Chương 44
Tô Hành Nhạc
14/01/2015
Sau khi rời khỏi hậu viện, tâm tình Nhan Thế Ninh có chút xao động, nàng thong thả đi trên đường mòn nhỏ một lúc mới đi đến chếch viện.
Vừa nãy trước khi rời đi, Nhan Chính đã điều động tất cả người hầu ra chỗ khác, bởi Nhan Chính nghĩ Khang Hoa nhất định sẽ tự sát, về phần Lưu ma ma thì đã bị đuổi ra khỏi phủ từ lâu rồi. Cho nên, hiện tại Nhan Thế Ninh đẩy cửa viện ra, cảm giác đầu tiên chính là bên trong vô cùng yên tĩnh.
Nhưng nàng biết, Khang Hoa quận chúa nhất định đang ở bên trong.
“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, ánh mặt trời chiếu vào gian phòng u ám, bụi bặm bay loạn trong không khí. Nhan Thế Ninh liếc mắt liền thấy Khang Hoa quận chúa đang đờ đẫn ngồi trước cửa sổ.
Khang Hoa vừa thấy Nhan Thế Ninh thì vẻ cao ngạo lại hiện lên, bà ta ngẩng đầu, cười lạnh, sau đó chán ghét nghiêng đầu sang phía khác, giống như chỉ cần liếc nhìn nàng lâu một chút cũng là một loại nhục nhã.
Nhan Thế Ninh thấy bà ta sắp chết đến nơi mà vẫn còn như vậy thì nắm chặt quả đấm.
“Ngươi tới làm gì?” Khang Hoa quận chúa lạnh lùng nói.
Ánh mắt Nhan Thế Ninh lạnh như băng, “Tới xem bà chết như thế nào.”
Ánh mắt Khang Hoa quận chúa chợt lóe, mím chặt môi không nói được lời nào.
Thấy lụa trắng trên bàn, Nhan Thế Ninh buồn bã nói, “Ta đang nghĩ, mấy ngày nay bà sẽ có cảm giác gì? Có phải cảm thấy mất hết can đảm hay không?”
Tinh quang hiện ra trong mắt Khang Hoa, bà ta thấy Nhan Thế Ninh không còn làm ra vẻ dịu dàng như trước nữa mà dám đứng từ trên cao nhìn xuống, cười ôn hòa nhưng lại lãnh khốc, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ớn lạnh, hôm thành hôn của Nhan Thế Tĩnh, Nhan Thế Ninh cũng cười như vậy với bà ta.
Khang Hoa đứng bật dậy, lạnh lùng nói, “Là ngươi làm? Là ngươi làm đúng không?”
Nhan Thế Ninh thấy bà ta cố làm ra vẻ trấn định thì buồn cười, “Bà nói thử xem?”
Khang Hoa quận chúa giống như vừa bị người ta giáng cho một đòn trí mạng, biến sắc, lui về sau nửa bước nhưng lại lập tức bước lên trước, “Tại sao ngươi phải làm như vậy? Vì cái gì?”
Nhan Thế Ninh nhìn khuôn mặt vặn vẹo của người đối diện, hít sâu một hơi cố gắng kiềm chế nội tâm đang run rẩy của mình, “Vì cái gì ư? A, ngược lại ta muốn hỏi bà, bà là vì cái gì?”
Khang Hoa quận chúa trừng to mắt.
Nhan Thế Ninh nhìn thẳng vào mắt của bà ta, “Vì sao bà muốn hạ độc hại chết mẫu thân của ta? Mẫu thân không tranh với bà, vậy vì sao bà còn muốn giết người?”
Mặc dù đã hết sức khống chế, nhưng nguyên nhân cái chết thê thảm của mẫu thân vẫn không khác gì đao sắc đâm sâu vào ngực Nhan Thế Ninh, vừa động liền đau, đau đến tận tâm can, đau đến muốn giết người! Cho nên khi nói ra những lời này trước mặt kẻ thù đã giết mẫu thân, nàng không thể ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Sau vài giây sững sờ, Khang Hoa lập tức hiểu được, đáy mắt lập tức tràn đầy oán độc, “Bà ta đáng chết! Hừ, bà ta dựa vào cái gì mà dám tranh cùng ta! Bà ta chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân hạ tiện, dựa vào cái gì mà đòi tranh với ta?”
