Chương 40:
Thù Đồ Đương Quy
15/12/2022
Chiêu Doanh vừa bước vào sân liền nhìn thấy bên giếng có một cái chậu nước, nàng vội vàng chạy tới đổ cá trắm cỏ từ trong sọt cá vào chậu gỗ, rồi sau đó không dừng lại, đi vào nhà tìm Đoạn Lăng.
Đoạn Lăng đang ngồi ở bàn, dường như đang viết đơn thuốc, Chiêu Doanh chạy tới, dắt tay Đoạn Lăng đi ra ngoài.
“A tỷ, Ngô tẩu hơi không được khỏe, nhờ tỷ đi qua đó xem cho tẩu ấy đi.” Vừa đi, Chiêu Doanh vừa nói với Đoạn Lăng về những triệu chứng của Ngô thị.
Rất nhanh hai người đã đến Trương gia, Ngô thị uống nước xong rồi, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nàng ấy dựa vào giường, duỗi tay ra cho Đoạn Lăng bắt mạch cho nàng ấy.
Vương thị rất thích nhi tức Ngô thị này của mình, vẻ lo lắng trên mặt không có nửa phần giả tạo: "A Lăng, làm phiền ngươi khám kỹ cho nhi tức ta một chút."
Đối mặt với người ngoài, Đoạn Lăng không có biểu cảm gì thêm, chỉ gật đầu coi như đáp lại.
Căn phòng yên lặng, tất cả mọi người trong Trương gia đều đang nhìn Đoạn Lăng chăm chú. Đoạn Lăng nhìn mạch của Ngô thị một lúc, rồi lại bảo Ngô thị chuyển sang tay khác để xem, một lát sau, hắn giơ tay lên chỉ vào bụng Ngô thị.
Trương gia không hiểu động tác của Đoạn Lăng, nhưng Chiêu Doanh đã phản ứng được ngay lập tức, trên mặt nàng lập tức nở nụ cười: "Ngô tẩu mang thai rồi!"
Sau một hồi im lặng, Trương gia lập tức người ngã ngựa đổ.
Nửa canh giờ sau, Đoạn Lăng xách theo một rổ trứng gà, tay trong tay đi về nhà với Chiêu Doanh. Chiêu Doanh trông rất vui vẻ, Đoạn Lăng giơ tay lên gõ trán nàng, hỏi nàng tại sao lại vui vẻ như vậy.
Chiêu Doanh cười tủm tỉm đáp: "Trong nhà có thêm người là chuyện tốt mà, muội vui vẻ theo cũng đâu có sao."
Nàng nắm tay Đoạn Lăng dung dăng qua lại, nói: "A Hà sắp trở thành cô cô, mới vừa rồi trông rất vui vẻ, sau này nàng ấy nhất định sẽ là người cô cô tốt yêu thương cháu trai cháu gái.”
Suy nghĩ của Chiêu Doanh vẫn thường như ngựa thần lươt gió tung mây, nàng lập tức nghĩ đến nhà mình, nàng nói với Đoạn Lăng: "A tỷ, dợi sau này khi tỷ sinh con, muội nhất định sẽ yêu thương chúng, muội sẽ làm một người dì yêu thương cháu ngoại cháu trai giống như À Hà.”
Đoạn Lăng: "..."
Ta sinh con? Còn muốn sinh chúng? Có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không thể làm điều này được đâu.
Trên mặt Đoạn Lăng lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, Chiêu Doanh ở bên cạnh lại không phát hiện ra. Hai người bước vào sân, Chiêu Doạnh nhìn thấy con cá trắm cỏ trong chậu gỗ, nụ cười trên mặt cũng tăng lên một chút.
"A tỷ, hôm nay là ngày lành, ngày lành thì nên ăn một bữa ngon, hay là đêm nay chúng ta ăn cá nướng đi."
Chà, hôm nay cá trắm cỏ tai vạ khó tránh, để ăn được nó, còn nghĩ ra được một lý do chính đáng.
Đoạn Lăng đưa tay lên, nặng nề búng trán Chiêu Doanh một cái, Chiêu Doanh hàm chứa ý cười trong tiếng oán giận, hắn xoay người đi vào bếp.
Ngày được mong đợi nhất trong mùa đông là Tết Nguyên đán, theo phong tục ở Du Châu, phải nhồi xúc xích vào thịt ba chỉ thu trước Tết Nguyên đán.
"Thu" là cách phát âm của khu vực Du Châu, nói cách khác nó là "xông khói", đốt cành cây bách, vỏ quả óc chó và các vật liệu khác, dùng khói của chúng để hun khói xúc xích và thịt ba chỉ.
Tuy Đoạn gia chỉ có hai người Chiêu Doanh và Đoạn Lăng, nhưng cả haimỗi năm đều làm xúc xích và thịt xông khói theo phong tục.
Khi làm nhân xúc xích nên sử dụng thịt nạc và mỡ, thịt lợn ở vị trí này sẽ không quá nạc hay quá mỡ, thịt mỡ cũng sẽ không quá béo.
Cắt thịt thành từng miếng, phần thịt mỡ cần nhỏ hơn phần thịt nạc, sau đó cho tiêu, muối, rượu trắng, một chút đường và các gia vị khác vào phần thịt đã cắt, đảo đều, để một lúc cho thịt lợn ngấm gia vị. Sau đó, dùng một dụng cụ đặc biệt hình phễu, đổ thịt lợn vào phần ruột non đã được làm sạch, vừa đổ vừa dùng kim để hút hết không khí, cuối cùng dùng chỉ bông buộc lại thành từng đoạn.
Thịt ba chỉ phải chọn thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, thái thành dải dài, cũng là ướp muối, rượu trắng, tiêu và các gia vị khác, nhưng thời gian ướp sẽ cần lâu hơn một chút.
Cả xúc xích và thịt ba chỉ đều phải treo ở nơi thông gió và mát mẻ trong vài ngày trước khi được xông khói. Hầu hết vùng Du Châu đều hun khói bằng cành bách có mùi thơm, có vài người còn cho thêm ít vỏ cam quýt hoặc vỏ mía vào, như vậy thịt xông khói sẽ càng thơm hơn.
Sau khi hun khói có thể nấu ăn trực tiếp, nếu không ăn có thể treo lên xà nhà bếp, tiếp tục xông khói bằng củi khi nấu cơm, xông khói càng lâu thì hương vị càng đậm đà.
Bây giờ trên xà nhà bếp của Đoạn gia chỉ còn lại một miếng thịt ba chỉ, giờ làm cái mới, Chiêu Doanh và Đoạn Lăng quyết định lấy miếng thịt ba chỉ cũ xuống rồi ăn nó.
Sau khi xông khói thịt ba chỉ gần một năm, bề mặt của thịt đã đen hoàn toàn, Đoạn Lăng đun nước nóng, ngâm thịt ba chỉ trong nước nóng một lúc, sau đó dùng xơ mướp chà mạnh, chà rửa hơn nửa ngày mới sạch sẽ.
Sau đó nấu trực tiếp với nước, nấu chín là ăn được ngay, hoặc có thể xào với ớt xanh, mầm tỏi, dù ăn theo cách nào thì sau một thời gian hun khói, miếng thịt ba chỉ trông cũng rất bóng bẩy và ngon miệng, béo ngậy nhưng không ngấy, dai và ngon, còn có hương vị xông khói độc đáo, cực kì ngon.
Tác giả có lời nói:
【Kịch trường nhỏ】
Đoạn Lăng: "Sinh con... Một mình ta sợ là không làm được..."
Chiêu Doanh: "A tỷ đừng lo, tỷ phu sẽ giúp tỷ."
Đoạn Lăng giơ tay đỡ cái đầu bị suy sụp: "Muội có bị ngốc không vậy!"
Đoạn Lăng đang ngồi ở bàn, dường như đang viết đơn thuốc, Chiêu Doanh chạy tới, dắt tay Đoạn Lăng đi ra ngoài.
“A tỷ, Ngô tẩu hơi không được khỏe, nhờ tỷ đi qua đó xem cho tẩu ấy đi.” Vừa đi, Chiêu Doanh vừa nói với Đoạn Lăng về những triệu chứng của Ngô thị.
Rất nhanh hai người đã đến Trương gia, Ngô thị uống nước xong rồi, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nàng ấy dựa vào giường, duỗi tay ra cho Đoạn Lăng bắt mạch cho nàng ấy.
Vương thị rất thích nhi tức Ngô thị này của mình, vẻ lo lắng trên mặt không có nửa phần giả tạo: "A Lăng, làm phiền ngươi khám kỹ cho nhi tức ta một chút."
Đối mặt với người ngoài, Đoạn Lăng không có biểu cảm gì thêm, chỉ gật đầu coi như đáp lại.
Căn phòng yên lặng, tất cả mọi người trong Trương gia đều đang nhìn Đoạn Lăng chăm chú. Đoạn Lăng nhìn mạch của Ngô thị một lúc, rồi lại bảo Ngô thị chuyển sang tay khác để xem, một lát sau, hắn giơ tay lên chỉ vào bụng Ngô thị.
Trương gia không hiểu động tác của Đoạn Lăng, nhưng Chiêu Doanh đã phản ứng được ngay lập tức, trên mặt nàng lập tức nở nụ cười: "Ngô tẩu mang thai rồi!"
Sau một hồi im lặng, Trương gia lập tức người ngã ngựa đổ.
Nửa canh giờ sau, Đoạn Lăng xách theo một rổ trứng gà, tay trong tay đi về nhà với Chiêu Doanh. Chiêu Doanh trông rất vui vẻ, Đoạn Lăng giơ tay lên gõ trán nàng, hỏi nàng tại sao lại vui vẻ như vậy.
Chiêu Doanh cười tủm tỉm đáp: "Trong nhà có thêm người là chuyện tốt mà, muội vui vẻ theo cũng đâu có sao."
Nàng nắm tay Đoạn Lăng dung dăng qua lại, nói: "A Hà sắp trở thành cô cô, mới vừa rồi trông rất vui vẻ, sau này nàng ấy nhất định sẽ là người cô cô tốt yêu thương cháu trai cháu gái.”
