Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 102: Con gái Thích gia (II)

Thanh Đình

03/05/2013

Thích Vi là nữ tử hoạt bát thiện lương, không có tâm cơ gì, lần đầu gặp mặt lại coi Cầu Mộ Quân như tỷ muội tốt, có cái gì nói cái gì, làm cho nàng có chút áy náy.

Áy náy vì tất cả đều là kế hoạch của nàng, việc vừa rồi là nàng cố ý tạo một cuộc gặp gỡ bất ngờ, Thích Vi chính là công cụ bị nàng lợi dụng.

Khi nào thì nàng lại trở thành người như thế . Cầu Mộ Quân âm thầm quyết định, trừ bỏ lợi dụng Thích Vi tiếp cận Thích gia, tiếp cận những người khác, nàng nhất định không làm chuyện thương tổn đến nàng ấy.

“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có biết muội vì sao uống trà ở đây không ?” Thích Vi đột nhiên hỏi.

Cầu Mộ Quân nói:“Muội không phải nói trà nơi này rất ngon sao sao?”

“Đúng là vậy, nhưng mà muội đến nơi này uống, là vì đợi buổi diễn ở đây mở màn , muội thích nhất xem diễn xướng ở đây, có rất nhiều vở mới , không giống nơi khác, mỗi ngày đều là “Tinh trung đền nợ nước” ,”Tần Hương Liên” gì gì đó, nhìn đến phát chán . Mộ Quân tỷ tỷ, không bằng tỷ cùng xem với muội đi!” Thích Vi nói.

Cầu Mộ Quân gật gật đầu nói:“Tốt, dù sao tỷ cũng thật lâu rồi không nghe diễn xướng, trước kia cũng chỉ đi theo cùng nương tỷ, nàng chỉ thích xem mấy vở muội vừa nói, bắt tỷ xem cùng rất nhiều lần.”

“Ha ha!” Thích Vi cười nói:“Chúng ta uống trà xong phải xuống dưới kia giành chỗ!”

Trong chốc lát, hai người đến dưới lầu, ngồi ở hàng đầu, vị trí khác lục tục có người ngồi, hình như đều là đến xem diễn .

Chờ bàn chung quanh đều có người ngồi, một tiếng la vang, diễn cũng mở màn.

Quả nhiên giống Thích Vi nói là vở mới, trước kia nàng chưa từng xem, thấy vậy cũng bắt đầu chú ý.

Ban đầu đi ra một lão sinh(1), xướng trong chốc lát, tiếp theo một chính đán(2) đi ra , sau đó lại đi ra một hoa đán(3), lớn mật mạnh mẽ, giọng tốt, hoá trang cũng thật đẹp.



“Mau mau mau, Mộ Quân tỷ tỷ mau nhìn, tiểu sinh (4) này thật đẹp, Trương Khả Y! Là người muội thích nhất !” Thích Vi chỉ vào tiểu sinh áo trắng mới ra nói.

Cầu Mộ Quân nói:“Nhưng tỷ lại cảm thấy nha hoàn vừa rồi làm cho người ta yêu thích.”

Không nghĩ tới Thích Vi xuy một tiếng, nói:“Cái gì mà khiến người ta thích, cũng chả có gì lợi hại!”

Cầu Mộ Quân kỳ quái nói:“Không thể nào? Nhìn hoá trang của nàng là người tốt mà!”

“Không phải, muội là nói bản nhân nàng --” Thích Vi tiến đến nàng bên tai nói:“Nàng không chuyên tâm hát hí khúc, lại luôn bám lấy nhị ca muội mỗi ngày muốn này muốn nọ, còn muốn nhị ca muội lấy nàng. Tuy rằng nhị ca muội không phải người tốt gì, nhưng cũng không thể bị nàng làm hỏng chứ!” Thích Vi nói , lại liếc hoa đán trên đài một cái.

“Nàng cùng nhị ca muội......” Cầu Mộ Quân nghĩ rằng, ca ca Thích Vi là công tử của Đại Tư Không, làm sao có thể ở cùng con hát? Mà vừa rồi Thích Vi nói nhị ca nàng không phải người tốt gì, phỏng chừng nhị ca nàng là kẻ không học vấn, không nghề nghiệp ăn chơi trác táng.

“Kỳ thật đi, nàng cũng rất ngốc, cũng không ngẫm lại nhị ca muội là loại người nào, con hát, nữ tử thanh lâu, thậm chí là tiểu thư cô nương trong sạch hắn đều trêu chọc qua, loại người giống hắn làm sao có thể thật tình thích mình nàng, thật sự là rất ngốc!” Thích Vi lại ghé sát vào nàng nói, vừa vặn giống phán đoán của nàng về Thích nhị công tử.

Cầu Mộ Quân cười cười, nói:“Có lẽ, nàng cũng không muốn thế, chỉ là rất muốn tìm một người có thể dựa vào thôi.”

Xem diễn xong, cũng không còn sớm, Cầu Mộ Quân đang nghĩ nên trở về nhà, Thích Vi đã nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội đưa tỷ về, làm bảo tiêu của tỷ, miễn cho có người nhìn thấy tỷ đi một mình, trêu trọc tỷ.”

Cầu Mộ Quân nhịn không được cười lên một tiếng, nói:“Tỷ mới không sợ, tỷ hiện tại rất tự do, muốn làm gì thì làm.” Nàng hiện tại không thể so với khuê nữ tiểu thư, lúc nào cũng bị người chú ý , thanh danh cũng không tốt, chẳng phải sợ bị người ta đàm tiếu.

Không nghĩ tới Thích Vi nghĩ nghĩ, nói:“Tỷ nói cũng đúng, muội bướng bỉnh một chút nương đã nói đến lúc đó ở nhà làm gái lỡ thì không có người muốn. Nếu muội cũng giống tỷ, vậy nàng sẽ không có lý do nói muội nữa . Vậy muội cũng đi tìm thái giám gả mấy ngày, sau đó lại để cho hắn hưu muội, muội lại có thể về nhà tự do tự tại chơi đùa.”

Cầu Mộ Quân vừa cười cười, cùng nàng đi ra quán trà. Thích Vi đi cùng nàng, Cầu Mộ Quân nói: “Muội tiễn tỷ về, chính mình trở về muộn thì làm sao bây giờ?”

Thích Vi không thèm lo lắng nói:“Yên tâm, có khi trời sắp tối rồi muội mới trở về cơ! Thời gian quá dài, cha nương muội cũng không nói gì, chỉ cần muội trở về trước lúc trời tối là được , tỷ xem mặt trời còn cao như vậy, muội còn rất nhiều thời gian!”



Cầu Mộ Quân nói:“Vậy cha mẹ muội đối với muội thật đúng là quá tốt, cha tỷ dù thế nào cũng sẽ không cho phép tỷ ra ngoài quá lâu!”

Thích Vi làm mặt ngáo ộp nói:“Cái này còn phải cảm tạ nhị ca muội, chính bởi vì huynh ấy rất không có tiền đồ, rất không nghe lời cha mẹ muội, mới khiến cho muội được tự do như vậy. Tuy rằng muội không đoan trang nhàn tĩnh, nhưng chỉ cần bọn họ đặt muội cùng nhị ca một chỗ so sánh, liền cảm thấy muội thật tốt, thực ngoan ngoãn !”

Cầu Mộ Quân lại bị nàng trêu trọc nở nụ cười, nghĩ rằng nếu theo như lời nàng nói, nhị ca nàng hẳn là người quá mức vô pháp vô thiên!*

*Vô pháp vô thiên [无法无天] : “Pháp” là “luật pháp” (“mẫu mực”), “thiên” là “trời”. Cả câu tạm hiểu “Không có luật pháp (mẫu mực), coi trời bằng vung”.

Đến trước cửa Cầu phủ, Thích Vi nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, ngày mai tỷ lại ra ngoài chơi được không, muội đưa tỷ đi đến một chỗ uống cháo lá sen, rất ngon!”

Lúc này Cầu Mộ Quân thấy được bóng dáng Sanh Dung công chúa trên người nàng, tựa hồ các nàng đều là người yêu mới mẻ, chẳng qua Sanh Dung công chúa so với nàng càng to gan hơn một chút, cũng không nhu thuận đáng yêu giống nàng, mà càng nhiều một phần tùy hứng. Nàng cười nói:“Được, dù sao tỷ cũng không có việc gì làm, cũng chưa được uống qua cháo lá sen!”

“Vậy ngày mai muội ở trên lầu quán trà hôm nay chờ tỷ!” Thích Vi vui vẻ nói.

Cầu Mộ Quân gật gật đầu nói:“Vi Vi có muốn vào nhà tỷ ngồi một lát không?

Thích Vi vội xua tay nói:“Không được không được, thấy cha và nương tỷ lại phải khom người vấn an, giả dạng bộ dáng tri thư đạt lễ, mệt chết .”**

** Tri thư, đạt lễ (知書達禮) có nghĩa là phải học rộng và cư xử đúng lễ nghi

Cầu Mộ Quân bị bộ dáng như sắp ra trận giết địch kia của nàng chọc nở nụ cười, nói:“Được rồi, vậy thì không đi, muội đi về trước đi, về nhà sớm một chút, đừng làm cho cha nương muội lo lắng.”

“Được rồi được rồi, tỷ đi vào muội sẽ đi, muội sẽ không la cà, lập tức trở về!” Thích Vi nói xong, đẩy nàng vào Cầu phủ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook