Chương 47: Bắt đầu chiếm đoạt lại
Tàng Tĩnh Nhi
05/04/2018
Sáng sớm ba ngày sau, trong lúc mọi người đang hưởng thụ mộng đẹp, trên đường phố trong kinh
thành đã bắt đầu phát sinh biến hóa trong tĩnh lặng. Lý Hạo lợi dụng
thân phận Vương gia của mình, bẩm tấu Hoàng thượng cho mượn một ít Ngự
Lâm quân. Nói là chỉ mượn một ít, nhưng cũng đủ để bao vây toàn bộ phủ
Tư Đồ.
Mà Vương gia đại nhân của chúng ta cùng phu thê Tư Đồ, huynh muội Vân gia và Tư Đồ Dương Lễ đến quán trà đối diện Tư Đồ gia, thảnh thơi uống trà, ăn điểm tâm sáng.
Đang ngủ ngon lại bị đánh thức, cho dù chủ quán có hơi bất mãn, nhưng sau khi nhìn thấy trận thế to lớn ở bên ngoài, ông chủ quán trà có oán giận cũng chẳng dám nói, còn phải rất chân chó dâng trà ngon và điểm tâm lên, để tránh hầu hạ không chu toàn.
Tư Đồ Dương Lễ không ngừng ngáp dài, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ. Nếu như không phải là chuyện quan trọng và hắn có nghĩa vụ tham dự, đoán chừng không ai nhẫn tâm gọi hắn dậy sớm như thế.
"Uống một ngụm trà, sẽ không buồn ngủ nữa." Nàng rót cho hắn chén trà, đưa đến tận tay hắn.
"Ừ....." Sau khi ngáp một thật dài, hắn nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Nước trà này vào miệng sẽ có vị chát và thơm ngọt nơi cổ họng, quả nhiên làm cho Tư Đồ Dương Lễ không còn buồn ngủ nữa.
"Tiểu Dương có mệt không?" Ngọc Tuyết Lâm nhìn nhi tử, thực sự không đành lòng nhìn bộ dạng liên tục ngáp dài, buồn ngủ của hắn.
Tư Đồ Dương Lễ lắc lắc đầu, tỏ vẻ không buồn ngủ.
"Hay là, kêu ai đó đưa con về ngủ tiếp nhé, được không?" Đừng thấy nhi tử ngốc nghếch mà coi thường, Tư Đồ Dương Lễ rất có chủ kiến đó, nó mà muốn làm hay không muốn làm chuyện gì thì luôn kiên trì đến cùng.
"Không muốn." Vân Mộng Khởi đang ngồi ngay bên cạnh hắn, hắn mới không cần rời khỏi nàng đâu.
Nhìn theo ánh mắt nhi tử, nàng đã biết vì sao nhi tử không muốn đi rồi.
"Vậy con ăn chút gì đi." Buồn cười lắc lắc đầu, Ngọc Tuyết Lâm cảm thấy vẻ ngốc nghếch của con mình rất đáng yêu, đồng thời trong lòng cũng lo lắng vì chuyện lúc trước chưa giải quyết xong.
Biết nhi tử thật sự rất thích, thậm chí có thể nói là yêu Khởi nhi, nhưng lúc trước bởi vì đám người gọi là thân thích của Tư Đồ gia và hiện giờ đang ở trong phủ Tư Đồ kia cố ý phá đám, khiến cho đôi tiểu phu thê này nảy sinh rạn nứt không thể hàn gắn. Muốn hàn gắn vết rạn đó, đành chờ giải quyết xong chuyện trước mắt đã.
Nàng sẽ nghĩ cách giúp đỡ nhi tử, lưu lại Vân Mộng Khởi.
"Thực sự không có vấn đề gì sao?" Không phải Tư Đồ Chính Không nghi ngờ trí thông minh của tức phụ mình, mà hắn chỉ cảm thấy hình như Khởi nhi đã suy nghĩ quá đơn giản chăng?
"Có vấn đề gì hay không, vậy phải dựa vào Vương gia đại nhân của chúng ta rồi." Tất cả mấu chốt đều ở trên thân hắn.
"Ta ư?" Không thể nào? Hắn cho rằng hắn chỉ cần điều động Ngự Lâm quân đến giúp thôi, những chuyện khác hắn đâu có quản chứ.
"Đương nhiên, chúng ta đang chờ xem tiết mục Ác Vương gia chiếm đoạt nhà dân mà."
Hắc hắc, sau khi xuống núi, nàng hay nghe được vài chuyện ỷ thế hiếp người, nàng vô cùng muốn tự thể nghiệm một chút, vừa khéo có một 'Thế lực' lớn mạnh như thế để bọn họ dựa vào, nàng đương nhiên không thể buông tha rồi, nhất định phải lợi dụng triệt để một phen, mới không làm mình thất vọng.
