Chương 27: Nạp thiếp!
Tàng Tĩnh Nhi
28/06/2017
Cứ tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, bất tri bất giác đã qua mười ngày, Tư Đồ Chính Không
liền đi tìm phu quân cho Tư Đồ Vân Vân theo lệnh của nương mình, còn
Ngọc Tuyết Lâm thì vô ý như cố ý thử thăm dò ý nguyện của Tư Đồ Vân Vân.
Có lẽ ả ta và Tư Đồ Doãn Văn đã nhận ra điều gì, bọn họ liền hành động trước một bước.
Chiều hôm đó, cũng giống như mấy hôm trước, Tư Đồ Dương Lễ dùng bữa trưa ở trong phòng của Tư Đồ Vân Vân xong, cũng không biết trong lúc đó, rốt cuộc ả ta đã nói gì với hắn, hắn dùng xong bữa thì vội vã chạy ra ngoài. Trong lúc mọi người đang không rõ hắn muốn chạy đi đâu, chỉ thấy Tư Đồ Vân Vân bày ra vẻ như chẳng có chuyện gì, dẫn nha hoàn tản bộ, hóng mát trong đình ở hoa viên.
Vân Mộng Khởi ngồi ở trên cây, lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của ả. Có đôi khi không muốn cái gì thì sẽ xảy ra cái đó.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy trong viện của phu thê Tư Đồ truyền ra tiếng ồn ào, mọi người nghe thấy đều chạy vội vào trong viện, Tư Đồ Vân Vân và Tư Đồ Doãn Văn đương nhiên cũng không ngoại lệ. Mặc dù là kết quả do mình tạo thành song bọn họ cũng sẽ không quên đi qua góp vui.
Đương nhiên, Vân Mộng Khởi cũng đi, chỉ là nàng dùng khinh công nên không có ai thấy được. Nàng đến viện của phu thê Tư Đồ, nhưng là, nàng vẫn ẩn thân ở trên cây nên không một ai chú ý tới nàng. Cũng bởi vì không ai thấy bóng dáng của nàng, cho nên phu thê Tư Đồ không hề nể nang gì, lôi kéo tra hỏi Tư Đồ Dương Lễ.
"Tiểu Dương, con vừa nói cái gì?" Ngọc Tuyết Lâm vô cùng hoài nghi hai tai mình có vấn đề, nói cách khác là nàng không tin những gì mình vưa nghe thấy.
"Đúng rồi, Tiểu Dương, con có biết mình đang nói gì không?" Thật là, rốt cuộc nó có biết bản thân đang nói gì không vậy? Vốn cho là nó sẽ nói không biết, nào ngờ nó lại thẳng thắn gật đầu không một chút do dự.
"Biết ạ, con đương nhiên biết rồi." Hắn chỉ thiếu chưa vỗ ngực bảo đảm thôi.
"Vậy mà con còn nói à!" Ngọc Tuyết Lâm tức giận nói, rất muốn nhéo nó, đánh vào mông nó. Chỉ là, tuy tâm trí của đứa con này chỉ bằng đứa trẻ năm, sáu tuổi, thế nhưng nó vẫn là một nam nhân chừng hai mươi tuổi đó.
"Con muốn lấy Vân Vân muội muội!" Kêu hắn nói, hắn đương nhiên lặp lại lần nữa, không chút do dự.
Lời vừa nói ra, tựa như trái bom nổ mạnh trong đám người hầu đang vây xem tình huống, mà Vân Mộng Khởi đang ẩn mình ở trên cây cũng giống như bị sét đánh trúng, cả người hoang mang rồi.
"Trời ạ, thiếu gia nói là muốn lấy biểu tiểu thư."
"Thật không ngờ đó, thiếu gia và thiếu phu nhân mới thành thân chưa được bao lâu mà đã muốn nạp thiếp rồi."
"Đúng đó, không ngờ đấy, biểu tiểu thư đúng là rất lợi hại." Câu nói này rất chuẩn, nếu như nàng ta không lợi hại thì sao có thể khiến cho thiếu gia ngốc nghếch nói muốn lấy nàng ta chứ.
Phu thê Tư Đồ đã nghe hết những lời bàn tán của đám người hầu, mà những lời xì xào đó càng khiến cho bọn họ đen mặt.
"Con quên con đã thành thân với Khởi nhi rồi hả?" Nàng thật sự bất ngờ, nhi tử của nàng lại là một đứa vô lương, Khởi nhi đã hao tâm tốn sức vì nó, còn tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, nó lại dám nói ra những lời đó à.
"Con mặc kệ, con mặc kệ, con muốn lấy Vân Vân muội muội!" Hắn mới không quản nhiều như vậy, bây giờ hắn chỉ nhớ rõ một chuyện là muốn lấy Tư Đồ Vân Vân, những chuyện khác đều vô nghĩa với hắn.
