Chương 6: 1.4b: Chẩn bệnh
Tàng Tĩnh Nhi
03/06/2017
"Tiểu nha đầu, ngươi vẫn giữ tay nó làm gì vậy?" Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vân Mộng Khởi, Tư Đồ Chính Không tò mò hỏi. Vì sao vẻ mặt tiểu nha đầu kia lại nghiêm trọng đến vậy?
"Hắn. . ." Sao có thể như vậy. . . Hắn lại. . .
Tự mình chẩn đoán ra bệnh, khiến nàng thực sự hoài nghi mình có nhầm hay không, sao hắn có thể trúng loại độc đó...Thế nhưng...
"Nó thế nào?" Xem ra, tiểu nha đầu này chẳng những biết phẩm trà, mà còn đúng là đại phu như nàng đã nói.
"Không không không, đúng là kỳ lạ." Nàng dùng sức lắc đầu, khó tin hắn trúng loại độc kia.
"Cái gì kỳ lạ?"
Hình như tiểu nha đầu đã chẩn đoán ra cái gì đó? Các đại phu trước, phần lớn đều là đến để lừa tiền, hoàn toàn không đoán ra bệnh của Tiểu Dương. Thế nhưng, tiểu nha đầu trông rất đáng yêu này lại có thể đoán ra.
"Hắn sao có thể. . ." Nàng khó hiểu nhìn Tư Đồ Chính Không, thật sự không rõ đây là chuyện gì.
Thấy nàng lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu, Tư Đồ Dương Lễ cũng bắt chước nàng, lắc đầu, sau đó khó hiểu nhìn cha mình.
Hành động của hắn khiến cho Tư Đồ Chính Không dở khóc dở cười, cưng chiều xoa xoa đầu hắn, sau đó lại nhìn Vân Mộng Khởi.
"Tiểu nha đầu, ngươi đoán được cái gì?"
"Hương Thảo!" Ngọc Tuyết Linh cao giọng trách cứ, vẻ mặt càng trầm xuống.
"Nàng ta chỉ là một nha đầu, có thể chẩn đoán ra cái gì chứ?" Vân Hương Thảo vừa ấm ức vừa tức giận, không nhịn được mở miệng châm chọc.
". . ." Biết mình lỡ lời làm cho Ngọc Tuyết Linh mất hứng, ả đành ngậm miệng lại.
Thế nhưng, cho dù ả có im lặng thì Ngọc Tuyết Linh cũng không vừa lòng. Chỉ thấy Ngọc Tuyết Linh đứng thẳng người, nghiêm mặt mời ả ra khỏi đại sảnh.
"Hương Thảo, ngươi về trước phòng đi."
Đúng là một chút giáo dưỡng cũng không có, hoàn toàn không giống với hậu nhân của Vân gia.
"Con. . ." Ả còn muốn ở lại xem tình hình, sao có thể rời đi được. . .
"Trở về phòng!" Cách ứng xử của Vân Hương Thảo giống như những phụ nhân lỗ mãng ngoài chợ, nàng thật sự không thể chấp nhận.
Ngọc Tuyết Linh vốn là con cháu hoàng thất, từ nhỏ đã được giáo dưỡng cẩn thận, sau khi gả cho Tư Đồ Chính Không, vẫn luôn lo liệu đại nghiệp cho Tư Đồ gia, nên nàng rất coi trọng phép tắc.
Nàng vô cùng ác cảm với những phụ nhân nói chuyện lỗ mãng, không giáo dưỡng. Vậy mà Vân Hương Thảo lại chạm đến đại kỵ của nàng.
Vân Hương Thảo hết cách, chỉ có thể tức giận phất tay áo, rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Vân Hương Thảo, Ngọc Tuyết Linh quyết định: nên suy xét kỹ chuyện thành thân của Tiểu Dương.
Hai người nảy sinh mâu thuẫn, khiến cho ba người trong sảnh dời lực chú ý sang bên đây. Vì Tư Đồ Chính Không đang bận quan tâm đến nhi tử và Vân Mộng Khởi, nên không mấy quan tâm tới chuyện vừa rồi, cũng chẳng biết tại sao phu nhân luôn ôn nhu lại tức giận như thế.
"Phu nhân, có chuyện gì sao?" Hắn hiểu rõ, tuy phu nhân rất điềm đạm nhưng một khi đã chọc giận nàng, thì ngay cả hắn cũng khó có thể trấn an nàng.
"Không có việc gì." Thu hồi tầm mắt, nàng liền khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Mọi người nói đến đâu rồi?"
"Phải rồi, tiểu nha đầu, ngươi còn chưa nói, ngươi đoán được cái gì?" Nghe thê tử hỏi, hắn chợt nhớ ra tiểu nha đầu còn chưa trả lời câu hỏi của mình.
Nhìn dáng vẻ nôn nóng muốn biết nhi tử trúng loại độc gì của Tư Đồ Chính Không, Vân Mộng Khởi lại nhíu mày.
Thấy nàng nhíu mày, Tư Đồ Dương Lễ cũng bắt chước nhíu mày.
Ngọc Tuyết Linh nghe thấy câu hỏi của phu quân, sửng sốt giật nhẹ ống tay áo hắn, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Tư Đồ Chính Không vỗ nhẹ tay nàng, ý bảo cứ an tâm, đừng vội nóng nảy.
Nàng gật gật đầu, tỏ ý đã biết.
"Tiểu nha đầu?" Tư Đồ Chính Không cũng không hiểu vì sao mình lại rất có thiện cảm với tiểu cô nương đáng yêu này. Hắn thật sự chẳng thể nói rõ lý do, chỉ biết vừa gặp đã thấy yêu mến.
"Thật sự muốn nghe?" Nàng vẫn nên hỏi trước, để tránh nói bừa.
"Nói đi." Hắn gật đầu, ý bảo nàng cứ nói.
"Nói đi." Tư Đồ Dương Lễ cũng học theo cha, gật gật đầu. Tuy bắt chước y chang, nhưng vẻ mặt mờ mịt kia lại làm cho người ta cảm thấy hắn cực kỳ đáng yêu.
"Trong cơ thể hắn có độc." Hơn nữa còn trúng từ trong bụng mẹ. Nàng liếc nhìn Ngọc Tuyết Linh, trong mắt cũng tràn đầy nghi hoặc.
"Cô nương có thể giải không?" Chuyện hắn quan tâm là có thể giải được hay không.
Quả nhiên. . . Nhìn phản ứng của hắn, Vân Mộng Khởi liền biết mình đoán đúng rồi, đúng là bọn họ đã biết.
"Tiểu cô nương. . ." Ngọc Tuyết Linh vô cùng khẩn trương, nàng thật sự hi vọng ai đó có thể cứu nhi tử của mình.
"Có thể. . ." Chỉ có điều, sẽ có chút khó khăn.
"Thật sao?" Nghe Vân Mộng Khởi nói có thể giải được, Ngọc Tuyết Linh lập tức kích động bước lên trước.
"Ừm." Gật gật đầu, quả thật là nàng có thể giải, "Chỉ là. . ." Độc này ở trong cơ thể hắn đã lâu, muốn giải phải tốn không ít công sức.
"Chỉ là gì?" Ngọc Tuyết Linh nhịn không được vội vàng cầm tay nàng.
"Không có gì, không có gì." Trời ạ, sao lại phản ứng mạnh như thế, đúng là dọa chết người mà!
Vân Mộng Khởi vội vàng lắc đầu, thật ra nàng chỉ muốn nói là giải độc sẽ hơi phức tạp thôi, hoàn toàn không ngờ Tư Đồ phu nhân sẽ phản ứng kịch liệt đến vậy.
"Phu nhân, nàng dọa tiểu nha đầu rồi." Tư Đồ Chính Không vội kéo thê tử vào lòng, hắn sợ thê tử sẽ dọa tiểu nha đầu bỏ chạy mất.
". . ." Một lúc sau, Ngọc Tuyết Linh mới bình tĩnh lại, cũng biết mình đã quá kích động, liền ngượng ngùng xin lỗi.
"Xin lỗi, ta chỉ là. . ." Nàng phải nói thế nào đây? Nàng luôn hy vọng nhi tử có thể khỏe mạnh, vừa nghe thấy có người giải được độc cho hắn, dĩ nhiên là nàng khó kìm được xúc cảm rồi.
"Không sao." Nàng xua xua tay, tỏ ý mình không ngại. Nàng có thể hiểu được tâm tư của người làm mẫu thân.
Tư Đồ phu nhân khiến nàng nhớ tới mẫu thân sớm qua đời của mình.
"Tiểu nha đầu, thật sự có thể giải sao?" Tư Đồ Chính Không nghiêm mặt hỏi. Chuyện này liên quan tới tương lai của nhi tử, hắn tuyệt đối không để nàng tùy tiện hứa loạn.
"Có thể." Nàng dùng sức gật đầu.
Muốn giải độc này cũng không quá khó, chỉ là bị độc hành hạ nhiều năm, thân thể hắn cũng bị thương tổn rất lớn. Chỉ cần điều dưỡng tốt thân thể, là có thể giải độc bất cứ lúc nào. Mà điểm này, nàng nhất định phải nói rõ với bọn họ.
Nếu như gặp đúng danh y, thì độc trong người Tư Đồ Dương Lễ đã giải được rồi. Có lẽ, những đại phu trước kia ít nghiên cứu về độc dược, nên mới để độc tích tụ lâu như thế. Muốn giải độc thì phải điều dưỡng thân thể trước, tuyệt đối không được bỏ qua. Mà điều dưỡng thân thể, cần ít nhất là hai năm, tóm lại, toàn bộ quá trình giải độc phải mất ít nhất là hai năm, hoặc lâu hơn.
"Nhưng mà, thái y nói Tiểu Dương chỉ có thể sống đến 24 tuổi, hiện nay nó đã 20 rồi, cơ thể nó có thể chịu đựng tới lúc đó sao?" Lời thái y nói năm đó vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí, khiến bọn họ nóng lòng tìm danh y khắp nơi, luôn hi vọng ai đó sẽ cứu được nhi tử.
"Chẳng phải mới 20 tuổi sao? Vẫn còn kịp." Hơn nữa, 20 tuổi còn cách 24 tuổi tận bốn năm nữa, nàng cần nhiều nhất là hai năm thôi, sao có thể xảy ra chuyện được. Nàng dám cam đoan hắn có thể sống thọ luôn.
"Nếu giải được độc thì trí lực của nó. . ." Có thể khôi phục không? Đây là vấn đề bọn họ quan tâm nhất.
"Điểm ấy ta không dám đảm bảo, biết đâu trải qua giáo dưỡng, sẽ có thể khôi phục được." Làm suy giảm trí lực cũng là chỗ lợi hại nhất của loại độc này. Cho dù không độc chết đối phương, cũng biến đối thủ thành vô hại.
"Có thể sống sót là tốt rồi, Tiểu Dương như bây giờ cũng không sao cả." Ngọc Tuyết Linh nghĩ đến nhi tử có thể bình an, thì cho dù si ngốc cũng tốt.
"Ừm, đúng vậy, Tiểu Dương như bây giờ cũng tốt." Tuy si ngốc, nhưng vẫn rất vui vẻ.
"Ta đã bảo người sắp xếp một gian phòng rồi, cô nương cứ ở lại đây đi. . ."
"Đi, đi về phòng." Vừa nghe đến chữ 'phòng', Tư Đồ Dương Lễ lập tức kéo Vân Mộng Khởi đứng lên, không đợi cha nương nói hết câu, đã kéo người chạy biến đi.
Phu thê Tư Đồ đứng giữa đại sảnh, thật sự quá kinh ngạc với hành động của nhi tử.
Tư Đồ Dương Lễ tuy si ngốc, nhưng yêu ghét rất rõ ràng. Giống như Vân Hương Thảo, hắn không thích chính là không thích, từ lúc biết cái gì gọi là thành thân, hắn liền ầm ỹ không chịu thú nàng. Mà hôm nay, mới gặp qua tiểu nha đầu kia, hắn lại chủ động kéo người đi như vậy, muốn bọn họ không kinh ngạc đúng là hơi khó.
"Hình như Tiểu Dương rất thích nàng. . ."
"Ừm, ta cũng rất thích tiểu nha đầu kia."
Ngẩng đầu nhìn trượng phu chưa từng dễ dàng có thiện cảm với bất kỳ ai, Ngọc Tuyết Linh liền rơi vào trầm tư.
Bởi vì nàng và phu quân đều giống như nhi tử, lần đầu tiên gặp vị tiểu cô nương kia, đã sinh ra thiện cảm. Mà trong ký ức của mình, chỉ có một người mới khiến nàng sinh ra loại cảm giác này, đó chính là Vân phu nhân.
Chỉ là, hiện tại tiểu nha đầu kia lại đem đến cho nàng cảm xúc như vậy, thật sự khiến nàng hoài nghi.
Nàng chưa từng có cảm xúc như thế với Hương Thảo, nhiều nhất cũng chỉ là thương xót mà thôi. Cho tới bây giờ, vẫn chưa có một chút cảm giác yêu thích nào. Có lẽ, nàng thật sự không nên vì lời hẹn năm đó, mà hủy hoại hạnh phúc cả đời của nhi tử.
"Hắn. . ." Sao có thể như vậy. . . Hắn lại. . .
Tự mình chẩn đoán ra bệnh, khiến nàng thực sự hoài nghi mình có nhầm hay không, sao hắn có thể trúng loại độc đó...Thế nhưng...
"Nó thế nào?" Xem ra, tiểu nha đầu này chẳng những biết phẩm trà, mà còn đúng là đại phu như nàng đã nói.
"Không không không, đúng là kỳ lạ." Nàng dùng sức lắc đầu, khó tin hắn trúng loại độc kia.
"Cái gì kỳ lạ?"
Hình như tiểu nha đầu đã chẩn đoán ra cái gì đó? Các đại phu trước, phần lớn đều là đến để lừa tiền, hoàn toàn không đoán ra bệnh của Tiểu Dương. Thế nhưng, tiểu nha đầu trông rất đáng yêu này lại có thể đoán ra.
"Hắn sao có thể. . ." Nàng khó hiểu nhìn Tư Đồ Chính Không, thật sự không rõ đây là chuyện gì.
Thấy nàng lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu, Tư Đồ Dương Lễ cũng bắt chước nàng, lắc đầu, sau đó khó hiểu nhìn cha mình.
Hành động của hắn khiến cho Tư Đồ Chính Không dở khóc dở cười, cưng chiều xoa xoa đầu hắn, sau đó lại nhìn Vân Mộng Khởi.
"Tiểu nha đầu, ngươi đoán được cái gì?"
"Hương Thảo!" Ngọc Tuyết Linh cao giọng trách cứ, vẻ mặt càng trầm xuống.
"Nàng ta chỉ là một nha đầu, có thể chẩn đoán ra cái gì chứ?" Vân Hương Thảo vừa ấm ức vừa tức giận, không nhịn được mở miệng châm chọc.
". . ." Biết mình lỡ lời làm cho Ngọc Tuyết Linh mất hứng, ả đành ngậm miệng lại.
Thế nhưng, cho dù ả có im lặng thì Ngọc Tuyết Linh cũng không vừa lòng. Chỉ thấy Ngọc Tuyết Linh đứng thẳng người, nghiêm mặt mời ả ra khỏi đại sảnh.
"Hương Thảo, ngươi về trước phòng đi."
Đúng là một chút giáo dưỡng cũng không có, hoàn toàn không giống với hậu nhân của Vân gia.
"Con. . ." Ả còn muốn ở lại xem tình hình, sao có thể rời đi được. . .
"Trở về phòng!" Cách ứng xử của Vân Hương Thảo giống như những phụ nhân lỗ mãng ngoài chợ, nàng thật sự không thể chấp nhận.
Ngọc Tuyết Linh vốn là con cháu hoàng thất, từ nhỏ đã được giáo dưỡng cẩn thận, sau khi gả cho Tư Đồ Chính Không, vẫn luôn lo liệu đại nghiệp cho Tư Đồ gia, nên nàng rất coi trọng phép tắc.
Nàng vô cùng ác cảm với những phụ nhân nói chuyện lỗ mãng, không giáo dưỡng. Vậy mà Vân Hương Thảo lại chạm đến đại kỵ của nàng.
Vân Hương Thảo hết cách, chỉ có thể tức giận phất tay áo, rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Vân Hương Thảo, Ngọc Tuyết Linh quyết định: nên suy xét kỹ chuyện thành thân của Tiểu Dương.
Hai người nảy sinh mâu thuẫn, khiến cho ba người trong sảnh dời lực chú ý sang bên đây. Vì Tư Đồ Chính Không đang bận quan tâm đến nhi tử và Vân Mộng Khởi, nên không mấy quan tâm tới chuyện vừa rồi, cũng chẳng biết tại sao phu nhân luôn ôn nhu lại tức giận như thế.
"Phu nhân, có chuyện gì sao?" Hắn hiểu rõ, tuy phu nhân rất điềm đạm nhưng một khi đã chọc giận nàng, thì ngay cả hắn cũng khó có thể trấn an nàng.
"Không có việc gì." Thu hồi tầm mắt, nàng liền khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Mọi người nói đến đâu rồi?"
"Phải rồi, tiểu nha đầu, ngươi còn chưa nói, ngươi đoán được cái gì?" Nghe thê tử hỏi, hắn chợt nhớ ra tiểu nha đầu còn chưa trả lời câu hỏi của mình.
Nhìn dáng vẻ nôn nóng muốn biết nhi tử trúng loại độc gì của Tư Đồ Chính Không, Vân Mộng Khởi lại nhíu mày.
Thấy nàng nhíu mày, Tư Đồ Dương Lễ cũng bắt chước nhíu mày.
Ngọc Tuyết Linh nghe thấy câu hỏi của phu quân, sửng sốt giật nhẹ ống tay áo hắn, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Tư Đồ Chính Không vỗ nhẹ tay nàng, ý bảo cứ an tâm, đừng vội nóng nảy.
Nàng gật gật đầu, tỏ ý đã biết.
"Tiểu nha đầu?" Tư Đồ Chính Không cũng không hiểu vì sao mình lại rất có thiện cảm với tiểu cô nương đáng yêu này. Hắn thật sự chẳng thể nói rõ lý do, chỉ biết vừa gặp đã thấy yêu mến.
"Thật sự muốn nghe?" Nàng vẫn nên hỏi trước, để tránh nói bừa.
"Nói đi." Hắn gật đầu, ý bảo nàng cứ nói.
"Nói đi." Tư Đồ Dương Lễ cũng học theo cha, gật gật đầu. Tuy bắt chước y chang, nhưng vẻ mặt mờ mịt kia lại làm cho người ta cảm thấy hắn cực kỳ đáng yêu.
"Trong cơ thể hắn có độc." Hơn nữa còn trúng từ trong bụng mẹ. Nàng liếc nhìn Ngọc Tuyết Linh, trong mắt cũng tràn đầy nghi hoặc.
"Cô nương có thể giải không?" Chuyện hắn quan tâm là có thể giải được hay không.
Quả nhiên. . . Nhìn phản ứng của hắn, Vân Mộng Khởi liền biết mình đoán đúng rồi, đúng là bọn họ đã biết.
"Tiểu cô nương. . ." Ngọc Tuyết Linh vô cùng khẩn trương, nàng thật sự hi vọng ai đó có thể cứu nhi tử của mình.
"Có thể. . ." Chỉ có điều, sẽ có chút khó khăn.
"Thật sao?" Nghe Vân Mộng Khởi nói có thể giải được, Ngọc Tuyết Linh lập tức kích động bước lên trước.
"Ừm." Gật gật đầu, quả thật là nàng có thể giải, "Chỉ là. . ." Độc này ở trong cơ thể hắn đã lâu, muốn giải phải tốn không ít công sức.
"Chỉ là gì?" Ngọc Tuyết Linh nhịn không được vội vàng cầm tay nàng.
"Không có gì, không có gì." Trời ạ, sao lại phản ứng mạnh như thế, đúng là dọa chết người mà!
Vân Mộng Khởi vội vàng lắc đầu, thật ra nàng chỉ muốn nói là giải độc sẽ hơi phức tạp thôi, hoàn toàn không ngờ Tư Đồ phu nhân sẽ phản ứng kịch liệt đến vậy.
"Phu nhân, nàng dọa tiểu nha đầu rồi." Tư Đồ Chính Không vội kéo thê tử vào lòng, hắn sợ thê tử sẽ dọa tiểu nha đầu bỏ chạy mất.
". . ." Một lúc sau, Ngọc Tuyết Linh mới bình tĩnh lại, cũng biết mình đã quá kích động, liền ngượng ngùng xin lỗi.
"Xin lỗi, ta chỉ là. . ." Nàng phải nói thế nào đây? Nàng luôn hy vọng nhi tử có thể khỏe mạnh, vừa nghe thấy có người giải được độc cho hắn, dĩ nhiên là nàng khó kìm được xúc cảm rồi.
"Không sao." Nàng xua xua tay, tỏ ý mình không ngại. Nàng có thể hiểu được tâm tư của người làm mẫu thân.
Tư Đồ phu nhân khiến nàng nhớ tới mẫu thân sớm qua đời của mình.
"Tiểu nha đầu, thật sự có thể giải sao?" Tư Đồ Chính Không nghiêm mặt hỏi. Chuyện này liên quan tới tương lai của nhi tử, hắn tuyệt đối không để nàng tùy tiện hứa loạn.
"Có thể." Nàng dùng sức gật đầu.
Muốn giải độc này cũng không quá khó, chỉ là bị độc hành hạ nhiều năm, thân thể hắn cũng bị thương tổn rất lớn. Chỉ cần điều dưỡng tốt thân thể, là có thể giải độc bất cứ lúc nào. Mà điểm này, nàng nhất định phải nói rõ với bọn họ.
Nếu như gặp đúng danh y, thì độc trong người Tư Đồ Dương Lễ đã giải được rồi. Có lẽ, những đại phu trước kia ít nghiên cứu về độc dược, nên mới để độc tích tụ lâu như thế. Muốn giải độc thì phải điều dưỡng thân thể trước, tuyệt đối không được bỏ qua. Mà điều dưỡng thân thể, cần ít nhất là hai năm, tóm lại, toàn bộ quá trình giải độc phải mất ít nhất là hai năm, hoặc lâu hơn.
"Nhưng mà, thái y nói Tiểu Dương chỉ có thể sống đến 24 tuổi, hiện nay nó đã 20 rồi, cơ thể nó có thể chịu đựng tới lúc đó sao?" Lời thái y nói năm đó vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí, khiến bọn họ nóng lòng tìm danh y khắp nơi, luôn hi vọng ai đó sẽ cứu được nhi tử.
"Chẳng phải mới 20 tuổi sao? Vẫn còn kịp." Hơn nữa, 20 tuổi còn cách 24 tuổi tận bốn năm nữa, nàng cần nhiều nhất là hai năm thôi, sao có thể xảy ra chuyện được. Nàng dám cam đoan hắn có thể sống thọ luôn.
"Nếu giải được độc thì trí lực của nó. . ." Có thể khôi phục không? Đây là vấn đề bọn họ quan tâm nhất.
"Điểm ấy ta không dám đảm bảo, biết đâu trải qua giáo dưỡng, sẽ có thể khôi phục được." Làm suy giảm trí lực cũng là chỗ lợi hại nhất của loại độc này. Cho dù không độc chết đối phương, cũng biến đối thủ thành vô hại.
"Có thể sống sót là tốt rồi, Tiểu Dương như bây giờ cũng không sao cả." Ngọc Tuyết Linh nghĩ đến nhi tử có thể bình an, thì cho dù si ngốc cũng tốt.
"Ừm, đúng vậy, Tiểu Dương như bây giờ cũng tốt." Tuy si ngốc, nhưng vẫn rất vui vẻ.
"Ta đã bảo người sắp xếp một gian phòng rồi, cô nương cứ ở lại đây đi. . ."
"Đi, đi về phòng." Vừa nghe đến chữ 'phòng', Tư Đồ Dương Lễ lập tức kéo Vân Mộng Khởi đứng lên, không đợi cha nương nói hết câu, đã kéo người chạy biến đi.
Phu thê Tư Đồ đứng giữa đại sảnh, thật sự quá kinh ngạc với hành động của nhi tử.
Tư Đồ Dương Lễ tuy si ngốc, nhưng yêu ghét rất rõ ràng. Giống như Vân Hương Thảo, hắn không thích chính là không thích, từ lúc biết cái gì gọi là thành thân, hắn liền ầm ỹ không chịu thú nàng. Mà hôm nay, mới gặp qua tiểu nha đầu kia, hắn lại chủ động kéo người đi như vậy, muốn bọn họ không kinh ngạc đúng là hơi khó.
"Hình như Tiểu Dương rất thích nàng. . ."
"Ừm, ta cũng rất thích tiểu nha đầu kia."
Ngẩng đầu nhìn trượng phu chưa từng dễ dàng có thiện cảm với bất kỳ ai, Ngọc Tuyết Linh liền rơi vào trầm tư.
Bởi vì nàng và phu quân đều giống như nhi tử, lần đầu tiên gặp vị tiểu cô nương kia, đã sinh ra thiện cảm. Mà trong ký ức của mình, chỉ có một người mới khiến nàng sinh ra loại cảm giác này, đó chính là Vân phu nhân.
Chỉ là, hiện tại tiểu nha đầu kia lại đem đến cho nàng cảm xúc như vậy, thật sự khiến nàng hoài nghi.
Nàng chưa từng có cảm xúc như thế với Hương Thảo, nhiều nhất cũng chỉ là thương xót mà thôi. Cho tới bây giờ, vẫn chưa có một chút cảm giác yêu thích nào. Có lẽ, nàng thật sự không nên vì lời hẹn năm đó, mà hủy hoại hạnh phúc cả đời của nhi tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.