Chương 4: 1.3: Đến kinh thành
Tàng Tĩnh Nhi
03/06/2017
Có xe ngựa cũng coi như là có người hộ tống, vài ngày sau, Vân đại tiểu thư của chúng ta đã thuận lợi đến kinh thành.
Vừa bước vào, Vân Mộng Khởi không nhịn được thầm cảm thán: kinh thành thật sự khác biệt so với những trấn nhỏ kia, nơi đây đúng là quá phồn hoa.
Lần này, nàng có cảm giác như Lưu bà bà đi dạo quan viên, thấy cái gì cũng lạ lẫm, cái gì cũng muốn chơi, ngay cả đồ ăn trong quán trọ cũng thấy rất mỹ vị.
Sau khi tìm được quán trọ, nàng bắt đầu dạo khắp kinh thành.
Chỗ nào đông đúc, nơi đâu náo nhiệt, tuyệt đối phải có mặt nàng. Song, nàng vẫn không quên chính sự.
"Tiểu nhị ca, ngươi có biết Tư Đồ gia ở đâu không?" Nếu nàng nhớ không lầm thì sư phụ từng nói qua: Tư Đồ gia là nhà quyền quý ở kinh thành, vậy, chắc chắn có rất nhiều người biết.
Quả nhiên, nàng vừa hỏi, tiểu nhị lập tức thao thao bất tuyệt một đống tin tức về Tư Đồ gia.
Trong đó, hấp dẫn nhất chính là hôn sự của Tư Đồ thiếu gia với đại tiểu thư Vân gia ở Lạc Dương.
"Cô nương là người lạ, chắc không biết: công tử nhà Tư Đồ - Tư Đồ Dương Lễ chính là một kẻ nhược trí. Mọi người vẫn cho rằng sẽ chẳng có cô nương nào nguyện ý gả cho hắn, không nghĩ tới, vị đại tiểu thư Vân gia kia lại tự tìm đến cửa, yêu cầu thực hiện hôn ước. Lúc ấy, Tư Đồ lão gia và phu nhân đều vui sướng đến ngất trời,còn gióng trống khua chiêng bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, chọn ngày thành hôn là 15 tháng sau. Tuy vị tiểu thư Vân gia kia không quá diễm lệ, nhưng lại rất dịu dàng, đoan chính. Có lẽ, nàng cũng biết vị tiểu gia đó chẳng còn sống được bao lâu nữa, cộng thêm gia sản to lớn của Tư Đồ gia, mới bằng lòng gả vào..."
"Vân gia ở Lạc Dương?" Hà hà, nàng nghe được tin tức mới thú vị làm sao.
"Đúng vậy, có lẽ cô nương chưa biết, Tư Đồ gia là nhà quyền quý ở kinh thành, mà Vân gia ở Lạc Dương cũng chẳng kém cạnh, cũng là nhà quyền quý ở Lạc Dương, hai nhà đều giàu có, xem như là môn đăng hộ đối. Chỉ có điều, nghe nói trận đại hỏa hoạn vài năm trước đã thiêu rụi Vân gia rồi. Vị đại tiểu thư Vân gia lưu lạc nhiều năm, có lẽ đã chịu nhiều cực khổ, nên mới nguyện ý gả cho Tư Đồ thiếu gia si ngốc."
Nói tới nói lui, gần như toàn bộ người trong thành đều cho rằng vị đại tiểu thư này nguyện ý gả cho tên ngốc Tư Đồ Dương Lễ, chắc chắn vì vinh hoa phú quý của Tư Đồ gia.
"Kẻ ngốc?" Lúc tiểu nhị nói Tư Đồ thiếu gia là kẻ nhược trí, nàng còn tưởng mình nghe lầm, không ngờ lại nghe thấy hai chữ 'kẻ ngốc', nàng mới dám xác định mình nghe chuẩn.
"Ừm, nghe nói là do lúc nhỏ mắc bệnh nặng, ảnh hưởng tới đầu óc, nên mới biến thành kẻ ngốc như bây giờ."
"Bệnh nặng? Bệnh gì thế?" Nàng chỉ nghe qua sốt cao có thể biến người thành kẻ ngốc, nhưng Tư Đồ gia giàu có như vậy, sao có thể xảy ra chuyện này.
"Ta cũng không rõ lắm, tuy mọi người suy đoán rất nhiều, nhưng chẳng có ai biết chân tướng cả."
Vị tiểu nhị này, thật đúng là 'tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*' mà. Chỉ cần hắn biết, tất cả đều nói hết cho nàng.
Vân Mộng Khởi vuốt cằm, vẻ mặt đầy hứng thú, càng nghe tiểu nhị nói, nàng càng cảm thấy mình lần xuống núi này thật xứng đáng.
Qua lời kể của tiểu nhị, nàng rút ra được vài kết luận thú vị như sau:
Một là, Tư Đồ thiếu gia sắp thành thân với tiểu thư Vân gia. Mà vị tiểu thư Vân gia chính thống có hôn ước với hắn đang đứng ở đây, vậy người ở Tư Đồ gia là ai? Hơn nữa, tín vật đính ước của hai nhà đang nằm trong tay nàng, không có tín vật, sao người Tư Đồ gia có thể xác định nữ nhân đó chính là tiểu thư Vân gia?
Hai là, Tư Đồ Dương Lễ nghe đồn là vị hôn phu của nàng, à, không đúng, hiện tại đã biến thành vị hôn phu của người khác, là một kẻ nhược trí.
Ba là, Tư Đồ Dương Lễ biến ngốc hoàn toàn là vì sinh bệnh.
Điều đầu tiên buộc nàng phải tới Tư Đồ gia điều tra xem rốt cuộc là ai lại dám giả mạo thân phân của mình. Còn điều thứ hai và ba lại khiến nàng sinh ra hứng thú với Tư Đồ Dương Lễ, nàng rất muốn nghiên cứu hắn một chút.
"À, vị khách quan này, cô hỏi kỹ về chuyện Tư Đồ gia để làm gì? Cô là thân thích của bọn họ sao?" Luyên thuyên một hồi lâu, tiểu nhị mới nhớ hỏi quan hệ của nàng và Tư Đồ gia.
"Coi như là vậy đi. . ." Vì không muốn người khác nghi ngờ, nàng chỉ có thể trả lời như thế.
Thế nhưng, nàng cũng đâu có nói sai, nàng mới là tiểu thư Vân gia chân chính, nói cách khác, nàng chính là tân nương của Tư Đồ Dương Lễ, vậy nàng cũng được coi là thân thích của Tư Đồ gia.
"À. . . Mà khách quan vừa mới hỏi gì nhỉ?" Sau khi nói một tràng dài, hắn liền quên mất chuyện chính.
". . ."
Sau một hồi im lặng, nàng mới hỏi lại lần nữa: "Ta hỏi ngươi, Tư Đồ gia ở đâu?"
Tuy nàng rất hào hứng nghe tin bát quát từ tiểu nhị, nhưng vẫn có chút khó chịu nha!
"Ra khỏi quán trọ, cứ đi theo hướng Nam, đến đường giao nhau đầu tiên thì rẽ phải, đi thêm mấy trăm bước, là có thể thấy được đại môn sơn đỏ, nơi đó chính là Tư Đồ phủ."
"Được, cám ơn." Ha ha, nàng quyết định đến Tư Đồ gia tìm hiểu trước.
Nhớ kỹ lời chỉ đường của tiểu nhị, nàng liền vui vẻ đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi quán trọ, nàng liền nhìn trái ngó phải, vẫn không biết được đâu là nam, đâu là bắc.
"Hướng nam ở đâu vậy?" Chán nản ngó nghiêng, thật sự vẫn chưa biết phải đi bên nào.
"Phải làm sao bây giờ. . ."
Trong lúc nàng còn đang phiền muộn, vị tiểu nhị nhiệt tình kia cũng vừa vặn xuống lầu, thấy nàng vẫn đứng nhìn xung quanh, lập tức tò mò bước tới.
"Khách quan nhìn gì thế? Không phải cô nương muốn tới Tư Đồ phủ à?" Tiểu nhị cực kỳ có thiện cảm với Vân Mộng Khởi, một phần vì dáng vẻ mỹ lệ của nàng, còn lại là vì cảm giác thỏa mái khi ở cạnh nàng.
"Ừm. . . Ta. . ." Nàng thật sự rất xấu hổ vì bản thân chẳng thể phân biệt nổi đông, nam, tây, bắc.
Khuôn mặt vô tội cộng thêm dáng vẻ đáng thương của nàng làm cho tiểu nhị có cảm giác mình đã hỏi một chuyện quá đáng.
"Cứ đi về phía này là tới." Tiểu nhị cũng chẳng để ý lắm, cứ như vậy mà giải quyết nan đề giúp Vân Mộng Khởi.
Người khác giúp mình, tất nhiên phải nói cảm tạ rồi! Sau khi cười ngọt ngào nói lời cảm tạ, nàng liền đi về phía tiểu nhị chỉ.
Nụ cười ngọt ngào của nàng khiến cho tiểu nhị say đắm, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Giao lộ đầu tiên. . . Giao lộ đầu tiên. . . Đầu tiên. . . A, đây rồi." Đến khi thấy được giao lộ đầu tiên, Vân Mộng Khởi lại há hốc mồm.
Đó là một ngã tư đường, có mấy ngã rẽ, nàng thật sự không thể phân biệt được.
Nàng giơ tay lên, chỉ bên này, trỏ bên kia, tận lúc đầu óc choáng váng vẫn chưa phân rõ đâu trái, đâu phải.
Trong lúc rối rắm, lại có người vô tình giúp nàng một tay.
Một đôi phu thê trẻ tuổi giống như đang gì đó, bọn họ vừa đi lướt qua nàng, vừa nói chuyện.
"Tướng công, vị đại thúc vừa rồi dặn là phải rẽ trái." Cô nương trẻ tuổi trẻ nhắc nhở.
"Ừ, bên này." Vị tướng công liền rẽ sang bên trái.
Nhìn theo bóng dáng của hai người, Vân Mộng Khởi không khỏi vui mừng.
"Ha ha, nếu bọn họ đi về bên trái, thì bên đây chắc chắn là phải rồi." Nàng tươi cười, rẽ sang bên phải.
Thuận lợị tiến lên, quả nhiên bước đủ trăm bước, nàng liền thấy đại môn sơn đỏ mà tiểu nhị đã nói.
Đứng bên ngoài cổng lớn của Tư Đồ phủ, ngửa đầu nhìn ba chữ "Tư Đồ phủ" nghiêm trang, nàng không khỏi cảm thán, Tư Đồ gia không hổ là nhà quyền quý nhất kinh thành.
Nàng cứ đứng ngây ngốc trước cửa nhà người ta, trước sau gì cũng sẽ bị chú ý. Huống chi, đúng lúc này, vị đại tiểu thư Vân gia - Vân Hương Thảo kia đã từ bên ngoài trở về, nhìn người hầu ôm bao lớn bao nhỏ theo sau, chắc chắn là vừa đi dạo phố.
Nhìn dáng vẻ vênh vá, tự đắc của nàng ta, Vân Mộng Khởi liền bĩu môi khinh thường, trong lòng không ngừng mắng thầm, mắng nàng ta phá hủy hình tượng của mình. Dựa vào khuôn mặt kia, cũng dám giả mạo làm nàng à.
Hơn nữa, gương mặt của nàng ta đâu có một nét nào giống với mẫu thân, người nhà Tư Đồ đúng là không có mắt mà.
Ẩn mình vào trong góc, nàng không muốn bị người phát hiện.
Khóe mắt chợt liếc thấy một tấm giấy đỏ dán trên tường, nhìn qua như sắp bị gió cuốn bay, có thể đã được dán quá lâu rồi.
Ha ha, thật sự là trời giúp ta!
Nàng vươn tay kéo tờ giấy xuống, quyết định ngày mai sẽ đến thăm hỏi Tư Đồ gia.
Hi vọng ngày mai nàng còn nhớ rõ đường!
Vừa bước vào, Vân Mộng Khởi không nhịn được thầm cảm thán: kinh thành thật sự khác biệt so với những trấn nhỏ kia, nơi đây đúng là quá phồn hoa.
Lần này, nàng có cảm giác như Lưu bà bà đi dạo quan viên, thấy cái gì cũng lạ lẫm, cái gì cũng muốn chơi, ngay cả đồ ăn trong quán trọ cũng thấy rất mỹ vị.
Sau khi tìm được quán trọ, nàng bắt đầu dạo khắp kinh thành.
Chỗ nào đông đúc, nơi đâu náo nhiệt, tuyệt đối phải có mặt nàng. Song, nàng vẫn không quên chính sự.
"Tiểu nhị ca, ngươi có biết Tư Đồ gia ở đâu không?" Nếu nàng nhớ không lầm thì sư phụ từng nói qua: Tư Đồ gia là nhà quyền quý ở kinh thành, vậy, chắc chắn có rất nhiều người biết.
Quả nhiên, nàng vừa hỏi, tiểu nhị lập tức thao thao bất tuyệt một đống tin tức về Tư Đồ gia.
Trong đó, hấp dẫn nhất chính là hôn sự của Tư Đồ thiếu gia với đại tiểu thư Vân gia ở Lạc Dương.
"Cô nương là người lạ, chắc không biết: công tử nhà Tư Đồ - Tư Đồ Dương Lễ chính là một kẻ nhược trí. Mọi người vẫn cho rằng sẽ chẳng có cô nương nào nguyện ý gả cho hắn, không nghĩ tới, vị đại tiểu thư Vân gia kia lại tự tìm đến cửa, yêu cầu thực hiện hôn ước. Lúc ấy, Tư Đồ lão gia và phu nhân đều vui sướng đến ngất trời,còn gióng trống khua chiêng bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, chọn ngày thành hôn là 15 tháng sau. Tuy vị tiểu thư Vân gia kia không quá diễm lệ, nhưng lại rất dịu dàng, đoan chính. Có lẽ, nàng cũng biết vị tiểu gia đó chẳng còn sống được bao lâu nữa, cộng thêm gia sản to lớn của Tư Đồ gia, mới bằng lòng gả vào..."
"Vân gia ở Lạc Dương?" Hà hà, nàng nghe được tin tức mới thú vị làm sao.
"Đúng vậy, có lẽ cô nương chưa biết, Tư Đồ gia là nhà quyền quý ở kinh thành, mà Vân gia ở Lạc Dương cũng chẳng kém cạnh, cũng là nhà quyền quý ở Lạc Dương, hai nhà đều giàu có, xem như là môn đăng hộ đối. Chỉ có điều, nghe nói trận đại hỏa hoạn vài năm trước đã thiêu rụi Vân gia rồi. Vị đại tiểu thư Vân gia lưu lạc nhiều năm, có lẽ đã chịu nhiều cực khổ, nên mới nguyện ý gả cho Tư Đồ thiếu gia si ngốc."
Nói tới nói lui, gần như toàn bộ người trong thành đều cho rằng vị đại tiểu thư này nguyện ý gả cho tên ngốc Tư Đồ Dương Lễ, chắc chắn vì vinh hoa phú quý của Tư Đồ gia.
"Kẻ ngốc?" Lúc tiểu nhị nói Tư Đồ thiếu gia là kẻ nhược trí, nàng còn tưởng mình nghe lầm, không ngờ lại nghe thấy hai chữ 'kẻ ngốc', nàng mới dám xác định mình nghe chuẩn.
"Ừm, nghe nói là do lúc nhỏ mắc bệnh nặng, ảnh hưởng tới đầu óc, nên mới biến thành kẻ ngốc như bây giờ."
"Bệnh nặng? Bệnh gì thế?" Nàng chỉ nghe qua sốt cao có thể biến người thành kẻ ngốc, nhưng Tư Đồ gia giàu có như vậy, sao có thể xảy ra chuyện này.
"Ta cũng không rõ lắm, tuy mọi người suy đoán rất nhiều, nhưng chẳng có ai biết chân tướng cả."
Vị tiểu nhị này, thật đúng là 'tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*' mà. Chỉ cần hắn biết, tất cả đều nói hết cho nàng.
Vân Mộng Khởi vuốt cằm, vẻ mặt đầy hứng thú, càng nghe tiểu nhị nói, nàng càng cảm thấy mình lần xuống núi này thật xứng đáng.
Qua lời kể của tiểu nhị, nàng rút ra được vài kết luận thú vị như sau:
Một là, Tư Đồ thiếu gia sắp thành thân với tiểu thư Vân gia. Mà vị tiểu thư Vân gia chính thống có hôn ước với hắn đang đứng ở đây, vậy người ở Tư Đồ gia là ai? Hơn nữa, tín vật đính ước của hai nhà đang nằm trong tay nàng, không có tín vật, sao người Tư Đồ gia có thể xác định nữ nhân đó chính là tiểu thư Vân gia?
Hai là, Tư Đồ Dương Lễ nghe đồn là vị hôn phu của nàng, à, không đúng, hiện tại đã biến thành vị hôn phu của người khác, là một kẻ nhược trí.
Ba là, Tư Đồ Dương Lễ biến ngốc hoàn toàn là vì sinh bệnh.
Điều đầu tiên buộc nàng phải tới Tư Đồ gia điều tra xem rốt cuộc là ai lại dám giả mạo thân phân của mình. Còn điều thứ hai và ba lại khiến nàng sinh ra hứng thú với Tư Đồ Dương Lễ, nàng rất muốn nghiên cứu hắn một chút.
"À, vị khách quan này, cô hỏi kỹ về chuyện Tư Đồ gia để làm gì? Cô là thân thích của bọn họ sao?" Luyên thuyên một hồi lâu, tiểu nhị mới nhớ hỏi quan hệ của nàng và Tư Đồ gia.
"Coi như là vậy đi. . ." Vì không muốn người khác nghi ngờ, nàng chỉ có thể trả lời như thế.
Thế nhưng, nàng cũng đâu có nói sai, nàng mới là tiểu thư Vân gia chân chính, nói cách khác, nàng chính là tân nương của Tư Đồ Dương Lễ, vậy nàng cũng được coi là thân thích của Tư Đồ gia.
"À. . . Mà khách quan vừa mới hỏi gì nhỉ?" Sau khi nói một tràng dài, hắn liền quên mất chuyện chính.
". . ."
Sau một hồi im lặng, nàng mới hỏi lại lần nữa: "Ta hỏi ngươi, Tư Đồ gia ở đâu?"
Tuy nàng rất hào hứng nghe tin bát quát từ tiểu nhị, nhưng vẫn có chút khó chịu nha!
"Ra khỏi quán trọ, cứ đi theo hướng Nam, đến đường giao nhau đầu tiên thì rẽ phải, đi thêm mấy trăm bước, là có thể thấy được đại môn sơn đỏ, nơi đó chính là Tư Đồ phủ."
"Được, cám ơn." Ha ha, nàng quyết định đến Tư Đồ gia tìm hiểu trước.
Nhớ kỹ lời chỉ đường của tiểu nhị, nàng liền vui vẻ đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi quán trọ, nàng liền nhìn trái ngó phải, vẫn không biết được đâu là nam, đâu là bắc.
"Hướng nam ở đâu vậy?" Chán nản ngó nghiêng, thật sự vẫn chưa biết phải đi bên nào.
"Phải làm sao bây giờ. . ."
Trong lúc nàng còn đang phiền muộn, vị tiểu nhị nhiệt tình kia cũng vừa vặn xuống lầu, thấy nàng vẫn đứng nhìn xung quanh, lập tức tò mò bước tới.
"Khách quan nhìn gì thế? Không phải cô nương muốn tới Tư Đồ phủ à?" Tiểu nhị cực kỳ có thiện cảm với Vân Mộng Khởi, một phần vì dáng vẻ mỹ lệ của nàng, còn lại là vì cảm giác thỏa mái khi ở cạnh nàng.
"Ừm. . . Ta. . ." Nàng thật sự rất xấu hổ vì bản thân chẳng thể phân biệt nổi đông, nam, tây, bắc.
Khuôn mặt vô tội cộng thêm dáng vẻ đáng thương của nàng làm cho tiểu nhị có cảm giác mình đã hỏi một chuyện quá đáng.
"Cứ đi về phía này là tới." Tiểu nhị cũng chẳng để ý lắm, cứ như vậy mà giải quyết nan đề giúp Vân Mộng Khởi.
Người khác giúp mình, tất nhiên phải nói cảm tạ rồi! Sau khi cười ngọt ngào nói lời cảm tạ, nàng liền đi về phía tiểu nhị chỉ.
Nụ cười ngọt ngào của nàng khiến cho tiểu nhị say đắm, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Giao lộ đầu tiên. . . Giao lộ đầu tiên. . . Đầu tiên. . . A, đây rồi." Đến khi thấy được giao lộ đầu tiên, Vân Mộng Khởi lại há hốc mồm.
Đó là một ngã tư đường, có mấy ngã rẽ, nàng thật sự không thể phân biệt được.
Nàng giơ tay lên, chỉ bên này, trỏ bên kia, tận lúc đầu óc choáng váng vẫn chưa phân rõ đâu trái, đâu phải.
Trong lúc rối rắm, lại có người vô tình giúp nàng một tay.
Một đôi phu thê trẻ tuổi giống như đang gì đó, bọn họ vừa đi lướt qua nàng, vừa nói chuyện.
"Tướng công, vị đại thúc vừa rồi dặn là phải rẽ trái." Cô nương trẻ tuổi trẻ nhắc nhở.
"Ừ, bên này." Vị tướng công liền rẽ sang bên trái.
Nhìn theo bóng dáng của hai người, Vân Mộng Khởi không khỏi vui mừng.
"Ha ha, nếu bọn họ đi về bên trái, thì bên đây chắc chắn là phải rồi." Nàng tươi cười, rẽ sang bên phải.
Thuận lợị tiến lên, quả nhiên bước đủ trăm bước, nàng liền thấy đại môn sơn đỏ mà tiểu nhị đã nói.
Đứng bên ngoài cổng lớn của Tư Đồ phủ, ngửa đầu nhìn ba chữ "Tư Đồ phủ" nghiêm trang, nàng không khỏi cảm thán, Tư Đồ gia không hổ là nhà quyền quý nhất kinh thành.
Nàng cứ đứng ngây ngốc trước cửa nhà người ta, trước sau gì cũng sẽ bị chú ý. Huống chi, đúng lúc này, vị đại tiểu thư Vân gia - Vân Hương Thảo kia đã từ bên ngoài trở về, nhìn người hầu ôm bao lớn bao nhỏ theo sau, chắc chắn là vừa đi dạo phố.
Nhìn dáng vẻ vênh vá, tự đắc của nàng ta, Vân Mộng Khởi liền bĩu môi khinh thường, trong lòng không ngừng mắng thầm, mắng nàng ta phá hủy hình tượng của mình. Dựa vào khuôn mặt kia, cũng dám giả mạo làm nàng à.
Hơn nữa, gương mặt của nàng ta đâu có một nét nào giống với mẫu thân, người nhà Tư Đồ đúng là không có mắt mà.
Ẩn mình vào trong góc, nàng không muốn bị người phát hiện.
Khóe mắt chợt liếc thấy một tấm giấy đỏ dán trên tường, nhìn qua như sắp bị gió cuốn bay, có thể đã được dán quá lâu rồi.
Ha ha, thật sự là trời giúp ta!
Nàng vươn tay kéo tờ giấy xuống, quyết định ngày mai sẽ đến thăm hỏi Tư Đồ gia.
Hi vọng ngày mai nàng còn nhớ rõ đường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.