"Con đừng ầm ý nữa, có được không?" Nó cứ nghĩ lấy Vân Vân là chuyện đơn giản giống như ăn cơm hả, thật khiến người ta tức giận mà. Nếu như không có Tư Đồ Chính Không giữ nàng lại, có lẽ nàng đã sớm chạy qua đánh nó rồi.
"Nương tử, đừng tức giận." Ai, thật ra không chỉ có nương tử, mà ngay cả hắn cũng muốn đánh mông nó nữa.
"Sao không giận được chứ, nó thật sự là quá hư mà!" Nếu như có thể, nàng thật muốn nhét nó vào trong bụng rồi lại sinh ra lần nữa. Loại người bạc tình như nó, nàng thật không muốn thừa nhận nó là do mình sinh đâu.
"A, này......" Là phụ thân, hắn cũng không thể không nói, lần này nhi tử ngốc đúng là rất quá đáng.
Tư Đồ Dương Lễ mới mặc kệ người khác nói gì, không, phải nói là hắn vốn không hiểu người khác đang nói cái gì, đương nhiên cũng không biết kẻ hư đốn trong miệng bọn họ là chỉ chính mình, hắn vẫn ra sức cường điệu hắn muốn lấy Tư Đồ Vân Vân.
"Ta không cho phép!" Mặc dù cảm thấy hơi có lỗi với cháu gái mình, nhưng nàng vẫn muốn nhấn mạnh lập trường của mình, nàng tuyệt đối không cho phép nhi tử nạp thiếp.
"Con mặc kệ, con muốn lấy! Con muốn lấy!"
"Con còn ầm ỹ nữa, cẩn thận ta đánh con đó." Nàng siết chặt hai tay lại, làm ra vẻ muốn đánh người.
Bị dáng vẻ hung dữ của mẫu thân hù dọa, sau khi sững sờ, hắn liền khóc rống lên.
"Con còn khóc à, Khởi nhi còn chưa có khóc, con còn dám khóc, con có tư cách gì mà khóc chứ!" Nhìn thấy nhi tử khóc rống, trong lòng Ngọc Tuyết Lâm càng phẫn nộ, không nhịn được đề cao giọng.
Chuyện xảy ra trong mười ngày qua, nàng đều thu hết vào trong mắt, thật sự đau lòng thay cho Khởi nhi.
Tướng công của mình đã quên mất mình, từ sáng đến tối đều vây quanh một nữ nhân khác, trong một ngày, cả hai đứa đều nói với nhau chưa quá năm câu, thời điểm duy nhất Mộng Khởi có thể gặp mặt nhi tử chính là lúc uống thuốc trước khi đi ngủ. Vì muốn điều trị tốt thân thể cho nó mà Khởi nhi đã phải tự mình sắc thuốc, chẳng những không được cảm kích mà còn khiến nó phản cảm, luôn luôn bốc đồng làm khó dễ con dâu. Nếu không đòi lấy nữ nhân khác, vô tâm thương hại con bé thì cũng là hất chén thuốc đi, đập vỡ sự quan tâm của con bé.
Thế nhưng, Khởi nhi lại chẳng nói gì, chỉ im lặng chăm sóc cho nó, cho dù nó không hề cảm kích.
Tuy mấy ngày qua, khuôn mặt con bé không có chút cảm xúc nào, nhưng đó cũng là bình thường, dù sao, phải đối mặt với tình huống này thì chẳng có một nữ nhân nào có thể duy trì vẻ tươi cười cả.
Nếu như Khởi nhi có thể tới khóc lóc, tố khổ với mình thì trong lòng nàng sẽ dễ chịu hơn một chút, thế nhưng...
Thật ra, cho dù khuôn mặt con bé không hề có cảm xúc gì nhưng nàng vẫn nhìn thấy được nỗi đau khổ trong mắt con bé, nàng nhìn ra được, đặc biệt là lúc Tiểu Dương không để ý đến con bé mà xun xoe quanh Vân Vân, nỗi đau trong mắt con bé càng sâu hơn.
Vốn muốn nhanh chóng tìm gia đình tốt để gả Vân Vân đi, vậy thì lực chú ý của Tiểu Dương sẽ chuyển về phía Khởi nhi, như vậy tất cả vấn đề sẽ được giải quyết. Không ngờ...
Hắn mới mặc kệ lời nương nói, hắn vẫn giống như trước đây, vì muốn đạt được mục đích của mình mà bốc đồng ầm ỹ, hắn chỉ biết rằng, chỉ cần hắn kiên trì thì thắng lợi cuối cùng đều thuộc về hắn, dù sao trước kia toàn là như thế mà. Nhưng lần này, chuyện hắn yêu cầu khác hoàn toàn với chuyện trước đây, hắn đã xem nhẹ lòng kiên định của nương hắn rồi.
"Lần này mặc kệ con ầm ỹ cỡ nào, ta vẫn sẽ không đồng ý." Muốn nàng đồng ý cho nhi tử nạp thiếp, nàng sẽ cảm thấy rất áy náy với Khởi nhi.
"Con muốn lấy Vân Vân muội muội, con muốn lấy, con muốn lấy!"
Vân Vân muội muội nói, hắn phải lấy nàng làm thê thì hai người họ mới có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Vì hắn muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với Vân Vân muội muội, vậy hắn nhất định phải kiên trì đòi lấy nàng. Hắn mới mặc kệ Khởi nhi kia, hắn muốn ở cùng một chỗ với Vân Vân muội muội.
Bởi vì phu thê Tư Đồ gọi Vân Mộng Khởi là Khởi nhi, khiến hắn không rõ bọn họ đang nói đến ai, dù sao, trước đây hắn chỉ gọi nàng là "Mộng Mộng" thôi.
"Tiểu Dương!" Sao nó không thể hiểu chuyện một chút chứ? Tổn thương lòng của một nữ nhân, thật là quá độc ác rồi.
"Chàng thật sự muốn lấy nàng ta như vậy sao?"
Người mà tất cả đều nghĩ không nên có mặt ở đây lại đột nhiên lên tiếng, liền hù dọa tất cả, đương nhiên, không bao gồm Tư Đồ Dương Lễ.
"Khởi nhi?"
"Thiếu phu nhân?"
Ánh mắt mọi người đều dồn về nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy có người đang đứng trên cành cây to, mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt đã không thấy được nỗi đau xót như mấy hôm trước, giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng. Xem ra, lần này nàng thật sự chết tâm rồi.
Không đếm xỉa đến tiếng kinh hô của mọi người, nàng từ trên cây nhảy xuống, đi thẳng tới trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn.
"Khởi nhi, con đừng nghe nó nói bậy, chúng ta sẽ không đồng ý cho nó nạp thiếp." Ngọc Tuyết Lâm vội vàng đi tới trước mặt nàng, muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng.
"Đúng thế, Khởi nhi, con đừng giận nó, con cũng biết nó không hiểu những cái đó mà." Tư Đồ Chính Không vội vàng hòa giải, hắn cũng không muốn để một nàng dâu tốt bị đứa con ngu ngốc của mình chọc cho bỏ đi.
"Không sao đâu, cha mẹ, con không hề tức giận."
Thật ra chẳng có gì đáng để nàng tức giận cả, nàng chỉ không muốn mình bị uất ức thôi. Coi như có sự trợ giúp của cha nương thì nguy cơ lần này sẽ được giải quyết, nhưng khó đảm bảo không có lần tiếp theo.
Nếu sau này tiếp tục xuất hiện từng nữ nhân đều thân thiết với hắn, có phải hắn lại muốn khóc nháo đòi lấy đối phương nữa không? Nàng không muốn trải qua lần nào nữa, nàng cảm thấy cuộc sống ở trên núi vẫn vui vẻ hơn, ít nhất nàng sẽ không khó chịu như vậy. Chỉ là, coi như là không trở về trên núi, nàng hành tẩu khắp giang hồ cũng vui mà.
Với tích cách thích sà vô góp vui của nàng, bây giờ cứ uất ức chính mình, thật sự là không giống nàng lắm. Đã như vậy, nàng cứ buông tha cho chính mình, cho hắn, để hắn có thể làm chuyện hắn muốn làm, là lấy Vân Vân muội muội của hắn.
"Khởi nhi......" Nhìn bộ dạng của nàng, ai cũng biết là nàng đang tức giận, cho nên, cứ coi như nàng ngoài miệng nói không tức giận, nhưng chẳng có ai tin cả.
Trong lòng đã có quyết định, vậy nàng chẳng cần lo nhiều như vậy. Mắt lạnh nhìn đôi Tư Đồ huynh muội đứng ở cách đó không xa, trong lòng nàng nở nụ cười lạnh lùng.
Đôi huynh muội này thật sự rất lợi hại, cho dù nàng biết bọn họ đang mưu tính điều gì, nhưng có một số việc có nói ra thì cũng chẳng ai tin tưởng, hơn nữa bọn họ còn là người thân của nương, nàng thật sự lười vạch mặt bọn họ. Coi như bọn họ có lỗi với nàng, nhưng cha nương đối xử rất tốt với nàng nên nàng thật sự không nỡ để cha nương thương tâm.
Ánh mắt lạnh lẽo của nàng khiến cho Tư Đồ huynh muội thầm khiếp sợ, cứ tưởng rằng nàng sẽ làm ra hành động kinh người gì đó. Song, thấy nàng chỉ im lặng, trong lòng bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc mọi người cho rằng nàng sẽ nói cái gì đó, thì nàng chỉ vươn tay kéo tay Tư Đồ Dương Lễ đi về viện của hai người. Đang bận khóc nháo, Tư Đồ Dương Lễ đâu có chịu đi cùng nàng, hắn còn chưa đạt được mục đích, hắn đương nhiên phải ra sức giãy giụa rồi.
"Con không muốn đi, nương, con muốn lấy Vân Vân muội muội! Để con lấy!" Mặc dù hắn là nam nhân, khí lực đúng là lớn hơn nữ tử bình thường rất nhiều, nhưng với một nữ nhân đã tập võ mà nói, chỉ cần nàng không muốn để hắn giãy dụa, thì đó là một việc rất dễ dàng.
Bởi vì không thoát được khỏi tay nàng, hắn liền nâng tay kia, dùng sức đập xuống bàn tay nhỏ bé của nàng, hi vọng nàng sẽ buông tay. Đáng tiếc, cho dù bàn tay nhỏ bé của nàng bị vỗ đỏ ửng, nàng cũng không định buông tay.
Nàng chỉ quay đầu, lạnh lùng trừng hắn, một chữ cũng không nói, hắn liền bị dọa đến ngậm miệng lại, không dám giãy dụa, ngoan ngoãn để nàng kéo mình rời đi. Thấy nhi tử đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, phu thê Tư Đồ liếc nhau, cảm thấy có chút khó tin.
Tư Đồ Dương Lễ và Vân Mộng Khởi giống như là hoàng đế đi tuần tra vậy, mọi người đều vô thức né xa, nhường đường cho bọn họ.
Nàng quyết định phải nói rõ với hắn, có vài lời coi như là hắn nghe không hiểu nhưng nàng vẫn muốn nói cho hắn, ít thất thì trong lòng nàng sẽ khá hơn. Hơn nữa, đây là chuyện của phu thê bọn họ....Bây giờ bọn họ vẫn là phu thê đi, chuyện của cả hai, nàng hi vọng sẽ do hai người tự giải quyết.
Cũng không tính là giải quyết, dù sao thì nàng biết phải làm gì rồi, nàng chỉ cần nhờ hắn đẩy mạnh quyết tâm của mình thôi. Hắn có thể không hiểu, nhưng không có nghĩa là được phép coi thường một người.
Khoảng mười ngày trước, trước khi Vân Vân muội muội của hắn quay về, trong mắt, trong lòng hắn chỉ có một mình nàng, mặc kệ làm cái gì đều sẽ nghĩ tới nàng. Thế nhưng, ngắn ngủi mấy ngày, tất cả đã thay đổi rồi.
Trong mắt hắn không có nàng, trong lòng cũng không nghĩ đến nàng nữa, trước đây là ở bên nhau thời thời khắc khắc, bây giờ biến thành chỉ đến trước khi đi ngủ nàng mới có thể thấy hắn, hơn nữa hắn còn nói với nàng chưa đến chục câu. Đây là một chuyện rất đáng buồn.
Nếu hai người ở chung, mà chỉ nhìn nhau không nói, hoặc là giữa hai người còn có một kẻ khác, vậy cần gì phải ở chung nữa. Phu thê là chuyện cả đời, nhìn dáng vẻ ân ái của cha nương, nàng hi vọng mình cũng có được niềm hạnh phúc đơn giản như vậy.
Lúc trước quyết định muốn gả cho hắn là nhìn trúng sự đơn thuần của hắn, cộng thêm, nàng đúng là hơi thích hắn, thế nhưng, thật không ngờ, sự đơn thuần của hắn lại trở thành vật cản giữa hai người.
Kiếm sắc chặt đứt tơ tình, nàng hy vọng quay về là chính mình, không uất ức bản thân như vậy nữa.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy nàng quá lý trí, nhưng thật ra, chỉ cần là người hiểu rõ Tư Đồ Dương Lễ thì đều biết, mặc dù hắn rất trẻ con, nhưng một khi hắn đã nhận định một người hoặc là một chuyện thì hắn sẽ kiên trì bằng mọi cách.
Giống như lúc trước, bất kể ra sao hắn cũng không muốn lấy Vân Hương Thảo, cho dù không biết có thành công không, nhưng hắn vẫn luôn đưa ra kháng nghị của mình. Như hiện tại, trong lòng hắn đã nhận định là Tư Đồ Vân Vân, nhất quyết muốn lấy nàng ta, vậy mặc kệ phải mất bao lâu, hắn vẫn sẽ yêu cầu.
Thay vì nhìn hắn khóc nháo mỗi ngày, đòi thành thân với một nữ nhân khác, vậy nàng.....Cũng chỉ có một con đường để đi.
Có lẽ ả ta và Tư Đồ Doãn Văn đã nhận ra điều gì, bọn họ liền hành động trước một bước.
Chiều hôm đó, cũng giống như mấy hôm trước, Tư Đồ Dương Lễ dùng bữa trưa ở trong phòng của Tư Đồ Vân Vân xong, cũng không biết trong lúc đó, rốt cuộc ả ta đã nói gì với hắn, hắn dùng xong bữa thì vội vã chạy ra ngoài. Trong lúc mọi người đang không rõ hắn muốn chạy đi đâu, chỉ thấy Tư Đồ Vân Vân bày ra vẻ như chẳng có chuyện gì, dẫn nha hoàn tản bộ, hóng mát trong đình ở hoa viên.
Vân Mộng Khởi ngồi ở trên cây, lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của ả. Có đôi khi không muốn cái gì thì sẽ xảy ra cái đó.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy trong viện của phu thê Tư Đồ truyền ra tiếng ồn ào, mọi người nghe thấy đều chạy vội vào trong viện, Tư Đồ Vân Vân và Tư Đồ Doãn Văn đương nhiên cũng không ngoại lệ. Mặc dù là kết quả do mình tạo thành song bọn họ cũng sẽ không quên đi qua góp vui.
Đương nhiên, Vân Mộng Khởi cũng đi, chỉ là nàng dùng khinh công nên không có ai thấy được. Nàng đến viện của phu thê Tư Đồ, nhưng là, nàng vẫn ẩn thân ở trên cây nên không một ai chú ý tới nàng. Cũng bởi vì không ai thấy bóng dáng của nàng, cho nên phu thê Tư Đồ không hề nể nang gì, lôi kéo tra hỏi Tư Đồ Dương Lễ.
"Tiểu Dương, con vừa nói cái gì?" Ngọc Tuyết Lâm vô cùng hoài nghi hai tai mình có vấn đề, nói cách khác là nàng không tin những gì mình vưa nghe thấy.
"Đúng rồi, Tiểu Dương, con có biết mình đang nói gì không?" Thật là, rốt cuộc nó có biết bản thân đang nói gì không vậy? Vốn cho là nó sẽ nói không biết, nào ngờ nó lại thẳng thắn gật đầu không một chút do dự.
"Biết ạ, con đương nhiên biết rồi." Hắn chỉ thiếu chưa vỗ ngực bảo đảm thôi.
"Vậy mà con còn nói à!" Ngọc Tuyết Lâm tức giận nói, rất muốn nhéo nó, đánh vào mông nó. Chỉ là, tuy tâm trí của đứa con này chỉ bằng đứa trẻ năm, sáu tuổi, thế nhưng nó vẫn là một nam nhân chừng hai mươi tuổi đó.
"Con muốn lấy Vân Vân muội muội!" Kêu hắn nói, hắn đương nhiên lặp lại lần nữa, không chút do dự.
Lời vừa nói ra, tựa như trái bom nổ mạnh trong đám người hầu đang vây xem tình huống, mà Vân Mộng Khởi đang ẩn mình ở trên cây cũng giống như bị sét đánh trúng, cả người hoang mang rồi.
"Trời ạ, thiếu gia nói là muốn lấy biểu tiểu thư."
"Thật không ngờ đó, thiếu gia và thiếu phu nhân mới thành thân chưa được bao lâu mà đã muốn nạp thiếp rồi."
"Đúng đó, không ngờ đấy, biểu tiểu thư đúng là rất lợi hại." Câu nói này rất chuẩn, nếu như nàng ta không lợi hại thì sao có thể khiến cho thiếu gia ngốc nghếch nói muốn lấy nàng ta chứ.
Phu thê Tư Đồ đã nghe hết những lời bàn tán của đám người hầu, mà những lời xì xào đó càng khiến cho bọn họ đen mặt.
"Con quên con đã thành thân với Khởi nhi rồi hả?" Nàng thật sự bất ngờ, nhi tử của nàng lại là một đứa vô lương, Khởi nhi đã hao tâm tốn sức vì nó, còn tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, nó lại dám nói ra những lời đó à.
"Con mặc kệ, con mặc kệ, con muốn lấy Vân Vân muội muội!" Hắn mới không quản nhiều như vậy, bây giờ hắn chỉ nhớ rõ một chuyện là muốn lấy Tư Đồ Vân Vân, những chuyện khác đều vô nghĩa với hắn.
"Con đừng ầm ý nữa, có được không?" Nó cứ nghĩ lấy Vân Vân là chuyện đơn giản giống như ăn cơm hả, thật khiến người ta tức giận mà. Nếu như không có Tư Đồ Chính Không giữ nàng lại, có lẽ nàng đã sớm chạy qua đánh nó rồi.
"Nương tử, đừng tức giận." Ai, thật ra không chỉ có nương tử, mà ngay cả hắn cũng muốn đánh mông nó nữa.
"Sao không giận được chứ, nó thật sự là quá hư mà!" Nếu như có thể, nàng thật muốn nhét nó vào trong bụng rồi lại sinh ra lần nữa. Loại người bạc tình như nó, nàng thật không muốn thừa nhận nó là do mình sinh đâu.
"A, này......" Là phụ thân, hắn cũng không thể không nói, lần này nhi tử ngốc đúng là rất quá đáng.
Tư Đồ Dương Lễ mới mặc kệ người khác nói gì, không, phải nói là hắn vốn không hiểu người khác đang nói cái gì, đương nhiên cũng không biết kẻ hư đốn trong miệng bọn họ là chỉ chính mình, hắn vẫn ra sức cường điệu hắn muốn lấy Tư Đồ Vân Vân.
"Ta không cho phép!" Mặc dù cảm thấy hơi có lỗi với cháu gái mình, nhưng nàng vẫn muốn nhấn mạnh lập trường của mình, nàng tuyệt đối không cho phép nhi tử nạp thiếp.
"Con mặc kệ, con muốn lấy! Con muốn lấy!"
"Con còn ầm ỹ nữa, cẩn thận ta đánh con đó." Nàng siết chặt hai tay lại, làm ra vẻ muốn đánh người.
Bị dáng vẻ hung dữ của mẫu thân hù dọa, sau khi sững sờ, hắn liền khóc rống lên.
"Con còn khóc à, Khởi nhi còn chưa có khóc, con còn dám khóc, con có tư cách gì mà khóc chứ!" Nhìn thấy nhi tử khóc rống, trong lòng Ngọc Tuyết Lâm càng phẫn nộ, không nhịn được đề cao giọng.
Chuyện xảy ra trong mười ngày qua, nàng đều thu hết vào trong mắt, thật sự đau lòng thay cho Khởi nhi.
Tướng công của mình đã quên mất mình, từ sáng đến tối đều vây quanh một nữ nhân khác, trong một ngày, cả hai đứa đều nói với nhau chưa quá năm câu, thời điểm duy nhất Mộng Khởi có thể gặp mặt nhi tử chính là lúc uống thuốc trước khi đi ngủ. Vì muốn điều trị tốt thân thể cho nó mà Khởi nhi đã phải tự mình sắc thuốc, chẳng những không được cảm kích mà còn khiến nó phản cảm, luôn luôn bốc đồng làm khó dễ con dâu. Nếu không đòi lấy nữ nhân khác, vô tâm thương hại con bé thì cũng là hất chén thuốc đi, đập vỡ sự quan tâm của con bé.
Thế nhưng, Khởi nhi lại chẳng nói gì, chỉ im lặng chăm sóc cho nó, cho dù nó không hề cảm kích.
Tuy mấy ngày qua, khuôn mặt con bé không có chút cảm xúc nào, nhưng đó cũng là bình thường, dù sao, phải đối mặt với tình huống này thì chẳng có một nữ nhân nào có thể duy trì vẻ tươi cười cả.
Nếu như Khởi nhi có thể tới khóc lóc, tố khổ với mình thì trong lòng nàng sẽ dễ chịu hơn một chút, thế nhưng...
Thật ra, cho dù khuôn mặt con bé không hề có cảm xúc gì nhưng nàng vẫn nhìn thấy được nỗi đau khổ trong mắt con bé, nàng nhìn ra được, đặc biệt là lúc Tiểu Dương không để ý đến con bé mà xun xoe quanh Vân Vân, nỗi đau trong mắt con bé càng sâu hơn.
Vốn muốn nhanh chóng tìm gia đình tốt để gả Vân Vân đi, vậy thì lực chú ý của Tiểu Dương sẽ chuyển về phía Khởi nhi, như vậy tất cả vấn đề sẽ được giải quyết. Không ngờ...
Hắn mới mặc kệ lời nương nói, hắn vẫn giống như trước đây, vì muốn đạt được mục đích của mình mà bốc đồng ầm ỹ, hắn chỉ biết rằng, chỉ cần hắn kiên trì thì thắng lợi cuối cùng đều thuộc về hắn, dù sao trước kia toàn là như thế mà. Nhưng lần này, chuyện hắn yêu cầu khác hoàn toàn với chuyện trước đây, hắn đã xem nhẹ lòng kiên định của nương hắn rồi.