“Ngươi mới hạ tiện! Ngươi đoạt trượng phu của người khác, lại tư thông với người khác, ngươi là đồ điếm không biết xấu hổ!!!” Nghe được người khác nhục mạ mẫu thân của mình, Nhan Thế Ninh tức giận đến toàn thân phát run.
Vết sẹo che giấu nhiều năm bị vạch trần, cả người Khang Hoa lập tức luống cuống, bà ta không quan tâm đến lời nói của Nhan Thế Ninh nữa, một mình đắm chìm trong ký ức về nỗi nhục năm xưa, “Bà ta đáng chết! Bà ta đê tiện như vậy, dựa vào cái gì mà đòi có được hắn? Ta đường đường là một quận chúa, tại sao chỉ vì một người thấp kém như vậy mà phải làm bình thê? Đây chẳng khác nào làm nhục ta! Bà ta đáng chết, bà ta là đồ tiện nhân đáng chết! Ta nên giết bà ta từ sớm mới phải! Bà ta còn sống một ngày là ta phải chịu nhục nhã thêm một ngày! Ngươi cũng nên chết mới đúng! Mẹ con các ngươi đều là đồ đê tiện, các ngươi đều đáng chết!”
Nhan Thế Ninh không nhịn nổi nữa, vung tay lên tát một phát lên mặt của Khang Hoa, “Ngươi mới đáng chết! Ngươi là đồ nữ nhân lòng dạ âm hiểm, ác độc như rắn rết!”
Khang Hoa không ngờ Nhan Thế Ninh dám đánh mình, đứng ngây người tại chỗ.
Nhan Thế Ninh đánh xong vẫn cảm thấy chưa hả giận, thấy Khang Hoa cả người chật vật thì cười lạnh, “A, hiện tại chính là báo ứng của ngươi đấy, bị tỷ tỷ ruột bán đứng, nữ nhi duy nhất bị bức điên, phu quân giành được từ tay người khác lại tự tay đưa lụa trắng cho ngươi! Cả đời tranh giành, cả đời liều mạng, cuối cùng vẫn thua cả ván bài! Hai bàn tay trắng! Khang Hoa, ngươi có biết lúc ta biết ngươi là người hại mẫu thân thì ta muốn giết ngươi như thế nào không? Không phải là ngươi muốn cho con gái mình làm Thái Tử phi sao? Ta liền khiến nàng ta không làm nổi! Không phải là ngươi muốn tranh phụ thân từ tay nương ta sao? Ta liền khiến phu thê các ngươi trở mặt! Không phải là ngươi luôn ra vẻ cao cao tại thượng sao? Ta liền đạp ngươi ngã xuống bùn! Ta sẽ không để cho ngươi chết tử tế, ta muốn ngươi nhìn những thứ ngươi quan tâm mất đi, ta muốn ngươi tuyệt vọng đến chết! Ha ha ha, ta muốn ngươi đền mạng cho mẫu thân của ta, ta muốn tất cả các ngươi phải đền mạng cho mẫu thân của ta!”
“Ngươi nằm mơ! Ta…”
Khang Hoa vừa muốn phản bác thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, “Không xong rồi! Nhị tiểu thư rơi xuống giếng chết rồi! Phu thân! Nhị tiểu thư chết rồi!”
Khang Hoa nghe những lời này thì giật bắn cả người, bà ta đẩy Nhan Thế Ninh ra, chạy thẳng ra cửa, lạnh lùng nói, “Ngươi nói gì?”
“Phu nhân! Không xong rồi! Nhị tiểu thư chết rồi!”
“Tiểu thư đang ở đâu?” Khang Hoa trắng bệch cả mặt, run giọng hỏi.
Tiểu nha hoàn bị dọa, “Tiểu thư, tiểu thư… ở hậu viện…”
Nha hoàn còn chưa nói xong, Khang Hoa đã vội vàng rời bước chạy đi.
Nhan Thế Ninh nghe nói Nhan Thế Tĩnh đã chết cũng cảm thấy kinh hoàng, vội vàng đi theo.
Lúc tới nơi, một đám người hầu đang vây quanh miệng giếng tìm cách vớt Nhan Thế Tĩnh lên, Nhan Chính cũng tới nhưng ông ta chỉ đứng bên cạnh, vẻ mặt khó phân biệt là vui hay buồn.
