Chương 45: Phân tích
Tàng Tĩnh Nhi
05/04/2018
"Bà ta chết như thế nào ạ?" Chết sao? Vân Mộng Khởi nhíu mày cảm thấy có điểm bất thường.
"Ừ......Nghe nói là rơi xuống dòng Trường Giang rồi chết đuối." Thật ra hai người đều không biết rõ tình hình cụ thể ra sao, chỉ nghe chúng sư tỷ muội tận mắt thấy được tình huống lúc đó kể lại.
"Nghe nói ư? Hai người không tận mắt chứng kiến ạ?"
Hai tỷ muội đồng thời lắc đầu.
"Vậy thi thể đó ở đâu ạ?"
Hai người vẫn lắc lắc đầu, đáp: "Hình như bị nước sông cuốn đi rồi, không tìm được nữa."
"... ...."
"Khởi nhi, chẳng lẽ con muốn nói......" Không phải là......
"Không tìm được thi thể, vậy bà ta có thể vẫn còn sống."
Tục ngữ nói: sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không tìm được thi thể của bà ta, vậy sao có thể kết luận là người đã chết được.
"Thế nhưng......" Ngọc Tuyết Phù vẫn không dám tin, nàng còn hoài nghi có phải mình mắc bệnh lâu rồi nên mới xuất hiện ảo giác không?
"Thế nhưng, Khởi nhi, sư tỷ vẫn luôn quan tâm đến chúng ta, tỷ ấy không thể......" Ngọc Tuyết Lâm miễn cưỡng nuốt xuống lời đã đến bên khóe miệng, nàng thật sự không thể nói ra miệng được.
"Nương tử......" Tư Đồ Chính Không ôm chặt nàng vào lòng, bàn tay to cũng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng như muốn tiếp sức cho nàng.
"Thiếp không sao." Mặc dù có bị chút đả kích, nhưng nàng vẫn muốn tin là sư tỷ đã chết, như vậy thì sự nghi ngờ của Khởi nhi là vô căn cứ.
"Nhưng mà, từ sau lần gặp chuyện không may đó, chúng ta không còn thấy tỷ ấy nữa." Ngọc Tuyết Phù muốn loại bỏ suy nghĩ không tốt đang hiện lên trong đầu, nàng cũng giống như muội muội, không muốn tin sư tỷ luôn quan tâm đến các nàng lại là kẻ hạ độc.
"Đúng vậy, sư tỷ đâu có lý do gì để hạ độc chúng ta chứ." Nàng nhớ quan hệ giữa bọn họ luôn rất tốt, hơn nữa, hai nàng chưa từng làm chuyện gì khiến cho người ta oán hận đến mức muốn giết bọn họ.
"Nếu như con đoán đúng thì có lẽ con đã biết nguyên nhân rồi." Một tay chống cằm, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất kỳ quái.
"Suy đoán gì?" Vân Chi Kỳ rất tò mò muốn biết muội muội mình nghĩ tới điều gì.
"Tạm thời giữ bí mật." Dù sao chỉ là suy đoán của nàng, trước khi chưa có chứng cớ xác thực thì đừng nên nói lung tung sẽ tốt hơn.
"Đúng rồi, nương, con nhớ hình như Tư Đồ Vân Vân kia rất thích đến am gì gì đó ở, phải không ạ?"
"Am Nhàn Vân. Hình như nó nói là thích phong cảnh ở đó, cụ thể là vì sao thì ta không có hỏi nhiều." Ngọc Tuyết Lâm cẩn thận nhớ lại, hình như nàng chưa từng hỏi cặn kẽ Vân Vân là vì sao cứ thích chạy đến am Nhàn Vân.
"Ca ca." Nàng vẫy vẫy tay với Vân Chi Kỳ, ý bảo hắn cúi thấp đầu. Nàng lùn, cho dù là ngồi thì vẫn thấp hơn người ta một khoảng cách.
Hắn cúi thấp người, mặt dựa sát nàng, đáp: "Hả?"
Không biết nàng đã nói thầm gì bên tai hắn, chỉ thấy hắn cười cười, liền đứng lên đi ra ngoài.
"Làm sao vậy?" Đôi huynh muội này luôn thích thần thần bí bí.
"Không có việc gì, con chỉ nhờ huynh ấy điều tra giúp một chuyện thôi." Nếu đúng như nàng suy đoán thì mọi chuyện sắp sáng tỏ.
"Điều tra cái gì?"
"Am Nhàn Vân đó." Khát quá, nàng cầm ấm trà trên bàn lên rót cho mình một chén trà thơm.
"Ta cũng muốn." Tư Đồ Dương Lễ đưa chén trà không đến trước mặt nàng, muốn nàng rót cho mình.
Sau khi lườm hắn một, nàng vẫn rót cho hắn.
"Am Nhàn Vân?" Đầu óc Tư Đồ Chính Không tương đối mau lẹ, lập tức ý thức được cái gì.
"Con muốn nói..."
"Vâng, con cảm thấy chỉ cần đến am Nhàn Vân điều tra thêm, nói không chừng chúng ta sẽ có được đáp án." Một người không thể chỉ chạy đến một nơi mà không hề có mục đích nào, trừ phi chỗ đó có điểm lạ. Mà người tên là Tư Đồ Vân Vân kia luôn thích đến am Nhàn Vân, còn động một chút là ở hơn mười ngày nửa tháng, như vậy, nàng tuyệt đối có lý do tin rằng trong am Nhàn Vân có thứ đáng giá để nàng ta đến và ở lại đó.
"Khởi......Khởi nhi, ta có thể gọi con là Khởi nhi không?" Bởi vì thân thể bị độc thấm sâu trong một thời gian dài, cộng thêm mới tỉnh chưa được bao lâu, nên Ngọc Tuyết Phù có vẻ khá suy yếu, nói chuyện cũng rất yếu ớt. Nàng tựa vào lòng Thụy Vương, nàng có thể ngồi dậy, tất cả đều dựa vào Lý Hạo.
"Vâng." Bởi vì vị di nương này giống hệt nương nên Vân Mộng Khởi càng có thiện cảm.
"Con thật sự cho rằng là sư tỷ....." Nhíu mày, nàng thật sự không dám nghĩ đến, điều đó thật là quá đáng sợ. Người bên cạnh đáng tin nhất lại hạ độc mình và muội muội, muốn các nàng chết, đây mới là chuyện rất đáng sợ.
"Đúng vậy, Khởi nhi, con thật sự cho rằng sư tỷ Mộng Vân muốn......Mệnh của chúng ta sao?" Vẻ mặt Ngọc Tuyết Lâm cũng đầy bi thương, tin tức này thật sự khiến người ta quá khiếp sợ.
"Con không biết."
"Nhưng không phải con vừa mới nói......" Sao giờ lại nói không biết chứ?
"Đó chỉ là suy đoán của con, đã có chứng cớ chứng minh là bà ta đâu ạ, có lẽ còn khả năng khác nữa." Nàng không có thói quen khẳng định mọi chuyện khi chưa có chứng cớ.
"Hi vọng không phải....." Ngọc Tuyết Lâm thật sự không thể tiếp thu được, không, phải nói là không muốn tiếp thu.
"Ừ, ta cũng hi vọng không phải." Hai tỷ muội đều không muốn suy nghĩ, hết sức hi vọng sư tỷ Mộng Vân đã ngoài ý muốn mất đi vào nhiều năm trước.
"Mộng Mộng......" Tư Đồ Dương Lễ đặt chén trà xuống, kéo kéo ống tay áo của Vân Mộng Khởi.
"Làm gì hả?" Nàng khó hiểu quay đầu nhìn hắn, hỏi.
Hắn duỗi ngón tay chỉ chỉ Ngọc Tuyết Lâm và Ngọc Tuyết Phù, rõ ràng là chả hiểu gì cả.
"Mộng Mộng, vì sao lại có hai nương?" Hai người giống nhau như đúc cùng xuất hiện ở trước mắt hắn, người đơn giản như hắn chắc chắn sẽ chẳng biết mô tê gì.
Ngọc Tuyết Lâm và Ngọc Tuyết Phù là tỷ muội cùng bào thai, cho dù mặc y phục khác nhau, nhưng vẫn là nữ nhân, hắn muốn phân biệt được còn khó khăn hơn là phân biệt giữa Vân Mộng Khởi và Vân Chi Kỳ.
Ngẫm kỹ, coi như Vân Mộng Khởi và Vân Chi Kỳ đều có gương mặt giống nhau, nhưng vẫn là một nam một nữ, dáng người còn khác nhau rất lớn nữa.
"Nhi tử ngốc, ta mới là nương con, còn vị này chính là di nương của con." Không đợi Vân Mộng Khởi mở miệng, Ngọc Tuyết Lâm đã giành nói trước.
"Di nương?" Di nương là vật gì? Ăn ngon không?
"Muội muội, nhi tử của muội...." Lúc trước đã cảm thấy kỳ quái, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện ra nó khác người bình thường.
"Vâng......" Nói đến đây, nàng lại thấy đau lòng.
"Năm đó, muội không hề biết mình bị trúng độc, tất cả độc tố đều dồn vào người Tiểu Dương khiến cho trí lực của nó dừng lại ở lúc năm tuổi...." Nói đến, nàng liền rơi lệ.
Giống như bị lây nỗi đau thương của muội muội mình, Ngọc Tuyết Phù cũng rơi lệ. Hai tỷ muội này vừa khóc, đương nhiên sẽ khiến cho hai người làm phu quân vất vả rồi.
"Nương tử, đừng đau lòng, chẳng phải Khởi nhi đã nói sẽ chữa trị cho Tiểu Dương sao?" Tư Đồ Chính Không biết rõ, chỉ cần nhắc đến chuyện đó thì ái thê sẽ đau lòng rất lâu, dù biết nàng không có lỗi gì nhưng hắn vẫn chẳng thể ngăn được nàng luôn luôn tự trách trong lòng.
"Phù nhi, đừng thương tâm nữa, nàng và Tiểu Dương sẽ khá lên mà."
Có lẽ Lý Hạo không thể giống như ái thê, bị lây nhiễm sự thương cảm của muội muội mình, nhưng hắn vẫn lý giải được sự tự trách đó. Hắn cũng giống như Ngọc Tuyết Lâm, đã tự trách hai mươi mấy năm.
Có lẽ phần tự trách ấy có sự khác biệt nhưng vẫn là tự trách, chỉ bằng điểm này, hắn vẫn có thể hiểu được. Ngọc Tuyết Lâm tự trách vì đã khiến cho Tư Đồ Dương Lễ trở nên ngốc nghếch, còn hắn tự trách vì đã không thể chữa trị tốt cho ái thê, làm cho nàng phải chịu nhiều đau khổ, dằn vặt suốt hai mươi mấy năm qua.
Vò vò đầu, Vân Mộng Khởi cảm giác mình đột nhiên có thêm gánh nặng, hu hu......Cho nên mới nói nàng ghét cứu người mà!
Nhìn hai người vừa nói nói lại khóc lên, vẻ mặt Tư Đồ Dương Lễ cũng mờ mịt.
"Hai vị nương đang khóc gì thế?" Thực sự không phân rõ ai là ai, vậy hắn cứ coi hai người đều là nương đi.
Hắn thì suy nghĩ đơn giản, nhưng trái ngược với hắn, bốn người lớn cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin, giống như hắn nói điều gì đó ghê gớm lắm.
"Đồ ngốc, đây mới là nương, đó là di nương." Vân Mộng Khởi cốc đầu hắn một, ngón tay chỉ chỉ để hắn phân biệt Ngọc Tuyết Lâm và Ngọc Tuyết Phù.
"Đều là nương mà." Hắn nghe thấy đều là giống nhau mà.
"Không đúng, sao có thể đều là nương được. Một người là nương, một người là di nương." Sao nương và di nương giống nhau được.
"Đều là nương." Nương và di nương đều là nương. Hắn hơi tức giận siết chặt nắm tay, mất hứng vì nàng cứ tranh luận vấn đề nương và di nương với hắn.
"..."
Nàng có chút vô lực nhìn hắn, đây đúng là tú tài gặp binh mà, có lý mà chẳng thể nói rõ. Bởi vì nương và di nương, đều có chữ "Nương" nên hắn mới cho rằng đều là nương, nàng thật sự phục hắn rồi.
"Tiểu Dương, qua đây." Ngọc Tuyết Lâm vẫy tay gọi nhi tử, ý bảo đến bên cạnh mình.
Hai mấy năm qua, nàng cứ nghĩ tỷ tỷ không còn ở nhân thế, cho nên, lúc Tư Đồ Doãn Văn xuất hiện, nàng mới tin tưởng thân phận của hắn ta mà không hề có lý do. Thế nhưng, không ngờ.....Thân phận của hắn ta lại là giả.
"Vâng." Ngoan ngoãn đi tới bên cạnh nương, không biết nương muốn nói gì với mình nữa.
"Tiểu Dương, đây là tỷ tỷ của nương, đương nhiên cũng là nương của con, con gọi là nương cũng được." Sờ sờ đầu nhi tử, nàng cũng không trách nhi tử nhầm lẫn mình và tỷ tỷ.
"Muội muội!" Ngọc Tuyết Phù không dám tin, muội muội lại nói với nhi tử của muội ấy như thế.
"Tỷ tỷ." Quay đầu nhìn tỷ tỷ vẫn ngồi ở trên giường, dựa vào lòng phu quân của chính mình, nàng liền nói ra ý nghĩ của mình.
"Tỷ tỷ, hai mươi mấy năm qua, muội không có tin tức gì của tỷ, muội đã nghĩ rằng tỷ mất rồi. Lúc Doãn Văn chạy tới nói với muội, hắn ta là nhi tử của tỷ, muội đã vô cùng vui mừng, đón nhận hẳn ta không chút hoài nghi, xem như nhi tử của mình mà chăm sóc. Trong mắt muội, hài tử của tỷ chính là hài tỷ của muội mà con của muội cũng là con của tỷ." Đối với một nữ nhân mà nói, có thể không có phu quân, nhưng tuyệt đối phải có một hài tử. Chất độc xâm nhập khiến cho thân thể tỷ tỷ bị hao tổn nghiêm trọng, không thể sinh con, nàng biết đó là nỗi đau luôn âm ỷ trong lòng tỷ tỷ.
Ngọc Tuyết Phù vươn một tay ra, nàng muốn chạm vào muội muội mình. Ngọc Tuyết Lâm đứng lên, dắt Tư Đồ Dương Lễ đi tới bên giường, chủ động cầm bàn tay tỷ tỷ mình. Sau đó, hai tỷ muội cứ ôm nhau khóc lên.
Hai nam nhân là Lý Hạo và Tư Đồ Chính Không đành ngửa mặt lên trời thở dài, xem ra trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ nhất định bị nước mắt của ái thê làm đau lòng chết mất. Kỳ thật, không chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Vân Mộng Khởi cũng muốn ngửa mặt lên trời thở dài.
Hai nữ nhân này thật sự là quá dễ rơi lệ, có chút việc cũng khóc hết cả buổi sáng, cùng là nữ nhân, nàng thật bội phục tuyến lệ của bọn họ.
Chỉ có điều, hai nàng ôm nhau khóc đến dữ dội, nhưng có một người lại rất xấu hổ. Chỉ thấy Tư Đồ Dương Lễ đứng ở bên cạnh hai người, không biết phải làm sao, đi không được ở lại không xong, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu Vân Mộng Khởi, hi vọng nàng có thể cứu vớt mình.
Nàng có thấy ánh mắt cầu cứu của hắn, nhưng lại không có ý định qua cứu hắn, ngược lại còn dùng một tay chống cằm, bắt đầu nghĩ chuyện của mình.
"Mộng Mộng......" Hu hu, Mộng Mộng xấu quá, không thèm tới cứu hắn.
Nếu như hai tỷ muội họ đã ôm nhau khóc rống, vậy hai nam nhân kia tạm thời không có đất dụng võ rồi. Thế là, hai người họ đứng lên, cùng nhau đi đến bên cạnh Vân Mộng Khởi, vỗ vỗ bả vai nàng, ý bảo đi theo bọn họ ra khỏi phòng.
Ba người lặng lẽ ra khỏi phòng, xem ra bọn họ định tìm một chỗ khác để bàn chuyện rồi. Lý Hạo dẫn hai người đến thư phòng của mình, ba người ở trong thư phòng bắt đầu phân tích tình hình trước mắt và thương lượng đối sách.
"Mộng Mộng? Mộng Mộng?" Người đầu tiên phát hiện ra đương nhiên là Tư Đồ Dương Lễ, lúc hắn muốn cầu cứu Vân Mộng Khởi lần nữa thì đã chẳng thấy người đâu nữa, hắn bắt đầu hoảng loạn.
Kể từ sau một tháng tồi tệ kia, sau khi Vân Mộng Khởi tìm được hắn, hắn càng ỷ lại vào Vân Mộng Khởi, chỉ cần không nhìn thấy nàng, hắn sẽ sợ hãi khẩn trương.
"Tiểu Dương?" Hắn hoảng loạn, khẩn trương khiến cho hai nữ nhân đang ôm nhau khóc rống, chợt ngừng khóc.
"Mộng Mộng, Mộng Mộng!" Hắn đâu quan tâm được nhiều như thế, không đợi các nàng kịp phản ứng, đã vọt ra khỏi phòng, đi tìm Vân Mộng Khởi.
"Tiểu Dương!"
"Nó làm sao vậy?"
"Đuổi theo nương tử của nó đó." Ngọc Tuyết Lâm cười cười, ngồi xuống mép giường.
Hai tỷ muội cứ nói chuyện câu được câu chăng, nói hết những chuyện đã xảy ra sau hai mươi mấy năm xa cách.
"Ừ......Nghe nói là rơi xuống dòng Trường Giang rồi chết đuối." Thật ra hai người đều không biết rõ tình hình cụ thể ra sao, chỉ nghe chúng sư tỷ muội tận mắt thấy được tình huống lúc đó kể lại.
"Nghe nói ư? Hai người không tận mắt chứng kiến ạ?"
Hai tỷ muội đồng thời lắc đầu.
"Vậy thi thể đó ở đâu ạ?"
Hai người vẫn lắc lắc đầu, đáp: "Hình như bị nước sông cuốn đi rồi, không tìm được nữa."
"... ...."
"Khởi nhi, chẳng lẽ con muốn nói......" Không phải là......
"Không tìm được thi thể, vậy bà ta có thể vẫn còn sống."
Tục ngữ nói: sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không tìm được thi thể của bà ta, vậy sao có thể kết luận là người đã chết được.
"Thế nhưng......" Ngọc Tuyết Phù vẫn không dám tin, nàng còn hoài nghi có phải mình mắc bệnh lâu rồi nên mới xuất hiện ảo giác không?
"Thế nhưng, Khởi nhi, sư tỷ vẫn luôn quan tâm đến chúng ta, tỷ ấy không thể......" Ngọc Tuyết Lâm miễn cưỡng nuốt xuống lời đã đến bên khóe miệng, nàng thật sự không thể nói ra miệng được.
"Nương tử......" Tư Đồ Chính Không ôm chặt nàng vào lòng, bàn tay to cũng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng như muốn tiếp sức cho nàng.
"Thiếp không sao." Mặc dù có bị chút đả kích, nhưng nàng vẫn muốn tin là sư tỷ đã chết, như vậy thì sự nghi ngờ của Khởi nhi là vô căn cứ.
"Nhưng mà, từ sau lần gặp chuyện không may đó, chúng ta không còn thấy tỷ ấy nữa." Ngọc Tuyết Phù muốn loại bỏ suy nghĩ không tốt đang hiện lên trong đầu, nàng cũng giống như muội muội, không muốn tin sư tỷ luôn quan tâm đến các nàng lại là kẻ hạ độc.
"Đúng vậy, sư tỷ đâu có lý do gì để hạ độc chúng ta chứ." Nàng nhớ quan hệ giữa bọn họ luôn rất tốt, hơn nữa, hai nàng chưa từng làm chuyện gì khiến cho người ta oán hận đến mức muốn giết bọn họ.
"Nếu như con đoán đúng thì có lẽ con đã biết nguyên nhân rồi." Một tay chống cằm, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất kỳ quái.
"Suy đoán gì?" Vân Chi Kỳ rất tò mò muốn biết muội muội mình nghĩ tới điều gì.
"Tạm thời giữ bí mật." Dù sao chỉ là suy đoán của nàng, trước khi chưa có chứng cớ xác thực thì đừng nên nói lung tung sẽ tốt hơn.
"Đúng rồi, nương, con nhớ hình như Tư Đồ Vân Vân kia rất thích đến am gì gì đó ở, phải không ạ?"
"Am Nhàn Vân. Hình như nó nói là thích phong cảnh ở đó, cụ thể là vì sao thì ta không có hỏi nhiều." Ngọc Tuyết Lâm cẩn thận nhớ lại, hình như nàng chưa từng hỏi cặn kẽ Vân Vân là vì sao cứ thích chạy đến am Nhàn Vân.
"Ca ca." Nàng vẫy vẫy tay với Vân Chi Kỳ, ý bảo hắn cúi thấp đầu. Nàng lùn, cho dù là ngồi thì vẫn thấp hơn người ta một khoảng cách.
Hắn cúi thấp người, mặt dựa sát nàng, đáp: "Hả?"
Không biết nàng đã nói thầm gì bên tai hắn, chỉ thấy hắn cười cười, liền đứng lên đi ra ngoài.
"Làm sao vậy?" Đôi huynh muội này luôn thích thần thần bí bí.
"Không có việc gì, con chỉ nhờ huynh ấy điều tra giúp một chuyện thôi." Nếu đúng như nàng suy đoán thì mọi chuyện sắp sáng tỏ.
"Điều tra cái gì?"
"Am Nhàn Vân đó." Khát quá, nàng cầm ấm trà trên bàn lên rót cho mình một chén trà thơm.
"Ta cũng muốn." Tư Đồ Dương Lễ đưa chén trà không đến trước mặt nàng, muốn nàng rót cho mình.
Sau khi lườm hắn một, nàng vẫn rót cho hắn.
"Am Nhàn Vân?" Đầu óc Tư Đồ Chính Không tương đối mau lẹ, lập tức ý thức được cái gì.
"Con muốn nói..."
"Vâng, con cảm thấy chỉ cần đến am Nhàn Vân điều tra thêm, nói không chừng chúng ta sẽ có được đáp án." Một người không thể chỉ chạy đến một nơi mà không hề có mục đích nào, trừ phi chỗ đó có điểm lạ. Mà người tên là Tư Đồ Vân Vân kia luôn thích đến am Nhàn Vân, còn động một chút là ở hơn mười ngày nửa tháng, như vậy, nàng tuyệt đối có lý do tin rằng trong am Nhàn Vân có thứ đáng giá để nàng ta đến và ở lại đó.
"Khởi......Khởi nhi, ta có thể gọi con là Khởi nhi không?" Bởi vì thân thể bị độc thấm sâu trong một thời gian dài, cộng thêm mới tỉnh chưa được bao lâu, nên Ngọc Tuyết Phù có vẻ khá suy yếu, nói chuyện cũng rất yếu ớt. Nàng tựa vào lòng Thụy Vương, nàng có thể ngồi dậy, tất cả đều dựa vào Lý Hạo.
"Vâng." Bởi vì vị di nương này giống hệt nương nên Vân Mộng Khởi càng có thiện cảm.
"Con thật sự cho rằng là sư tỷ....." Nhíu mày, nàng thật sự không dám nghĩ đến, điều đó thật là quá đáng sợ. Người bên cạnh đáng tin nhất lại hạ độc mình và muội muội, muốn các nàng chết, đây mới là chuyện rất đáng sợ.
"Đúng vậy, Khởi nhi, con thật sự cho rằng sư tỷ Mộng Vân muốn......Mệnh của chúng ta sao?" Vẻ mặt Ngọc Tuyết Lâm cũng đầy bi thương, tin tức này thật sự khiến người ta quá khiếp sợ.
"Con không biết."
"Nhưng không phải con vừa mới nói......" Sao giờ lại nói không biết chứ?
"Đó chỉ là suy đoán của con, đã có chứng cớ chứng minh là bà ta đâu ạ, có lẽ còn khả năng khác nữa." Nàng không có thói quen khẳng định mọi chuyện khi chưa có chứng cớ.
"Hi vọng không phải....." Ngọc Tuyết Lâm thật sự không thể tiếp thu được, không, phải nói là không muốn tiếp thu.
"Ừ, ta cũng hi vọng không phải." Hai tỷ muội đều không muốn suy nghĩ, hết sức hi vọng sư tỷ Mộng Vân đã ngoài ý muốn mất đi vào nhiều năm trước.
"Mộng Mộng......" Tư Đồ Dương Lễ đặt chén trà xuống, kéo kéo ống tay áo của Vân Mộng Khởi.
"Làm gì hả?" Nàng khó hiểu quay đầu nhìn hắn, hỏi.
Hắn duỗi ngón tay chỉ chỉ Ngọc Tuyết Lâm và Ngọc Tuyết Phù, rõ ràng là chả hiểu gì cả.
"Mộng Mộng, vì sao lại có hai nương?" Hai người giống nhau như đúc cùng xuất hiện ở trước mắt hắn, người đơn giản như hắn chắc chắn sẽ chẳng biết mô tê gì.
Ngọc Tuyết Lâm và Ngọc Tuyết Phù là tỷ muội cùng bào thai, cho dù mặc y phục khác nhau, nhưng vẫn là nữ nhân, hắn muốn phân biệt được còn khó khăn hơn là phân biệt giữa Vân Mộng Khởi và Vân Chi Kỳ.
Ngẫm kỹ, coi như Vân Mộng Khởi và Vân Chi Kỳ đều có gương mặt giống nhau, nhưng vẫn là một nam một nữ, dáng người còn khác nhau rất lớn nữa.
"Nhi tử ngốc, ta mới là nương con, còn vị này chính là di nương của con." Không đợi Vân Mộng Khởi mở miệng, Ngọc Tuyết Lâm đã giành nói trước.
"Di nương?" Di nương là vật gì? Ăn ngon không?
"Muội muội, nhi tử của muội...." Lúc trước đã cảm thấy kỳ quái, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện ra nó khác người bình thường.
"Vâng......" Nói đến đây, nàng lại thấy đau lòng.
"Năm đó, muội không hề biết mình bị trúng độc, tất cả độc tố đều dồn vào người Tiểu Dương khiến cho trí lực của nó dừng lại ở lúc năm tuổi...." Nói đến, nàng liền rơi lệ.
Giống như bị lây nỗi đau thương của muội muội mình, Ngọc Tuyết Phù cũng rơi lệ. Hai tỷ muội này vừa khóc, đương nhiên sẽ khiến cho hai người làm phu quân vất vả rồi.
"Nương tử, đừng đau lòng, chẳng phải Khởi nhi đã nói sẽ chữa trị cho Tiểu Dương sao?" Tư Đồ Chính Không biết rõ, chỉ cần nhắc đến chuyện đó thì ái thê sẽ đau lòng rất lâu, dù biết nàng không có lỗi gì nhưng hắn vẫn chẳng thể ngăn được nàng luôn luôn tự trách trong lòng.
"Phù nhi, đừng thương tâm nữa, nàng và Tiểu Dương sẽ khá lên mà."
Có lẽ Lý Hạo không thể giống như ái thê, bị lây nhiễm sự thương cảm của muội muội mình, nhưng hắn vẫn lý giải được sự tự trách đó. Hắn cũng giống như Ngọc Tuyết Lâm, đã tự trách hai mươi mấy năm.
Có lẽ phần tự trách ấy có sự khác biệt nhưng vẫn là tự trách, chỉ bằng điểm này, hắn vẫn có thể hiểu được. Ngọc Tuyết Lâm tự trách vì đã khiến cho Tư Đồ Dương Lễ trở nên ngốc nghếch, còn hắn tự trách vì đã không thể chữa trị tốt cho ái thê, làm cho nàng phải chịu nhiều đau khổ, dằn vặt suốt hai mươi mấy năm qua.
Vò vò đầu, Vân Mộng Khởi cảm giác mình đột nhiên có thêm gánh nặng, hu hu......Cho nên mới nói nàng ghét cứu người mà!
Nhìn hai người vừa nói nói lại khóc lên, vẻ mặt Tư Đồ Dương Lễ cũng mờ mịt.
"Hai vị nương đang khóc gì thế?" Thực sự không phân rõ ai là ai, vậy hắn cứ coi hai người đều là nương đi.
Hắn thì suy nghĩ đơn giản, nhưng trái ngược với hắn, bốn người lớn cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin, giống như hắn nói điều gì đó ghê gớm lắm.
"Đồ ngốc, đây mới là nương, đó là di nương." Vân Mộng Khởi cốc đầu hắn một, ngón tay chỉ chỉ để hắn phân biệt Ngọc Tuyết Lâm và Ngọc Tuyết Phù.
"Đều là nương mà." Hắn nghe thấy đều là giống nhau mà.
"Không đúng, sao có thể đều là nương được. Một người là nương, một người là di nương." Sao nương và di nương giống nhau được.
"Đều là nương." Nương và di nương đều là nương. Hắn hơi tức giận siết chặt nắm tay, mất hứng vì nàng cứ tranh luận vấn đề nương và di nương với hắn.
"..."
Nàng có chút vô lực nhìn hắn, đây đúng là tú tài gặp binh mà, có lý mà chẳng thể nói rõ. Bởi vì nương và di nương, đều có chữ "Nương" nên hắn mới cho rằng đều là nương, nàng thật sự phục hắn rồi.
"Tiểu Dương, qua đây." Ngọc Tuyết Lâm vẫy tay gọi nhi tử, ý bảo đến bên cạnh mình.
Hai mấy năm qua, nàng cứ nghĩ tỷ tỷ không còn ở nhân thế, cho nên, lúc Tư Đồ Doãn Văn xuất hiện, nàng mới tin tưởng thân phận của hắn ta mà không hề có lý do. Thế nhưng, không ngờ.....Thân phận của hắn ta lại là giả.
"Vâng." Ngoan ngoãn đi tới bên cạnh nương, không biết nương muốn nói gì với mình nữa.
"Tiểu Dương, đây là tỷ tỷ của nương, đương nhiên cũng là nương của con, con gọi là nương cũng được." Sờ sờ đầu nhi tử, nàng cũng không trách nhi tử nhầm lẫn mình và tỷ tỷ.
"Muội muội!" Ngọc Tuyết Phù không dám tin, muội muội lại nói với nhi tử của muội ấy như thế.
