Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 79: Chương 76.2: Hôn lễ giống nhau, tình huống bất đồng (2)
Mạc Thiểu Hiển
09/11/2015
"Đường Tiếu Thiên! Có phải ông cũng nên cho Thủy Duyệt sơn trang chúng ta một công đạo hay không?” Đại đương gia của Thủy Duyệt sơn trang, phụ thân của Thủy Linh, Thủy Lãnh Ngạo bước ra, nữ nhi của ông từ nhỏ đã mất mẹ làm ông luôn cảm thấy áy náy, nhưng đến khi thành hôn lại biến thành như vậy, sau này nàng còn mặt mũi nào mà làm người nữa?
“Việc này. . . Việc này. . .” Ông cũng chỉ có thể cười trừ theo, nhìn bộ dạng của Thiên nhi, haizz! Nếu như ban đầu kết thông gia với Lâm gia bảo, thì hiện tại đã không trở thành như thế này, mà Quan Nguyệt cũng nhìn hắn chằm chằm, lần này thì hay rồi, mấu chốt chính là trong bụng của nàng ấy còn có cốt nhục của Đường gia, đây là điều mạ bọn họ chờ đợi bấy lâu nay, hơn nữa cả hai bên đều không thể đắc tội được.
“Đúng, ông cũng phải cho Lâm gia chúng ta một công đạo.” Lúc này có thể nói rằng hôn lễ đã rối như tơ vò, mọi người không phải đang tham dự hôn lê, mà giống như đang đến xem trò vui, còn tệ hơn nữa khi sự tình ngày càng nghiêm trọng.
“Nếu đã như vậy? Cả hai người đều lấy chung một phu quân?” Đường Tiếu Thiên mới vừa nói xong, đồng loạt có mấy ánh mắt muốn giết người ném thẳng vào ông, Lâm Nhược Tịch trực tiếp đẩy Đường Tĩnh Thiên ra, “Ta mới không cần, ngươi đi mà cưới nàng ta.” Nói xong lại xông ra ngoài.
“Nhược Nhược, con đừng đi mà, cha sẽ vì con mà đòi lại công bằng.” Lâm Vĩ cản nàng lại, may mắn hôm nay mẹ của nàng không đến đây, nếu không ông sẽ rất nhức đầu. “Đúng rồi, Nhược Tịch, nàng đừng đi, ta chỉ muốn cưới một mình nàng thôi.” Nghe được lời này của Đường Tĩnh Thiên, Lâm Vĩ rất hài lòng, nhưng Thủy Lãnh Ngạo ở bên kia lại rất bất mãn.
"Đường Tĩnh Thiên, nếu ngươi đã không thích con gái của ta, tại sao lại còn tới cầu hôn?" Nói đến đây, thì thật ra Đường Tĩnh Thiên cũng rất oan uổng, "Cha! Người làm ơn nói rõ một chút, ban đầu người đã đi dến nơi nào để cầu hôn?” Bị nhi tử gọi tên, lần này Đường Tiếu Thiên thật sự không cười được nữa, cái nàyđúng là việc xấu do ông tạo ra.
"Ặc, lúc đầu ta đã đi Lâm gia bảo cầu hôn, nhưng khi đó Lâm gia bảo chủ lai không đồng ý, sau đó ta trò chuyện cùng với Thủy Duyệt sơn trang thấy đặc biệt hợp ý, hơn nữa Thủy tiểu thư lại vô cùng xinh đẹp, nghĩ rằng Thiên nhi sẽ thích, cho nên ta mới. . . " Câu nói tiếp theo ông không nói tiếp, nhưng mọi người đều biết.
Thủy Linh đứng ở một bên nghe câu trả lời, thật mất mặt, nàng quẳng mũ phượng xuống, vứt bỏ khăn cưới rồi chạy ra ngoài, hôm nay nàng đã làm trò cười lớn để người ta xem, vậy còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Chỉ là. . . Lâm Nhược Tịch, món nợ ngày hôm nay sớm muộn nàng cũng sẽ tính sổ.
"Hả! Linh nhi, Linh nhi." Thủy Lãnh Ngạo mang người xông ra đuổi theo nàng, chỉ sợ nàng nghĩ không thông, tân nương người bên kia đã đi mất, hôn lễ này còn tiếp tục hay là hủy bỏ?
"Nhược Tịch, chúng ta thành thân chứ?" Đường Tĩnh Thiên vừa mở miệng, Lâm Nhược Tịch đã trợn mắt nhìn hắn, “ Không cần.” Lúc này Lâm Vĩ cũng tiến lên phía trước kéo hai người bọn họ ra, Lâm Nhược Tịch không hiểu nhìn cha mình.
"Muốn kết hôn với Nhược Nhược nhà ta, thì tới mà cầu hôn, con, trở về cùng với ta." Ông muốn trở về hỏi nàng mọi chuyện cho rõ ràng, ban đầu bỏ nhà ra đi là nàng, hiện tại lại làm ra chuyện này.
Lâm Nhược Tịch nhìn Quý Tinh và Hách Liên Hiên cầu cứu, hai người này cùng đồng thời làm vẻ mặt tự mình cầu nhiều phúc với nàng, dù thế nào thì bọn họ cũng ở chỗ này, không sợ Đường Tĩnh Thiên không nhận ra bọn họ, Lân Nhược Tịch bị Lâm Vĩ nửa lôi, nửa kéo đi.
"Thiên nhi, ngày mai con phải đi Lâm gia bảo cầu hôn." Người lên tiếng chính là Quan Nguyệt, "Phu nhân, tại sao lại gấp gáp như vậy?" Đường Tiếu Thiên vừa hỏi xong, Quan Nguyệt lập tức tiến lên phía trước nắm lấy lỗ tai của ông, "Chàng còn nói nữa ư! Xem chàng đã làm chuyện tốt gì kìa! Chàng không nghe thấy đại tiểu thư của đã có thai sao? Còn không mau cưới về nhà! Chàng muốn để cho con cháu của Đường gia chúng ta lưu lạc bên ngoài à!"
"Này, phụ mẫu của Đường Tĩnh Thiên thật khôi hài, ta lại đang thắc mắc không biết về sau Đường Tĩnh Thiên có như vậy hay không nữa đây. " Quý Tinh nói xong, Hách Liên Viên cũng không nhịn được mà mỉm cười, người bị nhắc đến đi tới trước mặt bọn họ, "Các ngươi làm gì ở đây?" Không phải bọn họ nên ở Đô thành sao?
"Ta đã bị bỏ rồi, cho nên đi thăm thú." Quý Tinh không chút để ý trả lời hắn , Đường Tĩnh Thiên còn muốn hỏi nữa, lại thấy Hách Liên Viên lắc đầu với hắn, lúc này nhìn bộ dạng hắn rất nghiêm túc, chẳng lẽ nàng nói thật? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Việc này. . . Việc này. . .” Ông cũng chỉ có thể cười trừ theo, nhìn bộ dạng của Thiên nhi, haizz! Nếu như ban đầu kết thông gia với Lâm gia bảo, thì hiện tại đã không trở thành như thế này, mà Quan Nguyệt cũng nhìn hắn chằm chằm, lần này thì hay rồi, mấu chốt chính là trong bụng của nàng ấy còn có cốt nhục của Đường gia, đây là điều mạ bọn họ chờ đợi bấy lâu nay, hơn nữa cả hai bên đều không thể đắc tội được.
“Đúng, ông cũng phải cho Lâm gia chúng ta một công đạo.” Lúc này có thể nói rằng hôn lễ đã rối như tơ vò, mọi người không phải đang tham dự hôn lê, mà giống như đang đến xem trò vui, còn tệ hơn nữa khi sự tình ngày càng nghiêm trọng.
“Nếu đã như vậy? Cả hai người đều lấy chung một phu quân?” Đường Tiếu Thiên mới vừa nói xong, đồng loạt có mấy ánh mắt muốn giết người ném thẳng vào ông, Lâm Nhược Tịch trực tiếp đẩy Đường Tĩnh Thiên ra, “Ta mới không cần, ngươi đi mà cưới nàng ta.” Nói xong lại xông ra ngoài.
“Nhược Nhược, con đừng đi mà, cha sẽ vì con mà đòi lại công bằng.” Lâm Vĩ cản nàng lại, may mắn hôm nay mẹ của nàng không đến đây, nếu không ông sẽ rất nhức đầu. “Đúng rồi, Nhược Tịch, nàng đừng đi, ta chỉ muốn cưới một mình nàng thôi.” Nghe được lời này của Đường Tĩnh Thiên, Lâm Vĩ rất hài lòng, nhưng Thủy Lãnh Ngạo ở bên kia lại rất bất mãn.
"Đường Tĩnh Thiên, nếu ngươi đã không thích con gái của ta, tại sao lại còn tới cầu hôn?" Nói đến đây, thì thật ra Đường Tĩnh Thiên cũng rất oan uổng, "Cha! Người làm ơn nói rõ một chút, ban đầu người đã đi dến nơi nào để cầu hôn?” Bị nhi tử gọi tên, lần này Đường Tiếu Thiên thật sự không cười được nữa, cái nàyđúng là việc xấu do ông tạo ra.
"Ặc, lúc đầu ta đã đi Lâm gia bảo cầu hôn, nhưng khi đó Lâm gia bảo chủ lai không đồng ý, sau đó ta trò chuyện cùng với Thủy Duyệt sơn trang thấy đặc biệt hợp ý, hơn nữa Thủy tiểu thư lại vô cùng xinh đẹp, nghĩ rằng Thiên nhi sẽ thích, cho nên ta mới. . . " Câu nói tiếp theo ông không nói tiếp, nhưng mọi người đều biết.
Thủy Linh đứng ở một bên nghe câu trả lời, thật mất mặt, nàng quẳng mũ phượng xuống, vứt bỏ khăn cưới rồi chạy ra ngoài, hôm nay nàng đã làm trò cười lớn để người ta xem, vậy còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Chỉ là. . . Lâm Nhược Tịch, món nợ ngày hôm nay sớm muộn nàng cũng sẽ tính sổ.
"Hả! Linh nhi, Linh nhi." Thủy Lãnh Ngạo mang người xông ra đuổi theo nàng, chỉ sợ nàng nghĩ không thông, tân nương người bên kia đã đi mất, hôn lễ này còn tiếp tục hay là hủy bỏ?
"Nhược Tịch, chúng ta thành thân chứ?" Đường Tĩnh Thiên vừa mở miệng, Lâm Nhược Tịch đã trợn mắt nhìn hắn, “ Không cần.” Lúc này Lâm Vĩ cũng tiến lên phía trước kéo hai người bọn họ ra, Lâm Nhược Tịch không hiểu nhìn cha mình.
"Muốn kết hôn với Nhược Nhược nhà ta, thì tới mà cầu hôn, con, trở về cùng với ta." Ông muốn trở về hỏi nàng mọi chuyện cho rõ ràng, ban đầu bỏ nhà ra đi là nàng, hiện tại lại làm ra chuyện này.
Lâm Nhược Tịch nhìn Quý Tinh và Hách Liên Hiên cầu cứu, hai người này cùng đồng thời làm vẻ mặt tự mình cầu nhiều phúc với nàng, dù thế nào thì bọn họ cũng ở chỗ này, không sợ Đường Tĩnh Thiên không nhận ra bọn họ, Lân Nhược Tịch bị Lâm Vĩ nửa lôi, nửa kéo đi.
"Thiên nhi, ngày mai con phải đi Lâm gia bảo cầu hôn." Người lên tiếng chính là Quan Nguyệt, "Phu nhân, tại sao lại gấp gáp như vậy?" Đường Tiếu Thiên vừa hỏi xong, Quan Nguyệt lập tức tiến lên phía trước nắm lấy lỗ tai của ông, "Chàng còn nói nữa ư! Xem chàng đã làm chuyện tốt gì kìa! Chàng không nghe thấy đại tiểu thư của đã có thai sao? Còn không mau cưới về nhà! Chàng muốn để cho con cháu của Đường gia chúng ta lưu lạc bên ngoài à!"
"Này, phụ mẫu của Đường Tĩnh Thiên thật khôi hài, ta lại đang thắc mắc không biết về sau Đường Tĩnh Thiên có như vậy hay không nữa đây. " Quý Tinh nói xong, Hách Liên Viên cũng không nhịn được mà mỉm cười, người bị nhắc đến đi tới trước mặt bọn họ, "Các ngươi làm gì ở đây?" Không phải bọn họ nên ở Đô thành sao?
"Ta đã bị bỏ rồi, cho nên đi thăm thú." Quý Tinh không chút để ý trả lời hắn , Đường Tĩnh Thiên còn muốn hỏi nữa, lại thấy Hách Liên Viên lắc đầu với hắn, lúc này nhìn bộ dạng hắn rất nghiêm túc, chẳng lẽ nàng nói thật? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.