Khang Hoa quận chúa thấy tình cảnh như vậy liền biết đây là sự thật, đẩy tất cả mọi người tránh ra, thấy Nhan Thế Tĩnh nằm dưới giếng chết không nhắm mắt thì mềm nhũn cả người. Sau đó là một tiếng kêu khóc thê lương tuyệt vọng vang lên.
“Thế Tĩnh!!”
“Con của ta!!!”
“Là ai làm? Ai làm!!”
Khang Hoa căng thẳng, căm thù nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Nha hoàn chăm sóc Nhan Thế Tĩnh sớm đã khóc nức nở sợ hãi, thấy Phu nhân như vậy thì cả người run cầm cập, “Nô tỳ, nô tỳ cũng không biết. Vừa rồi, vừa rồi Đại tiểu thư đến, nói, nói muốn thăm Nhị tiểu thư, nô tỳ thấy đã đến giờ uống thuốc của Nhị tiểu thư nên mới đi đến phòng bếp. Ai ngờ, ai ngờ vừa về đến nơi đã không thấy Nhị tiểu thư đâu! Sau đó, sau đó, sau đó nô tỳ đi tìm một vòng quanh viện, mới phát hiện ra Nhị tiểu thư ở dưới giếng, nô tỳ thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì!! Nô tỳ không hại chết Nhị tiểu thư!!”
Tiểu nha hoàn vội vã thanh minh cho bản thân, Khang Hoa nghe thế thì mãnh liệt xoay người lại nhìn Nhan Thế Ninh, trong mắt dày đặc oán độc cừu hận, giống như muốn đem Nhan Thế Ninh thiên đao vạn quả bầm thây vạn đoạn!!
Nhan Thế Ninh bị Khang Hoa nhìn mà kinh hãi, nàng lui về sau giải thích, “Không phải ta! Ta không làm!!”
Khang Hoa quận chúa không hề tin tưởng lời nàng nói, dồn sức tuyệt vọng quát to, “Nó đã thành ra như vậy rồi mà ngươi còn không chịu buông tha! Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!”
Nói xong liền lập tức lao tới, mà không biết từ khi nào trong tay của Khang Hoa lại nhiều hơn một thanh chủy thủ sáng như tuyết.
Dao sắc cắt vào da thịt, máu lập tức chảy ra. Đúng lúc này, một bóng người ở cách đó không xa lập tức phi thân tới, đẩy ngã Khang Hoa quận chúa.
“Thế Ninh!” Nhan Chính thấy Nhan Thế Ninh bị đâm trúng thì biến sắc kinh hô.
Bên kia, Khang Hoa quận chúa lập tức đứng lên sau khi bị đẩy ngã, quát um lên giống như bị tâm thần, “Ta đâm chết ngươi! Ta sớm nên đâm chết ngươi mới phải! Năm đó, lúc giết nương của ngươi, lẽ ra ta phải giết luôn cả ngươi mới đúng! Ngươi là đồ độc ác! Ta muốn giết ngươi!”
Nhan Chính nghe được lời này thì càng thêm kinh dị. Năm đó giết nương của ngươi? Nghĩa là sao?
Nhan Thế Ninh đau đến trắng bệch cả mặt, nàng bám vào rào chắn, nói, “Ngươi không giết ta sao? A, ngươi hạ âm quỳ trên người ta không phải là muốn ta chết sao?”
“Âm quỳ?" Nghe được một cái tên xa lạ, Khang Hoa quận chúa lập tức hỏi lại theo bản năng.
Nhan Thế Ninh thấy thế cũng nhăn mi lại.
Lúc này, Nhan Chính không nhịn được, lên tiếng, “Thế Ninh, rốt cuộc là thế nào? Nương của con làm sao mà chết?”
Bị kích thích, Nhan Thế Ninh cũng không nghĩ nhiều nữa, oán hận nói, “Nương chết như thế nào ư? Chính bà ta sai Lý tẩu hạ độc hại chết nương!”
“Lý tẩu?” Nhan Chính ngơ ngác một chút, sau khi nhớ ra có người gọi như vậy mới lẩm bẩm nói, “Làm sao có thể?”
Nhan Thế Ninh cười lạnh, “Chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà phụ thân không biết bà ta là người ác độc sao? Chẳng lẽ tới bây giờ người còn không thấy rõ mình đã cưới một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, tâm hồn vặn vẹo, vô sỉ sao?”
Nhan Chính sợ ngây người, một phần là vì lời của Nhan Thế Ninh, một phần là vì biểu tình chán ghét không hề che giấu trên mặt nàng.
Nhan Thế Ninh nhớ lại chuyện xưa, chua xót khóc, “Ta có một người cha thật tốt a, chỉ tội nương của ta phải chết thảm! Nương là bị các người hại chết a!!”
“Cho nên ngươi muốn trả thù! Ngươi muốn trả thù ta, cũng muốn trả thù cha ngươi đúng không? Ha ha ha, Nhan Chính, ngươi có nghe thấy không? Ngươi có nghe thấy con gái ruột của ngươi nói thù hận ngươi không? Ha ha ha, ngươi có biết hay không, ngươi rơi vào tình cảnh hôm nay đều là do nữ nhi tốt của ngươi ban tặng! Hết thảy đều là do nó làm! Là nó gửi thư đến, là nó phá hư tình cảm phu thê của chúng ta, là nó phá hủy Thế Tĩnh! Nhan Chính, ngươi mở to mắt của ngươi ra mà nhìn, đây chính là nữ nhi tốt của ngươi! Tất cả của ngươi đều là bị nó phá hủy!!”
Nhan Chính càng nghe thì càng kinh hãi, càng nghe lại càng cảm thấy lạnh toát cả người, khó tin nhìn Nhan Thế Ninh, mà trên mặt Nhan Thế Ninh chỉ có quyết tuyệt và tàn khốc, tựa như đang chứng thực những lời của Khang Hoa.
Giữa ban ngày, gió lạnh run rẩy, Nhan Chính đột nhiên cảm thấy cả cuộc đời của mình quá mức hoang đường!
Báo ứng!
Thật sự là báo ứng!
Thật lâu sau, Nhan Chính mới nhìn Nhan Thế Ninh, gian nan mở miệng, “Con đi về trước đi.”
Giờ phút này, Nhan Thế Ninh đã suy yếu tới cực điểm, máu chảy quá nhiều, khí lực hao tổn quá lớn, nàng sắp không chống đỡ nổi nữa, lúc nàng muốn nói tiếp một câu thì cảm giác mê muội đột nhiên kéo tới, nàng chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, sau đó liền ngã gục.
Tiểu Ất thấy thế thì cuống quýt chạy tới đỡ lấy nàng, “Vương phi! Vương phi!”
Xong rồi, Vương phi xảy ra chuyện, trở về thế nào hắn cũng bị lột da. Ôm Nhan Thế Ninh lên xe ngựa, tiểu Ất nghẹn ngào, vô hạn bi thương nghĩ.
Sau khi xe ngựa của phủ Hiền vương rời xa Tướng phủ, Nhan Chính sai người kéo Khang Hoa quận chúa về lại chếch viện. Buổi tối, Nhan Chính gọi toàn bộ người trong phủ đến uống rượu. Đến khi thấy cả đám người đều gục xuống, Nhan Chính mới đứng lên, đi tới chếch viện.
Ba thước lụa trắng vắt ngang trên xà nhà. Khang Hoa quận chúa kinh hoảng giãy giụa, lại bị đâm một đao trúng tim, sau đó ôm ngực mà chết.
Khói bốc lên dày đặc, lửa đỏ thiêu đốt, Nhan Chính ngồi trước bàn nhìn bình nhỏ trong tay, sau khi thở dài một hơi thì ngửa cổ lên uống cạn..
Nhớ lúc trước, mười năm gian khổ học tập nhưng có hiền thê làm bạn bên người, cơm rau dưa cũng cảm thấy có vô vạn tư vị. Hắn muốn cho nàng vinh hoa phú quý, muốn cho nàng cẩm y ngọc thực, muốn nàng được người khác ca ngợi. Hắn khêu đèn học tập ngày đêm, hắn vô cùng khát vọng, cuối cùng, hắn kim bảng đề danh, tiền đồ rực rỡ. Thế nhưng chính từ lúc đó, số mệnh bắt đầu nghịch chuyển…
Nhan Chính nhìn lửa cháy thiêu đốt tất cả, thảm đạm cười một tiếng: Tất cả chuyện cũ trước kia đều như mộng, thế thì, hãy để tất cả cố gắng hoang đường đều trở thành vô ích đi!!!
Vừa nãy trước khi rời đi, Nhan Chính đã điều động tất cả người hầu ra chỗ khác, bởi Nhan Chính nghĩ Khang Hoa nhất định sẽ tự sát, về phần Lưu ma ma thì đã bị đuổi ra khỏi phủ từ lâu rồi. Cho nên, hiện tại Nhan Thế Ninh đẩy cửa viện ra, cảm giác đầu tiên chính là bên trong vô cùng yên tĩnh.
Nhưng nàng biết, Khang Hoa quận chúa nhất định đang ở bên trong.
“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, ánh mặt trời chiếu vào gian phòng u ám, bụi bặm bay loạn trong không khí. Nhan Thế Ninh liếc mắt liền thấy Khang Hoa quận chúa đang đờ đẫn ngồi trước cửa sổ.
Khang Hoa vừa thấy Nhan Thế Ninh thì vẻ cao ngạo lại hiện lên, bà ta ngẩng đầu, cười lạnh, sau đó chán ghét nghiêng đầu sang phía khác, giống như chỉ cần liếc nhìn nàng lâu một chút cũng là một loại nhục nhã.
Nhan Thế Ninh thấy bà ta sắp chết đến nơi mà vẫn còn như vậy thì nắm chặt quả đấm.
“Ngươi tới làm gì?” Khang Hoa quận chúa lạnh lùng nói.
Ánh mắt Nhan Thế Ninh lạnh như băng, “Tới xem bà chết như thế nào.”
Ánh mắt Khang Hoa quận chúa chợt lóe, mím chặt môi không nói được lời nào.
Thấy lụa trắng trên bàn, Nhan Thế Ninh buồn bã nói, “Ta đang nghĩ, mấy ngày nay bà sẽ có cảm giác gì? Có phải cảm thấy mất hết can đảm hay không?”
Tinh quang hiện ra trong mắt Khang Hoa, bà ta thấy Nhan Thế Ninh không còn làm ra vẻ dịu dàng như trước nữa mà dám đứng từ trên cao nhìn xuống, cười ôn hòa nhưng lại lãnh khốc, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ớn lạnh, hôm thành hôn của Nhan Thế Tĩnh, Nhan Thế Ninh cũng cười như vậy với bà ta.
Khang Hoa đứng bật dậy, lạnh lùng nói, “Là ngươi làm? Là ngươi làm đúng không?”
Nhan Thế Ninh thấy bà ta cố làm ra vẻ trấn định thì buồn cười, “Bà nói thử xem?”
Khang Hoa quận chúa giống như vừa bị người ta giáng cho một đòn trí mạng, biến sắc, lui về sau nửa bước nhưng lại lập tức bước lên trước, “Tại sao ngươi phải làm như vậy? Vì cái gì?”
Nhan Thế Ninh nhìn khuôn mặt vặn vẹo của người đối diện, hít sâu một hơi cố gắng kiềm chế nội tâm đang run rẩy của mình, “Vì cái gì ư? A, ngược lại ta muốn hỏi bà, bà là vì cái gì?”
Khang Hoa quận chúa trừng to mắt.
Nhan Thế Ninh nhìn thẳng vào mắt của bà ta, “Vì sao bà muốn hạ độc hại chết mẫu thân của ta? Mẫu thân không tranh với bà, vậy vì sao bà còn muốn giết người?”
Mặc dù đã hết sức khống chế, nhưng nguyên nhân cái chết thê thảm của mẫu thân vẫn không khác gì đao sắc đâm sâu vào ngực Nhan Thế Ninh, vừa động liền đau, đau đến tận tâm can, đau đến muốn giết người! Cho nên khi nói ra những lời này trước mặt kẻ thù đã giết mẫu thân, nàng không thể ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Sau vài giây sững sờ, Khang Hoa lập tức hiểu được, đáy mắt lập tức tràn đầy oán độc, “Bà ta đáng chết! Hừ, bà ta dựa vào cái gì mà dám tranh cùng ta! Bà ta chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân hạ tiện, dựa vào cái gì mà đòi tranh với ta?”
“Ngươi mới hạ tiện! Ngươi đoạt trượng phu của người khác, lại tư thông với người khác, ngươi là đồ điếm không biết xấu hổ!!!” Nghe được người khác nhục mạ mẫu thân của mình, Nhan Thế Ninh tức giận đến toàn thân phát run.
Vết sẹo che giấu nhiều năm bị vạch trần, cả người Khang Hoa lập tức luống cuống, bà ta không quan tâm đến lời nói của Nhan Thế Ninh nữa, một mình đắm chìm trong ký ức về nỗi nhục năm xưa, “Bà ta đáng chết! Bà ta đê tiện như vậy, dựa vào cái gì mà đòi có được hắn? Ta đường đường là một quận chúa, tại sao chỉ vì một người thấp kém như vậy mà phải làm bình thê? Đây chẳng khác nào làm nhục ta! Bà ta đáng chết, bà ta là đồ tiện nhân đáng chết! Ta nên giết bà ta từ sớm mới phải! Bà ta còn sống một ngày là ta phải chịu nhục nhã thêm một ngày! Ngươi cũng nên chết mới đúng! Mẹ con các ngươi đều là đồ đê tiện, các ngươi đều đáng chết!”
Nhan Thế Ninh không nhịn nổi nữa, vung tay lên tát một phát lên mặt của Khang Hoa, “Ngươi mới đáng chết! Ngươi là đồ nữ nhân lòng dạ âm hiểm, ác độc như rắn rết!”
Khang Hoa không ngờ Nhan Thế Ninh dám đánh mình, đứng ngây người tại chỗ.
Nhan Thế Ninh đánh xong vẫn cảm thấy chưa hả giận, thấy Khang Hoa cả người chật vật thì cười lạnh, “A, hiện tại chính là báo ứng của ngươi đấy, bị tỷ tỷ ruột bán đứng, nữ nhi duy nhất bị bức điên, phu quân giành được từ tay người khác lại tự tay đưa lụa trắng cho ngươi! Cả đời tranh giành, cả đời liều mạng, cuối cùng vẫn thua cả ván bài! Hai bàn tay trắng! Khang Hoa, ngươi có biết lúc ta biết ngươi là người hại mẫu thân thì ta muốn giết ngươi như thế nào không? Không phải là ngươi muốn cho con gái mình làm Thái Tử phi sao? Ta liền khiến nàng ta không làm nổi! Không phải là ngươi muốn tranh phụ thân từ tay nương ta sao? Ta liền khiến phu thê các ngươi trở mặt! Không phải là ngươi luôn ra vẻ cao cao tại thượng sao? Ta liền đạp ngươi ngã xuống bùn! Ta sẽ không để cho ngươi chết tử tế, ta muốn ngươi nhìn những thứ ngươi quan tâm mất đi, ta muốn ngươi tuyệt vọng đến chết! Ha ha ha, ta muốn ngươi đền mạng cho mẫu thân của ta, ta muốn tất cả các ngươi phải đền mạng cho mẫu thân của ta!”
“Ngươi nằm mơ! Ta…”
Khang Hoa vừa muốn phản bác thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, “Không xong rồi! Nhị tiểu thư rơi xuống giếng chết rồi! Phu thân! Nhị tiểu thư chết rồi!”
Khang Hoa nghe những lời này thì giật bắn cả người, bà ta đẩy Nhan Thế Ninh ra, chạy thẳng ra cửa, lạnh lùng nói, “Ngươi nói gì?”
“Phu nhân! Không xong rồi! Nhị tiểu thư chết rồi!”
“Tiểu thư đang ở đâu?” Khang Hoa trắng bệch cả mặt, run giọng hỏi.
Tiểu nha hoàn bị dọa, “Tiểu thư, tiểu thư… ở hậu viện…”
Nha hoàn còn chưa nói xong, Khang Hoa đã vội vàng rời bước chạy đi.
Nhan Thế Ninh nghe nói Nhan Thế Tĩnh đã chết cũng cảm thấy kinh hoàng, vội vàng đi theo.
Lúc tới nơi, một đám người hầu đang vây quanh miệng giếng tìm cách vớt Nhan Thế Tĩnh lên, Nhan Chính cũng tới nhưng ông ta chỉ đứng bên cạnh, vẻ mặt khó phân biệt là vui hay buồn.
