Chương 30:
Tĩnh Tĩnh Đích Thổ Đậu
10/04/2023
Hoa lụa ngọc trai, trâm bạc hồ điệp, áo lụa bình thường, giày vải thêu hoa ……
Thẩm đại phu nhân vẫn cảm thấy nàng không xứng với tiểu nhi tử của mình.
“Ngươi nhận được thiệp mời của Tần quốc công phủ rồi phải không?”
Nghe vậy, tay đang bưng chén trà của Bao Xuân Oánh đột nhiên dừng lại.
Thẩm đại phu nhân biết rõ chuyện này, cũng không chê phiền mà từ từ kể ra: “Lão quốc công và lão phu nhân cực kỳ yêu quý Hi Nhi, cố ý đưa thiếp mời riêng tới Cẩm Tùng Hiên, hơn nữa quốc công lão phu nhân là tỷ tỷ của lão phu nhân, lần mừng thọ này dòng chính Thẩm gia không thể không đi.”
“Con dâu hiểu.” Bao Xuân Oánh ngoài cười nhưng trong không cười.
Rốt cuộc cũng không thể tránh được.
Tiếp đó, Thẩm đại phu nhân chuyển chủ đề, ngữ khi tăng thêm vài phần sắc bén: “Tuy người và Hi Nhi hữu danh vô thực, nhưng hiện tại ngươi vẫn mang thân phận con dâu Thảm gia, tuyệt đối không thể làm Thẩm gia mất mặt. Đợi đến buổi trưa, ta sẽ phái một ma ma giáo tập tới Cẩm Tùng Hiên dạy dỗ yến lễ cho ngươi. Phàm làm con dâu gả vào Thẩm gia đều phải học.”
Bao Xuân Oánh thầm kêu khổ không ngừng: “Không phải trước khi vào cửa con dâu đã học qua với ma ma hay sao ạ?”
Thẩm đại phu nhân nhìn chằm chằm nàng hàm ý sâu xa: “Không giống nhau, buổi trưa ngươi sẽ biết. Còn nữa y phục này của ngươi cũng nên đổi đi, ta sẽ chọn giúp ngươi mấy bộ y phục và trang sức.”
“Con dâu……” Nàng bỗng nhiên dừng lại, nuốt lời từ chối trở lại. Nàng đúng là không có bộ y phục xinh đẹp để tham gia thịnh yến, cho dù mặc bộ y phục đẹp nhất trong rương cũng không thể so sánh với cẩm y đai ngọc của người khác.
Đến lúc đó cái nàng vứt không phải mặt mũi Thẩm gia mà là thể diện của Bao gia.
Trong nháy mắt, nàng liền đổi giọng: “Đa tạ Thẩm đại phu nhân.”
Thẩm đại phu nhân vừa lòng, nàng biết thức thời, ngược lại quan tâm con út: “Nghe nói sáng nay, Hi Nhi ăn bữa sáng ở Cẩm Tùng Hiên?”
“Đúng vậy.”
“Bệnh đau dạ dày của Hi Nhi đã cải thiện chưa?”
“Cần phải tiến hành theo quy trình. Bây giờ mỗi ngày tứ thiêu công tử đều ăn củ mài cải thiện tỳ vị, sau đó uống thuốc cùng châm cứu. Nếu mọi việc thuận lợi trong ba tháng có thể trị được bệnh đau dạ dày của tư thiếu công tử.”
“Rất tốt.” Thẩm đại phu nhân dịu đi vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, việc mừng thọ ngươi không cần lo lắng, lễ vật cũng sẽ chuẩn bị tốt thay ngươi.”
Bao Xuân Oánh âm thầm buông bỏ tảng đá lớn trong lòng, nhẹ giọng nói nói cảm ơn.
Rời khỏi Minh Đức Uyển, áp lực vô hình trên vai nàng đã được buông lỏng, toàn thân thoải mái tự do.
Một mình đối mặt với người ít nói ít cười như bà mẫu thật đáng sợ.
Mà khi nàng cho là có Thẩm đại phu nhân sẽ giảm được một phần gánh nặng, thì sự xuất hiện của tập giáo ma ma đã khiến trái tim non nớt của nàng nổi lên mưa rền gió dữ.
Thăng trầm cuộc đời đều hiện rõ trên khuôn mặt nghiêm túc, rũ mi xuống cũng không thể che được ánh mắt sắc bén.
Bao Xuân Oánh bị bà ấy đánh giá cẩn thận từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau tay nàng đã bắt đầu đổ mồ hôi. Nàng gọi bà ấy một tiếng nhưng lại bị vẻ mặt nghiêm túc đó quát dừng lại.
Nguyệt Linh chỉ đứng bên ngoài quan sát cũng cảm thấy Long ma ma uy thế bức người.
“Tóc không đủ đen, dưới ánh mặt trời màu sắc hơi kém. Tướng mạo không tồi, mày lá liễu, mắt đa tình nhu nhược động lòng người, mũi nhỏ tinh xảo có vẻ không đủ khí thế. Mặt trứng ngỗng đoan trang, dáng người yếu ớt, nhìn từ ngoài vào đều không đủ khí thế làm đương gia chủ mẫu.”
Bao Xuân Oánh buồn bực, nàng cũng đâu có muốn trở thành đương gia chủ mẫu.
Long ma ma đi vòng quanh cẩn thận quan sát nàng một vòng, tốt, xấu nói nói thẳng không che giấu, nàng nghe thấy hai má liền đỏ lên.
“Tuy rằng khí thế yếu, nhưng thắng ở chỗ căn cơ không tồi, đáng tiếc quần áo trên người quá tùy tiện, lãng phí dung mạo. Quên đi, lão nô không thể điều khiển được ngươi.”
Bao Xuân Oánh nghe xong như lạc trong mây mù: “Long ma ma, ngày thường ta đều mặc như vậy. Thoải mái tự tại không cần ganh đua.”
Hai mắt Long ma ma sáng lên như đuốc nhìn chằm chằm nàng một lát mới mở miệng: “Nếu có thể mặc đẹp một chút thì thật sự không tệ. Bắt đầu học lễ yến trước, lão nô sẽ nói về gia thế của lão phu nhân với tứ thiếu phu nhân trước.”
Nàng tỏ vẻ khó hiểu. Chỉ là nghe một hồi mới hiểu được học tập lễ nghi phiền phức quan trọng tới mức nào.
Hóa ra Thẩm lão phu nhân và Quốc công lão phu nhân xuất thân từ Ngu gia quyền cao chức trọng ở vùng sông nước Việt Châu.
Ngu gia chia làm hai dòng, một dòng theo con đường làm quan, có văn có võ; một dòng khác làm thương nhân đi khắp thiên hạ. Hai vị phu nhân là đường tỷ muội, dựa theo quy củ gia tộc, một người gả cho vương hầu khanh tướng, một người cho chu môn tú hộ.
Thẩm đại phu nhân vẫn cảm thấy nàng không xứng với tiểu nhi tử của mình.
“Ngươi nhận được thiệp mời của Tần quốc công phủ rồi phải không?”
Nghe vậy, tay đang bưng chén trà của Bao Xuân Oánh đột nhiên dừng lại.
Thẩm đại phu nhân biết rõ chuyện này, cũng không chê phiền mà từ từ kể ra: “Lão quốc công và lão phu nhân cực kỳ yêu quý Hi Nhi, cố ý đưa thiếp mời riêng tới Cẩm Tùng Hiên, hơn nữa quốc công lão phu nhân là tỷ tỷ của lão phu nhân, lần mừng thọ này dòng chính Thẩm gia không thể không đi.”
“Con dâu hiểu.” Bao Xuân Oánh ngoài cười nhưng trong không cười.
Rốt cuộc cũng không thể tránh được.
Tiếp đó, Thẩm đại phu nhân chuyển chủ đề, ngữ khi tăng thêm vài phần sắc bén: “Tuy người và Hi Nhi hữu danh vô thực, nhưng hiện tại ngươi vẫn mang thân phận con dâu Thảm gia, tuyệt đối không thể làm Thẩm gia mất mặt. Đợi đến buổi trưa, ta sẽ phái một ma ma giáo tập tới Cẩm Tùng Hiên dạy dỗ yến lễ cho ngươi. Phàm làm con dâu gả vào Thẩm gia đều phải học.”
Bao Xuân Oánh thầm kêu khổ không ngừng: “Không phải trước khi vào cửa con dâu đã học qua với ma ma hay sao ạ?”
Thẩm đại phu nhân nhìn chằm chằm nàng hàm ý sâu xa: “Không giống nhau, buổi trưa ngươi sẽ biết. Còn nữa y phục này của ngươi cũng nên đổi đi, ta sẽ chọn giúp ngươi mấy bộ y phục và trang sức.”
“Con dâu……” Nàng bỗng nhiên dừng lại, nuốt lời từ chối trở lại. Nàng đúng là không có bộ y phục xinh đẹp để tham gia thịnh yến, cho dù mặc bộ y phục đẹp nhất trong rương cũng không thể so sánh với cẩm y đai ngọc của người khác.
Đến lúc đó cái nàng vứt không phải mặt mũi Thẩm gia mà là thể diện của Bao gia.
Trong nháy mắt, nàng liền đổi giọng: “Đa tạ Thẩm đại phu nhân.”
Thẩm đại phu nhân vừa lòng, nàng biết thức thời, ngược lại quan tâm con út: “Nghe nói sáng nay, Hi Nhi ăn bữa sáng ở Cẩm Tùng Hiên?”
“Đúng vậy.”
“Bệnh đau dạ dày của Hi Nhi đã cải thiện chưa?”
“Cần phải tiến hành theo quy trình. Bây giờ mỗi ngày tứ thiêu công tử đều ăn củ mài cải thiện tỳ vị, sau đó uống thuốc cùng châm cứu. Nếu mọi việc thuận lợi trong ba tháng có thể trị được bệnh đau dạ dày của tư thiếu công tử.”
“Rất tốt.” Thẩm đại phu nhân dịu đi vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, việc mừng thọ ngươi không cần lo lắng, lễ vật cũng sẽ chuẩn bị tốt thay ngươi.”
Bao Xuân Oánh âm thầm buông bỏ tảng đá lớn trong lòng, nhẹ giọng nói nói cảm ơn.
Rời khỏi Minh Đức Uyển, áp lực vô hình trên vai nàng đã được buông lỏng, toàn thân thoải mái tự do.
Một mình đối mặt với người ít nói ít cười như bà mẫu thật đáng sợ.
Mà khi nàng cho là có Thẩm đại phu nhân sẽ giảm được một phần gánh nặng, thì sự xuất hiện của tập giáo ma ma đã khiến trái tim non nớt của nàng nổi lên mưa rền gió dữ.
Thăng trầm cuộc đời đều hiện rõ trên khuôn mặt nghiêm túc, rũ mi xuống cũng không thể che được ánh mắt sắc bén.
Bao Xuân Oánh bị bà ấy đánh giá cẩn thận từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau tay nàng đã bắt đầu đổ mồ hôi. Nàng gọi bà ấy một tiếng nhưng lại bị vẻ mặt nghiêm túc đó quát dừng lại.
Nguyệt Linh chỉ đứng bên ngoài quan sát cũng cảm thấy Long ma ma uy thế bức người.
“Tóc không đủ đen, dưới ánh mặt trời màu sắc hơi kém. Tướng mạo không tồi, mày lá liễu, mắt đa tình nhu nhược động lòng người, mũi nhỏ tinh xảo có vẻ không đủ khí thế. Mặt trứng ngỗng đoan trang, dáng người yếu ớt, nhìn từ ngoài vào đều không đủ khí thế làm đương gia chủ mẫu.”
Bao Xuân Oánh buồn bực, nàng cũng đâu có muốn trở thành đương gia chủ mẫu.
Long ma ma đi vòng quanh cẩn thận quan sát nàng một vòng, tốt, xấu nói nói thẳng không che giấu, nàng nghe thấy hai má liền đỏ lên.
“Tuy rằng khí thế yếu, nhưng thắng ở chỗ căn cơ không tồi, đáng tiếc quần áo trên người quá tùy tiện, lãng phí dung mạo. Quên đi, lão nô không thể điều khiển được ngươi.”
Bao Xuân Oánh nghe xong như lạc trong mây mù: “Long ma ma, ngày thường ta đều mặc như vậy. Thoải mái tự tại không cần ganh đua.”
Hai mắt Long ma ma sáng lên như đuốc nhìn chằm chằm nàng một lát mới mở miệng: “Nếu có thể mặc đẹp một chút thì thật sự không tệ. Bắt đầu học lễ yến trước, lão nô sẽ nói về gia thế của lão phu nhân với tứ thiếu phu nhân trước.”
Nàng tỏ vẻ khó hiểu. Chỉ là nghe một hồi mới hiểu được học tập lễ nghi phiền phức quan trọng tới mức nào.
Hóa ra Thẩm lão phu nhân và Quốc công lão phu nhân xuất thân từ Ngu gia quyền cao chức trọng ở vùng sông nước Việt Châu.
Ngu gia chia làm hai dòng, một dòng theo con đường làm quan, có văn có võ; một dòng khác làm thương nhân đi khắp thiên hạ. Hai vị phu nhân là đường tỷ muội, dựa theo quy củ gia tộc, một người gả cho vương hầu khanh tướng, một người cho chu môn tú hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.