Chương 38: Thuốc Xổ Cũng Là Đồ Tốt
Tô Hành Nhạc
14/01/2015
Mùng sáu tháng mười, ngày đại cát, rất hợp để thành thân.
Trong cung giăng đèn kết hoa, không khí trong Tướng phủ cũng náo nhiệt vui mừng. Nhan Thế Tĩnh thức dậy từ sáng sớm, trang phục sặc sỡ, lóa mắt, nhưng lúc này nàng ta lại nhíu mày thật chặt.
“Mẫu thân, mấy ngày nay phụ thân rất lạ, lúc nói chuyện với con cũng rất hờ hững.”
Khang Hoa quận chúa nghe hỏi chỉ cười nhạt một tiếng, “Có lẽ là ông ấy có việc bận.”
“Vâng.” Nhan Thế Tĩnh bưng trà lên uống, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nữa.
Phủ Hiền Vương, Nhan Thế Ninh chuẩn bị đầy đủ để ra ngoài.
Bùi Cẩn kéo nàng lại, ôm vào trong ngực nói, “Nàng phải cẩn thận.”
Nhan Thế Ninh hôn lên miệng của hắn, cười nói, “Không nắm chắc, thiếp sẽ không hành động.”
Bùi Cẩn gật đầu, “Ta nghĩ đám người Thất ca cũng đã nghĩ kỹ đối sách rồi, nếu như có thể, cứ để cho bọn họ ra tay vạch trần, chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch vui là được. Thất ca ra tay, chắc chắn là sẽ không nương tay.”
Nhan Thế Ninh nhìn hắn dặn dò cả đêm, bây giờ lại muốn bắt đầu dặn dò thì buồn cười, “Bùi Cẩn, lúc nào thì chàng lại giống nữ nhân như vậy rồi hả?”
Bùi Cẩn cọ cọ vào cần cổ của nàng, nói, “Ta sợ tiểu sư tử nhà ta thấy máu tanh lại sợ hãi chứ sao nữa.”
Nhan Thế Ninh thấy hắn càng ngày càng quấn quýt, hô hấp cũng đã thay đổi thì vội vàng đẩy hắn ra, “Được rồi! Thiếp biết rồi! A, đừng có cởi nút áo của thiếp, vất vả lắm thiếp mới cài xong mà..”
Bùi Cẩn không chiếm được tiện nghi mà còn bị đánh, vẻ mặt bi thương, “Nàng được lắm, sờ cũng không cho sờ..”
Nhan Thế Ninh muốn ói máu, “Muốn sờ thì chàng nạp thiếp đi..”
Bùi Cẩn sờ sờ cằm, gật đầu, “Ý kiến hay!”
Chưa nói hết đã bị Nhan Thế Ninh đạp cho một đạp, “Chàng dám!”
Bùi Cẩn cười hắc hắc, thấy đã đến giờ thì không quấn người nữa, vừa chỉnh lại châm cài cho nàng, vừa nói, “Vào trong cung phải cẩn thận, đến Tướng phủ cũng thế, chỉ sợ Khang Hoa quận chúa đã phát hiện được gì rồi cũng nên..”
Nhan Thế Ninh nghe vậy thì gật đầu.
“Vậy hôm nay vào cung, chúng ta phải diễn màn kịch này thật tốt mới được.”
Nhan Thế Ninh nhéo lỗ tai của hắn, liếc trắng mắt, “Biết rồi!”
Đợi Nhan Thế Ninh lên xe ngựa xong, Bùi Cẩn gọi Tiểu Giáp và Tiểu Ất đến, “Hai ngươi đi theo bảo vệ Vương Phi, nhớ coi chừng Quận chúa!”
“Tuân mệnh!”
Bùi Cẩn là người nhà trai, tất nhiên là phải vào cung trước, Nhan Thế Ninh là người nhà gái, tất nhiên là phải đến Tướng phủ trước. Đến giờ, Bùi Cẩn sẽ theo Thái Tử lên đường đón dâu, còn Nhan Thế Ninh sẽ theo Nhan Thế Tĩnh tiến cung.
Vừa đến Tướng phủ, Nhan Thế Ninh lập tức nhìn thấy Nhan Chính đang đứng ngoài cổng nghênh đón khách khứa. Mặc dù trên mặt Nhan Chính luôn vui vẻ nhưng Nhan Thế Ninh lại nhìn ra được nụ cười kia vô cùng gượng gạo.
Ngày đó, nàng mang thư đến “nhắc nhở”, sau khi về phủ lại bảo Bùi Cẩn lệnh cho Tiểu Ất tới nghe lén. Bùi Cẩn nói tai của Tiểu Ất rất thính, có sở trường nghe lén, ban đầu nàng không tin, nhưng khi Tiểu Ất kể lại không sót một chữ nào đoạn đối thoại của Nhan Chính và Khang Hoa quận chúa thì nàng không thể không tin được. Hơn nữa, tiểu Ất không chỉ đơn thuần là kể lại, mà còn bắt chước y đúc từng vẻ mặt, từng giọng nói của bọn họ.
