Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 159: Cầu phủ
Thanh Đình
17/05/2013
Trên đường về Đoàn phủ, Đoàn Chính Trung hỏi: “Nàng làm thế nào mà ra ngoài được?”
Cầu Mộ Quân không rõ sao Đoàn Chính Trung lại nhàn nhã vô sự như vậy, cũng không thấy hắn lo lắng chút nào. Nàng còn lo chuyện Thích Vi, an nguy của Đoàn Chính Trung, nghe thấy câu hỏi của hắn, không yên lòng đáp:“ Lấy ngọc bội ở ngăn tủ.”
“Đưa ta.” Hắn nói.
Nhìn hắn đưa tay ra, nàng mới hiểu được vừa rồi hắn hỏi cái gì, lập tức đè ngọc bội trong lòng, nói: “Không đưa.”
Đoàn Chính Trung không nói gì, lập tức đi đến cửa lớn.
A? Hắn dễ dàng buông tha cho nàng vậy sao? Cầu Mộ Quân nghĩ, cùng hắn đi vào trong phủ.
Trở về phòng, hắn đóng cửa lại, chậm rãi đi vào, Cầu Mộ Quân đang muốn thương lượng với hắn chuyện bí mật bị lộ, không nghĩ tới hắn lập tức xông lên, đưa tay vào ngực nàng tìm kiếm.
Nàng lập tức phản ứng lại, nắm chặt ngọc bội nói: “Đây là của ta, không được lấy!”
“Có nhầm không, là của ta.” Hắn nói, sau đó giữ thắt lưng của nàng không cho nàng chạy, đưa tay vào trong lòng nàng lấy ngọc bội.
“Sao chàng có thể làm như vậy, cậy mạnh bắt nạt người!”
“Mau đưa đây, nếu không đưa ra đây ta sẽ xử nàng tội trộm cắp.”
“Tốt tốt, ta trộm, chàng bỏ ta để cho ta về......” Cầu Mộ Quân nói xong, đột nhiên nôn khan một trận, nàng vội bưng kín miệng.
“Làm sao vậy?” Đoàn Chính Trung hỏi.
Cầu Mộ Quân lắc đầu, nói: “Dạ dày có chút khó chịu. Nhất định là do bị chàng chọc tức.”
Đoàn Chính Trung nói: “Vậy sao? Nàng đem ngọc bội trả cho ta, ta sẽ không chọc tức nàng.”
“Không được --” Cầu Mộ Quân nằm lên giường, kêu lên: “Dạ dày ta lại đau, muốn nghỉ ngơi, chàng đừng nói chuyện với ta.”
“Không đưa, ta nói với thủ vệ ngoài cửa là được. Ngọc bội coi như không tính.”
“Cái gì? Không được!” Cầu Mộ Quân vừa hô lên, cửa có người nói:“Lão gia --”
“Vào đi.”
Quản gia đẩy cửa vào, nói: “Lão gia, người Cầu phủ tới. Đã để cho hắn chờ ở tiền viện.”
Đoàn Chính Trung gật gật đầu, quản gia đi ra ngoài, quay đầu, Cầu Mộ Quân đã đứng lên bắt đầu sửa sang lại quần áo. Đợi nàng sửa soạn xong, hai người đi ra cửa.
Người đến là một gia đinh ở Cầu phủ, quỳ gối trước mặt Cầu Mộ Quân cùng Đoàn Chính Trung nói: “Cô gia, tiểu thư, phu nhân bệnh nặng, rất nhớ tiểu thư, sai tiểu nhân đến bẩm báo một tiếng, xem hai ngày này tiểu thư có thể về Cầu phủ gặp phu nhân một chút hay không.”
“Cái gì, mẹ bệnh nặng? Bệnh gì?”
“Phong hàn, từ ngày tiểu thư đi liền nằm trên giường .”
“Được, ta......” Cầu Mộ Quân vừa mới mở miệng, Đoàn Chính Trung liền nói: “Đi nói cho Nhạc phụ Nhạc mẫu, ngày mai phu nhân sẽ về thăm Nhạc mẫu.”
“Vâng, đa tạ cô gia.”
