Chương 17:
Thù Đồ Đương Quy
10/12/2022
Sau khi dự hỷ tiệc, Chiêu Doanh và Đoạn Lăng trở về nhà. Thấy không có việc gì, hai người liền đi rửa mặt, đi ngủ sớm.
Đoạn Lăng nằm nghiêng vào bên trong, trong tay cầm một cái quạt hương bồ, đang quạt từng cái từng cái, Chiêu Doanh nằm ngửa, đôi mắt nhìn trên đỉnh mùng, nàng im lặng một lúc, đột nhiên nói: "A tỷ, nhà chúng ta có bao nhiêu tiền?"
Đoạn Lăng không biết Chiêu Doanh đang nghĩ gì, hắn giơ bàn tay không cầm quạt lên, làm động tác tay.
Chiêu Doanh ngạc nhiên chớp chớp mắt: "Một trăm lượng! Hóa ra nhà chúng ta nhiều tiền như vậy!"
Đoạn Lăng mỉm cười, hất cằm về phía Chiêu Doanh, dò hỏi tại sao Chiêu Doanh lại đột nhiên hỏi câu này.
Chiêu Doanh trả lời: “Muội nghĩ tới hôn lễ của hôm nay, mặc dù tẩu tẩu của A Hà ở nhà không được cha nương yêu thương, nhưng Vương thẩm rất để tâm đến tỷ ấy, hôn lễ hôm nay trông cũng rất đẹp, chắc hẳn những ngày sống ở nhà trượng phu sẽ không gặp khổ sở."
Đoạn Lăng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, tỏ vẻ chuyện này liên quan gì đến bọn họ chứ.
Chiêu Doanh mím môi nói: "Muội cũng muốn a tỷ được gả đi thật vẻ vang. Muội vốn nghĩ rằng, nếu trong nhà không có tiền, thì sau này muội sẽ chăm chỉ kiếm tiền, dành dụm tiền cho a tỷ, không ngờ a tỷ lại giỏi như vậy, căn bản không cần muội phải lo lắng."
Chiêu Doanh chớp mắt, nhìn có vẻ hơi thất vọng…
Đoạn lăng không biết mình nên khóc hay nên cười, Chiêu Doanh rõ ràng là nghĩ tốt cho hắn, nhưng muốn gả hắn đi, nha đầu ngốc này không biết rằng, cả đời này hắn cũng không thể gả đi.
Đoạn Lăng cảm thấy trong lòng mềm nhũn, hắn đặt quạt hương bồ trong tay xuống, ôm Chiêu Doanh vào trong lòng ngực, nhiệt độ cơ thể như phòng ủi đồ, hắn cảm thấy tim mình đột nhiên đập dữ dội.
Bọn họ đã rất lâu không dựa sát như vậy rồi, từ khi Chiêu Doanh lớn lên, hắn đã có ý thức mà kéo ra một chút khoảng cách với Chiêu Doanh, nhưng việc tiếp xúc hàng ngày là điều không tránh khỏi, nếu không chỉ sợ Chiêu Doanh sẽ không yên lòng, cảm thấy mình chán ghét nàng.
Đoạn Lăng đưa tay lên, vỗ nhẹ lưng Chiêu Doanh từng cái từng cái, như thể nàng vẫn còn nhỏ, dỗ nàng ngủ. Đây là hắn muốn nói với Chiêu Doanh rằng nàng không hề là vật cản của hắn, hắn cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì nàng, cho dù trong đó có nhiều khó khăn, hắn cũng vui vẻ chịu đựng, cũng không hối hận, mãi mãi cũng không bao giờ hối hận.
Chiêu Doanh giơ tay ôm chặt Đoạn Lăng, vùi đầu vào trong lồng ngực của Đoạn Lăng, nói nhỏ: "A tỷ, thích tỷ nhất, tỷ là người tốt nhất trên đời này."
Một câu lẩm bẩm lầm bầm, Đoạn Lăng không nghe rõ, hắn vốn định kéo khoảng cách ra một chút để nhìn vào mặt Chiêu Doanh, nhưng Chiêu Doanh lại cố chấp ôm lấy eo hắn, áp chặt mặt vào trong lồng ngực hắn. Không còn cách nào khác, Đoạn Lăng đành phải từ bỏ, hắn lại bắt đầu vỗ nhẹ lưng Chiêu Doanh lần nữa, xoa dịu cảm xúc của Chiêu Doanh.
Không biết đã qua bao lâu, bàn tay đang nắm chặt lấy y phục bên eo của Đoạn Lăng dần dần thả lỏng, Đoạn Lăng cũng cảm giác được hơi thở của Chiêu Doanh dần dần chậm rãi lại, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, từ từ buông Chiêu Doanh ra.
Ngày nắng nóng như vậy, hai người dựa gần sát vào nhau, đã sớm nóng đến mức không ổn, trên trán Chiêu Doanh đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Đoạn Lăng xuống giường, vặn một cái khăn quay trở lại, hắn nhẹ nhàng lau mặt cho Chiêu Doanh, lông mày nhíu chặt của Chiêu Doanh trong lúc ngủ cũng dần buông lỏng ra. Lên giường lần nữa, Đoạn Lăng lại cầm quạt hương bồ lên, tiếp tục quạt cho Chiêu Doanh.
Từng cái từng cái, không biết đã qua bao lâu, động tác của hắn dần dần chậm lại, cuối cùng cổ tay rũ xuống, cũng đã ngủ theo.
**********
Ngày hôm sau sau khi Chiêu Doanh thức dậy, liền vứt tâm trạng có chút buồn bã của tối qua ra sau đầu, nàng nghiêm túc tự hỏi, cuối cùng vẫn quyết định muốn chăm chỉ kiếm tiền, tuy rằng a tỷ không thiếu tiền, nhưng nàng muốn cố gắng khiến cho a tỷ trở nên càng thêm không thiếu tiền.
Bận rộn với công việc trong nhà xong, cuối cùng lúc trời sắp tới Chiêu Doanh gặp được tân nương của Trương gia. Khi đó, Chiêu Doanh ra ngoài đi giao thuốc, tình cờ gặp phải Trương Hà đưa Ngô thị ra ngoài ở trước cửa.
Ngô thị mặc một chiếc áo màu đỏ, búi kiểu tóc bách hợp, cài một cây trâm tơ vàng trên búi tóc. Dáng vẻ của nàng ấy trông nho nhã, nhưng lại hơi gầy quá, nên nhìn khí sắc cảm thấy không tốt.
Trương Hà gọi Chiêu Doanh lại, giới thiệu Ngô thị: "Tẩu tử, đây là Đoạn gia muội ở cách vách nhà chúng ta, tên là Đoạn Chiêu Doanh, muội ấy còn có một tỷ tỷ, tên là Đoạn Lăng." Rồi sau đó Trương Hà lại giới thiệu Ngô Thị với Chiêu Doanh.
Ngô thị cúi người về phía Chiêu Doanh chào hỏi, giọng nói êm ái nói: "Chào Đoạn gia muội."
Chiêu Doanh vội vàng đáp lễ: "Chào Trương tẩu."
Biết Ngô thị và Chiêu Doanh đi đưa cơm cho Trương Hữu cha của Trương Viễn ra đồng, ba người cũng không nói chuyện nhiều, khi Chiêu Doanh đi giao thuốc về, thì thấy Trương Hà đang ngồi trên bậc thềm lát xanh trước cửa nhà nàng chờ chờ nàng.
Trương Hà vừa nhìn thấy Chiêu Doanh liền kéo Chiêu Doanh đến sân sau của Đoạn gia, hai người đều thì thầm ở đây giống nhau.
Chiêu Doanh quan sát vẻ mặt của Trương Hà, thấy không có gì bất thường, nàng mới nói: "Xem ra Trương tẩu quả thực là một người khá tốt."
Trương Hà gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tính tình của tẩu tử đúng là tốt, nhưng tẩu ấy cái gì cũng không biết làm."
Chiêu Doanh nghi ngờ, chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
Đoạn Lăng nằm nghiêng vào bên trong, trong tay cầm một cái quạt hương bồ, đang quạt từng cái từng cái, Chiêu Doanh nằm ngửa, đôi mắt nhìn trên đỉnh mùng, nàng im lặng một lúc, đột nhiên nói: "A tỷ, nhà chúng ta có bao nhiêu tiền?"
Đoạn Lăng không biết Chiêu Doanh đang nghĩ gì, hắn giơ bàn tay không cầm quạt lên, làm động tác tay.
Chiêu Doanh ngạc nhiên chớp chớp mắt: "Một trăm lượng! Hóa ra nhà chúng ta nhiều tiền như vậy!"
Đoạn Lăng mỉm cười, hất cằm về phía Chiêu Doanh, dò hỏi tại sao Chiêu Doanh lại đột nhiên hỏi câu này.
Chiêu Doanh trả lời: “Muội nghĩ tới hôn lễ của hôm nay, mặc dù tẩu tẩu của A Hà ở nhà không được cha nương yêu thương, nhưng Vương thẩm rất để tâm đến tỷ ấy, hôn lễ hôm nay trông cũng rất đẹp, chắc hẳn những ngày sống ở nhà trượng phu sẽ không gặp khổ sở."
Đoạn Lăng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, tỏ vẻ chuyện này liên quan gì đến bọn họ chứ.
Chiêu Doanh mím môi nói: "Muội cũng muốn a tỷ được gả đi thật vẻ vang. Muội vốn nghĩ rằng, nếu trong nhà không có tiền, thì sau này muội sẽ chăm chỉ kiếm tiền, dành dụm tiền cho a tỷ, không ngờ a tỷ lại giỏi như vậy, căn bản không cần muội phải lo lắng."
Chiêu Doanh chớp mắt, nhìn có vẻ hơi thất vọng…
Đoạn lăng không biết mình nên khóc hay nên cười, Chiêu Doanh rõ ràng là nghĩ tốt cho hắn, nhưng muốn gả hắn đi, nha đầu ngốc này không biết rằng, cả đời này hắn cũng không thể gả đi.
Đoạn Lăng cảm thấy trong lòng mềm nhũn, hắn đặt quạt hương bồ trong tay xuống, ôm Chiêu Doanh vào trong lòng ngực, nhiệt độ cơ thể như phòng ủi đồ, hắn cảm thấy tim mình đột nhiên đập dữ dội.
Bọn họ đã rất lâu không dựa sát như vậy rồi, từ khi Chiêu Doanh lớn lên, hắn đã có ý thức mà kéo ra một chút khoảng cách với Chiêu Doanh, nhưng việc tiếp xúc hàng ngày là điều không tránh khỏi, nếu không chỉ sợ Chiêu Doanh sẽ không yên lòng, cảm thấy mình chán ghét nàng.
Đoạn Lăng đưa tay lên, vỗ nhẹ lưng Chiêu Doanh từng cái từng cái, như thể nàng vẫn còn nhỏ, dỗ nàng ngủ. Đây là hắn muốn nói với Chiêu Doanh rằng nàng không hề là vật cản của hắn, hắn cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì nàng, cho dù trong đó có nhiều khó khăn, hắn cũng vui vẻ chịu đựng, cũng không hối hận, mãi mãi cũng không bao giờ hối hận.
Chiêu Doanh giơ tay ôm chặt Đoạn Lăng, vùi đầu vào trong lồng ngực của Đoạn Lăng, nói nhỏ: "A tỷ, thích tỷ nhất, tỷ là người tốt nhất trên đời này."
Một câu lẩm bẩm lầm bầm, Đoạn Lăng không nghe rõ, hắn vốn định kéo khoảng cách ra một chút để nhìn vào mặt Chiêu Doanh, nhưng Chiêu Doanh lại cố chấp ôm lấy eo hắn, áp chặt mặt vào trong lồng ngực hắn. Không còn cách nào khác, Đoạn Lăng đành phải từ bỏ, hắn lại bắt đầu vỗ nhẹ lưng Chiêu Doanh lần nữa, xoa dịu cảm xúc của Chiêu Doanh.
Không biết đã qua bao lâu, bàn tay đang nắm chặt lấy y phục bên eo của Đoạn Lăng dần dần thả lỏng, Đoạn Lăng cũng cảm giác được hơi thở của Chiêu Doanh dần dần chậm rãi lại, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, từ từ buông Chiêu Doanh ra.
Ngày nắng nóng như vậy, hai người dựa gần sát vào nhau, đã sớm nóng đến mức không ổn, trên trán Chiêu Doanh đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Đoạn Lăng xuống giường, vặn một cái khăn quay trở lại, hắn nhẹ nhàng lau mặt cho Chiêu Doanh, lông mày nhíu chặt của Chiêu Doanh trong lúc ngủ cũng dần buông lỏng ra. Lên giường lần nữa, Đoạn Lăng lại cầm quạt hương bồ lên, tiếp tục quạt cho Chiêu Doanh.
Từng cái từng cái, không biết đã qua bao lâu, động tác của hắn dần dần chậm lại, cuối cùng cổ tay rũ xuống, cũng đã ngủ theo.
**********
Ngày hôm sau sau khi Chiêu Doanh thức dậy, liền vứt tâm trạng có chút buồn bã của tối qua ra sau đầu, nàng nghiêm túc tự hỏi, cuối cùng vẫn quyết định muốn chăm chỉ kiếm tiền, tuy rằng a tỷ không thiếu tiền, nhưng nàng muốn cố gắng khiến cho a tỷ trở nên càng thêm không thiếu tiền.
Bận rộn với công việc trong nhà xong, cuối cùng lúc trời sắp tới Chiêu Doanh gặp được tân nương của Trương gia. Khi đó, Chiêu Doanh ra ngoài đi giao thuốc, tình cờ gặp phải Trương Hà đưa Ngô thị ra ngoài ở trước cửa.
Ngô thị mặc một chiếc áo màu đỏ, búi kiểu tóc bách hợp, cài một cây trâm tơ vàng trên búi tóc. Dáng vẻ của nàng ấy trông nho nhã, nhưng lại hơi gầy quá, nên nhìn khí sắc cảm thấy không tốt.
Trương Hà gọi Chiêu Doanh lại, giới thiệu Ngô thị: "Tẩu tử, đây là Đoạn gia muội ở cách vách nhà chúng ta, tên là Đoạn Chiêu Doanh, muội ấy còn có một tỷ tỷ, tên là Đoạn Lăng." Rồi sau đó Trương Hà lại giới thiệu Ngô Thị với Chiêu Doanh.
Ngô thị cúi người về phía Chiêu Doanh chào hỏi, giọng nói êm ái nói: "Chào Đoạn gia muội."
Chiêu Doanh vội vàng đáp lễ: "Chào Trương tẩu."
Biết Ngô thị và Chiêu Doanh đi đưa cơm cho Trương Hữu cha của Trương Viễn ra đồng, ba người cũng không nói chuyện nhiều, khi Chiêu Doanh đi giao thuốc về, thì thấy Trương Hà đang ngồi trên bậc thềm lát xanh trước cửa nhà nàng chờ chờ nàng.
Trương Hà vừa nhìn thấy Chiêu Doanh liền kéo Chiêu Doanh đến sân sau của Đoạn gia, hai người đều thì thầm ở đây giống nhau.
Chiêu Doanh quan sát vẻ mặt của Trương Hà, thấy không có gì bất thường, nàng mới nói: "Xem ra Trương tẩu quả thực là một người khá tốt."
Trương Hà gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tính tình của tẩu tử đúng là tốt, nhưng tẩu ấy cái gì cũng không biết làm."
Chiêu Doanh nghi ngờ, chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.