Chương 49: Giải quyết
Tàng Tĩnh Nhi
05/04/2018
Toàn thân Mộng Vân và huynh muội Lý gia đổ đầy mồ hôi lạnh, chờ vị Vương gia kia đưa ra phán quyết cuối cùng.
Chưa nói đến tội danh khác, chỉ cần một tội giả mạo hoàng tộc này đã đủ chém đầu bọn họ rồi. Ai biết bọn họ lại xui xẻo như vậy, chỉ muốn giả mạo thân phận, mà không khéo lại là người hoàng tộc, ngoại trừ nói bọn họ xui xẻo, thật không biết nên nói gì cho đúng.
Lý Hạo hoàn toàn phớt lờ vẻ khẩn trương của ba người, ngược lại còn như có như không vuốt cằm, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
"Vương gia, ngài định xử lý ba người họ như thế nào ạ?" Mặc dù Vương gia vẫn chưa nói phải làm sao, nhưng Vương thống lĩnh phải nói là, giả mạo hoàng tộc không phải là chuyện nhỏ đâu. Hơn nữa, hình như không chỉ có vậy, bọn họ còn giả mạo hoàng tộc muốn mưu đoạt tài sản của Tư Đồ gia, vậy là càng thêm tội rồi.
"Như vậy đi." Nếu đã là diễn kịch, thì không nên để mình hắn diễn, không kéo bọn họ xuống nước thì đúng là có lỗi với mình.
"Vâng?"
"Vương thống lĩnh, ngươi qua gọi mấy người trong quán trà đối diện đi." Hắn đã hỗ trợ diễn gần xong rồi, cuối cùng, đương nhiên liền giao cho mấy người kia tự diễn.
"Đây là......" Vương thống lĩnh nghĩ mãi không ra, vì sao Vương gia lại ra lệnh như thế.
"Bảo ngươi đi gọi thì ra gọi người tiến vào đi, lắm lời như vậy làm gì!" Lý Hạo hơi híp mắt, sắc mặt lạnh lẽo, dọa Vương thống lĩnh vội vàng chạy ra bên ngoài, không dám trì hoãn.
Mà trong lúc đợi Vương thống lĩnh đưa người vào, đại sảnh im ắng như tờ, không ai nói chuyện.
Lý Hạo không nói lời nào là vì lười nói với những người này, nói cách khác, hắn vốn khinh thường nói chuyện với những người này.
Quản gia Hà im lặng chờ đợi, đợi Vương gia có thể đòi lại công bằng cho lão gia nhà bọn họ hay không.
Lý Tam Khoa không nói lời nào, đương nhiên cũng vì chờ đợi, đồng thời là bị dọa thảm, đầu óc ngưng trệ, không biết phải làm sao, những quỷ kế ngày thường đã bay biến đâu mất.
Lý Phiên Phiên càng không cần phải nói, bình thường nàng ta cũng chỉ biết vâng lệnh ca ca làm việc, tới thời khắc mấu chốt, nàng ta càng chẳng làm nổi chuyện gì.
Mộng Vân không nói lời nào thì càng dễ hiểu, vì trong lòng nàng ta bị kinh hãi còn hơn mấy người khác.
Mộng Vân vẫn cho rằng Ngọc Tuyết Phù đã chết, ít nhất là hơn hai mấy năm qua, chẳng có chút tin tức nào của Ngọc Tuyết Phù cả, ngay cả Ngọc Tuyết Lâm là muội muội ruột cũng không có tí tin tức nào. Nào ngờ nàng chẳng những gả cho một vị Vương gia mà còn sống nữa, đây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Mộng Vân.
Quả thực chính là ăn trộm gà bất thành, còn mất nắm gạo rồi!
Đợi Vương thống lĩnh tiến vào, mang người vào chỉ có phu thê Tư Đồ Chính Không và Vân Chi Kỳ, còn Vân Mộng Khởi và Tư Đồ Dương Lễ không hề theo vào.
Thấy người đi tới, đám người Mộng Vân càng thêm xác định là đại thế đã mất.
"Sao chỉ có ba người vậy, quỷ nha đầu kia đâu?" Nhìn trái nhìn phải cũng không thấy tiểu nha đầu đã lợi dụng hắn triệt để, không khỏi hiếu kỳ, hỏi. Sao nha đầu kia có thể bỏ lỡ màn kịch vui được, đây chính là thời điểm kết thúc đặc sắc nhất đấy.
"Khởi nhi không có ở đây sao?" Ngọc Tuyết Lâm khó hiểu, hỏi.
"Rõ ràng là huynh vào nhà chưa được bao lâu, con bé đã vào theo rồi mà."
"Không có đâu." Hắn cũng không có thấy Vân Mộng Khởi.
Vân Chi Kỳ liếc nhìn trên xà ngang ở bên phải, liền thi triển khinh công, nhẹ nhàng nhảy lên, vươn tay kéo một người, lại nhảy xuống.
Thì ra, Vân Mộng Khởi đã sớm dùng khinh công, lặng yên không một tiếng động trốn trên xà ngang ở đại sảnh xem kịch vui, đương nhiên, Tư Đồ Dương Lễ nhất định là ở cùng nàng rồi.
Trước tiên, chưa nói đến chuyện Vân Mộng Khởi có để hắn rời khỏi tầm mắt nàng hay không, chỉ nói riêng Tư Đồ Dương Lễ, hắn sẽ không để Vân Mộng Khởi rời khỏi hắn, thậm chí là rời khỏi tầm mắt hắn. Hắn không muốn lại trải qua những tháng ngày không có nàng ở bên nữa, đó thật sự là quá khó sống.
"Hóa ra, quỷ nha đầu này đã sớm trốn ở phía trên rồi." Chẳng trách hắn luôn có cảm giác bị ai đó nhìn trộm, cứ nghĩ là hắn bị ảo giác, hóa ra chẳng phải là ảo giác nào cả.
Vân Mộng Khởi còn cười hì hì, giơ ngón tay cái lên với Lý Hạo, nói: "Vương gia, ngài thật sự có tài năng diễn trò thiên bẩm mà." Hắn diễn vai Ác Vương gia, đúng là có mấy phần thú vị, làm cho nàng muốn bật cười to.
Học bộ dạng của nàng, Tư Đồ Dương Lễ cũng giơ ngón tay cái lên với Vương gia.
Lý Hạo tức giận trừng hai người một, nói: "Lời con nói đâu có giống như đang khích lệ ta." Trái lại, như là châm chọc hắn vậy.
"Sao có thể chứ, con rõ ràng đang khen ngài diễn tốt mà." Nhất định là tai hắn có vấn đề, mới nghe không hiểu. Song, nàng chỉ nên nghĩ thầm những lời này ở trong lòng thôi, miễn cho nói ra lại tổn thương trái tim tôn quý của Vương gia.
Ngọc Tuyết Lâm quay đầu, đã nhìn thấy Mộng Vân và huynh muội Lý gia đứng chung một chỗ, trong mắt nàng lập tức hiện lên vài phần không dám tin và thương tâm, hỏi: "Sư tỷ Mộng Vân, không ngờ, thật sự là tỷ."
Nàng và tỷ tỷ đều rất cảm tạ sư tỷ vì đã quan tâm đến các nàng, lúc biết tin sư tỷ đã chết còn thương tâm trong một thời gian dài, không ngờ, sư tỷ lại là đầu sỏ làm tổn thương các nàng.
"... ..." Mộng Vân chỉ lạnh lùng nhìn Ngọc Tuyết Lâm một, trong mắt không phải là vẻ vui sướng khi trùng phùng mà tràn đầy oán hận, căm thù đến tận xương tủy.
"Sư tỷ, tại sao tỷ phải làm như vậy?" Nàng hoàn toàn không nhớ nổi nàng và tỷ tỷ đã làm chuyện gì mà khiến sư tỷ căm hận như thế. Nàng thực sự không nghĩ ra, sự hận thù trong mắt sư tỷ là do đâu mà có.
Cũng không biết là do nàng ta không muốn trả lời hay vì lý do khác, đối với câu hỏi của Ngọc Tuyết Lâm, nàng ta không đáp một chữ.
Cho dù Mộng Vân không trả lời mình thì Ngọc Tuyết Lâm vẫn muốn hỏi hết những nghi ngờ trong lòng, nếu không, nàng sợ mình sẽ bị những nghi ngờ đó dìm chết.
"Sư tỷ, ta thực sự không rõ, vì sao tỷ lại hận chúng ta đến vậy? Chúng ta đâu có làm chuyện gì có lỗi với tỷ chứ!" Các nàng chưa từng làm chuyện gì sai trái với nàng ta, ngược lại còn rất tôn kính nàng ta mà. Nàng thực sự không nghĩ ra.
Rốt cuộc, Mộng Vân cũng mở miệng đáp: "Gì, cái gì gọi là không làm chuyện gì có lỗi với ta! Sự tồn tại của các ngươi đã đắc tội với ta rồi!" Nói cách khác, mặc kệ các nàng có làm gì hay không, sự tồn tại của hai nàng đã là một lỗi lầm rồi.
"Ngươi có bị bệnh không?" Mặc kệ tính tình có tốt đến đâu, chỉ cần là chuyện có liên quan đến ái thê mình, Tư Đồ Chính Không đều sẽ nổi khùng.
Cái gì gọi là sự tồn tại của hai người đã đắc tội với nàng ta, hắn thấy do đầu nàng ta có vấn đề mới đúng.
"Tướng công." Ngọc Tuyết Lâm giữ hắn lại, tránh cho hắn không nhịn được sẽ xông lên đánh người.
Đừng thấy bình thường Tư Đồ Chính Không đều hiền lành mà lầm tưởng, khi hắn tức giận lên cũng nguy đó. Kể từ khi nàng quen hắn cho đến nay, hắn mới tức giận đúng một lần, nhưng đủ khiến nàng khắc sâu trong tâm trí. Kể từ đó, nàng đã thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối, tuyệt đối không để cho hắn tức giận, nếu không, hậu quả sẽ trở nên rất nghiêm trọng.
"Nàng đừng quan tâm đến kẻ điên, ta thấy là trong lòng nàng ta có bệnh đó." Ôm ái thê vào lòng che chở, thuận tiện an ủi nàng.
Mười mấy năm qua, hắn đương nhiên biết nương tử luôn luôn nhớ mãi không quên vị sư tỷ này, ba năm thỉnh thoảng nhắc tới, vẫn luôn tiếc hận vì nàng ta mất sớm, còn nói nếu nàng ta còn sống thì gì gì nữa. Nghĩ thấy một tấm chân tình của nàng lại đổi lấy kết quả như thế, cho dù nàng không tức giận thì người tướng công như hắn sẽ cảm thấy phẫn nộ.
"Ta cũng thấy vậy, nữ nhân kia đúng là bị bệnh rồi." Lý Hạo nâng một tay chống cằm, ánh mắt lại lạnh đi mấy phần. Ai bảo mụ điên kia còn nói sự tồn tại của ái phi hắn là một loại tội lỗi, theo ý hắn thì nàng ta mới là căn nguyên của tội ác.
Vân Chi Kỳ thì đi tìm chỗ ngồi, bảo quản gia Hà đi pha mấy chén trà, hắn cũng thoải mái ngồi xem kịch vui. Dù sao, hình như hắn cũng không phải làm gì, hắn ngồi xem diễn cho vui vậy.
Vân Mộng Khởi cũng kéo Tư Đồ Dương Lễ đi tìm chỗ để ngồi xuống, đồng thời, nàng vẫn không quên dạy bảo hắn.
"Nhìn kỹ nhé, về sau nhìn thấy nữ nhân có vẻ mặt ác độc thế này, nhất định phải tránh rất xa, tuyệt đối không nên tới gần, để tránh bị lây bệnh xấu, vậy sẽ phiền toái đấy." Tay nàng quang minh chính đại chỉ vào Mộng Vân, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tư Đồ Dương Lễ.
Sau khi Tư Đồ Dương Lễ nhìn theo ngón tay của nàng, thấy rõ người nàng muốn nói là ai, hắn rất ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
"Biểu ca.... ..." Lý Phiên Phiên thấy Tư Đồ Dương Lễ ngốc nghếch kia cũng ở đây, liền muốn lợi dụng hắn để thoát khỏi thế cục bất lợi.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, nếu như Tư Đồ Dương Lễ thật sự ầm ỹ lên thì phu thê Tư Đồ đành phải theo hắn thôi. Chỉ cần hắn chịu mở miệng bảo vệ bọn họ thì bọn họ liền có hi vọng.
"Dương Lễ, chàng biết nàng ta sao?" Trong khoảng thời gian này, nàng dạy bảo hắn cũng đâu phải làm màu, nàng tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch giống như trước kia, bị nàng ta lợi dụng.
Hắn gật gật đầu tỏ vẻ quen biết, lúc Lý Phiên Phiên đang cảm thấy vui mừng, lại bị câu nói kế tiếp của hắn đánh vào địa ngục.
"Quen biết, nàng ta là người xấu."
Người quen biết Tư Đồ Dương Lễ đều hiểu rõ, một khi hắn nhận định ai đó là xấu xa thì sẽ rất khó xoay chuyển. Nói cách khác, nếu như Lý Phiên Phiên còn muốn lợi dụng hắn giống như trước, chính là chuyện viển vông.
"Biểu ca, huynh.... ..." Tại sao có thể như vậy? Trước đây, khi nhìn thấy mình, không phải hắn đều vui mừng chạy vọt tới bên nàng ta sao? Lúc trước, không phải còn ầm ĩ muốn thành thân với nàng ta sao? Sao mới qua một đoạn thời gian ngắn, hắn đã thay đổi lớn vậy chứ?
"Xin lỗi, xin cho ta nói một lời." Vân Mộng Khởi nâng tay ngăn Lý Phiên Phiên cứ liên tục gọi biểu ca, biểu ca.
"Nếu Vương gia đã nói không biết các ngươi, vậy các ngươi cũng chẳng còn là biểu ca, biểu muội gì của Dương Lễ nữa, xin đừng ở đây nhận loạn thân thích. Hơn nữa, chúng ta không thể chứa nổi những kẻ muốn đoạt tài sản mà sát hại thân thích như các ngươi đâu." Đã nói không thể nhận loạn người thân mà, để tránh cho mất mạng lúc nào cũng chẳng biết nữa, thật sự là quá nguy hiểm.
"Ngươi......" Đối với sự nhanh mồm nhanh miệng của Vân Mộng Khởi, Lý Phiên Phiên thật không biết nên phản bác thế nào.
"Kẻ điên? Ngươi dám gọi ta là kẻ điên!" Im lặng hồi lâu, Mộng Vân đột nhiên rít gào như kẻ điên, bộ dạng kia muốn dữ tợn bao nhiêu là có bấy nhiêu, cũng có thể nói là muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Ngươi vốn chính là kẻ điên, còn cần người khác nói ra à?" Vân Mộng Khởi không sợ chết tiếp tục kích thích Mộng Vân, không hề sợ Mộng Vân sẽ làm ra hành động quá khích gì.
"Nha đầu chết tiệt kia, câm miệng cho ta!" Mộng Vân hận không thể xông lên phía trước, xé rách miệng Vân Mộng Khởi.
"Ta nói đấy, lão thái bà đáng ghét, không, phải nói là kẻ điên thì nên câm miệng mới đúng." So tài cãi nhau và mắng chửi người, nàng há có thể thua à, thật là!
Có lẽ nàng không có những bản lĩnh khác, nhưng bản lĩnh chọc người tức chết không đền mạng thì chẳng có mấy ai so được với nàng. Hơn nữa, ca ca vẫn an vị ở bên cạnh, nàng chẳng hề lo sợ chút nào.
Mộng Vân trừng nàng một, không biết tìm kiếm gì ở trong vạt áo trước ngực, đoán chừng là không có gì tốt. Quả nhiên.... ...
"Ngươi nói ta là kẻ điên, ta liền điên cho ngươi xem, ta muốn tất cả các ngươi phải chết cùng ta!" Không đợi người ta thấy rõ vật trong tay mình, nàng ta liền dùng sức ném vật ở trong tay xuống đất, sương mù lập tức dày đặc, làm cho người ta không thấy rõ mọi thứ trước mắt.
"Nghĩa mẫu, ngài ném vật gì thế?"
"Nghĩa mẫu, ngài làm gì đó? Thực sự phát điên rồi phải không?"
Huynh muội Lý gia bị hù dọa không nhẹ, chỉ sợ bản thân thật sự phải dùng cả tính mạng của tuổi trẻ đi theo nàng ta. Kỳ thực, sự lo lắng của bọn họ là dư thừa, chỉ dựa vào chuyện bọn họ dám giả mạo hoàng tộc, bọn họ đã phải trả bằng sinh mạng tuổi trẻ rồi.
"Nuốt cái này đi." Chỉ thấy Mộng Vân đưa hai viên thuốc màu đỏ cho bọn họ, bảo bọn họ nuốt vào.
Tiếp nhận viên thuốc, cả hai chẳng hề nghĩ ngợi liền nuốt xuống. Không cần Mộng Vân nói rõ ràng, bọn họ cũng đoán được, thứ nàng ta vừa ném xuống là có độc, thứ bọn họ nuốt vào đương nhiên là thuốc giải.
Đợi sương mù tan đi, Mộng Vân vốn cho rằng sẽ thấy những người khác đau đớn ngã xuống đất, nào ngờ, bọn họ vẫn còn ngồi, vẫn đang đứng, nói chung là chẳng bị sao hết.
"Sao các ngươi không có việc gì chứ?!" Mộng Vân không dám tin, độc của mình lại vô dụng.
"Lão thái bà, về phần dùng độc này, bà lại chẳng biết xấu hổ mà muốn 'múa rìu qua mắt thợ' ở trước mặt ta, cũng không sợ mất thể diện nhỉ." Nàng còn tưởng nàng ta sẽ ném thứ gì kinh khủng hơn chứ, kết quả chỉ là viên độc dược nho nhỏ, thực sự là không thú vị.
Ngay lúc Mộng Vân ném viên độc dược xuống, nàng cũng dùng khinh công để cho từng người nuốt vào viên thuốc giải bí truyền của mình rồi. Không phải nàng tự hào gì, thuốc giải của nàng tuyệt đối tốt hơn của nàng ta.
Từ ngày đầu tiên biết Tư Đồ Dương Lễ bị trúng độc, nàng liền bắt đầu nghiên cứu chế tạo thuốc giải độc đặc biệt, hiện tại vừa khéo được phát huy công dụng rồi. Hơn nữa, viên thuốc giải vạn năng này chẳng những giải được bách độc, mà còn cường kiện thân thể, uống vào tuyệt đối không gây hại cho cơ thể. Về phương diện này, là vì suy nghĩ tới tình huống thân thể của Tư Đồ Dương Lễ mà đặc biệt bào chế.
Tục ngữ nói: thuốc có ba phần độc, coi như là thuốc giải thì vẫn sẽ gây ra kích thích và thương hại với thân thể, vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho thân thể của Tư Đồ Dương Lễ, nên nàng đương nhiên phải ra sức xử lý cẩn thận mới được.
"Ngươi!"
"Này, Vương gia đại nhân, nếu ngài không muốn xử lý, ta sẽ cáo trạng với ái phi của ngài." Vốn đã giải quyết xong mọi chuyện nhưng hắn vẫn ngoan cố không chịu hạ lệnh bắt ba người kia lại, còn làm ra nhiều chuyện như vậy, thực sự là phiền toái.
"Hả?"
Vừa nghe thấy Vân Mộng Khởi muốn cáo trạng với Ngọc Tuyết Phù, tinh thần hắn lập tức rung lên, không dám biểu hiện cà lơ phất phơ nữa. Bởi vì Ngọc Tuyết Phù trúng kịch độc, thân thể luôn không tốt, hắn chẳng sợ gì, chỉ sợ nàng thương tâm khổ sở. Vân Mộng Khởi vừa uy hiếp, vừa khéo đập trúng vào chỗ hiểm của hắn.
"Thật là, nha đầu xấu xa, uy hiếp lão nhân mà chẳng ngượng ngùng gì cả." Miệng thì vừa oán trách, vừa kêu Vương thống lĩnh dẫn Ngự Lâm quân tiến vào, dẫn người đi, chờ đợi thẩm tra xử lí.
Một vụ án giết người đoạt của cứ như vậy mà kết thúc một cách khó hiểu dưới sự làm bừa làm càn của một đám người. Huynh muội Lý Gia và Mộng Vân đã bị Ngự Lâm quân bắt đi.
Sự tình xong xuôi, nên về nhà, Lý Hạo đứng lên chuẩn bị trở về vương phủ, mà Vân Chi Kỳ kéo Vân Mộng Khởi cũng chuẩn bị trở về vương phủ. Bởi vì Lý Hạo đã tấu lên hoàng thượng, muốn nhận Vân Chi Kỳ làm nghĩa tử, để hắn kế thừa Thụy vương phủ.
