Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 37: Sợ bóng sợ gió
Thanh Đình
03/05/2013
Cầu Mộ Quân cảm thấy không ổn, đang cầu nguyện ở trong lòng hi vọng hắn đi mau, không nghĩ tới lại nghe được một câu mệnh lệnh mạnh mẽ hữu lực:“Kiểm tra đám người trong hội hoa, xem bọn hắn có lẫn vào trong hay không!”
Nghe xong mệnh lệnh, binh lính lập tức hành động, khám xét kỹ từng dân thường trong hội hoa, Cầu Mộ Quân biết nếu mình không trốn, vẻ mặt dị thường rõ ràng như vậy sẽ bị binh lính bắt lại trước tiên, nhưng nàng lại không dám đi ra, Đoàn Chính Trung ngồi ở trên ngựa, thu hết thảy phía dưới vào đáy mắt, chỉ sợ ngay lập tức sẽ phát hiện ra nàng..
Cầu Mộ Quân ngàn tư vạn tưởng, cảm thấy nơi này không thể ở lại, liền lách mình, đi vào ngõ nhỏ phía sau.
Đi qua ngõ nhỏ, phía trước là một con sông, bờ sông cũng trải đầy hoa, nhưng người không nhiều như phía trước, hẳn là không phải địa phương trọng điểm binh lính điều tra, Cầu Mộ Quân liền nhanh chóng đi vào.
Không nghĩ tới lúc này phía sau lại có tiếng bước chân “Rầm rập”.
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Đoàn Chính Trung cưỡi ngựa chạy tới, đột nhiên chỉ về phía này nói:“Bắt lấy hắn!”
Không đợi nàng hiểu được, liền thấy một nam nhân mặc quần áo màu đen thần sắc kích động chạy tới, vừa nhìn đã biết đó là người quan binh muốn bắt. Nàng vội vã tìm nơi trốn, lại vừa vặn nhìn đến bờ sông một thuyền phu đang tháo dây neo thuyền.
Không nghĩ được nhiều, nàng lập tức chạy đến thuyền bên bờ, nhanh chóng trốn vào khoang thuyền.
Ánh mắt Đoàn Chính Trung rất nhanh đảo qua trên thuyền, sau đó lại chỉ huy binh lính, tựa hồ cũng không để ý nhiều bên này. Cảm giác được thuyền rời đi, Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khoang thuyền còn có vài vị đại nương đại thúc, lúc này nói.
“Hội hoa xuân này vô cùng náo nhiệt , quan binh đang làm cái gì?” Một vị đại nương nhìn bên ngoài nói.
Thanh âm cao vút vang lên, đại thúc bên cạnh nàng nói:“Hắc, ta biết, vừa rồi nghe nói , trong cung......” Đại gia ngửa đầu nghĩ nghĩ, nói:“Đúng rồi, trong cung Tam hoàng tử bị người ám sát , lúc này trong cung nơi nơi bắt người!”
“A!” Bác gái giật mình nói:“Là ai lớn mật như vậy, ngay cả người trong cung cũng dám giết, hắn không muốn sống nữa?”
Đại thúc làm bộ hiểu rõ nói:“Bọn họ là sát thủ, liều mạng làm việc, lá gan lớn!”
“Ôi chao, đi rồi đi rồi, bắt được một tên rồi!” Nhìn về phía trên bờ bác gái lớn tiếng nói.
Mọi người đều nhìn trên bờ, Cầu Mộ Quân cũng đi qua xem, chỉ thấy đại đội quan binh phía trước, Đoàn Chính Trung ngồi trên ngựa đi qua ngõ nhỏ. Trong chốc lát, hội hoa xuân lại náo nhiệt bình thường.
Hắn rốt cục đi đến nơi khác, không hề bị phát hiện, trong lòng Cầu Mộ Quân hoàn toàn thả lỏng , lại nghĩ đến mình đang ở trên thuyền.
Nàng không phải đến xem hội hoa xuân sao?
Thuyền cách bờ đã có chút xa, nàng không thể kêu nhà đò quay trở lại, liền hỏi người đối diện:“Bác gái, thuyền này là đến chỗ nào?”
Bác gái trả lời:“Bến phía Tây, đến bến đò phía Tây.”
