Phu Quân Ngốc Của Ta

Chương 34: Tìm kiếm

Tàng Tĩnh Nhi

08/07/2017

"Xin hỏi tiểu thư tìm ta gấp như vậy là có chuyện gì sao?"

Nàng đâu còn tâm tình uống trà chứ, bây giờ nàng chỉ muốn biết, tin tức nàng vừa nghe, rốt cuộc có phải là thật hay không?

"Ta chỉ muốn hỏi, tin tức phu thê Tư Đồ gặp chuyện không may, Tư Đồ gia đổi thành Tư Đồ Doãn Văn làm chủ, có đúng không?" Đáng chết, trong lòng nàng sắp loạn như ma rồi.

Là vì phu thê Tư Đồ, cũng là vì Tư Đồ Dương Lễ!

"Ừm.......Đúng vậy, bây giờ, sản nghiệp của Tư Đồ gia tạm thời giao cho biểu thiếu gia Tư Đồ Doãn Văn tiếp quản." Nếu như vẫn không có tin tức của lão gia và phu nhân, vậy thì, Tư Đồ gia đổi chủ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

"Bọn họ gặp phải sơn tặc là sao?" Nàng nghĩ mãi không ra, sao ba người bọn họ lại đột nhiên đi xa nhà, còn trùng hợp gặp phải sơn tặc, rồi đồng thời mất tích, sinh tử (sống chết) chưa biết. Thật sự có quá nhiều điều trùng hợp, khiến người ta phải hoài nghi, có phải ai đó đã cố ý sắp xếp mọi thứ chăng?

"Ta không biết rõ tình hình cụ thể, nhưng nghe nói là gặp phải sơn tặc ở vách núi gần Vũ An, phu xe và hộ vệ đều chết hết, mà một nhà ba người lão gia cũng không rõ tung tích."

"Vũ An?" Đó là đâu thế? Xét về độ mù đường của nàng thì không biết đường đi là rất bình thường.

"Đúng vậy." Bởi vì nàng nắm giữ lệnh bài của Tư Đồ gia, cho nên chưởng quầy rất nghiêm túc, hỏi gì đáp nấy.

"Sao bọn họ lại đến đấy?"

Nếu như có mỗi cha đi thì nàng còn lý giải được, đoán chừng là bàn sinh ý gì đó. Nếu như nương đi cùng cha, nàng vẫn có thể hiểu được, coi như là nương luyến tiếc rời xa cha trong một khoảng thời gian nên muốn đi cùng. Thế nhưng, vì sao Tư Đồ Dương Lễ cũng đi theo bọn họ, nàng thật sự là không nghĩ ra. Chẳng lẽ sau khi nàng rời khỏi Tư Đồ gia, đã xảy ra chuyện mà nàng không biết sao?

"Hình như là sư phụ của phu nhân gửi thư, muốn phu nhân quay về Nga Mi một chuyến."

"..." Nàng nhíu mày, phát hiện chuyền này rất bất thường.

Ba ngày trước, trong đại hội võ lâm, nếu nàng nhớ đúng thì hình như đã nhìn thấy người của phái Nga Mi, nhìn dáng vẻ thì đâu có chuyện gì xảy ra, vậy mà lại viết thư kêu nương quay về Nga Mi một chuyến. Lúc ấy, tất cả các môn phái hẳn là đều bận rộn chuyện đại hội võ lâm, thực sự bất thường, rất bất thường.

"Sau khi xảy ra chuyện, quan phủ phái nha sai mời người Tư Đồ gia đi nhận thi thể, mới xác nhận nhà lão gia chắc vẫn còn sống, chỉ là mất tích rồi."

"Ai đi nhận thi thể?"

"Hình như là quản gia Hà đi."

"Bọn họ đã lên núi tìm chưa? Một chút đầu mối cũng không có sao?"

"Có đi, nghe nói tìm kiếm ở trên núi suốt ba ngày ba đêm, vẫn chưa tìm được người. Thế nhưng.... ..."

"Nhưng cái gì?" Thấy hắn giống như muốn nói lại thôi, hình như vẫn còn tin tức chưa tiết lộ với nàng.

"Nghe nói, ở phía đông vách núi đã phát hiện vết máu và nhiều mảnh y phục nhỏ, suy đoán là cả nhà lão gia đã rơi xuống phía đông vách núi rồi."

"Đã xuống dưới vách núi tìm chưa?"

"Không xuống. Cư dân ở đó nói vách núi kia sâu không thấy đáy, hơn nữa, chưa từng có ai ngã xuống mà còn có thể sống sót, cho nên....." Đối với chuyện nhà lão gia, hắn cảm thấy rất đáng tiếc, vận mệnh an bài như vậy, hắn cũng hết cách.



Đôi mày của nàng vẫn nhíu chặt, tự hỏi phải làm sao đây? Cuối cùng, nàng quyết định một mình đi đến Vũ An, nàng muốn xuống phía dưới vách núi tìm kiếm thử, nàng thực sự không thể tin ba người bọn họ cứ như vậy mà chết đi.

"Chưởng quầy, có thể xin ông giúp cho một việc không?"

"Mời nói." Trong tay nàng có lệnh bài của Tư Đồ gia, cho dù nàng tới bất cứ hiệu buôn nào của Tư Đồ gia, chỉ cần nàng muốn, bọn họ đều phải giúp đỡ nàng.

"Ông có thể chuẩn bị giúp ta một chiếc xe ngựa, đưa ta đến Vũ An không?" Ôi, nếu như nàng không phải kẻ mù đường thì nàng có thể nhanh chóng đến Vũ An rồi. Đáng tiếc.......Ông trời sinh ra như vậy, nàng cũng bất lực.

"Chẳng lẽ tiểu thư muốn......" Chẳng lẽ nàng muốn đi tìm cả nhà lão gia sao? Bây giờ cách chuyện xảy ra đã một tháng rồi.

"Ta muốn đích thân đi xác nhận một chút." Nói nàng chưa từ bỏ ý định hoặc là gì gì đó cũng được, nàng nhất định phải đến Vũ An, tự mình tìm kiếm tung tích của bọn họ. Nếu như không tự mình đi xác nhận, nàng sẽ không hết hy vọng đâu.

"Vậy được rồi, ta đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa, sắp xếp người hộ tống tiểu thư tới Vũ An." Hắn chỉ là thủ hạ làm công cho người mà thôi, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, những chuyện khác, hắn thật sự đừng nên hỏi quá nhiều. Trong tay nàng có lệnh bài của Tư Đồ gia, vậy hắn cứ nghe theo lệnh của nàng, chuẩn bị tốt những thứ nàng muốn thôi.

Hiệu suất làm việc của chưởng quầy khá nhanh, một lát đã chuẩn bị xong xe ngựa và xa phu, tính từ lúc Vân Mộng Khởi nghe được tin tức đến khi nàng xuất phát tới Vũ An, tổng cộng mới qua nửa canh giờ.

Nàng lo lắng và bất an suốt năm ngày, rốt cuộc đã đến Vũ An rồi. Nhờ phu xe đưa nàng đến hiệu buôn của Tư Đồ gia ở Vũ An, liền bảo phu xe có thể trở về. Lại dựa vào sự trợ giúp ở đây, đến vách núi mà Tư Đồ gia gặp chuyện không may, chẳng cần ai bầu bạn, nàng tự mình tiến vào trong núi.

Bóng dáng nhỏ xinh lanh lẹ lướt qua đám cây cối, nàng vốn là đứa bé lớn lên ở trong núi, đối với nàng mà nói, muốn di chuyển ở trong núi là một chuyện quá dễ dàng, về phần sẽ lạc đường, đã chẳng còn trong phạm vi lo lắng của nàng nữa. Thính lực nhạy bén, khiến nàng có thể biết rõ tình hình trong núi.

Núi rừng khác với thành trấn ở chỗ: cư dân rất thưa thớt, không có những tiếng huyên náo, ầm ỹ như trong thành trấn, ngược lại rất là yên tĩnh, trừ tiếng gió, tiếng chim, chỉ còn tiếng hô hấp của cây cối. Đứng ở trên một thân cây, lắng nghe âm thanh trong gió, từ lúc nàng biết được cả nhà Tư Đồ gặp chuyện không may thì đôi mày vẫn nhíu chặt như cũ.

Trên ngọn núi này, ngoại trừ con đường nhỏ chỉ đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua ở dưới chân núi thì trên núi không còn con đường nào để người ta qua lại. Nói cách khác, bản thân ngọn núi này làm gì có sơn tặc ẩn nấp đâu. Như vậy, đám sơn tặc tập kích cha nương là đến từ đâu chứ?

Ngọn núi vô danh này vẫn duy trì được vẻ hoang sơ vốn có, trong sắc xanh tươi mát vẫn để lộ ra vẻ lạnh lẽo, sự lạnh lẽo khi không có nhân khí. Có lẽ trong núi vẫn có dã thú hung dữ ẩn nấp, nàng chẳng thèm quan tâm, trong lòng nàng càng thêm lo lắng, tràn đầy cảm giác bất an.

Nếu như Tư Đồ Dương Lễ ở một mình....Đó chính là, dữ nhiều lành ít. Lại nói, phía đông ở đâu vậy hả?

Nàng hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn tìm được vách núi ở phía đông kia. Hao tâm tổn trí, sớm biết vậy thì nàng đã không lên núi một mình, nhưng mang theo một người không có võ công lên núi, thì hình như lại là chuyện rất phiền toái.

Phiền muộn vò vò tóc, nàng suy nghĩ có nên nghiên cứu ra một loại dược có thể trị chứng mù đường của nàng hay không đây? Đây mới thật sự là quá bất tiện.

Lúc này mặt trời đã lên cao, khi mặt trời lên cao thì nàng thật sự không thể phân nổi đông tây nam bắc, vậy nàng đành chờ đến khi mặt trời lặn xuống núi thôi.

Cho dù nàng có ngốc thì vẫn biết đạo lý 'mặt trời mọc đằng đông, lặn đăng tây', có bị mù đường đến hết thuốc chữa thì nàng cũng biết lúc mặt trời lặn, đi về phía đó chính là hướng tây. Biết là một chuyện, có thể làm được hay không thì không biết, ha ha!

Ở trên cành cây, nàng dựa vào thân cây, ngồi xếp bằng xuống và nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu suy tư phân tích một chuyện. Trong một tháng ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thực sự là không bình thường.

Sau khi nàng rời khỏi Tư Đồ gia, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì chứ?

Vừa khéo cha nương cùng ra ngoài, còn mang cả Tư Đồ Dương Lễ theo, đã rất kỳ quái rồi. Với tính cách của nương, hẳn là sẽ không nỡ bỏ lại Tư Đồ Dương Lễ và đi ra ngoài cùng cha, ít nhất sẽ phái một người ở lại phủ chăm sóc cho Tư Đồ Dương Lễ. Nếu đã là hai người cùng ra ngoài, còn dẫn theo Tư Đồ Dương Lễ thì chắc chắn là bất thường rồi. Để hắn ở trong phủ, có thể được chăm sóc tốt hơn so với cùng bọn họ đi ra ngoài, hơn nữa trên đường đi còn có vài nhân tố nguy hiểm, không mang hắn theo, dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết mọi chuyện rồi nhanh chóng quay về, chẳng phải càng hợp lý hơn sao?

Chẳng lẽ là.......Trong Tư Đồ gia có người hoặc vật sẽ làm hại đến Tư Đồ Dương Lễ sao? Tư Đồ Doãn Văn? Hay là Tư Đồ Vân Vân kia? Hoặc là môt người nào khác?



Thật sự quá đáng ghét, vừa nghĩ đến Tư Đồ Vân Vân kia, nàng sẽ cảm thấy rất phiền muộn, hơn một tháng qua đi, vết thương lòng vẫn sẽ âm ỉ đau, vẫn tra tấn nàng trong đêm khuya thanh tĩnh. Đừng nghĩ những thứ đó, nghĩ đến cái khác đi!

Lắc lắc đầu, xua đi gương mặt chán ghét vừa mới hiện lên ở trong đầu, nàng ép bản thân thay đổi suy nghĩ, nghĩ sang những thứ khác.

Trên núi vốn không có doanh trại của bọn sơn tặc, cường đạo, vậy mà lại xuất hiện sơn tặc, đó chẳng phải rất lạ à?

Trừ phi.......Có người cố ý mai phục bọn họ ở trong này. Hơn nữa, chuyện bọn họ muốn đến Nga Mi, hẳn là đột nhiên quyết định, như vậy chắc chắn sẽ có rất ít người biết. Dưới tình huống như vậy, còn có thể sắp xếp mai phục trên đường đi, vậy càng chứng minh một điều, đó chính là.......Kẻ muốn mạng của bọn họ, nhất định là một kẻ nào đó ở trong Tư Đồ gia. Chẳng trách cha nương lại muốn mang theo Tư Đồ Dương Lễ cùng nhau ra ngoài.

Không biết vì sao, trong lòng nàng đã nhận định "kẻ nào đó" chính là đôi huynh muội Tư Đồ kia. Chẳng lẽ nàng có thành kiến sâu sắc với bọn họ đến vậy à?

Không, đây không phải là thành kiến, mặc dù chưa thể nói rõ, nhưng giác quan thứ sáu đã nói với nàng như vậy, trừ đôi huynh muội đó ra, sẽ chẳng có ai khác nữa. Dù sao, nếu ba người nhà Tư Đồ xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ được lợi nhiều nhất.

Nhìn bây giờ đi, chẳng phải hắn đã thuận lợi tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của Tư Đồ gia sao? Thế nhưng, có phải nàng đã phạm vào một sai lầm khá lớn rồi không? Nàng gióng trống khua chiêng đến Vũ An tìm tung tích của bọn họ, Tư Đồ Doãn Văn đã nhận được tin chưa, hắn đã làm ra chuyện gì đây?

