Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 55: Cử chỉ kinh người
Thanh Đình
03/05/2013
Cửa bị đẩy ra, tiếng nói không nhanh không chậm, lại có chút âm lãnh truyền đến, hai người nghiêng đầu nhìn lại,thấy Đoàn Chính Trung mang theo người đến.
Cầu Mộ Quân lập tức đứng lên, chắn trước mặt Cố Dật Lâu.
“Ngươi còn không buông tha hắn?”
Đoàn Chính Trung cười cười giả tạo, nói:“Cho tới bây giờ ta chưa từng nói sẽ thả hắn.”
“Kia cũng tốt, ta cũng thà rằng dựa vào sức mình đi ra ngoài cũng không muốn để một tên hoạn cẩu thả ta ra ngoài.” Cố Dật Lâu nói xong, nhảy ra khỏi phòng.
Bốn thị vệ lập tức cũng bay vào trong sân, Cầu Mộ Quân chạy theo, bên ngoài sớm là kiếm hoa đầy trời.
Cầu Mộ Quân nhìn về phía Đoàn Chính Trung, hắn thản nhiên cười nhìn mọi chuyện, tựa hồ một chút cũng không sợ Cố Dật Lâu có thể chạy thoát.
Cầu Mộ Quân không hiểu võ công, sẽ không nhìn bọn họ đánh nhau lúc này mà thấy được bên nào chiếm thượng phong, nhưng xem tình huống đêm qua, Cố Dật Lâu cũng không phải không có hi vọng , nếu không bởi vì nàng mà phân tâm, chỉ sợ hắn đêm qua đã ra khỏi đây .
Không đúng...... Đêm qua, Đoàn Chính Trung bắn độc châm, cũng chưa thực sự ra tay.
Trước kia, nàng cũng không biết hắn có võ công .
Nhưng, võ công của hắn đến mức nào? Nếu Cố Dật Lâu đánh bại bốn cao thủ thủ hạ của hắn, có thể đánh bại hắn sao?
Lúc này, Cố Dật Lâu đột nhiên sử dụng một chiêu khinh công, Cầu Mộ Quân chỉ nghe một thị vệ trong đó kinh hô một tiếng “Phi Thiên Cửu Cung cước!”, liền không thấy được thân ảnh Cố Dật Lâu, chỉ có thể nhìn đến một bóng đen hiện lên.
Ngay lúc đó trên người một thị vệ lập tức bị trúng một kiếm.
Lúc này Đoàn Chính Trung đột nhiên chuyển hướng Cầu Mộ Quân , một chưởng đánh về phía nàng.
Trừ bỏ mở to hai mắt nhìn hết thảy, Cầu Mộ Quân không có thời gian làm ra động tác khác, thậm chí chưa kịp lộ ra một cái giật mình hoặc là biểu tình phẫn nộ hoặc tuyệt vọng.
Đúng lúc chưởng phong của Đoàn Chính Trung gần đánh về phía nàng, Cầu Mộ Quân cảm giác được Cố Dật Lâu phi thân, tiếp được một chưởng này.
Trên mặt Đoàn Chính Trung lộ ra một chút cười, chậm rãi thu tay, Cố Dật Lâu lui về phía sau vài bước, nôn một ngụm máu tươi từ trong miệng, đao thị vệ sớm để trên cổ hắn.
Đến lúc này, Cầu Mộ Quân mới phản ứng kịp, vừa rồi Đoàn Chính Trung dùng phương pháp gì bắt được Cố Dật Lâu.
Đây là nguyên nhân hắn đã sớm nắm chắc phần thắng.
Có lẽ là chuyện ngày hôm qua cho hắn linh cảm, cho hắn biết Cố Dật Lâu để ý đến sự sống chết của nàng. Cho nên hắn liền lợi dụng nàng.
Nhưng, nếu...... Nếu Cố Dật Lâu không để ý nàng giống như hắn tưởng, không thay nàng tiếp được một chưởng kia, không phải hắn sẽ tự tay đánh chết nàng sao?
Một chưởng kia, đánh đến trên người Cố Dật Lâu nội lực thâm hậu, ngay cả Cố Dật Lâu đều bị thương , vậy nàng thì sao? Chỉ sợ nàng sẽ bị hắn đánh cho dập nát.
Đoàn Chính Trung, so với trong tưởng tượng của nàng ngoan (độc) hơn nhiều.
Cầu Mộ Quân cắn chặt răng, lặng lẽ rút trâm cài trên đầu giấu ở trong tay áo, nhìn Cố Dật Lâu một cái, khóc chạy đến chỗ Đoàn Chính Trung.
“Vì sao ngươi sẽ không chịu buông tha hắn?” Cầu Mộ Quân lôi kéo ống tay áo Đoàn Chính Trung khóc nói:“Bắt hắn đối với ngươi có gì tốt, chẳng lẽ ngươi muốn đem hắn đưa đến chỗ Thích Tĩnh sao? Ta van cầu ngươi, lão gia......”
Thanh âm gào khóc đột nhiên dừng lại, Cầu Mộ Quân đứng ở sau lưng Đoàn Chính Trung, dùng trâm kề lên yết hầu hắn.
Cầu Mộ Quân lập tức đứng lên, chắn trước mặt Cố Dật Lâu.
“Ngươi còn không buông tha hắn?”
Đoàn Chính Trung cười cười giả tạo, nói:“Cho tới bây giờ ta chưa từng nói sẽ thả hắn.”
“Kia cũng tốt, ta cũng thà rằng dựa vào sức mình đi ra ngoài cũng không muốn để một tên hoạn cẩu thả ta ra ngoài.” Cố Dật Lâu nói xong, nhảy ra khỏi phòng.
Bốn thị vệ lập tức cũng bay vào trong sân, Cầu Mộ Quân chạy theo, bên ngoài sớm là kiếm hoa đầy trời.
Cầu Mộ Quân nhìn về phía Đoàn Chính Trung, hắn thản nhiên cười nhìn mọi chuyện, tựa hồ một chút cũng không sợ Cố Dật Lâu có thể chạy thoát.
Cầu Mộ Quân không hiểu võ công, sẽ không nhìn bọn họ đánh nhau lúc này mà thấy được bên nào chiếm thượng phong, nhưng xem tình huống đêm qua, Cố Dật Lâu cũng không phải không có hi vọng , nếu không bởi vì nàng mà phân tâm, chỉ sợ hắn đêm qua đã ra khỏi đây .
Không đúng...... Đêm qua, Đoàn Chính Trung bắn độc châm, cũng chưa thực sự ra tay.
Trước kia, nàng cũng không biết hắn có võ công .
Nhưng, võ công của hắn đến mức nào? Nếu Cố Dật Lâu đánh bại bốn cao thủ thủ hạ của hắn, có thể đánh bại hắn sao?
Lúc này, Cố Dật Lâu đột nhiên sử dụng một chiêu khinh công, Cầu Mộ Quân chỉ nghe một thị vệ trong đó kinh hô một tiếng “Phi Thiên Cửu Cung cước!”, liền không thấy được thân ảnh Cố Dật Lâu, chỉ có thể nhìn đến một bóng đen hiện lên.
Ngay lúc đó trên người một thị vệ lập tức bị trúng một kiếm.
Lúc này Đoàn Chính Trung đột nhiên chuyển hướng Cầu Mộ Quân , một chưởng đánh về phía nàng.
Trừ bỏ mở to hai mắt nhìn hết thảy, Cầu Mộ Quân không có thời gian làm ra động tác khác, thậm chí chưa kịp lộ ra một cái giật mình hoặc là biểu tình phẫn nộ hoặc tuyệt vọng.
Đúng lúc chưởng phong của Đoàn Chính Trung gần đánh về phía nàng, Cầu Mộ Quân cảm giác được Cố Dật Lâu phi thân, tiếp được một chưởng này.
Trên mặt Đoàn Chính Trung lộ ra một chút cười, chậm rãi thu tay, Cố Dật Lâu lui về phía sau vài bước, nôn một ngụm máu tươi từ trong miệng, đao thị vệ sớm để trên cổ hắn.
Đến lúc này, Cầu Mộ Quân mới phản ứng kịp, vừa rồi Đoàn Chính Trung dùng phương pháp gì bắt được Cố Dật Lâu.
Đây là nguyên nhân hắn đã sớm nắm chắc phần thắng.
Có lẽ là chuyện ngày hôm qua cho hắn linh cảm, cho hắn biết Cố Dật Lâu để ý đến sự sống chết của nàng. Cho nên hắn liền lợi dụng nàng.
Nhưng, nếu...... Nếu Cố Dật Lâu không để ý nàng giống như hắn tưởng, không thay nàng tiếp được một chưởng kia, không phải hắn sẽ tự tay đánh chết nàng sao?
Một chưởng kia, đánh đến trên người Cố Dật Lâu nội lực thâm hậu, ngay cả Cố Dật Lâu đều bị thương , vậy nàng thì sao? Chỉ sợ nàng sẽ bị hắn đánh cho dập nát.
Đoàn Chính Trung, so với trong tưởng tượng của nàng ngoan (độc) hơn nhiều.
Cầu Mộ Quân cắn chặt răng, lặng lẽ rút trâm cài trên đầu giấu ở trong tay áo, nhìn Cố Dật Lâu một cái, khóc chạy đến chỗ Đoàn Chính Trung.
“Vì sao ngươi sẽ không chịu buông tha hắn?” Cầu Mộ Quân lôi kéo ống tay áo Đoàn Chính Trung khóc nói:“Bắt hắn đối với ngươi có gì tốt, chẳng lẽ ngươi muốn đem hắn đưa đến chỗ Thích Tĩnh sao? Ta van cầu ngươi, lão gia......”
Thanh âm gào khóc đột nhiên dừng lại, Cầu Mộ Quân đứng ở sau lưng Đoàn Chính Trung, dùng trâm kề lên yết hầu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.