Chương 2:
Tĩnh Tĩnh Đích Thổ Đậu
07/04/2023
Bao Xuân Oánh giả vờ gả vào Thẩm gia điều dưỡng thân thể cho hắn, làm xong sẽ hòa ly, Thẩm gia cũng sẽ bù đắp tổn thất cho Minh Xuân lâu, còn cho Bao Thế Hồng vay thêm năm trăm lượng không tính lãi, chỉ cần trả lại trong ba tháng là được.
Mặt khác, một khi bệnh bao tử của Thẩm Kiến Hi tốt hơn, Thẩm lão phu nhân sẽ lập tức cho thêm năm trăm lượng tiền khám bệnh.
Đương nhiên, phu thê Bao thị sẽ từ chối, hơn nữa còn từ chối vô cùng kiên quyết.
Chuyện này không phải là bán nữ cầu vinh sao? Tuy nói là giả vờ thành thân nhưng người ngoài không biết nội tình, hòa ly xong nữ nhi liền trở thành nử tử bị bỏ rơi, sau này biết tái giá như thế nào?
Nhưng Bao Xuân Oánh lại đồng ý với giao dịch này.
Nguyên nhân có hai điều.
Thứ nhất, Minh Xuân lâu phải có được số bạc này để Đông Sơn tái khởi.
Thứ hai, Tứ thiếu công tử quá đáng thượng, bánh hoa quế, bánh hoa hoa hồng, tôm xào Long Tĩnh, thịt cá Đông Pha, bánh rán bơ, cua lớn, tất cả những món ngon này hắn đều không ăn, đúng là lãng phí thời gian, tiền bạc.
Lúc nàng đồng ý chuyện này, Bao phu nhân muốn ngăn cản còn dùng một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Không ngừng khóc lóc, oán trách đại gia tộc hào môn đều ăn thịt người không nhả xương, còn có sở thích ghê tởm là nuôi một đám nha hoàn làm thông phòng, gả vào đó không phải tranh giành tình cảm cũng là chờ nhan sắc phai tàn, lãng phí niên hoa.
Nhưng nàng chỉ nói một câu liền khiến Bao phu nhân lập tức im lặng: “Thầy thuốc là cha mẹ.”
Hơn nữa Thẩm lão phu nhân còn đồng ý xây cho nàng một căn bếp nhỏ ở Cẩm Tùng Hiên của tứ công tử, muốn làm gì thì làm, cần bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn đều có đủ, một nơi hào phóng như vậy biết tìm ở đâu.
Bao Xuân Oánh càng ăn càng thấy ngon.
Không hổ là Thẩm gia nhà giàu số một, thịt kho tàu này tươi mới ngon miệng, mỗi một miếng thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen đều ba tầng, không quá ngấy cũng không quá dai mắc kẽ răng. Đậu nành làm nước sốt cũng là loại tốt nhất, có thể phát huy mùi thơm đến mức thượng thừa.
Còn chưa kịp định thần nàng lại nghe thấy tiếng nha hoàn bên ngoài khẽ nói thầm, phát hiện đĩa thịt kho này đã ăn hết một nửa, cuống quít dùng đũa gắp hết phần thịt kho còn lại.
“Ngay cả lễ chào hỏi và rượu hạ lang cũng miễn, có vẻ Thẩm lão phu nhân rất không hài lòng với vị tân phu nhân này.”
“Thật sao? Nhưng Thẩm lão phu nhân đã đồng ý xây phòng bếp mới ở Cẩm Tùng Hiên, không giống như không hài lòng mà?”
“Áchhh, có lẽ Thẩm lão phu nhân không muốn ngồi cùng một bàn ăn cơm với nàng thì có.”
“Thật đáng thương, một mình phải chờ ở tân phòng tới đêm khuya.”
“Đáng thương cái gì, lúc nàng trèo cao vào Thẩm gia cũng nên đoán trước được có chuyện như vậy.”
“Uy, các ngươi!” Bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn thứ ba, Bao Xuân Oanh nhận ra được đây là nhà hoàn hồi môn của mình, Nguyệt Linh.
Nàng nghe thấy tiếng Nguyệt Linh khẽ nói: “Hôm nay là ngày đại hỷ, nào đến phiên các ngươi ở đây khua môi múa mép nói chuyện đen đủi? Nếu Tứ công tử và Tứ thiếu phu nhân có chuyện gì, ta sẽ là người đầu tiên tới bẩm báo với Thẩm lão phu nhân chính các ngươi làm mất phúc khí của đôi tân nhân.”
Bên ngoài lặng im một hồi
“Ha ha. Chỉ Quỳ chúng ta đi thu dọn phòng bếp.”
“Được được.”
Bên ngoài khôi phục lại yên tĩnh.
Bên trong tân phòng Bao Xuân Oánh mỉm cười, má lúm đồng tiền bên má vô cùng ngọt ngào.
Nguyệt Linh là gia nô, do mẫu thân đích thân đặt tên cho nàng ấy, nàng ấy vừa là nha hoàn cũng là bạn chơi cùng từ nhỏ với Bao Xuân Oánh, có nàng ấy là của hồi môn đi theo Bao Xuân Oanh cũng không đơn độc.
Chỉ là chủ tớ hai người không nghĩ tới, mới vừa đến giờ Hợi đã có tiếng bước chân liên tiếp đi vào Cẩm Tùng Hiên.
Nguyệt Linh canh giữ ở nhĩ phòng, thiếu chút nữa ngủ gật lại bị tiếng bước chân dọa tỉnh, vội vàng đẩy cửa ra ngoài xem xét, bất ngờ lại nhìn thấy bóng lưng một nhóm người.
Tim Nguyệt Linh đập lộp bộp một tiếng: Không xong! Tân Lang về phòng trước thời hạn!
Tiếng cười đùa ầm ĩ của khách khứa vây quanh Thẩm Kiến Hi mặc y phục đỏ thẫm đến trước cửa tân phòng, ồn ào trêu chọc tân lang tân nương.
Thẩm Kiến Hi vốn muốn trở về trước vì dạ dày không khỏe, nghe thấy tiếng hồ bằng cẩu hữu cãi cọ ầm ĩ, trong lòng càng thêm bực bội, nửa đùa nửa thật hét lớn: “Cút về nhà các ngươi!”
Nhóm hồ bằng cẩu hữu đùa cợt thấy đã đạt được mục đích liền dừng lại, lại trêu chọc một hồi nữa rồi thức thời rời khỏi Cẩm Tùng Hiên.
Đợi Cẩm Từng Hiên yên lặng trở lại, Thẩm Kiên Hi liền đá văng cửa phòng, đuổi Toàn Phúc phu nhân đi.
Toàn Phúc phu nhân vội nói: “Tứ công tử, ta còn muốn dùng hỉ cân……”
“Cút!”
Bà ta không còn cách nào khác đành phải thôi, vội vàng rời đi.
Thẩm Kiến Hi đi vào phòng liền đóng chặt cửa lại, đai buộc trán màu son lại càng khiến hắn có vẻ anh khí bức người, ánh nến lưu chuyển trong mắt lan tràn thành lửa giận.
Mặt khác, một khi bệnh bao tử của Thẩm Kiến Hi tốt hơn, Thẩm lão phu nhân sẽ lập tức cho thêm năm trăm lượng tiền khám bệnh.
Đương nhiên, phu thê Bao thị sẽ từ chối, hơn nữa còn từ chối vô cùng kiên quyết.
Chuyện này không phải là bán nữ cầu vinh sao? Tuy nói là giả vờ thành thân nhưng người ngoài không biết nội tình, hòa ly xong nữ nhi liền trở thành nử tử bị bỏ rơi, sau này biết tái giá như thế nào?
Nhưng Bao Xuân Oánh lại đồng ý với giao dịch này.
Nguyên nhân có hai điều.
Thứ nhất, Minh Xuân lâu phải có được số bạc này để Đông Sơn tái khởi.
Thứ hai, Tứ thiếu công tử quá đáng thượng, bánh hoa quế, bánh hoa hoa hồng, tôm xào Long Tĩnh, thịt cá Đông Pha, bánh rán bơ, cua lớn, tất cả những món ngon này hắn đều không ăn, đúng là lãng phí thời gian, tiền bạc.
Lúc nàng đồng ý chuyện này, Bao phu nhân muốn ngăn cản còn dùng một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Không ngừng khóc lóc, oán trách đại gia tộc hào môn đều ăn thịt người không nhả xương, còn có sở thích ghê tởm là nuôi một đám nha hoàn làm thông phòng, gả vào đó không phải tranh giành tình cảm cũng là chờ nhan sắc phai tàn, lãng phí niên hoa.
Nhưng nàng chỉ nói một câu liền khiến Bao phu nhân lập tức im lặng: “Thầy thuốc là cha mẹ.”
Hơn nữa Thẩm lão phu nhân còn đồng ý xây cho nàng một căn bếp nhỏ ở Cẩm Tùng Hiên của tứ công tử, muốn làm gì thì làm, cần bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn đều có đủ, một nơi hào phóng như vậy biết tìm ở đâu.
Bao Xuân Oánh càng ăn càng thấy ngon.
Không hổ là Thẩm gia nhà giàu số một, thịt kho tàu này tươi mới ngon miệng, mỗi một miếng thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen đều ba tầng, không quá ngấy cũng không quá dai mắc kẽ răng. Đậu nành làm nước sốt cũng là loại tốt nhất, có thể phát huy mùi thơm đến mức thượng thừa.
Còn chưa kịp định thần nàng lại nghe thấy tiếng nha hoàn bên ngoài khẽ nói thầm, phát hiện đĩa thịt kho này đã ăn hết một nửa, cuống quít dùng đũa gắp hết phần thịt kho còn lại.
“Ngay cả lễ chào hỏi và rượu hạ lang cũng miễn, có vẻ Thẩm lão phu nhân rất không hài lòng với vị tân phu nhân này.”
“Thật sao? Nhưng Thẩm lão phu nhân đã đồng ý xây phòng bếp mới ở Cẩm Tùng Hiên, không giống như không hài lòng mà?”
“Áchhh, có lẽ Thẩm lão phu nhân không muốn ngồi cùng một bàn ăn cơm với nàng thì có.”
“Thật đáng thương, một mình phải chờ ở tân phòng tới đêm khuya.”
“Đáng thương cái gì, lúc nàng trèo cao vào Thẩm gia cũng nên đoán trước được có chuyện như vậy.”
“Uy, các ngươi!” Bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn thứ ba, Bao Xuân Oanh nhận ra được đây là nhà hoàn hồi môn của mình, Nguyệt Linh.
Nàng nghe thấy tiếng Nguyệt Linh khẽ nói: “Hôm nay là ngày đại hỷ, nào đến phiên các ngươi ở đây khua môi múa mép nói chuyện đen đủi? Nếu Tứ công tử và Tứ thiếu phu nhân có chuyện gì, ta sẽ là người đầu tiên tới bẩm báo với Thẩm lão phu nhân chính các ngươi làm mất phúc khí của đôi tân nhân.”
Bên ngoài lặng im một hồi
“Ha ha. Chỉ Quỳ chúng ta đi thu dọn phòng bếp.”
“Được được.”
Bên ngoài khôi phục lại yên tĩnh.
Bên trong tân phòng Bao Xuân Oánh mỉm cười, má lúm đồng tiền bên má vô cùng ngọt ngào.
Nguyệt Linh là gia nô, do mẫu thân đích thân đặt tên cho nàng ấy, nàng ấy vừa là nha hoàn cũng là bạn chơi cùng từ nhỏ với Bao Xuân Oánh, có nàng ấy là của hồi môn đi theo Bao Xuân Oanh cũng không đơn độc.
Chỉ là chủ tớ hai người không nghĩ tới, mới vừa đến giờ Hợi đã có tiếng bước chân liên tiếp đi vào Cẩm Tùng Hiên.
Nguyệt Linh canh giữ ở nhĩ phòng, thiếu chút nữa ngủ gật lại bị tiếng bước chân dọa tỉnh, vội vàng đẩy cửa ra ngoài xem xét, bất ngờ lại nhìn thấy bóng lưng một nhóm người.
Tim Nguyệt Linh đập lộp bộp một tiếng: Không xong! Tân Lang về phòng trước thời hạn!
Tiếng cười đùa ầm ĩ của khách khứa vây quanh Thẩm Kiến Hi mặc y phục đỏ thẫm đến trước cửa tân phòng, ồn ào trêu chọc tân lang tân nương.
Thẩm Kiến Hi vốn muốn trở về trước vì dạ dày không khỏe, nghe thấy tiếng hồ bằng cẩu hữu cãi cọ ầm ĩ, trong lòng càng thêm bực bội, nửa đùa nửa thật hét lớn: “Cút về nhà các ngươi!”
Nhóm hồ bằng cẩu hữu đùa cợt thấy đã đạt được mục đích liền dừng lại, lại trêu chọc một hồi nữa rồi thức thời rời khỏi Cẩm Tùng Hiên.
Đợi Cẩm Từng Hiên yên lặng trở lại, Thẩm Kiên Hi liền đá văng cửa phòng, đuổi Toàn Phúc phu nhân đi.
Toàn Phúc phu nhân vội nói: “Tứ công tử, ta còn muốn dùng hỉ cân……”
“Cút!”
Bà ta không còn cách nào khác đành phải thôi, vội vàng rời đi.
Thẩm Kiến Hi đi vào phòng liền đóng chặt cửa lại, đai buộc trán màu son lại càng khiến hắn có vẻ anh khí bức người, ánh nến lưu chuyển trong mắt lan tràn thành lửa giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.