Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 146: Chứng cớ
Thanh Đình
10/05/2013
“Thật vậy sao? Tỷ có thể đi sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Thích Vi đứng lên nói:“Đừng lo, cha muội có thể đưa tỷ vào, đi, bây giờ chúng ta phải đi tìm cha muội!” Thích Vi nói xong, kéo nàng đi.
Thích Tĩnh nghe Thích Vi nói, quả nhiên cũng cảm thấy có hi vọng giống như Thích Vi, lập tức liền an bài Cầu Mộ Quân vào đại lao Hình bộ.
Ngục tốt đưa nàng đi vào bên trong một gian nhà tù, đi tới cửa, ngục tốt nói:“Thích nhị công tử, có người đến gặp ngài.” Nói xong, gật đầu với nàng, tránh ra xa một chút.
Gian nhà tù này tuy rằng sạch sẽ hơn so với những gian khác, không ẩm ướt, âm u, nhưng vẫn rất khổ, cả gian tù chỉ có một cái bàn, một cái giường nhỏ, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy con gián bò qua trên tường.
Thích Ngọc Lâm ngồi ở trên giường, nhìn thấy nàng, trên mặt là ngoài ý muốn, lại kinh hỉ, lại cô đơn, biểu tình phức tạp, chỉ có chính hắn mới biết được cảm giác của mình khi nhìn thấy nàng.
Cầu Mộ Quân đến gần phòng giam, nhìn thẳng Thích Ngọc Lâm.
“Là ngươi giết sao?” Nàng trực tiếp hỏi.
Thích Ngọc Lâm khẳng định đáp,“Không phải.”
Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi:“Vậy vì sao không nói ngày đó ngươi ở đâu?” Thích Ngọc Lâm lại trầm mặc, rũ mắt nhìn mặt đất.
“Là...... Có gì khó nói sao? Có chuyện gì quan trọng hơn so với việc ngươi bị coi là hung thủ chứ, cha ngươi, Vi Vi đều vội muốn chết.” Cầu Mộ Quân chờ hắn mở miệng, hắn lại nhất quyết không nói.
Nàng không thể nề hà, sốt ruột nói:“Nếu ngươi bị coi là hung thủ, có thể sẽ phải lấy mạng đền mạng, ngay cả cha ngươi cũng không thể nào cứu ngươi được. Còn có gì quan trọng hơn tính mạng, nếu ngươi chết, những chuyện khác còn có ý nghĩa gì nữa?”
Lại im lặng, sau đó hắn nói:“Ngày đó, ta ở trên nóc nhà nàng.”
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân ngây ngẩn cả người, hỏi:“Ngươi ở đó làm gì?”
“Ngắm trăng.” Thích Ngọc Lâm nói.
Cầu Mộ Quân hoàn toàn ngây dại, nhìn hắn thật lâu không nói ra lời. Thích Ngọc Lâm cũng nhìn nàng không nói lời nào. Cuối cùng, nàng rốt cục lại hỏi:“Vậy có người khác thấy ngươi không?”
Thích Ngọc Lâm lắc đầu.
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân vừa tức giận lại bất đắc dĩ nói:“Ngươi sao không ngủ được lại chạy tới nơi đó làm gì, cho dù ngươi đến, sao ngươi không gọi ta ra, dù sao ít nhất cũng có một người làm chứng cho ngươi!”
Thích Ngọc Lâm cười, nói:“Sớm biết nàng nói như vậy, khi đó ta liền gọi nàng.”
“Ngươi đừng cười! Bây giờ là lúc nào rồi!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng nói.
Thích Ngọc Lâm không cười nữa, cúi đầu.
Cầu Mộ Quân nhíu mày, nói:“Ta trở về hỏi hạ nhân trong nhà, xem bọn họ có nhìn thấy ngươi hay không, nếu có người nhìn thấy thì tốt rồi.”
Thích Ngọc Lâm nhìn nàng cười nói:“Thì ra nàng vẫn rất quan tâm đến ta.”
Cầu Mộ Quân tức giận nói:“Ngươi còn như vậy, ta mặc kệ chết sống của ngươi!”
Thích Ngọc Lâm vẫn rất vui vẻ, Cầu Mộ Quân tức giận, nói:“Tự ngươi nghĩ lại xem ngày đó có gặp ai không, nhớ bảo trọng, ta đi đây!”
Cầu Mộ Quân rời khỏi ngục giam, Thích Ngọc Lâm nhìn bóng dáng của nàng, nhắm mắt lại suy sụp tựa vào cửa lao.
Mới ra cửa, Thích Vi liền chạy lên hỏi:“Thế nào thế nào? Mộ Quân tỷ tỷ, huynh ấy có nói không?”
Cầu Mộ Quân nhìn nàng, lại nhìn Thích Tĩnh đứng bên, ngượng ngùng cúi đầu.
Thích Vi mất mát nói:“Huynh ấy vẫn không chịu nói đúng không, muội chỉ biết......”
“Không phải.”
Nghe thấy lời này, Thích Vi có hy vọng, hỏi:“Huynh ấy nói gì?”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, nói:“Hắn nói ngày đó hắn ở trên nóc nhà ta.”
“Cái gì? Huynh ấy chạy đến đó làm cái gì?”
Cầu Mộ Quân nhỏ giọng nói:“Có một buổi tối, chúng ta ở trên nóc nhà ta ngắm trăng.”
Thích Vi ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn về phía Thích Tĩnh, Thích Tĩnh mím môi không nói một câu.
“Thực xin lỗi.” Cầu Mộ Quân nói.
Thích Vi vội nói:“Xin lỗi cái gì, chuyên đó đâu có quan hệ gì đến tỷ, tỷ đâu có biết huynh ấy sẽ điên lên mà chạy đến nhà tỷ...... Đợi chút, không phải có người nhìn thấy huynh ấy ở ngõ nhỏ Thành Đông sao? Không phải chỗ đó cách Cầu phủ rất xa sao?”
“Này......” Cầu Mộ Quân bị nàng nhắc tỉnh, cũng nghi hoặc, sau đó còn nói thêm:“Có phải hắn đến Thành Đông trước, sau đó mới chạy đến nhà ta hay không?”
“Vậy...... Vậy trước nửa đêm huynh ấy ở đâu? Thành Đông? Nơi đó không có thanh lâu ca phường, huynh ấy hơn nửa đêm đến đó làm cái gì? Huống chi...... gần đây huynh ấy không hề đến những nơi đó, thậm chí buổi tối cũng không ra khỏi cửa.”
Thích Vi nói.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cầu Mộ Quân nói:“Ta nghĩ vẫn nên nhanh chóng tra ra hung thủ thật sự giết vương tử Đột Quyết, nhị ca muội nếu muốn nói, chỉ sợ đã sớm nói.”
Thích Vi cúi đầu xuống, Thích Tĩnh vung ống tay áo, rời đi.
Thích Vi vội nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội đi trước, xem cha muội có biện pháp nào không.”
“Ừ, muội mau đi đi, có tin tức liền nói cho tỷ biết.”
“Được.” Thích Vi nói xong, đuổi theo Thích Tĩnh.
Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn Hình bộ, bất đắc đi về phía trước.
Có nên đi tìm Đoàn Chính Trung không
Quên đi, tốt nhất không nên đi. Bây giờ trong lòng nàng đều là lo lắng cho Thích Ngọc Lâm, hắn nhìn thấy chỉ sợ sẽ mất hứng, tốt nhất là không gặp.
Vụ án của vương tử Đột Quyết vẫn không có manh mói, Đột Quyết nhận định Thích Ngọc Lâm chính là hung thủ, Thích Ngọc Lâm không nêu được chứng cứ mình vô tội. Triều đình rơi vào đường cùng đã chuẩn bị đem Thích Ngọc Lâm giao cho Đột Quyết, nhưng Thích Tĩnh vẫn kiên trì, cho nên gia hạn kỳ hạn cuối là ba ngày sau.
Trong vòng ba ngày, nếu Thích Ngọc Lâm không nêu ra được chứng cứ chứng minh mình không phải hung thủ, vậy Thích Tĩnh sẽ không còn lý do tiếp tục kiên trì.
Triều đình phát ra thông cáo treo giải thưởng, treo giải thưởng mười vạn lượng tìm manh mối, dụ hoặc như vậy, đương nhiên là có người đến cung cấp manh mối, chỉ tiếc đều là giả, qua tra khảo lập tức bị vạch trần.
Về sau, ở cạnh thông cáo treo giải thưởng có thêm thông cáo trừng phạt, nếu có người cung cấp manh mối giả, phạt hai mươi đại bản.
Kỳ hạn ba ngày đi qua rất nhanh, nhưng vu án vẫn không có tiến triển, cho đến ngày cuối cùng cũng không có manh mối, nhưng, ngoài ý muốn, đã có người đến chứng minh Thích Ngọc Lâm vô tội.
Đến Hình bộ là một nữ tử xinh đẹp, tên Thi Thần Thần, hơn hai mươi tuổi, thanh thuần lại mang theo vài phần phong tình, cũng có không ít người biết nàng, nói nàng là hoa khôi một thanh lâu, nhưng mấy ngày hôm trước đột nhiên thay chính mình chuộc thân, tẩy duyên hoa, làm con gái đàng hoàng.
Thi Thần Thần nói nàng có thể chứng minh Thích Ngọc Lâm không phải hung thủ, bởi vì ngày đó, Thích Ngọc Lâm ở cùng nàng.
Thì ra, lúc trước nàng là một trong số những người Thích Ngọc Lâm theo đuổi, nhưng nàng bán nghệ không bán thân, chưa bao giờ để cho người ta chạm vào nàng, sau Thích Ngọc Lâm tránh xa thanh lâu giữ mình trong sạch, Thích Ngọc Lâm đối với nàng chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng nàng lại thật lòng với hắn. Mấy ngày hôm trước, nàng hạ quyết tâm thay chính mình chuộc thân, một mình ở tại một phòng nhỏ phía Thành Đông, sau đó hẹn Thích Ngọc Lâm gặp mặt, thời gian gặp mặt, đúng là tối hôm vương tử Đột Quyết chết.
Thích Vi đứng lên nói:“Đừng lo, cha muội có thể đưa tỷ vào, đi, bây giờ chúng ta phải đi tìm cha muội!” Thích Vi nói xong, kéo nàng đi.
Thích Tĩnh nghe Thích Vi nói, quả nhiên cũng cảm thấy có hi vọng giống như Thích Vi, lập tức liền an bài Cầu Mộ Quân vào đại lao Hình bộ.
Ngục tốt đưa nàng đi vào bên trong một gian nhà tù, đi tới cửa, ngục tốt nói:“Thích nhị công tử, có người đến gặp ngài.” Nói xong, gật đầu với nàng, tránh ra xa một chút.
Gian nhà tù này tuy rằng sạch sẽ hơn so với những gian khác, không ẩm ướt, âm u, nhưng vẫn rất khổ, cả gian tù chỉ có một cái bàn, một cái giường nhỏ, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy con gián bò qua trên tường.
Thích Ngọc Lâm ngồi ở trên giường, nhìn thấy nàng, trên mặt là ngoài ý muốn, lại kinh hỉ, lại cô đơn, biểu tình phức tạp, chỉ có chính hắn mới biết được cảm giác của mình khi nhìn thấy nàng.
Cầu Mộ Quân đến gần phòng giam, nhìn thẳng Thích Ngọc Lâm.
“Là ngươi giết sao?” Nàng trực tiếp hỏi.
Thích Ngọc Lâm khẳng định đáp,“Không phải.”
Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi:“Vậy vì sao không nói ngày đó ngươi ở đâu?” Thích Ngọc Lâm lại trầm mặc, rũ mắt nhìn mặt đất.
“Là...... Có gì khó nói sao? Có chuyện gì quan trọng hơn so với việc ngươi bị coi là hung thủ chứ, cha ngươi, Vi Vi đều vội muốn chết.” Cầu Mộ Quân chờ hắn mở miệng, hắn lại nhất quyết không nói.
Nàng không thể nề hà, sốt ruột nói:“Nếu ngươi bị coi là hung thủ, có thể sẽ phải lấy mạng đền mạng, ngay cả cha ngươi cũng không thể nào cứu ngươi được. Còn có gì quan trọng hơn tính mạng, nếu ngươi chết, những chuyện khác còn có ý nghĩa gì nữa?”
Lại im lặng, sau đó hắn nói:“Ngày đó, ta ở trên nóc nhà nàng.”
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân ngây ngẩn cả người, hỏi:“Ngươi ở đó làm gì?”
“Ngắm trăng.” Thích Ngọc Lâm nói.
Cầu Mộ Quân hoàn toàn ngây dại, nhìn hắn thật lâu không nói ra lời. Thích Ngọc Lâm cũng nhìn nàng không nói lời nào. Cuối cùng, nàng rốt cục lại hỏi:“Vậy có người khác thấy ngươi không?”
Thích Ngọc Lâm lắc đầu.
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân vừa tức giận lại bất đắc dĩ nói:“Ngươi sao không ngủ được lại chạy tới nơi đó làm gì, cho dù ngươi đến, sao ngươi không gọi ta ra, dù sao ít nhất cũng có một người làm chứng cho ngươi!”
Thích Ngọc Lâm cười, nói:“Sớm biết nàng nói như vậy, khi đó ta liền gọi nàng.”
“Ngươi đừng cười! Bây giờ là lúc nào rồi!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng nói.
Thích Ngọc Lâm không cười nữa, cúi đầu.
Cầu Mộ Quân nhíu mày, nói:“Ta trở về hỏi hạ nhân trong nhà, xem bọn họ có nhìn thấy ngươi hay không, nếu có người nhìn thấy thì tốt rồi.”
Thích Ngọc Lâm nhìn nàng cười nói:“Thì ra nàng vẫn rất quan tâm đến ta.”
Cầu Mộ Quân tức giận nói:“Ngươi còn như vậy, ta mặc kệ chết sống của ngươi!”
Thích Ngọc Lâm vẫn rất vui vẻ, Cầu Mộ Quân tức giận, nói:“Tự ngươi nghĩ lại xem ngày đó có gặp ai không, nhớ bảo trọng, ta đi đây!”
Cầu Mộ Quân rời khỏi ngục giam, Thích Ngọc Lâm nhìn bóng dáng của nàng, nhắm mắt lại suy sụp tựa vào cửa lao.
Mới ra cửa, Thích Vi liền chạy lên hỏi:“Thế nào thế nào? Mộ Quân tỷ tỷ, huynh ấy có nói không?”
Cầu Mộ Quân nhìn nàng, lại nhìn Thích Tĩnh đứng bên, ngượng ngùng cúi đầu.
Thích Vi mất mát nói:“Huynh ấy vẫn không chịu nói đúng không, muội chỉ biết......”
“Không phải.”
Nghe thấy lời này, Thích Vi có hy vọng, hỏi:“Huynh ấy nói gì?”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, nói:“Hắn nói ngày đó hắn ở trên nóc nhà ta.”
“Cái gì? Huynh ấy chạy đến đó làm cái gì?”
Cầu Mộ Quân nhỏ giọng nói:“Có một buổi tối, chúng ta ở trên nóc nhà ta ngắm trăng.”
Thích Vi ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn về phía Thích Tĩnh, Thích Tĩnh mím môi không nói một câu.
“Thực xin lỗi.” Cầu Mộ Quân nói.
Thích Vi vội nói:“Xin lỗi cái gì, chuyên đó đâu có quan hệ gì đến tỷ, tỷ đâu có biết huynh ấy sẽ điên lên mà chạy đến nhà tỷ...... Đợi chút, không phải có người nhìn thấy huynh ấy ở ngõ nhỏ Thành Đông sao? Không phải chỗ đó cách Cầu phủ rất xa sao?”
“Này......” Cầu Mộ Quân bị nàng nhắc tỉnh, cũng nghi hoặc, sau đó còn nói thêm:“Có phải hắn đến Thành Đông trước, sau đó mới chạy đến nhà ta hay không?”
