Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 188: Khuyên bảo
Thanh Đình
20/07/2013
Nàng thường ngại ở trong phủ hái hoa đọc sách rất nhàm
chán, lại không biết rằng lúc mình làm những chuyện đó, hắn đang phải đối phó
với những âm mưu của Thích Tĩnh.
Nàng cầm lấy tay Đoàn Chính Trung, nhìn hắn nói:“Phu quân, chàng có biết rốt cuộc chàng đã phạm vào bao nhiêu sai lầm hay không? Từ lúc chàng gặp ta bị Đoàn Tử Thông kê đơn, xuất hiện cứu ta, lúc đó chàng đã bắt đầu sai lầm rồi. Sau này, lúc nào cũng che chở ta dưới đôi cánh của chàng. Chàng bảo vệ ta quá tốt, khiến ta không biết gì cả, cũng không nghi ngờ gì cả. Đang ở trung tâm lốc xoáy lại vẫn ngây thiw đơn thuần như cũ. Bây giờ, chàng ngã xuống, chàng không thể tiếp tục bảo vệ ta, chàng bảo ta phải làm sao bây giờ? Chàng bảo ta nên làm như thế nào để hoàn thành những chuyện chàng vẫn chưa làm xong, chẳng phải chàng đã nói khi tất cả mọi chuyện kết thúc, chàng còn sống, ta cũng phải sống hay sao?”
Nàng nhìn hắn hồi lâu, dứt khoát đứng dậy ra phòng.
“Thích Vi ở đâu?”
Hạ nhân trả lời:“Bị nhốt tại sương phòng, lão gia chưa phân phó nên chưa đưa đến đại lao.”
“Đưa ta đi.” Cầu Mộ Quân nói.
Hạ nhân đưa nàng đến một sương phòng, nàng để mọi người ở lại bên ngoài, một mình đi vào.
Thích Vi bị trói vào một cây cột, thấy nàng đến thì lộ ra nụ cười đắc ý.
“Ngươi tới rồi, Liễu Vấn Bạch đâu? Có phải đang sốt ruột không biết làm thế nào để cứu Đoàn Chính Trung hay không?” Nàng hỏi giống như châm chọc.
Cầu Mộ Quân đến gần nàng, thản nhiên nói:“Muội vốn không vui vẻ, vì sao phải giả vờ vui mừng như vậy?”
“Ai nói ta không vui, Đoàn Chính Trung chết, ta vui mừng đến nỗi không biết làm thế nào mới tốt! Hắn giết cha ta, giết hai ca ca của ta, ta hận không thể cũng giết cả nhà hắn!” Nàng lập tức nói.
“Ai nói với muội bọn họ đều là Đoàn Chính Trung giết? Theo ta được biết, cha muội vì biết đại ca muội muốn lập Cửu hoàng tử không lập Tam hoàng tử mà tức giận, muốn lấy lại binh quyền của đại ca muội, cho nên đại ca muội liền ra tay giết cha muội trước......”
“Điều đó không thể nào! Cầu Mộ Quân, khả năng lừa gạt người khác của ngươi ngày càng kém, tìm lý do thì ít nhất cũng phải tìm cái nào dễ nghe một chút. Ngươi nghĩ rằng đại ca ta là người độc ác giống Đoàn Chính Trung nhà người sao? Hắn làm sao có thể giết chính cha ruột mình!”
“Bởi vì hắn yêu một người.” Cầu Mộ Quân nói:“Còn nhớ rõ tỷ từng ở trong cung, vì nghe được một đôi nam nữ yêu đương len lén, mà bị đàn rắn tập kích không? Sau đó, tỷ đã nhận ra giọng nói của nam nhân kia, đúng là đại ca của muội. Đại ca muội cũng biết hắn bị lộ nên muốn giết tỷ. Chính là ngày, tỷ và muội cùng đại ca muội ở quán trà, tỷ giả vờ đau đầu bảo muội đưa tỷ về. Sau khi muội đuổi theo khất cái kia, đại ca muội liền xuất hiện. Nhưng lần đó hắn không thành công, Liễu Vấn Bạch đã cứu tỷ. Đại ca muội yêu Lệ phi, Lệ phi muốn con mình làm Hoàng Thượng, muốn ngồi lên ngôi Thái Hậu, đại ca muội liền giúp nàng giành chính quyền, thậm chí vì nàng, không tiếc phản vui giết cha.”
