Chương 11:
Tĩnh Tĩnh Đích Thổ Đậu
10/04/2023
Công tử có đồng ý ăn hay không các nàng không biết, nhưng với tính tình mềm mỏng của vị thiếu phu nhân này khẳng định sẽ không đè ép được tứ thiếu công tử, không phải sáng này còn muốn một mình nàng đi kính trà sao?
“Ai.” Chỉ Quỳ thở dài thay cho Bao Xuân Oánh.
Mấy gia đinh làm việc cũng rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã nghiền hạt dẻ khô thành bột phấn, gao kê bên kia cũng được làm mềm.
Tiếp theo, Bao Xuân Oánh đổ bột hạt dẻ, gạo kê, trứng gà. Đổ tất cả vào cối nghiền thuốc khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Thiếu phu nhân vẫn còn cần phải nghiền nát nữa sao?”
“Đúng vậy, nghiền thành bột nhão.”
“Đây là việc tốn sức để tiểu nhân làm.” Một gia đinh vỗ vỗ tay mình, ý bảo sức mình lớn hơn.
Bao Xuân Oánh lắc đầu: “Đây là việc làm cần có kỹ xảo, càn phải nghiền thật mịn, hương vị mới tinh tế. Ta từ từ nghiền, có việc gì cần sẽ gọi các ngươi.
Chỉ là không một ai dám đi, gia đinh và nha hoàn cứ thế đứng tại chỗ.
Nguyệt Linh nhẹ gọi Bao Xuân Oánh đang tập trung làm việc. Nàng khó hiểu nhìn thoáng qua những hạ nhân phía sau.
Nguyệt Linh hiểu chuyện nói: “Bọn họ sợ Thẩm lão phu nhân trách tội, dù sao bọn họ cũng được phái tới giúp đỡ cô nương. Ta nghe nói nếu hạ nhân đắc tội với chủ tử sẽ bị đưa đến chỗ người môi giới, sau đó những chuyện bọn họ làm sẽ một truyền mười mười truyền trăm, không có ai dám mua bọn họ, cuối cùng bọn họ còn có thể bị bán vào hẻm hoa liễu.
Nghe vậy, Bao Xuân Oánh lắp bắp kinh hãi. Nhà mình chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nàng cũng chưa từng biết được.
Nàng lập tức ngừng tay, trầm giọng nói với hạ nhân: Các ngươi phết một lớp bơ mỏng lên lồng hấp hình vuông, số nguyên liệu này đủ làm năm xửng hấp. Sau đó tới nhà kho lấy một ít khoai tây, nấm đông cô tươi…”
Liên tục sắp xếp công việc, bọn họ vui mừng ra mặt, vừa nói đã đi làm ngay.
Bao Xuân Oánh rốt cuộc cũng có thể im lặng nghiền nát
Qua nửa canh giờ, nàng đưa bột nhão cho gia đinh thềm bột mì vào quấy.
Mùi hạt dẻ thơm ngọt tỏa ra từ năm lồng hấp, mùi hạt dẻ lại càng thêm sâu làm bọn họ không ngừng nuốt nước miếng, càng không nói tới mở nắp ra sẽ thơm hơn gấp bội.
Bọn hạ nhân rướn cổ nhìn thẳng vào năm miếng bánh hấp vàng óng-còn thiếu một bước cuối cùng là cắt bánh ra thành từng miếng bánh nhỏ hình thoi, lại cắt nhỏ táo đỏ trang trí thành hình hoa mai.
Nàng thả một phần táo đỏ, lại ăn nốt phần thịt táo còn dư lại.
Món bánh hấp hạt dẻ gạo kê này có tác dụng bổ tỳ ích vị, làm ấm kinh mạch và dạ dày của Thẩm Kiến Hi.
Bao Xuân Oánh sai người đóng gói sáu hộp bánh hấp tinh xảo: “Còn thừa rất nhiều, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Cha từng dạy phải biết cách dùng người, ba tháng kế tiếp này nàng còn cần những người này tích cực phối hợp.
“Hả? Chúng ta cũng có thể ăn sao?” Chỉ Quỳ đã sớm thèm ăn có chút thụ sủng nhược kinh.
Chỉ Đan ra vẻ rụt rè kéo ống tay áo Chỉ Qùy.