Gia đinh Cầu phủ đi rồi, Cầu Mộ Quân lo lắng, quýnh lên, dạ dày không thoải mái, vội chạy ra ngoài phòng, nôn ra một ngụm nước chua.
Đoàn Chính Trung đi đến bên người nàng nói:“Sao lại nghiêm trọng như vậy, để đại phu đến xem một chút đi.”
“Quên đi, chờ ngày mai thăm mẹ về rồi nói sau, hôm nay ta không có tâm tình.”
Sáng sớm hôm sau, Cầu Mộ Quân liền đi tới Cầu phủ. “Cha, mẹ thế nào rồi?” Cầu Mộ Quân sốt ruột hỏi.
Cầu Vĩ vội nói: “Không vội không vội, mẹ con phong hàn không có việc gì, chính là vẫn nhớ con, nói muốn gặp con, ta mới sai người đi mời con về .”
Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội chạy tới trong phòng Cầu phu nhân.
“Mẹ --” Đi đến bên giường, Cầu Mộ Quân cầm tay Cầu phu nhân, nhẹ giọng kêu lên.
Cầu phu nhân chậm rãi mở mắt, thấy nàng, trong mắt lập tức dâng đầy nước mắt, khóc nói: “Mộ Quân, không phải mẹ đang nằm mơ chứ?” Cầu Mộ Quân bổ nhào vào trong lòng bà nói: “Không không, thật là con gái, con gái đến thăm người.”
“Đến, dìu ta đứng lên, để ta được nhìn con.”
Cầu Mộ Quân nâng bà dậy, lấy khăn tay lau nước mắt cho bà nói:“Mẹ, con gái sống rất tốt, thật sự rất tốt.”
Cầu phu nhân vuốt mặt của nàng nói:“Sao mặt lại gầy đi một ít?”
“Đâu có? Không có đâu, mẹ.”
Cầu phu nhân cười cười, nói: “Phải tự chiếu cố mình, ăn nhiều một chút.”
Lúc này Cầu Vĩ nói:“Mộ Quân, con nói chuyện cùng mẹ con một lát đi, bà ấy không phải bị bệnh thật, mà là tâm bệnh.”
Cầu Mộ Quân gật đầu nói:“Cha, ngài có việc cứ đi, có con chiếu cố mẹ là được rồi.”
Cầu Vĩ gật gật đầu, được hạ nhân nâng ra bên ngoài.
Cầu phu nhân nhìn nàng, nói: “Đoàn Chính Trung kia, bây giờ đối xử với con thế nào?”
Nhìn mẹ như thế này, nàng thật sự xúc động muốn nói ra vài câu làm cho bà yên tâm, nhưng nghĩ đến hôm qua nhất thời vô ý đã bị Thích Vi nghe được lời không nên nghe, làm cho nàng cũng không dám nói bừa. Nàng đang đợi Đoàn Chính Trung, cũng muốn mẹ chờ nàng.
Nàng nói: “So với trước kia tốt hơn nhiều, tuy rằng không ôn hoà, nhưng chỉ cần con không chọc hắn tức giận, hắn đối với con vẫn tốt.”
Nói đến người này, Cầu phu nhân không tự giác lại chảy nước mắt: “Nghe nói qua vài ngày, Trương tiểu thư vừa gả đi một năm, sẽ mời rượu đầy tháng đứa con đầu lòng; Lý tiểu thư cũng như nguyện sinh ra đứa thứ hai là con trai. Các nàng đều bằng tuổi con, khi đó ta vụng trộm nghĩ trong lòng, gia thế nhà chúng ta không kém người khác, con gái ta cũng tốt hơn, ngoan hơn so với người ta, đến lúc đó khẳng định là sung sướng nhất, sao nghĩ đến lại......”
“Mẹ, bây giờ con gái cũng cảm thấy không kém so với người khác, phía trên các nàng ai ai cũng phải nhìn sắc mặt mẹ chồng, phía dưới còn phải cân nhắc chuẩn bị kỹ đề phòng trượng phu có thê thiếp nha hoàn, không sinh con sốt ruột, sinh con gái cũng sốt ruột, sinh chậm để cho người khác làm trưởng tử vẫn sốt ruột, cả đời đều phải lo này lo kia, không thể an tâm. Nhưng con gái sẽ không giống thế; ở Đoàn phủ, trừ bỏ không chọc Đoàn Chính Trung, con không phải sợ ai, không cần lo lắng gì cả. Nếu muốn có con, đến lúc đó đi xin một hai đứa cũng tốt.” Cầu Mộ Quân an ủi nói.
“Con...... Ai!” Cầu phu nhân nghĩ đến trước kia, nói:“Rất nhiều lúc, mẹ đều suy nghĩ vì sao lại như vậy, trước kia rõ ràng thầy tướng số nói mạng con cũng không tệ lắm, sao lại thành như vậy. Nghĩ nghĩ, ta liền nghĩ đến Cố gia trước kia. Cả gia đình phú quý, cuối cùng không còn một người, có phải vận hung Cố gia quá nặng hay không, cho nên kéo cả chúng ta thành thế này? Vốn trong nhà đều ổn, sau khi Cố bá bá cùng con của hắn đến, không bao lâu đại nương con liền mất; sau đó, có một tối Cố bá bá con thần thần bí bí tìm đến cha con, không bao lâu cha con từ hôn, Cố gia liền xảy ra chuyện, sau này con lại gả cho Đoàn Chính Trung; mãi cho đến trước đó không lâu, con lại nói Cố Dật Lâu tới tìm con, Tư Huyên cùng cha con lại xảy ra chuyện như vậy. Gia gia bà nội con đều sau bảy mưoi mới an tường qua đời, vài thập niên qua Cầu gia đều bình an, vận số cũng không tệ. Nhưng từ khi người Cố gia đến Cầu phủ, thảm sự một việc nối một việc không ngừng, thật không biết tới lúc nào mới có thể thái bình.”
Cầu Mộ Quân mặc dù không tin là Cố gia ám Cầu gia, nhưng chỉ cần nghĩ đến Cố gia, trong lòng liền chua xót. Chú ý tới một câu vừa rồi của Cầu phu nhân, nàng hỏi:“Mẹ, Cố bá bá quay lại nhà chúng ta khi nào? Sao con không biết?”
Cầu Mộ Quân không rõ sao Đoàn Chính Trung lại nhàn nhã vô sự như vậy, cũng không thấy hắn lo lắng chút nào. Nàng còn lo chuyện Thích Vi, an nguy của Đoàn Chính Trung, nghe thấy câu hỏi của hắn, không yên lòng đáp:“ Lấy ngọc bội ở ngăn tủ.”
“Đưa ta.” Hắn nói.
Nhìn hắn đưa tay ra, nàng mới hiểu được vừa rồi hắn hỏi cái gì, lập tức đè ngọc bội trong lòng, nói: “Không đưa.”
Đoàn Chính Trung không nói gì, lập tức đi đến cửa lớn.
A? Hắn dễ dàng buông tha cho nàng vậy sao? Cầu Mộ Quân nghĩ, cùng hắn đi vào trong phủ.
Trở về phòng, hắn đóng cửa lại, chậm rãi đi vào, Cầu Mộ Quân đang muốn thương lượng với hắn chuyện bí mật bị lộ, không nghĩ tới hắn lập tức xông lên, đưa tay vào ngực nàng tìm kiếm.
Nàng lập tức phản ứng lại, nắm chặt ngọc bội nói: “Đây là của ta, không được lấy!”
“Có nhầm không, là của ta.” Hắn nói, sau đó giữ thắt lưng của nàng không cho nàng chạy, đưa tay vào trong lòng nàng lấy ngọc bội.
“Sao chàng có thể làm như vậy, cậy mạnh bắt nạt người!”
“Mau đưa đây, nếu không đưa ra đây ta sẽ xử nàng tội trộm cắp.”
“Tốt tốt, ta trộm, chàng bỏ ta để cho ta về......” Cầu Mộ Quân nói xong, đột nhiên nôn khan một trận, nàng vội bưng kín miệng.
“Làm sao vậy?” Đoàn Chính Trung hỏi.
Cầu Mộ Quân lắc đầu, nói: “Dạ dày có chút khó chịu. Nhất định là do bị chàng chọc tức.”
Đoàn Chính Trung nói: “Vậy sao? Nàng đem ngọc bội trả cho ta, ta sẽ không chọc tức nàng.”
“Không được --” Cầu Mộ Quân nằm lên giường, kêu lên: “Dạ dày ta lại đau, muốn nghỉ ngơi, chàng đừng nói chuyện với ta.”
“Không đưa, ta nói với thủ vệ ngoài cửa là được. Ngọc bội coi như không tính.”
“Cái gì? Không được!” Cầu Mộ Quân vừa hô lên, cửa có người nói:“Lão gia --”
“Vào đi.”
Quản gia đẩy cửa vào, nói: “Lão gia, người Cầu phủ tới. Đã để cho hắn chờ ở tiền viện.”
Đoàn Chính Trung gật gật đầu, quản gia đi ra ngoài, quay đầu, Cầu Mộ Quân đã đứng lên bắt đầu sửa sang lại quần áo. Đợi nàng sửa soạn xong, hai người đi ra cửa.
Người đến là một gia đinh ở Cầu phủ, quỳ gối trước mặt Cầu Mộ Quân cùng Đoàn Chính Trung nói: “Cô gia, tiểu thư, phu nhân bệnh nặng, rất nhớ tiểu thư, sai tiểu nhân đến bẩm báo một tiếng, xem hai ngày này tiểu thư có thể về Cầu phủ gặp phu nhân một chút hay không.”
“Cái gì, mẹ bệnh nặng? Bệnh gì?”
“Phong hàn, từ ngày tiểu thư đi liền nằm trên giường .”
“Được, ta......” Cầu Mộ Quân vừa mới mở miệng, Đoàn Chính Trung liền nói: “Đi nói cho Nhạc phụ Nhạc mẫu, ngày mai phu nhân sẽ về thăm Nhạc mẫu.”
“Vâng, đa tạ cô gia.”
Gia đinh Cầu phủ đi rồi, Cầu Mộ Quân lo lắng, quýnh lên, dạ dày không thoải mái, vội chạy ra ngoài phòng, nôn ra một ngụm nước chua.
Đoàn Chính Trung đi đến bên người nàng nói:“Sao lại nghiêm trọng như vậy, để đại phu đến xem một chút đi.”
“Quên đi, chờ ngày mai thăm mẹ về rồi nói sau, hôm nay ta không có tâm tình.”
Sáng sớm hôm sau, Cầu Mộ Quân liền đi tới Cầu phủ. “Cha, mẹ thế nào rồi?” Cầu Mộ Quân sốt ruột hỏi.
Cầu Vĩ vội nói: “Không vội không vội, mẹ con phong hàn không có việc gì, chính là vẫn nhớ con, nói muốn gặp con, ta mới sai người đi mời con về .”
Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội chạy tới trong phòng Cầu phu nhân.
“Mẹ --” Đi đến bên giường, Cầu Mộ Quân cầm tay Cầu phu nhân, nhẹ giọng kêu lên.
Cầu phu nhân chậm rãi mở mắt, thấy nàng, trong mắt lập tức dâng đầy nước mắt, khóc nói: “Mộ Quân, không phải mẹ đang nằm mơ chứ?” Cầu Mộ Quân bổ nhào vào trong lòng bà nói: “Không không, thật là con gái, con gái đến thăm người.”
“Đến, dìu ta đứng lên, để ta được nhìn con.”
Cầu Mộ Quân nâng bà dậy, lấy khăn tay lau nước mắt cho bà nói:“Mẹ, con gái sống rất tốt, thật sự rất tốt.”
Cầu phu nhân vuốt mặt của nàng nói:“Sao mặt lại gầy đi một ít?”
“Đâu có? Không có đâu, mẹ.”
Cầu phu nhân cười cười, nói: “Phải tự chiếu cố mình, ăn nhiều một chút.”
Lúc này Cầu Vĩ nói:“Mộ Quân, con nói chuyện cùng mẹ con một lát đi, bà ấy không phải bị bệnh thật, mà là tâm bệnh.”