May mắn cũng không xa. Cầu Mộ Quân ở trong lòng thầm nghĩ, sau đó lại hỏi:“Vậy lúc trở về là từ cửa Tây đi thuyền về sao?”
Nghe xong mệnh lệnh, binh lính lập tức hành động, khám xét kỹ từng dân thường trong hội hoa, Cầu Mộ Quân biết nếu mình không trốn, vẻ mặt dị thường rõ ràng như vậy sẽ bị binh lính bắt lại trước tiên, nhưng nàng lại không dám đi ra, Đoàn Chính Trung ngồi ở trên ngựa, thu hết thảy phía dưới vào đáy mắt, chỉ sợ ngay lập tức sẽ phát hiện ra nàng..
Cầu Mộ Quân ngàn tư vạn tưởng, cảm thấy nơi này không thể ở lại, liền lách mình, đi vào ngõ nhỏ phía sau.
Đi qua ngõ nhỏ, phía trước là một con sông, bờ sông cũng trải đầy hoa, nhưng người không nhiều như phía trước, hẳn là không phải địa phương trọng điểm binh lính điều tra, Cầu Mộ Quân liền nhanh chóng đi vào.
Không nghĩ tới lúc này phía sau lại có tiếng bước chân “Rầm rập”.
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Đoàn Chính Trung cưỡi ngựa chạy tới, đột nhiên chỉ về phía này nói:“Bắt lấy hắn!”
Không đợi nàng hiểu được, liền thấy một nam nhân mặc quần áo màu đen thần sắc kích động chạy tới, vừa nhìn đã biết đó là người quan binh muốn bắt. Nàng vội vã tìm nơi trốn, lại vừa vặn nhìn đến bờ sông một thuyền phu đang tháo dây neo thuyền.
Không nghĩ được nhiều, nàng lập tức chạy đến thuyền bên bờ, nhanh chóng trốn vào khoang thuyền.
Ánh mắt Đoàn Chính Trung rất nhanh đảo qua trên thuyền, sau đó lại chỉ huy binh lính, tựa hồ cũng không để ý nhiều bên này. Cảm giác được thuyền rời đi, Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khoang thuyền còn có vài vị đại nương đại thúc, lúc này nói.
“Hội hoa xuân này vô cùng náo nhiệt , quan binh đang làm cái gì?” Một vị đại nương nhìn bên ngoài nói.
Thanh âm cao vút vang lên, đại thúc bên cạnh nàng nói:“Hắc, ta biết, vừa rồi nghe nói , trong cung......” Đại gia ngửa đầu nghĩ nghĩ, nói:“Đúng rồi, trong cung Tam hoàng tử bị người ám sát , lúc này trong cung nơi nơi bắt người!”
“A!” Bác gái giật mình nói:“Là ai lớn mật như vậy, ngay cả người trong cung cũng dám giết, hắn không muốn sống nữa?”
Đại thúc làm bộ hiểu rõ nói:“Bọn họ là sát thủ, liều mạng làm việc, lá gan lớn!”
“Ôi chao, đi rồi đi rồi, bắt được một tên rồi!” Nhìn về phía trên bờ bác gái lớn tiếng nói.
Mọi người đều nhìn trên bờ, Cầu Mộ Quân cũng đi qua xem, chỉ thấy đại đội quan binh phía trước, Đoàn Chính Trung ngồi trên ngựa đi qua ngõ nhỏ. Trong chốc lát, hội hoa xuân lại náo nhiệt bình thường.
Hắn rốt cục đi đến nơi khác, không hề bị phát hiện, trong lòng Cầu Mộ Quân hoàn toàn thả lỏng , lại nghĩ đến mình đang ở trên thuyền.
Nàng không phải đến xem hội hoa xuân sao?
Thuyền cách bờ đã có chút xa, nàng không thể kêu nhà đò quay trở lại, liền hỏi người đối diện:“Bác gái, thuyền này là đến chỗ nào?”
Bác gái trả lời:“Bến phía Tây, đến bến đò phía Tây.”
May mắn cũng không xa. Cầu Mộ Quân ở trong lòng thầm nghĩ, sau đó lại hỏi:“Vậy lúc trở về là từ cửa Tây đi thuyền về sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.