Chưa nói đến tội danh khác, chỉ cần một tội giả mạo hoàng tộc này đã đủ chém đầu bọn họ rồi. Ai biết bọn họ lại xui xẻo như vậy, chỉ muốn giả mạo thân phận, mà không khéo lại là người hoàng tộc, ngoại trừ nói bọn họ xui xẻo, thật không biết nên nói gì cho đúng.
Lý Hạo hoàn toàn phớt lờ vẻ khẩn trương của ba người, ngược lại còn như có như không vuốt cằm, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
"Vương gia, ngài định xử lý ba người họ như thế nào ạ?" Mặc dù Vương gia vẫn chưa nói phải làm sao, nhưng Vương thống lĩnh phải nói là, giả mạo hoàng tộc không phải là chuyện nhỏ đâu. Hơn nữa, hình như không chỉ có vậy, bọn họ còn giả mạo hoàng tộc muốn mưu đoạt tài sản của Tư Đồ gia, vậy là càng thêm tội rồi.
"Như vậy đi." Nếu đã là diễn kịch, thì không nên để mình hắn diễn, không kéo bọn họ xuống nước thì đúng là có lỗi với mình.
"Vâng?"
"Vương thống lĩnh, ngươi qua gọi mấy người trong quán trà đối diện đi." Hắn đã hỗ trợ diễn gần xong rồi, cuối cùng, đương nhiên liền giao cho mấy người kia tự diễn.
"Đây là......" Vương thống lĩnh nghĩ mãi không ra, vì sao Vương gia lại ra lệnh như thế.
"Bảo ngươi đi gọi thì ra gọi người tiến vào đi, lắm lời như vậy làm gì!" Lý Hạo hơi híp mắt, sắc mặt lạnh lẽo, dọa Vương thống lĩnh vội vàng chạy ra bên ngoài, không dám trì hoãn.
Mà trong lúc đợi Vương thống lĩnh đưa người vào, đại sảnh im ắng như tờ, không ai nói chuyện.
Lý Hạo không nói lời nào là vì lười nói với những người này, nói cách khác, hắn vốn khinh thường nói chuyện với những người này.
Quản gia Hà im lặng chờ đợi, đợi Vương gia có thể đòi lại công bằng cho lão gia nhà bọn họ hay không.
Lý Tam Khoa không nói lời nào, đương nhiên cũng vì chờ đợi, đồng thời là bị dọa thảm, đầu óc ngưng trệ, không biết phải làm sao, những quỷ kế ngày thường đã bay biến đâu mất.
Lý Phiên Phiên càng không cần phải nói, bình thường nàng ta cũng chỉ biết vâng lệnh ca ca làm việc, tới thời khắc mấu chốt, nàng ta càng chẳng làm nổi chuyện gì.
Mộng Vân không nói lời nào thì càng dễ hiểu, vì trong lòng nàng ta bị kinh hãi còn hơn mấy người khác.
Mộng Vân vẫn cho rằng Ngọc Tuyết Phù đã chết, ít nhất là hơn hai mấy năm qua, chẳng có chút tin tức nào của Ngọc Tuyết Phù cả, ngay cả Ngọc Tuyết Lâm là muội muội ruột cũng không có tí tin tức nào. Nào ngờ nàng chẳng những gả cho một vị Vương gia mà còn sống nữa, đây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Mộng Vân.
Quả thực chính là ăn trộm gà bất thành, còn mất nắm gạo rồi!
Đợi Vương thống lĩnh tiến vào, mang người vào chỉ có phu thê Tư Đồ Chính Không và Vân Chi Kỳ, còn Vân Mộng Khởi và Tư Đồ Dương Lễ không hề theo vào.
Thấy người đi tới, đám người Mộng Vân càng thêm xác định là đại thế đã mất.
"Sao chỉ có ba người vậy, quỷ nha đầu kia đâu?" Nhìn trái nhìn phải cũng không thấy tiểu nha đầu đã lợi dụng hắn triệt để, không khỏi hiếu kỳ, hỏi. Sao nha đầu kia có thể bỏ lỡ màn kịch vui được, đây chính là thời điểm kết thúc đặc sắc nhất đấy.
"Khởi nhi không có ở đây sao?" Ngọc Tuyết Lâm khó hiểu, hỏi.
"Rõ ràng là huynh vào nhà chưa được bao lâu, con bé đã vào theo rồi mà."
"Không có đâu." Hắn cũng không có thấy Vân Mộng Khởi.
Vân Chi Kỳ liếc nhìn trên xà ngang ở bên phải, liền thi triển khinh công, nhẹ nhàng nhảy lên, vươn tay kéo một người, lại nhảy xuống.
Thì ra, Vân Mộng Khởi đã sớm dùng khinh công, lặng yên không một tiếng động trốn trên xà ngang ở đại sảnh xem kịch vui, đương nhiên, Tư Đồ Dương Lễ nhất định là ở cùng nàng rồi.
Trước tiên, chưa nói đến chuyện Vân Mộng Khởi có để hắn rời khỏi tầm mắt nàng hay không, chỉ nói riêng Tư Đồ Dương Lễ, hắn sẽ không để Vân Mộng Khởi rời khỏi hắn, thậm chí là rời khỏi tầm mắt hắn. Hắn không muốn lại trải qua những tháng ngày không có nàng ở bên nữa, đó thật sự là quá khó sống.
"Hóa ra, quỷ nha đầu này đã sớm trốn ở phía trên rồi." Chẳng trách hắn luôn có cảm giác bị ai đó nhìn trộm, cứ nghĩ là hắn bị ảo giác, hóa ra chẳng phải là ảo giác nào cả.
Vân Mộng Khởi còn cười hì hì, giơ ngón tay cái lên với Lý Hạo, nói: "Vương gia, ngài thật sự có tài năng diễn trò thiên bẩm mà." Hắn diễn vai Ác Vương gia, đúng là có mấy phần thú vị, làm cho nàng muốn bật cười to.
Học bộ dạng của nàng, Tư Đồ Dương Lễ cũng giơ ngón tay cái lên với Vương gia.
Lý Hạo tức giận trừng hai người một, nói: "Lời con nói đâu có giống như đang khích lệ ta." Trái lại, như là châm chọc hắn vậy.
"Sao có thể chứ, con rõ ràng đang khen ngài diễn tốt mà." Nhất định là tai hắn có vấn đề, mới nghe không hiểu. Song, nàng chỉ nên nghĩ thầm những lời này ở trong lòng thôi, miễn cho nói ra lại tổn thương trái tim tôn quý của Vương gia.
Ngọc Tuyết Lâm quay đầu, đã nhìn thấy Mộng Vân và huynh muội Lý gia đứng chung một chỗ, trong mắt nàng lập tức hiện lên vài phần không dám tin và thương tâm, hỏi: "Sư tỷ Mộng Vân, không ngờ, thật sự là tỷ."
Nàng và tỷ tỷ đều rất cảm tạ sư tỷ vì đã quan tâm đến các nàng, lúc biết tin sư tỷ đã chết còn thương tâm trong một thời gian dài, không ngờ, sư tỷ lại là đầu sỏ làm tổn thương các nàng.
"... ..." Mộng Vân chỉ lạnh lùng nhìn Ngọc Tuyết Lâm một, trong mắt không phải là vẻ vui sướng khi trùng phùng mà tràn đầy oán hận, căm thù đến tận xương tủy.
"Sư tỷ, tại sao tỷ phải làm như vậy?" Nàng hoàn toàn không nhớ nổi nàng và tỷ tỷ đã làm chuyện gì mà khiến sư tỷ căm hận như thế. Nàng thực sự không nghĩ ra, sự hận thù trong mắt sư tỷ là do đâu mà có.
Cũng không biết là do nàng ta không muốn trả lời hay vì lý do khác, đối với câu hỏi của Ngọc Tuyết Lâm, nàng ta không đáp một chữ.
Cho dù Mộng Vân không trả lời mình thì Ngọc Tuyết Lâm vẫn muốn hỏi hết những nghi ngờ trong lòng, nếu không, nàng sợ mình sẽ bị những nghi ngờ đó dìm chết.
"Sư tỷ, ta thực sự không rõ, vì sao tỷ lại hận chúng ta đến vậy? Chúng ta đâu có làm chuyện gì có lỗi với tỷ chứ!" Các nàng chưa từng làm chuyện gì sai trái với nàng ta, ngược lại còn rất tôn kính nàng ta mà. Nàng thực sự không nghĩ ra.
Rốt cuộc, Mộng Vân cũng mở miệng đáp: "Gì, cái gì gọi là không làm chuyện gì có lỗi với ta! Sự tồn tại của các ngươi đã đắc tội với ta rồi!" Nói cách khác, mặc kệ các nàng có làm gì hay không, sự tồn tại của hai nàng đã là một lỗi lầm rồi.
"Ngươi có bị bệnh không?" Mặc kệ tính tình có tốt đến đâu, chỉ cần là chuyện có liên quan đến ái thê mình, Tư Đồ Chính Không đều sẽ nổi khùng.
Cái gì gọi là sự tồn tại của hai người đã đắc tội với nàng ta, hắn thấy do đầu nàng ta có vấn đề mới đúng.
"Tướng công." Ngọc Tuyết Lâm giữ hắn lại, tránh cho hắn không nhịn được sẽ xông lên đánh người.
Đừng thấy bình thường Tư Đồ Chính Không đều hiền lành mà lầm tưởng, khi hắn tức giận lên cũng nguy đó. Kể từ khi nàng quen hắn cho đến nay, hắn mới tức giận đúng một lần, nhưng đủ khiến nàng khắc sâu trong tâm trí. Kể từ đó, nàng đã thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối, tuyệt đối không để cho hắn tức giận, nếu không, hậu quả sẽ trở nên rất nghiêm trọng.
"Nàng đừng quan tâm đến kẻ điên, ta thấy là trong lòng nàng ta có bệnh đó." Ôm ái thê vào lòng che chở, thuận tiện an ủi nàng.
Mười mấy năm qua, hắn đương nhiên biết nương tử luôn luôn nhớ mãi không quên vị sư tỷ này, ba năm thỉnh thoảng nhắc tới, vẫn luôn tiếc hận vì nàng ta mất sớm, còn nói nếu nàng ta còn sống thì gì gì nữa. Nghĩ thấy một tấm chân tình của nàng lại đổi lấy kết quả như thế, cho dù nàng không tức giận thì người tướng công như hắn sẽ cảm thấy phẫn nộ.