Nhan Chính cũng nhìn thấy Nhan Thế Ninh, khuôn mặt già nua mang theo vẻ cảm kích nhìn nữ nhi, lúng túng cười một tiếng liền để nàng đi về phòng.
Sau khi dặn dò “Phụ thân chú ý nghỉ ngơi” xong, Nhan Thế Ninh thản nhiên xoay người đi vào trong nội viện.
Vừa vào đến sân nhỏ, Nhan Thế Ninh liền nhìn thấy Khang Hoa quận chúa đang đi ra. Nhan Thế Ninh khẽ mỉm cười, nụ cười ung dung, không màng danh lợi nhưng lại mang theo vẻ bí hiểm không rõ.
Khang Hoa quận chúa biến sắc, sống lưng không khỏi ưỡn cao lên, ánh mắt mang theo cảnh giác. Ngày trước gặp nhau, Nhan Thế Ninh đều là một bộ dáng cúi đầu, kính cẩn mềm mại, sao hôm nay lại dám ngẩng đầu nhìn thẳng, hơn nữa còn dám cười giống như thợ săn nhìn con mồi vị vây khốn như vậy?
Loại cảm giác này khiến hai tròng mắt của Khang Hoa quận chúa trầm xuống, bởi vì bà ta nhớ tới mấy đứa trẻ ăn mày kia, nhớ tới hai phong thư kia, nhớ tới chuyển biến của Nhan Chính, cũng nhớ tới chủ nhân đứng sau tất cả mọi chuyện.
“Lão gia đã gặp ai? Sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện này?”
“Nô tỳ vừa nghe được là Đại tiểu thư đến thư phòng tìm lão gia.”
Ngày đó, sau khi lấy lại tinh thần, Khang Hoa quận chúa mới nghĩ vì sao bao năm trôi qua mà giờ Nhan Chính lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, nên mới sai Lưu ma ma đi điều tra.
Nghĩ tới đây, Khang Hoa quận chúa cảm thấy lạnh sống lưng, vẻ mặt dửng dưng của Nhan Thế Ninh khiến bà ta cảm thấy khó thở, bà ta không thể để bị áp chế, không thể thua khí thế được! Vì thế, Khang Hoa quận chúa nâng cằm lên, khinh miệt nhìn Nhan Thế Ninh một cái liền phất tay áo bỏ đi.
Cho dù là ngươi chỉ điểm! Cho dù là ngươi đã biết hết thì đã sao? Ta không sợ ngươi! Không sợ ngươi!!
Nhan Thế Ninh thấy Khang Hoa vênh váo hung hăng thì chỉ khẽ mỉm cười.
Nhan Thế Tĩnh thấy Nhan Thế Ninh đến thì nhíu mày lại theo thói quen, đây chính là biểu hiện không vui mỗi lần nhìn thấy vị tỷ tỷ này, đến khi liếc mắt thấy vòng tay trên cổ tay mình, Nhan Thế Tĩnh mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Tỷ đến rồi à?”
“Muội muội xuất giá, ta đây làm tỷ tỷ đương nhiên là phải đến rồi.” Nhan Thế Ninh ra vẻ trưởng tỷ, đánh giá Nhan Thế Tĩnh một phen, không nhịn được mà tán dương, “Hôm nay muội muội quả thật là cực kỳ xinh đẹp, Thái Tử điện hạ nhìn thấy muội nhất định sẽ thần hồn điên đảo cho xem.!!”
Nghe được nửa câu đầu, khóe miệng của Nhan Thế Tĩnh nhếch lên, cười đắc ý, sau khi nghe nốt nửa câu sau thì khóe miệng đang nhếch lên lại trầm xuống. Không biết vì sao, mấy lần trước thư gửi đi đều không nhận được hồi âm.
Lúc này, Nhan Thế Ninh đã đi đến cạnh bàn, rót hai ly trà, thừa dịp người khác không để ý, nàng nhanh tay lấy một viên thuốc trong thắt lưng ra, bóp nát rồi mới cho vào ly trà.
“Muội muội, uống trà đi, đến lát nữa có muốn uống cũng không được đâu.”
Nhan Thế Tĩnh cũng khát, vừa rồi muốn uống nhưng lại bị Khang Hoa quận chúa ngăn lại, nói là uống nhiều lát nữa vào cung sẽ không tiện, nhìn ly trà trước mặt suy nghĩ một lát mới cầm lấy.
Nhan Thế Ninh thấy nàng ta một hơi uống hết nửa chén thì khẽ nở nụ cười, sau đó bưng nửa chén còn thừa đổ vào trong chậu hoa.
…
Hai ngày trước, Nhan Thế Ninh đến hiệu thuốc nói với Bắc Đẩu, “Huynh có loại độc nào khiến người ăn vào mà chỉ bị đau bụng dữ dội không?”
Bắc Đẩu nói, “Có.”
“Thuốc này chỉ cần bóp nát là được sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy huynh cho ta được không?”
“Được.”
Nhan Thế Ninh lấy được thuốc liền uống thử, quả nhiên, nửa canh giờ sau, bụng của nàng bắt đầu đau kịch liệt, sau đó chính là gấp gáp chạy đến nhà xí..
Đến khi hai chân mềm nhũn rồi, nàng mới chạy đi tìm Bắc Đẩu, hỏi, “Huynh vừa cho ta thuốc gì?”
Bắc Đẩu mặt không biến sắc trả lời, “Thuốc xổ.”
Nhan Thế Ninh không còn gì để nói.
Bắc Đẩu buồn bực: Vương Phi muốn thuốc xổ để làm gì?
…
Cuối cùng thì đội ngũ đón dâu cũng đến, bên ngoài rộn rã tiếng chiêng tiếng trống, tiếng pháo nổ vang dội.
Thái Tử mặc hỉ phục đỏ thẫm, nhưng nụ cười lại qua loa, gượng gạo. Bùi Cẩn thì lại ngược lại, cười vui vẻ y như hôm nay là ngày đại hôn của mình.
Đến giờ lành, Nhan Thế Ninh đỡ Nhan Thế Tĩnh đi ra. Hai tháng trước, Bùi Cẩn cũng đứng trước cửa phủ chờ nàng như vậy.
Đám người càng thêm náo nhiệt. Lúc tân lang tân nương bái biệt phụ mẫu, Bùi Cẩn len lén đi đến trước mặt Nhan Thế Ninh, nói nhỏ, “Đêm nay chúng ta cũng động phòng đi!”
Nhan Thế Ninh híp mắt cười, sau đó một cước nhẫm lên chân của hắn.
Đến lúc khởi kiệu, Nhan Thế Ninh cũng bị đỡ lên xe ngựa, trong nháy mắt, nàng quay đầu lại nhìn Khang Hoa quận chúa, ôn nhu cười một tiếng.
Khang Hoa quận chúa lập tức cảm thấy sau lưng run lên.
…
Người trong cung đã sớm đứng chờ, trên mặt tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng vui vẻ kia là thật hay giả thì lại khó nói ra.
Diên Đế và Hoàng Hậu ngồi ở vị trí cao nhất, một người không rõ vui buồn, một người lại cười đến mị con mắt.
Bùi Chấn vốn đang dưỡng thương, nhưng hôm nay là đại hôn của Thái Tử nên cũng giả bộ yếu ớt đến chúc mừng. Lúc này, hắn đang mặc hoa phục ngồi bên cạnh Mục quý phi, thấy tân lang, tân nương tiến đến thì liếc mắt nhìn Mục quý phi một cái, hai người đồng thời nở nụ cười.
Sau đó Mục quý phi cúi đầu nhìn cháu gái Bùi Vân Tuệ đang ngồi trong lòng mình, “Vân Tuệ, mấy lời lúc nãy cháu đã nhớ kỹ chưa?”
Bùi Vân Tuệ đang bận rộn trừng mắt với Tiểu Thập Tam ngồi đối diện, nghe hỏi thì lung tung đáp, “Nhớ rõ ạ!”
Tiểu Thập Tam thấy Nhan Thế Ninh thì không thèm để ý đến Bùi Vân Tuệ nữa, duỗi bàn tay mập mạp ra chào hỏi với Nhan Thế Ninh, sau đó vỗ vỗ xuống ghế ngồi bên cạnh, ra hiệu để nàng ngồi bên này.
Mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường, ánh mắt của mọi người có mặt đều tập trung hết lên người Thái Tử và Nhan Thế Tĩnh.
“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương hành lễ..”
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái…”
Lễ quan hô lớn, nhưng càng ngày Nhan Thế Tĩnh càng nghe không rõ. Lúc mới bị ôm vào kiệu cưới, nàng đã cảm thấy đau bụng, mà bây giờ, đau càng kịch liệt hơn, lục phủ ngũ tạng dường như thắt lại với nhau. Không đi được, đứng cũng không vững, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cả người đều đau nhức. Nhan Thế Tĩnh nắm chặt quả đấm, cố gắng nhịn xuống, lúc này tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm, nhưng thật sự là rất đau a!!
Khi lễ quan hô lên “Phu thê giao bái”, bụng Nhan Thế Ninh quặn lên, dưới chân lảo đảo một cái, rốt cuộc nàng ta kêu lên một tiếng liền ngã xuống đất.
Hiện trường lập tức hỗn loạn.
Mục quý phi trao đổi ánh mắt với Thất Vương, trong mắt đều là kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc)… kế hoạch của bọn họ là để Tiểu Vân Tuệ đụng ngã Nhan Thế Ninh, Mục quý phi sẽ nhân lúc đó cầm túi máu giấu trong tay áo đổ lên váy của Nhan Thế Tĩnh, giả tạo thành biểu hiện sảy thai, sau đó sẽ truyền thái y tới bắt mạch. Thái y kia là người của bọn họ, đến lúc đó sẽ báo lên chuyện Nhan Thế Tĩnh không có thai, như thế là giải quyết xong chuyện này!
Nhưng bọn họ còn chưa hành động mà, sao Nhan Thế Tĩnh lại tự mình ngã chứ?
Nhưng Nhan Thế Tĩnh cách chỗ Mục quý phi tương đối gần, cho nên Mục quý phi không nghĩ nhiều, có cơ hội mà không làm thì sau này chỉ có hối hận, vì thế bà ta lập tức bước lên đỡ Nhan Thế Tĩnh, sau đó vén váy của nàng ta lên, cấu rách túi máu trong tay đổ xuống. Đến khi những người khác chạy đến, Mục quý phi đã kết thúc tất cả mờ ám.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Diên Đến nổi giận nhìn một mảnh hỗn loạn phía dưới.
Lúc này, Hoàng Hậu cũng hoảng hốt, “Này, này, này…”
“Máu! Máu!” Tiểu Thập Tam đột nhiên hô lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vệt máu dưới đất.
Vì thế, ánh mắt của mọi người cũng bị hấp dẫn theo.
Nhan Thế Tĩnh đã được đỡ dậy, khăn voan đỏ cũng đã bị lấy xuống, cố nhịn đau đớn dưới bụng, nghe thấy đám người kinh hô thì lập tức quay đầu nhìn lại, cũng ngây người.
Kia, đúng là nơi vừa rồi nàng ta ngã xuống.
Chẳng lẽ nguyệt sự lại đến? Nhan Thế Tĩnh theo bản năng liền sờ ra sau váy, mỗi lần đến tháng nàng ta cũng hay bị dây bẩn ra quần áo như vậy. Đến khi sờ thấy làn vải ướt át sau váy, Nhan Thế Tĩnh lập tức bị hù dọa.
Mục quý phi thấy những người khác chưa phát hiện ra vết máu trên váy của Nhan Thế Ninh thì nóng nảy, liền bất chấp mọi chuyện, ra vẻ hoảng sợ, hô lên, “A, trên váy của tân nương hình như cũng có máu a! Thái y! Thái y đâu?”
Nghe vậy, sắc mặt của Diên Đế lập tức thay đổi, chẳng lẽ hoàng tôn của ông lại không còn nữa?
“Mau! Mau truyền Thái y!”
Lời này vừa thốt ra, Hoàng Hậu, Thái Tử và Nhan Thế Tĩnh đều biến sắc.
______Bổ sung thêm______
Câu chuyện nhỏ số 1: Trích máu nhận thân
Một ngày, khí trời rất mát mẻ, Bùi Cẩn ngồi trong đình hóng mát, ngắm Tiểu Phi Phi đang nằm trong nôi. Tiểu Phi Phi ngủ rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn bĩu môi giống như đang bú sữa.
Lúc này, Bùi Cẩn bỗng dưng nhớ tới một chuyện.
“Thế Ninh, nàng thấy chuyện trích máu nhận thân có thể tin được không?” Hắn nhìn Nhan Thế Ninh đang nằm trên xích đu ăn đào, hỏi.
“Tin được, trong kịch không phải đều diễn như vậy sao?”
Bùi Cẩn gật đầu, sau đó lại nhếch miệng cười, “Tiểu sư tử, nếu không chúng ta thử một chút đi.”
“Chàng muốn làm gì?” Nhan Thế Ninh lập tức cảnh giác.
Một lúc sau, Tiểu Phi Phi lớn tiếng gào khóc.
Nhan Thế Ninh đau lòng ôm nhi tử, mắng, “Chàng là tên khốn khiếp, thế mà xuống tay được!”
Bùi Cẩn nhìn giọt máu trong chén, sau đó dùng châm đâm vào đầu ngón tay mình.
Máu, nhỏ xuống.
Hai người nhìn chằm chằm biến hoá trong chén.
Kết quá.. Máu, không tan vào nhau.
Bùi Cẩn: “! ! !”
Nhan Thế Ninh: “? ? ?”
Bùi Cẩn: “Nhan Thế Ninh! Nàng thành thực khai báo cho ta! Chuyện này là sao?”
“Bốp!!” Nhan Thế Ninh nhặt nắp chén lên ném tới, “Bùi Cẩn! Ngươi là tên khốn khiếp! Ngươi có ý gì hả?”
“Hắc hắc, nương tử bớt giận, ta đùa với nàng thôi!” Bùi Cẩn cười nịnh bợ.
Nhan Thế Ninh giận!
Sau đó, Bùi Cẩn phải ngủ nửa tháng trong thư phòng, đói bụng đến mức hai hốc mắt đen sì, cuối cùng giận dữ viết lên tường mấy chữ như sau:
… Sự thật chứng minh, trích máu nhận thân là chuyện không thể tin tưởng!
*******
Tô cặn bã (Tác giả) nhỏ giọng: Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi Tiểu Ninh Ninh?
Bùi Cẩn nghiêm nghị: Ta tin tưởng Thế Ninh không phải người như thế!
Tô cặn bã mài đao: Ngươi bảo đảm sao?
Bùi Cẩn nhếch miệng: Nàng cả ngày bị ta quấn quýt, làm sao có thời gian mà cho ta đội mũ xanh chứ, hắc hắc hắc!
Tô cặn bã: …
Trong cung giăng đèn kết hoa, không khí trong Tướng phủ cũng náo nhiệt vui mừng. Nhan Thế Tĩnh thức dậy từ sáng sớm, trang phục sặc sỡ, lóa mắt, nhưng lúc này nàng ta lại nhíu mày thật chặt.
“Mẫu thân, mấy ngày nay phụ thân rất lạ, lúc nói chuyện với con cũng rất hờ hững.”
Khang Hoa quận chúa nghe hỏi chỉ cười nhạt một tiếng, “Có lẽ là ông ấy có việc bận.”
“Vâng.” Nhan Thế Tĩnh bưng trà lên uống, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nữa.
Phủ Hiền Vương, Nhan Thế Ninh chuẩn bị đầy đủ để ra ngoài.
Bùi Cẩn kéo nàng lại, ôm vào trong ngực nói, “Nàng phải cẩn thận.”
Nhan Thế Ninh hôn lên miệng của hắn, cười nói, “Không nắm chắc, thiếp sẽ không hành động.”
Bùi Cẩn gật đầu, “Ta nghĩ đám người Thất ca cũng đã nghĩ kỹ đối sách rồi, nếu như có thể, cứ để cho bọn họ ra tay vạch trần, chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch vui là được. Thất ca ra tay, chắc chắn là sẽ không nương tay.”
Nhan Thế Ninh nhìn hắn dặn dò cả đêm, bây giờ lại muốn bắt đầu dặn dò thì buồn cười, “Bùi Cẩn, lúc nào thì chàng lại giống nữ nhân như vậy rồi hả?”
Bùi Cẩn cọ cọ vào cần cổ của nàng, nói, “Ta sợ tiểu sư tử nhà ta thấy máu tanh lại sợ hãi chứ sao nữa.”
Nhan Thế Ninh thấy hắn càng ngày càng quấn quýt, hô hấp cũng đã thay đổi thì vội vàng đẩy hắn ra, “Được rồi! Thiếp biết rồi! A, đừng có cởi nút áo của thiếp, vất vả lắm thiếp mới cài xong mà..”
Bùi Cẩn không chiếm được tiện nghi mà còn bị đánh, vẻ mặt bi thương, “Nàng được lắm, sờ cũng không cho sờ..”
Nhan Thế Ninh muốn ói máu, “Muốn sờ thì chàng nạp thiếp đi..”
Bùi Cẩn sờ sờ cằm, gật đầu, “Ý kiến hay!”
Chưa nói hết đã bị Nhan Thế Ninh đạp cho một đạp, “Chàng dám!”
Bùi Cẩn cười hắc hắc, thấy đã đến giờ thì không quấn người nữa, vừa chỉnh lại châm cài cho nàng, vừa nói, “Vào trong cung phải cẩn thận, đến Tướng phủ cũng thế, chỉ sợ Khang Hoa quận chúa đã phát hiện được gì rồi cũng nên..”
Nhan Thế Ninh nghe vậy thì gật đầu.
“Vậy hôm nay vào cung, chúng ta phải diễn màn kịch này thật tốt mới được.”
Nhan Thế Ninh nhéo lỗ tai của hắn, liếc trắng mắt, “Biết rồi!”
Đợi Nhan Thế Ninh lên xe ngựa xong, Bùi Cẩn gọi Tiểu Giáp và Tiểu Ất đến, “Hai ngươi đi theo bảo vệ Vương Phi, nhớ coi chừng Quận chúa!”
“Tuân mệnh!”
Bùi Cẩn là người nhà trai, tất nhiên là phải vào cung trước, Nhan Thế Ninh là người nhà gái, tất nhiên là phải đến Tướng phủ trước. Đến giờ, Bùi Cẩn sẽ theo Thái Tử lên đường đón dâu, còn Nhan Thế Ninh sẽ theo Nhan Thế Tĩnh tiến cung.
Vừa đến Tướng phủ, Nhan Thế Ninh lập tức nhìn thấy Nhan Chính đang đứng ngoài cổng nghênh đón khách khứa. Mặc dù trên mặt Nhan Chính luôn vui vẻ nhưng Nhan Thế Ninh lại nhìn ra được nụ cười kia vô cùng gượng gạo.
Ngày đó, nàng mang thư đến “nhắc nhở”, sau khi về phủ lại bảo Bùi Cẩn lệnh cho Tiểu Ất tới nghe lén. Bùi Cẩn nói tai của Tiểu Ất rất thính, có sở trường nghe lén, ban đầu nàng không tin, nhưng khi Tiểu Ất kể lại không sót một chữ nào đoạn đối thoại của Nhan Chính và Khang Hoa quận chúa thì nàng không thể không tin được. Hơn nữa, tiểu Ất không chỉ đơn thuần là kể lại, mà còn bắt chước y đúc từng vẻ mặt, từng giọng nói của bọn họ.
Nhan Chính cũng nhìn thấy Nhan Thế Ninh, khuôn mặt già nua mang theo vẻ cảm kích nhìn nữ nhi, lúng túng cười một tiếng liền để nàng đi về phòng.
Sau khi dặn dò “Phụ thân chú ý nghỉ ngơi” xong, Nhan Thế Ninh thản nhiên xoay người đi vào trong nội viện.
Vừa vào đến sân nhỏ, Nhan Thế Ninh liền nhìn thấy Khang Hoa quận chúa đang đi ra. Nhan Thế Ninh khẽ mỉm cười, nụ cười ung dung, không màng danh lợi nhưng lại mang theo vẻ bí hiểm không rõ.
Khang Hoa quận chúa biến sắc, sống lưng không khỏi ưỡn cao lên, ánh mắt mang theo cảnh giác. Ngày trước gặp nhau, Nhan Thế Ninh đều là một bộ dáng cúi đầu, kính cẩn mềm mại, sao hôm nay lại dám ngẩng đầu nhìn thẳng, hơn nữa còn dám cười giống như thợ săn nhìn con mồi vị vây khốn như vậy?
Loại cảm giác này khiến hai tròng mắt của Khang Hoa quận chúa trầm xuống, bởi vì bà ta nhớ tới mấy đứa trẻ ăn mày kia, nhớ tới hai phong thư kia, nhớ tới chuyển biến của Nhan Chính, cũng nhớ tới chủ nhân đứng sau tất cả mọi chuyện.
“Lão gia đã gặp ai? Sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện này?”
“Nô tỳ vừa nghe được là Đại tiểu thư đến thư phòng tìm lão gia.”
Ngày đó, sau khi lấy lại tinh thần, Khang Hoa quận chúa mới nghĩ vì sao bao năm trôi qua mà giờ Nhan Chính lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, nên mới sai Lưu ma ma đi điều tra.
Nghĩ tới đây, Khang Hoa quận chúa cảm thấy lạnh sống lưng, vẻ mặt dửng dưng của Nhan Thế Ninh khiến bà ta cảm thấy khó thở, bà ta không thể để bị áp chế, không thể thua khí thế được! Vì thế, Khang Hoa quận chúa nâng cằm lên, khinh miệt nhìn Nhan Thế Ninh một cái liền phất tay áo bỏ đi.
Cho dù là ngươi chỉ điểm! Cho dù là ngươi đã biết hết thì đã sao? Ta không sợ ngươi! Không sợ ngươi!!
Nhan Thế Ninh thấy Khang Hoa vênh váo hung hăng thì chỉ khẽ mỉm cười.
Nhan Thế Tĩnh thấy Nhan Thế Ninh đến thì nhíu mày lại theo thói quen, đây chính là biểu hiện không vui mỗi lần nhìn thấy vị tỷ tỷ này, đến khi liếc mắt thấy vòng tay trên cổ tay mình, Nhan Thế Tĩnh mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Tỷ đến rồi à?”
“Muội muội xuất giá, ta đây làm tỷ tỷ đương nhiên là phải đến rồi.” Nhan Thế Ninh ra vẻ trưởng tỷ, đánh giá Nhan Thế Tĩnh một phen, không nhịn được mà tán dương, “Hôm nay muội muội quả thật là cực kỳ xinh đẹp, Thái Tử điện hạ nhìn thấy muội nhất định sẽ thần hồn điên đảo cho xem.!!”
Nghe được nửa câu đầu, khóe miệng của Nhan Thế Tĩnh nhếch lên, cười đắc ý, sau khi nghe nốt nửa câu sau thì khóe miệng đang nhếch lên lại trầm xuống. Không biết vì sao, mấy lần trước thư gửi đi đều không nhận được hồi âm.
Lúc này, Nhan Thế Ninh đã đi đến cạnh bàn, rót hai ly trà, thừa dịp người khác không để ý, nàng nhanh tay lấy một viên thuốc trong thắt lưng ra, bóp nát rồi mới cho vào ly trà.
“Muội muội, uống trà đi, đến lát nữa có muốn uống cũng không được đâu.”
Nhan Thế Tĩnh cũng khát, vừa rồi muốn uống nhưng lại bị Khang Hoa quận chúa ngăn lại, nói là uống nhiều lát nữa vào cung sẽ không tiện, nhìn ly trà trước mặt suy nghĩ một lát mới cầm lấy.
Nhan Thế Ninh thấy nàng ta một hơi uống hết nửa chén thì khẽ nở nụ cười, sau đó bưng nửa chén còn thừa đổ vào trong chậu hoa.
…
Hai ngày trước, Nhan Thế Ninh đến hiệu thuốc nói với Bắc Đẩu, “Huynh có loại độc nào khiến người ăn vào mà chỉ bị đau bụng dữ dội không?”
Bắc Đẩu nói, “Có.”
“Thuốc này chỉ cần bóp nát là được sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy huynh cho ta được không?”
“Được.”
Nhan Thế Ninh lấy được thuốc liền uống thử, quả nhiên, nửa canh giờ sau, bụng của nàng bắt đầu đau kịch liệt, sau đó chính là gấp gáp chạy đến nhà xí..
Đến khi hai chân mềm nhũn rồi, nàng mới chạy đi tìm Bắc Đẩu, hỏi, “Huynh vừa cho ta thuốc gì?”
Bắc Đẩu mặt không biến sắc trả lời, “Thuốc xổ.”
Nhan Thế Ninh không còn gì để nói.
Bắc Đẩu buồn bực: Vương Phi muốn thuốc xổ để làm gì?
…
Cuối cùng thì đội ngũ đón dâu cũng đến, bên ngoài rộn rã tiếng chiêng tiếng trống, tiếng pháo nổ vang dội.
Thái Tử mặc hỉ phục đỏ thẫm, nhưng nụ cười lại qua loa, gượng gạo. Bùi Cẩn thì lại ngược lại, cười vui vẻ y như hôm nay là ngày đại hôn của mình.
Đến giờ lành, Nhan Thế Ninh đỡ Nhan Thế Tĩnh đi ra. Hai tháng trước, Bùi Cẩn cũng đứng trước cửa phủ chờ nàng như vậy.
Đám người càng thêm náo nhiệt. Lúc tân lang tân nương bái biệt phụ mẫu, Bùi Cẩn len lén đi đến trước mặt Nhan Thế Ninh, nói nhỏ, “Đêm nay chúng ta cũng động phòng đi!”
Nhan Thế Ninh híp mắt cười, sau đó một cước nhẫm lên chân của hắn.
Đến lúc khởi kiệu, Nhan Thế Ninh cũng bị đỡ lên xe ngựa, trong nháy mắt, nàng quay đầu lại nhìn Khang Hoa quận chúa, ôn nhu cười một tiếng.
Khang Hoa quận chúa lập tức cảm thấy sau lưng run lên.
…
Người trong cung đã sớm đứng chờ, trên mặt tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng vui vẻ kia là thật hay giả thì lại khó nói ra.
Diên Đế và Hoàng Hậu ngồi ở vị trí cao nhất, một người không rõ vui buồn, một người lại cười đến mị con mắt.
Bùi Chấn vốn đang dưỡng thương, nhưng hôm nay là đại hôn của Thái Tử nên cũng giả bộ yếu ớt đến chúc mừng. Lúc này, hắn đang mặc hoa phục ngồi bên cạnh Mục quý phi, thấy tân lang, tân nương tiến đến thì liếc mắt nhìn Mục quý phi một cái, hai người đồng thời nở nụ cười.
Sau đó Mục quý phi cúi đầu nhìn cháu gái Bùi Vân Tuệ đang ngồi trong lòng mình, “Vân Tuệ, mấy lời lúc nãy cháu đã nhớ kỹ chưa?”
Bùi Vân Tuệ đang bận rộn trừng mắt với Tiểu Thập Tam ngồi đối diện, nghe hỏi thì lung tung đáp, “Nhớ rõ ạ!”
Tiểu Thập Tam thấy Nhan Thế Ninh thì không thèm để ý đến Bùi Vân Tuệ nữa, duỗi bàn tay mập mạp ra chào hỏi với Nhan Thế Ninh, sau đó vỗ vỗ xuống ghế ngồi bên cạnh, ra hiệu để nàng ngồi bên này.
Mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường, ánh mắt của mọi người có mặt đều tập trung hết lên người Thái Tử và Nhan Thế Tĩnh.
“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương hành lễ..”
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái…”
Lễ quan hô lớn, nhưng càng ngày Nhan Thế Tĩnh càng nghe không rõ. Lúc mới bị ôm vào kiệu cưới, nàng đã cảm thấy đau bụng, mà bây giờ, đau càng kịch liệt hơn, lục phủ ngũ tạng dường như thắt lại với nhau. Không đi được, đứng cũng không vững, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cả người đều đau nhức. Nhan Thế Tĩnh nắm chặt quả đấm, cố gắng nhịn xuống, lúc này tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm, nhưng thật sự là rất đau a!!
Khi lễ quan hô lên “Phu thê giao bái”, bụng Nhan Thế Ninh quặn lên, dưới chân lảo đảo một cái, rốt cuộc nàng ta kêu lên một tiếng liền ngã xuống đất.
Hiện trường lập tức hỗn loạn.
Mục quý phi trao đổi ánh mắt với Thất Vương, trong mắt đều là kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc)… kế hoạch của bọn họ là để Tiểu Vân Tuệ đụng ngã Nhan Thế Ninh, Mục quý phi sẽ nhân lúc đó cầm túi máu giấu trong tay áo đổ lên váy của Nhan Thế Tĩnh, giả tạo thành biểu hiện sảy thai, sau đó sẽ truyền thái y tới bắt mạch. Thái y kia là người của bọn họ, đến lúc đó sẽ báo lên chuyện Nhan Thế Tĩnh không có thai, như thế là giải quyết xong chuyện này!
Nhưng bọn họ còn chưa hành động mà, sao Nhan Thế Tĩnh lại tự mình ngã chứ?
Nhưng Nhan Thế Tĩnh cách chỗ Mục quý phi tương đối gần, cho nên Mục quý phi không nghĩ nhiều, có cơ hội mà không làm thì sau này chỉ có hối hận, vì thế bà ta lập tức bước lên đỡ Nhan Thế Tĩnh, sau đó vén váy của nàng ta lên, cấu rách túi máu trong tay đổ xuống. Đến khi những người khác chạy đến, Mục quý phi đã kết thúc tất cả mờ ám.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Diên Đến nổi giận nhìn một mảnh hỗn loạn phía dưới.
Lúc này, Hoàng Hậu cũng hoảng hốt, “Này, này, này…”
“Máu! Máu!” Tiểu Thập Tam đột nhiên hô lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vệt máu dưới đất.
Vì thế, ánh mắt của mọi người cũng bị hấp dẫn theo.
Nhan Thế Tĩnh đã được đỡ dậy, khăn voan đỏ cũng đã bị lấy xuống, cố nhịn đau đớn dưới bụng, nghe thấy đám người kinh hô thì lập tức quay đầu nhìn lại, cũng ngây người.
Kia, đúng là nơi vừa rồi nàng ta ngã xuống.
Chẳng lẽ nguyệt sự lại đến? Nhan Thế Tĩnh theo bản năng liền sờ ra sau váy, mỗi lần đến tháng nàng ta cũng hay bị dây bẩn ra quần áo như vậy. Đến khi sờ thấy làn vải ướt át sau váy, Nhan Thế Tĩnh lập tức bị hù dọa.
Mục quý phi thấy những người khác chưa phát hiện ra vết máu trên váy của Nhan Thế Ninh thì nóng nảy, liền bất chấp mọi chuyện, ra vẻ hoảng sợ, hô lên, “A, trên váy của tân nương hình như cũng có máu a! Thái y! Thái y đâu?”
Nghe vậy, sắc mặt của Diên Đế lập tức thay đổi, chẳng lẽ hoàng tôn của ông lại không còn nữa?
“Mau! Mau truyền Thái y!”
Lời này vừa thốt ra, Hoàng Hậu, Thái Tử và Nhan Thế Tĩnh đều biến sắc.
______Bổ sung thêm______
Câu chuyện nhỏ số 1: Trích máu nhận thân
Một ngày, khí trời rất mát mẻ, Bùi Cẩn ngồi trong đình hóng mát, ngắm Tiểu Phi Phi đang nằm trong nôi. Tiểu Phi Phi ngủ rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn bĩu môi giống như đang bú sữa.
Lúc này, Bùi Cẩn bỗng dưng nhớ tới một chuyện.
“Thế Ninh, nàng thấy chuyện trích máu nhận thân có thể tin được không?” Hắn nhìn Nhan Thế Ninh đang nằm trên xích đu ăn đào, hỏi.
“Tin được, trong kịch không phải đều diễn như vậy sao?”
Bùi Cẩn gật đầu, sau đó lại nhếch miệng cười, “Tiểu sư tử, nếu không chúng ta thử một chút đi.”
“Chàng muốn làm gì?” Nhan Thế Ninh lập tức cảnh giác.
Một lúc sau, Tiểu Phi Phi lớn tiếng gào khóc.
Nhan Thế Ninh đau lòng ôm nhi tử, mắng, “Chàng là tên khốn khiếp, thế mà xuống tay được!”
Bùi Cẩn nhìn giọt máu trong chén, sau đó dùng châm đâm vào đầu ngón tay mình.
Máu, nhỏ xuống.
Hai người nhìn chằm chằm biến hoá trong chén.
Kết quá.. Máu, không tan vào nhau.
Bùi Cẩn: “! ! !”
Nhan Thế Ninh: “? ? ?”
Bùi Cẩn: “Nhan Thế Ninh! Nàng thành thực khai báo cho ta! Chuyện này là sao?”
“Bốp!!” Nhan Thế Ninh nhặt nắp chén lên ném tới, “Bùi Cẩn! Ngươi là tên khốn khiếp! Ngươi có ý gì hả?”
“Hắc hắc, nương tử bớt giận, ta đùa với nàng thôi!” Bùi Cẩn cười nịnh bợ.
Nhan Thế Ninh giận!
Sau đó, Bùi Cẩn phải ngủ nửa tháng trong thư phòng, đói bụng đến mức hai hốc mắt đen sì, cuối cùng giận dữ viết lên tường mấy chữ như sau:
… Sự thật chứng minh, trích máu nhận thân là chuyện không thể tin tưởng!
*******
Tô cặn bã (Tác giả) nhỏ giọng: Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi Tiểu Ninh Ninh?
Bùi Cẩn nghiêm nghị: Ta tin tưởng Thế Ninh không phải người như thế!
Tô cặn bã mài đao: Ngươi bảo đảm sao?
Bùi Cẩn nhếch miệng: Nàng cả ngày bị ta quấn quýt, làm sao có thời gian mà cho ta đội mũ xanh chứ, hắc hắc hắc!
Tô cặn bã: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.