Chương 4:
Tĩnh Tĩnh Đích Thổ Đậu
07/04/2023
“Ngươi làm sao vậy?”
Thẩm Kiến Hi cắn chặt răng buông bụng ra, chậm rãi đứng thẳng người: “Liên quan gì đến ngươi, ta đi tắm.”
Bao tử lại rất thành thật khiến hắn mới đi được hai bước lại dừng lại. Bao tử đáng giận như bị một bàn tay đánh đấm mãnh liệt, đau đến mức khiến hắn ngồi không yên, giờ lại có thêm một nữ nhân thích xen vào việc của người khác.
Hắn cắn răng cố gắng chịu đau, bỗng nhiên cảm thấy có người tới đỡ mình lên, quay đầu lại chạm vào đôi mắt ngập tràn quan tâm.
Ngọn lửa không tên sắp thiêu đốt lồng ngực hắn.
Bao Xuân Oánh phớt lờ ánh mắt xấu hổ cùng giận giữ của hắn, nhìn trán hắn ướt đẫm mồ hôi, cũng hiểu ra được vài phần: “Ngươi bụng rỗng uống rượu sao? Không ăn gì lót dạ?”
“Không liên quan đến ngươi.”
“Nếu ta mặc kệ ngươi, đêm nay ngươi sẽ đau đến mức không ngủ được, còn thêm đau đầu say rượu, hai loại bệnh trạng nàng hợp lại sẽ rất rất đau.”
Giọng điệu nghiêm túc, đôi mắt to sáng ngời, đáng sợ nhất là đôi mắt nàng như ẩn hiển ánh nước mông lung, khiến người ta khó có thể kháng cự lại lời nàng.
Thẩm Kiến Hi nhíu mày mím môi, không tình nguyện mà nói thật: “Có ăn qua mấy hạt đậu phộng.”
Bao Xuân Oánh gật đầu, có chủ ý: “Ngươi ngồi lên giường đi, ta phân phó Nguyệt Linh đi lấy nước ấm.”
Hắn tức lập tức cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”
“Lấy nước ấm cho ngươi uống.” Nàng kiên nhẫn giải thích: “Trong lúc chờ nước ấm ta giúp ngươi ấn huyệt vị, có thể giảm bớt một phần đau đớn cho ngươi.”
Dứt lời, nàng không đợi Thẩm Kiến Hi đồng ý, đã bước nhanh tới nhĩ phòng phân phó Nguyệt Linh.
Thẩm Kiến Hi ôm bụng nhìn giường Bát Bộ trang hoàng rực rỡ, cắn môi, hờn dỗi đi qua.
Đợi tới khi Bao Xuân Oánh trở về, nàng tháo mũ phượng xuống, cởi khăn quàng vai cùng một chuỗi vòng tay vàng, ngồi bên mép giường: “Cởi giày.”
Thẩm Kiến Hi toàn thân căng chặt, lưu loát cởi giày ra, bảo trì khoảng cách một cái cánh tay với nàng.
Nàng buồn bực tính tình người này thật kỳ lạ, chẳng lẽ không phải là nàng nên cảnh giác hắn làm bậy sao: “Nâng chân lên đi.”
Thẩm Kiến Hi đặt chân lên giường.
“Đặt tới chỗ này, ta mới có thể ấn huyệt giúp ngươi.” Nàng chỉ vào đùi mình.
Hắn bỗng ngoảnh mặt đi: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Vậy ngươi xem ta là nam đại phu là được.”
“……”
Trải qua một hồi đấu tranh nội tâm, hắn xấu hổ đặt hai chân lên đùi nàng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sàn nhà: “Nhanh lên, ta còn muốn đi tắm.”
Bao Xuân Oánh nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt đi vì đau của hắn, không nói lời nào bắt đầu ấn huyệt cho hắn.
“AA……”
“Đau?”
Hắn ra vẻ trấn định: “Không đau, chỉ là cổ họng ta ngứa thôi.”
Nếu hắn không thấy đau, Bao Xuân Oánh sẽ ấn mạnh hơn một chút.
“Hừ…… Khụ!” Hắn không tự nhiên giả vờ ho khan, cũng không biết trên mặt xuất hiện mây đỏ hay là ánh sáng phản chiếu vào rèm lụa đỏ. Hai mắt hắn ngó tới ngó lui, thỉnh thoảng lại lướt qua người Bao Xuân Oánh.
Nghe tổ mẫu từng nói, nàng mới vừa cập kê.
Thiếu nữ hết sức chăm chú, một bên mặt mờ ảo dưới ánh nến mờ ảo, một chút ánh sáng dừng trên búi tóc đen nhánh và chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo của nàng.