Cầu Mộ Quân gật đầu nói:“Cha, ngài có việc cứ đi, có con chiếu cố mẹ là được rồi.”
Cầu Vĩ gật gật đầu, được hạ nhân nâng ra bên ngoài.
Cầu phu nhân nhìn nàng, nói: “Đoàn Chính Trung kia, bây giờ đối xử với con thế nào?”
Nhìn mẹ như thế này, nàng thật sự xúc động muốn nói ra vài câu làm cho bà yên tâm, nhưng nghĩ đến hôm qua nhất thời vô ý đã bị Thích Vi nghe được lời không nên nghe, làm cho nàng cũng không dám nói bừa. Nàng đang đợi Đoàn Chính Trung, cũng muốn mẹ chờ nàng.
Nàng nói: “So với trước kia tốt hơn nhiều, tuy rằng không ôn hoà, nhưng chỉ cần con không chọc hắn tức giận, hắn đối với con vẫn tốt.”
Nói đến người này, Cầu phu nhân không tự giác lại chảy nước mắt: “Nghe nói qua vài ngày, Trương tiểu thư vừa gả đi một năm, sẽ mời rượu đầy tháng đứa con đầu lòng; Lý tiểu thư cũng như nguyện sinh ra đứa thứ hai là con trai. Các nàng đều bằng tuổi con, khi đó ta vụng trộm nghĩ trong lòng, gia thế nhà chúng ta không kém người khác, con gái ta cũng tốt hơn, ngoan hơn so với người ta, đến lúc đó khẳng định là sung sướng nhất, sao nghĩ đến lại......”
“Mẹ, bây giờ con gái cũng cảm thấy không kém so với người khác, phía trên các nàng ai ai cũng phải nhìn sắc mặt mẹ chồng, phía dưới còn phải cân nhắc chuẩn bị kỹ đề phòng trượng phu có thê thiếp nha hoàn, không sinh con sốt ruột, sinh con gái cũng sốt ruột, sinh chậm để cho người khác làm trưởng tử vẫn sốt ruột, cả đời đều phải lo này lo kia, không thể an tâm. Nhưng con gái sẽ không giống thế; ở Đoàn phủ, trừ bỏ không chọc Đoàn Chính Trung, con không phải sợ ai, không cần lo lắng gì cả. Nếu muốn có con, đến lúc đó đi xin một hai đứa cũng tốt.” Cầu Mộ Quân an ủi nói.
“Con...... Ai!” Cầu phu nhân nghĩ đến trước kia, nói:“Rất nhiều lúc, mẹ đều suy nghĩ vì sao lại như vậy, trước kia rõ ràng thầy tướng số nói mạng con cũng không tệ lắm, sao lại thành như vậy. Nghĩ nghĩ, ta liền nghĩ đến Cố gia trước kia. Cả gia đình phú quý, cuối cùng không còn một người, có phải vận hung Cố gia quá nặng hay không, cho nên kéo cả chúng ta thành thế này? Vốn trong nhà đều ổn, sau khi Cố bá bá cùng con của hắn đến, không bao lâu đại nương con liền mất; sau đó, có một tối Cố bá bá con thần thần bí bí tìm đến cha con, không bao lâu cha con từ hôn, Cố gia liền xảy ra chuyện, sau này con lại gả cho Đoàn Chính Trung; mãi cho đến trước đó không lâu, con lại nói Cố Dật Lâu tới tìm con, Tư Huyên cùng cha con lại xảy ra chuyện như vậy. Gia gia bà nội con đều sau bảy mưoi mới an tường qua đời, vài thập niên qua Cầu gia đều bình an, vận số cũng không tệ. Nhưng từ khi người Cố gia đến Cầu phủ, thảm sự một việc nối một việc không ngừng, thật không biết tới lúc nào mới có thể thái bình.”
Cầu Mộ Quân mặc dù không tin là Cố gia ám Cầu gia, nhưng chỉ cần nghĩ đến Cố gia, trong lòng liền chua xót. Chú ý tới một câu vừa rồi của Cầu phu nhân, nàng hỏi:“Mẹ, Cố bá bá quay lại nhà chúng ta khi nào? Sao con không biết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.