Khang Hoa quận chúa thấy tình cảnh như vậy liền biết đây là sự thật, đẩy tất cả mọi người tránh ra, thấy Nhan Thế Tĩnh nằm dưới giếng chết không nhắm mắt thì mềm nhũn cả người. Sau đó là một tiếng kêu khóc thê lương tuyệt vọng vang lên.
“Thế Tĩnh!!”
“Con của ta!!!”
“Là ai làm? Ai làm!!”
Khang Hoa căng thẳng, căm thù nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Nha hoàn chăm sóc Nhan Thế Tĩnh sớm đã khóc nức nở sợ hãi, thấy Phu nhân như vậy thì cả người run cầm cập, “Nô tỳ, nô tỳ cũng không biết. Vừa rồi, vừa rồi Đại tiểu thư đến, nói, nói muốn thăm Nhị tiểu thư, nô tỳ thấy đã đến giờ uống thuốc của Nhị tiểu thư nên mới đi đến phòng bếp. Ai ngờ, ai ngờ vừa về đến nơi đã không thấy Nhị tiểu thư đâu! Sau đó, sau đó, sau đó nô tỳ đi tìm một vòng quanh viện, mới phát hiện ra Nhị tiểu thư ở dưới giếng, nô tỳ thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì!! Nô tỳ không hại chết Nhị tiểu thư!!”
Tiểu nha hoàn vội vã thanh minh cho bản thân, Khang Hoa nghe thế thì mãnh liệt xoay người lại nhìn Nhan Thế Ninh, trong mắt dày đặc oán độc cừu hận, giống như muốn đem Nhan Thế Ninh thiên đao vạn quả bầm thây vạn đoạn!!
Nhan Thế Ninh bị Khang Hoa nhìn mà kinh hãi, nàng lui về sau giải thích, “Không phải ta! Ta không làm!!”
Khang Hoa quận chúa không hề tin tưởng lời nàng nói, dồn sức tuyệt vọng quát to, “Nó đã thành ra như vậy rồi mà ngươi còn không chịu buông tha! Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!”
Nói xong liền lập tức lao tới, mà không biết từ khi nào trong tay của Khang Hoa lại nhiều hơn một thanh chủy thủ sáng như tuyết.
Dao sắc cắt vào da thịt, máu lập tức chảy ra. Đúng lúc này, một bóng người ở cách đó không xa lập tức phi thân tới, đẩy ngã Khang Hoa quận chúa.
“Thế Ninh!” Nhan Chính thấy Nhan Thế Ninh bị đâm trúng thì biến sắc kinh hô.
Bên kia, Khang Hoa quận chúa lập tức đứng lên sau khi bị đẩy ngã, quát um lên giống như bị tâm thần, “Ta đâm chết ngươi! Ta sớm nên đâm chết ngươi mới phải! Năm đó, lúc giết nương của ngươi, lẽ ra ta phải giết luôn cả ngươi mới đúng! Ngươi là đồ độc ác! Ta muốn giết ngươi!”
Nhan Chính nghe được lời này thì càng thêm kinh dị. Năm đó giết nương của ngươi? Nghĩa là sao?
Nhan Thế Ninh đau đến trắng bệch cả mặt, nàng bám vào rào chắn, nói, “Ngươi không giết ta sao? A, ngươi hạ âm quỳ trên người ta không phải là muốn ta chết sao?”
“Âm quỳ?" Nghe được một cái tên xa lạ, Khang Hoa quận chúa lập tức hỏi lại theo bản năng.
Nhan Thế Ninh thấy thế cũng nhăn mi lại.
Lúc này, Nhan Chính không nhịn được, lên tiếng, “Thế Ninh, rốt cuộc là thế nào? Nương của con làm sao mà chết?”
Bị kích thích, Nhan Thế Ninh cũng không nghĩ nhiều nữa, oán hận nói, “Nương chết như thế nào ư? Chính bà ta sai Lý tẩu hạ độc hại chết nương!”
“Lý tẩu?” Nhan Chính ngơ ngác một chút, sau khi nhớ ra có người gọi như vậy mới lẩm bẩm nói, “Làm sao có thể?”
Nhan Thế Ninh cười lạnh, “Chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà phụ thân không biết bà ta là người ác độc sao? Chẳng lẽ tới bây giờ người còn không thấy rõ mình đã cưới một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, tâm hồn vặn vẹo, vô sỉ sao?”
Nhan Chính sợ ngây người, một phần là vì lời của Nhan Thế Ninh, một phần là vì biểu tình chán ghét không hề che giấu trên mặt nàng.
Nhan Thế Ninh nhớ lại chuyện xưa, chua xót khóc, “Ta có một người cha thật tốt a, chỉ tội nương của ta phải chết thảm! Nương là bị các người hại chết a!!”
“Cho nên ngươi muốn trả thù! Ngươi muốn trả thù ta, cũng muốn trả thù cha ngươi đúng không? Ha ha ha, Nhan Chính, ngươi có nghe thấy không? Ngươi có nghe thấy con gái ruột của ngươi nói thù hận ngươi không? Ha ha ha, ngươi có biết hay không, ngươi rơi vào tình cảnh hôm nay đều là do nữ nhi tốt của ngươi ban tặng! Hết thảy đều là do nó làm! Là nó gửi thư đến, là nó phá hư tình cảm phu thê của chúng ta, là nó phá hủy Thế Tĩnh! Nhan Chính, ngươi mở to mắt của ngươi ra mà nhìn, đây chính là nữ nhi tốt của ngươi! Tất cả của ngươi đều là bị nó phá hủy!!”
Nhan Chính càng nghe thì càng kinh hãi, càng nghe lại càng cảm thấy lạnh toát cả người, khó tin nhìn Nhan Thế Ninh, mà trên mặt Nhan Thế Ninh chỉ có quyết tuyệt và tàn khốc, tựa như đang chứng thực những lời của Khang Hoa.
Giữa ban ngày, gió lạnh run rẩy, Nhan Chính đột nhiên cảm thấy cả cuộc đời của mình quá mức hoang đường!
Báo ứng!
Thật sự là báo ứng!
Thật lâu sau, Nhan Chính mới nhìn Nhan Thế Ninh, gian nan mở miệng, “Con đi về trước đi.”
Giờ phút này, Nhan Thế Ninh đã suy yếu tới cực điểm, máu chảy quá nhiều, khí lực hao tổn quá lớn, nàng sắp không chống đỡ nổi nữa, lúc nàng muốn nói tiếp một câu thì cảm giác mê muội đột nhiên kéo tới, nàng chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, sau đó liền ngã gục.
Tiểu Ất thấy thế thì cuống quýt chạy tới đỡ lấy nàng, “Vương phi! Vương phi!”
Xong rồi, Vương phi xảy ra chuyện, trở về thế nào hắn cũng bị lột da. Ôm Nhan Thế Ninh lên xe ngựa, tiểu Ất nghẹn ngào, vô hạn bi thương nghĩ.
Sau khi xe ngựa của phủ Hiền vương rời xa Tướng phủ, Nhan Chính sai người kéo Khang Hoa quận chúa về lại chếch viện. Buổi tối, Nhan Chính gọi toàn bộ người trong phủ đến uống rượu. Đến khi thấy cả đám người đều gục xuống, Nhan Chính mới đứng lên, đi tới chếch viện.
Ba thước lụa trắng vắt ngang trên xà nhà. Khang Hoa quận chúa kinh hoảng giãy giụa, lại bị đâm một đao trúng tim, sau đó ôm ngực mà chết.
Khói bốc lên dày đặc, lửa đỏ thiêu đốt, Nhan Chính ngồi trước bàn nhìn bình nhỏ trong tay, sau khi thở dài một hơi thì ngửa cổ lên uống cạn..
Nhớ lúc trước, mười năm gian khổ học tập nhưng có hiền thê làm bạn bên người, cơm rau dưa cũng cảm thấy có vô vạn tư vị. Hắn muốn cho nàng vinh hoa phú quý, muốn cho nàng cẩm y ngọc thực, muốn nàng được người khác ca ngợi. Hắn khêu đèn học tập ngày đêm, hắn vô cùng khát vọng, cuối cùng, hắn kim bảng đề danh, tiền đồ rực rỡ. Thế nhưng chính từ lúc đó, số mệnh bắt đầu nghịch chuyển…
Nhan Chính nhìn lửa cháy thiêu đốt tất cả, thảm đạm cười một tiếng: Tất cả chuyện cũ trước kia đều như mộng, thế thì, hãy để tất cả cố gắng hoang đường đều trở thành vô ích đi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.