“Nhiều như vậy một mình ta cũng không thể ăn hết được. Nguyệt Linh chia phần bánh hấp này đi.”
“Ai!” Nguyệt Linh ngoan ngoãn làm theo.
Mỗi người có thể được chia hai miếng bánh hấp nhỏ, chỉ là bọn họ không dám ăn, do dự nhìn về phía Bao Xuân Oánh.
Trong mắt nàng chỉ có một miếng bánh hấp rất đáng yêu, gấp không chờ nổi cầm lấy kiệt tác của mình đưa vào trong miệng.
“Wow…… Thơm quá!” Nàng cố ý bỏ thêm nhiều hạt dẻ khô thật chính xác! Nàng giỏi quá đi!
Nhìn vẻ mặt say mê của nàng, Chỉ Qùy cũng thèm không nhịn được thử ăn đầu tiên.
“A! Ăn rất ngon! Có mùi hạt dẻ thật đậm! Thiếu phu nhân thật lợi hại!”
Những người khác trông mong nhìn nàng ăn miếng thứ hai, lại không tự giác được nuốt nước miếng.
Nếu không ăn vậy thất có lỗi với lòng tốt của thiếu phu nhân! Suy nghĩ như vậy bọn họ cũng có thể yên tâm thoải mái ăn bánh.
Mùi hạt dẻ được phát huy tới cực điểm, bọn họ không khỏi chua xót: Dựa vào tính tình bắt bẻ của công tử, khả năng rất lớn sẽ uổng phí tâm ý của thiếu phu nhân, ai…
Xuân về hoa nở, ngựa xe như nước, những công tử từ trên lầu nhìn dân chúng chạy đôn chạy đáo vì cuộc sống, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng trêu đùa..
“Nhìn lão nhân bán củi dưới lầu đi, mỗi ngày đều mang theo một tiểu nha đầu vào thành buôn bán, rốt cuộc là hắn muốn bán củi hay bán nha đầu đó đây?’
“Thế nào, Duệ Hầu cảm thấy có hứng thú với nha đầu đó sao?”
“Hắc, hậu viện nhà ta còn đang nuôi một đám nha hoàn thông phòng còn to lớn hơn nàng, thân thể nàng ta nhỏ như vậy có thể làm ấm giường sao?”
“Ai.” Chỉ Quỳ thở dài thay cho Bao Xuân Oánh.
Mấy gia đinh làm việc cũng rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã nghiền hạt dẻ khô thành bột phấn, gao kê bên kia cũng được làm mềm.
Tiếp theo, Bao Xuân Oánh đổ bột hạt dẻ, gạo kê, trứng gà. Đổ tất cả vào cối nghiền thuốc khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Thiếu phu nhân vẫn còn cần phải nghiền nát nữa sao?”
“Đúng vậy, nghiền thành bột nhão.”
“Đây là việc tốn sức để tiểu nhân làm.” Một gia đinh vỗ vỗ tay mình, ý bảo sức mình lớn hơn.
Bao Xuân Oánh lắc đầu: “Đây là việc làm cần có kỹ xảo, càn phải nghiền thật mịn, hương vị mới tinh tế. Ta từ từ nghiền, có việc gì cần sẽ gọi các ngươi.
Chỉ là không một ai dám đi, gia đinh và nha hoàn cứ thế đứng tại chỗ.
Nguyệt Linh nhẹ gọi Bao Xuân Oánh đang tập trung làm việc. Nàng khó hiểu nhìn thoáng qua những hạ nhân phía sau.
Nguyệt Linh hiểu chuyện nói: “Bọn họ sợ Thẩm lão phu nhân trách tội, dù sao bọn họ cũng được phái tới giúp đỡ cô nương. Ta nghe nói nếu hạ nhân đắc tội với chủ tử sẽ bị đưa đến chỗ người môi giới, sau đó những chuyện bọn họ làm sẽ một truyền mười mười truyền trăm, không có ai dám mua bọn họ, cuối cùng bọn họ còn có thể bị bán vào hẻm hoa liễu.
Nghe vậy, Bao Xuân Oánh lắp bắp kinh hãi. Nhà mình chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nàng cũng chưa từng biết được.
