Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 109: 92: Mang theo một “Phiền phức” trở về (1)
Mạc Thiểu Hiển
26/10/2016
Khi bọn họ ăn xong
chuẩn bị trở về thì phát hiện không thấy Qúy Triết, Qúy Tinh vì chuyện
này mà lo lắng, “Tinh nhi, muội đừng nóng ruột, có thể là thằng bé đi
chơi ở đâu đó thôi.” Lâm Nhược Tịch an ủi nàng, "Tử Hào, Triết Nhi đi
đâu?" Nàng xoay người hỏi con trai của mình, lúc này Lâm Tử Hào run lẩy
bẩy, còn Qúy Niệm Sầu thì bật khóc, “Đều tại huynh, muội đã nói từ đầu
sẽ xảy ra chuyện rồi mà.” Cô bé đánh người bên cạnh.
"Niệm Sầu ngoan, có phải con biết Triết Nhi ở đâu hay không?" Đầu tiên Niệm Sầu gật đầu một cái sau đó lại lắc đầu, “Vừa rồi chúng con đang chơi trò trốn tìm thì TưR Hào kéo con trở lại, để một mình Triết ca ca ở vườn hoa.” Cô bé vừa mới nói xong, Qúy Tinh đã vội vàng chạy về phía vườn hoa.
Đường Tiếu Thiên tới đây chào hỏi mới biết được rằng đại nhi tử của Minh chủ mất tích, lập tức sai rất nhiều người đi tìm, có người chạy theo sau Qúy Tinh đến vườn hoa, chẳng qua tìm hết một lượt đều không có kết quả.
"Hừ, đáng đời." Thủy Linh hả hê đứng một bên, Qúy Tinh mang theo cơn tức giận đến trước mặt nàng ta, “Nếu không muốn người khác biết, từ khi mình đừng làm! Nếu như nhi tử của ta gặp chuyện gì ta sẽ bắt các người phải chôn theo!” Mọi người đều không hiểu vì sao Hách phu nhân lại nói vậy với Đại tiểu thư của Thủy Duyệt sơn trang, chẳng lẽ nàng ta đã làm chuyện xấu gì ư?
"Hách phu nhân, nhi tử của người mất tích chúng tôi cũng rất lo lắng, nhưng người cũng không thể. . . . ." Đường Tĩnh Thiên còn chưa nói xong đã bị Qúy Tinh trừng mắt nhìn, “Đúng là cá mè một lứa! Khó trách được sao có thể thành một đôi.” Nghe được lời nàng nói, sắc mặt của Đường Tĩnh Thiên trắng xanh, nàng nói vậy là ý gì?
"Nhược Tịch, chúng ta đi thôi! Qủa thật ở đây quá bẩn thiủ! Sớm muộn gì muội cũng sẽ san bằng nơi này cho xem!" Nói xong nàng đi ra ngoài trước, Lâm Nhược Tịch dắt Tử Hào và Niệm Sầu đi theo, lúc đi ngang qua chỗ Đường Tĩnh Thiên và Thủy Linh thì nàng ngừng lại, "Không ngờ ngươi lại thay đổi, sao rồi? Ta không có chết có phải rất thất vọng hay không?" Đường Tĩnh Thiên không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng Thủy Linh nghe thì hiểu khiến nàng ta lảo đảo một cái. May mà bên cạnh còn có Đường Tĩnh Thiên nếu không nàng ta đã trực tiếp ngã xuống đất.
Rất nhiều người nghe thấy nàng nói muốn hủy diệt Thiên Lan sơn trang, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, chẳng lẽ sự việc năm năm trước lại xảy ra lần nữa? “Đường trang chủ trước tiên ta xin phép cáo từ.” Hách Liên Viên là người cuối cùng rời đi, nhìn hai người bên cạnh không kiềm được kinh bỉ hừ một tiếng rồi bước đi.
"Đường trang chủ, hình như Hách phu nhân là con dâu trước đây của ngài, có phải nàng ấy sẽ trả thù các ngài hay không?" Trong đám khách có người nói ra câu này, khiến cho Thiên Lan sơn trang bị bao phủ bởi mây đen mù mịt.
"Mới vừa rồi lời nàng ấy nói là có ý gì? Có phải ngươi muốn giết Nhược Tịch hay không?’’ Ánh mắt sắc bén của Đường Tĩnh Thiên nhìn chằm chằm người bên cạnh, "Không có, Tĩnh Thiên, thiếp không có." Nàng vội vã phủ nhận, nhưng là một chút sức lực cũng không có, Đường Tĩnh Thiên hất nàng ta rồi rời đi. Thủy Linh nhìn theo bóng lưng của, Lâm Nhược Tịch! Tại sao ngươi còn không chết đi! Nàng vất vả mới nối được dây tơ hồng lại bị Nhược Tịch phá hỏng.
Ở bên này, mặc cho Nam Cung Hi có khuyên nhủ thế nào, thì Qúy Triết vẫn cứ ở lại chỗ của hắn không muốn đi, “Nam Cung thúc thúc, người cứ sai người đi báo với mẫu thân một tiếng là được.” Cậu bé muốn ở lại chỗ này chơi, chơi rất vui vì nơi này có nhiều người chơi cùng nó, tại sao lại có nhiều người chơi cùng với Qúy Triết như vậy? Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng thằng bé chính là nhi tử cả Minh chủ bọn họ.
Nam Cung Hi bất đắc dĩ, có phải nó cố ý hay không đây? Thằng bé chưa từng nói cho hắn biết phụ mẫu nó là ai, thì làm sao hắn cho người đi báo với họ được? Có thể dễ dàng nhận ra là nó cố tình, “Ngày mai ta sẽ đưa con trở về.”Thằng bé thật sự coi đây là nhà mình rồi sao?
"Không được, nếu như thúc thúc đưa con trở về, con sẽ nói rằng người bắt cóc con." Nghe lời thằng bé nói , Nam Cung Hi thật sự muốn đập đầu chết quách cho rồi, sớm biết thế này đã không dắt Qúy Triết về đây, không phải là tự gây thêm phiền phức cho mình rồi ư!
"Phụ mẫu của con sẽ lo lắng." Hắn thở dài ôn tồn mà nói, "Hả? Sao Nam Cung thúc thúc lại hồ đồ như vậy? Không phải con đã nói người cứ đi thông báo với họ là được ư?" Nói xong lại tiếp tục chơi cưỡi ngựa trên lưng một người. "Phụ mẫu con là ai?" Hỏi hồi lâu thằng bé vẫn không nói.
"Ồ, phụ thân của con là Minh Chủ, mẫu thân của con à, thì chính là mẫu thân của con thôi." Nghe được câu trả lời của Qúy Triết, người làm ngựa cho nó cưỡi bật cười, Nam Cung Hi đen mặt lại, cái này gọi là trả lời sao? Nói mà cũng giống như chưa nói vậy.
"Minh chủ, hay người thừa nhận đứa trẻ này là con trai của người cũng được mà, chúng tôi không có ý kiến gì đâu ạ." Lời của kẻ đó vừa dứt, Nam Cung Ti trừng mắt liếc hắn một cái, "Vu Lỗi, có phải ngươi rất ngứa da không vậy?" Người được gọi là Vu Lỗi vội vàng lắc đầu.
"Vu thúc thúc, thúc bị ngứa da sao? Có muốn con đánh thúc vài cái không? Mẫu thân con nói khí ngứa da thì phải đánh.’’ Nghe người trên lưng nói thế Vu Lỗi run run, rốt cuộc thằng bé này bao nhiêu tuổi vậy?
"Triết Nhi, con bao nhiêu tuổi rồi?" Vu Lỗi hỏi người trên người mình, "Năm tuổi." Giọng nói non nớt trả lời hắn, khóe miệng của Vu Lỗi co giật, mới năm tuổi mà đã như vậy nếu lớn lên thì. . . Hắn không dám nghĩ đến.
Lúc này ngoài cửa có một nữ nhân đi tới, Qúy Triết nhìn thấy người đó thì lập tức leo xuống khỏi lưng Vu Lỗi, chạy đến trước mặt nữ nhân kia, "Ơ kìa! Đứa trẻ đáng yêu này từ đâu đến vậy?" Chẳng qua nàng vừa nói hết câu thì đã hối hận, bởi vì Qúy Triết đã nói, "Nhũ mẫu, con muốn uống sữa." Đứa trẻ nói xong chỉ vào ngực của thiếu nữ, khuôn mặt của nữ nhân ấy nhất thời ửng hồng.
"Chuyện này, ta không phải nhũ mẫu làm sao có sữa cho ngươi uống." Nữ nhân ấp a ấp úng nói, ngay sau đó nhìn thấy Nam Cung Hi ở một bên, "Minh Chủ, tiểu hài tử này ở đâu ra vậy?" Nàng ta bước tới, cơ thể còn thiếu chút nữa là đã dựa hẳn vào người hắn, đột nhiên còn dùng bộ ngực chạm vào tay của hắn.
Vu Lỗi kéo Qúy Triết qua rồi ghé vào tai cậu bé nói thầm vài câu, “Hả? Có thật không?” Vu Lỗi nặng nề gật đầu một cái, “Được rồi, con đi.” Vu Lỗi nghe đến đó, nở một nụ cười thật ra hắn rất ghét nữ nhân Lê Mị.
"Vu Lỗi, đưa Qúy Triết xuống nghỉ ngơi đi." Nói xong hắn ôm lấy nữ nhân bên cạnh rồi rời đi. Vu Lỗi và Qúy Triết đối mặt nhìn nhau, rồi Qúy Triết vội vàng chậm chạp chạy theo sau Nam Cung Hi và nữ nhân kia.
Vừa trở về phòng thì hai người đã lập tức bừng phát lửa nóng, “Ừ. .. Á. . .” Lê Mị nhắm mắt lại hưởng thụ, nhắc tới Minh Chủ cũng thật lợi hại ỗi lần đều làm nàng rất thoải mái, hai người cởi bỏ y phục của nhau, bàn tay của Nam Cung Hi giao động trên thân thể của nàng.
Qúy Triết ló cái đầu nhỏ vào bên trong, quả nhiên Vu thúc thúc nói không sai, nghĩ như vậy nó liền rón rén đẩy cửa phòng rồi nhanh chóng đi vào. Lúc này hai người trên giường đang hồi nóng bỏng, vì thế không nghe được tiếng bước chân đi đến
"Ừ. . . Minh. . . Minh Chủ." Nữ nhân thở hổn hển, Nam Cung Hi cũng không nhịn được, hắn lướt khuôn mặt tù bụng đến phần ngực của nàng, khi vừa ngậm lấy một bầu ngực thì lập tức phải đối diện với một đôi mắt ti hí.
"Làm sao con biết chỗ này." Nam Cung Hi lập tức kéo chăn qua đắp lên nửa người của hai người. Lê Mị nghe được giọng nói cũng mở mắt ra, không hiểu sao Minh Chủ lại bất động cho đến khi nàng nhìn thấy đứa trẻ trên giường, đây không phải là đứa nhỏ vừa rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?
"Hả? Ngươi tên lường gạt! Nói gì không phải bà vú, Nam Cung thúc thúc không phải đang uống sữa của ngươi sao? Ta cũng vậy muốn!" Quý triết bĩu môi nhìn bọn họ, Nam Cung hi gương mặt vạch đen, hắn chạy thế nào tới nơi đây rồi hả ? Với lỗi đây?
"Không...không nên, hì hì. . ." Lê mị né tránh , quý triết còn lại là vẫn đem miệng cho đi đến gần, Nam Cung hi lập tức mặc xong quần, một thanh xốc hắn lên cổ áo của, "Tiểu tử ngươi, cho ta đi ngủ lại cảm giác, nếu không ta liền tiễn đưa cho ngươi trở về." Quý triết dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn, "Oa! Thúc thúc thật hung dữ, ta muốn trở về, mẹ, mẹ." Nhìn đến hắn khóc rống, Nam Cung hi nhức đầu.
"Ngươi chớ khóc có được hay không?" Tất cả dục hỏa cũng bị hắn cho tưới tắt, ban đầu thì không nên bắt hắn cho mang về."Lê mị, ngươi đi đi, về sau cũng không muốn tới." Lê mị nghe đến đó, liếc mặt, Minh Chủ có ý tứ là không cần nàng nữa?"Minh. . ." Còn chưa kịp mở miệng, liền bị Nam Cung hi ánh mắt của chấn trụ, nàng vội vã mặc quần áo tử tế, vội vã rời đi.
