Chương 23:
Thù Đồ Đương Quy
10/12/2022
Đoạn Lăng đang cầm trong tay tách trà, lập tức nhíu mày.
Vương thị này, đang làm loạn cái gì vậy!
Thực ra chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Vương thị, dù sao thì bà mối Tần cũng không nói thật, những gì bây giờ bà ta nói, người bình thường khó có thể không động lòng. Cho dù Chu lão gia lớn hơn Trương Phán rất nhiều tuổi, trong con mắt nịnh bợ của Vương thị, những thứ này khi đối mặt với vinh hoa phú quý đều thành vấn đề nhỏ.
Nếu chuyện này thật sự để Vương thị làm thành công, Chiêu Doanh nhất định sẽ buồn bực rất lâu, cho nên, hắn không thể bỏ qua chuyện này.
Đoạn Lăng suy nghĩ một chút, sau đó nói với chưởng quầy: "Trước khi bà mối Tần và Vương thị đưa Trương Phán đến phủ thành, loan tin Chu phú thương muốn rời khỏi nhà, đặc biệt để cho phu nhân của Chu phú thương và Trương Hữu biết chuyện này."
Họ không thể hành động ở ngoài sáng, vậy thì hãy để phu nhân của Chu phú thương và Trương Hữu giải quyết vấn đề này đi, chỉ cần tin tức bị truyền ra ngoài, hai người này biết chuyện, cho dù Vương thị muốn không quan tâm đến con gái mà chỉ cầu phú quý, hai người này cũng sẽ không để việc này thành công.
Sự việc này tạm thời sẽ xử lý như vậy, sau này nếu có diễn biến khác, bọn họ lại ra tay.
Sau đó, chưởng quầy lại báo cáo một chuyện khác: “Ngụy vương chuẩn bị hành quân rồi.”
Ánh mắt Đoạn Lăng lóe lên, chậm rãi nói: “Vậy chúng ta cũng có thể bắt đầu hành động rồi.”
Chưởng quầy gật đầu, hai người thảo luận một số việc, sau khi dặn dò trưởng quỹ cẩn thận, Đoạn Lăng rời khỏi y quán.
Hắn đeo giỏ trúc trên lưng ra chợ tìm Chiêu Doanh, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng thấy Chiêu Doanh đang đứng trước một gian hàng bán chó con.
Chiêu Doanh ngồi xổm trước gian hàng của người ta, nhìn xuống con chó con trong giỏ.
Những chú chó con trông như mới hai, ba tháng tuổi, chúng đi loạng choạng, cứ bò lổm ngổm giữa các giỏ trông rất năng động.
Đại thúc bán chó con không ngại để Chiêu Doanh ngồi xổm trước gian hàng của mình, thúc ấy mỉm cười nói chuyện với Chiêu Doanh, khiến cho Chiêu Doanh cũng bật cười.
Đoạn Lăng bất giác cong khóe miệng, ánh mắt hơi nhướng lên của hắn cũng cong lên một chút, đi tới bên cạnh Chiêu Doanh, sau đó học động tác của nàng ngồi xổm xuống theo.
Chiêu Doanh cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, nàng lập tức quay đầu nhìn sang, liền thấy là Đoạn Lăng, nàng vui vẻ gọi "a tỷ".
Ngay khi Đoạn Lăng xuất hiện, người vẫn luôn bí mật bảo vệ Chiêu Doanh biến mất trong đám đông sôi nổi cách đó không xa, Chiêu Doanh rất tự nhiên nắm lấy tay Đoạn Lăng: "A tỷ, muội gần như đã mua đồ xong hết rồi. "
Đoạn Lăng gật đầu, đưa mắt nhìn vào trong giỏ, nhìn một hồi rồi giơ ngón tay lên chỉ vào một con chó trắng như tuyết.
Chiêu Doanh ngay lập tức hiểu ý Đoạn Lăng, Đoạn Lăng đang hỏi nàng có muốn con chó con màu trắng này không, nếu muốn, thì sẽ mua nó cho nàng.
Chiêu Doanh rất thích động vật nhỏ, đề nghị của Đoạn Lăng tất nhiên khiến nàng động lòng, nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.
Đoạn Lăng chớp chớp mắt, hỏi Chiêu Doanh tại sao lại không muốn.
Chiêu Doanh trả lời: “Nhà chúng ta có nuôi một con rồi.”
Đoạn Lăng lúc mới đầu không hiểu, sau đó mới nhớ đến tiểu thực thiết thú ở sau núi thường đến nhà họ để xin sữa dê để uống.
Đó không tính là nuôi, tên nhãi đó chỉ là đến để lừa ăn lừa uống thôi.
Nhưng cuối cùng, Đoạn Lăng nghe theo lời của Chiêu Doanh, không có con chó con, hai người rời khỏi gian hàng của đại thúc, mua hai món đồ còn lại, sau đó ngồi xe la của Mai lão tam trở về làng.
************
Vài ngày sau, Trương Hà đến chơi với Chiêu Doanh, hai người lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi bên giếng của Đoạn gia, vừa tắm nắng ăn hạt bí ngô, vừa trò chuyện.
Trương Hà gần đây cao lên một đoạn, ống tay áo của y phục trông ngắn hơn một đoạn, nhưng thời tiết bây giờ rất nóng, mặc như thế này cũng không sao.
"Hôm nay mới sáng sớm mà nương ta đã đưa tỷ ta vào thành, nói rằng tỷ ta cũng lớn tuổi rồi, mấy năm nữa cũng phải gả đi, nên đặt một ít trang phục đẹp cho tỷ ấy."
Chiêu Doanh đang ăn hạt bí ngô, không quá để ý mà nói: "Vương thẩm vừa mới sắp xếp hôn sự cho Trương đại ca chưa được bao lâu, mà đã nhọc lòng Phán tỷ tỷ rồi."
"Đúng vậy, tỷ ta mới mười lăm, nương ta đã muốn gả tỷ ta đi, người nào không biết còn tưởng nương ta ghét bỏ tỷ ta nhiều thế nào!" Trương Hà rất ghét loại hành vi này của nương nhà mình, nhưng thân là một nữ nhi, nàng ấy không thể trực tiếp mở miệng phản bác Vương thị.
“Vương thẩm muốn gả Phán tỷ tỷ đi?” Chiêu Doanh lặp đi lặp lại câu này trong tiềm thức, trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng, nàng nghĩ đến một khả năng cực kì đáng sợ.
Nàng vội vàng mở miệng hỏi: “Một mình Vương thẩm đưa Phán tỷ tỷ đến phủ thành?”
Trương Hà lắc đầu: "Hình như là có người đi cùng bọn họ, hình như là một vị thẩm thân quen, nhưng nương ta không hề nói cho chúng ta biết là ai."
“Có khi nào là bà mối Tần đó?” Chiêu Doanh lo lắng hỏi, dù sao chuyện trước đó náo loạn đến ồn ào như vậy, Vương thẩm lại đột nhiên làm ra hành vi như vậy, sao có thể không nghĩ nhiều về nàng ta.
Vương thị này, đang làm loạn cái gì vậy!
Thực ra chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Vương thị, dù sao thì bà mối Tần cũng không nói thật, những gì bây giờ bà ta nói, người bình thường khó có thể không động lòng. Cho dù Chu lão gia lớn hơn Trương Phán rất nhiều tuổi, trong con mắt nịnh bợ của Vương thị, những thứ này khi đối mặt với vinh hoa phú quý đều thành vấn đề nhỏ.
Nếu chuyện này thật sự để Vương thị làm thành công, Chiêu Doanh nhất định sẽ buồn bực rất lâu, cho nên, hắn không thể bỏ qua chuyện này.
Đoạn Lăng suy nghĩ một chút, sau đó nói với chưởng quầy: "Trước khi bà mối Tần và Vương thị đưa Trương Phán đến phủ thành, loan tin Chu phú thương muốn rời khỏi nhà, đặc biệt để cho phu nhân của Chu phú thương và Trương Hữu biết chuyện này."
Họ không thể hành động ở ngoài sáng, vậy thì hãy để phu nhân của Chu phú thương và Trương Hữu giải quyết vấn đề này đi, chỉ cần tin tức bị truyền ra ngoài, hai người này biết chuyện, cho dù Vương thị muốn không quan tâm đến con gái mà chỉ cầu phú quý, hai người này cũng sẽ không để việc này thành công.
Sự việc này tạm thời sẽ xử lý như vậy, sau này nếu có diễn biến khác, bọn họ lại ra tay.
Sau đó, chưởng quầy lại báo cáo một chuyện khác: “Ngụy vương chuẩn bị hành quân rồi.”
Ánh mắt Đoạn Lăng lóe lên, chậm rãi nói: “Vậy chúng ta cũng có thể bắt đầu hành động rồi.”
Chưởng quầy gật đầu, hai người thảo luận một số việc, sau khi dặn dò trưởng quỹ cẩn thận, Đoạn Lăng rời khỏi y quán.
Hắn đeo giỏ trúc trên lưng ra chợ tìm Chiêu Doanh, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng thấy Chiêu Doanh đang đứng trước một gian hàng bán chó con.
Chiêu Doanh ngồi xổm trước gian hàng của người ta, nhìn xuống con chó con trong giỏ.
Những chú chó con trông như mới hai, ba tháng tuổi, chúng đi loạng choạng, cứ bò lổm ngổm giữa các giỏ trông rất năng động.
Đại thúc bán chó con không ngại để Chiêu Doanh ngồi xổm trước gian hàng của mình, thúc ấy mỉm cười nói chuyện với Chiêu Doanh, khiến cho Chiêu Doanh cũng bật cười.
Đoạn Lăng bất giác cong khóe miệng, ánh mắt hơi nhướng lên của hắn cũng cong lên một chút, đi tới bên cạnh Chiêu Doanh, sau đó học động tác của nàng ngồi xổm xuống theo.
Chiêu Doanh cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, nàng lập tức quay đầu nhìn sang, liền thấy là Đoạn Lăng, nàng vui vẻ gọi "a tỷ".
Ngay khi Đoạn Lăng xuất hiện, người vẫn luôn bí mật bảo vệ Chiêu Doanh biến mất trong đám đông sôi nổi cách đó không xa, Chiêu Doanh rất tự nhiên nắm lấy tay Đoạn Lăng: "A tỷ, muội gần như đã mua đồ xong hết rồi. "
Đoạn Lăng gật đầu, đưa mắt nhìn vào trong giỏ, nhìn một hồi rồi giơ ngón tay lên chỉ vào một con chó trắng như tuyết.
Chiêu Doanh ngay lập tức hiểu ý Đoạn Lăng, Đoạn Lăng đang hỏi nàng có muốn con chó con màu trắng này không, nếu muốn, thì sẽ mua nó cho nàng.
Chiêu Doanh rất thích động vật nhỏ, đề nghị của Đoạn Lăng tất nhiên khiến nàng động lòng, nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.
Đoạn Lăng chớp chớp mắt, hỏi Chiêu Doanh tại sao lại không muốn.
Chiêu Doanh trả lời: “Nhà chúng ta có nuôi một con rồi.”
Đoạn Lăng lúc mới đầu không hiểu, sau đó mới nhớ đến tiểu thực thiết thú ở sau núi thường đến nhà họ để xin sữa dê để uống.
Đó không tính là nuôi, tên nhãi đó chỉ là đến để lừa ăn lừa uống thôi.
Nhưng cuối cùng, Đoạn Lăng nghe theo lời của Chiêu Doanh, không có con chó con, hai người rời khỏi gian hàng của đại thúc, mua hai món đồ còn lại, sau đó ngồi xe la của Mai lão tam trở về làng.
************
Vài ngày sau, Trương Hà đến chơi với Chiêu Doanh, hai người lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi bên giếng của Đoạn gia, vừa tắm nắng ăn hạt bí ngô, vừa trò chuyện.
Trương Hà gần đây cao lên một đoạn, ống tay áo của y phục trông ngắn hơn một đoạn, nhưng thời tiết bây giờ rất nóng, mặc như thế này cũng không sao.
"Hôm nay mới sáng sớm mà nương ta đã đưa tỷ ta vào thành, nói rằng tỷ ta cũng lớn tuổi rồi, mấy năm nữa cũng phải gả đi, nên đặt một ít trang phục đẹp cho tỷ ấy."
Chiêu Doanh đang ăn hạt bí ngô, không quá để ý mà nói: "Vương thẩm vừa mới sắp xếp hôn sự cho Trương đại ca chưa được bao lâu, mà đã nhọc lòng Phán tỷ tỷ rồi."
"Đúng vậy, tỷ ta mới mười lăm, nương ta đã muốn gả tỷ ta đi, người nào không biết còn tưởng nương ta ghét bỏ tỷ ta nhiều thế nào!" Trương Hà rất ghét loại hành vi này của nương nhà mình, nhưng thân là một nữ nhi, nàng ấy không thể trực tiếp mở miệng phản bác Vương thị.
“Vương thẩm muốn gả Phán tỷ tỷ đi?” Chiêu Doanh lặp đi lặp lại câu này trong tiềm thức, trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng, nàng nghĩ đến một khả năng cực kì đáng sợ.
Nàng vội vàng mở miệng hỏi: “Một mình Vương thẩm đưa Phán tỷ tỷ đến phủ thành?”
Trương Hà lắc đầu: "Hình như là có người đi cùng bọn họ, hình như là một vị thẩm thân quen, nhưng nương ta không hề nói cho chúng ta biết là ai."
“Có khi nào là bà mối Tần đó?” Chiêu Doanh lo lắng hỏi, dù sao chuyện trước đó náo loạn đến ồn ào như vậy, Vương thẩm lại đột nhiên làm ra hành vi như vậy, sao có thể không nghĩ nhiều về nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.