Hắn còn dám thuê sát thủ đi giết người, vậy có chuyện gì mà hắn không làm được đây? Như vậy, Tư Đồ Vân Vân xuất hiện, chính là.......Cố ý phá hoại tình cảm giữa nàng và Tư Đồ Dương Lễ ư?

Ha ha, coi như là cố ý phá hư thì sao chứ? Hai người vốn không có thổ lộ tình cảm và hoàn toàn tín nhiệm nhau, nên dễ dàng để người ta phá hủy, vậy nàng có thể oán ai đây.

Thế nhưng, nàng cũng không hối hận về quyết định rời đi vào lúc đó, đương nhiên, càng sẽ không hối hận về quyết định nhờ nương viết hộ hưu thư. Nàng chỉ cảm thấy không thể sống cùng Tư Đồ Dương Lễ được nữa, cũng không hoàn toàn là vì Tư Đồ Vân Vân ra sức phá hoại, mà là lúc hai người ở chung, đã không còn hạnh phúc và vui vẻ như trước kia nữa, chỉ có thương tổn và đau khổ mà thôi.

Đã như vậy, hai người cần gì phải tiếp tục dây dưa nữa. Nghĩ tới đây, nàng chợt nhớ ra một chuyện mà nàng suýt chút nữa đã quên mất, nhưng lại vô cùng quan trọng.

Đó chính là, nàng nhờ nương viết hộ hưu thư, hình như nàng quên cầm đi rồi......Ha ha, vội vã rời khỏi Tư Đồ gia và Tư Đồ Dương Lễ, nàng quên béng mất chuyện quan trọng đó rồi.

Ai, chuyện này để nói sau đi, bây giờ, việc tìm người quan trọng hơn. Cứ lẳng lặng ngồi ở trên cây không biết bao lâu, lúc mặt trời đang lặn dần về phía tây nàng mởi mở hai mắt ra.

Hướng mặt trời lặn là hướng tây, bên kia, ngược lại chính là hướng đông.... ...

Đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết quy luật đơn giản ấy, chắc là nàng không tính sai phương hướng nữa đâu......Chắc vậy.....Chắc là.....Không thể nào.......Đáng tiếc, nàng không sai mới là lạ.

Đúng là nàng đã chạy ngược hướng mặt trời lặn, thế nhưng, sau khi phi vun vút ở trong rừng cây một hồi, chẳng biết tại sao lại thành chạy về phía mặt trời đang lặn. Chuyên tâm phi như bay, một lòng chỉ muốn nhảy xuống vách núi để tìm kiếm tung tích của phu thê Tư Đồ, hoàn toàn không biết mình đang đi sai hướng rồi.

Tới được phía tây của vách núi, nàng chẳng thèm nghĩ ngợi đã tung mình nhảy xuống. Vốn chưa hiểu rõ tình hình phía dưới vách núi, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng thật sự không ngờ phía dưới sẽ là một con sông.

'Ùm' một tiếng, tiến vào trong con sông, may mà nàng biết bơi, nếu không sẽ chẳng biết mình chết như thế nào nữa. Bơi hai ba lần liền đến bờ, ngồi trên tảng đá lớn bên bờ sông, nàng cảm thấy buồn bực.

Chẳng phải đã nói không có ai xuống được dưới chân núi sao? Đây là một con sông lớn này, hơn nữa nếu như nàng không có nhìn lầm, cách đó không xa còn có khói bếp.......Chẳng lẽ là......Đến cả nhảy xuống vực nàng cũng nhảy sai à?

Thật là, nàng sắp bị bệnh mù đường của mình chọc cho phát điên rồi!

Hiện tại mặt trời đã lặn rồi, nàng muốn quay lên núi tìm kiếm cũng không được nữa, dứt khoát ngủ ở bờ sông này một đêm, ngày mai lại quay lên núi đi. Nàng đang suy nghĩ xem có nên tìm người đưa nàng lên núi không, bằng không lại lạc đường lần nữa, nàng sẽ trễ thêm một ngày nữa nhỉ?

Nàng tìm kiếm một vài cành cây khô để nhóm lửa, hong khô y phục trên người, bắt hai con cá ở trong sông, coi như là bữa ăn tối hôm nay. Cuối cùng, ngồi khoanh chân, tựa lưng vào một tảng đá lớn bên bờ sông, nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Phía trước hẳn là có thôn nhỏ đi? Nàng là lười đi tìm chỗ dừng chân, mới quyết định nghỉ lại ở bờ sông này. Có lẽ ngày mai nàng nên đi dọa quanh thôn, hỏi thăm xem có tin tức gì không. Thôn kia cách vách núi này gần như vậy, nói không chừng nàng có thể dò la được chút tin tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Ngốc Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook