nàng càng ngày càng trở nên kém, nên về sau cơ bản cũng không ra khỏi Vương phủ, hay cùng nhóm mệnh phụ triều đình lui tới.
"Phải." Vân Trạm ngoài ý muốn nhìn nàng một chút, nói, "Noãn Noãn, muội dần dần bắt đầu giống như một Vương phi chân chính."
Hắn nghĩ rằng nàng còn nhỏ, không ai chỉ điểm sẽ không nghĩ tới mở rộng giao tiếp với các phu nhân, không nghĩ tới nàng dự định bắt đầu giao tế từ trên người Hầu phu nhân, Lễ Bộ Tả thị lang phu. Hai vị phu nhân này ở kinh thành có giao tế cực rộng ở triều đình, từ các người đó, sẽ mang theo nàng kết giao với các quý phụ phu nhân khác, chỉ là hắn không hy vọng nàng cùng bọn họ thâm giao, sợ nàng sẽ trở nên giống như các người đó trèo cao lấy lợi ích làm mục tiêu tối thượng.
"Noãn Noãn, muội nên biết huynh vốn có thân phận gì, cho nên, muội đừng cố gắng tìm các phu nhân lui tới, đừng làm cho hoàng thượng hiềm nghi. Mây mưa, hay sấm chớp đều là hoàng ân, ta có được danh hiệu Song Vương, muội cũng là đang là nhất phẩm cáo mệnh Vương phi, đừng chủ động kết giao cùng người khác. Triệu hoàng thúc bên kia đi vài lần không sao, còn về Tần quốc công thì trừ lễ tết ra, thì cố đừng qua lại giao hảo. Hai vị hoàng tỷ, muội cũng đến thăm vào lễ Tết sẽ tốt hơn."
Tần phủ Quốc công hiện nay đã có một vị hoàng thái hậu, một vị hoàng hậu, tiền triều hậu cung đều có thế lực, đương kim hoàng thượng có thể nói là nhờ phe của Tần quốc công nâng đỡ lên ngôi!
Ôn Noãn Noãn rất nhu thuận gật đầu, nghe Vân Trạm dạy. Vân Trạm vốn là hoàng thái tử, là con ruột của hoàng thái hậu, Tần quốc công là cậu ruột của hắn, mà từ khi Tần quốc công gả con gái cho đương kim hoàng đế đến giờ vẫn chưa có con, hoàng đế đương nhiên sẽ kiêng kị nếu hắn cùng Binh bộ thượng thư Tần quốc công có quyền thế hiện nay giao hảo thân thiết.
"Cửu ca, huynh sẽ cùng muội đi thăm viếng bọn họ sao? Muội làm vãn bối cùng đệ muội lần đầu tiên đến gặp mặt bọn họ, không có huynh đi cùng là không được." Ôn Noãn Noãn hỏi, đem khăn vải cung nữ đem tới để vào trong chậu gỗ, ngồi vào bên cạnh hắn.
" Sẽ đi, đây là nhận thân, sao huynh có thể không mang theo muội đi thăm hỏi bọn họ." Vân Trạm mỉm cười nói, "Huynh sẽ viết bốn lá thư, phái người đưa đến đó." Thư đi trước người đến sau, chỉ cần hai bên đều có rảnh thì có thể đi thăm hỏi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, thái giám cung nữ đem bữa trưa dọn lên. Vân Trạm dẫn Ôn Noãn Noãn ngồi vào vị trí. Ôn Noãn Noãn nhìn thức ăn đầy bàn, nói : "Cửu ca, huynh lệnh cho phòng bếp làm ít một chút được không? Quá nhiều rồi, hai người chúng ta vốn cũng ăn không hết." Bốn món ăn nguội, mười hai món thức ăn nóng, sau này lại thêm vài món canh, rõ ràng là một bàn tiệc mười người ăn, quá lãng phí.
Vân Trạm nghe nàng nói đúng, quay sang thái giám đứng hầu bên cạnh nói : "Trầm Minh, phân phó phòng bếp, sau này một ngày ba bữa của ta và Vương phi có thể giảm số lượng thức ăn xuống một ít, số lượng thích hợp là tốt."
"Vâng." Trầm Minh lập tức xoay người ra lệnh cho tiểu thái giám, tiểu thái giám lập tức lui ra ngoài truyền lệnh.
Cung nữ bới cơm cho hai người, hai vợ chồng bắt đầu dùng bữa. Vân Trạm thường tự mình đứng dậy gắp thức ăn, chất đầy trong bát của Ôn Noãn Noãn
"Noãn Noãn, huynh hy vọng đến lễ mừng năm mới, có thể nuôi muội trắng trẻo béo tròn trở lại." Hắn cười tủm tỉm nói.
"Trắng trắng tròn tròn như con lợn con ư?" Ôn Noãn Noãn gắt giọng, cố ý gắp hai miếng tỏi đặt ở trong chén hắn, "Cửu ca, kén ăn là thói quen xấu, kén ăn sẽ làm cho thân thể hấp thu dinh dưỡng không cân đối. Tỏi là thức ăn tốt, có thể ngăn ngừa rất nhiều bệnh, nếu huynh không thích ăn thì nuốt vào đi."
Kiếp trước hắn rất ghét ăn tỏi, lúc nấu mì nước chỉ cho phép thả hành không được thả tỏi vào, phòng bếp sắc tỏi đều cố gắng thái miếng lớn một chút, tiện cho hắn lựa ra.
Mới ở ăn chung vài bữa cơm, nàng đã nhìn ra hắn kiêng ăn?
Khẽ nhíu mày gắp một miếng tỏi lên, Vân Trạm bỏ vào trong miệng thật trực tiếp nuốt vào, sau đó lập tức kẹp một khối xương sườn kho bỏ vào trong miệng để giảm bớt hương vị tỏi.
Hắn vẫn là rất chán ghét ăn tỏi, Ôn Noãn Noãn lập tức quyết định, xem có thể thay đổi hương vị tỏi nhưng không làm mất đi dinh dưỡng có trong nó hay không.
Nàng dùng thìa múc một muỗng canh gà đưa tới bên môi hắn nói : "Cửu ca, đến đây, uống ngụm canh gà đi." Đồng thời, nàng vội vàng liên hệ hệ thống, bảo nó thả linh chi tinh hoa dịch vào.
Vân Trạm liền uống canh gà trong thìa của nàng, hệ thống đồng thời đáp lại Ôn Noãn Noãn: Đã thả vào
Ôn Noãn Noãn trong lòng dương dương đắc ý: Đầu lưỡi của chàng có nhạy cảm đến đâu, hay chàng có cảnh giác cao đến mức nào đi chăng nữa, cũng không ngăn được ta bỏ thuốc cho chàng uống!
Trong lòng nàng cao hứng, vì thế nụ cười trên mặt càng phát ra rực rỡ. Vân Trạm nhìn nàng đột nhiên đặc biệt vui vẻ, cho rằng nàng là bởi vì mình ăn hết thức ăn mà nàng đưa đến nên làm nàng cao hứng, vì thế chỉ cần là nàng gắp cho hắn liền ăn, bất tri bất giác có ăn vài miếng tỏi mà mình căm ghét.
Vợ chồng vui vẻ ăn qua bữa trưa, vai kề vai chậm rãi tản bộ trong hoa viên phía sau Thấm Nhã cung. Trong chốc lát sau, Vân Trạm nói, "Chúng ta trở về phòng ngủ trưa đi." Nói xong, hắn liền dẫn Ôn Noãn Noãn hồi cung.
"A, thật buồn ngủ nha. Muội đã muốn nghĩ ngủ một giấc rồi." Ôn Noãn Noãn che miệng lại ngáp một cái.
Vì thế, hai người bọn họ liền đi ngủ trưa, các thái giám cung nữ hầu hạ ở gian ngoài. Lúc Ôn Noãn Noãn thức dậy, phát hiện bên trong phòng một mảnh tối tăm. Không lẽ ngủ đến tối chứ ? Nàng ngượng ngùng nghĩ.
Ngủ ở bên trong giường Ôn Noãn Noãn nhìn thấy Vân Trạm còn đang ngủ, liền nhẹ nhàng ngồi dậy, từ bên trong người hắn trở mình qua. Nàng đoán có lẽ hắn cắt mạch lấy máu, cho nên ngủ đặc biệt say.
Nàng rón ra rón rén bước xuống giường, sau đó xoay người nhìn hắn, hắn cũng không hề phát hiện. Ôi, xem ra hắn không chỉ là cắt mạch lấy máu mà còn làm thí nghiệm độc dược, còn lấy không ít máu, thân thể đã bị tổn thương.
Đi đến gian ngoài, Ôn Noãn Noãn nhìn thấy Hồng Lăng, Lục La cùng bốn cung nữ đều đang thêu hoa cùng thái giám của Vân Trạm ngồi ở bên ngoài ghế trên phơi nắng. Bọn họ thấy nàng khoác áo khoác đi ra, sôi nổi đứng dậy.
"Suỵt, đừng lớn tiếng, Vương gia còn đang nghỉ ngơi." Ôn Noãn Noãn đưa ngón tay lên miệng, thấp giọng ngăn cản bọn họ.
Bọn họ hiểu ý khom người thi lễ, thấp giọng nói: "Nương nương."
Hồng Lăng thấp giọng phân phó: "Xuân Lệ, nhanh đi bưng chén nước tới cho nương nương. Lục La, đi vào đem hộp trang điểm của nương nương chuyển ra."
Xuân Lệ lĩnh mệnh đi ra ngoài, Lục La lặng lẽ tiến vào bên trong phòng dọn hộp trang điểm của Ôn Noãn Noãn ra, Hồng Lăng liền ở bên ngoài bắt đầu chải đầu cho Ôn Noãn Noãn.
"Trầm công công." Ôn Noãn Noãn hỏi Trầm Minh đứng ở một bên. Hắn là công công luôn đi theo Vân Trạm gần đây, chỉ cần Vân Trạm ở Vương phủ, hắn đều sẽ đi theo.
"Nương nương." Trầm Minh vung phất trần một cái, đi đến trước mặt Ôn Noãn Noãn đứng cung kính.
" Sao trên cổ tay trái của Vương gia lại bị thương vậy?" Ôn Noãn Noãn lừa hắn nói, "Ta nhớ rõ Vương gia võ nghệ cao cường, người bình thường sẽ không đả thương được chàng."
Trầm Minh không biết Vương phi đối với Vương gia hiểu bao nhiêu, cúi đầu do dự một chút rồi mới hồi đáp: "Nương nương, Vương gia nói, là khi cùng thị vệ luận võ vô ý bị cắt phải."
Ừm, là Vương gia nói.
Ôn Noãn Noãn lập tức biết mình đoán không lầm, Vân Trạm tiếp tục nghiên cứu độc dược trên người hắn, không chỉ có như thế, hắn còn làm thí nghiệm ở trên người sống.
Đáng chết, hệ thống hạn chế nàng, không thể nói cho người khác biết sự tồn tại của nó, nếu không nàng có thể khuyên hắn đừng làm loại chuyện tổn đức ác độc này. Giải dược, chỉ cần hắn làm cho nàng hạnh phúc, rất dễ dàng sẽ đạt được!
Nàng nhíu mày thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.