"Tỷ tỷ." Quay đầu nhìn tỷ tỷ vẫn ngồi ở trên giường, dựa vào lòng phu quân của chính mình, nàng liền nói ra ý nghĩ của mình.
"Tỷ tỷ, hai mươi mấy năm qua, muội không có tin tức gì của tỷ, muội đã nghĩ rằng tỷ mất rồi. Lúc Doãn Văn chạy tới nói với muội, hắn ta là nhi tử của tỷ, muội đã vô cùng vui mừng, đón nhận hẳn ta không chút hoài nghi, xem như nhi tử của mình mà chăm sóc. Trong mắt muội, hài tử của tỷ chính là hài tỷ của muội mà con của muội cũng là con của tỷ." Đối với một nữ nhân mà nói, có thể không có phu quân, nhưng tuyệt đối phải có một hài tử. Chất độc xâm nhập khiến cho thân thể tỷ tỷ bị hao tổn nghiêm trọng, không thể sinh con, nàng biết đó là nỗi đau luôn âm ỷ trong lòng tỷ tỷ.
Ngọc Tuyết Phù vươn một tay ra, nàng muốn chạm vào muội muội mình. Ngọc Tuyết Lâm đứng lên, dắt Tư Đồ Dương Lễ đi tới bên giường, chủ động cầm bàn tay tỷ tỷ mình. Sau đó, hai tỷ muội cứ ôm nhau khóc lên.
Hai nam nhân là Lý Hạo và Tư Đồ Chính Không đành ngửa mặt lên trời thở dài, xem ra trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ nhất định bị nước mắt của ái thê làm đau lòng chết mất. Kỳ thật, không chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Vân Mộng Khởi cũng muốn ngửa mặt lên trời thở dài.
Hai nữ nhân này thật sự là quá dễ rơi lệ, có chút việc cũng khóc hết cả buổi sáng, cùng là nữ nhân, nàng thật bội phục tuyến lệ của bọn họ.
Chỉ có điều, hai nàng ôm nhau khóc đến dữ dội, nhưng có một người lại rất xấu hổ. Chỉ thấy Tư Đồ Dương Lễ đứng ở bên cạnh hai người, không biết phải làm sao, đi không được ở lại không xong, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu Vân Mộng Khởi, hi vọng nàng có thể cứu vớt mình.
Nàng có thấy ánh mắt cầu cứu của hắn, nhưng lại không có ý định qua cứu hắn, ngược lại còn dùng một tay chống cằm, bắt đầu nghĩ chuyện của mình.
"Mộng Mộng......" Hu hu, Mộng Mộng xấu quá, không thèm tới cứu hắn.
Nếu như hai tỷ muội họ đã ôm nhau khóc rống, vậy hai nam nhân kia tạm thời không có đất dụng võ rồi. Thế là, hai người họ đứng lên, cùng nhau đi đến bên cạnh Vân Mộng Khởi, vỗ vỗ bả vai nàng, ý bảo đi theo bọn họ ra khỏi phòng.
Ba người lặng lẽ ra khỏi phòng, xem ra bọn họ định tìm một chỗ khác để bàn chuyện rồi. Lý Hạo dẫn hai người đến thư phòng của mình, ba người ở trong thư phòng bắt đầu phân tích tình hình trước mắt và thương lượng đối sách.
"Mộng Mộng? Mộng Mộng?" Người đầu tiên phát hiện ra đương nhiên là Tư Đồ Dương Lễ, lúc hắn muốn cầu cứu Vân Mộng Khởi lần nữa thì đã chẳng thấy người đâu nữa, hắn bắt đầu hoảng loạn.
Kể từ sau một tháng tồi tệ kia, sau khi Vân Mộng Khởi tìm được hắn, hắn càng ỷ lại vào Vân Mộng Khởi, chỉ cần không nhìn thấy nàng, hắn sẽ sợ hãi khẩn trương.
"Tiểu Dương?" Hắn hoảng loạn, khẩn trương khiến cho hai nữ nhân đang ôm nhau khóc rống, chợt ngừng khóc.
"Mộng Mộng, Mộng Mộng!" Hắn đâu quan tâm được nhiều như thế, không đợi các nàng kịp phản ứng, đã vọt ra khỏi phòng, đi tìm Vân Mộng Khởi.
"Tiểu Dương!"
"Nó làm sao vậy?"
"Đuổi theo nương tử của nó đó." Ngọc Tuyết Lâm cười cười, ngồi xuống mép giường.
Hai tỷ muội cứ nói chuyện câu được câu chăng, nói hết những chuyện đã xảy ra sau hai mươi mấy năm xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.