"Ai cho ngươi tới?" Nam Cung hi lúc này mới nhìn hắn, nếu như không có người giựt giây, hắn làm sao sẽ tới? Vội vã lắc đầu một cái, "Không có ai, là ta mình tới, một mình ta ngủ sợ." Nghe lời của hắn, Nam Cung hi cau mày, hắn cũng không phải là muốn cùng hắn ngủ đi? Chỉ là vừa nghĩ như vậy, liền nhìn đến quý triết đã bò lên giường chuẩn bị ngủ dáng vẻ. Hắn hết hào mà xong.
"Ngươi cho ta xuống, đi chết đi gian phòng ngủ." Nam Cung hi tiến lên kéo hắn, "Ta không muốn, ta muốn cùng thúc thúc ngủ chung." Hắn chết sống không chịu xuống, còn lôi kéo giường bên cạnh, "Thúc thúc cùng đi với ngươi phòng ngươi." Nơi này mới vừa nằm qua nữ nhân, hắn cảm thấy không sạch sẽ, "Thật? Ngươi không lừa ta?" Nam Cung hi gật đầu một cái, quý triết lúc này mới buông ra lôi kéo mép giường tay.
"Thúc thúc, ngươi cho ta kể chuyện xưa có được hay không?" Trước kia mỗi đêm lúc ngủ, mẹ cũng sẽ cho bọn hắn kể chuyện xưa, mà Lâm Tử Hào tên kia cũng thích chạy tới cùng bọn họ ngủ chung, hắn cũng thích nghe hắn mẹ kể chuyện xưa.
"Mau ngủ đi!" Hắn là một đấng nam nhi sao hắn có thể kể chuyện cổ tích kia chứ? Chỉ mới có nửa ngày mà hắn đã thấy vô cùng mệt mỏi, thật bội phục những người làm phụ mẫu, nhắc đến đây hắn nghĩ đến nhà của mình, hình như rất lâu rồi hắn chưa trở về nơi đó.
Một hồi lâu sau không nghe thấy tiếng động gì, Nam Cung Hi quay đầu lại, phát hiện tiểu tử đã ngủ rồi nhìn bộ dạng ngủ say của đứa trẻ, suy nghĩ của hắn trôi đến nơi rất xa. . . Bên này là khoảng trời yên ả, còn ngược lại bên kia thì trời long đất lở.
"Tinh Nhi, muội hãy nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai chúng ta lại tìm." Lâm Nhược Tịch đau lòng nhìn nàng, sợ thân thể của nàng gánh không được, "Triết Nhi, Triết nhi không biết đi đâu." Nói xong nàng lại khóc tiếp , chuyện gì cũng thể làm nàng ngã quỵ nhưng chuyện này lại khiến nàng suy sụp.
"Ta đã điều tra, lúc ấy Thủy Linh không hề rời đi cũng không tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào." Hách Liên Viên đi vào, thật vất vả mới dỗ được hai đứa trẻ đi ngủ, chúng cứ khóc suốt nói rằng mình đã sai rồi, bộ dạng rất đáng thương làm bọn họ cũng không nỡ đi trách mắng chúng.
"Vậy hai người nói Triết Nhi đi đâu?" Quý Tinh ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn bọn họ, “Tinh Nhi, đừng lo lắng, hiện tại không có ai liên lạc với chúng ta, vậy là Triết Nhi vẫn an toàn.” Hách Liên Viên nghĩ tới việc bị bắt cóc, nhưng nếu bắt cóc thì tại sao không có ai gửi thư gì? Điều này thật sự không đúng.
"Triết nhi bị bắt cóc rồi sao?" Quý Tinh cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng không có bọn cướp lại không để lại thông tin nếu không giao tiền chuộc sẽ giết con tin? Thế này thì chúng muốn làm gì? “Tạm thời chưa thể xác định được, bây giờ đã khuya lắm rồi, nghỉ ngơi sớm một chút có được hay không?” Hách Liên Viên nói với nàng, Lâm Nhược Tịch ở một bên cũng gật đầu theo, lời hắn nói không hề sai.
"Nhưng muội làm sao có thể ngủ được chứ?" Nhi tử mất tích hỏi làm sao nàng có thể ngủ được? Chẳng qua nàng vừa dứt lời thì đã bị Hách Liên Viên vỗ vào gáy rồi ngất xỉu, “Này, huynh làm gì vậy?” Lâm Nhược Tịch khó hiểu nhìn hắn, “Muội muốn tối nay Tinh nhi không ngủ sao?” Lúc này, Lâm Nhược Tịch mới nhìn người vừa bị đánh ngất xỉu, như thế này. . . Cũng tốt.
Hôm sau, Qúy Triết dậy thật sớm, nhìn người bên cạnh còn đang say ngủ thì thằng bé rón rén bò xuống giường. Lại nhìn người trên giường một chút sau đó nở nụ cười xem trò vui. . .
"Niệm Sầu ngoan, có phải con biết Triết Nhi ở đâu hay không?" Đầu tiên Niệm Sầu gật đầu một cái sau đó lại lắc đầu, “Vừa rồi chúng con đang chơi trò trốn tìm thì TưR Hào kéo con trở lại, để một mình Triết ca ca ở vườn hoa.” Cô bé vừa mới nói xong, Qúy Tinh đã vội vàng chạy về phía vườn hoa.
Đường Tiếu Thiên tới đây chào hỏi mới biết được rằng đại nhi tử của Minh chủ mất tích, lập tức sai rất nhiều người đi tìm, có người chạy theo sau Qúy Tinh đến vườn hoa, chẳng qua tìm hết một lượt đều không có kết quả.
"Hừ, đáng đời." Thủy Linh hả hê đứng một bên, Qúy Tinh mang theo cơn tức giận đến trước mặt nàng ta, “Nếu không muốn người khác biết, từ khi mình đừng làm! Nếu như nhi tử của ta gặp chuyện gì ta sẽ bắt các người phải chôn theo!” Mọi người đều không hiểu vì sao Hách phu nhân lại nói vậy với Đại tiểu thư của Thủy Duyệt sơn trang, chẳng lẽ nàng ta đã làm chuyện xấu gì ư?
"Hách phu nhân, nhi tử của người mất tích chúng tôi cũng rất lo lắng, nhưng người cũng không thể. . . . ." Đường Tĩnh Thiên còn chưa nói xong đã bị Qúy Tinh trừng mắt nhìn, “Đúng là cá mè một lứa! Khó trách được sao có thể thành một đôi.” Nghe được lời nàng nói, sắc mặt của Đường Tĩnh Thiên trắng xanh, nàng nói vậy là ý gì?
"Nhược Tịch, chúng ta đi thôi! Qủa thật ở đây quá bẩn thiủ! Sớm muộn gì muội cũng sẽ san bằng nơi này cho xem!" Nói xong nàng đi ra ngoài trước, Lâm Nhược Tịch dắt Tử Hào và Niệm Sầu đi theo, lúc đi ngang qua chỗ Đường Tĩnh Thiên và Thủy Linh thì nàng ngừng lại, "Không ngờ ngươi lại thay đổi, sao rồi? Ta không có chết có phải rất thất vọng hay không?" Đường Tĩnh Thiên không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng Thủy Linh nghe thì hiểu khiến nàng ta lảo đảo một cái. May mà bên cạnh còn có Đường Tĩnh Thiên nếu không nàng ta đã trực tiếp ngã xuống đất.
Rất nhiều người nghe thấy nàng nói muốn hủy diệt Thiên Lan sơn trang, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, chẳng lẽ sự việc năm năm trước lại xảy ra lần nữa? “Đường trang chủ trước tiên ta xin phép cáo từ.” Hách Liên Viên là người cuối cùng rời đi, nhìn hai người bên cạnh không kiềm được kinh bỉ hừ một tiếng rồi bước đi.
"Đường trang chủ, hình như Hách phu nhân là con dâu trước đây của ngài, có phải nàng ấy sẽ trả thù các ngài hay không?" Trong đám khách có người nói ra câu này, khiến cho Thiên Lan sơn trang bị bao phủ bởi mây đen mù mịt.
"Mới vừa rồi lời nàng ấy nói là có ý gì? Có phải ngươi muốn giết Nhược Tịch hay không?’’ Ánh mắt sắc bén của Đường Tĩnh Thiên nhìn chằm chằm người bên cạnh, "Không có, Tĩnh Thiên, thiếp không có." Nàng vội vã phủ nhận, nhưng là một chút sức lực cũng không có, Đường Tĩnh Thiên hất nàng ta rồi rời đi. Thủy Linh nhìn theo bóng lưng của, Lâm Nhược Tịch! Tại sao ngươi còn không chết đi! Nàng vất vả mới nối được dây tơ hồng lại bị Nhược Tịch phá hỏng.
Ở bên này, mặc cho Nam Cung Hi có khuyên nhủ thế nào, thì Qúy Triết vẫn cứ ở lại chỗ của hắn không muốn đi, “Nam Cung thúc thúc, người cứ sai người đi báo với mẫu thân một tiếng là được.” Cậu bé muốn ở lại chỗ này chơi, chơi rất vui vì nơi này có nhiều người chơi cùng nó, tại sao lại có nhiều người chơi cùng với Qúy Triết như vậy? Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng thằng bé chính là nhi tử cả Minh chủ bọn họ.
Nam Cung Hi bất đắc dĩ, có phải nó cố ý hay không đây? Thằng bé chưa từng nói cho hắn biết phụ mẫu nó là ai, thì làm sao hắn cho người đi báo với họ được? Có thể dễ dàng nhận ra là nó cố tình, “Ngày mai ta sẽ đưa con trở về.”Thằng bé thật sự coi đây là nhà mình rồi sao?
"Không được, nếu như thúc thúc đưa con trở về, con sẽ nói rằng người bắt cóc con." Nghe lời thằng bé nói , Nam Cung Hi thật sự muốn đập đầu chết quách cho rồi, sớm biết thế này đã không dắt Qúy Triết về đây, không phải là tự gây thêm phiền phức cho mình rồi ư!
"Phụ mẫu của con sẽ lo lắng." Hắn thở dài ôn tồn mà nói, "Hả? Sao Nam Cung thúc thúc lại hồ đồ như vậy? Không phải con đã nói người cứ đi thông báo với họ là được ư?" Nói xong lại tiếp tục chơi cưỡi ngựa trên lưng một người. "Phụ mẫu con là ai?" Hỏi hồi lâu thằng bé vẫn không nói.
"Ồ, phụ thân của con là Minh Chủ, mẫu thân của con à, thì chính là mẫu thân của con thôi." Nghe được câu trả lời của Qúy Triết, người làm ngựa cho nó cưỡi bật cười, Nam Cung Hi đen mặt lại, cái này gọi là trả lời sao? Nói mà cũng giống như chưa nói vậy.
"Minh chủ, hay người thừa nhận đứa trẻ này là con trai của người cũng được mà, chúng tôi không có ý kiến gì đâu ạ." Lời của kẻ đó vừa dứt, Nam Cung Ti trừng mắt liếc hắn một cái, "Vu Lỗi, có phải ngươi rất ngứa da không vậy?" Người được gọi là Vu Lỗi vội vàng lắc đầu.
"Vu thúc thúc, thúc bị ngứa da sao? Có muốn con đánh thúc vài cái không? Mẫu thân con nói khí ngứa da thì phải đánh.’’ Nghe người trên lưng nói thế Vu Lỗi run run, rốt cuộc thằng bé này bao nhiêu tuổi vậy?
"Triết Nhi, con bao nhiêu tuổi rồi?" Vu Lỗi hỏi người trên người mình, "Năm tuổi." Giọng nói non nớt trả lời hắn, khóe miệng của Vu Lỗi co giật, mới năm tuổi mà đã như vậy nếu lớn lên thì. . . Hắn không dám nghĩ đến.
Lúc này ngoài cửa có một nữ nhân đi tới, Qúy Triết nhìn thấy người đó thì lập tức leo xuống khỏi lưng Vu Lỗi, chạy đến trước mặt nữ nhân kia, "Ơ kìa! Đứa trẻ đáng yêu này từ đâu đến vậy?" Chẳng qua nàng vừa nói hết câu thì đã hối hận, bởi vì Qúy Triết đã nói, "Nhũ mẫu, con muốn uống sữa." Đứa trẻ nói xong chỉ vào ngực của thiếu nữ, khuôn mặt của nữ nhân ấy nhất thời ửng hồng.
"Chuyện này, ta không phải nhũ mẫu làm sao có sữa cho ngươi uống." Nữ nhân ấp a ấp úng nói, ngay sau đó nhìn thấy Nam Cung Hi ở một bên, "Minh Chủ, tiểu hài tử này ở đâu ra vậy?" Nàng ta bước tới, cơ thể còn thiếu chút nữa là đã dựa hẳn vào người hắn, đột nhiên còn dùng bộ ngực chạm vào tay của hắn.
