Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân
Chương 20: Một Trăm Năm Mươi Lượng
Ngã Tồn Tử
17/05/2023
Tư An:" Lần này ta không bán công thức, một bình mứt sơn tra hai lượng."
Chưởng quầy Lưu:" Hai lượng? Như vậy chẳng phải có chút đắt sao, dù sao tửu lầu của ta đa số đều là những người tầm trung, ta mua chỗ ngươi hai lượng, vậy khi trở về chẳng phải đắt càng thêm đắt?"
Tư An nhấp một ngụm trà:" Như ngài nói thứ này hiếm lạ, thức ăn hiếm lạ ai lại không đồng ý bỏ tiền ra để mua? Trước tiên ngài cứ để năm mươi người xếp hàng đến dùng thử miễn phí mứt sơn tra, ăn ngon bọn họ sẽ mua, danh tiếng mứt sơn tra cũng sẽ đi xa."
Chưởng quầy cảm thấy Tư An nói cũng có lý, nhưng vẫn còn hơi do dự:" Ngươi chỉ bán mứt sơn tra cho tửu lầu của ta?"
Tư An:" Ta không bán công thức nhưng vẫn sẽ làm thư khế chỉ đảm bảo bán cho tửu lầu của ngài."
Chưởng quầy Lưu tuy có chút do dự nhưng vẫn đồng ý, ông viết một tờ thư khế để Tư An điểm dấu vào.
Chưởng quầy Lưu:" Ngươi chỉ có bao nhiêu đây?"
Tư An:" Hiện tại là mùa nóng, mứt sơn tra khó bảo quản, ta chỉ làm một bình như vậy để đảm bảo chất lượng."
Tư An nhấp một ngụm trà liền nói tiếp:" Mứt sơn tra phải bảo quản ở nơi không quá lạnh cũng không quá nóng, hạn dùng có thể hơn nữa tháng."
- Không quá lạnh cũng không quá nóng?
- Đúng vậy, ngài có hầm trữ đông cứ đặt nó bên dưới hầm trữ đông, nếu không chứ đặt nơi ánh nắng không chiếu vào, mứt sơn tra trữ đông có thể dùng đến một tháng, còn nếu không trữ đông chỉ dùng được nửa tháng, ngày kia ta sẽ đem thêm mứt sơn tra cho ngài.
Tư An không nhận hai lượng của bình mứt sơn tra đầu tiên, cô chính là lấy đây làm sản phẩm dùng thử, dù sao bỏ đi hai lượng, Tư An sẽ thu về còn nhiều hơn hai lượng này nhiều lắm, lúc rời đi cô còn tặng công thức rau trộn cho ông.
Chưởng quầy Lưu đối với cuộc làm ăn này lúc đầu còn có phần nghi ngờ nhưng ông đã cho người đến thôn Tư An điều tra, chuyện trong nhà Tư An đều đã tỏ, Tư An thông minh người thông minh ai lại không muốn kết giao? Huống chi ông tin vào mắt nhìn người của mình, kết giao với Tư An đối với Thượng Hiên không có hại.
Tư An rời khỏi Thượng Hiên liền đi đến tiệm đồ gỗ, mua một cái bàn để trả cho lí chính, mua thêm một ít giấy tuyên, hai cái nồi lớn, còn mua thêm sàn để phơi hoa cúc, bình gốm Tư An tạm thời mua trước một ít, còn lấy ra một cái bản vẽ đưa cho người gia công.
Tư An đặt trước năm mươi cái, Tư An đưa phân nửa tiền gia công, còn lại khi nào làm xong giao đến Tư An sẽ thanh toán, ông chủ thấy Tư An đặt không ít liền giảm năm văn tiền, còn hứa sẽ giao đến đúng ngày.
Tư An lúc đi ngang sạp bán bánh ngọt liền mua mỗi loại bốn cái, gói vào hai túi giấy khác nhau mà bỏ phía sau sọt.
Tư An mua thêm một xâu hồ lô đường mới đi tìm Tuyên thị.
Vài hôm nữa lên huyện Tư An sẽ mua một con bò, sau này Tư An sẽ thường xuyên lên huyện, trong nhà có một con bò sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Xe bò lúc trở về chở không ít đồ, Tư An để bàn ở sân nhà lí chính, thấy không ai ở nhà liền không ở lại lâu.
Tuyên thị đánh xe bò về nhà.
Cố Ngôn, Tiểu Đầu đứng chờ sẵn, vừa nhìn thấy hai người Cố Ngôn liền nhẻo miệng cười, Tiểu Đầu đứng lấp ló phía sau chân Cố Ngôn, hết ngó đông lại ngó tây.
Xe bò vừa tới Tư An liền đem sọt cho Cố Ngôn cầm lấy mà leo xuống.
Ở phía xa có một hài tử chạy tới, hô lớn:" Tư An tỷ tỷ, có người đến nhà tìm tỷ còn có lí chính thúc."
Tư An đem một gói bánh được bọc trong giấy dầu đưa cho Cố Ngôn:" Ngươi chia ăn cùng với Tiểu Đầu, ta trở về trước làm cơm tối xong sẽ sang đón ngươi."
Tư An nhìn hài tử đen nhẻm lúc nãy lấy trong ngực ra một văn tiền:" Cho ngươi."
Hài tử do dự không đưa tay nhận lấy, Tư An liền nhét vào ngực nhóc:" Ngươi đến báo tin cho ta biết, là tiền công của ngươi."
Tư An nói xong liền tạm biệt Tuyên thị mà trở về.
Ở trước cổng nhà Tư An có một chiếc xe bò, lí chính đứng một bên nói chuyện với người đánh xe.
Thấy Tư An vừa tới bọn họ liền nhìn về phía Tư An, người đánh xe nhìn cô liền lên tiếng.
- Ngươi là Tư An? Ta đến giao giường cho ngươi.
Tư An mở cổng, để bọn họ đem giường vào bên trong liền thanh toán số tiền còn lại, còn đưa dư bốn văn tiền cho bọn họ.
Người bên ngoài thôn đến thu hút không ít sự chú ý của người trong thôn, huống chi trên xe bò lại trở một cái giường lớn như vậy, những người như bọn họ căn bản không dùng giường gỗ mà là dùng đất đắp lên thành giường, giường gỗ nếu không phải nông hộ khá giả có thể dùng thì chính là quan huyện dùng.
Tiền gia công không rẻ, một cái đã mười mấy lượng, bọn họ căn bản không mua nổi.
Lí chính đợi người đi rồi mới lên tiếng:" Thư khế ta đã viết, ta đem đến đây chính là muốn ngươi xem qua, Lưu Tốn với tức phụ nó đã sang thôn bên cạnh thu mua hoa, Lưu thẩm đã tìm người lên núi hái hoa cúc, phỏng chừng đến tối muộn mới trở về."
Lí chính lấy trong túi ra một tờ thư khế, Tư An nhận lấy, đọc một lượt liền lên tiếng;" Một trăm năm mươi lượng?"
Lí chính:" Buổi tối hôm qua thúc đã bàn bạc với Lưu Tốn, một trăm năm mươi lượng chính là tâm ý của thúc, ngươi đừng từ chối, ngươi xem qua có chỗ nào không hợp ý? Ta liền trở về chỉnh sửa."
Tư An khoác tay, không nói lời nào liền điểm vân tay lên.
- Thúc không cần chỉnh sửa, nếu chỉnh sửa nữa chỉ sợ thúc sẽ tăng lên một trăm sáu mươi lượng, ta đồng ý bán công thức cho thúc với giá một trăm năm mươi lượng, phần bạc này khi nào bán hoa cúc thúc trả ta mỗi lần một ít là được.
Cả nhà bọn họ đêm hôm qua thức đến tối muộn chính là vì bàn bạc chuyện này, ông tất nhiên biết bọn họ chính là một phần nhờ vào Lưu Tốn mới có được phần sinh ý này, Lưu Tốn dù sao cũng giao hảo với Cố Ngôn, lúc hắn chưa đi tòng quân hai người thân thiết không ít, Lưu Tốn cũng chỉ giúp đỡ Cố Ngôn mấy lần, không nghĩ tới phần báo đáp này lại lớn như vậy.
Tư An:" Buổi sáng ta lên huyện đã mua một cái bàn mới đền cho thúc, ta để trong sân nhà cho thúc."
Lí chính chỉ ở một lát liền li khai, ở nhà còn nhiều việc không thể ở lại quá lâu.
Hôm nay nhà lí chính bận rộn, cũng đã đánh tiếng trước với Tư An, nên ngày mai cô sẽ đến dạy lại công thức cho Ân Ân.
Chưởng quầy Lưu:" Hai lượng? Như vậy chẳng phải có chút đắt sao, dù sao tửu lầu của ta đa số đều là những người tầm trung, ta mua chỗ ngươi hai lượng, vậy khi trở về chẳng phải đắt càng thêm đắt?"
Tư An nhấp một ngụm trà:" Như ngài nói thứ này hiếm lạ, thức ăn hiếm lạ ai lại không đồng ý bỏ tiền ra để mua? Trước tiên ngài cứ để năm mươi người xếp hàng đến dùng thử miễn phí mứt sơn tra, ăn ngon bọn họ sẽ mua, danh tiếng mứt sơn tra cũng sẽ đi xa."
Chưởng quầy cảm thấy Tư An nói cũng có lý, nhưng vẫn còn hơi do dự:" Ngươi chỉ bán mứt sơn tra cho tửu lầu của ta?"
Tư An:" Ta không bán công thức nhưng vẫn sẽ làm thư khế chỉ đảm bảo bán cho tửu lầu của ngài."
Chưởng quầy Lưu tuy có chút do dự nhưng vẫn đồng ý, ông viết một tờ thư khế để Tư An điểm dấu vào.
Chưởng quầy Lưu:" Ngươi chỉ có bao nhiêu đây?"
Tư An:" Hiện tại là mùa nóng, mứt sơn tra khó bảo quản, ta chỉ làm một bình như vậy để đảm bảo chất lượng."
Tư An nhấp một ngụm trà liền nói tiếp:" Mứt sơn tra phải bảo quản ở nơi không quá lạnh cũng không quá nóng, hạn dùng có thể hơn nữa tháng."
- Không quá lạnh cũng không quá nóng?
- Đúng vậy, ngài có hầm trữ đông cứ đặt nó bên dưới hầm trữ đông, nếu không chứ đặt nơi ánh nắng không chiếu vào, mứt sơn tra trữ đông có thể dùng đến một tháng, còn nếu không trữ đông chỉ dùng được nửa tháng, ngày kia ta sẽ đem thêm mứt sơn tra cho ngài.
Tư An không nhận hai lượng của bình mứt sơn tra đầu tiên, cô chính là lấy đây làm sản phẩm dùng thử, dù sao bỏ đi hai lượng, Tư An sẽ thu về còn nhiều hơn hai lượng này nhiều lắm, lúc rời đi cô còn tặng công thức rau trộn cho ông.
Chưởng quầy Lưu đối với cuộc làm ăn này lúc đầu còn có phần nghi ngờ nhưng ông đã cho người đến thôn Tư An điều tra, chuyện trong nhà Tư An đều đã tỏ, Tư An thông minh người thông minh ai lại không muốn kết giao? Huống chi ông tin vào mắt nhìn người của mình, kết giao với Tư An đối với Thượng Hiên không có hại.
Tư An rời khỏi Thượng Hiên liền đi đến tiệm đồ gỗ, mua một cái bàn để trả cho lí chính, mua thêm một ít giấy tuyên, hai cái nồi lớn, còn mua thêm sàn để phơi hoa cúc, bình gốm Tư An tạm thời mua trước một ít, còn lấy ra một cái bản vẽ đưa cho người gia công.
Tư An đặt trước năm mươi cái, Tư An đưa phân nửa tiền gia công, còn lại khi nào làm xong giao đến Tư An sẽ thanh toán, ông chủ thấy Tư An đặt không ít liền giảm năm văn tiền, còn hứa sẽ giao đến đúng ngày.
Tư An lúc đi ngang sạp bán bánh ngọt liền mua mỗi loại bốn cái, gói vào hai túi giấy khác nhau mà bỏ phía sau sọt.
Tư An mua thêm một xâu hồ lô đường mới đi tìm Tuyên thị.
Vài hôm nữa lên huyện Tư An sẽ mua một con bò, sau này Tư An sẽ thường xuyên lên huyện, trong nhà có một con bò sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Xe bò lúc trở về chở không ít đồ, Tư An để bàn ở sân nhà lí chính, thấy không ai ở nhà liền không ở lại lâu.
Tuyên thị đánh xe bò về nhà.
Cố Ngôn, Tiểu Đầu đứng chờ sẵn, vừa nhìn thấy hai người Cố Ngôn liền nhẻo miệng cười, Tiểu Đầu đứng lấp ló phía sau chân Cố Ngôn, hết ngó đông lại ngó tây.
Xe bò vừa tới Tư An liền đem sọt cho Cố Ngôn cầm lấy mà leo xuống.
Ở phía xa có một hài tử chạy tới, hô lớn:" Tư An tỷ tỷ, có người đến nhà tìm tỷ còn có lí chính thúc."
Tư An đem một gói bánh được bọc trong giấy dầu đưa cho Cố Ngôn:" Ngươi chia ăn cùng với Tiểu Đầu, ta trở về trước làm cơm tối xong sẽ sang đón ngươi."
Tư An nhìn hài tử đen nhẻm lúc nãy lấy trong ngực ra một văn tiền:" Cho ngươi."
Hài tử do dự không đưa tay nhận lấy, Tư An liền nhét vào ngực nhóc:" Ngươi đến báo tin cho ta biết, là tiền công của ngươi."
Tư An nói xong liền tạm biệt Tuyên thị mà trở về.
Ở trước cổng nhà Tư An có một chiếc xe bò, lí chính đứng một bên nói chuyện với người đánh xe.
Thấy Tư An vừa tới bọn họ liền nhìn về phía Tư An, người đánh xe nhìn cô liền lên tiếng.
- Ngươi là Tư An? Ta đến giao giường cho ngươi.
Tư An mở cổng, để bọn họ đem giường vào bên trong liền thanh toán số tiền còn lại, còn đưa dư bốn văn tiền cho bọn họ.
Người bên ngoài thôn đến thu hút không ít sự chú ý của người trong thôn, huống chi trên xe bò lại trở một cái giường lớn như vậy, những người như bọn họ căn bản không dùng giường gỗ mà là dùng đất đắp lên thành giường, giường gỗ nếu không phải nông hộ khá giả có thể dùng thì chính là quan huyện dùng.
Tiền gia công không rẻ, một cái đã mười mấy lượng, bọn họ căn bản không mua nổi.
Lí chính đợi người đi rồi mới lên tiếng:" Thư khế ta đã viết, ta đem đến đây chính là muốn ngươi xem qua, Lưu Tốn với tức phụ nó đã sang thôn bên cạnh thu mua hoa, Lưu thẩm đã tìm người lên núi hái hoa cúc, phỏng chừng đến tối muộn mới trở về."
Lí chính lấy trong túi ra một tờ thư khế, Tư An nhận lấy, đọc một lượt liền lên tiếng;" Một trăm năm mươi lượng?"
Lí chính:" Buổi tối hôm qua thúc đã bàn bạc với Lưu Tốn, một trăm năm mươi lượng chính là tâm ý của thúc, ngươi đừng từ chối, ngươi xem qua có chỗ nào không hợp ý? Ta liền trở về chỉnh sửa."
Tư An khoác tay, không nói lời nào liền điểm vân tay lên.
- Thúc không cần chỉnh sửa, nếu chỉnh sửa nữa chỉ sợ thúc sẽ tăng lên một trăm sáu mươi lượng, ta đồng ý bán công thức cho thúc với giá một trăm năm mươi lượng, phần bạc này khi nào bán hoa cúc thúc trả ta mỗi lần một ít là được.
Cả nhà bọn họ đêm hôm qua thức đến tối muộn chính là vì bàn bạc chuyện này, ông tất nhiên biết bọn họ chính là một phần nhờ vào Lưu Tốn mới có được phần sinh ý này, Lưu Tốn dù sao cũng giao hảo với Cố Ngôn, lúc hắn chưa đi tòng quân hai người thân thiết không ít, Lưu Tốn cũng chỉ giúp đỡ Cố Ngôn mấy lần, không nghĩ tới phần báo đáp này lại lớn như vậy.
Tư An:" Buổi sáng ta lên huyện đã mua một cái bàn mới đền cho thúc, ta để trong sân nhà cho thúc."
Lí chính chỉ ở một lát liền li khai, ở nhà còn nhiều việc không thể ở lại quá lâu.
Hôm nay nhà lí chính bận rộn, cũng đã đánh tiếng trước với Tư An, nên ngày mai cô sẽ đến dạy lại công thức cho Ân Ân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.