Nàng lập tức ngừng tay, trầm giọng nói với hạ nhân: Các ngươi phết một lớp bơ mỏng lên lồng hấp hình vuông, số nguyên liệu này đủ làm năm xửng hấp. Sau đó tới nhà kho lấy một ít khoai tây, nấm đông cô tươi…”
Liên tục sắp xếp công việc, bọn họ vui mừng ra mặt, vừa nói đã đi làm ngay.
Bao Xuân Oánh rốt cuộc cũng có thể im lặng nghiền nát
Qua nửa canh giờ, nàng đưa bột nhão cho gia đinh thềm bột mì vào quấy.
Mùi hạt dẻ thơm ngọt tỏa ra từ năm lồng hấp, mùi hạt dẻ lại càng thêm sâu làm bọn họ không ngừng nuốt nước miếng, càng không nói tới mở nắp ra sẽ thơm hơn gấp bội.
Bọn hạ nhân rướn cổ nhìn thẳng vào năm miếng bánh hấp vàng óng-còn thiếu một bước cuối cùng là cắt bánh ra thành từng miếng bánh nhỏ hình thoi, lại cắt nhỏ táo đỏ trang trí thành hình hoa mai.
Nàng thả một phần táo đỏ, lại ăn nốt phần thịt táo còn dư lại.
Món bánh hấp hạt dẻ gạo kê này có tác dụng bổ tỳ ích vị, làm ấm kinh mạch và dạ dày của Thẩm Kiến Hi.
Bao Xuân Oánh sai người đóng gói sáu hộp bánh hấp tinh xảo: “Còn thừa rất nhiều, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Cha từng dạy phải biết cách dùng người, ba tháng kế tiếp này nàng còn cần những người này tích cực phối hợp.
“Hả? Chúng ta cũng có thể ăn sao?” Chỉ Quỳ đã sớm thèm ăn có chút thụ sủng nhược kinh.
Chỉ Đan ra vẻ rụt rè kéo ống tay áo Chỉ Qùy.
“Nhiều như vậy một mình ta cũng không thể ăn hết được. Nguyệt Linh chia phần bánh hấp này đi.”
“Ai!” Nguyệt Linh ngoan ngoãn làm theo.
Mỗi người có thể được chia hai miếng bánh hấp nhỏ, chỉ là bọn họ không dám ăn, do dự nhìn về phía Bao Xuân Oánh.
Trong mắt nàng chỉ có một miếng bánh hấp rất đáng yêu, gấp không chờ nổi cầm lấy kiệt tác của mình đưa vào trong miệng.
“Wow…… Thơm quá!” Nàng cố ý bỏ thêm nhiều hạt dẻ khô thật chính xác! Nàng giỏi quá đi!
Nhìn vẻ mặt say mê của nàng, Chỉ Qùy cũng thèm không nhịn được thử ăn đầu tiên.
“A! Ăn rất ngon! Có mùi hạt dẻ thật đậm! Thiếu phu nhân thật lợi hại!”
Những người khác trông mong nhìn nàng ăn miếng thứ hai, lại không tự giác được nuốt nước miếng.
Nếu không ăn vậy thất có lỗi với lòng tốt của thiếu phu nhân! Suy nghĩ như vậy bọn họ cũng có thể yên tâm thoải mái ăn bánh.
Mùi hạt dẻ được phát huy tới cực điểm, bọn họ không khỏi chua xót: Dựa vào tính tình bắt bẻ của công tử, khả năng rất lớn sẽ uổng phí tâm ý của thiếu phu nhân, ai…
Xuân về hoa nở, ngựa xe như nước, những công tử từ trên lầu nhìn dân chúng chạy đôn chạy đáo vì cuộc sống, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng trêu đùa..
“Nhìn lão nhân bán củi dưới lầu đi, mỗi ngày đều mang theo một tiểu nha đầu vào thành buôn bán, rốt cuộc là hắn muốn bán củi hay bán nha đầu đó đây?’
“Thế nào, Duệ Hầu cảm thấy có hứng thú với nha đầu đó sao?”
“Hắc, hậu viện nhà ta còn đang nuôi một đám nha hoàn thông phòng còn to lớn hơn nàng, thân thể nàng ta nhỏ như vậy có thể làm ấm giường sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.