Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 32: Tâm tư
Thanh Đình
03/05/2013
Hôm nay hình như hắn không cần tiến cung cho nên không dậy sớm, nhưng ngày hôm qua hắn rời giường rất sớm. Ngày hôm qua hắn tỉnh dậy trước nàng, có lẽ nào...... ngày hôm qua khi hắn tỉnh lại nàng cũng đang ôm hắn hay không?
Không thể nào!
Trong lòng Cầu Mộ Quân kêu to không tốt, cố gắng nhớ lại ngày hôm qua khi tỉnh lại mình ngủ ở bên nào, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi.
Trời ạ, nếu Đoàn Chính Trung tỉnh lại, phát hiện nàng ôm hắn, hắn sẽ có biểu tình gì?
Dù cho nàng nghĩ thế nào, cũng không tưởng tượng ra được bộ dáng hắn lúc đó.
Nhưng chính nàng cũng thực quẫn bách, quẫn bách đến nỗi muốn kiếm cái lỗ mà chui vào.
Đang lúc nàng nghĩ như vậy thì Đoàn Chính Trung tỉnh.
Nàng lập tức giả vờ ngủ.
Hắn không nằm ở trên giường bao lâu liền dậy, sau đó nha hoàn tiến vào hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.
Kỳ thật lúc này Cầu Mộ Quân cũng nên dậy, nhưng bởi vì không muốn mặt đối mặt với Đoàn Chính Trung, cho nên nàng cố gắng nằm tiếp, chờ hắn đi ra ngoài mới dậy.
Lại nói tiếp, nàng sướng hơn phu nhân bình thường.
Giống như mẫu thân nàng, lúc nào cũng ngủ sau cha nàng, dậy trước cha nàng? Mà nàng, lúc Đoàn Chính Trung rời giường còn vẫn ngủ ở trên giường.
Dù sao chỉ cần hắn không nói, cũng không có cha mẹ chồng bất mãn, nàng muốn thế nào chả được.
May mà hắn không phải người chậm chạp, không bao lâu liền sửa soạn xong, ra cửa, đợi hắn vừa ra khỏi cửa, Cầu Mộ Quân liền ngồi dậy.
Bữa sáng, Đoàn Chính Trung ăn luôn luôn đơn giản, điểm ấy Cầu Mộ Quân còn có vẻ đồng ý.
Trừ bỏ quẫn bách ban sáng, trong lòng ngờ vực vô căn cứ, Cầu Mộ Quân phát hiện mình đã quên chuyện buổi tối.
Có một số lúc, nàng cảm thấy nàng sợ hắn, nhưng lại có khi nàng phát hiện mình cũng không đến nỗi sợ hắn như vậy.
Lúc ban đầu vào Đoàn phủ, nàng không biết gì về hắn, khiến nàng tin vào những lời đồn đại bên ngoài.
Sau đó, nàng nhận định hắn là kẻ tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác, thủ đoạn cay độc), hỉ nộ vô thường, quyết định ở Đoàn phủ thật cẩn thận sống đến già.
Tiếp đó, nàng lại cảm thấy, mình không nhìn thấu hắn.
Vì thế, không biết bắt đầu từ khi nào thì, nàng thích vụng trộm nhìn hắn, quan sát hắn, sau đó thầm đoán trong lòng xem hắn rốt cuộc là loại người như thế nào.
Sau đó suy nghĩ trong lòng nàng, dường như tất cả đều là hắn.
Có đôi lúc, nàng thậm chí cảm thấy mình thích hắn, bằng không sao có thể chú ý hắn như vậy?
Tựa như hiện tại, hắn rõ ràng đang chuyên tâm ăn điểm tâm, ngồi ở đối diện xa xa, nhìn qua nàng cũng đang chuyên tâm ăn, nhưng trong đầu vẫn nghĩ về hắn.
Cuối cùng, Đoàn Chính Trung ăn xong buông xuống bát đũa, Cầu Mộ Quân lại chỉ ăn non nửa bát.
“Quản gia, giúp ta đem văn thư đến thư phòng.” Đoàn Chính Trung nói.
“Dạ, lão gia.” Quản gia gật đầu ra cửa, Đoàn Chính Trung đứng lên đi ra ngoài.
Cầu Mộ Quân ngồi lại trên ghế trong chốc lát sau đột nhiên nhớ tới cái gì, đuổi theo.
“Lão gia --” Cầu Mộ Quân chạy đến phía sau Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng gọi.
Đoàn Chính Trung quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Nhìn thấy biểu tình này của hắn, nàng có chút không nói nên lời, nhưng tên đã trên dây không thể không bắn ra, đành phải nói ra.
Không thể nào!
Trong lòng Cầu Mộ Quân kêu to không tốt, cố gắng nhớ lại ngày hôm qua khi tỉnh lại mình ngủ ở bên nào, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi.
Trời ạ, nếu Đoàn Chính Trung tỉnh lại, phát hiện nàng ôm hắn, hắn sẽ có biểu tình gì?
Dù cho nàng nghĩ thế nào, cũng không tưởng tượng ra được bộ dáng hắn lúc đó.
Nhưng chính nàng cũng thực quẫn bách, quẫn bách đến nỗi muốn kiếm cái lỗ mà chui vào.
Đang lúc nàng nghĩ như vậy thì Đoàn Chính Trung tỉnh.
Nàng lập tức giả vờ ngủ.
Hắn không nằm ở trên giường bao lâu liền dậy, sau đó nha hoàn tiến vào hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.
Kỳ thật lúc này Cầu Mộ Quân cũng nên dậy, nhưng bởi vì không muốn mặt đối mặt với Đoàn Chính Trung, cho nên nàng cố gắng nằm tiếp, chờ hắn đi ra ngoài mới dậy.
Lại nói tiếp, nàng sướng hơn phu nhân bình thường.
Giống như mẫu thân nàng, lúc nào cũng ngủ sau cha nàng, dậy trước cha nàng? Mà nàng, lúc Đoàn Chính Trung rời giường còn vẫn ngủ ở trên giường.
Dù sao chỉ cần hắn không nói, cũng không có cha mẹ chồng bất mãn, nàng muốn thế nào chả được.
May mà hắn không phải người chậm chạp, không bao lâu liền sửa soạn xong, ra cửa, đợi hắn vừa ra khỏi cửa, Cầu Mộ Quân liền ngồi dậy.
Bữa sáng, Đoàn Chính Trung ăn luôn luôn đơn giản, điểm ấy Cầu Mộ Quân còn có vẻ đồng ý.
Trừ bỏ quẫn bách ban sáng, trong lòng ngờ vực vô căn cứ, Cầu Mộ Quân phát hiện mình đã quên chuyện buổi tối.
Có một số lúc, nàng cảm thấy nàng sợ hắn, nhưng lại có khi nàng phát hiện mình cũng không đến nỗi sợ hắn như vậy.
Lúc ban đầu vào Đoàn phủ, nàng không biết gì về hắn, khiến nàng tin vào những lời đồn đại bên ngoài.
Sau đó, nàng nhận định hắn là kẻ tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác, thủ đoạn cay độc), hỉ nộ vô thường, quyết định ở Đoàn phủ thật cẩn thận sống đến già.
Tiếp đó, nàng lại cảm thấy, mình không nhìn thấu hắn.
Vì thế, không biết bắt đầu từ khi nào thì, nàng thích vụng trộm nhìn hắn, quan sát hắn, sau đó thầm đoán trong lòng xem hắn rốt cuộc là loại người như thế nào.
Sau đó suy nghĩ trong lòng nàng, dường như tất cả đều là hắn.
Có đôi lúc, nàng thậm chí cảm thấy mình thích hắn, bằng không sao có thể chú ý hắn như vậy?
Tựa như hiện tại, hắn rõ ràng đang chuyên tâm ăn điểm tâm, ngồi ở đối diện xa xa, nhìn qua nàng cũng đang chuyên tâm ăn, nhưng trong đầu vẫn nghĩ về hắn.
Cuối cùng, Đoàn Chính Trung ăn xong buông xuống bát đũa, Cầu Mộ Quân lại chỉ ăn non nửa bát.
“Quản gia, giúp ta đem văn thư đến thư phòng.” Đoàn Chính Trung nói.
“Dạ, lão gia.” Quản gia gật đầu ra cửa, Đoàn Chính Trung đứng lên đi ra ngoài.
Cầu Mộ Quân ngồi lại trên ghế trong chốc lát sau đột nhiên nhớ tới cái gì, đuổi theo.
“Lão gia --” Cầu Mộ Quân chạy đến phía sau Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng gọi.
Đoàn Chính Trung quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Nhìn thấy biểu tình này của hắn, nàng có chút không nói nên lời, nhưng tên đã trên dây không thể không bắn ra, đành phải nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.