Chương 7:
Tĩnh Tĩnh Đích Thổ Đậu
10/04/2023
“Tâm ý của biểu tẩu nhất định có thể lay chuyển được tứ biểu ca.”
Bao Xuân Oánh quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương đang cười, đoán thầm nàng ấy là Lâm muội muội* ăn nhờ ở đậu Chu Tuyết Nhạn.
(Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu mộng-Tào Tuyết Cần)
Chu Tuyết Nhạn mặt mày như họa, không chất đầu châu báu như những nữ quyến khác, chỉ lấy bạch ngọc làm châu thoa búi tóc, hoa lụa điểm xuyết, dáng người nhỏ nhắn uyển chuyển như hạc giữa bầy gà.
Mẫu thân nói phải cảnh giác thân thích ăn nhờ ở đậu, không phải người nào cũng nhược liễu phù phong như Lâm muội muội, rất có thể là trà xanh hoặc bạch liên hoa.
Bao Xuân Oánh lặng lẽ để mắt đến.
Tiếp theo, Bao Xuân Oánh mỉm cười cảm tạ với Chu Tuyết Nhạn, lại dùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn chăm chú Thôi Vân Dao: “Đại tẩu, bình thường ăn nhiều hạt sen bách hợp có thể điều trị bệnh nóng trong.”
Lời này phong vừa nói xong, mọi người đều trở tay không kịp.
Sắc mặt Thôi Vân Dao trở nên lạnh lùng: “Ngươi nói lung tung gì vậy?”
“Lúc đại tẩu nói chuyện, ta chú ý thấy đầu lưỡi tẩu đỏ lên, mặt cũng dễ đỏ bừng, hơn nữa sau tai có một bọc nước, là triệu chứng của bệnh nóng trong, do thức khuya, tâm tình không tốt mà thành, dần biến thành bệnh u uất.”
Tiểu mỹ nhân nhìn chằm chằm không chớp mắt từng triệu chứng, so với ba vị tẩu tẩu vẻ trẻ con trên người còn chưa hết, nhưng giọng điệu chắc chắn: “Hạt sen nấu cùng nấm tuyết có tác dụng dưỡng nhan, còn có thể làm bớt đỏ hồng trên mặt, rất có ích.”
Nhị tẩu cùng tam tẩu che miệng cười trộm
“Ngươi ——”
Thôi Vân Dao tức giận mặt càng đỏ, phấn mắt đắp lên càng có có dư thừa.
“Vân Dao, ngươi vẫn thường cãi nhau với Bân Nhi sao?” Thẩm lão phu nhân đột nhiên đặt câu hỏi, hỏi đến mức Thôi Vân Dao chột dạ mà uống trà.
“Lão phu nhân, Xuân Oánh chỉ nói đùa thôi.” Thẩm đại phu nhân mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng buông chén trà.
“Xuân Oánh làm nghề y, sao có thể nói đùa.”
Giọng nói trầm thấp của Thẩm lão phu nhân không nhanh không chậm nhưng lại như Định Hải Thần Châm, lập tức khiến thính đường yên tĩnh lại, cũng khiến các tẩu tẩu nhìn Bao Xuân Oánh với con mắt khác.
Có thể được lão phu nhân công nhận, chẳng lẽ y thuật của Bao Xuân Oánh thật sự rất cao siêu sao?
“Vân Dao?” Thẩm lão phu nhân nhẹ nhàng chạm vào nắp chén trà, phát ra tiếng vang thanh thúy, cũng gõ thẳng vào lòng Thôi Vân Dao.
Thôi Vân Dao siết chặt tay áo trả lời: “Chỉ là lúc chúng ta nói chuyện có hơi lớn tiếng.”
“Ngày hôm qua ta nghe thấy ngươi quở trách đại ca người toàn mùi tiền.” Đại cô tử Thẩm Mộ Liên không chút khách khí chọc thủng nàng ta.
Trong nháy mắt, vẻ mặt mọi người đều thay đổi liên tục, lén nhìn vẻ mặt của Thẩm đại phu nhân và Thẩm lão phu nhân.
Bao Xuân Oánh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim xem náo nhiệt.
“Nói bậy! Ta chưa từng nói mấy lời này.” Thôi Vân Dao vội vàng biện hộ.
“Ha ha vậy tìm đại ca trở về đối chất?”
Thôi Vân Dao không còn lời nào để nói, nghẹn tới đỏ mặt nắm chặt thành quyền.
“Đủ rồi.” Thẩm lão phu nhân nghiêm mặt, mất hứng đứng lên. “Việc gì nên thì tiếp tục làm, không nên xen vào việc của người khác. Bân nhi là đích trưởng tử Thẩm gia, chẳng những phải kế thừa gia nghiệp mà còn gánh vác trọng trách nối dõi tông đường. Nếu Xuân Oánh có thời gian, quan tâm tới đại tẩu của ngươi một chút.”
Lời vừa nói ra, Thẩm đại phu nhân lập tức chau mày; mặt Thôi Vân Dao lại như chiếc tất cả năm không giặt, vô cùng nặng mùi. Thẩm Mộ Liên bĩu môi hàm ý sâu xa nhìn về phía Bao Xuân Oánh.
Bao Xuân Oánh tự giác tránh khỏi ánh mắt phẫn nộ của Thôi Vân Dao.
Sau đó Tiền ma ma nâng Thẩm lão phu nhân rời đi. Bà vừa rời đi Thẩm nhị phu nhân cùng Tam phu nhân cũng thức thời tránh mặt.
Chỉ là các di nương ở đây, Thẩm đại phu nhân không thể phát tác, chỉ gọi Thôi Vân Dao đến phòng mình.
Bao Xuân Oánh cũng muốn mượn cớ rời khỏi đây, nhưng hai vị tẩu tẩu cùng các di nương khác đều đang bao vây nàng, trận thế này đúng là khiến nàng hoảng sợ, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt khăn tay.
Một người khác cần phải đi kính trà, Thẩm Kiến Hi lại đang chán nản đi dạo trên đường phố. Trường bào màu xanh đen, chỉ bạc thêu kính tùng, mi mày như kiếm, đồng tử như hổ phách, tóc đuôi ngựa tiêu diêu tự tại.
Tất cả quán rượu đều chưa mở, hắn cũng không có tâm trạng đi tìm rượu uống, thất thần đi lang thang trên đường cho quan thời gian, không rảnh để ý tới các cô nương đang lén lút nhìn mình.
“Ngươi là đồ đê tiện!”
Phía trước ầm ĩ hấp dẫn sự chú ý của hắn, thấy hai nữ tử một già một trẻ đang tranh chấp, hắn cảm thấy hứng thú liền đi vào xem náo nhiệt.
Bao Xuân Oánh quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương đang cười, đoán thầm nàng ấy là Lâm muội muội* ăn nhờ ở đậu Chu Tuyết Nhạn.
(Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu mộng-Tào Tuyết Cần)
Chu Tuyết Nhạn mặt mày như họa, không chất đầu châu báu như những nữ quyến khác, chỉ lấy bạch ngọc làm châu thoa búi tóc, hoa lụa điểm xuyết, dáng người nhỏ nhắn uyển chuyển như hạc giữa bầy gà.
Mẫu thân nói phải cảnh giác thân thích ăn nhờ ở đậu, không phải người nào cũng nhược liễu phù phong như Lâm muội muội, rất có thể là trà xanh hoặc bạch liên hoa.
Bao Xuân Oánh lặng lẽ để mắt đến.
Tiếp theo, Bao Xuân Oánh mỉm cười cảm tạ với Chu Tuyết Nhạn, lại dùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn chăm chú Thôi Vân Dao: “Đại tẩu, bình thường ăn nhiều hạt sen bách hợp có thể điều trị bệnh nóng trong.”
Lời này phong vừa nói xong, mọi người đều trở tay không kịp.
Sắc mặt Thôi Vân Dao trở nên lạnh lùng: “Ngươi nói lung tung gì vậy?”
“Lúc đại tẩu nói chuyện, ta chú ý thấy đầu lưỡi tẩu đỏ lên, mặt cũng dễ đỏ bừng, hơn nữa sau tai có một bọc nước, là triệu chứng của bệnh nóng trong, do thức khuya, tâm tình không tốt mà thành, dần biến thành bệnh u uất.”
Tiểu mỹ nhân nhìn chằm chằm không chớp mắt từng triệu chứng, so với ba vị tẩu tẩu vẻ trẻ con trên người còn chưa hết, nhưng giọng điệu chắc chắn: “Hạt sen nấu cùng nấm tuyết có tác dụng dưỡng nhan, còn có thể làm bớt đỏ hồng trên mặt, rất có ích.”
Nhị tẩu cùng tam tẩu che miệng cười trộm
“Ngươi ——”
Thôi Vân Dao tức giận mặt càng đỏ, phấn mắt đắp lên càng có có dư thừa.
“Vân Dao, ngươi vẫn thường cãi nhau với Bân Nhi sao?” Thẩm lão phu nhân đột nhiên đặt câu hỏi, hỏi đến mức Thôi Vân Dao chột dạ mà uống trà.
“Lão phu nhân, Xuân Oánh chỉ nói đùa thôi.” Thẩm đại phu nhân mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng buông chén trà.
“Xuân Oánh làm nghề y, sao có thể nói đùa.”
Giọng nói trầm thấp của Thẩm lão phu nhân không nhanh không chậm nhưng lại như Định Hải Thần Châm, lập tức khiến thính đường yên tĩnh lại, cũng khiến các tẩu tẩu nhìn Bao Xuân Oánh với con mắt khác.
Có thể được lão phu nhân công nhận, chẳng lẽ y thuật của Bao Xuân Oánh thật sự rất cao siêu sao?
“Vân Dao?” Thẩm lão phu nhân nhẹ nhàng chạm vào nắp chén trà, phát ra tiếng vang thanh thúy, cũng gõ thẳng vào lòng Thôi Vân Dao.
Thôi Vân Dao siết chặt tay áo trả lời: “Chỉ là lúc chúng ta nói chuyện có hơi lớn tiếng.”
“Ngày hôm qua ta nghe thấy ngươi quở trách đại ca người toàn mùi tiền.” Đại cô tử Thẩm Mộ Liên không chút khách khí chọc thủng nàng ta.
Trong nháy mắt, vẻ mặt mọi người đều thay đổi liên tục, lén nhìn vẻ mặt của Thẩm đại phu nhân và Thẩm lão phu nhân.
Bao Xuân Oánh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim xem náo nhiệt.
“Nói bậy! Ta chưa từng nói mấy lời này.” Thôi Vân Dao vội vàng biện hộ.
“Ha ha vậy tìm đại ca trở về đối chất?”
Thôi Vân Dao không còn lời nào để nói, nghẹn tới đỏ mặt nắm chặt thành quyền.
“Đủ rồi.” Thẩm lão phu nhân nghiêm mặt, mất hứng đứng lên. “Việc gì nên thì tiếp tục làm, không nên xen vào việc của người khác. Bân nhi là đích trưởng tử Thẩm gia, chẳng những phải kế thừa gia nghiệp mà còn gánh vác trọng trách nối dõi tông đường. Nếu Xuân Oánh có thời gian, quan tâm tới đại tẩu của ngươi một chút.”
Lời vừa nói ra, Thẩm đại phu nhân lập tức chau mày; mặt Thôi Vân Dao lại như chiếc tất cả năm không giặt, vô cùng nặng mùi. Thẩm Mộ Liên bĩu môi hàm ý sâu xa nhìn về phía Bao Xuân Oánh.
Bao Xuân Oánh tự giác tránh khỏi ánh mắt phẫn nộ của Thôi Vân Dao.
Sau đó Tiền ma ma nâng Thẩm lão phu nhân rời đi. Bà vừa rời đi Thẩm nhị phu nhân cùng Tam phu nhân cũng thức thời tránh mặt.
Chỉ là các di nương ở đây, Thẩm đại phu nhân không thể phát tác, chỉ gọi Thôi Vân Dao đến phòng mình.
Bao Xuân Oánh cũng muốn mượn cớ rời khỏi đây, nhưng hai vị tẩu tẩu cùng các di nương khác đều đang bao vây nàng, trận thế này đúng là khiến nàng hoảng sợ, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt khăn tay.
Một người khác cần phải đi kính trà, Thẩm Kiến Hi lại đang chán nản đi dạo trên đường phố. Trường bào màu xanh đen, chỉ bạc thêu kính tùng, mi mày như kiếm, đồng tử như hổ phách, tóc đuôi ngựa tiêu diêu tự tại.
Tất cả quán rượu đều chưa mở, hắn cũng không có tâm trạng đi tìm rượu uống, thất thần đi lang thang trên đường cho quan thời gian, không rảnh để ý tới các cô nương đang lén lút nhìn mình.
“Ngươi là đồ đê tiện!”
Phía trước ầm ĩ hấp dẫn sự chú ý của hắn, thấy hai nữ tử một già một trẻ đang tranh chấp, hắn cảm thấy hứng thú liền đi vào xem náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.