"Lần này mặc kệ con ầm ỹ cỡ nào, ta vẫn sẽ không đồng ý." Muốn nàng đồng ý cho nhi tử nạp thiếp, nàng sẽ cảm thấy rất áy náy với Khởi nhi.
"Con muốn lấy Vân Vân muội muội, con muốn lấy, con muốn lấy!"
Vân Vân muội muội nói, hắn phải lấy nàng làm thê thì hai người họ mới có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Vì hắn muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với Vân Vân muội muội, vậy hắn nhất định phải kiên trì đòi lấy nàng. Hắn mới mặc kệ Khởi nhi kia, hắn muốn ở cùng một chỗ với Vân Vân muội muội.
Bởi vì phu thê Tư Đồ gọi Vân Mộng Khởi là Khởi nhi, khiến hắn không rõ bọn họ đang nói đến ai, dù sao, trước đây hắn chỉ gọi nàng là "Mộng Mộng" thôi.
"Tiểu Dương!" Sao nó không thể hiểu chuyện một chút chứ? Tổn thương lòng của một nữ nhân, thật là quá độc ác rồi.
"Chàng thật sự muốn lấy nàng ta như vậy sao?"
Người mà tất cả đều nghĩ không nên có mặt ở đây lại đột nhiên lên tiếng, liền hù dọa tất cả, đương nhiên, không bao gồm Tư Đồ Dương Lễ.
"Khởi nhi?"
"Thiếu phu nhân?"
Ánh mắt mọi người đều dồn về nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy có người đang đứng trên cành cây to, mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt đã không thấy được nỗi đau xót như mấy hôm trước, giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng. Xem ra, lần này nàng thật sự chết tâm rồi.
Không đếm xỉa đến tiếng kinh hô của mọi người, nàng từ trên cây nhảy xuống, đi thẳng tới trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn.
"Khởi nhi, con đừng nghe nó nói bậy, chúng ta sẽ không đồng ý cho nó nạp thiếp." Ngọc Tuyết Lâm vội vàng đi tới trước mặt nàng, muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng.
"Đúng thế, Khởi nhi, con đừng giận nó, con cũng biết nó không hiểu những cái đó mà." Tư Đồ Chính Không vội vàng hòa giải, hắn cũng không muốn để một nàng dâu tốt bị đứa con ngu ngốc của mình chọc cho bỏ đi.
"Không sao đâu, cha mẹ, con không hề tức giận."
Thật ra chẳng có gì đáng để nàng tức giận cả, nàng chỉ không muốn mình bị uất ức thôi. Coi như có sự trợ giúp của cha nương thì nguy cơ lần này sẽ được giải quyết, nhưng khó đảm bảo không có lần tiếp theo.
Nếu sau này tiếp tục xuất hiện từng nữ nhân đều thân thiết với hắn, có phải hắn lại muốn khóc nháo đòi lấy đối phương nữa không? Nàng không muốn trải qua lần nào nữa, nàng cảm thấy cuộc sống ở trên núi vẫn vui vẻ hơn, ít nhất nàng sẽ không khó chịu như vậy. Chỉ là, coi như là không trở về trên núi, nàng hành tẩu khắp giang hồ cũng vui mà.
Với tích cách thích sà vô góp vui của nàng, bây giờ cứ uất ức chính mình, thật sự là không giống nàng lắm. Đã như vậy, nàng cứ buông tha cho chính mình, cho hắn, để hắn có thể làm chuyện hắn muốn làm, là lấy Vân Vân muội muội của hắn.
"Khởi nhi......" Nhìn bộ dạng của nàng, ai cũng biết là nàng đang tức giận, cho nên, cứ coi như nàng ngoài miệng nói không tức giận, nhưng chẳng có ai tin cả.
Trong lòng đã có quyết định, vậy nàng chẳng cần lo nhiều như vậy. Mắt lạnh nhìn đôi Tư Đồ huynh muội đứng ở cách đó không xa, trong lòng nàng nở nụ cười lạnh lùng.
Đôi huynh muội này thật sự rất lợi hại, cho dù nàng biết bọn họ đang mưu tính điều gì, nhưng có một số việc có nói ra thì cũng chẳng ai tin tưởng, hơn nữa bọn họ còn là người thân của nương, nàng thật sự lười vạch mặt bọn họ. Coi như bọn họ có lỗi với nàng, nhưng cha nương đối xử rất tốt với nàng nên nàng thật sự không nỡ để cha nương thương tâm.
Ánh mắt lạnh lẽo của nàng khiến cho Tư Đồ huynh muội thầm khiếp sợ, cứ tưởng rằng nàng sẽ làm ra hành động kinh người gì đó. Song, thấy nàng chỉ im lặng, trong lòng bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc mọi người cho rằng nàng sẽ nói cái gì đó, thì nàng chỉ vươn tay kéo tay Tư Đồ Dương Lễ đi về viện của hai người. Đang bận khóc nháo, Tư Đồ Dương Lễ đâu có chịu đi cùng nàng, hắn còn chưa đạt được mục đích, hắn đương nhiên phải ra sức giãy giụa rồi.
"Con không muốn đi, nương, con muốn lấy Vân Vân muội muội! Để con lấy!" Mặc dù hắn là nam nhân, khí lực đúng là lớn hơn nữ tử bình thường rất nhiều, nhưng với một nữ nhân đã tập võ mà nói, chỉ cần nàng không muốn để hắn giãy dụa, thì đó là một việc rất dễ dàng.
Bởi vì không thoát được khỏi tay nàng, hắn liền nâng tay kia, dùng sức đập xuống bàn tay nhỏ bé của nàng, hi vọng nàng sẽ buông tay. Đáng tiếc, cho dù bàn tay nhỏ bé của nàng bị vỗ đỏ ửng, nàng cũng không định buông tay.
Nàng chỉ quay đầu, lạnh lùng trừng hắn, một chữ cũng không nói, hắn liền bị dọa đến ngậm miệng lại, không dám giãy dụa, ngoan ngoãn để nàng kéo mình rời đi. Thấy nhi tử đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, phu thê Tư Đồ liếc nhau, cảm thấy có chút khó tin.
Tư Đồ Dương Lễ và Vân Mộng Khởi giống như là hoàng đế đi tuần tra vậy, mọi người đều vô thức né xa, nhường đường cho bọn họ.
Nàng quyết định phải nói rõ với hắn, có vài lời coi như là hắn nghe không hiểu nhưng nàng vẫn muốn nói cho hắn, ít thất thì trong lòng nàng sẽ khá hơn. Hơn nữa, đây là chuyện của phu thê bọn họ....Bây giờ bọn họ vẫn là phu thê đi, chuyện của cả hai, nàng hi vọng sẽ do hai người tự giải quyết.
Cũng không tính là giải quyết, dù sao thì nàng biết phải làm gì rồi, nàng chỉ cần nhờ hắn đẩy mạnh quyết tâm của mình thôi. Hắn có thể không hiểu, nhưng không có nghĩa là được phép coi thường một người.
Khoảng mười ngày trước, trước khi Vân Vân muội muội của hắn quay về, trong mắt, trong lòng hắn chỉ có một mình nàng, mặc kệ làm cái gì đều sẽ nghĩ tới nàng. Thế nhưng, ngắn ngủi mấy ngày, tất cả đã thay đổi rồi.
Trong mắt hắn không có nàng, trong lòng cũng không nghĩ đến nàng nữa, trước đây là ở bên nhau thời thời khắc khắc, bây giờ biến thành chỉ đến trước khi đi ngủ nàng mới có thể thấy hắn, hơn nữa hắn còn nói với nàng chưa đến chục câu. Đây là một chuyện rất đáng buồn.
Nếu hai người ở chung, mà chỉ nhìn nhau không nói, hoặc là giữa hai người còn có một kẻ khác, vậy cần gì phải ở chung nữa. Phu thê là chuyện cả đời, nhìn dáng vẻ ân ái của cha nương, nàng hi vọng mình cũng có được niềm hạnh phúc đơn giản như vậy.
Lúc trước quyết định muốn gả cho hắn là nhìn trúng sự đơn thuần của hắn, cộng thêm, nàng đúng là hơi thích hắn, thế nhưng, thật không ngờ, sự đơn thuần của hắn lại trở thành vật cản giữa hai người.
Kiếm sắc chặt đứt tơ tình, nàng hy vọng quay về là chính mình, không uất ức bản thân như vậy nữa.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy nàng quá lý trí, nhưng thật ra, chỉ cần là người hiểu rõ Tư Đồ Dương Lễ thì đều biết, mặc dù hắn rất trẻ con, nhưng một khi hắn đã nhận định một người hoặc là một chuyện thì hắn sẽ kiên trì bằng mọi cách.
Giống như lúc trước, bất kể ra sao hắn cũng không muốn lấy Vân Hương Thảo, cho dù không biết có thành công không, nhưng hắn vẫn luôn đưa ra kháng nghị của mình. Như hiện tại, trong lòng hắn đã nhận định là Tư Đồ Vân Vân, nhất quyết muốn lấy nàng ta, vậy mặc kệ phải mất bao lâu, hắn vẫn sẽ yêu cầu.
Thay vì nhìn hắn khóc nháo mỗi ngày, đòi thành thân với một nữ nhân khác, vậy nàng.....Cũng chỉ có một con đường để đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.