Giang Nam không thiếu mỹ nhân, loại mỹ nhân thân hình nhỏ xinh như nàng hắn gặp qua một đống, chỉ là nàng nhiều thêm một phần ngây thơ, thật sự khiến người khác không cầm lòng được mà nói một câu đáng yêu.
Nhìn nàng còn chưa thay váy tân nương, hắn lại vô cớ hoảng hốt.
Có vẻ, như, ánh mắt, của tổ mẫu vẫn còn sáng.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú, Bao Xuân Oánh nhìn lại Thẩm Kiến Hi, không ngờ ánh mắt hắn đã rời đi nơi khác.
“Dạ dày còn đau không?”
Hắn cẩn thận cảm nhận: “Có tốt hơn một chút, thật ra lúc trước cũng không quá đau.”
Bao Xuân Oánh không chọc thủng lời nói dối của hắn, sau dố liền ấn vào huyệt nội quan ở mặt trong cổ tay.
Ngón tay mảnh khảnh đặt trên cổ tay cường tráng của hắn, lại giống như tay của trẻ con, ngón tay mềm mại không xương lúc lực ấn xuống lại lại rất chuẩn.
Rất nhanh hắn đã cảm nhân được trong lòng bàn tay nàng có vết chai. Nghĩ tới nàng là đầu bếp, hắn liền biết vết chai này từ đâu mà có.
Da ở cổ tay truyền lại hơi ấm từ ngón tay nàng, không ngờ hắn lại cảm nhận được một luồng sóng nhiệt mơ hồ trong đêm xuất lạnh giá.
Bầu không khí kỳ lạ không kéo dài bao lâu, Nguyệt Linh ở ngoài cửa nói vào nước đã nấu xong
Tiếp đó, Bao Xuân Oánh bưng một chén nước ấm tới cho hắn: “Uống xong sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Thẩm Kiến Hi nghi ngờ nhìn nước ấm trong chén, mày kiếm nhíu lại thật chặt: “ChỈ uống nước này? Không phải các người đều thích bốc thuốc sao?”
Nàng cười, nổi lên má lúm đồng tiền ngọt ngào: “Chỉ để giảm bớt cơn đau dạ dày đêm nay mà thôi, muốn chữa khỏi bệnh dạ dày cần phải điều trị thời gian dài.”
Hắn nhướng mày:“Cần bao lâu?”
“Tùy theo từng người. Ngắn thì một tháng, lâu là một hai năm. Mạch tượng của ngươi hao tổn nặng, tỳ vị hư hàn, là do ngươi ăn uống không có quy luật lại thêm thói quen uống rượu gây ra, cần phải điều trị khoảng ba tháng.”
Thẩm Kiến Hi đen mặt không rõ, không biết suy nghĩ gì
Bao Xuân Oánh đoán hắn ngại điều trị thời gian dài, liền nói sang chuyện khác khuyên hắn uống nước ấm.
Một chén nước xuống bụng, dòng nước ấm từ yết hầu chảy qua lồng ngực, sau đó bụng dần ấm lên, cảm giác khó chịu trong dạ dày rõ ràng đã giảm bớt.
Sau đó hắn thấy Bao Xuân Oánh bưng một cái chén bốc khói đi tới.
“Ta còn sai người cháo gạo kê long nhãn, bỏ thêm chút gừng, có thể ấm dạ dày dễ ngủ. Chờ lúc nào bụng ngươi thoải mái hơn lại uống cháo, nhớ rõ lúc phải uống từ từ.”
Chén sứ Thanh Hoa tinh xảo đựng đầy cháo gạo kê, long nhãn điểm bên trên, phát ra mùi thơm ngọt.
Thẩm Kiến Hi thật sự đói bụng, chỉ là trên mặt không thể hiện ra.
Bao Xuân Oánh đặt chén cháo gạo kê xuống, quay người rời đi.
“Ngươi đi đâu?” Hắn nhịn không được hỏi.
Nàng quay đầu lại chớp đôi mắt sáng ngời: “Tới tịnh thất. Ngươi vẫn chưa ngủ, ta đi tắm gội trước.” Đi chưa được mấy bước, nàng lại quay đầu nói một câu khiến hắn cứng họng không nói nên lời: “Đừng tùy tiện vào đó.”
Thẩm Kiến Hi: Ta……
“Còn có gạo kê cháo không thể để nguội.”
“Ngươi thật dong dài.”
Dặn dò xong tất cả mọi chuyện, Bao Xuân Oánh mới yên tâm tới tịnh thất.
Tân phòng chỉ còn lại một người một cháo, Thẩm Kiến Hi vươn cổ nhìn về hướng tịnh phong, sau đó lại nhìn cháo gạo kê trên bàn.
Thẩm Kiến Hi cắn chặt răng buông bụng ra, chậm rãi đứng thẳng người: “Liên quan gì đến ngươi, ta đi tắm.”
Bao tử lại rất thành thật khiến hắn mới đi được hai bước lại dừng lại. Bao tử đáng giận như bị một bàn tay đánh đấm mãnh liệt, đau đến mức khiến hắn ngồi không yên, giờ lại có thêm một nữ nhân thích xen vào việc của người khác.
Hắn cắn răng cố gắng chịu đau, bỗng nhiên cảm thấy có người tới đỡ mình lên, quay đầu lại chạm vào đôi mắt ngập tràn quan tâm.
Ngọn lửa không tên sắp thiêu đốt lồng ngực hắn.
Bao Xuân Oánh phớt lờ ánh mắt xấu hổ cùng giận giữ của hắn, nhìn trán hắn ướt đẫm mồ hôi, cũng hiểu ra được vài phần: “Ngươi bụng rỗng uống rượu sao? Không ăn gì lót dạ?”
“Không liên quan đến ngươi.”
“Nếu ta mặc kệ ngươi, đêm nay ngươi sẽ đau đến mức không ngủ được, còn thêm đau đầu say rượu, hai loại bệnh trạng nàng hợp lại sẽ rất rất đau.”
Giọng điệu nghiêm túc, đôi mắt to sáng ngời, đáng sợ nhất là đôi mắt nàng như ẩn hiển ánh nước mông lung, khiến người ta khó có thể kháng cự lại lời nàng.
Thẩm Kiến Hi nhíu mày mím môi, không tình nguyện mà nói thật: “Có ăn qua mấy hạt đậu phộng.”
Bao Xuân Oánh gật đầu, có chủ ý: “Ngươi ngồi lên giường đi, ta phân phó Nguyệt Linh đi lấy nước ấm.”
Hắn tức lập tức cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”
“Lấy nước ấm cho ngươi uống.” Nàng kiên nhẫn giải thích: “Trong lúc chờ nước ấm ta giúp ngươi ấn huyệt vị, có thể giảm bớt một phần đau đớn cho ngươi.”
Dứt lời, nàng không đợi Thẩm Kiến Hi đồng ý, đã bước nhanh tới nhĩ phòng phân phó Nguyệt Linh.
Thẩm Kiến Hi ôm bụng nhìn giường Bát Bộ trang hoàng rực rỡ, cắn môi, hờn dỗi đi qua.
Đợi tới khi Bao Xuân Oánh trở về, nàng tháo mũ phượng xuống, cởi khăn quàng vai cùng một chuỗi vòng tay vàng, ngồi bên mép giường: “Cởi giày.”
Thẩm Kiến Hi toàn thân căng chặt, lưu loát cởi giày ra, bảo trì khoảng cách một cái cánh tay với nàng.
Nàng buồn bực tính tình người này thật kỳ lạ, chẳng lẽ không phải là nàng nên cảnh giác hắn làm bậy sao: “Nâng chân lên đi.”
Thẩm Kiến Hi đặt chân lên giường.
“Đặt tới chỗ này, ta mới có thể ấn huyệt giúp ngươi.” Nàng chỉ vào đùi mình.
Hắn bỗng ngoảnh mặt đi: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Vậy ngươi xem ta là nam đại phu là được.”
“……”
Trải qua một hồi đấu tranh nội tâm, hắn xấu hổ đặt hai chân lên đùi nàng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sàn nhà: “Nhanh lên, ta còn muốn đi tắm.”
Bao Xuân Oánh nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt đi vì đau của hắn, không nói lời nào bắt đầu ấn huyệt cho hắn.
“AA……”
“Đau?”
Hắn ra vẻ trấn định: “Không đau, chỉ là cổ họng ta ngứa thôi.”
Nếu hắn không thấy đau, Bao Xuân Oánh sẽ ấn mạnh hơn một chút.
“Hừ…… Khụ!” Hắn không tự nhiên giả vờ ho khan, cũng không biết trên mặt xuất hiện mây đỏ hay là ánh sáng phản chiếu vào rèm lụa đỏ. Hai mắt hắn ngó tới ngó lui, thỉnh thoảng lại lướt qua người Bao Xuân Oánh.
Nghe tổ mẫu từng nói, nàng mới vừa cập kê.
Thiếu nữ hết sức chăm chú, một bên mặt mờ ảo dưới ánh nến mờ ảo, một chút ánh sáng dừng trên búi tóc đen nhánh và chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo của nàng.
Giang Nam không thiếu mỹ nhân, loại mỹ nhân thân hình nhỏ xinh như nàng hắn gặp qua một đống, chỉ là nàng nhiều thêm một phần ngây thơ, thật sự khiến người khác không cầm lòng được mà nói một câu đáng yêu.
Nhìn nàng còn chưa thay váy tân nương, hắn lại vô cớ hoảng hốt.
Có vẻ, như, ánh mắt, của tổ mẫu vẫn còn sáng.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú, Bao Xuân Oánh nhìn lại Thẩm Kiến Hi, không ngờ ánh mắt hắn đã rời đi nơi khác.
“Dạ dày còn đau không?”
Hắn cẩn thận cảm nhận: “Có tốt hơn một chút, thật ra lúc trước cũng không quá đau.”
Bao Xuân Oánh không chọc thủng lời nói dối của hắn, sau dố liền ấn vào huyệt nội quan ở mặt trong cổ tay.
Ngón tay mảnh khảnh đặt trên cổ tay cường tráng của hắn, lại giống như tay của trẻ con, ngón tay mềm mại không xương lúc lực ấn xuống lại lại rất chuẩn.
Rất nhanh hắn đã cảm nhân được trong lòng bàn tay nàng có vết chai. Nghĩ tới nàng là đầu bếp, hắn liền biết vết chai này từ đâu mà có.
Da ở cổ tay truyền lại hơi ấm từ ngón tay nàng, không ngờ hắn lại cảm nhận được một luồng sóng nhiệt mơ hồ trong đêm xuất lạnh giá.
Bầu không khí kỳ lạ không kéo dài bao lâu, Nguyệt Linh ở ngoài cửa nói vào nước đã nấu xong
Tiếp đó, Bao Xuân Oánh bưng một chén nước ấm tới cho hắn: “Uống xong sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Thẩm Kiến Hi nghi ngờ nhìn nước ấm trong chén, mày kiếm nhíu lại thật chặt: “ChỈ uống nước này? Không phải các người đều thích bốc thuốc sao?”
Nàng cười, nổi lên má lúm đồng tiền ngọt ngào: “Chỉ để giảm bớt cơn đau dạ dày đêm nay mà thôi, muốn chữa khỏi bệnh dạ dày cần phải điều trị thời gian dài.”
Hắn nhướng mày:“Cần bao lâu?”
“Tùy theo từng người. Ngắn thì một tháng, lâu là một hai năm. Mạch tượng của ngươi hao tổn nặng, tỳ vị hư hàn, là do ngươi ăn uống không có quy luật lại thêm thói quen uống rượu gây ra, cần phải điều trị khoảng ba tháng.”
Thẩm Kiến Hi đen mặt không rõ, không biết suy nghĩ gì
Bao Xuân Oánh đoán hắn ngại điều trị thời gian dài, liền nói sang chuyện khác khuyên hắn uống nước ấm.
Một chén nước xuống bụng, dòng nước ấm từ yết hầu chảy qua lồng ngực, sau đó bụng dần ấm lên, cảm giác khó chịu trong dạ dày rõ ràng đã giảm bớt.
Sau đó hắn thấy Bao Xuân Oánh bưng một cái chén bốc khói đi tới.
“Ta còn sai người cháo gạo kê long nhãn, bỏ thêm chút gừng, có thể ấm dạ dày dễ ngủ. Chờ lúc nào bụng ngươi thoải mái hơn lại uống cháo, nhớ rõ lúc phải uống từ từ.”
Chén sứ Thanh Hoa tinh xảo đựng đầy cháo gạo kê, long nhãn điểm bên trên, phát ra mùi thơm ngọt.
Thẩm Kiến Hi thật sự đói bụng, chỉ là trên mặt không thể hiện ra.
Bao Xuân Oánh đặt chén cháo gạo kê xuống, quay người rời đi.
“Ngươi đi đâu?” Hắn nhịn không được hỏi.
Nàng quay đầu lại chớp đôi mắt sáng ngời: “Tới tịnh thất. Ngươi vẫn chưa ngủ, ta đi tắm gội trước.” Đi chưa được mấy bước, nàng lại quay đầu nói một câu khiến hắn cứng họng không nói nên lời: “Đừng tùy tiện vào đó.”
Thẩm Kiến Hi: Ta……
“Còn có gạo kê cháo không thể để nguội.”
“Ngươi thật dong dài.”
Dặn dò xong tất cả mọi chuyện, Bao Xuân Oánh mới yên tâm tới tịnh thất.
Tân phòng chỉ còn lại một người một cháo, Thẩm Kiến Hi vươn cổ nhìn về hướng tịnh phong, sau đó lại nhìn cháo gạo kê trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.