Suy nghĩ của Chiêu Doanh vẫn thường như ngựa thần lươt gió tung mây, nàng lập tức nghĩ đến nhà mình, nàng nói với Đoạn Lăng: "A tỷ, dợi sau này khi tỷ sinh con, muội nhất định sẽ yêu thương chúng, muội sẽ làm một người dì yêu thương cháu ngoại cháu trai giống như À Hà.”
Đoạn Lăng: "..."
Ta sinh con? Còn muốn sinh chúng? Có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không thể làm điều này được đâu.
Trên mặt Đoạn Lăng lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, Chiêu Doanh ở bên cạnh lại không phát hiện ra. Hai người bước vào sân, Chiêu Doạnh nhìn thấy con cá trắm cỏ trong chậu gỗ, nụ cười trên mặt cũng tăng lên một chút.
"A tỷ, hôm nay là ngày lành, ngày lành thì nên ăn một bữa ngon, hay là đêm nay chúng ta ăn cá nướng đi."
Chà, hôm nay cá trắm cỏ tai vạ khó tránh, để ăn được nó, còn nghĩ ra được một lý do chính đáng.
Đoạn Lăng đưa tay lên, nặng nề búng trán Chiêu Doanh một cái, Chiêu Doanh hàm chứa ý cười trong tiếng oán giận, hắn xoay người đi vào bếp.
Ngày được mong đợi nhất trong mùa đông là Tết Nguyên đán, theo phong tục ở Du Châu, phải nhồi xúc xích vào thịt ba chỉ thu trước Tết Nguyên đán.
"Thu" là cách phát âm của khu vực Du Châu, nói cách khác nó là "xông khói", đốt cành cây bách, vỏ quả óc chó và các vật liệu khác, dùng khói của chúng để hun khói xúc xích và thịt ba chỉ.
Tuy Đoạn gia chỉ có hai người Chiêu Doanh và Đoạn Lăng, nhưng cả haimỗi năm đều làm xúc xích và thịt xông khói theo phong tục.
Khi làm nhân xúc xích nên sử dụng thịt nạc và mỡ, thịt lợn ở vị trí này sẽ không quá nạc hay quá mỡ, thịt mỡ cũng sẽ không quá béo.
Cắt thịt thành từng miếng, phần thịt mỡ cần nhỏ hơn phần thịt nạc, sau đó cho tiêu, muối, rượu trắng, một chút đường và các gia vị khác vào phần thịt đã cắt, đảo đều, để một lúc cho thịt lợn ngấm gia vị. Sau đó, dùng một dụng cụ đặc biệt hình phễu, đổ thịt lợn vào phần ruột non đã được làm sạch, vừa đổ vừa dùng kim để hút hết không khí, cuối cùng dùng chỉ bông buộc lại thành từng đoạn.
Thịt ba chỉ phải chọn thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, thái thành dải dài, cũng là ướp muối, rượu trắng, tiêu và các gia vị khác, nhưng thời gian ướp sẽ cần lâu hơn một chút.
Cả xúc xích và thịt ba chỉ đều phải treo ở nơi thông gió và mát mẻ trong vài ngày trước khi được xông khói. Hầu hết vùng Du Châu đều hun khói bằng cành bách có mùi thơm, có vài người còn cho thêm ít vỏ cam quýt hoặc vỏ mía vào, như vậy thịt xông khói sẽ càng thơm hơn.
Sau khi hun khói có thể nấu ăn trực tiếp, nếu không ăn có thể treo lên xà nhà bếp, tiếp tục xông khói bằng củi khi nấu cơm, xông khói càng lâu thì hương vị càng đậm đà.
Bây giờ trên xà nhà bếp của Đoạn gia chỉ còn lại một miếng thịt ba chỉ, giờ làm cái mới, Chiêu Doanh và Đoạn Lăng quyết định lấy miếng thịt ba chỉ cũ xuống rồi ăn nó.
Sau khi xông khói thịt ba chỉ gần một năm, bề mặt của thịt đã đen hoàn toàn, Đoạn Lăng đun nước nóng, ngâm thịt ba chỉ trong nước nóng một lúc, sau đó dùng xơ mướp chà mạnh, chà rửa hơn nửa ngày mới sạch sẽ.
Sau đó nấu trực tiếp với nước, nấu chín là ăn được ngay, hoặc có thể xào với ớt xanh, mầm tỏi, dù ăn theo cách nào thì sau một thời gian hun khói, miếng thịt ba chỉ trông cũng rất bóng bẩy và ngon miệng, béo ngậy nhưng không ngấy, dai và ngon, còn có hương vị xông khói độc đáo, cực kì ngon.
Tác giả có lời nói:
【Kịch trường nhỏ】
Đoạn Lăng: "Sinh con... Một mình ta sợ là không làm được..."
Chiêu Doanh: "A tỷ đừng lo, tỷ phu sẽ giúp tỷ."
Đoạn Lăng giơ tay đỡ cái đầu bị suy sụp: "Muội có bị ngốc không vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.