Vu Lỗi kéo Qúy Triết qua rồi ghé vào tai cậu bé nói thầm vài câu, “Hả? Có thật không?” Vu Lỗi nặng nề gật đầu một cái, “Được rồi, con đi.” Vu Lỗi nghe đến đó, nở một nụ cười thật ra hắn rất ghét nữ nhân Lê Mị.
"Vu Lỗi, đưa Qúy Triết xuống nghỉ ngơi đi." Nói xong hắn ôm lấy nữ nhân bên cạnh rồi rời đi. Vu Lỗi và Qúy Triết đối mặt nhìn nhau, rồi Qúy Triết vội vàng chậm chạp chạy theo sau Nam Cung Hi và nữ nhân kia.
Vừa trở về phòng thì hai người đã lập tức bừng phát lửa nóng, “Ừ. .. Á. . .” Lê Mị nhắm mắt lại hưởng thụ, nhắc tới Minh Chủ cũng thật lợi hại ỗi lần đều làm nàng rất thoải mái, hai người cởi bỏ y phục của nhau, bàn tay của Nam Cung Hi giao động trên thân thể của nàng.
Qúy Triết ló cái đầu nhỏ vào bên trong, quả nhiên Vu thúc thúc nói không sai, nghĩ như vậy nó liền rón rén đẩy cửa phòng rồi nhanh chóng đi vào. Lúc này hai người trên giường đang hồi nóng bỏng, vì thế không nghe được tiếng bước chân đi đến
"Ừ. . . Minh. . . Minh Chủ." Nữ nhân thở hổn hển, Nam Cung Hi cũng không nhịn được, hắn lướt khuôn mặt tù bụng đến phần ngực của nàng, khi vừa ngậm lấy một bầu ngực thì lập tức phải đối diện với một đôi mắt ti hí.
"Làm sao con biết chỗ này." Nam Cung Hi lập tức kéo chăn qua đắp lên nửa người của hai người. Lê Mị nghe được giọng nói cũng mở mắt ra, không hiểu sao Minh Chủ lại bất động cho đến khi nàng nhìn thấy đứa trẻ trên giường, đây không phải là đứa nhỏ vừa rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?
"Hả? Ngươi tên lường gạt! Nói gì không phải bà vú, Nam Cung thúc thúc không phải đang uống sữa của ngươi sao? Ta cũng vậy muốn!" Quý triết bĩu môi nhìn bọn họ, Nam Cung hi gương mặt vạch đen, hắn chạy thế nào tới nơi đây rồi hả ? Với lỗi đây?
"Không...không nên, hì hì. . ." Lê mị né tránh , quý triết còn lại là vẫn đem miệng cho đi đến gần, Nam Cung hi lập tức mặc xong quần, một thanh xốc hắn lên cổ áo của, "Tiểu tử ngươi, cho ta đi ngủ lại cảm giác, nếu không ta liền tiễn đưa cho ngươi trở về." Quý triết dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn, "Oa! Thúc thúc thật hung dữ, ta muốn trở về, mẹ, mẹ." Nhìn đến hắn khóc rống, Nam Cung hi nhức đầu.
"Ngươi chớ khóc có được hay không?" Tất cả dục hỏa cũng bị hắn cho tưới tắt, ban đầu thì không nên bắt hắn cho mang về."Lê mị, ngươi đi đi, về sau cũng không muốn tới." Lê mị nghe đến đó, liếc mặt, Minh Chủ có ý tứ là không cần nàng nữa?"Minh. . ." Còn chưa kịp mở miệng, liền bị Nam Cung hi ánh mắt của chấn trụ, nàng vội vã mặc quần áo tử tế, vội vã rời đi.
"Ai cho ngươi tới?" Nam Cung hi lúc này mới nhìn hắn, nếu như không có người giựt giây, hắn làm sao sẽ tới? Vội vã lắc đầu một cái, "Không có ai, là ta mình tới, một mình ta ngủ sợ." Nghe lời của hắn, Nam Cung hi cau mày, hắn cũng không phải là muốn cùng hắn ngủ đi? Chỉ là vừa nghĩ như vậy, liền nhìn đến quý triết đã bò lên giường chuẩn bị ngủ dáng vẻ. Hắn hết hào mà xong.