“Ngươi nói láo, ta không tin, ta không tin!” Thích Vi lớn tiếng nói.
“Tỷ biết muội không tin.” Cầu Mộ Quân chậm rãi quay đầu, nhìn nàng nói: “Tựa như tỷ không tin cha tỷ có thể ra tay giết chính con gái hắn, nhưng, ta bị hắn bóp cổ, bị hắn dùng làm con tin trước mặt Đoàn Chính Trung, hắn có thể như vậy, đại ca muội cùng hắn tạo phản, vì sao lại không thể?”
Thích Vi cười lạnh nói:“Ta biết, bây giờ ngươi chỉ một lòng đặt trên người Đoàn Chính Trung, một lòng muốn khuyên ta không hận hắn không giết hắn, nói cho ngươi, không thể nào, không thể nào!”
“Tỷ không phải một lòng chỉ đặt trên người hắn, còn ở trên người muội!” Cầu Mộ Quân nói xong, rút ra trâm cài trên đầu Thích Vi đặt ở cổ nàng nói:“ Nếu tỷ một lòng chỉ quan tâm hắn, việc đầu tiên tỷ làm đó là giết muội, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Tỷ không muốn muội chết, tỷ muốn tất cả chúng ta có thể sống.”
Thích Vi chua sót mà lại thê lương cười, nói:“Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sống sao? Ngươi nghĩ rằng ta không muốn chúng ta sống sao? Nhưng nếu ngươi là ta, nếu có một ngày, ngươi đột nhiên phát hiện tỷ muội tốt của ngươi vẫn luôn lừa ngươi. Nếu có một ngày bởi vì ngươi biết bí mật không nên biết mà bị người ta bắt đi, chờ đến khi ngươi trốn được lại phát hiện người nhà đều đã chết, ngươi sẽ thế nào? Ngươi sẽ thế nào! Ngươi cho rằng ngày đó Đoàn Chính Trung thật sự thả ta sao? Trước mặt ngươi hắn thả ta, đảo mắt lại để cho Liễu Vấn Bạch tới bắt ta, ta vẫn luôn bị hắn giam cầm!”
Cầu Mộ Quân nhìn mặt của nàng, nhìn nước mắt trong mắt nàng, đột nhiên dần hiện ra một ý tưởng.
Lúc nàng nói đến Đoàn Chính Trung, trong mắt đều là hận, bởi vì nàng luôn coi Đoàn Chính Trung là kẻ thù của nàng, là người xấu. Nhưng khi nói đến Liễu Vấn Bạch, nàng không có hận, có chỉ là đau khổ, tuyệt vọng. Vì sao?
Đoàn Chính Trung cùng Liễu Vấn Bạch là một phe, nàng không có khả năng chỉ hận Đoàn Chính Trung không hận Liễu Vấn Bạch. Thích Vi nói Liễu Vấn Bạch giam cầm nàng ấy, nàng tin, lấy tính cách của Đoàn Chính Trung, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng thả nàng như vậy. Vậy trong lúc Liễu Vấn Bạch giam cầm Thích Vi, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Còn có vừa rồi ở bên ngoài, Liễu Vấn Bạch thấy Đoàn Chính Trung bị thương, bi phẫn tiến lên lấy kiếm chỉ vào Thích Vi, nhưng lại do dự không đâm xuống. Khi đó nàng chỉ quan tâm Đoàn Chính Trung, chỉ ngẩng đầu liếc qua Thích Vi, cũng thấy khi đó nàng cũng tỏ ra thống khổ tuyệt vọng, đó là tâm tình gì? Yêu nhau nhưng không thể gần nhau? Có tình nhưng lại có thù oán?
Nàng nói:“Vi Vi, tỷ nói, quả thật Thích Sóc Ly là vì tạo phản mà bị Đoàn Chính Trung giết, nhưng Thích Tĩnh chết, Thích Ngọc Lâm mất tích không phải do hắn. Nếu muội cố ý muốn đối địch với chúng ta, tỷ cho dù đau lòng, cũng sẽ hạ quyết tâm giết muội. Nhưng còn Liễu Vấn Bạch......”
Nàng âm thầm quan sát sắc mặt Thích Vi, quả nhiên nàng vừa nghe đến tên Liễu Vấn Bạch liền chấn động một chút, vẻ mặt bắt đầu lo lắng.
Cầu Mộ Quân nói:“Muội có biết thân phận thật của Liễu Vấn Bạch không?”
“Hắn có thân phận gì?”
“Muội có biết đại sự tám năm trước được gọi là ‘Phản loạn Thiếu Dương’ không?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Có quan hệ gì đến hắn?”
“Năm đó, có tám đại quan sưu tập tội chứng của cha muội, chuẩn bị liên hợp lại lật đổ cha muội, nhưng sự tình lại bại lộ. Cha tỷ biết tin, liền vu hãm lại bọn họ mưu phản, trảm tất cả bọn họ, nhốt ngục, lưu đày, cuối cùng lan đến mấy nghìn người. Liễu Vấn Bạch không họ phải Liễu, mà là họ Phùng, là công tử năm đó chết trong ‘Phản loạn Thiếu Dương’ - Phùng Thư Vân. Hắn biết mẹ muội thích xem diễn, liền giả thành con hát đến nhà muội hát hí khúc, muốn tìm thời cơ giết cha muội báo thù. Nhưng sau đó bởi vì muội, hắn dao động, hai người vốn đã có một mối thù giết cha, hắn không muốn giữa hai người lại thêm một mối thù giết cha nữa, như vậy......” Cầu Mộ Quân không nói thêm gì nữa, đau lòng nhắm hai mắt lại.
Mặt Thích Vi lập tức trắng bệch. Lẩm bẩm nói:“Ngươi nói cha ta giết cả nhà hắn, ngươi nói ta là con gái kẻ thù giết cha hắn? Không! Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta! Không thể nào! Không thể nào......”
Nàng cầm lấy tay Đoàn Chính Trung, nhìn hắn nói:“Phu quân, chàng có biết rốt cuộc chàng đã phạm vào bao nhiêu sai lầm hay không? Từ lúc chàng gặp ta bị Đoàn Tử Thông kê đơn, xuất hiện cứu ta, lúc đó chàng đã bắt đầu sai lầm rồi. Sau này, lúc nào cũng che chở ta dưới đôi cánh của chàng. Chàng bảo vệ ta quá tốt, khiến ta không biết gì cả, cũng không nghi ngờ gì cả. Đang ở trung tâm lốc xoáy lại vẫn ngây thiw đơn thuần như cũ. Bây giờ, chàng ngã xuống, chàng không thể tiếp tục bảo vệ ta, chàng bảo ta phải làm sao bây giờ? Chàng bảo ta nên làm như thế nào để hoàn thành những chuyện chàng vẫn chưa làm xong, chẳng phải chàng đã nói khi tất cả mọi chuyện kết thúc, chàng còn sống, ta cũng phải sống hay sao?”
Nàng nhìn hắn hồi lâu, dứt khoát đứng dậy ra phòng.
“Thích Vi ở đâu?”
Hạ nhân trả lời:“Bị nhốt tại sương phòng, lão gia chưa phân phó nên chưa đưa đến đại lao.”
“Đưa ta đi.” Cầu Mộ Quân nói.
Hạ nhân đưa nàng đến một sương phòng, nàng để mọi người ở lại bên ngoài, một mình đi vào.
Thích Vi bị trói vào một cây cột, thấy nàng đến thì lộ ra nụ cười đắc ý.
“Ngươi tới rồi, Liễu Vấn Bạch đâu? Có phải đang sốt ruột không biết làm thế nào để cứu Đoàn Chính Trung hay không?” Nàng hỏi giống như châm chọc.
Cầu Mộ Quân đến gần nàng, thản nhiên nói:“Muội vốn không vui vẻ, vì sao phải giả vờ vui mừng như vậy?”
“Ai nói ta không vui, Đoàn Chính Trung chết, ta vui mừng đến nỗi không biết làm thế nào mới tốt! Hắn giết cha ta, giết hai ca ca của ta, ta hận không thể cũng giết cả nhà hắn!” Nàng lập tức nói.
“Ai nói với muội bọn họ đều là Đoàn Chính Trung giết? Theo ta được biết, cha muội vì biết đại ca muội muốn lập Cửu hoàng tử không lập Tam hoàng tử mà tức giận, muốn lấy lại binh quyền của đại ca muội, cho nên đại ca muội liền ra tay giết cha muội trước......”
“Điều đó không thể nào! Cầu Mộ Quân, khả năng lừa gạt người khác của ngươi ngày càng kém, tìm lý do thì ít nhất cũng phải tìm cái nào dễ nghe một chút. Ngươi nghĩ rằng đại ca ta là người độc ác giống Đoàn Chính Trung nhà người sao? Hắn làm sao có thể giết chính cha ruột mình!”
“Bởi vì hắn yêu một người.” Cầu Mộ Quân nói:“Còn nhớ rõ tỷ từng ở trong cung, vì nghe được một đôi nam nữ yêu đương len lén, mà bị đàn rắn tập kích không? Sau đó, tỷ đã nhận ra giọng nói của nam nhân kia, đúng là đại ca của muội. Đại ca muội cũng biết hắn bị lộ nên muốn giết tỷ. Chính là ngày, tỷ và muội cùng đại ca muội ở quán trà, tỷ giả vờ đau đầu bảo muội đưa tỷ về. Sau khi muội đuổi theo khất cái kia, đại ca muội liền xuất hiện. Nhưng lần đó hắn không thành công, Liễu Vấn Bạch đã cứu tỷ. Đại ca muội yêu Lệ phi, Lệ phi muốn con mình làm Hoàng Thượng, muốn ngồi lên ngôi Thái Hậu, đại ca muội liền giúp nàng giành chính quyền, thậm chí vì nàng, không tiếc phản vui giết cha.”
“Ngươi nói láo, ta không tin, ta không tin!” Thích Vi lớn tiếng nói.
“Tỷ biết muội không tin.” Cầu Mộ Quân chậm rãi quay đầu, nhìn nàng nói: “Tựa như tỷ không tin cha tỷ có thể ra tay giết chính con gái hắn, nhưng, ta bị hắn bóp cổ, bị hắn dùng làm con tin trước mặt Đoàn Chính Trung, hắn có thể như vậy, đại ca muội cùng hắn tạo phản, vì sao lại không thể?”
Thích Vi cười lạnh nói:“Ta biết, bây giờ ngươi chỉ một lòng đặt trên người Đoàn Chính Trung, một lòng muốn khuyên ta không hận hắn không giết hắn, nói cho ngươi, không thể nào, không thể nào!”
“Tỷ không phải một lòng chỉ đặt trên người hắn, còn ở trên người muội!” Cầu Mộ Quân nói xong, rút ra trâm cài trên đầu Thích Vi đặt ở cổ nàng nói:“ Nếu tỷ một lòng chỉ quan tâm hắn, việc đầu tiên tỷ làm đó là giết muội, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Tỷ không muốn muội chết, tỷ muốn tất cả chúng ta có thể sống.”
Thích Vi chua sót mà lại thê lương cười, nói:“Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sống sao? Ngươi nghĩ rằng ta không muốn chúng ta sống sao? Nhưng nếu ngươi là ta, nếu có một ngày, ngươi đột nhiên phát hiện tỷ muội tốt của ngươi vẫn luôn lừa ngươi. Nếu có một ngày bởi vì ngươi biết bí mật không nên biết mà bị người ta bắt đi, chờ đến khi ngươi trốn được lại phát hiện người nhà đều đã chết, ngươi sẽ thế nào? Ngươi sẽ thế nào! Ngươi cho rằng ngày đó Đoàn Chính Trung thật sự thả ta sao? Trước mặt ngươi hắn thả ta, đảo mắt lại để cho Liễu Vấn Bạch tới bắt ta, ta vẫn luôn bị hắn giam cầm!”
Cầu Mộ Quân nhìn mặt của nàng, nhìn nước mắt trong mắt nàng, đột nhiên dần hiện ra một ý tưởng.
Lúc nàng nói đến Đoàn Chính Trung, trong mắt đều là hận, bởi vì nàng luôn coi Đoàn Chính Trung là kẻ thù của nàng, là người xấu. Nhưng khi nói đến Liễu Vấn Bạch, nàng không có hận, có chỉ là đau khổ, tuyệt vọng. Vì sao?
Đoàn Chính Trung cùng Liễu Vấn Bạch là một phe, nàng không có khả năng chỉ hận Đoàn Chính Trung không hận Liễu Vấn Bạch. Thích Vi nói Liễu Vấn Bạch giam cầm nàng ấy, nàng tin, lấy tính cách của Đoàn Chính Trung, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng thả nàng như vậy. Vậy trong lúc Liễu Vấn Bạch giam cầm Thích Vi, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Còn có vừa rồi ở bên ngoài, Liễu Vấn Bạch thấy Đoàn Chính Trung bị thương, bi phẫn tiến lên lấy kiếm chỉ vào Thích Vi, nhưng lại do dự không đâm xuống. Khi đó nàng chỉ quan tâm Đoàn Chính Trung, chỉ ngẩng đầu liếc qua Thích Vi, cũng thấy khi đó nàng cũng tỏ ra thống khổ tuyệt vọng, đó là tâm tình gì? Yêu nhau nhưng không thể gần nhau? Có tình nhưng lại có thù oán?
Nàng nói:“Vi Vi, tỷ nói, quả thật Thích Sóc Ly là vì tạo phản mà bị Đoàn Chính Trung giết, nhưng Thích Tĩnh chết, Thích Ngọc Lâm mất tích không phải do hắn. Nếu muội cố ý muốn đối địch với chúng ta, tỷ cho dù đau lòng, cũng sẽ hạ quyết tâm giết muội. Nhưng còn Liễu Vấn Bạch......”
Nàng âm thầm quan sát sắc mặt Thích Vi, quả nhiên nàng vừa nghe đến tên Liễu Vấn Bạch liền chấn động một chút, vẻ mặt bắt đầu lo lắng.
Cầu Mộ Quân nói:“Muội có biết thân phận thật của Liễu Vấn Bạch không?”
“Hắn có thân phận gì?”
“Muội có biết đại sự tám năm trước được gọi là ‘Phản loạn Thiếu Dương’ không?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Có quan hệ gì đến hắn?”
“Năm đó, có tám đại quan sưu tập tội chứng của cha muội, chuẩn bị liên hợp lại lật đổ cha muội, nhưng sự tình lại bại lộ. Cha tỷ biết tin, liền vu hãm lại bọn họ mưu phản, trảm tất cả bọn họ, nhốt ngục, lưu đày, cuối cùng lan đến mấy nghìn người. Liễu Vấn Bạch không họ phải Liễu, mà là họ Phùng, là công tử năm đó chết trong ‘Phản loạn Thiếu Dương’ - Phùng Thư Vân. Hắn biết mẹ muội thích xem diễn, liền giả thành con hát đến nhà muội hát hí khúc, muốn tìm thời cơ giết cha muội báo thù. Nhưng sau đó bởi vì muội, hắn dao động, hai người vốn đã có một mối thù giết cha, hắn không muốn giữa hai người lại thêm một mối thù giết cha nữa, như vậy......” Cầu Mộ Quân không nói thêm gì nữa, đau lòng nhắm hai mắt lại.
Mặt Thích Vi lập tức trắng bệch. Lẩm bẩm nói:“Ngươi nói cha ta giết cả nhà hắn, ngươi nói ta là con gái kẻ thù giết cha hắn? Không! Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta! Không thể nào! Không thể nào......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.