"Ta cũng thấy vậy, nữ nhân kia đúng là bị bệnh rồi." Lý Hạo nâng một tay chống cằm, ánh mắt lại lạnh đi mấy phần. Ai bảo mụ điên kia còn nói sự tồn tại của ái phi hắn là một loại tội lỗi, theo ý hắn thì nàng ta mới là căn nguyên của tội ác.
Vân Chi Kỳ thì đi tìm chỗ ngồi, bảo quản gia Hà đi pha mấy chén trà, hắn cũng thoải mái ngồi xem kịch vui. Dù sao, hình như hắn cũng không phải làm gì, hắn ngồi xem diễn cho vui vậy.
Vân Mộng Khởi cũng kéo Tư Đồ Dương Lễ đi tìm chỗ để ngồi xuống, đồng thời, nàng vẫn không quên dạy bảo hắn.
"Nhìn kỹ nhé, về sau nhìn thấy nữ nhân có vẻ mặt ác độc thế này, nhất định phải tránh rất xa, tuyệt đối không nên tới gần, để tránh bị lây bệnh xấu, vậy sẽ phiền toái đấy." Tay nàng quang minh chính đại chỉ vào Mộng Vân, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tư Đồ Dương Lễ.
Sau khi Tư Đồ Dương Lễ nhìn theo ngón tay của nàng, thấy rõ người nàng muốn nói là ai, hắn rất ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
"Biểu ca.... ..." Lý Phiên Phiên thấy Tư Đồ Dương Lễ ngốc nghếch kia cũng ở đây, liền muốn lợi dụng hắn để thoát khỏi thế cục bất lợi.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, nếu như Tư Đồ Dương Lễ thật sự ầm ỹ lên thì phu thê Tư Đồ đành phải theo hắn thôi. Chỉ cần hắn chịu mở miệng bảo vệ bọn họ thì bọn họ liền có hi vọng.
"Dương Lễ, chàng biết nàng ta sao?" Trong khoảng thời gian này, nàng dạy bảo hắn cũng đâu phải làm màu, nàng tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch giống như trước kia, bị nàng ta lợi dụng.
Hắn gật gật đầu tỏ vẻ quen biết, lúc Lý Phiên Phiên đang cảm thấy vui mừng, lại bị câu nói kế tiếp của hắn đánh vào địa ngục.
"Quen biết, nàng ta là người xấu."
Người quen biết Tư Đồ Dương Lễ đều hiểu rõ, một khi hắn nhận định ai đó là xấu xa thì sẽ rất khó xoay chuyển. Nói cách khác, nếu như Lý Phiên Phiên còn muốn lợi dụng hắn giống như trước, chính là chuyện viển vông.
"Biểu ca, huynh.... ..." Tại sao có thể như vậy? Trước đây, khi nhìn thấy mình, không phải hắn đều vui mừng chạy vọt tới bên nàng ta sao? Lúc trước, không phải còn ầm ĩ muốn thành thân với nàng ta sao? Sao mới qua một đoạn thời gian ngắn, hắn đã thay đổi lớn vậy chứ?
"Xin lỗi, xin cho ta nói một lời." Vân Mộng Khởi nâng tay ngăn Lý Phiên Phiên cứ liên tục gọi biểu ca, biểu ca.
"Nếu Vương gia đã nói không biết các ngươi, vậy các ngươi cũng chẳng còn là biểu ca, biểu muội gì của Dương Lễ nữa, xin đừng ở đây nhận loạn thân thích. Hơn nữa, chúng ta không thể chứa nổi những kẻ muốn đoạt tài sản mà sát hại thân thích như các ngươi đâu." Đã nói không thể nhận loạn người thân mà, để tránh cho mất mạng lúc nào cũng chẳng biết nữa, thật sự là quá nguy hiểm.
"Ngươi......" Đối với sự nhanh mồm nhanh miệng của Vân Mộng Khởi, Lý Phiên Phiên thật không biết nên phản bác thế nào.
"Kẻ điên? Ngươi dám gọi ta là kẻ điên!" Im lặng hồi lâu, Mộng Vân đột nhiên rít gào như kẻ điên, bộ dạng kia muốn dữ tợn bao nhiêu là có bấy nhiêu, cũng có thể nói là muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Ngươi vốn chính là kẻ điên, còn cần người khác nói ra à?" Vân Mộng Khởi không sợ chết tiếp tục kích thích Mộng Vân, không hề sợ Mộng Vân sẽ làm ra hành động quá khích gì.
"Nha đầu chết tiệt kia, câm miệng cho ta!" Mộng Vân hận không thể xông lên phía trước, xé rách miệng Vân Mộng Khởi.
"Ta nói đấy, lão thái bà đáng ghét, không, phải nói là kẻ điên thì nên câm miệng mới đúng." So tài cãi nhau và mắng chửi người, nàng há có thể thua à, thật là!
Có lẽ nàng không có những bản lĩnh khác, nhưng bản lĩnh chọc người tức chết không đền mạng thì chẳng có mấy ai so được với nàng. Hơn nữa, ca ca vẫn an vị ở bên cạnh, nàng chẳng hề lo sợ chút nào.
Mộng Vân trừng nàng một, không biết tìm kiếm gì ở trong vạt áo trước ngực, đoán chừng là không có gì tốt. Quả nhiên.... ...
"Ngươi nói ta là kẻ điên, ta liền điên cho ngươi xem, ta muốn tất cả các ngươi phải chết cùng ta!" Không đợi người ta thấy rõ vật trong tay mình, nàng ta liền dùng sức ném vật ở trong tay xuống đất, sương mù lập tức dày đặc, làm cho người ta không thấy rõ mọi thứ trước mắt.
"Nghĩa mẫu, ngài ném vật gì thế?"
"Nghĩa mẫu, ngài làm gì đó? Thực sự phát điên rồi phải không?"
Huynh muội Lý gia bị hù dọa không nhẹ, chỉ sợ bản thân thật sự phải dùng cả tính mạng của tuổi trẻ đi theo nàng ta. Kỳ thực, sự lo lắng của bọn họ là dư thừa, chỉ dựa vào chuyện bọn họ dám giả mạo hoàng tộc, bọn họ đã phải trả bằng sinh mạng tuổi trẻ rồi.
"Nuốt cái này đi." Chỉ thấy Mộng Vân đưa hai viên thuốc màu đỏ cho bọn họ, bảo bọn họ nuốt vào.
Tiếp nhận viên thuốc, cả hai chẳng hề nghĩ ngợi liền nuốt xuống. Không cần Mộng Vân nói rõ ràng, bọn họ cũng đoán được, thứ nàng ta vừa ném xuống là có độc, thứ bọn họ nuốt vào đương nhiên là thuốc giải.
Đợi sương mù tan đi, Mộng Vân vốn cho rằng sẽ thấy những người khác đau đớn ngã xuống đất, nào ngờ, bọn họ vẫn còn ngồi, vẫn đang đứng, nói chung là chẳng bị sao hết.
"Sao các ngươi không có việc gì chứ?!" Mộng Vân không dám tin, độc của mình lại vô dụng.
"Lão thái bà, về phần dùng độc này, bà lại chẳng biết xấu hổ mà muốn 'múa rìu qua mắt thợ' ở trước mặt ta, cũng không sợ mất thể diện nhỉ." Nàng còn tưởng nàng ta sẽ ném thứ gì kinh khủng hơn chứ, kết quả chỉ là viên độc dược nho nhỏ, thực sự là không thú vị.
Ngay lúc Mộng Vân ném viên độc dược xuống, nàng cũng dùng khinh công để cho từng người nuốt vào viên thuốc giải bí truyền của mình rồi. Không phải nàng tự hào gì, thuốc giải của nàng tuyệt đối tốt hơn của nàng ta.
Từ ngày đầu tiên biết Tư Đồ Dương Lễ bị trúng độc, nàng liền bắt đầu nghiên cứu chế tạo thuốc giải độc đặc biệt, hiện tại vừa khéo được phát huy công dụng rồi. Hơn nữa, viên thuốc giải vạn năng này chẳng những giải được bách độc, mà còn cường kiện thân thể, uống vào tuyệt đối không gây hại cho cơ thể. Về phương diện này, là vì suy nghĩ tới tình huống thân thể của Tư Đồ Dương Lễ mà đặc biệt bào chế.
Tục ngữ nói: thuốc có ba phần độc, coi như là thuốc giải thì vẫn sẽ gây ra kích thích và thương hại với thân thể, vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho thân thể của Tư Đồ Dương Lễ, nên nàng đương nhiên phải ra sức xử lý cẩn thận mới được.
"Ngươi!"
"Này, Vương gia đại nhân, nếu ngài không muốn xử lý, ta sẽ cáo trạng với ái phi của ngài." Vốn đã giải quyết xong mọi chuyện nhưng hắn vẫn ngoan cố không chịu hạ lệnh bắt ba người kia lại, còn làm ra nhiều chuyện như vậy, thực sự là phiền toái.
"Hả?"
Vừa nghe thấy Vân Mộng Khởi muốn cáo trạng với Ngọc Tuyết Phù, tinh thần hắn lập tức rung lên, không dám biểu hiện cà lơ phất phơ nữa. Bởi vì Ngọc Tuyết Phù trúng kịch độc, thân thể luôn không tốt, hắn chẳng sợ gì, chỉ sợ nàng thương tâm khổ sở. Vân Mộng Khởi vừa uy hiếp, vừa khéo đập trúng vào chỗ hiểm của hắn.
"Thật là, nha đầu xấu xa, uy hiếp lão nhân mà chẳng ngượng ngùng gì cả." Miệng thì vừa oán trách, vừa kêu Vương thống lĩnh dẫn Ngự Lâm quân tiến vào, dẫn người đi, chờ đợi thẩm tra xử lí.
Một vụ án giết người đoạt của cứ như vậy mà kết thúc một cách khó hiểu dưới sự làm bừa làm càn của một đám người. Huynh muội Lý Gia và Mộng Vân đã bị Ngự Lâm quân bắt đi.
Sự tình xong xuôi, nên về nhà, Lý Hạo đứng lên chuẩn bị trở về vương phủ, mà Vân Chi Kỳ kéo Vân Mộng Khởi cũng chuẩn bị trở về vương phủ. Bởi vì Lý Hạo đã tấu lên hoàng thượng, muốn nhận Vân Chi Kỳ làm nghĩa tử, để hắn kế thừa Thụy vương phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.