“Vậy...... Vậy trước nửa đêm huynh ấy ở đâu? Thành Đông? Nơi đó không có thanh lâu ca phường, huynh ấy hơn nửa đêm đến đó làm cái gì? Huống chi...... gần đây huynh ấy không hề đến những nơi đó, thậm chí buổi tối cũng không ra khỏi cửa.”
Thích Vi nói.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cầu Mộ Quân nói:“Ta nghĩ vẫn nên nhanh chóng tra ra hung thủ thật sự giết vương tử Đột Quyết, nhị ca muội nếu muốn nói, chỉ sợ đã sớm nói.”
Thích Vi cúi đầu xuống, Thích Tĩnh vung ống tay áo, rời đi.
Thích Vi vội nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội đi trước, xem cha muội có biện pháp nào không.”
“Ừ, muội mau đi đi, có tin tức liền nói cho tỷ biết.”
“Được.” Thích Vi nói xong, đuổi theo Thích Tĩnh.
Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn Hình bộ, bất đắc đi về phía trước.
Có nên đi tìm Đoàn Chính Trung không
Quên đi, tốt nhất không nên đi. Bây giờ trong lòng nàng đều là lo lắng cho Thích Ngọc Lâm, hắn nhìn thấy chỉ sợ sẽ mất hứng, tốt nhất là không gặp.
Vụ án của vương tử Đột Quyết vẫn không có manh mói, Đột Quyết nhận định Thích Ngọc Lâm chính là hung thủ, Thích Ngọc Lâm không nêu được chứng cứ mình vô tội. Triều đình rơi vào đường cùng đã chuẩn bị đem Thích Ngọc Lâm giao cho Đột Quyết, nhưng Thích Tĩnh vẫn kiên trì, cho nên gia hạn kỳ hạn cuối là ba ngày sau.
Trong vòng ba ngày, nếu Thích Ngọc Lâm không nêu ra được chứng cứ chứng minh mình không phải hung thủ, vậy Thích Tĩnh sẽ không còn lý do tiếp tục kiên trì.
Triều đình phát ra thông cáo treo giải thưởng, treo giải thưởng mười vạn lượng tìm manh mối, dụ hoặc như vậy, đương nhiên là có người đến cung cấp manh mối, chỉ tiếc đều là giả, qua tra khảo lập tức bị vạch trần.
Về sau, ở cạnh thông cáo treo giải thưởng có thêm thông cáo trừng phạt, nếu có người cung cấp manh mối giả, phạt hai mươi đại bản.
Kỳ hạn ba ngày đi qua rất nhanh, nhưng vu án vẫn không có tiến triển, cho đến ngày cuối cùng cũng không có manh mối, nhưng, ngoài ý muốn, đã có người đến chứng minh Thích Ngọc Lâm vô tội.
Đến Hình bộ là một nữ tử xinh đẹp, tên Thi Thần Thần, hơn hai mươi tuổi, thanh thuần lại mang theo vài phần phong tình, cũng có không ít người biết nàng, nói nàng là hoa khôi một thanh lâu, nhưng mấy ngày hôm trước đột nhiên thay chính mình chuộc thân, tẩy duyên hoa, làm con gái đàng hoàng.
Thi Thần Thần nói nàng có thể chứng minh Thích Ngọc Lâm không phải hung thủ, bởi vì ngày đó, Thích Ngọc Lâm ở cùng nàng.
Thì ra, lúc trước nàng là một trong số những người Thích Ngọc Lâm theo đuổi, nhưng nàng bán nghệ không bán thân, chưa bao giờ để cho người ta chạm vào nàng, sau Thích Ngọc Lâm tránh xa thanh lâu giữ mình trong sạch, Thích Ngọc Lâm đối với nàng chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng nàng lại thật lòng với hắn. Mấy ngày hôm trước, nàng hạ quyết tâm thay chính mình chuộc thân, một mình ở tại một phòng nhỏ phía Thành Đông, sau đó hẹn Thích Ngọc Lâm gặp mặt, thời gian gặp mặt, đúng là tối hôm vương tử Đột Quyết chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.