"... ...."
"... ...."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều biết chủ ý của nàng rồi.
Vân Chi Kỳ đã cảm thấy rất kỳ quái mà, chỉ là đoạt lại những thứ vốn thuộc về mình thôi, hà tất phải phiền toái như vậy. Hiện tại, hắn đã biết vì sao nàng lại khiến cho mọi chuyện phức tạp như thế rồi. Hai chữ thôi, chính là nàng "Ham chơi".
Hắn tức giận nâng tay ấn nhẹ lên trán nàng một, nói: "Quỷ nha đầu, bởi vì muội ham chơi muốn xem kịch vui, liền hành hạ chúng ta như vậy, muội không thấy áy náy hả?"
"Hắc hắc." Nàng đương nhiên sẽ không áy náy, nhưng vẫn không nên nói ra thì hơn, nàng sẽ làm cho nhiều người tức giận đấy.
Phu thê Tư Đồ cũng bị mục đích thật sự của nàng hù dọa, không ngờ tất cả kế hoạch chỉ vì muốn xem Vương gia chiếm đoạt nhà dân, Khởi nhi sẽ không làm gì quá đáng đó chứ?
Bị đả kích sâu nhất đương nhiên là "Nam chính", Vương gia đại nhân rồi.
Lúc trước, sau khi nghe xong kế hoạch của nàng, hắn đã cảm thấy nha đầu kia rất biết lợi dụng nguồn tài nguyên, nhưng không ngờ, nàng sẽ lợi dụng triệt để như thế. Còn hắn chính là nguồn tài nguyên vô cùng đáng thương, bị nàng lợi dụng triệt để đó. Chẳng những phải mượn Ngự Lâm quân đến để nàng ra oai, mà còn phải tự mình xuống diễn kịch cho nàng xem, hắn đúng là mệnh khổ mà.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng vẫn luôn là Tư Đồ Dương Lễ, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Vân Mộng Khởi, tiếp tục ăn điểm tâm, uống trà.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm thì cửa lớn của Tư Đồ gia đang dần mở ra. Người gác cổng nhìn thấy Ngự Lâm quân bao vây xung quanh phủ, sợ đến mức lập tức đóng cửa lại, vội vàng đi bẩm báo.
Tư Đồ Doãn Văn, không, phải nói là Lý Tam Khoa nghe được tin tức, vội vàng xoay người rời giường, mặc y phục liền chạy ra ngoài cửa thăm dò tình huống.
"Tại sao lại có Ngự Lâm quân bao vây phủ vậy?" Chắc không phải chuyện hắn mưu đoạt gia sản của Tư Đồ gia đã bị phát hiện đó chứ? Nhưng cho dù bị phát hiện thì đâu cần kinh động đến cả Ngự Lâm quân? Đây đúng là hơi quá rồi.
"Không biết. Sáng sớm, người gác cổng vừa mở cửa liền phát hiện đại trạch đã bị bao vây." Quản gia Hà đi theo phía sau hắn ta, nói với hắn ta tình hình mà mình biết.
Rất nhiều người hầu cũ của Tư Đồ gia đều bị Lý Tam Khoa dùng đủ loại lý do đuổi đi rồi, quản gia Hà là một trong số ít người kiên trì muốn ở lại, Lý Tam Khoa cũng không dám biểu hiện quá cứng rắn để tránh bị đập ngược lại, hắn thật sự không dám buộc bọn họ rời đi.
Hắn tự có tính toán trong lòng. Hắn tính là: từ từ làm giảm đi quyền lợi của bọn họ, đặc biệt là quản gia Hà, sau đó sẽ dùng kế buộc bọn họ phải rời đi, chỉ cần che được miệng lưỡi người thế gian là được.
Bên ngoài thì quản gia Hà tỏ vẻ thuận theo sự sắp xếp của Lý Tam Khoa, nhưng thật ra vẫn không tin cả nhà lão gia đã xảy ra chuyện, còn lợi dụng quan hệ phái người đi xung quanh hỏi thăm. Tư Đồ Chính Không có ơn với ông ta, ông ta tất nhiên phải dốc sức bảo vệ tất cả của Tư Đồ gia rồi.
"Thật là." Vất vả lắm mới cướp đoạt được Tư Đồ gia, cũng mới đón nghĩa mẫu đến đây chưa được vài ngày, sao giờ đã xảy ra chuyện rồi?
Mở cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy một nhóm Ngự Lâm quân đang bao vây đại trạch chật như nêm cối, bốn phía đã có đầy người qua đường đứng hóng chuyện.
"Đây là chuyện gì vậy?" Lý Tam Khoa cũng không biết bản thân đã làm ra chuyện lớn gì mà kinh động cả Ngự Lâm quân.
Ngự Lâm quân vẫn duy trì tư thế bất động, không một ai đáp lại lời kêu gào của Lý Tam Khoa.
