Chương 20:
Tĩnh Tĩnh Đích Thổ Đậu
10/04/2023
Thẩm Kiến Hi không tỏ ý kiến. “Ông chủ Bao có phải rất yêu thương đồ đệ của mình hay không?’
Nàng ngẩn người, câu hỏi bất ngờ không kịp phòng ngừa. Lấy lại tinh thần, lông mày liền nhăn lại: “Đúng vậy, cha từng nhận định hắn là truyền nhân.”
“Tại sao không truyền cho ngươi? Bởi vì ngươi là nữ nhi sao?”
“Bởi vì mẫu thân muốn truyền y thuật của mình cho ta, không muốn ta cả ngày đứng trong phòng bếp. Vừa lúc, chúng ta lại gặp Lăng đại ca không có nhà để về, cha liền nhận nuôi hắn, dạy hắn trù nghệ.”
Thẩm Kiến Hi liếc nhìn biểu cảm bi thương của nàng, không nhịn được cười lạnh. “Phản đồ làm hại các ngươi cùng đường bí lối, các ngươi không hận hắn ngược lại còn nhớ thương, nực cười.”
Giọng điệu âm dương quái khí khiến nàng vô cùng khó hiểu: “Ngươi hỏi ta đáp, đâu ra nhớ thương? Tại sao ngươi lại tức giận?”
“Ta không tức giận, nói linh tinh.” Hắn quay mặt đi nhìn cửa sổ
Bao Xuân Oánh im lặng bĩu môi, chửi thầm tất xấu không nói lý của hắn lại phát tác.
Suốt đường về hai người không nói một lời.
Xe ngựa chậm rãi trở về Thẩm gia, đàng hoàng dừng lại trước cửa lớn.
“Ngươi về trước đi.” Thẩm Kiến Hi không hề có ý xuống xe.
Bao Xuân Oánh gật đầu, đang muốn xuống xe đột nhiên dừng lại. “Đêm nay ngươi có về ăn cơm tối không?”
“Xem tâm tình.” Hắn vẫn như cũ chống cằm nhìn ngoài cửa sổ xe.
Nàng chợt nhăn mày đẹp: “Ngươi không đồng ý ta sẽ không xuống xe, ngươi đi đâu ta liền đi theo đó.”
Thẩm Kiến Hi rốt cuộc cũng chuyển tàm mắt, đôi mắt thụy phượng tràn ngập vẻ vui đùa: “Ta tới thanh lâu ngươi cũng đi theo sao?”
“Ta…… Đi!”
Nàng vì hoàn thành nhiệm vụ, sẽ làm đến cùng:“Đến lúc đó ta đứng ở cửa thanh lâu chờ ngươi ra, ai tới hỏi ta, ta sẽ trả lời Thẩm gia tứ công tử đang ở bên trong, ta phải đợi ngươi về dùng bữa.”
“Hừ, ngươi dám?”
“Vì sao lại không dám, người mất mặt cũng không phai ta.”
Hắn tức giận đến ngứa răng, ra vẻ thản nhiên: “Rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt thật không từ thủ đoạn của ngươi.”
“Ngươi cũng không thể để ta nhận tiền thù lao mà không làm việc chứ?” Nàng ưỡn ngực nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhất thời quên mất sau lưng là tấm gỗ chắn, đụng một cái vào ót.
Thẩm Kiến Hi giật giật khóe miệng: “Được, nếu đêm này ngươi không làm ra được món ăn đã ngọt lại chua, vừa cay lại không cay, vậy sau này ta sẽ về phủ dùng bữa.”
“Không thành vấn đề, một lời đã định?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Vì thế, Bao Xuân Oánh vui sướng hài lòng xuống xe ngựa, trở về Cẩm Tùng Hiên chuẩn bị cho công việc đêm nay.
“A, hắn cũng được coi là quân tử sao?” Nàng ảo não bản thân chậm chạp.
Đợi xe ngựa Thẩm Kiến Hi rời đi, việc lại mặt kết thúc tại đây.
Nhưng lại càng khiến phong ba lan rộng.
Thẩm đại phu nhân vội vàng đi vào Từ Vân Đường, gõ cửa phòng Thẩm lão phu nhân.
Phòng ngủ chỗ tối chỗ sáng ngập tràn mùi đàn hương, Thẩm lão phu nhân đang vô cùng tập trung chép 《 Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh 》.Tiền ma ma đợi ở bên cạnh, nhanh chóng nháy mắt với Thẩm Đại phu nhân đang nôn nóng.
Thẩm đại phu nhân thức thời đi tới thiên thính chờ bà ấy chép xong kinh thư.
Khoảng chừng qua nửa canh giờ, Thẩm lão phu nhân cẩn thận hạ bút lông sói, dùng chặn giấy Tỳ Hưu bích ngọc đè tờ giận viết kín kinh văn, hong khô chữ viết.
“Có chuyện gì?” Bà được Tiền ma ma đỡ tới thiên thính.
Thẩm đại phu nhân uốn gối hành lễ: “Sáng nay, Kiến Hi đưa Bao gia nương tử về nhà lại mặt.”
“Cùng nhau về phủ?”
“Sai vặt nói chỉ có Bao gia nương tử xuống xe ngựa, Kiến Hi ngồi trong xe ngựa không biết đi nơi nào.”
Thẩm lão phu nhân khẽ nâng nắp chén chà lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Làm tốt lắm.”
Thẩm đại phu nhân không dám nói bừa, tiếp tục nghe bà nói tiếp.
“Bất luận trong nhà tranh đấu như thế nào, nhưng đối mặt với ngoại địch bên ngoài vẫn cần phải lấy đại cục làm trọng, làm tốt lắm. Còn những gia tộc khác có động tĩnh gì không?”
Nhắc tới chuyện này Thẩm đại phu nhân có hơi khó có thể mở miệng: “Trên phố đồn đãi, sáng nay Kiến Hi cùng Bao gia nương tử đi tản bộ ở chợ……”
Keng!
Bàn tay đang nhẹ quét nắp chén trà đột nhiên dừng lại, va vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh chói tai, đột ngột cắt ngang lời Thẩm đại phu nhân.
“Không ngồi trong xe ngựa?”
“Xe ngựa đi theo phía sau bọn họ.”
Vẻ mặt Thẩm lão phu nhân u ám không rõ. “Còn có lời đồn gì nữa?”
“Nói Kiến Hi vốn dĩ vô cùng ghét bỏ tân nương tử sau cùng lại bị nàng mê hoặc cho thần hồn điên đảo, chấp nhận cùng nàng tản bộ ngoài đường lớn.”
“Ai truyền ra?”
“Đường gia.”
Thẩm lão phu nhân lại tiếp tục quét nhẹ qua miệng chén trà, không nhanh không chậm mà chế nhạo: “Đường gia cũng chỉ biết những mánh khóe này. Tạm thời không cần để ý tới, ngươi nhắc Kiến Hi để ý là được.”
Thẩm đại phu nhân dâng lên cảm xúc không cam lòng, mặc dù là diễn trò nhưng từ trước tới này Bao Xuân Oánh cũng không xứng với nhi tử nhà mình.
Đáng tiếc Thẩm gia không phải do mình làm chủ, bà ta chỉ có thể nói gì nghe nấy.
“Đúng vậy, lão phu nhân.”
“Còn có, ta thấy Tuyết Nhạn rầu rĩ không vui, ngươi tìm chút thời gian khai sáng cho nó.”
“Được.”
So với Bao Xuân Oánh xuất thân từ nhà bếp, Thẩm đại phu nhân càng hài lòng để Chu Tuyết Nhan tri thư đạt lý làm con dâu hơn.
Phong ba không ngừng, mưa gió sắp tới.
Nàng ngẩn người, câu hỏi bất ngờ không kịp phòng ngừa. Lấy lại tinh thần, lông mày liền nhăn lại: “Đúng vậy, cha từng nhận định hắn là truyền nhân.”
“Tại sao không truyền cho ngươi? Bởi vì ngươi là nữ nhi sao?”
“Bởi vì mẫu thân muốn truyền y thuật của mình cho ta, không muốn ta cả ngày đứng trong phòng bếp. Vừa lúc, chúng ta lại gặp Lăng đại ca không có nhà để về, cha liền nhận nuôi hắn, dạy hắn trù nghệ.”
Thẩm Kiến Hi liếc nhìn biểu cảm bi thương của nàng, không nhịn được cười lạnh. “Phản đồ làm hại các ngươi cùng đường bí lối, các ngươi không hận hắn ngược lại còn nhớ thương, nực cười.”
Giọng điệu âm dương quái khí khiến nàng vô cùng khó hiểu: “Ngươi hỏi ta đáp, đâu ra nhớ thương? Tại sao ngươi lại tức giận?”
“Ta không tức giận, nói linh tinh.” Hắn quay mặt đi nhìn cửa sổ
Bao Xuân Oánh im lặng bĩu môi, chửi thầm tất xấu không nói lý của hắn lại phát tác.
Suốt đường về hai người không nói một lời.
Xe ngựa chậm rãi trở về Thẩm gia, đàng hoàng dừng lại trước cửa lớn.
“Ngươi về trước đi.” Thẩm Kiến Hi không hề có ý xuống xe.
Bao Xuân Oánh gật đầu, đang muốn xuống xe đột nhiên dừng lại. “Đêm nay ngươi có về ăn cơm tối không?”
“Xem tâm tình.” Hắn vẫn như cũ chống cằm nhìn ngoài cửa sổ xe.
Nàng chợt nhăn mày đẹp: “Ngươi không đồng ý ta sẽ không xuống xe, ngươi đi đâu ta liền đi theo đó.”
Thẩm Kiến Hi rốt cuộc cũng chuyển tàm mắt, đôi mắt thụy phượng tràn ngập vẻ vui đùa: “Ta tới thanh lâu ngươi cũng đi theo sao?”
“Ta…… Đi!”
Nàng vì hoàn thành nhiệm vụ, sẽ làm đến cùng:“Đến lúc đó ta đứng ở cửa thanh lâu chờ ngươi ra, ai tới hỏi ta, ta sẽ trả lời Thẩm gia tứ công tử đang ở bên trong, ta phải đợi ngươi về dùng bữa.”
“Hừ, ngươi dám?”
“Vì sao lại không dám, người mất mặt cũng không phai ta.”
Hắn tức giận đến ngứa răng, ra vẻ thản nhiên: “Rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt thật không từ thủ đoạn của ngươi.”
“Ngươi cũng không thể để ta nhận tiền thù lao mà không làm việc chứ?” Nàng ưỡn ngực nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhất thời quên mất sau lưng là tấm gỗ chắn, đụng một cái vào ót.
Thẩm Kiến Hi giật giật khóe miệng: “Được, nếu đêm này ngươi không làm ra được món ăn đã ngọt lại chua, vừa cay lại không cay, vậy sau này ta sẽ về phủ dùng bữa.”
“Không thành vấn đề, một lời đã định?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Vì thế, Bao Xuân Oánh vui sướng hài lòng xuống xe ngựa, trở về Cẩm Tùng Hiên chuẩn bị cho công việc đêm nay.
“A, hắn cũng được coi là quân tử sao?” Nàng ảo não bản thân chậm chạp.
Đợi xe ngựa Thẩm Kiến Hi rời đi, việc lại mặt kết thúc tại đây.
Nhưng lại càng khiến phong ba lan rộng.
Thẩm đại phu nhân vội vàng đi vào Từ Vân Đường, gõ cửa phòng Thẩm lão phu nhân.
Phòng ngủ chỗ tối chỗ sáng ngập tràn mùi đàn hương, Thẩm lão phu nhân đang vô cùng tập trung chép 《 Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh 》.Tiền ma ma đợi ở bên cạnh, nhanh chóng nháy mắt với Thẩm Đại phu nhân đang nôn nóng.
Thẩm đại phu nhân thức thời đi tới thiên thính chờ bà ấy chép xong kinh thư.
Khoảng chừng qua nửa canh giờ, Thẩm lão phu nhân cẩn thận hạ bút lông sói, dùng chặn giấy Tỳ Hưu bích ngọc đè tờ giận viết kín kinh văn, hong khô chữ viết.
“Có chuyện gì?” Bà được Tiền ma ma đỡ tới thiên thính.
Thẩm đại phu nhân uốn gối hành lễ: “Sáng nay, Kiến Hi đưa Bao gia nương tử về nhà lại mặt.”
“Cùng nhau về phủ?”
“Sai vặt nói chỉ có Bao gia nương tử xuống xe ngựa, Kiến Hi ngồi trong xe ngựa không biết đi nơi nào.”
Thẩm lão phu nhân khẽ nâng nắp chén chà lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Làm tốt lắm.”
Thẩm đại phu nhân không dám nói bừa, tiếp tục nghe bà nói tiếp.
“Bất luận trong nhà tranh đấu như thế nào, nhưng đối mặt với ngoại địch bên ngoài vẫn cần phải lấy đại cục làm trọng, làm tốt lắm. Còn những gia tộc khác có động tĩnh gì không?”
Nhắc tới chuyện này Thẩm đại phu nhân có hơi khó có thể mở miệng: “Trên phố đồn đãi, sáng nay Kiến Hi cùng Bao gia nương tử đi tản bộ ở chợ……”
Keng!
Bàn tay đang nhẹ quét nắp chén trà đột nhiên dừng lại, va vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh chói tai, đột ngột cắt ngang lời Thẩm đại phu nhân.
“Không ngồi trong xe ngựa?”
“Xe ngựa đi theo phía sau bọn họ.”
Vẻ mặt Thẩm lão phu nhân u ám không rõ. “Còn có lời đồn gì nữa?”
“Nói Kiến Hi vốn dĩ vô cùng ghét bỏ tân nương tử sau cùng lại bị nàng mê hoặc cho thần hồn điên đảo, chấp nhận cùng nàng tản bộ ngoài đường lớn.”
“Ai truyền ra?”
“Đường gia.”
Thẩm lão phu nhân lại tiếp tục quét nhẹ qua miệng chén trà, không nhanh không chậm mà chế nhạo: “Đường gia cũng chỉ biết những mánh khóe này. Tạm thời không cần để ý tới, ngươi nhắc Kiến Hi để ý là được.”
Thẩm đại phu nhân dâng lên cảm xúc không cam lòng, mặc dù là diễn trò nhưng từ trước tới này Bao Xuân Oánh cũng không xứng với nhi tử nhà mình.
Đáng tiếc Thẩm gia không phải do mình làm chủ, bà ta chỉ có thể nói gì nghe nấy.
“Đúng vậy, lão phu nhân.”
“Còn có, ta thấy Tuyết Nhạn rầu rĩ không vui, ngươi tìm chút thời gian khai sáng cho nó.”
“Được.”
So với Bao Xuân Oánh xuất thân từ nhà bếp, Thẩm đại phu nhân càng hài lòng để Chu Tuyết Nhan tri thư đạt lý làm con dâu hơn.
Phong ba không ngừng, mưa gió sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.