"Ngươi cho ta xuống, đi chết đi gian phòng ngủ." Nam Cung hi tiến lên kéo hắn, "Ta không muốn, ta muốn cùng thúc thúc ngủ chung." Hắn chết sống không chịu xuống, còn lôi kéo giường bên cạnh, "Thúc thúc cùng đi với ngươi phòng ngươi." Nơi này mới vừa nằm qua nữ nhân, hắn cảm thấy không sạch sẽ, "Thật? Ngươi không lừa ta?" Nam Cung hi gật đầu một cái, quý triết lúc này mới buông ra lôi kéo mép giường tay.
"Thúc thúc, ngươi cho ta kể chuyện xưa có được hay không?" Trước kia mỗi đêm lúc ngủ, mẹ cũng sẽ cho bọn hắn kể chuyện xưa, mà Lâm Tử Hào tên kia cũng thích chạy tới cùng bọn họ ngủ chung, hắn cũng thích nghe hắn mẹ kể chuyện xưa.
"Mau ngủ đi!" Hắn là một đấng nam nhi sao hắn có thể kể chuyện cổ tích kia chứ? Chỉ mới có nửa ngày mà hắn đã thấy vô cùng mệt mỏi, thật bội phục những người làm phụ mẫu, nhắc đến đây hắn nghĩ đến nhà của mình, hình như rất lâu rồi hắn chưa trở về nơi đó.
Một hồi lâu sau không nghe thấy tiếng động gì, Nam Cung Hi quay đầu lại, phát hiện tiểu tử đã ngủ rồi nhìn bộ dạng ngủ say của đứa trẻ, suy nghĩ của hắn trôi đến nơi rất xa. . . Bên này là khoảng trời yên ả, còn ngược lại bên kia thì trời long đất lở.
"Tinh Nhi, muội hãy nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai chúng ta lại tìm." Lâm Nhược Tịch đau lòng nhìn nàng, sợ thân thể của nàng gánh không được, "Triết Nhi, Triết nhi không biết đi đâu." Nói xong nàng lại khóc tiếp , chuyện gì cũng thể làm nàng ngã quỵ nhưng chuyện này lại khiến nàng suy sụp.
"Ta đã điều tra, lúc ấy Thủy Linh không hề rời đi cũng không tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào." Hách Liên Viên đi vào, thật vất vả mới dỗ được hai đứa trẻ đi ngủ, chúng cứ khóc suốt nói rằng mình đã sai rồi, bộ dạng rất đáng thương làm bọn họ cũng không nỡ đi trách mắng chúng.
"Vậy hai người nói Triết Nhi đi đâu?" Quý Tinh ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn bọn họ, “Tinh Nhi, đừng lo lắng, hiện tại không có ai liên lạc với chúng ta, vậy là Triết Nhi vẫn an toàn.” Hách Liên Viên nghĩ tới việc bị bắt cóc, nhưng nếu bắt cóc thì tại sao không có ai gửi thư gì? Điều này thật sự không đúng.
"Triết nhi bị bắt cóc rồi sao?" Quý Tinh cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng không có bọn cướp lại không để lại thông tin nếu không giao tiền chuộc sẽ giết con tin? Thế này thì chúng muốn làm gì? “Tạm thời chưa thể xác định được, bây giờ đã khuya lắm rồi, nghỉ ngơi sớm một chút có được hay không?” Hách Liên Viên nói với nàng, Lâm Nhược Tịch ở một bên cũng gật đầu theo, lời hắn nói không hề sai.
"Nhưng muội làm sao có thể ngủ được chứ?" Nhi tử mất tích hỏi làm sao nàng có thể ngủ được? Chẳng qua nàng vừa dứt lời thì đã bị Hách Liên Viên vỗ vào gáy rồi ngất xỉu, “Này, huynh làm gì vậy?” Lâm Nhược Tịch khó hiểu nhìn hắn, “Muội muốn tối nay Tinh nhi không ngủ sao?” Lúc này, Lâm Nhược Tịch mới nhìn người vừa bị đánh ngất xỉu, như thế này. . . Cũng tốt.
Hôm sau, Qúy Triết dậy thật sớm, nhìn người bên cạnh còn đang say ngủ thì thằng bé rón rén bò xuống giường. Lại nhìn người trên giường một chút sau đó nở nụ cười xem trò vui. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.