"Đầu lĩnh của các người là ai, mau gọi ra đây! Gọi ra đây! Mới sáng sớm đã vây quanh nhà ta, dù sao cũng phải cho ta lời giải thích chứ!" Không có ai đáp lại hắn ta, càng khiến hắn ta cảm thấy hoảng hốt bất an, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn gì đó.
"Vương gia đại nhân, ngài chuẩn bị ra mặt đi." Ha ha, rốt cuộc, trò hay đã lên sân khấu rồi. Vân Mộng Khởi thảnh thơi nhấp ngụm trà, vẻ mặt đầy ý cười, nói.
Lý Hạo tức giận trừng nàng một, đành phải đứng dậy, chuẩn bị đi xuống lầu, diễn kịch cho nàng xem.
Quả nhiên, nàng đúng như ca ca nàng đã nói, nàng chính là một quỷ nha đầu. Lấm la lấm lét, quỷ quái linh tinh, cộng thêm một bụng đầy mưu ma chước quỷ.
"Vậy lúc nào chúng ta sẽ lên sân khấu?" Vương gia đã lên sân khấu, vậy thời gian bọn họ lên sân khấu cũng sắp đến rồi.
"Còn sớm."
"Muội đâu có ý định lên sân khấu chứ." Vân Chi Kỳ hiểu rất rõ nàng, theo như hắn thấy, muội muội bảo bối tinh quái này của hắn chỉ muốn để Vương gia thẳng tay đoạt lại Tư Đồ gia giúp bọn họ, như vậy bọn họ, không, như vậy nàng sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái.
"Hì hì." Học Tư Đồ Dương Lễ cười ngây ngô, đáp lại hắn.
"Quỷ nha đầu." Dù sao hắn cũng hết cách với nàng, chỉ là, coi như là hắn tự làm tự chịu. Vân Mộng Khởi biến thành như bây giờ, hoàn toàn là do hắn nuông chiều ra, ngay cả sư phụ của bọn họ cũng chẳng dám làm gì Khởi nhi.
Nhớ năm đó, lúc mới lên núi, sư phụ muốn hai người phải học thật giỏi võ công, thế nhưng, hắn không đành lòng để muội muội chịu khổ, nên chỉ cho nàng học tập khinh công, còn những môn khác thì học qua một chút. Về sau, Khởi nhi thường bị lạc ở trong núi, nhưng vận khí luôn rất tốt, nàng luôn tìm được một ít bí kíp võ công hoặc những tiên dược linh thảo giúp tăng công lực ở trong hang động. Nếu không, nàng chắc chắn chỉ giỏi dùng khinh công để chạy trốn thôi.
Thế nhưng, cho dù Khởi nhi không có võ công, chỉ bằng bản lĩnh dùng độc và khinh công kiệt xuất võ lâm cũng đủ để cho nàng không bị ai bắt nạt. Còn hắn, cũng dựa vào những tiên dược linh thảo kỳ quái ấy của nàng, mà ở trên giang hồ hắn gần như không có địch thủ.
Nói không phải khoe khoang, dựa vào võ công của Vân Chi Kỳ, muốn tìm được địch thủ ở trên giang hồ, đúng là một chuyện không dễ dàng gì. Cho dù là đối thủ có thể giao chiến vài lần với hắn, cũng khá là hiếm. Nếu như hắn có dã tâm, muốn trở thành Minh chủ võ lâm chính là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc, hắn không có dã tâm đó.
"Chúng ta thực sự không cần ra mặt sao?" Mặc dù là thân thích nhà mình, nhưng lợi dụng Vương gia như thế, hình như là không tốt lắm đâu? Ngọc Tuyết Lâm cảm thấy rất áy náy, luôn cảm thấy mình rất có lỗi với tỷ tỷ.
"Người tài thì phải vất vả thôi ạ." Nếu như Vương gia đã ra mặt, vậy những tiểu dân như bọn họ hoàn toàn không cần khổ cực nữa.
Vân Chi Kỳ nâng tay ấn nhẹ lên trán nàng một, nói: "Vậy sao người tài như muội lại không vất vả một chút đi?" Thật là, một khí nha đầu này giở chứng làm biếng thì đúng là bất trị.
"Hì hì, huynh biết rõ mà." Ca ca đã biết rồi mà còn hỏi, đúng là không chịu suy nghĩ.
"Cười hì hì cũng vô dụng." Vân Chi Kỳ nâng tay ấn nhẹ lên trán nàng lần nữa.
"Không được bắt nạt Mộng Mộng." Thấy Vân Chi Kỳ cứ dùng ngón tay ấn lên trán Vân Mộng Khởi, cho dù nàng không có ý kiến gì thì Tư Đồ Dương Lễ vẫn cảm thấy mất hứng. Hắn dang tay ôm nàng vào trong lòng che chở, tức giận trừng Vân Chi Kỳ.
"Nàng không bắt nạt người khác thì thôi, ai có thể bắt nạt được nàng chứ!" Tiểu tử ngốc này, hoàn toàn bị Khởi nhi nắm chặt rồi.
Chỉ là, Vân Chi Kỳ vẫn rất bất mãn với sự kiện hưu thê lúc trước, hắn sẽ không chấp nhận tiểu tử ngốc này làm muội phu của mình. Vốn là, vì muội muội thích nên hắn đành chấp nhận, nhưng Tư Đồ Dương Lễ lại khiến Khởi nhi thương tâm, vậy Tư Đồ Dương Lễ đã phạm vào một tội lớn không thể tha thứ. Muốn nhận được sự tán thành của hắn một lần nữa, không phải là chuyện đơn giản và dễ dàng đâu.
"Ngươi bắt nạt nàng." Dù sao hắn đã nhận định là Vân Chi Kỳ đang bắt nạt Vân Mộng Khởi thì đó chính là sự thật, mặc kệ người khác nói cái gì, hắn sẽ không đổi ý.
"Ta lười nói với tên ngốc nhà ngươi." Quả thực chính là tú tài gặp binh mà, có nói lý cũng vô ích.Tư Đồ Dương Lễ đúng là còn đáng ghét hơn cả binh, coi như có nói lý với hắn thì hắn cũng không hiểu, chỉ lãng phí nước bọt thôi.
Thấy Vương gia Lý Hạo đã đi xuống lầu, Ngọc Tuyết Lâm vẫn cảm thấy không yên lòng.
"Khởi nhi, kế hoạch của con sẽ không có vấn đề gì chứ?" Ngẫm lại, đây vốn là gia sản của Tư Đồ gia, bọn họ chính là chủ nhân thật sự của Tư Đồ gia, hà tất phải mất công gây động tĩnh lớn đến vậy. Nàng cảm thấy mọi chuyện có thể sẽ càng thêm phức tạp đấy.
"Nương yên tâm đi, yên tâm đi."
Nàng vươn tay đẩy đẩy Tư Đồ Dương Lễ, nói: "Chàng có thể thả ta ra chưa?" Ôm ấp như vậy, nàng muốn uống trà hay ăn điểm tâm đều rất bất tiện.
"Ta bảo vệ nàng." Ý tứ chính là, hắn không nghĩ, cũng không muốn buông nàng ra.
"Chàng bảo vệ ta cái gì?" Thật là, tuy lời nói rất ngây thơ, cũng rất buồn cười, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Hắn bắt nạt nàng, ta bảo vệ nàng." Ngón tay chỉ Vân Chi Kỳ, lời của hắn rất đơn giản, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng, đó chính là hắn bảo vệ nàng không bị Vân Chi Kỳ bắt nạt.
"Được, được, được, chàng bảo vệ ta, nhưng bây giờ ta muốn uống trà, ăn điểm tâm, chàng có thể buông ta ra trước không?" Nếu hắn đã nói phải bảo vệ nàng, vậy nàng cũng rất hào phóng để hắn bảo vệ, lười tranh cãi với hắn.
"... ...." Tư Đồ Dương Lễ không yên lòng liếc Vân Chi Kỳ một, sợ Vân Chi Kỳ sẽ tiếp tục "Bắt nạt" nàng.
Vân Chi Kỳ tức giận trừng Tư Đồ Dương Lễ một, nếu như không phải thấy Tư Đồ Dương Lễ quá ngốc nghếch, hắn thật sự sợ mình sẽ không nhịn được mà đánh Tư Đồ Dương Lễ một trận.
"Được rồi, buông ta ra, có chàng ở bên cạnh bảo vệ, huynh ấy không dám bắt nạt ta đâu." Trong lời nói tràn đầy ý cười, nàng rất vui sướng khi thấy ca ca bị bắt nạt.
Vân Chi Kỳ thưởng cho muội muội bảo bối một liếc mắt, đại nhân đại lượng không so đo với nàng.
Tư Đồ Dương Lễ nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng nói rất đúng, lúc này mới cẩn thận thả Vân Mộng Khởi ra.
Rốt cuộc có thể tiếp tục uống trà, ăn điểm tâm rồi, Vân Mộng Khởi ngồi vững lại, nâng chén trà lên, tiếp tục phẩm trà. Trò hay sắp được diễn, nàng đương nhiên phải vừa uống trà, vừa ăn điểm tâm rồi, nếu không, thật xin lỗi bản thân vì đã hao hết tâm tư nghĩ ra màn kịch hay rồi.
Trên mặt phu thê Tư Đồ tràn đầy ý cười nhìn ba tiểu bối, cảm thấy ba đứa diễn trò còn đặc sắc hơn màn trình diễn bên dưới quán trà.
Tầng trên của quán trà, có một đám người ngồi thảnh thơi uống trà, ăn điểm tâm, tán gẫu, thuận tiện còn xem kịch vui. Mà ở dưới quán trà, Vương gia đại nhân số khố đã bắt đầu vai diễn vất vả của hắn.
Mà Vương gia đại nhân của chúng ta cùng phu thê Tư Đồ, huynh muội Vân gia và Tư Đồ Dương Lễ đến quán trà đối diện Tư Đồ gia, thảnh thơi uống trà, ăn điểm tâm sáng.
Đang ngủ ngon lại bị đánh thức, cho dù chủ quán có hơi bất mãn, nhưng sau khi nhìn thấy trận thế to lớn ở bên ngoài, ông chủ quán trà có oán giận cũng chẳng dám nói, còn phải rất chân chó dâng trà ngon và điểm tâm lên, để tránh hầu hạ không chu toàn.
Tư Đồ Dương Lễ không ngừng ngáp dài, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ. Nếu như không phải là chuyện quan trọng và hắn có nghĩa vụ tham dự, đoán chừng không ai nhẫn tâm gọi hắn dậy sớm như thế.
"Uống một ngụm trà, sẽ không buồn ngủ nữa." Nàng rót cho hắn chén trà, đưa đến tận tay hắn.
"Ừ....." Sau khi ngáp một thật dài, hắn nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Nước trà này vào miệng sẽ có vị chát và thơm ngọt nơi cổ họng, quả nhiên làm cho Tư Đồ Dương Lễ không còn buồn ngủ nữa.
"Tiểu Dương có mệt không?" Ngọc Tuyết Lâm nhìn nhi tử, thực sự không đành lòng nhìn bộ dạng liên tục ngáp dài, buồn ngủ của hắn.
Tư Đồ Dương Lễ lắc lắc đầu, tỏ vẻ không buồn ngủ.
"Hay là, kêu ai đó đưa con về ngủ tiếp nhé, được không?" Đừng thấy nhi tử ngốc nghếch mà coi thường, Tư Đồ Dương Lễ rất có chủ kiến đó, nó mà muốn làm hay không muốn làm chuyện gì thì luôn kiên trì đến cùng.
"Không muốn." Vân Mộng Khởi đang ngồi ngay bên cạnh hắn, hắn mới không cần rời khỏi nàng đâu.
Nhìn theo ánh mắt nhi tử, nàng đã biết vì sao nhi tử không muốn đi rồi.
"Vậy con ăn chút gì đi." Buồn cười lắc lắc đầu, Ngọc Tuyết Lâm cảm thấy vẻ ngốc nghếch của con mình rất đáng yêu, đồng thời trong lòng cũng lo lắng vì chuyện lúc trước chưa giải quyết xong.
Biết nhi tử thật sự rất thích, thậm chí có thể nói là yêu Khởi nhi, nhưng lúc trước bởi vì đám người gọi là thân thích của Tư Đồ gia và hiện giờ đang ở trong phủ Tư Đồ kia cố ý phá đám, khiến cho đôi tiểu phu thê này nảy sinh rạn nứt không thể hàn gắn. Muốn hàn gắn vết rạn đó, đành chờ giải quyết xong chuyện trước mắt đã.
Nàng sẽ nghĩ cách giúp đỡ nhi tử, lưu lại Vân Mộng Khởi.
"Thực sự không có vấn đề gì sao?" Không phải Tư Đồ Chính Không nghi ngờ trí thông minh của tức phụ mình, mà hắn chỉ cảm thấy hình như Khởi nhi đã suy nghĩ quá đơn giản chăng?
"Có vấn đề gì hay không, vậy phải dựa vào Vương gia đại nhân của chúng ta rồi." Tất cả mấu chốt đều ở trên thân hắn.
"Ta ư?" Không thể nào? Hắn cho rằng hắn chỉ cần điều động Ngự Lâm quân đến giúp thôi, những chuyện khác hắn đâu có quản chứ.
"Đương nhiên, chúng ta đang chờ xem tiết mục Ác Vương gia chiếm đoạt nhà dân mà."
Hắc hắc, sau khi xuống núi, nàng hay nghe được vài chuyện ỷ thế hiếp người, nàng vô cùng muốn tự thể nghiệm một chút, vừa khéo có một 'Thế lực' lớn mạnh như thế để bọn họ dựa vào, nàng đương nhiên không thể buông tha rồi, nhất định phải lợi dụng triệt để một phen, mới không làm mình thất vọng.
"... ...."
"... ...."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều biết chủ ý của nàng rồi.
Vân Chi Kỳ đã cảm thấy rất kỳ quái mà, chỉ là đoạt lại những thứ vốn thuộc về mình thôi, hà tất phải phiền toái như vậy. Hiện tại, hắn đã biết vì sao nàng lại khiến cho mọi chuyện phức tạp như thế rồi. Hai chữ thôi, chính là nàng "Ham chơi".
Hắn tức giận nâng tay ấn nhẹ lên trán nàng một, nói: "Quỷ nha đầu, bởi vì muội ham chơi muốn xem kịch vui, liền hành hạ chúng ta như vậy, muội không thấy áy náy hả?"
"Hắc hắc." Nàng đương nhiên sẽ không áy náy, nhưng vẫn không nên nói ra thì hơn, nàng sẽ làm cho nhiều người tức giận đấy.
Phu thê Tư Đồ cũng bị mục đích thật sự của nàng hù dọa, không ngờ tất cả kế hoạch chỉ vì muốn xem Vương gia chiếm đoạt nhà dân, Khởi nhi sẽ không làm gì quá đáng đó chứ?
Bị đả kích sâu nhất đương nhiên là "Nam chính", Vương gia đại nhân rồi.
Lúc trước, sau khi nghe xong kế hoạch của nàng, hắn đã cảm thấy nha đầu kia rất biết lợi dụng nguồn tài nguyên, nhưng không ngờ, nàng sẽ lợi dụng triệt để như thế. Còn hắn chính là nguồn tài nguyên vô cùng đáng thương, bị nàng lợi dụng triệt để đó. Chẳng những phải mượn Ngự Lâm quân đến để nàng ra oai, mà còn phải tự mình xuống diễn kịch cho nàng xem, hắn đúng là mệnh khổ mà.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng vẫn luôn là Tư Đồ Dương Lễ, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Vân Mộng Khởi, tiếp tục ăn điểm tâm, uống trà.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm thì cửa lớn của Tư Đồ gia đang dần mở ra. Người gác cổng nhìn thấy Ngự Lâm quân bao vây xung quanh phủ, sợ đến mức lập tức đóng cửa lại, vội vàng đi bẩm báo.
Tư Đồ Doãn Văn, không, phải nói là Lý Tam Khoa nghe được tin tức, vội vàng xoay người rời giường, mặc y phục liền chạy ra ngoài cửa thăm dò tình huống.
"Tại sao lại có Ngự Lâm quân bao vây phủ vậy?" Chắc không phải chuyện hắn mưu đoạt gia sản của Tư Đồ gia đã bị phát hiện đó chứ? Nhưng cho dù bị phát hiện thì đâu cần kinh động đến cả Ngự Lâm quân? Đây đúng là hơi quá rồi.
"Không biết. Sáng sớm, người gác cổng vừa mở cửa liền phát hiện đại trạch đã bị bao vây." Quản gia Hà đi theo phía sau hắn ta, nói với hắn ta tình hình mà mình biết.
Rất nhiều người hầu cũ của Tư Đồ gia đều bị Lý Tam Khoa dùng đủ loại lý do đuổi đi rồi, quản gia Hà là một trong số ít người kiên trì muốn ở lại, Lý Tam Khoa cũng không dám biểu hiện quá cứng rắn để tránh bị đập ngược lại, hắn thật sự không dám buộc bọn họ rời đi.
Hắn tự có tính toán trong lòng. Hắn tính là: từ từ làm giảm đi quyền lợi của bọn họ, đặc biệt là quản gia Hà, sau đó sẽ dùng kế buộc bọn họ phải rời đi, chỉ cần che được miệng lưỡi người thế gian là được.
Bên ngoài thì quản gia Hà tỏ vẻ thuận theo sự sắp xếp của Lý Tam Khoa, nhưng thật ra vẫn không tin cả nhà lão gia đã xảy ra chuyện, còn lợi dụng quan hệ phái người đi xung quanh hỏi thăm. Tư Đồ Chính Không có ơn với ông ta, ông ta tất nhiên phải dốc sức bảo vệ tất cả của Tư Đồ gia rồi.
"Thật là." Vất vả lắm mới cướp đoạt được Tư Đồ gia, cũng mới đón nghĩa mẫu đến đây chưa được vài ngày, sao giờ đã xảy ra chuyện rồi?
Mở cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy một nhóm Ngự Lâm quân đang bao vây đại trạch chật như nêm cối, bốn phía đã có đầy người qua đường đứng hóng chuyện.
"Đây là chuyện gì vậy?" Lý Tam Khoa cũng không biết bản thân đã làm ra chuyện lớn gì mà kinh động cả Ngự Lâm quân.
Ngự Lâm quân vẫn duy trì tư thế bất động, không một ai đáp lại lời kêu gào của Lý Tam Khoa.
"Đầu lĩnh của các người là ai, mau gọi ra đây! Gọi ra đây! Mới sáng sớm đã vây quanh nhà ta, dù sao cũng phải cho ta lời giải thích chứ!" Không có ai đáp lại hắn ta, càng khiến hắn ta cảm thấy hoảng hốt bất an, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn gì đó.
"Vương gia đại nhân, ngài chuẩn bị ra mặt đi." Ha ha, rốt cuộc, trò hay đã lên sân khấu rồi. Vân Mộng Khởi thảnh thơi nhấp ngụm trà, vẻ mặt đầy ý cười, nói.
Lý Hạo tức giận trừng nàng một, đành phải đứng dậy, chuẩn bị đi xuống lầu, diễn kịch cho nàng xem.
Quả nhiên, nàng đúng như ca ca nàng đã nói, nàng chính là một quỷ nha đầu. Lấm la lấm lét, quỷ quái linh tinh, cộng thêm một bụng đầy mưu ma chước quỷ.
"Vậy lúc nào chúng ta sẽ lên sân khấu?" Vương gia đã lên sân khấu, vậy thời gian bọn họ lên sân khấu cũng sắp đến rồi.
"Còn sớm."
"Muội đâu có ý định lên sân khấu chứ." Vân Chi Kỳ hiểu rất rõ nàng, theo như hắn thấy, muội muội bảo bối tinh quái này của hắn chỉ muốn để Vương gia thẳng tay đoạt lại Tư Đồ gia giúp bọn họ, như vậy bọn họ, không, như vậy nàng sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái.
"Hì hì." Học Tư Đồ Dương Lễ cười ngây ngô, đáp lại hắn.
"Quỷ nha đầu." Dù sao hắn cũng hết cách với nàng, chỉ là, coi như là hắn tự làm tự chịu. Vân Mộng Khởi biến thành như bây giờ, hoàn toàn là do hắn nuông chiều ra, ngay cả sư phụ của bọn họ cũng chẳng dám làm gì Khởi nhi.
Nhớ năm đó, lúc mới lên núi, sư phụ muốn hai người phải học thật giỏi võ công, thế nhưng, hắn không đành lòng để muội muội chịu khổ, nên chỉ cho nàng học tập khinh công, còn những môn khác thì học qua một chút. Về sau, Khởi nhi thường bị lạc ở trong núi, nhưng vận khí luôn rất tốt, nàng luôn tìm được một ít bí kíp võ công hoặc những tiên dược linh thảo giúp tăng công lực ở trong hang động. Nếu không, nàng chắc chắn chỉ giỏi dùng khinh công để chạy trốn thôi.
Thế nhưng, cho dù Khởi nhi không có võ công, chỉ bằng bản lĩnh dùng độc và khinh công kiệt xuất võ lâm cũng đủ để cho nàng không bị ai bắt nạt. Còn hắn, cũng dựa vào những tiên dược linh thảo kỳ quái ấy của nàng, mà ở trên giang hồ hắn gần như không có địch thủ.
Nói không phải khoe khoang, dựa vào võ công của Vân Chi Kỳ, muốn tìm được địch thủ ở trên giang hồ, đúng là một chuyện không dễ dàng gì. Cho dù là đối thủ có thể giao chiến vài lần với hắn, cũng khá là hiếm. Nếu như hắn có dã tâm, muốn trở thành Minh chủ võ lâm chính là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc, hắn không có dã tâm đó.
"Chúng ta thực sự không cần ra mặt sao?" Mặc dù là thân thích nhà mình, nhưng lợi dụng Vương gia như thế, hình như là không tốt lắm đâu? Ngọc Tuyết Lâm cảm thấy rất áy náy, luôn cảm thấy mình rất có lỗi với tỷ tỷ.
"Người tài thì phải vất vả thôi ạ." Nếu như Vương gia đã ra mặt, vậy những tiểu dân như bọn họ hoàn toàn không cần khổ cực nữa.
Vân Chi Kỳ nâng tay ấn nhẹ lên trán nàng một, nói: "Vậy sao người tài như muội lại không vất vả một chút đi?" Thật là, một khí nha đầu này giở chứng làm biếng thì đúng là bất trị.
"Hì hì, huynh biết rõ mà." Ca ca đã biết rồi mà còn hỏi, đúng là không chịu suy nghĩ.
"Cười hì hì cũng vô dụng." Vân Chi Kỳ nâng tay ấn nhẹ lên trán nàng lần nữa.
"Không được bắt nạt Mộng Mộng." Thấy Vân Chi Kỳ cứ dùng ngón tay ấn lên trán Vân Mộng Khởi, cho dù nàng không có ý kiến gì thì Tư Đồ Dương Lễ vẫn cảm thấy mất hứng. Hắn dang tay ôm nàng vào trong lòng che chở, tức giận trừng Vân Chi Kỳ.
"Nàng không bắt nạt người khác thì thôi, ai có thể bắt nạt được nàng chứ!" Tiểu tử ngốc này, hoàn toàn bị Khởi nhi nắm chặt rồi.
Chỉ là, Vân Chi Kỳ vẫn rất bất mãn với sự kiện hưu thê lúc trước, hắn sẽ không chấp nhận tiểu tử ngốc này làm muội phu của mình. Vốn là, vì muội muội thích nên hắn đành chấp nhận, nhưng Tư Đồ Dương Lễ lại khiến Khởi nhi thương tâm, vậy Tư Đồ Dương Lễ đã phạm vào một tội lớn không thể tha thứ. Muốn nhận được sự tán thành của hắn một lần nữa, không phải là chuyện đơn giản và dễ dàng đâu.
"Ngươi bắt nạt nàng." Dù sao hắn đã nhận định là Vân Chi Kỳ đang bắt nạt Vân Mộng Khởi thì đó chính là sự thật, mặc kệ người khác nói cái gì, hắn sẽ không đổi ý.
"Ta lười nói với tên ngốc nhà ngươi." Quả thực chính là tú tài gặp binh mà, có nói lý cũng vô ích.Tư Đồ Dương Lễ đúng là còn đáng ghét hơn cả binh, coi như có nói lý với hắn thì hắn cũng không hiểu, chỉ lãng phí nước bọt thôi.
Thấy Vương gia Lý Hạo đã đi xuống lầu, Ngọc Tuyết Lâm vẫn cảm thấy không yên lòng.
"Khởi nhi, kế hoạch của con sẽ không có vấn đề gì chứ?" Ngẫm lại, đây vốn là gia sản của Tư Đồ gia, bọn họ chính là chủ nhân thật sự của Tư Đồ gia, hà tất phải mất công gây động tĩnh lớn đến vậy. Nàng cảm thấy mọi chuyện có thể sẽ càng thêm phức tạp đấy.
"Nương yên tâm đi, yên tâm đi."
Nàng vươn tay đẩy đẩy Tư Đồ Dương Lễ, nói: "Chàng có thể thả ta ra chưa?" Ôm ấp như vậy, nàng muốn uống trà hay ăn điểm tâm đều rất bất tiện.
"Ta bảo vệ nàng." Ý tứ chính là, hắn không nghĩ, cũng không muốn buông nàng ra.
"Chàng bảo vệ ta cái gì?" Thật là, tuy lời nói rất ngây thơ, cũng rất buồn cười, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Hắn bắt nạt nàng, ta bảo vệ nàng." Ngón tay chỉ Vân Chi Kỳ, lời của hắn rất đơn giản, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng, đó chính là hắn bảo vệ nàng không bị Vân Chi Kỳ bắt nạt.
"Được, được, được, chàng bảo vệ ta, nhưng bây giờ ta muốn uống trà, ăn điểm tâm, chàng có thể buông ta ra trước không?" Nếu hắn đã nói phải bảo vệ nàng, vậy nàng cũng rất hào phóng để hắn bảo vệ, lười tranh cãi với hắn.
"... ...." Tư Đồ Dương Lễ không yên lòng liếc Vân Chi Kỳ một, sợ Vân Chi Kỳ sẽ tiếp tục "Bắt nạt" nàng.
Vân Chi Kỳ tức giận trừng Tư Đồ Dương Lễ một, nếu như không phải thấy Tư Đồ Dương Lễ quá ngốc nghếch, hắn thật sự sợ mình sẽ không nhịn được mà đánh Tư Đồ Dương Lễ một trận.
"Được rồi, buông ta ra, có chàng ở bên cạnh bảo vệ, huynh ấy không dám bắt nạt ta đâu." Trong lời nói tràn đầy ý cười, nàng rất vui sướng khi thấy ca ca bị bắt nạt.
Vân Chi Kỳ thưởng cho muội muội bảo bối một liếc mắt, đại nhân đại lượng không so đo với nàng.
Tư Đồ Dương Lễ nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng nói rất đúng, lúc này mới cẩn thận thả Vân Mộng Khởi ra.
Rốt cuộc có thể tiếp tục uống trà, ăn điểm tâm rồi, Vân Mộng Khởi ngồi vững lại, nâng chén trà lên, tiếp tục phẩm trà. Trò hay sắp được diễn, nàng đương nhiên phải vừa uống trà, vừa ăn điểm tâm rồi, nếu không, thật xin lỗi bản thân vì đã hao hết tâm tư nghĩ ra màn kịch hay rồi.
Trên mặt phu thê Tư Đồ tràn đầy ý cười nhìn ba tiểu bối, cảm thấy ba đứa diễn trò còn đặc sắc hơn màn trình diễn bên dưới quán trà.
Tầng trên của quán trà, có một đám người ngồi thảnh thơi uống trà, ăn điểm tâm, tán gẫu, thuận tiện còn xem kịch vui. Mà ở dưới quán trà, Vương gia đại nhân số khố đã bắt đầu vai diễn vất vả của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.