Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 166: Nguyên nhân

Thanh Đình

29/05/2013

Hắn nắm chặt tay, cuối cùng mất kiên nhẫn, nói: “Nếu thích nơi này, nàng cứ ở lại. Về sau sai người mang đồ ăn đến, nàng không cần về bên kia nữa.” Nói xong, liền ra khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng bước chân hắn đi xa, Cầu Mộ Quân tức giận ném cây bút trong tay, giọt mực bắn tung tóe lên trên người.

Thật đúng là lạnh lùng, thật đúng là tuyệt tình!

Nếu hắn bảo nàng ở đây, nàng sẽ ở, dù sao cũng không phải nàng thiếu hắn sẽ không sống nổi!

Kết quả, nàng thật ở lại nơi này, hắn cũng không đến đón nàng trở về, không chỉ có thế, còn liên tục vài ngày cũng chưa nhìn thấy bóng dáng hắn.

Kỳ thật, nàng chuyển ra ngoài chỉ là nhất thời dỗi mà thôi, nhưng dỗi thế nào, nàng cũng không muốn căng thẳng như vậy. Không từ mà biệt, mắt thấy trời càng ngày càng vào thu, ban đêm càng ngày càng lạnh, có hắn bên người, ấm áp hơn so với một mình nàng ngủ. Uể oải ghé vào thư án, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ.

Nếu bây giờ hắn tới nói vài câu tốt đẹp với nàng, nhất định nàng sẽ không nói hai lời theo hắn trở về. Nhưng nàng muốn xuống, hắn lại cố tình không cho nàng bậc thang.

“Phu nhân, người đang chờ ai sao?” Linh Lan đứng một bên hỏi.

Cầu Mộ Quân vội phản bác nói:“Ai nói, ta chờ ai? Nơi này có thể có ai đến!”

Trong lòng nàng chột dạ, lúc này mới phát giác mình đúng là chờ hắn, nhưng đợi mấy ngày, hắn lại không đến.

Chẳng lẽ muốn nàng đi tìm hắn? Hoặc là cố ý đi dạo hoa viên, sau đó chạm mặt hắn?

Thôi xong, nàng giống như phi tử đi tranh thủ tình cảm vậy.

Nhưng mà, nàng đến hoa viên đi dạo, cũng không nhất định là muốn gặp hắn.

Cũng không phải bị giam lỏng, vì sao nàng không ra khỏi phòng?

Nghĩ vậy nàng liền đứng dậy, ra ngoài.

Không đi xa, chỉ đến bên cạnh ao cá, ngồi xổm gần mặt nước, lấy bánh bao ném cho cá vàng đủ mọi màu sắc trong ao. “Cá ơi, thấy ăn là vui vẻ, nếu ta cũng có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy thì tốt rồi.” Cầu Mộ Quân lẩm bẩm. Trong lòng rối loạn, ngẩng đầu, nhưng lại thấy một bóng người từ rất xa đang đi tới bên này. Là nam nhân.

Trong lòng run lên, thiếu chút nữa nàng đã ngã xuống nước. Người nọ càng ngày càng đến gần, lại nhìn thêm một lúc mới khẳng định người nọ không phải Đoàn Chính Trung. Lại ủ rũ, nhàm chán tiếp tục nhìn người nọ. Xem tư thế đi không giống hạ nhân, nhưng trong Đoàn phủ trừ bỏ Đoàn Chính Trung sẽ không nam chủ tử khác. Lại một lát sau, hình dáng người nọ dần dần rõ ràng, nàng mới nhận ra là Liễu Vấn Bạch. Hình như rất lâu rồi không gặp hắn, hắn đến Đoàn phủ làm gì?



Liễu Vấn Bạch dường như mới từ chỗ Đoàn Chính Trung đi ra, cúi đầu, cầm cây quạt, mùa thu nắng ấm mà che mặt như chắn mặt trời. Đợi hắn đến gần, Cầu Mộ Quân gọi:“Liễu Vấn Bạch -”

Liễu Vấn Bạch nhìn về phía nàng, vội bước nhanh về phía trước, giống như muốn trốn nàng.

“Này, ngươi làm sao vậy?”

Liễu Vấn Bạch đi tiếp hai bước, lại đột nhiên ngừng lại, nghĩ nghĩ, xoay người đi về phía nàng. Cầu Mộ Quân đứng lên, nhìn hắn.

Hắn đến gần, nâng cây quạt lên che mặt chỉ để lộ ra ánh mắt nhìn nàng một cái nói:“Ai nha, Đoàn phu nhân, cho cá ăn, tâm tình cũng không tệ.”

“Mặt ngươi làm sao vậy?” Cầu Mộ Quân giật mình hỏi.

Khóe miệng Liễu Vấn Bạch lại có vết thâm ứ máu màu tím, hình như là bị người ta đánh. Khuôn mặt mỹ nhân như ngọc lại bị thương, thật đúng là khó mà thấy được. Liễu Vấn Bạch vội che mặt, ho hai tiếng, nói: “Cái kia Cái kia… Đoàn phu nhân, có thể nói chuyện một chút hay không?”

Cầu Mộ Quân bị hắn làm cho ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn hắn, gật gật đầu.

Nàng nhìn bốn phía, đang chuẩn bị nói đến chỗ không có người đi, không nghĩ tới Liễu Vấn Bạch nói: “Đi vào trong phòng cô đi, nơi đó mới an toàn.”

Trong phòng Nghĩ đến quan hệ của Liễu Vấn Bạch cùng Đoàn Chính Trung, cũng không có gì phải kiêng kỵ, Cầu Mộ Quân gật gật đầu, đi vào phòng nghỉ.

Vào phòng, Liễu Vấn Bạch đóng cửa lại, đặt cây quạt lên thư án, nói: “Nói cho cô vì sao ta lại bị thương.”

Nhưng đáp án của hắn lại làm cho nàng từ kỳ quái biến thành khiếp sợ: “Bị Trung Trung ca nhà cô đánh.”

Cầu Mộ Quân ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới hỏi: “Này sao có thể, làm sao hắn có thể đánh người?”

“Cô đương nhiên không biết hắn sẽ đánh người, người ta chỉ biết chắn đao thay cô, làm sao nỡ đánh cô, nhưng ta không giống, không làm gì cũng bị hắn bắt nạt.” Liễu Vấn Bạch đáng thương nói.

“Nhưng quan hệ giữa hai người không phải rất tốt sao? Vì sao hắn lại đánh ngươi?” Cầu Mộ Quân hỏi.

“Bởi vì cô! Trọng sắc khinh bạn, thái giám chết tiệt! Uổng công ta vì hắn ăn ngưu tiên một tháng, bây giờ chỉ cần nghe đến từ ‘Ngưu’, đã thấy buồn nôn.” Liễu Vấn Bạch căm giận nói.



“Bởi vì ta?” Cầu Mộ Quân càng thấy kỳ quái.

“Đương nhiên, cô ngẫm lại, hiện tại hắn bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi ba, hình như sắp hai mươi tư.” Nàng không hiểu ra sao.

“Mặc kệ là hai mươi ba hay là hai mươi tư, hắn là nam nhân trẻ tuổi mới hơn hai mươi đúng không?”

Nàng gật đầu.

“Nam nhân hơn hai mươi tuổi, nam nhân hơn hai mươi tuổi mỗi ngày ăn ngưu tiên, đã có thê tử lại không thể chạm vào, mỗi ngày bất mãn, tính tình hắn có thể tốt được sao? Tính tình không tốt, có thể không ra tay sao?” Liễu Vấn Bạch nói.

“Ngươi Ngươi nói cái gì vậy!” Cầu Mộ Quân đỏ mặt, cúi đầu, quay mặt đi. Nhìn nàng như vậy, Liễu Vấn Bạch đắc ý, lúc này mới nghiêm túc nói:“Được rồi, được rồi, bây giờ ta nói thật.”

Cầu Mộ Quân nghĩ ngợi, vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, quay đầu lại.

Hắn nói:“Cô đang trách hắn chuyện hắn kéo cô đi gặp quan?” Nàng cúi đầu, không đáp.

“Ta biết, nhất định cô cảm thấy hắn không nên nhục nhã cô trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa cho dù hắn muốn lợi dụng cô, hắn cũng có thể nói trước cho cô, cô cũng không phải không hiểu chuyện, cũng không phải không muốn giúp hắn, vì sao hắn còn làm như vậy với cô, đúng không?”

Cầu Mộ Quân vẫn không nói lời nào.

Liễu Vấn Bạch nói:“Thật ra sự thật là, chuyện này cũng không phải hắn cố ý. Hoặc nên nói, cô cho rằng đại phu kia thật sự chẩn sai sao? Còn nữa, Đoàn Chính Trung thật sự sẽ vô duyên vô cớ tìm đại phu đến, bảo đại phu kia nói cô mang thai, còn đem việc này tới cho quan phủ giải quyết?”

“Không phải là đại phu chẩn sai sao?” Cầu Mộ Quân nghi hoặc nói. Nàng quả thật không mang thai, uống thuốc rồi, bây giờ cái gì cũng tốt.

Liễu Vấn Bạch gật đầu nói: “Đoàn Chính Trung không biết đại phu kia là ai, nhưng hắn biết, quản gia Đoàn phủ sẽ không tùy tiện mời bừa một đại phu không dùng được từ trên đường đến, cũng biết, chỉ cần biết một chút y thuật, cũng sẽ không chẩn sai mạch tượng cơ bản như hỉ mạch, huống chi, còn xem hai lần.

Cầu Mộ Quân không thể tin được nói: “Ngươi muốn nói là đại phu kia cố ý nói ta mang thai?”

Liễu Vấn Bạch nói: “Đoàn Chính Trung chính là đoán được điểm ấy, cho nên mới đoán được những cái khác.”

“Đại phu là có người sai khiến. Người nọ có lẽ đã hoài nghi hắn là thái giám giả, lại muốn do thám quan hệ thực sự của vợ chồng các ngươi. Cho nên sai đại phu đến, nói cô có thai. Cô nghĩ xem, nếu Đoàn Chính Trung không chuẩn bị trước, không ăn thuốc khống chế sinh dục, hắn sẽ thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook