Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 120: Lại lừa người

Thanh Đình

03/05/2013

Tươi cười trên mặt Đoàn Chính Trung đột nhiên trở nên đáng sợ, âm trầm lạnh lùng nói:“ Bây giờ, nàng không sợ ta giết người diệt khẩu sao?”

Thân thể Cầu Mộ Quân cứng, mở to mắt nhìn hắn. “Chàng...”

Trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây ngân châm, lướt qua mặt nàng, chậm rãi chuyển qua cổ họng nàng, lạnh lùng nói:“Nàng nên biết, chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giữ bí mật. Châm này có tẩm kịch độc, chỉ cần châm xuyên qua da một chút, cho dù là một con trâu cũng không chịu được .”

“Không...... Chàng không thể...... Chàng không sợ ta đã kể chuyện này cho những người khác sao?” Cầu Mộ Quân khiêu khích nói.

“Không, ta không sợ.” Đoàn Chính Trung đắc ý :“Nàng sẽ không nói cho người khác, sẽ không đẩy người nàng yêu vào nguy hiểm .”

“Ngươi......” Cầu Mộ Quân nhìn hắn nói không ra lời, ý cười trong mắt hắn thật vô tình, làm cho người ta phát lạnh. Đoàn Chính Trung chầm chậm đưa tay, chỉ cần nhẹ nhàng dùng chút lực, sẽ đâm vào yết hầu của nàng. Nàng cứng ngắc nằm ở dưới thân hắn, trong mắt dần dần ướt. Sau đó, hắn thở dài một hơi.

“Biết sợ, còn muốn lao vào nguy hiểm.” Đoàn Chính Trung nhìn nàng, có loại ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Cầu Mộ Quân sửng sốt trong chốc lát, sau đó dùng lực đánh hắn nói:“Chàng lừa ta, lại lừa ta, sao lại thích lừa người như vậy, thích giả vờ như vậy, sao chàng không đi làm con hát đi!”

Đoàn Chính Trung cười rộ lên, ném ngân châm, bắt lấy hai tay của nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Cầu Mộ Quân đẩy hắn nói:“Chàng đừng chạm vào ta, kẻ lừa đảo!”

“Mộ Quân......”

“Chàng đi đi! Ta không muốn để ý đến chàng!”

“Được rồi, đừng náo loạn.”

“Là ta làm loạn sao? Là chàng đùa giỡn ta trước!”

“Còn làm loạn ta lại đến, cho nàng đi ra ngoài, ai ai cũng biết nàng vừa làm cái gì.”

“Chàng...... Hừ!” Cầu Mộ Quân nghiêng đầu đi, tức giận hơi hơi bĩu môi.

“Mộ Quân......” Hắn nhẹ nhàng gọi tên nàng.

“Chàng đi xuống, nặng muốn chết!”

Đoàn Chính Trung rời khỏi thân thể của nàng, nằm bên cạnh nàng ôm nàng, áp vào cái trán của nàng, nhẹ giọng nói:“Nàng tin tưởng một người như vậy, đem sống chết của mình giao vào tay người khác, thật sự là rất ngốc. Nếu đã che giấu, vì sao còn biểu hiện ra ngoài? Nàng không nghĩ có thể ta sẽ giết người diệt khẩu sao? Ta ở trong cung bình an đợi tám năm, đương nhiên sẽ không dễ bị điều tra ra, ta cũng không phải người muốn kiểm tra là có thể kiểm tra, Hoàng Hậu cũng không được phép. Nàng giúp ta như vậy, không chỉ làm cho người khác bắt được nhược điểm của ta, cũng làm hỏng việc của Lệ phi, nếu bà ta có ý đối địch cùng ta, nàng khẳng định bà ta sẽ không coi nàng là kẻ địch sao?”

“Ý của chàng là ta tự mình đa tình? Chàng căn bản không cần ta giấu diếm thay chàng phải không?” Cầu Mộ Quân muốn đẩy hắn ra.

Hắn mạnh mẽ ôm chặt nàng nói:“Ta chỉ hi vọng nàng lý trí một chút, đặt sinh mệnh bản thân lên hàng đầu, không cần tạo thêm kẻ thù cho mình.”



“Nhưng...... Ngay cả chàng cũng không thể tin sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.

“Có thể tin, cũng không thể tin hoàn toàn. Trên đời này, nàng không thể hoàn toàn tin tưởng ai đó, sinh mệnh của mình chỉ có nắm trong tay mình mới là an toàn nhất .”

Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn hắn nói:“Vậy hôm nay chàng sẽ thả ta đi sao?”

Đoàn Chính Trung sửng sốt sửng sốt, nói:“Đương nhiên.”

“Vậy chàng có thể tin tưởng ta nhất định sẽ thay chàng giữ bí mật sao? Sẽ không vừa ra khỏi cửa sẽ đi mật báo?”

“Sẽ không.”

“Chàng làm sao mà biết ta sẽ không?”

Đoàn Chính Trung trầm mặc.

Cầu Mộ Quân nói:“Ngay cả chính chàng đều làm không được, vì sao muốn ta làm được?”

“Tóm lại, về sau nàng đừng tiến cung nữa, cũng đừng quan hệ cùng người Thích gia, đặc biệt là Thích Ngọc Lâm.” Ánh mắt Đoàn Chính Trung vốn ôn nhu nhưng khi nói tới Thích Ngọc Lâm lập tức trở nên bá đạo.

“Chàng quản ta!” Cầu Mộ Quân cãi lại.

“Nói như vậy nàng còn muốn tiếp tục dây dưa cùng Thích Ngọc Lâm? Nàng đây là ‘một cước đạp hai thuyền sao?’”(tương tự bắt cá hai tay) Đoàn Chính Trung xoa đầu nàng nói.

“Ta không có nói vậy.”

“Vậy ý của nàng là sau khi trở về sẽ cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn?” Đoàn Chính Trung hỏi.

*nhất đao lưỡng đoạn: một đao đoạn tuyệt ân tình

Cầu Mộ Quân nói:“Ta cùng hắn vốn không có gì, hắn phong lưu như vậy.” Đoàn Chính Trung thở phào nhẹ nhõm, nói:“Nàng đột nhiên cắt đứt với hắn, hắn đồng ý sao?”

Cầu Mộ Quân không cần nghĩ lập tức nói:“Cái này ta đã sớm nghĩ biện pháp, ta hỏi hắn muốn lấy ta hay không, hắn nếu nói không tất nhiên là tốt, nếu nói có, ta sẽ nói nguyên nhân thật ta bị chàng bỏ thật ra không phải ‘Chanh chua nhiều lời', mà là mất đi trong sạch. Hắn đương nhiên sẽ không thể nói gì nữa.”

Đoàn Chính Trung ôm mặt của nàng nói:“Về sau không được như vậy nữa! Nói, hắn có động vào nàng hay không?”

Cầu Mộ Quân tức giận nói:“Cái gì mà động vào ta, làm sao có thể!”

“Vậy những cái khác?” Đoàn Chính Trung lại hỏi.



“Cái khác là cái gì?”

“Hắn nói với nàng lời ngon tiếng ngọt?” Đoàn Chính Trung hỏi. Cầu Mộ Quân làm biểu tình “Thế mà cũng hỏi”.

Đoàn Chính Trung lại hỏi:“Quàng vai nàng?” Cầu Mộ Quân ngượng ngùng gật đầu.

“Ôm nàng?”

Cầu Mộ Quân lại gật đầu, đầu lại thấp một chút.

“Hôn chưa?” Ngữ khí Đoàn Chính Trung càng ngày càng không tốt.

Lần này Cầu Mộ Quân nhẹ giọng nói:“Chỉ là...... Rất nhẹ, rất nhanh chạm qua một chút.”

“Bằng không nàng còn muốn thế nào?” Đoàn Chính Trung tức giận nói.

“Ta...... Ai cho chàng đối xử với ta như vậy? Đúng rồi!” Cầu Mộ Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:“Vì sao chàng hưu ta?”

“Bởi vì nàng không phải tấm thân toàn bích.”

“Chàng vô lại, người kia rõ ràng chính là chàng, chẳng lẽ chàng muốn ta mỗi lần cùng chàng đều là tấm thân xử nữ sao? Ta cũng không phải yêu quái!” Cầu Mộ Quân tức giận nói.

“Nàng có chứng cớ gì chứng minh người kia là ta sao?” Đoàn Chính Trung nghiêm túc nói.

“Chàng......” Cầu Mộ Quân bị hắn làm tức giận đến không nói nên lời, Đoàn Chính Trung kề sát vào nàng nói:“Nhớ kỹ, người kia không phải ta, là người nàng không biết, còn có, hôm nay nàng chỉ đến uống trà, không gặp ai cả.”

Cầu Mộ Quân ngừng một chút, mở miệng nói:“Vậy chàng phải thừa nhận người kia là chàng đã, là chàng thừa dịp ta bị kê đơn cường bạo ta.”

“Ta không có.”

“Chàng có, chàng phải thừa nhận!”

“Ta đầu có cường bạo nàng, ngày đó là nàng vội vàng 'muốn' ta.” Đoàn Chính Trung bình tĩnh nói.

“Chàng nói bậy, ta không có, chính chàng cường bạo ta, là tên sắc lang, vô sỉ!” Cầu Mộ Quân tức giận nói.

“Được, ta thừa nhận. Ta che mặt, cường bạo ...... Phu nhân của ta, sau đó còn vô sỉ nói nàng là người đàn bà dâm đãng bị nam nhân khác dùng qua, hưu nàng. Phu nhân ta kỳ thật là nữ nhân trinh tiết, tuy rằng nếu từ đầu ta không phái người theo dõi nàng, nàng đã bị một người khác cường bạo .”

“Chàng...... Quên đi, vậy vì sao chàng lại vô sỉ hưu ta?” Cầu Mộ Quân đối với lời tự bạch của hắn miễn cưỡng vừa lòng, lại tiếp tục hỏi vấn đề khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook