Chương 9:
Chilll
19/11/2022
Dưới ánh trăng, hắn mang dung nhan cười ẩn tình trực tiếp công kich trái tim không hề đề phòng của nàng.
“Uyển Ước, ta đã trở về.” Tiếng nói ôn nhu, giống như một điệu nhạc khúc êm tai.
Uyển Ước ngực căng rút, nhìn nụ cười của hắn, nàng cơ hồ cho rằng người nam nhân này là yêu nàng, nàng thiếu chút nữa quay lại đáp ứng hắn, liều lĩnh hướng hắn chạy lại, dựa đầu vào ngực của hắn.
Đúng lúc…… Gió đêm thuận theo khe cửa thổi vào, rất nhanh liền thổi tỉnh tâm chí đi lạc của nàng.
“Phu quân, đêm đã khuya, chàng nên nghỉ ngơi.” Uyển Ước cưỡng bách chính mình đừng mở tầm mắt, không để cho con mắt quyến luyến đảo quanh quay chung quanh lấy hắn.
“Đang có ý đó.” Đường Cẩn Tư từng bước một hướng nàng đi đến, khi đi qua một chiếc đèn cầy trên bàn, liền động thủ thổi tắt một chiếc đèn, khiến cho phòng ngủ một chút lâm vào trong bóng tối.
Uyển Ước muốn chạy trốn, trượng phu bề ngoài lịch sự nho nhã bắt đầu làm nàng hoảng loạn, không hiểu sao sợ hãi hắn thân cận.
“Phu quân nếu đã mệt mỏi xin mời thay chỗ ở, thứ cho Uyển Ước không cách nào phụng bồi.” Nàng hiểu lời của mình nói xong quá tuyệt, quá vô lễ, nhưng nàng không dám sẽ cùng Đường Cẩn Tư thân mật.
Nàng sợ, sợ Đường Cẩn Tư tại thời điểm ôm nàng, hôn môi nàng, trong lòng nghĩ chính là Uyển Diễn, nàng không muốn hạ thấp chính mình như vậy!
“Nàng đây là đang đuổi ta?” Đường Cẩn Tư không giận ngược lại cười. Ngắn ngủi mấy ngày, Uyển Ước đem bộ dáng người vợ nhỏ nhu thuận mềm mại trong lòng hắn hoàn toàn đẩy ngã.
“Uyển Ước không dám.” Nàng bình tĩnh trả lời:“Uyển Ước vẫn đang ở Đường gia, không dám đối với chủ nhân bất kính, chỉ là phu quân nếu đã có người yêu khác, xin mời buông tha Uyển Ước, không cần phải lại để cho thiếρ…… Đối với chàng không muốn xa rời.”
Ngữ điệu nàng ẩn giấu đau thương, bén nhọn cắm sâu khiến hắn xúc động, hắn bừng tỉnh phát giác được thê tử tình ý đối với hắn sâu đến cỡ nào.
Đường Cẩn Tư tâm tình vì thế sung sướng không ít, nhẹ nhàng đè lại bả vai Uyển Ước, không cho nàng nàng rời khỏi chỗ ngồi trước bàn trang điểm.
“Ta đáp ứng nàng, tạm thời không cưới Uyển Diễn, nàng cũng đừng lại cùng ta hờn dỗi, được không?”
Hắn dụ dỗ, nhưng loại hứa hẹn này không chỉ không thể khiến nàng vui vẻ, ngược lại càng làm nàng ưu thương.
“Tạm thời là bao lâu?” Uyển Ước khổ sở hỏi.“Cần gì phải thế?”
“Ta sẽ an trí tốt các nàng, sẽ không thiên vị, Uyển Ước, tin tưởng ta, cho dù Uyển Diễn đến đây, địa vị của nàng cũng sẽ không dao động.” Hắn cầm lấy cây lược gỗ, vì nàng chải mái tóc dài rơi lả tả, ngón tay phủ lấy cổ tuyết trắng của nàng, hắn vô ý thức cúi đầu, rơi xuống nụ hôn dịu dàng, như đang che chở bảo bối.
Uyển Ước toàn thân run lên, tâm lại thấy đau.
“Chàng thích Uyển Diễn thì nên toàn tâm toàn ý, chỉ chuyên chú đến nàng, mà không nên tính toán ngồi hưởng phúc nhiều vợ.” Nàng hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn chòng chọc khuôn mặt thanh tú của hắn chiếu vào trong gương đồng.“Thiếρ cũng không phải là hờn dỗi, Cẩn Tư, xin chàng tin tưởng thiếρ, thiếρ là thật sự … muốn cùng chàng chia cắt!”
Ánh mắt hắn nghi hoặc chuyển qua gương đồng trên bàn trang điểm, cùng ánh mắt nàng giao nhau quyết liệt, trong nháy mắt, trên mặt hắn xẹt qua vẻ kinh ngạc.
“Nàng là tiếp nhận không được Uyển Diễn, hay là sau này cũng không cho phép ta thân cận cô gái khác?” Đường Cẩn Tư buồn bực hỏi. Hắn không biết là Uyển Ước là một người ghen tị.
Uyển Ước đem tóc tơ thật dài kiềm chế tại trong lòng bàn tay, từ ngón giữa hắn rút ra, phóng rơi xuống trước ngực, không muốn lại để cho hắn đụng vào.
“Vấn đề này đã không quan trọng.” Nàng hướng về hắn trong gương đồng, bình thản cười. Hắn và Uyển Diễn làm cho nàng biết rõ, tâm của hắn, căn bản không có ở trên người nàng.
Nàng từng ngây thơ tưởng rằng, chỉ cần hắn có lòng, dù cho tương lai sẽ có nhiều cô gái mê hoặc hắn, nàng cũng có lòng tin lưu lại tâm của hắn!
Nàng nguyện ý trả giá tâm huyết cả đời, gắn bó hôn nhân hai bên, để cho hắn vĩnh viễn chỉ yêu một mình nàng, chỉ cần trong lòng của hắn có nàng!
Thế nhưng trên thực tế tâm của hắn…… Không có nàng.
Đã như vậy, nàng lấy ở đâu ra dũng khí cùng sức lực đối với hắn trút xuống tình yêu, cùng hắn dắt tay cả đời? Hắn muốn không phải là nàng, là Uyển Diễn a!
“Cẩn Tư, chàng cứ việc cùng Uyển Diễn cùng một chỗ đi!” Uyển Ước không cách nào giữ vững bình tĩnh, thanh âm νút cao, tuyên cáo,“Thiếρ không phải nói nói nhảm, là lời nói thật tâm. Uyển Diễn là muội muội thiếρ thương yêu nhất, thiếρ sẽ chúc phúc nàng, sau khi rời khỏi chàng cũng sẽ không có một tia oán trách, xin chàng để cho ta đi!”
Nàng có lẽ không phải là đang nói nói nhảm, như trước thành công kich động đến hắn, Lần đầu tiên nổi giận, Đường Cẩn Tư bị thê tử nhu thuận của hắn là cho tức điên.
“Còn nói không phải là cùng ta hờn dỗi? Chuyện vợ chồng làm sao có thể tùy tiện như nàng nói, khi muốn cùng nhau thì thanh thân, muốn tách ra liền cách duyên, đây không phải là trò đùa sao?” Hắn dịu dàng lướt qua thân thể của nàng, dịu dàng phát ra chất vấn, nhưng mà, từ trên người hắn tản mát ra khí thế hết sức bức người.“Nàng có thể nghĩ đến tâm tình người hai nhà, danh tiếng hai nhà hay không?”
Lập gia đình đến nay, lần đầu tiên hai người không hợp ý kiến, thu hồi một lời nhu tình, không ai nhường ai giằng co lấy.
Uyển Ước ngồi bất động, không sợ nhìn lên trượng phu, cậy mạnh nói:“Thiếρ không ngại chàng bỏ thiếρ, đối bên ngoài tuyên bố thiếρ phạm sai lầm.”
“Chuyện thất đức như vậy, ta không đành lòng làm.” Đường Cẩn Tư bỗng nhiên bất ý cúi đầu, hôn cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên của nàng một cái.
Uyển Ước có chút xấu hổ và giận dữ, dùng sức lau miệng.
“Thật không rõ nàng rốt cuộc đang so đo cái gì?” Đường Cẩn Tư dùng sức ôm lấy nàng.
“Thả ta ra!” Uyển Ước hoảng hốt giãy giụa, ủy khuất khiến hốc mắt phiếm hồng. Nếu hắn hiểu được, nàng là thích hắn cỡ nào, như thế nào lại không biết nàng vì sao phải so đo?
Nàng đã chuẩn bị xong muốn một đời một thế yêu quý hắn, hắn tại sao có thể đợi nàng thổ lộ tình cảm, mới quyết định đối tốt với muội muội nàng, mới để cho nàng hiểu được, nàng là bị chọn nhầm…… Uyển Ước khổ sở khiến mắt mỏi nhừ, mũi mỏi nhừ, nước mắt không thể đè nén dừng lại tràn ra hốc mắt.
“Uyển Ước, ta đã trở về.” Tiếng nói ôn nhu, giống như một điệu nhạc khúc êm tai.
Uyển Ước ngực căng rút, nhìn nụ cười của hắn, nàng cơ hồ cho rằng người nam nhân này là yêu nàng, nàng thiếu chút nữa quay lại đáp ứng hắn, liều lĩnh hướng hắn chạy lại, dựa đầu vào ngực của hắn.
Đúng lúc…… Gió đêm thuận theo khe cửa thổi vào, rất nhanh liền thổi tỉnh tâm chí đi lạc của nàng.
“Phu quân, đêm đã khuya, chàng nên nghỉ ngơi.” Uyển Ước cưỡng bách chính mình đừng mở tầm mắt, không để cho con mắt quyến luyến đảo quanh quay chung quanh lấy hắn.
“Đang có ý đó.” Đường Cẩn Tư từng bước một hướng nàng đi đến, khi đi qua một chiếc đèn cầy trên bàn, liền động thủ thổi tắt một chiếc đèn, khiến cho phòng ngủ một chút lâm vào trong bóng tối.
Uyển Ước muốn chạy trốn, trượng phu bề ngoài lịch sự nho nhã bắt đầu làm nàng hoảng loạn, không hiểu sao sợ hãi hắn thân cận.
“Phu quân nếu đã mệt mỏi xin mời thay chỗ ở, thứ cho Uyển Ước không cách nào phụng bồi.” Nàng hiểu lời của mình nói xong quá tuyệt, quá vô lễ, nhưng nàng không dám sẽ cùng Đường Cẩn Tư thân mật.
Nàng sợ, sợ Đường Cẩn Tư tại thời điểm ôm nàng, hôn môi nàng, trong lòng nghĩ chính là Uyển Diễn, nàng không muốn hạ thấp chính mình như vậy!
“Nàng đây là đang đuổi ta?” Đường Cẩn Tư không giận ngược lại cười. Ngắn ngủi mấy ngày, Uyển Ước đem bộ dáng người vợ nhỏ nhu thuận mềm mại trong lòng hắn hoàn toàn đẩy ngã.
“Uyển Ước không dám.” Nàng bình tĩnh trả lời:“Uyển Ước vẫn đang ở Đường gia, không dám đối với chủ nhân bất kính, chỉ là phu quân nếu đã có người yêu khác, xin mời buông tha Uyển Ước, không cần phải lại để cho thiếρ…… Đối với chàng không muốn xa rời.”
Ngữ điệu nàng ẩn giấu đau thương, bén nhọn cắm sâu khiến hắn xúc động, hắn bừng tỉnh phát giác được thê tử tình ý đối với hắn sâu đến cỡ nào.
Đường Cẩn Tư tâm tình vì thế sung sướng không ít, nhẹ nhàng đè lại bả vai Uyển Ước, không cho nàng nàng rời khỏi chỗ ngồi trước bàn trang điểm.
“Ta đáp ứng nàng, tạm thời không cưới Uyển Diễn, nàng cũng đừng lại cùng ta hờn dỗi, được không?”
Hắn dụ dỗ, nhưng loại hứa hẹn này không chỉ không thể khiến nàng vui vẻ, ngược lại càng làm nàng ưu thương.
“Tạm thời là bao lâu?” Uyển Ước khổ sở hỏi.“Cần gì phải thế?”
“Ta sẽ an trí tốt các nàng, sẽ không thiên vị, Uyển Ước, tin tưởng ta, cho dù Uyển Diễn đến đây, địa vị của nàng cũng sẽ không dao động.” Hắn cầm lấy cây lược gỗ, vì nàng chải mái tóc dài rơi lả tả, ngón tay phủ lấy cổ tuyết trắng của nàng, hắn vô ý thức cúi đầu, rơi xuống nụ hôn dịu dàng, như đang che chở bảo bối.
Uyển Ước toàn thân run lên, tâm lại thấy đau.
“Chàng thích Uyển Diễn thì nên toàn tâm toàn ý, chỉ chuyên chú đến nàng, mà không nên tính toán ngồi hưởng phúc nhiều vợ.” Nàng hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn chòng chọc khuôn mặt thanh tú của hắn chiếu vào trong gương đồng.“Thiếρ cũng không phải là hờn dỗi, Cẩn Tư, xin chàng tin tưởng thiếρ, thiếρ là thật sự … muốn cùng chàng chia cắt!”
Ánh mắt hắn nghi hoặc chuyển qua gương đồng trên bàn trang điểm, cùng ánh mắt nàng giao nhau quyết liệt, trong nháy mắt, trên mặt hắn xẹt qua vẻ kinh ngạc.
“Nàng là tiếp nhận không được Uyển Diễn, hay là sau này cũng không cho phép ta thân cận cô gái khác?” Đường Cẩn Tư buồn bực hỏi. Hắn không biết là Uyển Ước là một người ghen tị.
Uyển Ước đem tóc tơ thật dài kiềm chế tại trong lòng bàn tay, từ ngón giữa hắn rút ra, phóng rơi xuống trước ngực, không muốn lại để cho hắn đụng vào.
“Vấn đề này đã không quan trọng.” Nàng hướng về hắn trong gương đồng, bình thản cười. Hắn và Uyển Diễn làm cho nàng biết rõ, tâm của hắn, căn bản không có ở trên người nàng.
Nàng từng ngây thơ tưởng rằng, chỉ cần hắn có lòng, dù cho tương lai sẽ có nhiều cô gái mê hoặc hắn, nàng cũng có lòng tin lưu lại tâm của hắn!
Nàng nguyện ý trả giá tâm huyết cả đời, gắn bó hôn nhân hai bên, để cho hắn vĩnh viễn chỉ yêu một mình nàng, chỉ cần trong lòng của hắn có nàng!
Thế nhưng trên thực tế tâm của hắn…… Không có nàng.
Đã như vậy, nàng lấy ở đâu ra dũng khí cùng sức lực đối với hắn trút xuống tình yêu, cùng hắn dắt tay cả đời? Hắn muốn không phải là nàng, là Uyển Diễn a!
“Cẩn Tư, chàng cứ việc cùng Uyển Diễn cùng một chỗ đi!” Uyển Ước không cách nào giữ vững bình tĩnh, thanh âm νút cao, tuyên cáo,“Thiếρ không phải nói nói nhảm, là lời nói thật tâm. Uyển Diễn là muội muội thiếρ thương yêu nhất, thiếρ sẽ chúc phúc nàng, sau khi rời khỏi chàng cũng sẽ không có một tia oán trách, xin chàng để cho ta đi!”
Nàng có lẽ không phải là đang nói nói nhảm, như trước thành công kich động đến hắn, Lần đầu tiên nổi giận, Đường Cẩn Tư bị thê tử nhu thuận của hắn là cho tức điên.
“Còn nói không phải là cùng ta hờn dỗi? Chuyện vợ chồng làm sao có thể tùy tiện như nàng nói, khi muốn cùng nhau thì thanh thân, muốn tách ra liền cách duyên, đây không phải là trò đùa sao?” Hắn dịu dàng lướt qua thân thể của nàng, dịu dàng phát ra chất vấn, nhưng mà, từ trên người hắn tản mát ra khí thế hết sức bức người.“Nàng có thể nghĩ đến tâm tình người hai nhà, danh tiếng hai nhà hay không?”
Lập gia đình đến nay, lần đầu tiên hai người không hợp ý kiến, thu hồi một lời nhu tình, không ai nhường ai giằng co lấy.
Uyển Ước ngồi bất động, không sợ nhìn lên trượng phu, cậy mạnh nói:“Thiếρ không ngại chàng bỏ thiếρ, đối bên ngoài tuyên bố thiếρ phạm sai lầm.”
“Chuyện thất đức như vậy, ta không đành lòng làm.” Đường Cẩn Tư bỗng nhiên bất ý cúi đầu, hôn cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên của nàng một cái.
Uyển Ước có chút xấu hổ và giận dữ, dùng sức lau miệng.
“Thật không rõ nàng rốt cuộc đang so đo cái gì?” Đường Cẩn Tư dùng sức ôm lấy nàng.
“Thả ta ra!” Uyển Ước hoảng hốt giãy giụa, ủy khuất khiến hốc mắt phiếm hồng. Nếu hắn hiểu được, nàng là thích hắn cỡ nào, như thế nào lại không biết nàng vì sao phải so đo?
Nàng đã chuẩn bị xong muốn một đời một thế yêu quý hắn, hắn tại sao có thể đợi nàng thổ lộ tình cảm, mới quyết định đối tốt với muội muội nàng, mới để cho nàng hiểu được, nàng là bị chọn nhầm…… Uyển Ước khổ sở khiến mắt mỏi nhừ, mũi mỏi nhừ, nước mắt không thể đè nén dừng lại tràn ra hốc mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.